Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Plyte
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Ra Đi
eptimus ở trong phòng, thu xếp hành lý.
Căn phòng nhỏ hình tròn của nó trên đỉnh tháp Pháp Sư luôn ngăn nắp và gọn gàng, kết quả của mười năm rèn luyện trong Thiếu sinh quân. Những nỗi nguy hiểm và khiếp sợ suốt những năm đó đã giúp ích cho Septimus rất nhiều. Giờ đây, khi Thiếu sinh quân đã bị giải tán và Septimus đã được đoàn tụ với gia đình, nó bắt đầu thôi không còn khinh miệt những thứ đã học được hồi còn là một tên lính nhóc. Nó không còn bừa bãi một cách hoang dại nữa, chỉ vì nó đã có thể được bừa bãi – sau một thời gian ngắn không khác gì đống rác của thành phố, giờ đây phòng nó đã gọn gàng và ngăn nắp. Căn phòng cũng mang những vết tích khác của cuộc sống nó trước đây: những bức tường và trần nhà cong cong màu xanh da trời đậm phủ đầy những chòm sao, do chính tay Septimus tô vẽ cẩn thận – hồi còn ở trong Thiếu sinh quân, nó đã phải ghi nhớ những chòm sao ấy cho những bài thực hành về đêm. Và trong tủ nó luôn có sẵn một cái ba-lô khẩn cấp, đã gói ghém sít sao theo đúng quy định của Thiếu sinh quân.
Trong ba-lô khẩn cấp của Septimus đựng:
la bàn (1 cái)
mắt kính (1 cặp)
chai nước (1 chai)
túi ngủ (1 cái)
vớ (3 đôi)
thịt hộp (1 hộp)
bùi nhùi để bật lửa (1 hộp)
đá lửa dự phòng (2 viên)
mồi lửa (rêu sấy khô, 1 bó)
dao nhíp theo chuẩn của Thiếu sinh quân (1 con)
ná cao su (1 cái)
dây đồng (1 đoạn dài)
dây thừng (1 đoạn dài)
Ngoài những thứ đó ra, giờ đây Septimus đang bận rộn bổ sung thêm vài thứ phản ánh cuộc sống mới của nó là Học Trò của Pháp Sư Tối Thượng. Đó là:
Bùa Tàng hình (1 cái)
Bùa Săn tìm (1 cái)
Bùa Đông cứng khẩn cấp (1 cái)
Túi Tẩu thoát Hiệu quả kép (1 cái)
Cộng thêm vài thứ lặt vặt mà nó nghĩ là có thể hữu dụng:
Sổ Tay Sống Sót và Kinh Nghiệm Sống Trong Bụi của Ram Seary (1 cuốn)
Kẹo Wiz Bix – loại vô tận (1 gói)
Bạc Hà Nổ (3 tuýp)
Không còn chỗ để nhét thêm nhiều nữa, nhưng vẫn còn một món cuối cùng mà Septimus muốn mang theo. Món này vi phạm tất cả những nguyên tắc và quy định bởi vì vừa chẳng cần thiết lại vừa nặng, nhưng Septimus không quan tâm. Bên hông ba-lô, tuốt phía dưới, Septimus nhét viên đá láng màu xanh lá cây óng ánh mà Jenna đã tặng khi lần đầu tiên nó biết cô bé. Hơi khó khăn một chút, Septimus cài nắp ba-lô lại rồi đeo lên. Cái ba-lô nặng hơn Septimus tưởng.
“ Con đấy à, Septimus? “ Bà Marcia gọi to khi nó đi xuống cầu thang và hướng ra cửa trước. Nó giật mình ngạc nhiên.
“ Dạ,” nó thận trọng trả lời.
Bà Marcia đang quỳ dưới sàn nhà bên cạnh Két Nhốt Vong. Trước mặt bà là một tấm giấy khổng lồ có vẽ một biểu đồ vô cùng phức tạp mà bà đang xem xét kỹ lưỡng. Trong một tích tắc kinh khủng, thoáng qua, Septimus sượt thấy một cái bóng u ám to bành đang cúi xuống bà, cũng dòm săm soi vào tờ giấy – nhưng khi Septimus nhìn lại cho rõ thì cái Vong đã vụt biến đi. Tuy nhiên Septimus biết cái Vong vẫn còn ở đó, lảng vảng phía sau bà Marcia, lẳng lặng nghiên cứu những kế hoạch nhằm kết liễu chính mình. Septimus đặt cái ba-lô xuống; nó cảm thấy khó chịu vì phải để bà Marcia ở lại một mình với kẻ đồng hành Hắc Pháp Thuật của bà.
