The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Plyte
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Thằng Sói
ác em cần phải nói chuyện với bà Morwenna trước khi đi”, Jo-Jo bảo Septimus và Nicko.
Chúng trở lại đống lửa để tạm biệt Sam, Jo-Jo, Edd và Erik. Thằng Sói đứng sau lưng chúng, vẫn nhìn xoáy vào Septimus khiến thằng bé cứ ngọ nguậy, không thoải mái. Nó luôn luôn biết khi có ai đó đang nhìn mình.
“Morwenna đáng sợ lắm”, Nicko nói. “mà tại sao anh sứ muốn bọn em nói chuyện với bà ấy”
Septimus lừ đừ đứng lên trong khi các anh kia nằm ngửa mặt ngó lên khoảng trời xanh nho nhỏ lấp lánh hiện ra trên vòm lá
“Bà ấy là Mẹ Phù thuỷ”, Jo-Jo nói. “Bà ấy biết tất cả mọi thứ. Anh cá với em là bà sẽ biết Jennna đi đâu”
“Có lẽ chúngt a nên gặp bà ấy thì hơn”, Septimus nói. “Ba vẫn nói bà Morwenna có tới hai thị giác”
“ Bà ấy đáng sợ lắm”, Nicko khăng khăng, “ gặp là ôm chặt cứ như muốn nghiền người ta bẹp nhép vậy”.
“ Đi đi”, Jo-Jo thúc giục, “ Anh sẽ đưa tụi em tới đó. Dù sao cũng tiện trên đường bọn em đi mà”.
Một giàn đồng thanh giễu cợt nổi lên từ ba thằng anh đang nằm quanh đống lửa
“ Nó đi gặp Mar-iii-ssa, nó đi gặp Mar-iii-ssa, nó đi gặp…….”
“Thôi, câm ngay,” Jo-Jo gầm lên. Cậu lao ra khỏi trảng trống và lẩn hút vào rừng cây.
“Tạm biệt nhé,” Nicko chào đám Heap còn lại.
“Tạm biệt”.
“Ờ”
“Hẹn gặp lại”
“Ừm. Tạm biệt,” Septimus nói.
“Ừ”
“Tạm biệt”
“Hẹn gặp”
Nicko và Septimus đuỏi kịp Jo-Jo đang đứng đợi chúng đằng sau một cái cây, khuất khỏi tầm nhìn của mấy anh trai kia. Chúng cùng nhau lên đường, với Thằng Sói cun cút theo sau, không một tiếng động khi đi xuyên qua rừng cây. Jo-Jo thuộc đường như lòng bàn tay – cậu dẫn chúng men theo một con đường hẹp tí nhưng có dấu chân người qua lại nhiều, sau chừng nửa giờ cuốc bộ, chúng tới Vòng Mùa Hè của những mụ Phù thủy Wendron.
Vòng Mùa Hè gồm một vòng tròn những cái lều hình nón, cấu trúc cùng kiểu lều của Jo-Jo. Tất cả được cất chon von trên đỉnh của ngọn đồi duy nhất trong cả cánh rừng. Đó là một ngọn đồi nhỏ, thậm chí còn không cao hơn vòm lá của cánh rừng, nhưng sáng sủa và lộng gió, tạo cho các mụ phù thủy một góc nhìn tốt để quan sát những gì diễn ra xung quanh.
Khi cả đám vừa đi vào lối mòn xoắn trôn ốc chạy quanh đồi dẫn tới khu lều trại, thì một giọng ngân nga đều đều trôi xuống chỗ chúng, rồi đột nhiên một tiếng gọi to:
:Joby-Jo! Chào!”
Marissa!” Jo-Jo gọi lại cười tít.
“Joby-jo…đó là tên cô nàng gọi anh à?” Nicko khụt khít, đúng lúc một cô gái cao, tóc nâu dài hiện ra ở đỉnh đồi, vẫy tay rối rít và cười khanh khách.
“Hử?” Jo-Jo hỏi. “Cô ấy gọi thế thì sao?”
“ Không sao cả. Hỏi vậy thôi” Nicko cười ngây ngô.
