When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Plyte
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Thần Sám
enna bám chặt vào cái bờm thô cứng của con ngựa khi Simon cho nó phi qua bãi cỏ Cung Điện, làm cho tất cả đám thằn lằn cỏ mà Billy Pot vừa mới vây bắt xong lại chạy tán loạn.
Jenna vốn thích ngựa; cô bé đã có một con ngựa riêng. Cô nhốt nó trong chuồng và cưỡi mỗi ngày. Jenna cũng là một nài ngựa tài ba và gan dạ. Vậy thì tại sao cô lại cảm thấy sợ như thế này nhỉ? Phải chăng, cô bé tự hỏi, là do con Thần Sám phi rầm rập qua cổng Cung Điện với một tốc độc nguy hiểm, còn Simon cưỡi ngựa sao mà cũng hung dữ và thô bạo quá chăng? Simon đeo một cặp đinh thúc ngựa nhọn hoắc trên đôi ủng đen và chúng không phải chỉ để phô trương. Jenna đã thấy anh ta thúc chúng vào sườn con ngựa hai lần rồi, và cô bé cũng không thích cái kiểu anh ta kéo dây cường căng gắt như thế.
Simon phi nước đại ở chính giữa đường Pháp Sư. Anh ta không nhìn qua phải cũng không nhìn qua trái, cũng chẳng đếm xỉa tới bất kỳ ai có thể băng qua đường – như giáo Sư Weasal Van Klamff tình cờ đang làm điều đó vào ngay lúc ấy. Giáo sư, không biết rằng bà Marcia đang trên đường đến gặp ông, lại muốn đến kể với bà Marcia một điều, cái điều cần phải nói thật xa khỏi cái tai thính một cách lạ thường của người quản gia Una Brakket, nhà ông.
Giáo Sư Van Klampff đang thơ thẩn một cách đãng trí băng ngang qua đường Pháp Sư, lẩm nhẩm trong đầu xem mình sẽ giải thích sao đây về mối nghi ngờ rằng Una Brakket đang âm mưu điều gì đó – mặc dù ông không dám chắc đó là điều gì – ông hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ có một con ngựa ô khổng lồ phi tới ầm ầm húc ngã. Nhưng, không may cho vị giáo sư, điều đó đã xảy ra. Và khi đã lồm cồm bò dậy được, bầm tím và run lẩy bẩy nhưng lại không hề hấn gì, thì giáo sư Van Klamff không thể nhớ ra tại sao mình lại ở đây. Có lẽ mình cần thêm một ít giấy da dê… một cây bút mới… một cân cà rốt… hai cân cà rốt chăng? Dưới con mắt săm soi của Beetle tọc mạch cùng đám nhân viên văn phòng và người bán hàng trong các cửa hàng lân cận, người đàn ông mập lùn đeo cặp mắt kiếng hình bán nguyện cùng bộ râu quai nón màu xám rối bù ấy cứ đứng tần ngần ngay giữa đường Pháp Sư, lắc lắc đầu và cố nhớ xem tại sao mình lại ở đây. Một cảm giác bức bối nào đó nằm khuất phía sau bộ não của ông bảo với ông rằng có việc rất quan trọng, nhưng việc đó trôi đi mất rồi. Weasal Van Klampff lắc đầu và quay trở về nhà, trên đường về có dừng lại mua ba cân cà rốt.
Trong lúc đó, Thần Sấm đang phi nước kiệu dọc đường Pháp Sư, ngang qua các cửa hiệu, xưởng in và thư viện riêng, nơi mà những chủ nhân kiêu hãnh của chúng đang thong thả đi tới lui, sắp xếp những bản kiến nghị đặc biệt, cùng những cuộn giấy da dê quá khổ. Trông thấy một con ngựa đen phi qua, ai nấy dừng tay và giương mắt lên mất một lúc, thắc mắc không biết Công Chúa đang làm gì với cái gã kỵ sĩ đen đó. Có vì mà vội vã quá vậy.
Vù một cái, Thần Sám đã đến mài vòm lớn. Jenna đinh ninh là Simon sẽ giảm tốc độ và quay đầu cho ngựa trở về Cung Điện, nhưng thay vì vậy, anh ta giật mạnh dây cương, và con ngựa đổi hướng đột ngột sang bên trái, lao ầm ầm vào nhó Kẻ Móc Túi. Nhánh đường hẹp này âm u và lạnh lẽo so với cái nắng rực rỡ của con đường Pháp Sư, lại còn bốc mùi hôi thổi. Một ống cống hở chạy ngay giữa con đường trải đá cuội, và một dòng nước bùn quánh màu nâu đang chảy lờ đờ dọc theo ống cống.
