"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Plyte
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32 - Khạc Lửa
iờ thì con đã gắn với nó rồi,” dì Zelda nói với Septimus trong lúc băng ngón tay chảy máu của nó lại. “Nó đã In Dấu con khi cắn ngón tay con. Khi lớn lên sẽ hơi khó chịu với nó, lưu ý đấy. Con phải kiếm cho mình một cuốn cẩm nang huấn luyện rồng đi thôi. Kiếm được ở đâu thì dì không biết.”
Septimus ngồi nhìn những tàn tích nứt vụn của hòn đá mà Jenna đã tặng nó trong thời gian chúng ở với dì Zelda lần trước. Jenna đã tìm thấy hòn đá này trong khi Septimus giúp cô bé trốn thoát khỏi Thợ Săn – hòn đá nằm trong đường hầm dẫn đến ngôi đền cất giữ Thuyền Rồng. Septimus luôn nâng niu hòn đá nhuwmoojt báu vật – đó là món quà đầu tiên nó được tặng trong đời. Nhìn chằm chằm vào đống vỏ trứng dày xanh lá cây, nằm vỡ vụn trong lòng hai bàn tay chụm lại, Septimus không thể tin nổi hòn đá xinh đẹp của mình hóa ra lại là một cái trứng rồng – tình cờ thế nào mà chuyện đó lại xảy ra thế nhỉ? Septimus tự hỏi.
Mà còn lâu mới tình cờ được. Septimus không hề biết rằng chỉ có khoảng năm trăm trứng rồng rải rác khắp thế gian, và cái thời con người giúp cho rồng nở cũng đã lâu, rất lâu rồi. Trứng rồng thường tìm thấy ở những nơi mà rồng hay lui tới từ xa xưa, đã bị quên lãng từ lâu, và nhiều người vô tình nhặt chúng lên rồi giữ lại chỉ vì vẻ đẹp rực rỡ của chúng. Không phải tất cả trứng rồng đều màu xanh lá cây – đa số màu xanh da trời và rất hiếm hoi mới tìm thấy một quả màu đỏ. Nhưng nói chung lũ trứng rồng đều năm này qua tháng khác nằm trong những tủ trưng bày hoặc bị bỏ quên trong những hộp giày cũ và không bao giờ nở ra, bởi vì trứng sống cần phải trải qua một chuỗi những bước phức tạp, răm rắp đúng trình tự, diễn ra gọn gàng trong một khoảng thời gian nhất định, thì mới cho phép nở ra được một con rồng con. Lần cuối cùng việc này xảy ra là cách đây đã năm trăm năm trên một hòn đảo hoang nhỏ, khi một thủy thủ bị đắm thuyền cô độc thức dậy một sáng nọ và thấy hòn đá xanh da trời quý báu của mình đã nở thành một người bạn đồng hành không mong đợi và cực kỳ phiền toái.
Giống như người thủy thủ bị đắm tàu nọ, Septimus đã vô tình thực hiện tất cả những điều thích hợp cần phải làm để ấp cho nở một quả trứng rồng ngủ im. Thoat tiên, Septimus đã khởi động việc ấp trứng bằng cách để quả trứng gần lò sưởi trong lần trước nó tới thăm bà dì Zelda. Để quá trình ấp đi tiếp được, một quả trứng rồng cần được ủ nóng liên tục trên tám mươi độ trong ít nhất hai mươi giờ đồng hồ. Sau đó nó cần hẳn một năm và một ngày được giữ ấm và chuyển động không ngừng.
Sau khi giải thoát quả trứng rồng ra khỏi chỗ nằm bên cạnh lò sưởi, Septimus quyết định giữ quả trứng trong túi áo, chính điều này không những mang lại hơi ấm con rồng cần mà còn đem lại cảm giác đang di chuyển.
