If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Đội Trấn Áp Chuột
ăng của hai con chuột va lập cập vào nhau, sợ hãi khi Khạc Lửa bay lên khỏi sân tháp Pháp Sư giữa tiếng thét gào phản đối dữ dội của đội trấn áp chuột bên dưới. Jenna mải tập trung để nhớ lại tất cả những gì mình biết về lái rồng bay đến nỗi không hay biết, nhưng bỗng một giọng đay nghiến nổi vút lên khỏi đám huyên náo.
“Cô ta là đồng bọn của chúng. Có phải tôi đã bảo các ông bà rồi không? Chính cô ta và con thuyền của cô ta mang dịch bệnh tới đây mà. Đi nào, anh em ơi.” Mặc dù cái giọng đó phát ra từ một phụ nữ cao lớn, mặt càu cạu, nhưng đội trấn áp chuột phần lớn đều là đàn ông và thanh niên trai tráng. “Đi nào, đi để nhấn chìm nó vĩnh viễn.” Đám còn lại của đội trấn áp chuột hú lên đáp lời.
Khạc Lửa bay cao hơn, Jenna và thằng Sói thấy dòng người chen chúc nhau bươn qua cổng vòm lớn và rẽ vô một con hẻm nhỏ dẫn tới xưởng thuyền. Bên dưới con rồng, đôi chuột đu đưa một cách nguy hiểm.
“Dawnie,” con chuột lớn hơn hét, nó đang lúc lắc đằng đuôi Khạc Lửa, trong khi con mập hơn và to mồm hơn bám vào mắt cá nó. “Dawnie, móng em giết anh bây giờ. Em có cần phải bám chắc thế không?”
“Anh tưởng em bám vậy để chơi cho vui à, Stanley? Chứ anh bảo em phải làm gì? Buông ra rồi bị giết bởi đám ô hợp dưới kia chắc? Anh muốn thế lắm à?”
“Úi. Không. Đừng dại dột, em yêu. Anh chỉ tự hỏi liệu em có nới lỏng nắm tay ra một chút được không? Anh không thể cảm thấy chân mình nữa rồi.”
Khạc Lửa đánh võng xuống đám đông, một kẻ trong bọn quăng nguyên một cái nắp thùng rác được nhắm khéo léo. Nắp thùng rác bay về phía lũ chuột, quay chiu chíu trên không như một lưỡi cưa tròn đang bay. Stanley nhắm mắt lại. Thế là hết, nó nghĩ. Cách ra đi mới hay hớm làm sao, lìa đời bởi một cái nắp thùng rác.
Nhưng Khạc Lửa đã phát hiện tên lửa bay về phía mình, mấy tuần tập luyện môn né đạn với Septimus vừa qua, cái môn mà nó thấy ghét, bao gồm Beetle quăng ném đủ thứ vào nó, giờ đã thành công. Như một nhà chuyên nghiệp, Khạc Lửa không chỉ né cái nắp thùng rác mà còn tính toán vừa duýt để quét cho nó một cú trời giáng bằng đuôi.
“Aargh, Stanley! Chúng ta chếếếếếttt mất…” Dawnie thét kinh. Thằng Sói, đang xây xẩm mặt mày, thấy tội nghiệp cho Dawnie.
Jenna thúc Khạc Lửa bay hết tốc lực tới xưởng thuyền. Họ bay trên đầu đội trấn áp chuột và Jenna ước tính quân mình sẽ đến xưởng thuyền trước đám đông năm phút. Trong năm phút đó Jenna phải vừa cho Khạc Lửa hạ cánh, vừa tiếp cận nhà thuyền và tìm cách bảo vệ Thuyền Rồng.
Jannit Maarten chẳng hài lòng chút nào khi thấy Khạc Lửa đang hướng về xưởng thuyền của mình. Lần vừa rồi con rồng đó xuất hiện đã gây nên một thảm họa toàn tập, chở theo đám nhà Heap, như thường lệ. Và lần này lại nữa, không nghi ngờ gì có một đứa nhà Heap trên lưng rồng. Khi Khạc Lửa hạ thấp xuống để vào xưởng thuyền, Jannit cố hướng dẫn con rồng đáp xuống khoảnh trống mà mới đây là chỗ đậu của chiếc thương thuyền Bến Cảng do bà với Rupert hạ thủy. Khạc Lửa phớt lờ Jannit. Nó không thích người ta huơ tay múa chân vào nó mà la hét. “Đằng đây, đằng đây này! Trời ơi, mép thuyền với máy khoan, con vật vô tích sự đó định làm gì vậy?”
Khạc Lửa bay lước qua đầu Jannit, cách bà trong đường tơ kẽ tóc và đáp xuống buồng Hoa Tiêu của một chiếc thuyền đánh cá lưới rà cũ, vốn đã lâm vào tình trạng rệu rã. Buồng Hoa Tiêu đó chỉ chống đỡ nổi con mòng biển già lớt phớt đậu chơi, chứ làm gì có chút cơ may để đón tiếp con rồng có trọng lượng bằng 764 con mòng biển cộng lại. Một tiếng rắc vang trời, buồng Hoa Tiêu sụp tan tành, Khạc Lửa và hành khách của nó thấy mình lọt tõm vào một cái ao nước tù đọng trong thân chiếc thuyền đánh cá.
“Lên, Khạc Lửa, lên!” Jenna thét, thúc một cú thật lực vào sườn phải con rồng. Chật vật khó khăn, cộng với tiếng rin rít xé tai phát ra từ chóp đuôi nó, Khạc Lửa quạt cánh, lụi hụi leo ra khỏi thân thuyền một cách chẳng xứng tầm gì cả, và đáp xuống bên cạnh chiếc thuyền đánh cá.
“Coi cô vừa làm gì đó!” Jannit phản đối, thở hụt hơi chạy đến bên đống tàn tích. “Lẽ ra chúng tôi sẽ sửa được nó. Ngày mai Rupert bắt đầu rồi. Giờ thì, coi nó kìa.”
“Xin lỗi, bà Jannit,” Jenna xin lỗi khi đã tuột xuống khỏi cổ Khạc Lửa. “Cháu thành thật xin lỗi. Nhưng đội trấn áp chuột đang trên đường đến đây để phá hủy thuyền Rồng.”
“Để làm gì. Bà ấy đâu phải là chuột.”
“Cháu biết,” Jenna cộc cằn. Để thằng Sói kìm giữ Khạc Lửa, còn mình chạy về phía nhà để thuyền Rồng.
Jannit luýnh quýnh chạy theo. “Jenna!” bà gọi to. “Jenna!” nhưng Jenna không dừng bước. Jannit giận điên- bà không thích sự vụ này tí nào. Sự thật là vài tháng trước bà không hẳn đã xúc động khi cái thứ nửa thuyền nửa rồng này tự dưng lù lù xuất hiện giữa đêm khuya. Nhưng bây giờ, vì thuyền Rồng nằm trong xưởng thuyền của mình, nên Jannit nghĩ nó thuộc trách nhiệm quản lý của mình, và không ai được quậy phá thuyền bè của Jannit Maarte, cái đám quân hồi vô phèng tự phong mình là đội trấn áp chuột kia lại càng không. Với lại, Jannit thích chuột.
“Rupert,” Jannit gọi, Rupert Gringe quyết phục thù đang bận cưa gỗ, “đưa hết tay thợ ra đóng chặt các cổng đường hầm lại. Lấy thanh gỗ chẹn vào. Nhanh lên!” Rupert Gringe thảy việc đang làm đấy để làm theo lệnh Jannit lập tức. Cậu biết khi nào thì Jannit nói thật chứ không đùa.