Marissa chạy băng băng xuống đồi để đón chúng.
“Marissa,” Jo-Jo nói, “đây là các em trai của anh, Nicko và Septimus”
“ Gì…thêm anh em nữa à, Joby?” Marissa cười to, “ anh cần tới bao nhiêu anh em vậy?”
“Không cần nữa, chắc chắn đấy. Anh đưa chúng đến gặp bà Morwenna.”
“Hay lắm. Bà đang đợi anh đó. Để em dẫn anh đến chỗ bà. Bà đang ở trong Vòng”
Morwenna Mould, Mẹ Phù thủy của Bộ lạc phù thủy Wendron trong cánh rừng, đang ngồi trên một tấm thảm nhỏ ngay lối vào căn lều lộng lẫy nhất của Vòng. Bà là một phụ nữ cao lớn, dáng vóc uy nghi và mặc một cái áo chùng mùa hè rất rộng màu xanh lá cây, giữa thân áo là một dải khăn choàng trắng thắt ngang. Mái tóc dài ngả xám đựơc giữ trong một dải ruy-băng buộc đầu bằng da màu xanh lá, và đôi mắt phù thủy xanh da trời dữ tợn nhìn Thằng Sói, Jo-Jo, Nicko và Septimus – đặc biệt là Septimus – đi băng qua Vòng để tới lều của bà.
“Cám ơn con, Marissa”. Morwenna nói, rồi quay sang với bọn con trai tươi cười “ chào mừng đến với cánh rừng, Septimus, Nicko. Ta đã nghe ba các cháu là Silas bạn thân mến của ta kể rất nhiều về hai cháu. Cả hai cháu sao mà giống ông ấy thế.Thật tình, dạo này bất cứ lúc nào đi vào cánh rừng là dường như ta lại đụng phải những phiên bản nhỏ của Silas, mặc dù vài phiên bản không còn nhỏ nữa. Tất cả đều có cùng kiểu mắt xanh lá cây rực rơc tuyệt vời đó. Nào các cháu, hãy ngồi xuống bên cạnh ta ít phút nào. Ta sẽ không giữ các cháu lâu đâu vì các cháu còn cuộc hành trình nguy hiểm phí trước”.
Nicko liếc bắn qua Septimus một cái như muốn nói, bà ấy nói nguy hiểm là ý gì?
Septimus nhướn mày với Nicko nhưng vẫn nhìn chăm chắm vào Morwenna. Septimus thích Mẹ Phù thủy, nhưng nó biết rằng bên dưới diện mạo có vẻ mẹ hiền của Morwenna ẩn chứa cái gì đó đầy uy lực và khó lường. Trước khi Morwenna cai quản Bộ lạc cánh rừng, đám phù thủy Wendron vốn là mối kinh hoàng khôn tả của cư dân Lâu đài. Nhưng từ khi Morwenna trở thành Mẹ Phù thủy, thì đám phù thủy ấy đã thay đổi, dù không ai biết tại sao…ngoại trừ Silas Heap. Silas Heap biết là bởi vì một đêm nọ cách đây nhiều năm, khi ông còn trẻ, chỉ mới có một đứa con trai, còn Morwenna là một phù thủy trẻ đẹp, Silas đã cứu thoát Morwenna khỏi một bầy sói. Để đền đáp lại, Morwenna đề nghị sẽ làm bấy kỳ điều gì ông muốn, và thật thất vọng đối với cô, anh đã yêu cầu những mụ Phù thủy Wendron phải ngừng săn bẫy cư dân của Lâu đài. Một vài năm sau, khi Morwenna trở thành Mẹ Phù thủy, cô đã giữ lời hứa – nhưng không ai dám chắc sự ngưng chiến ngoài mặt thế này sẽ kéo dài bao lâu, và như thế khôn ngoan ra thì đừng có làm cho Bộ lạc cánh rừng nổi giận.
Morwenna cất giọng trầm trầm như tiếng nhạc, và mọi người chăm chú lắng nghe.