Một con rồng sẽ không nở được nếu chỉ có hơi ấm không thôi – nó cần nghĩ rằng mẹ mình đang mang theo mình đi khắp nơi và mẹ mình sẽ ở bên cạnh khi mình nở ra. Với một quả trứng rồng, không di chuyển có nghĩa là không có mẹ. Septimus vô tình đã cung cấp cho quả trứng hẳn một năm và một ngày đủ hơi ấm, lại có cả chạy cả nhảy đủ để làm cho con rồng bé tí tin rằng mẹ của nó đang sống thật. Sau một năm và một ngày trôi qua, con rồng gần như đã sẵn sàng, nhưng thậm chí đến giai đoạn này mọi chuyện vẫn có thể hỏng hết. Đây là lúc nó cần một cú vỗ mạnh để đánh thức – nếu điều này không xảy ra trong vòng sáu tháng tiếp theo, con rồng sẽ chết, nó không bao giờ có cơ hội nở ra nữa. Thường thì rồng mẹ sẽ dùng thời gian này để tìm một nơi an toàn cho rồng con nở và sau đó nuôi nấng rồng con. Làm xong điều này, thường mẹ rồng sẽ cắn nhẹ quả trứng cho nó nứt ra. May mắn cho quả trứng của Septimus, lũ sói đã thận trọng làm thay cho rồng mẹ khi chúng nhá lớp vỏ bên ngoài đến gãy cả răng. Vào thời điểm đó rồng con đã gần nở lắm rồi – gần thôi, nhưng chưa hoàn toàn. Còn một điều cuối cùng nó cần, và điều này không phải do Septimus mang lại, mà lại do chính thằng anh Simon. Trứng rồng cần một cú hích của Hắc Pháp Thuật.
Mỗi rồng mẹ có một cách khác nhau để thực hiện yêu cầu cuối cùng này. Có rồng mẹ bắt cóc một Vật đi ngang qua và giờ nó ra trứng thấy; có rồng mẹ lại để trứng qua đêm ngoài cửa nhà một phù thủy Hắc Thuật, và hy vọng sáng ra nó vẫn còn ở đó. Rồng mẹ nào bản thân đã có đủ Hắc Thuật rồi thì không cần phải tìm kiếm thêm nữa. Vì thế khi cái áo chùng của Simon biến thành con rắn và quấn quanh Septimus cùng quả trứng, thì đó chính là cú chạm quyết định và đồng hồ bắt đầu đếm. Vậy là con rồng con được ấn định sẽ nở ra sau đó mười hai tiếng đồng hồ – và chính xác là nó đã như vậy.
“Dì không biết nhiều về rồng… ừm, nên cũng chẳng biết lắm về rồng con,” dì Zelda nói khi vừa băng xong ngón tay của Septimus vừa cắn miếng bánh mì kẹp bắp cải cuối cùng. “Nhưng dì biết chắc chắn rằng con nên đặt tên cho nó càng sớm càng tốt. Nếu con bỏ nó quá lâu thì nó sẽ Vô Danh và con có gọi nó cũng không bao giờ đến. Theo như dì biết thì lúc thuận lợi nhất cũng khó mà làm cho bọn rồng để mắt đến con rồi. Và trong hai mươi bốn giờ đầu nó không được rời khỏi con – vì thế tốt hơn con phải đưa nó lại cho Septimus ngay, Jenna.”
“Thế thì, đây, Sep,” Jenna nói với hơi chút nuối tiếc. Cô bé bốc con thằn lằn có cánh bé tẹo ra khỏi đùi mình rồi trao nó cho Septimus. “Dễ thương quá nhỉ?”
Septimus nhìn không chớp mắt vào con rồng đang ngủ, nằm co cúp trong lòng bàn tay mình. So với kích thước, con rồng con có vẻ nặng đến ngạc nhiên, thân nó sờ vào mát mát và nhẵn láng hệt như quả trứng mà từ đó nó nở ra.
Nicko ngáp một cái thật lớn và vươn vai buồn ngủ. “Đi ngủ chút thôi,” cậu nói. Cú ngáp đó lây sang mọi người.
“Đặt tên đã rồi ngủ sau,” dì Zelda nói. “Tên nó là gì đây?”
Septimus không biết. Nó dòm con rồng và bị nhiễm cú ngáp của Nicko. Nó quá mệt, không nghĩ nổi cái tên mà đặt cho con rồng. Bất ngờ con rồng bật dậy, khạc ra một chút vỏ lụa của trứng; hai tia lửa tí xíu phun ra khỏi lỗ mũi và làm cháy xém bàn tay Septimus.