“Mìn đi đâu thế này?” Jenna la lớn, nhưng chỉ đủ cho cô bé nghe tiếng mình giữa tiếng móng ngựa khua vang, dội vào những căn nhà xiêu vẹo ở hai bên ngõ hẻm, rồi lại ầm ầm trút ngược vào đầu. Simon không trả lời, vì vậy Jenna la lên lần nữa, lần này lớn hơn.
“Mình đi đây thế này?”
Simon vẫn không nói gì. Bất thình lình con ngựa quẹo sang trái, trong gang tấc tránh được một chiếc xe đẩy bánh hấp nhân thịt và xúc xích đang đi tới, và trượt phải thứ nước nhớt nhầy chảy bên dưới những móng guốc của nó.
“Simon!” Jenna phản đối, “Mình đi đâu thế này”
“Câm!” Jenna nghĩ mình nghe thấy Simon nói thế.”
“Cái gì?”
“Nghe chưa. Câm miệng. Mày đang đi đến chỗ mà tao đưa mày đến.”
Jenna vặn hẳng người lại để nhìn Simon, bang hoàng trước âm thanh thù địch bất ngờ trong giọng nói của anh ta. Cô bé hy vọng mình đã hiểu sai lời anh ta nói, nhưng khi nhìn thấy vẻ lạnh lung trong mắt Simon, Jenna biết rằng mình đã nghe đúng. Một linh cảm đen tối chợt dội khắp người Jenna, ớn lạnh.
Đột nhiên con ngựa đổi hướng một lần nữa. Xem ra có vẻ như Simon muốn giũ bỏ ai đó có thể đang đuổi theo họ. Anh ta giật mình dây cương, kéo con ngựa một cách thô bạo về bên phải, và Thần Sấm lao bắn vào ngách Thắt Ruột, là một cái ngõ tối tăm chạy giữa hai bức tường cao. Hai mắt của Simon híp lại thành đường kẻ vì tập trung khi con ngựa lao vun vút qua cái ngách hẹp rí, móng guốc của nó làm cho những viên đá lửa bên dưới tóe ra những tia lửa. Ở cuối lối đi tối mù đó, Jenna nhìn thấy mở ra một khoảng sáng, và trong lúc con ngựa đang lao tới đó, Jenna ra một quyết định. Cô bé sẽ nhảy xuống.
Con Thần Sấm vừa xổ ra dưới ánh mặt trời, Jenna bèn hít một hơn sâu, và bất thình lình, không được lệnh của Simon, con ngựa bỗng dừng khựng lại. Một dáng người nhỏ thó trong chiếc áo thụng Học Trò mày xanh lá cây bước ran gay trước mặt họ và gắn ánh mắt trợn trừng lên con ngựa. Thần Sấm đang bị Chết Đứng.
“Septimus!” Jenna kinh ngạc, quá sức vui mừng vì được gặp anh. “Làm sao anh tới đây được?”
Septimus không đáp. Nó đang mắc tập trung vào Thần Sấm. Nó chưa bao giờ làm phép Chết Đứng vật gì lớn bằng một con ngựa cả, và nó không chắc mình có thể vừa nói chuyện vừa làm Chết Đứng cùng lúc được không.
“Cút ra cho tao đi, thằng nhãi ranh!” Simon quát. “Trừ phi mày muốn bị giảm bẹp.”
Simon điên cuồng thúc con ngựa nhưng Thần Sấm không hề nhúc nhích. Jenna biết đây chính là cơ hội. Thừa lúc Simon không chú ý, cô bé nhào đại xuống mặt đất, nhưng phải xạ của Simon thật nhanh. Anh ta chộp lấy tóc Jenna và giật mình cô bé trở lên yên ngựa.
“Ái… buông ra!” Jenna gào thét, đấm mạnh vào Simon.
“Ồ, không, không đời nào!” Simon nói rít vào tai Jenna, vặn tóc cô bé thật đau đớn.
Septimus không phản ứng gì. Nó hầu như không dám cựa quậy.
“Để… Jenna… đi,” Septimus nói chậm và thận trọng, đôi mắt xanh lá cây đậm của nó vẫn gắn chặt vào mắt Thần Sấm. Mắt con ngựa đang trợn trừng lên và lồi ra cả một mảng tròng trắng rộng.
“Việc gì tới mày hả, thằng láo xược?” Simon hầm hè. “Không phải là việc của mày. Con bé chẳng mắc mớ gì đến mày hế.”
Septimus đứng tấn chặt chân xuống đất và nhìn xuống chớp mắt của Thần Sấm.
“Đó là em gái tôi,” nó lặng lặng nói, “Để con bé đi.”
Thần Sấm bứt rứt động đậy. Con ngựa bị kìm kẹp giữa...
Hai chủ nhân và nó không thích thế. Chủ nhân cũ của nó vẫn còn đang ở trên yên, gần như là một phần của Thần Sấm vậy, và như thường lệ, ý muốn của chủ nhân cũng chính là ý muốn của Thần Sấm – chủ nhân nó muốn bước tới trước, vì vậy nó cũng muốn bước tới trước. Nhưng đang đứng trước mặt nó là một chủ nhân mới.Và chủ nhân mới này không cho phép Thần Sấm vượt qua, cho dù chủ nhân cũ có chọc mạnh cây đinh thúc nhọn vào hông nó nhiều đến đâu chăng nữa. Con ngựa ráng cố gắng đảo đôi mắt nâu sẫm của nó ra khỏi cái nhìn chòng chọc của Septimus, nhưng nó không sao điều khiển chúng được. Thần Sấm ngả đầu về phía sau, hí lên một tiếng vô vọng. Nó đã bị Septimus làm Chết Đứng.
“Để Jenna đi. Ngay!” Septimus lặp lại.
“Không thì sao?” Simon hỏi với một cái cười khẩy. “Không thì mày quăng vài câu thần chú thảm hại của mày vào tao, hả? Để tao bảo cho mà nghe nhá, thằng ranh con, cả cuộc đời khốn khổ của mày cũng không có nhiều công lực bằng ngón tay út của tao đây. Và nếu mày không biến khỏi lối của tao ngay thì tao sẽ sử dụng nó. Hiểu chứ?”
Simon chĩa ngón út bên tay trái của anh ta vào Septimus và Jenna há hốc mồm ra – trên ngón tay anh ta là một chiếc nhẫn lớn với biểu tượng Ngược trên đó. Trông nó quen một cách khủng khiếp.
Jenna giật mạnh đầu ra khỏi bàn tay đang túm của Simon.
“Anh làm sao vậy, Simon?” Cô bé thét lớn. “Anh là anh của em kia mà. Sao anh kinh khủng vậy?”
Đáp lại, Simon chộp lấy dải khăn thắt lưng vàng của Jenna và xoắn chặt nó trong bàn tay trái của anh ta, còn bàn tay phải gò chặt dây cương của Thần Sấm hơn nữa.
“Chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề nào. Công Chúa.” Anh ta gằn giọng. “Tôi không phải là anh trai của cô. Cô chỉ là một con nhóc vô thừa nhận nào đó mà người cha cả tin của tôi đã mang về nhà vào một buổi tối nọ. Thế thôi. Cô chẳng được cái tích sự gì ngoài chuyện gây phiền toái cho chúng tôi mà thôi, và cô đã phá hủy gia đình chúng tôi. Hiểu chưa?”
Jenna trắng bệch. Cô bé cảm thấy như thể ai đó tống mạnh một cú vào bụng mình. Cô bé nhìn xuống Septimus cầu cứu, và trong một khoảnh khắc Septimus liếc nhìn lên Jenna, cũng hoang mang không kém. Nhưng vào đúng cái khoảnh khắc khi Septimus bắt gặp tai nhìn của Jenna, Thần Sấm biết rằng mình đã được tự do. Hai lỗ mũi của con ngựa loe ra đầy phấn khích, cơ bắp nó căng cứng, và thoắt một cái, nó vụt đi khỏi, phi hết tốc lực vào ánh nắng mặt trời, trên con đường rải sỏi dẫn tới cổng Bắc.
Điếng người, Septimus nhìn con ngựa biến mất. Đầu nó quay mòng mòng vì nãy giờ phải nỗ lực làm Chết Đứng con ngựa. Con ngựa cũng đã chiến lại với nó trong suốt thời gian đó, và con vật đó chẳng giống chút nào với con thỏ mà Septimus vẫn quen dung để tập luyện phép Chết Đứng. Nhưng Septimus biết mình vẫn còn một cơ hội cuối cùng để bắt kịp Jenna, và nó lắc đầu để cố giũ bỏ trạng thái mụ mẫm mà bùa mê để lại. Rồi, run rẩy, nó tự làm phép Vận Chuyển đến Cổng Bắc.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công