“ Các cháu sẽ phải thực hiện một chuyến đi dài và ta thấy trước là có nhiều gian khó đang đợi các cháu,” bà nói. “ Có ba điều các cháu phải biết. Điều thứ nhất là các cháu sẽ phải tìm, và rồi sẽ tìm thấy, em gái của các cháu ở bến cảng.
“ Điều thứ hai kà một người đàn ông cao, nước da đen, lạ với một số người nhưng không lạ với tất cả, cũng sẽ lùng sục em gái của các cháu ở bến cảng”.
Morwenna dừng lại. Bọn con trai đợi một cách lễ phép để bà bảo chúng điều thứ ba mà chúng phải biết, nhưng Morwenna im lặng, đắm chìm trong suy tư và ngó đăm đăm vào những hình thù thay đổi liên tục của tàn lá in trên nền trời.
Cuối cùng, Septimus nói:
“Xin lỗi Mẹ Phù thủy, nhưng điều thứ ba tụi cháu phải biết là gì?”
“Hả?” Morwenna dứt mình ra khỏi cơn mơ màng. “Điều thứ ba? À, phải…đừng đi tới rạp xiếc.”
Nicko chợt phá lên cười. Septimus vội hích anh mình một cái và nói, “Nik…đừng thô lỗ thế. Có gì đáng cười đâu.”
“Có…có chứ,” Nicko cười khằng khặc, vai rung bần bật. Cậu té nhào xuống bãi cỏ, nằm sấp bụng, hai tay bưng lấy đầu, phát ra những âm thanh như tiếng ngáy.
“Cháu xin lỗi về anh của cháu, thưa Mẹ Phù thủy,” Septimus nói, lo lắng. “Đêm qua anh ấy suýt bị sói ăn thịt và điều đó chắc đã ảnh hưởng đến đầu óc anh ấy.”
Nói rồi Septimus tung một cú đá về hướng Nicko. Không nhằm nhò gì cả. Nicko lật nghiêng người qua, cười ụt ụt như một con heo trong máng ăn.
Morwenna mỉm cười:
“Đừng bận tâm, Septimus, giờ ta đã quên với những trò hề của các chàng Heap trẻ rồi. Trước khi các anh của cháu đến sống trong cánh rừng thì có thể ta chưa hiều, nhưng bây giờ thì tin ta đi, không có cái gì trong đám nhà Heap làm mà có thể khiến ta ngạc nhiên được nữa. Chúng đúng là lũ con của Silas. Với lại Nicko chỉ cười thôi mà. Cười thì chẳng hại gì.”
Morwenna đứng dậy. Septimus, Jo-Jo, Marrissa và Thằng Sói kính cẩn đứng lên. Nicko vẫn nằm dưới bãi cỏ, vai rung bần bật.
“Hừm, các cậu bé,” Morwenna nói, “hẹn gặp lại nhé.”
Bà thò tay vào túi áo và rút ra một bó lá mềm nho nhỏ xong ấn vào tay Septimus.
“Cái này sẽ làm tan vết thâm tím do cú ngã của cháu đêm qua,” bà nói với nó, “cũng như chỗ sưng phồng ở mắt cá chân cháu.”
“Cám ơn bà, Mẹ Phù thủy,” Septimus nói. Nó lôi Nicko đứng lên. Nicko chảy cả nước mắt nước mũi, cậu vẫn cười rũ ra.
“Cháu đưa anh cháu đi ngay bây giờ đây, Mẹ Phù thủy. Cháu xin lỗi vì sự thô lỗ của anh ấy. Xin cảm ơn về những lời khuyên của bà”
“Chú ý nhé, Septimus, rồi cháu sẽ tìm thấy thứ mà cháu đang tìm.” Morwenna cười. “Tmạ biệt các cháu. Chúc các cháu mau chóng hoàn thành chuyến đi của mình.”
Bà quay đi và biến mất vào trong lều.
Nicko đi một mạch tới rìa Vòng thì bổ nhào đất. Thế rồi cậu lăn lông lốc, đổ phầm phập xuống triền dốc đầy cỏ, vẫn rung cả người vì cười. Một lát sau, Septimus chạy xuống tới chỗ anh mình.
“Nicko,” nó trách, “anh không được cười nhạo Mẹ Phù thủy Wendron. Không bao gờ được thế.”
“Anh…anh xin lỗi, Sep,”Nicko lập bập. “Chỉ là…chỉ là…quá nghiêm trọng…phù thủy có khác…tụi mình thì cứ chờ đợi và…anh cứ tưởng thứ ba phải là điều…điều quan trọng ghê gớm lắm chứ…thế rồi bà ấy nói…bà ấy nói…”
“Đừng đi đến rạp xiếc!” Septimus chen vào, và cũng bật cười, nó cuộn mình lăn xuống chân đồi cùng với Nicko.
“Các em thật vô lễ với Mẹ Phù thủy đấy,” Jo-Jo gắt gỏng khi cùng Thằng Sói nhập bọn với Septimus và Nicko ở chân đồi
“Marissa điên lên. Cô ấy bảo lẽ ra không nên đưa các em tới.”
“Ồ, đừng…hic!...đừng ngớ ngẩn thế, Jo-Jo,” Nicko nói cà giật. Cậu đã ngưng cười nhưng vẫn còn nấc cụt.
“Tụi em đi bây giờ à?” Jo-Jo hỏi bằng cái giọng cho thấy cạu chỉ mong chúng đi phứt cho rồi. “Để anh dẫn tụi em ra thuyền.”
Nicko và Septimus gật đều. Cả hai đều muốn rời khỏi cánh rừng và lên đường tìm Jenna trước khi hết ngày.
Jo-Jo liếc về hướng Thằng Sói:
“Bọn em vẫn dắt nó đi cùng…hay nó sẽ ở lại đây.”
Septimus nhìn Thằng Sói, bắt gặp một đôi mắt nâu sẫm đang nhìn mình chằm chằm. Nó ước gì Thằng Sói đừng nhìn mình thao láo như thế. Đáng lý ra đến giừo hắn đã phải quen với mớ áo thụng Học Trò của mình rồi chứ. Bộ mớ áo đó kỳ quặc lắm sao?”
“Cho nó ở lại đi,” Septimus nói.
“Không, Sep, tụi mình cần nó. Tụi mình đến đây là vì nó cơ mà,” Nicko nói. “Tụi mình sẽ không bao giờ tìm thấy Jenna nếu không có nó. Mất dấu đã hơn một ngày rồi, chỉ có Thằng Sói mới có thể tìm ra được dấu vết bị nguội cỡ đó.”
“ Nhưng tụi mình đã biết Jenna giờ đang ở đâu rồi mà,” Septimus nói. “Nó đang ở bến cảng.”
Nicko im lặng một lúc.
“Em tin mụ phù thủy điên rồ đó à?” Cậu hỏi vẻ ngạc nhiên.
“Nicko! Bà ấy không điên.”
“Nhưng bà ta là phù thủy. Tệ hơn thế, bà ta là Phù thủy Wendron. Họ đã từng bắt cóc trẻ sơ sinh. Và nếu đứa trẻ đó là con trai thì họ sẽ bỏ nó bên ngoài cho lũ sói. Còn nếu ai bị lạc trong cánh rừng và hỏi đường họ thì người đó sẽ kết thúc trong một cái Hố Phù Thủy. Dì của Tenderfoot Bo đã phải trải qua hai tuần trong một Hố Phù Thủy và bà ấy…”
“Họ là ai?”
“Bạn thân nhất của Jenna. Em nhớ không. Cô bé dễ thương tóc màu cà rốt ấy.”
“ Này, Nick. Tập trung nào. Chúng ta muốn tìm Jenna. Nhớ chứ? Chính vì vậy mà chúng ta ở đây. Và em tin Morwenna. Ngay cả bà Marcia cũng nói rằng Morwenna có thị giác thứ hai, mà bà Marcia xưa nay vẫn nghĩ phù thủy sống chỉ tổ chật chỗ cơ đấy. Em nghĩ Jenna đang ở bến cảng.”
“Có trời biết tại sao con bé đến đó,” Nicko càu nhàu. “Thật vớ vẩn.”
“Chắc là Simon đưa Jenna đến đó…để trao cho kẻ lạ mặt mà anh bảo là đang hỏi thăm tin tức về nó, cái kẻ mà Morwenna bảo là cúng đang tìm kiếm nó ấy. Chúng ta phải đến đó càng nhanh càng tốt.”
“Được rồi.” Nicko thở dài. “Tụi mình sẽ đến bến cảng vậy.”
Jo-Jo dẫn đường đi xuống bãi sông, nơi thuyền bè neo đậu. Và bất chấp Septimus nói gì, Thằng Sói vẫn đi theo chúng. Sau đó, khi Nicko đã cởi thuyền ra xong xuôi, và Jo-Jo đẩy con thuyền chỏe hai đứa ra khỏi lớp đá cuội để vào chỗ nước sâu hơn, thì đột nhiên Thằng Sói tung mình bay lên, đáp bịch vào trong thuyền, ngay khi dòng nước đưa con thuyền ra giữa dòng sông.
“Ê!” Nicko la lớn khi con thuyền chòng chành dữ dội. “Mày nghĩ mày đang làm gì hả?”
Thằng Sói ngồi chồm hổm trên sàn thuyền như một con thú hoang và nhìn chòng chọc vào Septimus, đến khi Septimus không thể chịu đựng được nữa.
“Đừng nhìn chằm chằm vào tôi!” nó hét lớn.
Đôi mắt nâu của Thằng Sói không hề chớp. Chúng nhìn xoáy vào Septimus hơn nữa, cho đến khi Septimus thấy mình vụt nhớ ra, một caid rùng mình quái lạ chạy khắp người. Trước kia nó đã ở nơi này. Trên một con thuyền. Trên sông. Gần cánh rừng. Với Thằng Sói.
Bất giác, nó cảm thấy lạnh toát. Nó ngồi xổm trong thuyền, sát bên Thằng Sói, nhìn chằm chằm trở lại hắn.
“Bốn-Lẻ-Chín?” Septimus thì thầm
Thằng Sói gật đầu và nói, lần đầu tiên sau bốn năm.
“Cậu” Hắn cười ngoác. “Bốn-Một-Hai.”
Chúng lướt đi trên sông, trong dòng thủy triều đang rút. Thằng Sói và Septimus ngồi trên sàn thuyền, khoác vai nhau, cười toét miệng.
“Thằng Sói làm anh nhớ lại hồi mới tìm thấy em,” Nicko trầm ngâm. “Anh nhớ em cũng chẳng bao giờ nói tiếng nào. Cứ trố mắt nhìn tụi anh, làm như mọi người bị điên hết cả vậy. Anh thấy mà nổi da gà.”
“Ồ.” Septimus nói. “Em xin lỗi”
“Tụi anh cũng chẳng bực gì. Hoàn toàn không, thật đấy. Tụi anh thích em. Chỉ có điều không thể hiểu nổi tại sao em không nói. Nhưng việc đó chắc chắn là có liên quan tới Thiếu sinh quân. Chắc là khủng khiếp lắm”
“Đúng vậy,” Thằng Sói chậm rãi nói, như đang làm quen với âm thanh của giọng nói chính mình. “Không tin được bất kỳ ai. Nhưng em tin 412.”
Im lặng rơi xuống con thuyền. Nicko bận bịu điều chỉnh những cánh buồm và Septimus ngó chăm chăm ra sông. Sau một hồi, Septimus nói với Thằng Sói:
“Hồi đó mình đã van nài tụi nó quay lại tìm bồ. Mình phải lạy lục tụi nó. Nhưng tụi nó không chịu. Tụi nó không đời nào chịu. Thằng chỉ huy Thiếu sinh quân vừa cười vừa nói…chứ tụi bay nghĩ đó là gì hả? Đó là trò Hành Động-hay-là-Chết. Và bồ là kẻ Chết đầu tiên. Hắn khoái chí chuyện đó thật sự. Mình đã định nhảy xuống theo bồ nhưng thằng chỉ huy Thiếu sinh quân đã đánh mình bất tỉnh. Mãi đến khi thuyền cập bến mình mới tỉnh lại và tụi nó quăng mình xuống nước. Mình xin lỗi. Đáng ra mình phải cứu cho được bồ.”
“Không sao, đáng lẽ tớ phải cứu cậu mới đúng. Tớ đã thoát khỏi Thiếu sinh quân, còn cậu thì không. Tớ bơi vào bờ và trốn. Sáng hôm sau tớ thấy cậu trong cánh rừng. Nhưng tớ sợ bị người ta bắt gặp, vì vậy tớ vẫn trốn. Đáng ra tớ nên cứu cậu và cả hai đứa mình đều tự do. Chứ không phải chỉ mình tớ.”
“Không sao cả,” Septimus nói, “Bồ mà cứu được mình lúc đó thì hẳn là mình sẽ không bao giờ tìm ra được mình là ai. Giờ thì cả hai đứa đều tự do rồi.”
“Tự do…” Thằng Sói lẩm bẩm, lơ mơ nhìn qua mạn thuyền khi con thuyền rẽ qua dòng nước xanh phẳng lặng hướng về phía bến cảng.
Morwenna đứng dậy. Septimus, Jo-Jo, Marrissa và Thằng Sói kính cẩn đứng lên. Nicko vẫn nằm dưới bãi cỏ, vai rung bần bật.
“Hừm, các cậu bé,” Morwenna nói, “hẹn gặp lại nhé.”
Bà thò tay vào túi áo và rút ra một bó lá mềm nho nhỏ xong ấn vào tay Septimus.
“Cái này sẽ làm tan vết thâm tím do cú ngã của cháu đêm qua,” bà nói với nó, “cũng như chỗ sưng phồng ở mắt cá chân cháu.”
“Cám ơn bà, Mẹ Phù thủy,” Septimus nói. Nó lôi Nicko đứng lên. Nicko chảy cả nước mắt nước mũi, cậu vẫn cười rũ ra.
“Cháu đưa anh cháu đi ngay bây giờ đây, Mẹ Phù thủy. Cháu xin lỗi vì sự thô lỗ của anh ấy. Xin cảm ơn về những lời khuyên của bà”
“Chú ý nhé, Septimus, rồi cháu sẽ tìm thấy thứ mà cháu đang tìm.” Morwenna cười. “Tmạ biệt các cháu. Chúc các cháu mau chóng hoàn thành chuyến đi của mình.”
Bà quay đi và biến mất vào trong lều.
Nicko đi một mạch tới rìa Vòng thì bổ nhào đất. Thế rồi cậu lăn lông lốc, đổ phầm phập xuống triền dốc đầy cỏ, vẫn rung cả người vì cười. Một lát sau, Septimus chạy xuống tới chỗ anh mình.
“Nicko,” nó trách, “anh không được cười nhạo Mẹ Phù thủy Wendron. Không bao gờ được thế.”
“Anh…anh xin lỗi, Sep,”Nicko lập bập. “Chỉ là…chỉ là…quá nghiêm trọng…phù thủy có khác…tụi mình thì cứ chờ đợi và…anh cứ tưởng thứ ba phải là điều…điều quan trọng ghê gớm lắm chứ…thế rồi bà ấy nói…bà ấy nói…”
“Đừng đi đến rạp xiếc!” Septimus chen vào, và cũng bật cười, nó cuộn mình lăn xuống chân đồi cùng với Nicko.
“Các em thật vô lễ với Mẹ Phù thủy đấy,” Jo-Jo gắt gỏng khi cùng Thằng Sói nhập bọn với Septimus và Nicko ở chân đồi
“Marissa điên lên. Cô ấy bảo lẽ ra không nên đưa các em tới.”
“Ồ, đừng…hic!...đừng ngớ ngẩn thế, Jo-Jo,” Nicko nói cà giật. Cậu đã ngưng cười nhưng vẫn còn nấc cụt.
“Tụi em đi bây giờ à?” Jo-Jo hỏi bằng cái giọng cho thấy cạu chỉ mong chúng đi phứt cho rồi. “Để anh dẫn tụi em ra thuyền.”
Nicko và Septimus gật đều. Cả hai đều muốn rời khỏi cánh rừng và lên đường tìm Jenna trước khi hết ngày.
Jo-Jo liếc về hướng Thằng Sói:
“Bọn em vẫn dắt nó đi cùng…hay nó sẽ ở lại đây.”
Septimus nhìn Thằng Sói, bắt gặp một đôi mắt nâu sẫm đang nhìn mình chằm chằm. Nó ước gì Thằng Sói đừng nhìn mình thao láo như thế. Đáng lý ra đến giừo hắn đã phải quen với mớ áo thụng Học Trò của mình rồi chứ. Bộ mớ áo đó kỳ quặc lắm sao?”
“Cho nó ở lại đi,” Septimus nói.
“Không, Sep, tụi mình cần nó. Tụi mình đến đây là vì nó cơ mà,” Nicko nói. “Tụi mình sẽ không bao giờ tìm thấy Jenna nếu không có nó. Mất dấu đã hơn một ngày rồi, chỉ có Thằng Sói mới có thể tìm ra được dấu vết bị nguội cỡ đó.”
“ Nhưng tụi mình đã biết Jenna giờ đang ở đâu rồi mà,” Septimus nói. “Nó đang ở bến cảng.”
Nicko im lặng một lúc.
“Em tin mụ phù thủy điên rồ đó à?” Cậu hỏi vẻ ngạc nhiên.
“Nicko! Bà ấy không điên.”
“Nhưng bà ta là phù thủy. Tệ hơn thế, bà ta là Phù thủy Wendron. Họ đã từng bắt cóc trẻ sơ sinh. Và nếu đứa trẻ đó là con trai thì họ sẽ bỏ nó bên ngoài cho lũ sói. Còn nếu ai bị lạc trong cánh rừng và hỏi đường họ thì người đó sẽ kết thúc trong một cái Hố Phù Thủy. Dì của Tenderfoot Bo đã phải trải qua hai tuần trong một Hố Phù Thủy và bà ấy…”
“Họ là ai?”
“Bạn thân nhất của Jenna. Em nhớ không. Cô bé dễ thương tóc màu cà rốt ấy.”
“ Này, Nick. Tập trung nào. Chúng ta muốn tìm Jenna. Nhớ chứ? Chính vì vậy mà chúng ta ở đây. Và em tin Morwenna. Ngay cả bà Marcia cũng nói rằng Morwenna có thị giác thứ hai, mà bà Marcia xưa nay vẫn nghĩ phù thủy sống chỉ tổ chật chỗ cơ đấy. Em nghĩ Jenna đang ở bến cảng.”
“Có trời biết tại sao con bé đến đó,” Nicko càu nhàu. “Thật vớ vẩn.”
“Chắc là Simon đưa Jenna đến đó…để trao cho kẻ lạ mặt mà anh bảo là đang hỏi thăm tin tức về nó, cái kẻ mà Morwenna bảo là cúng đang tìm kiếm nó ấy. Chúng ta phải đến đó càng nhanh càng tốt.”
“Được rồi.” Nicko thở dài. “Tụi mình sẽ đến bến cảng vậy.”
Jo-Jo dẫn đường đi xuống bãi sông, nơi thuyền bè neo đậu. Và bất chấp Septimus nói gì, Thằng Sói vẫn đi theo chúng. Sau đó, khi Nicko đã cởi thuyền ra xong xuôi, và Jo-Jo đẩy con thuyền chỏe hai đứa ra khỏi lớp đá cuội để vào chỗ nước sâu hơn, thì đột nhiên Thằng Sói tung mình bay lên, đáp bịch vào trong thuyền, ngay khi dòng nước đưa con thuyền ra giữa dòng sông.
“Ê!” Nicko la lớn khi con thuyền chòng chành dữ dội. “Mày nghĩ mày đang làm gì hả?”
Thằng Sói ngồi chồm hổm trên sàn thuyền như một con thú hoang và nhìn chòng chọc vào Septimus, đến khi Septimus không thể chịu đựng được nữa.
“Đừng nhìn chằm chằm vào tôi!” nó hét lớn.
Đôi mắt nâu của Thằng Sói không hề chớp. Chúng nhìn xoáy vào Septimus hơn nữa, cho đến khi Septimus thấy mình vụt nhớ ra, một caid rùng mình quái lạ chạy khắp người. Trước kia nó đã ở nơi này. Trên một con thuyền. Trên sông. Gần cánh rừng. Với Thằng Sói.
Bất giác, nó cảm thấy lạnh toát. Nó ngồi xổm trong thuyền, sát bên Thằng Sói, nhìn chằm chằm trở lại hắn.
“Bốn-Lẻ-Chín?” Septimus thì thầm
Thằng Sói gật đầu và nói, lần đầu tiên sau bốn năm.
“Cậu” Hắn cười ngoác. “Bốn-Một-Hai.”
Chúng lướt đi trên sông, trong dòng thủy triều đang rút. Thằng Sói và Septimus ngồi trên sàn thuyền, khoác vai nhau, cười toét miệng.
“Thằng Sói làm anh nhớ lại hồi mới tìm thấy em,” Nicko trầm ngâm. “Anh nhớ em cũng chẳng bao giờ nói tiếng nào. Cứ trố mắt nhìn tụi anh, làm như mọi người bị điên hết cả vậy. Anh thấy mà nổi da gà.”
“Ồ.” Septimus nói. “Em xin lỗi”
“Tụi anh cũng chẳng bực gì. Hoàn toàn không, thật đấy. Tụi anh thích em. Chỉ có điều không thể hiểu nổi tại sao em không nói. Nhưng việc đó chắc chắn là có liên quan tới Thiếu sinh quân. Chắc là khủng khiếp lắm”
“Đúng vậy,” Thằng Sói chậm rãi nói, như đang làm quen với âm thanh của giọng nói chính mình. “Không tin được bất kỳ ai. Nhưng em tin 412.”
Im lặng rơi xuống con thuyền. Nicko bận bịu điều chỉnh những cánh buồm và Septimus ngó chăm chăm ra sông. Sau một hồi, Septimus nói với Thằng Sói:
“Hồi đó mình đã van nài tụi nó quay lại tìm bồ. Mình phải lạy lục tụi nó. Nhưng tụi nó không chịu. Tụi nó không đời nào chịu. Thằng chỉ huy Thiếu sinh quân vừa cười vừa nói…chứ tụi bay nghĩ đó là gì hả? Đó là trò Hành Động-hay-là-Chết. Và bồ là kẻ Chết đầu tiên. Hắn khoái chí chuyện đó thật sự. Mình đã định nhảy xuống theo bồ nhưng thằng chỉ huy Thiếu sinh quân đã đánh mình bất tỉnh. Mãi đến khi thuyền cập bến mình mới tỉnh lại và tụi nó quăng mình xuống nước. Mình xin lỗi. Đáng ra mình phải cứu cho được bồ.”
“Không sao, đáng lẽ tớ phải cứu cậu mới đúng. Tớ đã thoát khỏi Thiếu sinh quân, còn cậu thì không. Tớ bơi vào bờ và trốn. Sáng hôm sau tớ thấy cậu trong cánh rừng. Nhưng tớ sợ bị người ta bắt gặp, vì vậy tớ vẫn trốn. Đáng ra tớ nên cứu cậu và cả hai đứa mình đều tự do. Chứ không phải chỉ mình tớ.”
“Không sao cả,” Septimus nói, “Bồ mà cứu được mình lúc đó thì hẳn là mình sẽ không bao giờ tìm ra được mình là ai. Giờ thì cả hai đứa đều tự do rồi.”
“Tự do…” Thằng Sói lẩm bẩm, lơ mơ nhìn qua mạn thuyền khi con thuyền rẽ qua dòng nước xanh phẳng lặng hướng về phía bến cảng.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công