“Cạnh là gì?” Bà Marcia hỏi.
“Cái gì ạ?”
“Cạnh. Ở đây bảo phải gắn mảnh Y vào mảnh D dài, thẳng đứng, cẩn thận canh cho những lỗ P và lỗ Q thẳng hàng với lỗ N và lỗ O tương ứng ở cạnh bên trái. Ta chả tìm thấy cái cạnh đáng ghét nào ở đâu cả,” bà Marcia cáu tiết lục lọi cái hộp thiết bị to đùng mà giáo sư Van Klampff đã đưa cho bà để đựng khung Két Nhốt Vong,
“Nó không có trong cái hộp đó đâu, “Septimus nói.”Nólà cái miếng chìa ra ngoài kia kìa. Nhìn kìa, đó đó…”. Nó rà ngón tay xuống một cái gờ cong cong, hơi lồi ra, chạy dọc theo chiều dài của bờ Két Nhốt Vong. Khi chạm vào, Hợp Chất có cảm giác hệt như thủy tinh - lạnh và láng mượt.
“Hừ, sao trong đây không nói thế”, bà Marcia cọc cằn nói khi gắn rãnh mảnh Y – một miếng tam giác dài và cong – vào Két Nhốt Vong, cẩn thận xếp cho những lỗ P và Q thẳng hàng với lỗ N và lỗ O. Bà Marcia phủi bụi khỏi chiếc áo chẽn của mình với vẻ hài lòng. “Cảm ơn con, Septimus, trông được đấy chứ? Chỉ cần thêm một miếng nữa vào dưới hông đây, rồi tới Nút Chặn cuối cùng và…” – bà Marcia xoay người, cố nhìn cho được cái Vong bám theo mình – “mày sẽ tiêu thôi, cái đồ đáng khinh.”
Septimus nhìn Két Nhốt Vong. Nó không thể dùng từ “tốt” để diễn tả cái Két. Có lẽ dùng từ “kỳ quái”, hay chỉ đơn giản là “xấu tệ” thì thích hợp hơn. Cái Két trồi lên từ sàn nhà, choán cả căn phòng bằng hình thù đen bóng và quái gở của nó, làm Septimus nhớ tới một cái cây rỗng, đầy mấu cục. Hàng lô xích xông những mẫu, những miếng đúc kỳ quặc – do giáo sư Van Klampff đã thiết kế hết sức cẩn thận – gắn lại với nhau để hợp thành một không gian khép kín, hình nón meo méo, mở ra trên đỉnh, cùng một khe hở hẹp và dài chạy từ chóp xuống đáy, là chỗ để cho bà Marcia và Vong theo bà sẽ ép mình chui vào – vì Vong phải đi theo bà vào, cho dù nó muốn hay không. Sau đấy sẽ là một ai đó, chắc chắn phải là một trong những Pháp sư thâm niên (vì bà Marcia cảm thấy đó là trọng trách quá nặng nề đối với cậu học trò non nớt của mình) sẽ đặt miếng cuối cùng, Nút Chặn, bít vào cái lỗ trên đỉnh, và rồi bà Marcia sẽ đi ra, rốt cuộc đã được tự do, bỏ Vong kẹt lại bên trong, giống như một con tôm hùm ở trong cái rọ tôm hùm. Sau đó là công việc đơn giản dành cho Đội Xử Lý Thùng Nhốt Vật Thể Nguy hiểm.
“Khoan đã, Septimus,” bà Marcia nói, sực nhớ ra cái điều lúc nãy bà đã nói với nó, “con trở về đây làm gì vậy? Ta cho con nghỉ mà. Con nên về Cung Điện với mẹ con đi.”
“Con sẽ đi tìm Jenna,” Septimus noi, nhặt cái balô và đeo lên vai. “Coi bộ không có ai chịu làm việc đó.”
Bà Marcia thở dài. “Coi kìa, Septimus,” bà nói một cách nhẫn nại, “Jenna sẽ trở về sớm thôi mà, nhớ kỹ lời ta nói đấy. Tại con hơi khó ở sau khi bị nhện cắn thôi. Chuyện hết sức bình thường mà.”
“Con không khó ở gì cả,” Septimus nói một cách phẩn nộ.
“Septimus,” bà Marcia nói, “ Ta biết con nghĩ là ta không tin con…”
“Con biết bà không tin con,” Septimus nói.
“..nhưng hãy để cho đầu óc con nghĩ ngơi đi. Ta đã thực hiện một cuộc tìm kiếm Tầm xa tới vùng nông trại bên kia sông rồi, và thấy có một con ngựa với hai người cưỡi đang trên đường đến cổng Bắc. Chắc chắn đó là Jenna và Simon sau buổi sáng ra ngoài chơi. Và ta đã phái Boris…”
“Boris?” Septimus hỏi.
“Boris Catchpole. Mới vào hôm qua, ông ta là một phó pháo sư – quả là bây giờ mà mới bắt đầu sự nghiệp pháp sư thì có hơi già, nhưng ông ấy rất sắc sảo. Ông ấy nằm trong dự án Cơ Hội Thứ hai của chúng ta. Ông ấy đã từng được huấn luyện làm lính Truy Sát trong quân đội. Tin hay không thì tùy, nhưng ông ấy từng ngoi được tới vị trí phó Thợ Săn.”
“Catchpole già?”
“Ừ, con biết ông ta sao?”
“Hắn thật kinh khủng!”
“Ông ta không tệ lắm đâu. Ờ, ngoại trư hơi thở, thật vậy. Tệ lắm. Một lúc nào đó ta sẽ phải có đôi lời với ông ấy về chuyện đó. Dù sao quá khứ là quá khứ. Chúng ta nên đón nhận ông ấy. À, tuần tới chúng ta sẽ chào đón ông ấy bằng Bữa tối Thân mật của Pháp sư như truyền thống, và với tư cách học trò, dĩ nhiên con cũng sẽ có mặt ở đó.”
Septimus sa sầm.
“Đó là một phần việc của con, Septimus,” bà Marcia nói rành rọt. Bà nhìn đứa học trò ủ rũ của mình đứng bên cửa, oằn người xuống vì cái ba-lô nặng trĩu. Đôi mat xanh lá cây của nó lộ vẻ buồn bã. Em gái nó đã chọn đúng ngày nghĩ ít ỏi của nó để mà đi mất, với thằng bé, điều đó thật nặng nề. Bà Marcia biết Septimus đã rất thân thiết với Jenna sau biến cố chúng cùng nhau trải qua ở Đầm Cỏ Thô.
“Septimus này, nếu con muốn mang cái túi phiêu lưu của con, hay cái gì gì mà con đang mang đó, và ra ngoài Lâu Đài để đợi Jenna trở về thì cũng được. Con đi đi. Hôm nay là một ngày đẹp trời, con có thể đi bộ tới cầu Một Chiều để ngóng cô bé.”
“Vâng.” Septimus nói vẻ hồ nghi.
“Thế thì hẹn gặp lại con nhé.” bà Marcia nói với nu cười trìu mến. “Và đừng quên dẫn Jenna về thẳng Cung Điện. Mà sao con không ở lại đêm luôn? Như thế con có thể được ở bên Jenna và ba mẹ con ít lâu – và nghĩ coi, như thế con sẽ chắc được là ngày mai Jenna sẽ tới Đầm Cỏ Thô. Thuyền đã sẵn sàng đợi ở bến thuyền Cung Điện cả tuần nay rồi, còn ta thì cứ lo ngay ngáy là cô bé không lên đường kịp thời. Mẹ con có khuynh hướng là cứ để mọi thứ đến phút chót không à,” bà Marcia thở dài. “Con biết đấy, ta chắc chắn là hồi xưa, khi Nữ Hoàng thực hiện chuyến thăm ngày Hạ chí của mình thì Người lên đường sớm hơn thế này nhiều, mặc dù thật khôi hài là ta không bao giờ nhớ được việc đi lại của Người. Ý ta là, chắc hẳn Người đã đi bằng thuyền rồng hòang gia, nhưng ta không nhớ, cả ngài Alther cũng không nhớ… Người vượt qua đầm lầy như thế nào nhỉ? Đôi lúc, Septimus à, ta lo lắng cho Jenna. Có nhiều điều mà đáng lý ra cần có mẹ để bảo ban cô bé, mà ai có thể làm điều đó bây giờ cơ chứ. Cô bé có biết làm Nữ Hoàng là như thế nào đâu!”
“Con nghĩ tất cả chúng ta cần phải giúp Jenna,” Septimus nói. “Đó là điều con đang cố gắng làm.”
“Ừ, dĩ nhiên rồi,” bà Marcia nói dịu dàng. “Giờ con đi đi và chúc một ngày vui vẻ. Nhớ gởi tới Jenna tình yêu của ta khi gặp cô bé, và bảo cô bé là hy vọng sẽ cô sẽ thực hiện chuyến thăm ngày Hạ chí một cách tốt đẹp.”
Bà Marcia làm ra vẻ mọi thứ vẫn bình thường đến nỗi Septimus bắt đầu cho phép mình tin rằng Jenna sắp trở về thật.
“Dạ,” nó nói, đã hơi tươi tỉnh hơn. “Được. Con sẽ làm. Hẹn gặp bà vào ngày mai.”
“Con đi đi,” bà Marcia nói khi cánh cửa màu đỏ tía khổng lồ của căn phòng Pháp sư Tối thượng tự mở ra cho cậu Học Trò.
“Tạm biệt bà,” Septimus đáp. Nó bước lên cầu thang bạc xoắn ốc và chúng bắt đầu chuyển động, nhanh chóng mang nó ra khuất tầm nhìn. Cánh cửa đỏ tía tự động đóng lại một cách lặng lẽ, và bà Marcia làm điều mà trước đó giờ bà chưa bao giờ làm: bà thơ thẩn đi lên gác, và rất tự tiện, vào phòng của Septimus. Bà bước tới ô cửa sổ và trông Septimus hiện ra từ tòa tháp. Rồi bà nhìn nó đi qua tòa tháp Pháp Sư, một hình dáng xanh lá cây, nhỏ nhắn mang cái ba-lô nặng chịch, mái tóc màu rơm nhạt lộn xộn khiến cho từ tầng lầu thứ hai mươi mốt vẫn dễ dàng nhìn thấy nó. Khi Septimus biến mất vào bóng râm của mái vòm lớn, bà Marcia rời cửa sổ, ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại sau lưng.
Septimus theo ngõ tắt đến cổng Bắc. Đó là một lối đi cao trên bức tường thành bao quanh Lâu Đài, hẹp và không có rào chắn, khá là đáng sợ nếu không vững vàng trước độ cao, điều mà Septimus không có. Phía bên phải của lối đi là một khoảng dựng đứng đến sáu mét, thẳng xuống những mái nhà, xuống những sân sau, hay tại một quảng khủng khiếp, là một khoảng đến mười lăm mét, rơi thẳng xuống đường Mở Rộng, dẫn vào khu Mở Rộng. Khu Mở Rộng là một tòa nhà dân sinh khổng lồ, hình thành nên bức tường phía Đông của Lâu Đài và trải dài cả ba dặm cặp theo dòng sông. Đó là một nơi náo nhiệt ồn ào, chằng chịt những đường ngang ngõ tắt, một vòng cung những căn hộ, nơi phần lớn cư dân của Lâu Đài sống và làm việc, đó cũng là nơi mà gia đình Heap từng sống trước khi họ đột ngột chuyển vào Cung Điện.
Bên trái lối đi là những lỗ châu mai dày bằng đá của bức tường thành. Khi bước dọc theo lối đi, Septimus cứ nhìn chòng chọc vào nhưng tảng đá ố vàng, xói mòn của bức tường cổ và tự nhủ mình không được ngó xuống dưới.
Một lần nọ Septimus đã sai lầm liếc sang bên phải khi nó đang bước đi ngay phía trên đường Mở Rộng. Một cảm giác tựa hồ như điện giật chạy khắp người nó, bắt đầu từ hai bàn chân và kết thúc ở đầu, khiến nó chòng chành thật đáng sợ. Nó buộc phải ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại và bò tới những bậc thang thóat ra gần nhất. Nhưng Septimus tin vào việc chinh phục nỗi sợ của mình – điều đó luôn luôn khiến nó cứ chọn lối đi tắt trên bờ tường thay cho tuyến dài hơn, nhưng ít sợ hơn, qua những ngõ hẻm và những bờ trượt tới cổng Bắc.
Hôm nay, khi Septimus vội vã đi theo lối này, nó ít chú ý tới độ cao – nó quá bận nghĩ về Jenna và bận lên kế hoạch phải làm những gì. Mặc dù nó bắt đầu phân vân liệu bà Marcia có thật sự đúng khi nói Jenna đang trên đường trở về không, nhưng có gì đó sâu thẳm trong lòng mách bảo nó rằng Jenna đang gặp rắc rối.
Và nếu Jenna đang gặp rắc rối, nó sẽ đi cứu cô bé - dù có gian nan thế nào chăng nữa.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công