“Ối!” Septimus kêu lên. “Nó khạc lửa vào con này. Đúng rồi… Khạc Lửa. Tên nó là Khạc Lửa.”
“Thế thì tiếp đi,” dì Zelda bảo.
“Tiếp gì?” Septimus hỏi, mút những ngón tay bị bỏng của mình
“Rồng thích mọi thứ phải được thực hiện theo đúng luật,” dì Zelda bảo nó. “Con phải nói… à, để dì nghĩ đã… à, ừ đúng rồi, thế này – Ôi, người bạn trung thành và không biết sợ hãi của tôi, kẻ sẽ ở bên tôi cho đến tận cùng, tôi đặt tên bạn là Khạc Lửa… hay Mặt Xù hay Lạc Loài hay là… gì gì đó, bất cứ tên gì tự nhiên con muốn gọi.”
Septimus nhìn dán vào con rồng trong tay mình, và uể oải thì thầm “Ôi, người bạn trung thành và không biết sợ hãi của tôi, kẻ sẽ ở bên tôi cho đến tận cùng, tôi đặt tên bạn là Khạc Lửa.” Con rồng trố đôi mắt xanh lá cây, không chớp của nó vào Septimus, khạc ra thêm một ít vỏ lụa trứng nữa.
“Hừ,” Septimus nói.
Đêm đó Septimus không ngủ được nhiều. Khạc Lửa quạu quọ suốt – bất cứ khi nào Septimus lơ mơ là con rồng lại nhá những ngón tay của nó hoặc cào quần áo nó bằng những móng vuốt sắc nhọn. Cuối cùng, bực mình quá, Septimus nhét con rồng vào trong cái túi nhỏ mà nó từng cất quả trứng, và thế là con rồng mới chịu thôi mà ngủ yên.
Cả nhà bị đánh thức vào bảnh mắt sớm hôm sau vì Khạc Lửa vỗ cánh điên cuồng vào cửa sổ giống như một con bướm cố thoát ra ngoài.
“Bảo nó im đi, Sep,” Nicko cằn nhằn ngái ngủ, áp chặt cái gối lên đầu và cố ngủ lại. Septimus trở dậy và giật Khạc Lửa ra khỏi tấm kính cửa sổ. Nó đã bắt đầu hiểu dì Zelda ngụ ý gì khi nói về một con rồng rắc rối. Con rồng lại cào cào bàn tay Septimus bằng những móng vuốt sắc nhọn, và Septimus bèn nhét con rồng vào cái túi nhỏ của mình.
Mặt trời buổi sáng đã lên cao và chiếu xuyên qua màn sương đầm lầy. Septimus biết mình đã tỉnh ngủ hẳn, không thể ngủ lại được nữa. Nó liếc sang Jenna, Nicko và cả Thằng Sói, tất cả vẫn còn cuộn tròn trong chăn bông và đã ngủ lại. Không muốn Khạc Lửa quấy rầy đám kia, Septimus quyết định đưa con rồng ra ngoài để hít thở bầu không khí buổi sáng đầu tiên của rồng.
Thật lặng lẽ, Septimus khép lại cánh cửa nặng phía sau lưng và đi xuống lối mòn dẫn về phía Thuyền Rồng. Có ai đó đã ở đó rồi.
“Buổi sáng đẹp trời nhỉ,” dì Zelda nói trầm ngâm.
Septimus ngồi xuống bên cạnh bà dì trên cây cầu gỗ bắc qua xẻo mương. “Con nghĩ có lẽ nên cho Thuyền Rồng gặp con mình. Ý con là, Khạc Lửa là trứng của cái Thuyền Rồng, phải không ạ?”
“Dì cũng đoán vậy,” dì Zelda nói. “Mặc dù chẳng ai có thể biết chắc được về rồng. Nhưng con Khạc Lửa đã In Dấu con, vì thế dì sẽ không làm phức tạp vấn đề. Đây này, dì đã tìm thấy cái này cho con. Dì biết dì vẫn có một cuốn nằm đâu đó mà.” Dì Zelda đưa cho Septimus một quyển sách màu xanh lá cây được bao bằng thứ gì đó rất đáng ngờ là da rồng. Sách có nhan đề Để Sống Sót Khi Nuôi Dưỡng Rồng: Hướng Dẫn Thực Hành.
“Dĩ nhiên cuốn mà con thật sự cần là Niên Giám Những Năm Đầu của Thằn Lằn Có Cánh,” dì Zelda nói với Septimus. “Nhưng dì ngờ rằng thậm chí thư viện Kim tự tháp cũng không tới một cuốn như vậy. Xui là mấy sách đó viết trên da dễ cháy, và con sẽ chẳng kiếm đâu ra được nữa. Dù vậy, cuốn này có thể có ích.”
Septimus cầm quyển sách bốc mùi mốc và nhìn vu vơ vào những dòng ghi ở bìa sau:
“Cuốn sách này đã cứu vớt cuộc đời tôi. Không chiếc răng rồng nào có thể xuyên thủng được bìa cuốn sách. Hãy luôn mang theo cuốn sách này.”
“Tôi chỉ bị mất có một ngón tay trong khi nuôi Răng Nanh, đó là nhờ những lời mách nước dễ áp dụng trong cuốn cẩm nang vô giá này.”
“Sau khi tôi được Skippy In Dấu, tất cả bạn bè đều ruồng bỏ tôi. Tôi đã phát điên cho đến khi đọc được cuốn sách này. Giờ đây tôi đã được phép ra khỏi Nhà Thương Điên vào cuối tuần – dù sao chăng nữa ai cũng cần bạn bè, phải không nào?”
“Ồ, cảm ơn dì Zelda,” Septimus nói một cách ủ rũ.
Septimus và dì Zelda ngồi trong sự yên lặng đầy cảm thông, mỗi người đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, lắng nghe những âm thanh đầm lầy khi cái nóng mùa hè bắt đầu thấm qua màn sương mù và đánh thức những bọn sinh vật đầm lầy lăng xăng hơn. Giống như Jenna, Septimus đã trở nên thành thạo trong việc phân biệt những âm thanh khác nhau, và nó chắc chắn mình nghe được tiếng mút lép nhép của một cặp đỉa nước, theo sau là một cú táp mạnh của một con cá hanh bùn và tiếp oạp oạp của vài con lươn con. Chẳng mấy chốc hơi nóng mặt trời đã đốt hết tàn tích cuối cùng của màn sương, và bầu trời xanh trong trẻo hứa hẹn một ngày nóng oi ả.
Dì Zelda ngước nhìn lên bức màn xanh ngắt. Có điều gì đó căng thẳng ở dì khiến cho Septimus chú ý. Nó nhìn dì Zelda. Khuôn mặt tròn nhăn nheo của dì, được đóng khung bằng mái tóc xám hơi xõa ra, có vể lo lắng, đôi mắt phù thủy xanh da trời của dì sáng quắc lên khi dì tập trung vào cái gì đó trên bầu trời cao. Bất thình lình, dì đứng phắt dậy khỏi cây cầu và chộp lấy bàn tay Septimus.
“Đừng nhìn lên,” dì nói thấp giọng. “Đừng chạy. Chỉ đi bộ thật chậm rãi vào nhà cùng với dì.”
Bên trong ngôi nhà tranh, dì Zelda lẳng lặng đóng cánh cửa trước nặng nề lại và dựa lưng vào cửa sổ. Dò tái nhợt và mắt thất thần.
“Jenna nói đúng,” dì Zelda thì thầm, gần như với chính mình. “Thuyền Rồng… sẽ phải ra đi thôi.”
“Tại sao? Cái gì… dì thấy cái gì?” Septimus hỏi, mặc dù nó đã đoán được câu trả lời.
“Simon. Hắn tới đây. Giống như một con kền kền. Đang chờ đợi.”
Septimus hít một hơi dài để cố dằn cảm giác rối thắt lại bất ngờ nổi lên trong bụng. “Đừng lo lắng, dì Zelda,” nó nói với dì. “Thuyền Rồng sẽ an toàn ở Lâu Đài. Con sẽ đưa thuyền về lại đó.”
Mặc dù nó không biết sẽ đưa về bằng cách nào.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công