A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Magyk
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 50
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Theo Dấu
ally thấy bọn chúng đi tới.
Bà lùi bắn khỏi cửa sổ, vuốt thẳng lại mấy lớp váy và thu thập các ý nghĩ. Đối mặt nào, bà tự nhủ. Mi làm được mà. Chỉ cần đeo bộ mặt chào mừng của bà chủ quán vào là chúng sẽ không nghi ngờ gì hết. Sally ra trốn sau quầy, và lần đầu tiên trong bấy nhiêu giờ phục vụ quán ăn, bà tự rót cho mình một vại bia Springo đặc biệt và tớp một ngụm lớn.
Èèèè! Có đời nào bà ưa cái món này đâu. Đối với khẩu vị của bà thì hình như dưới đáy thùng bia có quá nhiều chuột chết.
Khi Sally vừa nốc thêm một miệng đầy chuột chết, thì một luồng ánh sáng đèn pha cắt xoẹt vào trong quán và quét lướt qua những người có trong đó. Rất nhanh nó chĩa thẳng vào mắt Sally, rồi chuyển qua đậu trên những gương mặt xanh xao của đám lái buôn phương Bắc. Lúc này họ đã im bặt và trao đổi với nhau những cái liếc mắt đầy lo lắng.
Một lát sau, bà Sally nghe có tiếng những bước chân vội vã nện rầm rập đi tới trên cầu tàu. Chiếc cầu phao lắc lư khi đội Truy sát chạy ầm ầm trên đó, và quán trọ rung chuyển, chén đĩa cùng ly tách trong quán sợ sệt và vào nhau lanh canh theo nhịp chuyển động của bọn lính. Sally đặt cốc bia xuống, đứng thẳng lên và khó nhọc đặt một nụ cười chào đón khách lên mặt.
Cánh cửa bị đạp tung ra.
Thợ Săn khệnh khạng bước vào. Đằng sau hắn, trong luồng sáng của đèn pha, Sally có thể thấy đội Truy sát xếp hàng dọc theo cầu phao, súng lăm lăm trong tay.
"Xin chào quý ông.Tôi phục vụ quý ông món gì đây nào?" Bà Sally luyến láy một cách căng thẳng.
Thợ Săn nghe được sự run rẩy trong giọng nói của bà với vẻ thoả mãn. Hắn thích thú được thấy người ta sợ hãi.
Hắn thủng thỉnh đi đến quầy, cúi người xuống và nhìn Sally trừng trừng.
"Mụ có thể cho ta biết thông tin đấy. Ta biết mụ có thông tin."
"Thế á?" Sally cố tỏ ra quan tâm một cách lịch sự. Nhưng Thợ Săn không nghe ra như thế. Hắn nghe thấy nỗi khiếp vía và liền chơi trò vờn mồi một chút.
Tốt, hắn nghĩ. Mụ này biết điều gì đó.
"Ta đang lùng một nhúm tàn quân khủng bố nguy hiểm," Thợ Săn nói, cẩn thận theo dõi vẻ mặt của Sally. Bà chật vật giữ bộ mặt nghênh đón của bà chủ quán, nhưng trong một phần mười giây, vẻ mặt đó trượt đi, và một giây biểu cảm vụt qua nét mặt bà: ngạc nhiên.
"Ngạc nhiên vì nghe người ta gọi bạn bè mụ là bọn khủng bố, đúng không?"
"Không," Sally buột miệng. Và rồi, nhận ra mình vừa lỡ lời, bà cà lăm, "Tôi... tôi không có ý đó. Tô...tôi..."
Sally đầu hàng. Vụ việc đã vỡ lở. Sao nó lại xảy ra dễ dàng đến thế nhỉ? Chính đôi mắt hắn, Sally nghĩ, chính hai đường rãnh quắc sáng, hí rị như hai tia đèn pha kia đã xoáy thẳng vào óc ngưòi ta. Thật nghớ ngẩn nếu nghĩ là mình có thể đánh lừa đựoc một Thợ Săn. Trái tim Sally đập thình thịch, lớn đến nỗi bà chắc chắn Thợ Săn cũng phải nghe thấy.
Tất nhiên là hắn nghe thấy. Đó là một trong những âm thanh hắn ưa thích nhất, tiếng tim đập của con mồi bị dồn vào góc tường. Hắn khoan khoái lắng nghe khoảnh khắc đó lâu hơn một chút nữa rồi ra lệnh.
"Mụ phải nói cho bọn ta biết chúng hiện ở đâu?"
"Không," bà Sally mấp máy môi.
Thợ Săn xem ra chẳng nao núng gì với hành động phản kháng yếu ớt này.
"Mụ sẽ nói," hắn nói với bà y như thật.
Thợ Săn tựa người vào quầy.
"Mụ có một nơi tươm tất đấy, Sally Mullin. Rất tươm tất. Xây bằng gỗ chứ gì? Từng tới đây rồi nếu ta nhớ chính xác.Gỗ tốt mùa khô. Cháy cực tốt, người ta bảo ta thế."
"Không..." Sally thều thào.
"Ờm, ta định nói gì với mụ nhỉ. Mụ chỉ việc cho ta biết lũ bạn mụ đi đâu, và ta sẽ làm thất lạc hộp mồi lửa của ta..."
Sally không nói gì. Đầu óc bà đang chạy đua, nhưng những ý nghĩ lại chẳng được mạch lạc gì. Tất cả những gì bà nghĩ được hỉ là mình chưa đổ đầy than vào xô kể từ lúc thằng bé rửa chén làm cháy mớ khăn lau chén đĩa.
"Chà, thế thì," Thơ Săn cà cưa. "Để ta bảo bọn con trai châm lửa vậy. Ta sẽ khoá hết mọi cửa nẻo lại khi ta đi. Bọn ta không muốn bất cứ ai chạy ra và bị thương, đúng không nào?"
"Ông không thể..." Sally thở dốc, hiểu rằng Thợ Săn không chỉ thiêu rụi cái quán yêu quí của bà mà còn định đốt trụi nó cùng với bà ở bên trong. Chưa kể năm vị lái buôn phương Bắc. Bà Sally liếc nhìn họ. Họ đang xì xào thấp thỏm với nhau.
Thợ Săn đã nói xong hết những gì hắn cần nói.Sự thể diễn ra hoàn toàn đúng như hắn dự tính, và bây giờ thì đến lúc hắn phải tỏ ra rằng mình đang thực thi công vụ. Hắn quay ngoắt lại và bước ra cửa.
Sally trợn mắt nhìn theo hắn, bất ngờ nổi cơn lôi đình. Làm sao hắn dám xông vào quán trọ của ta và làm cho khách hàng của ta kinh sợ chứ! Và còn doạ đốt tất cả chúng ta ra tro nữa sao? Tên kia, Sally nghĩ, chẳng là gì ngoài một thằng đi bắt nạt người. Bà không thích kẻ bắt nạt người khác.
Quyết liệt hơn bao giờ hết, bà Sally chạy vút ra từ phía sau quầy rượu.
"Hây!" Bà thét vang.
Thợ Săn mỉm cười.Có tác dụng rồi. Luôn luôn có tác dụng. Bước đi và để cho nạn nhân nghĩ ngợi một chốc. Chúng sẽ lôn luôn chạy theo. thợ Săn dừng lại nhưng không quay mặt.
Một cú đá ra trò vào cẳng chân từ chiếc úng cứng cáp của bà Sally khiến Thợ Săn chết sững.
"Đồ bắt nạt," bà Sally hét lên.
"Đồ ngu," Thợ Săn há hốc, chụp lấy cẳng chân. "Mụ sẽ hối tiếc vì chuyện này, Sally Mullin."
Một tên lính Truy sát xuất hiện:
"Có rắc rối gì, thưa ngài?" Gã hỏi.
Thợ Săn chẳng hài lòng chút nào khi bị nhìn thấy đang nhảy loi choi một cách thiếu đường hoàng như thế này.
"Không," hắn nạt. "Tất cả theo đúng kế hoạch"
"Các đội viên đã thu gom củi xong, thưa ngài, và đã xếp dưới quán theo đúng như lệnh ngài. Mồi lửa khô và đá lửa bén tốt, thưa ngài."
"Tốt," Thợ Săn gằn giọng.
"Xin lỗi, thưa ngài?"
Một giọng nói nặng nề vang lên sau lưng Thợ Săn. Một trong những vị lái buôn phương Bắc vừa rời khỏi bàn mình và đi tới chỗ Thợ Săn.
"Gì?" Thợ Săn đáp qua hàm răng nghiến chặt, quay mình trên cái chân đang trụ lại, đối mặt với người đàn ông.
Gã lái buôn đứng cúm rúm. Y mặc áo chèn màu đỏ bầm của Hiệp hội Hanseatic, rách tươm và vấy bụi đường. Mái tóc vàng bù xù của y được buộc lại bằng một sợi dây da nhẫy mỡ quanh trán, và mặt y trắng bệch như bột trong luồng sáng của đèn pha.
"Tôi tin là chúng tôi có thông tin ngài yêu cầu ạ," tên lái buôn tiếp. Giọng gã chậm rì, tìm kiếm từ vụng của ngông ngữ xa lạ, cứ vút lên tựa như đặt câu hỏi.
"Có hả?: thợ Săn chất vấn, cơn đau ở cẳng chân cuối cùng cũng rời ra, để cho hắn bắt đầu thu lượm Dấu vết.
Bà Sally trợn trạo nhìn gã lái buôn phương Bắc, kinh hoàng. Làm sao gã biết được điều gì hả? Rồi bà hiểu ra. Chắc chắn gã đã nhìn trộm họ qua cửa sổ.
Gá lái buôn tránh ánh mắt buộc tội của Sally. Trông gã lấm la lấm lét, nhưng rõ ràng là gã hiểu những lời lẽ của Thợ Săn nên cũng sợ hãi.
"Chúng tôi tin là những kẻ ngài tìm đã đi rồi. Trên một chiếc thuyền," gã lái buôn nói chầm chậm.
"Thuyền. Thuyền nào?" Thợ Săn nạt nộ, giờ hắn đã nắm được tình thế
"Chúng tôi không biết thuyền của các ngià ở đây. Một con thuyền nhỏ, buồm đỏ. Một gia đình với một con sói."
"Một con sói. Hừ đồ đần độn," Thợ Săn bực bội tiến đến gần gã lái buôn hơn và hạ giọng gầm gừ. "Hướng nào? Ngược dòng hay xuôi dòng. Về phía núi hay phía cảng? Nghĩ cho kỹ, anh bạn, nếu anh và đám bạn đồng hành của anh muốn được ấm thân đêm nay."
"Ngược dòng. Về phía cảng," tên lái buôn lẩm bẩm, cảm giác được hơi thở nóng hổi của Thợ Săn thật gớm ghiếc.
"Được," Thợ Săn nói, đầy thoả mãn. "Ta đề nghị anh bạn và lũ bạn rời khỏi đây ngay trong khi còn có thể."
Bốn tên lái buôn còn lại lẳng lặng đứng lên và bước về phía tên thứ năm, gằm mặt tránh ánh mặt nảy lửa của bà Sally. Rất nhanh, chúng lỉnh ra ngoài trời đêm, bỏ mặc Sally ở lại với số phận của bà.
Thợ Săn cúi chào bà với chút mai mỉa.
"Và chúc bà ngủ ngon nửa, thưa quý bà," hắn nói. "Cảm ơn lòng hiếu khách của bà"
Thợ Săn bước ra và đóng sầm cánh cửa quán trọ lại sau lưng.
"Gài cửa cho chắc vào!" Hắn tức giận thét um. "Cả cửa sổ nữa. Cấm để mụ ta thoát!"
Thợ Săn hậm hực nện bước trên cầu tàu.
"Mang cho ta một chiếc thuyền đua" Hắn ra lệnh cho tên chạy việc đang chờ ở cuối lối đi. "Ở bên sông. Ngay!"
Thợ Săn ra đến bến sông và quay lại quan sát quán trọ bị bao vây của Sally Mullin. Hắn hết sức muốn được tận mắt chứng kiến lưỡi lửa đầu tiên trước khi rời đi, nhưng hắn không dừng lại. Hăn cần phải bắt kịp dấu vết trước khi nó nguội mất. Vừa sải bước ra đến bến sông để đợi chiếc thuyền đua tới, Thợi Săn vưa nở nụ cười mãn nguyện.
Không ai xử sự ngu ngốc với hắn mà lại yên lành thoát được.
Đằng sau Thợ Săn đang mỉm cười là tên Đồ Đệ. Nó có vẻ sưng sỉa vì bị bắt phải ở ngoài quán trọ, giữa trời lạnh nhưng nó cũng rất phấn khích. Nó túm chặt áo chùng quanh mình và tự ôm lấy thân trong trạng thái đè phòng. Đôi mắt đen của nó sáng rỡ, hai má nhợt nhạt đỏ tấy lên vị không khí ban đêm lạnh cắt da. Chuyến này hoá ra lại đúng là một cuộc phiêu lưư lớn như Chủ Nhân của nó đã bảo với nó. Đó là khởi đầu cho sự trở về của Chủ Nhân. Và nó là một phần của sự trở về ấy, bởi vì không có nó thì việc đã không xảy ra. Nó là cố vấn cho Thợ Săn. Nó là kẻ giám sát Thợ Săn. Kẻ có sức mạnh pháp thuật cho Ngày cứu thế. Một thoáng hoài nghi lướt qua tâm trí Đồ Đệ, nhưng nó gạt đi ngay. Nó cảm thấy mình quá quan trọng đến nỗi muốn thét lên. Hoặc nhảy lên. Hoặc đấm ai đó. Nhưng nó không thể. Nó cần phải làm như Chủ nhân bảo, thận trọng và im lặng đi theo Thợ Săn. Nhưng nó có thể đá, Nữ hoàng khi nó tóm được con bé... và sẽ cho con bé ấy biết tay.
"Dẹp mơ mộng đi, có lên thuyền hay không, hả?" Thợ Săn quát nó. "Ngồi đằng sau, tránh chỗ ra."
Đồ Đệ làm y lệnh. Nó không muốn thừa nhận, nhưng đúng là Thợ Săn làm nó hoảng sợ. Nó cẩn thận bước vào phía đuôi thuyền và thu mình vào cái góc hẹp rí ở phía trước đội chèo thuyền.
Thợ Săn ngắm chiếc thuyền đầy vẻ ưng ý. Thon, dài láng mượt và đen tựa màn đêm, chiếc thuyền được bao bọc một lớp sơn mài bóng nhoáng, cho phép nó lướt trên nước nhẹ êm như người ta trượt trên băng. Với động cơ là mười tay chèo lực lưỡng được huấn luyện thành thạo, nó có thẻ vượt qua bất kỳ thứ gì trên mặt nước.
Ở đằng mũi, chiếc thuyền chở một đèn pha rọi cực mạnh và một giá đỡ ba chân để có thể lắp một khẩu súng lên trên. Thợ Săn cẩn trọng bước vào phía mũi thuyền và ngồi xuống tấm ván lót hẹp ở phái sau giá đỡ, tại đấy hắn thoăn thoắt gắn ngay khẩu súng bạc của Ám sát binh lên giá. Xong, hắn lôi một viên đạn bạc từ trong cái túi nhỏ ở thắt lưng ra, xem xét tỉ mỉ để chắc chắn rằng đó là viên đạn hắn muốn, rồi đặt vào một cái khay nhỏ bên cạnh khẩu súng trong tư thế sẵn sàng. Cuối cùng, Thợ Săn lôi ra năm viên đạn tiêu chuẩn từ hộp đạn trên thuyền và xếp chúng ra bên cạnh viên đạn bạc. Hắn đã sẵn sàng.
"Đi!" Hắn hạ lệnh.
Chiếc thuyền mũi tròn lướt êm như ru ra khỏi bến sông, bắt gặp dòng nước xiết ở giữa sông và mất hút vào đêm đen.
Nhưng trước khi biến mất, Thợ Săn đã kịp liếc lại đằng sau và thấy cảnh tượng hắn vốn chờ đợi.
Một ngọn lửa đang uốn vươn vào màn đem
Quán ăn nhỏ của Sally Mullin bốc cháy rừng rực.
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật