Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 283
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 486 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 58: Chương 20.2: Lần Đầu Nếm Thử Mây Mưa (Tiếp)
ặt trời mọc, tia sáng chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống sàn nhà bằng gỗ, cũng chiếu rọi thân thể mềm mại trên chiếc giường lớn.
Mệt đến mí mắt cũng nhấc không nổi, ngay cả sức trở mình cũng không có, ngủ thẳng đến mặt trời lên cao cũng không biết.
Mãi cho đến một đôi tay rắn chắc vuốt ve trên làn da mềm mại như tơ của cô, khêu gợi mà thì thầm vang lên ở bên tai cô: "Tòng Thiện, tỉnh dậy nào."
Cô chỉ cảm thấy giọng nói kia thật sự rất đáng ghét, vốn không có ý định để ý tới, người nọ lại được voi đòi tiên, dứt khoát phủ lên cơ thể xinh đẹp của cô, lại muốn gây sóng gió.
"Đừng..." Không cần mở mắt, cũng biết anh muốn làm cái gì, tiếc rằng cô thực sự không có thể lực tốt giống như anh, buộc lòng phải cất giọng êm ái cầu xin.
"Nếu không tỉnh dậy, anh cũng không khách sáo." Giọng anh trầm thấp mất tiếng nói, nhìn thấy dưới đôi mắt to của cô rõ ràng là quầng thâm, biết tối qua đã làm cô mệt muốn chết, nhưng nghĩ tới mùi vị dục vọng này, anh lại nhịn không được rục rịch.
Cho tới bây giờ, không có người phụ nữ nào nhắm hai mắt cái gì cũng không làm cũng có thể gợi lên khát vọng mãnh liệt của anh, quả thực anh muốn sao cũng muốn cô không đủ.
Tòng Thiện vừa nghe, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan hơn phân nữa, vội vàng mở đôi mắt mờ mịt ra, "tố cáo" mà nhìn vào anh, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến sưng đỏ bất mãn nói: "Anh chỉ biết uy hiếp người."
"Đây không phải là uy hiếp, chúng ta tới thực tế." Nói xong, anh cúi xuống hôn vào môi anh đào mê người của cô, bàn tay to không chút kiêng kỵ mà du di ở trên thân thể mềm mại trần trụi của cô.
"Em rất đói." Cô vội vàng nói sang chuyện khác, cái bụng cũng phối hợp mà kêu "ùng ục" một tiếng.
"Anh cũng rất đói." Ánh mắt thâm thúy của anh không hề che giấu dục vọng nồng đậm, càng lúc càng trở nên nóng bỏng.
"Xin nhờ, em thật sự rất đói." Để thân thể đau nhức không đến mức "mệt rã rời", Tòng Thiện đành phải sử dụng đòn sát thủ, lời nói nhỏ nhẹ ấm áp làm nũng nói, cô biết, người đàn ông này thích mềm không thích cứng, mỗi lần cô nói chuyện với anh như vậy, anh đều sẽ thỏa hiệp.
Nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cô, Hàn Dập Hạo biết cô mới nếm trải mây mưa không chịu nỗi yêu cầu vô độ của anh, dù sao thời gian còn nhiều, anh không muốn lần đầu tiên lại dọa cô sợ, cho nên hít sâu mấy hơi, đè nén tình triều cuồn cuộn trong người xuống, ôm cả người cô đến bên giường, đầu giường sớm đã bày một bữa sáng hơi bốc mùi khê.
"Em ăn no trước đã." Anh chỉ mặc chiếc quần ngắn, độ ấm trên lồng ngực xuyên thấu qua chăn mỏng truyền tới trên người của cô, ấm áp như lò nướng.
"Cái này có thể ăn sao?" Tòng Thiện hoài nghi mà nhìn vào bữa sáng không tốt này, nhìn kiểu dáng cũng biết là Hàn Dập Hạo làm, tuy cô rất cảm động sáng sớm anh đã ngồi dậy làm điểm tâm cho cô, nhưng ngửi thấy mùi vị này cũng không quá thèm ăn.
"Còn dám ghét bỏ!" Đây chính là lần đầu tiên anh vì người khác mà làm bữa sáng, cô còn dám bày ra vẻ mặt "ghét bỏ" như vậy, Hàn Dập Hạo cách bởi chăn mỏng dùng sức véo cái mông đẹp của cô cảm giác thật tốt, "nghiêm mặt" dạy dỗ.
"Oái, vốn là xấu mà." Tòng Thiện sự thực hiển nhiên nói, đoán chừng là để cho thuận tiện anh đánh mấy trứng gà lại với nhau rồi chiên, cho nên mới làm thành một miếng "bánh trứng" lớn có lồi có lõm.
"Mau ăn!" Anh "hung dữ" mà gắp một miếng "bánh trứng", đưa đến bên miệng cô, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.
"Anh ăn chưa?" Tòng Thiện hàm hồ hỏi, không biết có phải là vởi vì cô quá đói hay không, thế nhưng cô lại cảm thấy mùi vị của bánh trứng này cũng không tệ lắm.
"Ăn rồi." Anh hồi đáp nói, thói quen ăn uống của anh và cô không quá giống nhau, bởi vì ở trong bộ đội đặc chủng mấy năm, cho nên có một số thứ anh ăn Tòng Thiện không tiếp thụ nổi, ví dụ như sáng sớm anh chỉ uống một cốc nước ép rau dưa, còn ăn một miếng thịt bò bít tết, có lúc còn thêm một trứng gà. Tòng Thiện ghét anh là "người man rợ", cho nên bữa sáng thường không có ăn cùng anh.
"Em còn muốn." Thật sự là đói bụng đến mức khinh khủng, Tòng Thiện không khách sáo mà sai bảo Hàn Dập Hạo nói.
Chẳng mấy chốc cái đĩa đã trống một nửa, anh lại ân cần mà bưng sữa tươi tới, để cô từ từ uống.
"Ừng ực ừng ực" đã trút một cốc lớn, ăn uống no đủ, cuối cùng Tòng Thiện cũng cảm thấy thể cốt bắt đầu khôi phục sức lực, tuy cô vẫn còn đau nhức gần chết, nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều.
"Đi tắm làm dịu một chút." Hàn Dập Hạo nhìn vẻ thỏa mãn trên mặt cô, cưng chìu nói.
"Không muốn, em cũng không muốn nhúc nhích." Cô bị anh "dày vò" một đêm, hôm nay ngoại trừ miệng, cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Nhưng Hàn Dập Hạo vốn cũng không phải là trưng cầu ý kiến của cô, không nói hai lời liền vén chăn lên, ôm lấy Tòng Thiện không một mảnh vải, sãi bước đi vào phòng tắm.
Tối hôm qua "tắm uyên ương" không có thành, hôm nay nói gì cũng phải bù đắp lại.
Trong bồn tắm đã sớm đổ đầy nước ấm, Hàn Dập Hạo nhè nhẹ thả Tòng Thiện đang không ngừng kháng nghị xuống.
Toàn thân đau nhức giống như bị xe hàng lớn nghiền qua gặp phải nước nóng, kích thích này lập tức khiến Tòng Thiện "lệ nóng doanh tròng", chết tiệt, nước này thật là nóng!
"Hàn Dập Hạo, anh muốn em bỏng chết sao?" Tòng Thiện tức giận quát, muốn đứng lên, tay không có sức chống đỡ mà trượt một cái, cả người chìm trong nước.
Người đàn ông bước vào vội vàng chụp tới, để cho đầu của cô cách mặt nước, buồn cười nói: "Loại nước ấm này mới có thể làm cho em nhanh chóng giảm bớt cảm giác đau."
"Nói bậy, em cảm thấy đau hơn rồi." Tòng Thiện trừng mắt nhìn anh, bị anh chuyển đổi tư thế, nằm ở trên người anh.
Bởi vì anh bước vào, bồn tắm liền trông có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, nước cũng tràn ra ngoài.
"Phối hợp mát xa là được rồi." Hàn Dập Hạo cười xấu xa, các khớp ngón tay rõ ràng bắt đầu nhấn vào các khớp trên người cô.
"A! Nhẹ một chút!" Anh không biết dùng lực chừng mực khiến cô nhịn không được kêu đau, lại như anh nói, dần dần không có mệt mỏi như vậy.
Tòng Thiện chán nản nằm ở trên người của anh, trong miệng vô thức theo động tác của anh mà phát ra tiếng rên nhẹ, lại không chú ý tới người đàn ông trên đỉnh đầu bởi vì cô "rên rỉ" mà hít thở từ từ tăng lên.
"Anh bóp ở đâu thế?" Đột nhiên, Tòng Thiện kêu lên một tiếng, cố hết sức mà nắm lấy cổ tay của anh, nhưng lại không ngăn được hoành hành ngang ngược của anh.
"Đừng... quá phận..." Nước nóng cộng thêm anh khiêu khích, khiến cô trở nên thở dốc, muốn đẩy anh ra, làm thế nào cũng không có sức.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, bởi vì phòng ngủ và phòng tắm không có đóng cửa, cho nên nghe rất rõ.
Điện thoại! Người biết số điện thoại bàn này không có mấy người, nói không chừng là cậu gọi tới! Tòng Thiện liền giật mình, muốn giùng giằng từ trên người anh đứng lên, nhưng chân lại bủn rủn lảo đảo một cái, vừa mới đứng lên một nửa đã bị đau nhức giữa hai chân lấy đi tất cả sức lực, lại ngã ngồi về trên người anh lần nữa.
"A!"
"Ừm!"
Hai âm thanh cùng thốt lên, một là "vết thương" bị nứt thốt lên tiếng kêu đau, một là vui vẻ đến mức tận cùng thốt lên tiếng kêu rên.
Không sai, bởi vì liên quan đến góc độ, hai người không may lại lần nữa hoàn thành "kết hợp"...
Tòng Thiện cắn răng, oán hận nhớ tới tối hôm qua, cũng là như thế này, cũng điện thoại, cũng là cô muốn mượn miệng đẩy Hàn Dập Hạo ra, nhưng nên chết không chết mà ngồi xuống...
Cô đều "chủ động" như vậy, thịt đến miệng không ăn, vậy anh thật đúng là kẻ đần độn, bàn tay đanh thép kiềm ở vòng eo mãnh khãnh của cô, không cho cô có cơ hội kháng cự, sau đó đưa cô vào một làn sóng dục vọng khác...
Thật lâu sau, người đàn ông thỏa mãn rốt cuộc ôm lấy cô gái ngủ mê bước ra phòng tắm, trên người của cô lại có thêm vô số vết hôn mới hình hoa đào.
Cả ngày này bọn họ đều là trải qua ở trên giường, chủ yếu là Tòng Thiện mềm giống như chân tôm, đi không được mấy bước đã nhào đến hôn đất mẹ vĩ đại, Hàn Dập Hạo dứt khoát gọi thức ăn bên ngoài, cùng cô ở trong nhà xem DVD.
Dĩ nhiên, anh sẽ không có chỉ xem đàng hoàng như vậy, thỉnh thoảng một ánh mắt hoặc là một động tác vô thức của Tòng Thiện, cũng sẽ chọc cho anh "cuồng tính đại phát".
Cô thật sự không biết anh nào có tinh lực tốt như vậy, cho rằng anh rất nhanh sẽ mệt mỏi, kết quả mãi cho đến sáng ngày hôm sau, cô mới hoàn toàn biết mình sai rồi, thật sự không nên hoài nghi thể lực của một người bộ đội đặc chủng!
Cho nên, Tòng Thiện kiên quyết yêu cầu ra ngoài, cô không bao giờ tin lời Hàn Dập Hạo nữa, bảo cô ở nhà để nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa cô ý thức được một vấn đề, đó chính là anh có rất nhiều lần cũng không làm biện pháp an toàn, cô cũng không muốn nhanh như vậy đã "tạo người" thành công.
"Tòng Thiện, anh yêu em." Hàn Dập Hạo yêu say đắm không thôi mà hôn lại hôn lên trên mặt của cô, không hề che giấu tình yêu trong lòng chút nào.
Thật không chịu nổi, kể từ sau khi cùng anh chính thức đột phá tầng quan hệ thân mật này, anh đã luôn treo ba chữ này ở khóe miệng, còn làm thế nào cũng phải muốn cô cũng đáp lại.
"Hàn Dập Hạo, chúng ta đi mua cho cậu ghế mát xa có được không, gần đây ông luôn nói đau lưng, em muốn đi mua một cái cho ông." Tòng Thiện vội vàng nói sang chuyện khác, hai cú điện thoại "yêu thương nhung nhớ" kia đều là Thẩm Tòng Nghĩa gọi tới, khuya ngày hôm trước ông vốn là muốn nói cho Tòng Thiện biết, Thẩm Tòng Như lại mất tích, kết quả Tòng Thiện không có nhận, mà không lâu sau Thẩm Tòng Như đã trở về, cho nên Thẩm Tòng Nghĩa sẽ không gọi tiếp, mà cú điện thoại ngày hôm sau là nói cho cô biết người hàng xóm gì đó gả con gái, bảo cô cùng đi với bọn họ, kết quả cô vẫn là không có nhận máy.
"Em nói xem, cậu em gọi mấy cú điện thoại chúng ta đều tắt máy, điện thoại nhà cũng không có người nhận, ông thật sự sẽ tin cách nói của em sao?" Hàn Dập Hạo xấu xa dò hỏi.
"Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện căm tức nhìn anh, người này còn dám nói, nếu không phải là anh tắt điện thoại, cô cũng không cần nói dối, nói hai chiếc điện thoại đều rơi vào trong bồn cầu.
"Được rồi, không nói." Hàn Dập Hạo dừng tay đúng lúc, vội vàng dụ dỗ nói, "Ngày mai anh sẽ trở về quân khu, hôm nay sẽ cùng em đi dạo phố có được không."
"Không phải anh nói cùng phụ nữ đi dạo phố rất chán sao?" Tòng Thiện vẫn còn nhớ rõ lời anh đã từng nói.
"Đó là ngoại trừ người phụ nữ là em ra, ngay cả chợ anh cũng chịu đi cùng em, dạo phố không phải là việc cỏn con sao." Anh lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, đàn ông chính là loài sinh vật này, trên giường thỏa mãn anh ta, dưới giường thì đối với bạn ngàn nghe trăm thuận, cho dù bây giờ Tòng Thiện muốn sao trên trời, đoán chừng là anh cũng sẽ xây một lầu hái sao.
Sếp, Dè Dặt Một Chút Sếp, Dè Dặt Một Chút - Quả Đào Lạc Đường