Thuyền Rồng an vị ở cuối Kênh Đào, cho đến dạo gần đây con kênh này vẫn là một ngõ cụt ngập nước nằm mé bên xưởng thuyền, kết thúc ở vách đá trơ trụi của bức tường Lâu Đài. Kể từ khi lập xưởng thuyền, Jannit luôn thắc mắc không biết Kênh Đào này thực chất là cái gì. Cách đây ba tháng bà đã hiểu ra. Giữa một đêm bị dựng dậy thì thấy một hang động khổng lồ mở toác ra, ăn sâu vào bức tường cuối Kênh Đào. Nó không như bất cứ cái hang cũ nào, mà là một căn phòng rộng, cao vút, lát toàn đá lapis lazuli xanh dương cùng những chữ tượng hình vàng óng. Jannit, vốn không đề cao sự xa hoa ngồn ngộn, nghĩ nơi này thật sự khiến ta bối rối, tuy nhiên bà cũng không cưỡng nổi bị ấn tượng. Bà không tin trên đời này lại có xưởng thuyền nào khác có cái hang- hoặc con thuyền độc đáo- như xưởng thuyền của bà. Và điều đó khiến bà tự hào.
Điều làm Jannit khiếp sợ là mặc dù bà, Rupert Gringe và Nicko đã sửa sang thuyền Rồng trở nên đẹp tuyệt vời- không còn ai biết con thuyền đã lĩnh trọn hai cú Đòn Sét và đã bị chìm tận đáy hào- nhưng sinh vật này vẫn còn vô thức. Thuyền Rồng nằm tựa đầu lên lối đi lát đá hoa cương mát lạnh, ở bên hông nhà thuyền, đôi mắt xanh lá cây nhắm nghiền, hơi thở khẽ và chậm. Đuôi bà được đặt trang trọng lên một bệ đá hoa cương ở cuối nhà thuyền, được Jannit và Nicko cuộn lại ngay ngắn như một cuộn dây thừng khổng lồ màu xanh lá cây, và không hề nhúc nhích kể từ đó.
Tiếng la hét rùng rùng dội vang khắp xưởng thuyền khi Rupert vừa đặt xong thanh gỗ chắn ngang cánh cổng đường hầm. Chốp mắt sau tiếng hét hò đập gõ thậm chí còn lớn hơn cả khi nó bắt đầu nổi lên. Đội trấn áp chuột tới nơi đúng lúc thấy cánh cửa đóng sập lại ngay trước mũi mình.
“Tôi sẽ không để cho lũ người bất kham bạo ngược đó vào đây phá hoại thuyền bè của tôi đâu,” Jannit nói khi đuổi kịp Jenna. Họ thót người đi quành qua một đống ván lớn dùng để đóng thuyền dựng tựa vào bức tường Lâu Đài đồ sộ, sau đó họ đi xuyên qua lối hẹp giữa hai con thuyền buồm cao ngất còn thiếu thiết bị lắp ráp, và nhanh chóng tới lối vào nhà để thuyền Rồng. Tiếng thét lác cuồng nộ và tiếng đập cửa rầm rầm vang vọng khắp xưởng, Jenna và Jannit bước vào khoảng tối lặng câm của nhà để thuyền Rồng.
Thuyền Rồng nằm im lìm, cái đầu to gối lên những tấm thảm Ba Tư duy nhất của Jannit, giờ đã cháy đen, rải ở lối đi lát đá hoa cương dọc bên hông. Jenna quỳ xuống đặt tay lên đầu Rồng, nhưng vẫn như mọi khi, bà không hề động đậy. Những chiếc vẩy láng sờ vào lạnh ngắt và đôi mắt lục bảo dưới mi mắt xanh lá cây không chớp mảy may khi Jenna khẽ vuốt chúng.
Jannit đứng lùi lại và nhìn Jenna. Ngay cả vào thời điểm như thế này, Jannit cũng không thích cắt ngang sự riêng tư gì đó giữa Jenna và Thuyền Rồng. Bà đã quen những khoảnh khắc ở bên Thuyền Rồng của Jenna, và thường đứng lánh ra xa, vì bà cảm thấy mình sẽ xâm phạm nếu như đến quá gần. Jannit đã để ý thấy rằng xưởng thuyền thường rơi vào im lặng mỗi khi Jenna đặt tay lên Thuyền Rồng, nhưng hôm nay thì khác. Không gian vang động tiếng đội trấn áp chuột dộng cánh cửa ình ình một cách dồn dập. Jannit không hiểu Jenna đang làm gì mà phí thời gian vuốt ve Thuyền Rồng như thế, trong khi việc nên làm là mau mau tìm cách dựng chướng ngại vật ở đằng trước nhà thuyền. Nhưng bà không đề nghị làm vậy, bởi vì trong vài tháng qua Jannit đã bắt đầu chờn chợn Jenna và sự quyết tâm đánh thức Thuyền Rồng của cô ấy.
Bất ngờ Jenna đứng bật dậy. “Cháu nghĩ cháu đã ngh thấy tiếng bà ấy,” cô bé nói, mắt ngời lên rạng rỡ.
“Cái gì?” Jannit hỏi, bị phân tâm bởi tiếng chửi rủa đầy khích động của Rupert Gringe xả tới đội trấn áp chuột.
“Rồng. Bà rất yếu, nhưng cháu chắc chắn mình làm được. Chúng ta phải Niêm Kín nhà thuyền lại.”
“Làm sao được?” Jannit nạt, giờ thì lo lắng tột độ, nhận ra đám đông sẽ không bỏ đi và sẽ không ngừng ý định nghiền nát Thuyền Rồng.
“Có cách cho nó mở ra. Bằng Lửa- Rồng khạc lửa.” Mặt Jenna bỗng xị xuống khi nhớ ra. “Ồ, Khạc Lửa không biết phun lửa.”
“Nó biết đấy,” Jannit đã nghe Nicko kể đầy đủ câu chuyện về Khạc Lửa lúc mới nở ra. “Nó đã phun lửa khi mới nở mà.”
“Đó là Lửa Non. Tất cả rồng đều phun lửa khi mới nở.”
Tiếng gỗ nát văng báy xáy dội qua xưởng thuyền.
“Chúng sắp phá được cửa rồi,” Jannit cất giọng khẩn-trương-làm-việc của mình. “Không còn thời gian nữa. Xin lỗi, tôi đi lấy rìu đây. Nếu chúng muốn rắc rối thì chúng sẽ được rắc rối.”
Jenna biết không còn cách nào khác nữa. Phải buộc Khạc Lửa phun lửa thôi. Lấy hộp kẹo bơ của Hoa Tiêu ra khỏi túi áo chẽn, Jenna mở hộp và vớt ra một miếng da rồng màu đỏ. Cô bé trải nó ra và ngạc nhiên choáng vàng, nó chỉ có vỏn vẹn một từ trên đó: Lửa. Lẽ nào thế là đủ?
Nhưng Jenna biết mình phải thử. Liền chạy bay trở lại chỗ Khạc Lửa.
“Xin lỗi, 409.” Jenna nín thở nói, leo trở lên Khạc Lửa. Thằng Sói cũng định lên theo, nhưng mừng húm khi Jenna bảo, “Em phải làm việc này một mình. Buộc Khạc Lửa phun lửa.”
Khạc Lửa vểnh tai lên. Lửa ư? Ngay bây giờ? Thế còn bữa sáng thì sao?
Tiếng nhao nhao lạon xạ nổi lên từ phía bên kia cánh cổng xưởng thuyền và tiếng Rupert được nghe thấy, “Nếu lão muốn chuột, Matey à, thì đó. Chuột bự với rìu. Ngon, giỏi thì làm đi!”
Như đáp lại lời mời tử tế của Rupert Gringe, đội trấn áp chuột xô cửa một cú quyết định. Ầm, vỡ vụn, thế là đám đông hỗn tạp tràn vào. Tiếng động kinh khủng vụt lên khi một trận chiến bùng nổ ở ngay cổng. Rupert, Jannit và các tay thợ dàn quân chiến đấu hăng say, và hình như thắng thế, tuy nhiên cũng có một tốp trấn áp chuột né thoát được cơn mưa đòn.
Được cầm đầu bởi một phụ nữ cao lớn, mặt càu cạu, chúng phá vỡ hàng phòng thủ; và được trang bị đủ thứ vũ khí tự tìm, chúng xông tới nhà thuyền, miệng thét ran, “Bắt con rồng. Giết, giết, giết!”
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật