Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Les Six Compagnons
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2022-07-30 20:50:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tám - Giống Như Cổ Tích
rải qua vô số cuộc phiêu lưu mạo hiểm tuy nhiên chưa bao giờ những người bạn đồng hành chứng kiến một vụ bi hài kịch như vậy. Còn phải hỏi, Chartier bị kẹt cứng ngắc trong đáy rương, phải hai người mới kéo nổi y ra.
Hề Xiếc mỉa mai:
- Chui vô lọt mà chui ra không được. Đúng là một con cá trong rọ.
Chiếc khăn cúm rớt khỏi cổ, Chartier hiện nguyên hình là một gã đàn ông khỏe mạnh. Tidou nheo mắt nhìn chị chủ quán.
- Chị thấy sao, chị Corbout?
- Hừ hừ, y khỏe như trâu mà dám giả dạng kẻ ôm sầu đến bịnh, chị tin người thiệt.
Viên thượng sĩ cười gằn:
- Mày láu cá quá. Nào, nói đi. Mày quê quán ở đâu khai ra ngay. Chartier rút chứng minh thư:
- Hả? Mày quê ờ Bourges à?
- Dạ...
- Tại sao xe hơi của mày đăng ký ở Lozei?
- Em... mượn...
- Ăn cắp hả? Mày không những là tội phạm chuyên nghiệp mà còn là diễn viên thượng thặng. Trung sĩ và hạ sĩ đâu?
Coi, hai nhân viên của sếp Dormirat chưa xuất hiện thì đã thấy mấy bóng người loang loáng băng lên trong tiếng sủa mừng rỡ của Kafi quái cẩu.
Mady reo lên:
- Ồ, các bạn đã về đủ.
Chớ sao nữa, hai thằng Bistèque và Tondu trình diện nơi cầu thang với chiếc hộp kim loại khệ nệ trên tay. Lưng áo hai đứa ướt đẫm mồ hôi.
Tondu hạ cai hộp xuống rồi giật phăng cái mũ bêrê chùi mặt mũi lia lịa.
- Mệt đứ đừ.
Bistèque thở dốc:
- Xi Cà Que được Guille hộ tống đến luôn kìa.
Thượng sĩ Dormirat vui vẻ:
- Thôi, quý vị bê cái hộp xuống dưới nhà lẹ lên. Chúng ta sẽ nói chuyện dưới ấy.
o O o
Dưới phòng ăn, Chartier hai cổ tay bị còng ngồi trên ghế mặt như đưa đám.. Y len lén dòm thân chủ Xi Cà Que.
Xi Cà Que rống lên:
- Thưa ngài thượng sĩ, chiếc hộp là gia bảo của nhà chúng tỏi. Chỉ có tôi mới được quyền sở hữu nó.
Xi Cà Que sung sướng mở nắp hộp. Lần thứ hai, trừ Mady, đám trẻ tha hồ no mắt trước một màu vàng rực rỡ. Thượng sĩ Dormirat cầm một thỏi vàng, gật gù:
- Chính thị là vàng ròng một trăm phần trăm.
Ông hất hàm vói tên lưu manh đờ đẫn trên ghế.
- Hỡi thàng khốn, lý do gì vàng của người ta giấu bao nhiêu năm dưới đất mà mày lại biết chỗ đào lên?
Chartier cà lăm!
- Em... em khai thác...tình cờ.
Tidou quắc mắt:
- Đừng dối trá nữa, ông hành nghề đạo chích chuyên nghiệp. Chuyên nghiệp từ việc chôm xế hộp cho đến trấn lột bài thơ di cảo bí mật của anh bạn Xi Cà Que đáng thương. Nghe tôi nói đây, Chartier. Chính ông đã đánh rơi chiếc ủng da tại đầm lầy gần bờ hồ sau khi nện chiến hữu Tondu của tôi một gậy, chính ông ăn cắp chiếc mũ lưỡi trai của tay họa sĩ và giả vờ bỏ quên trong bụi rậm để đánh lạc hướng cuộc điều tra của chúng tôi. Và cũng chính ông là người duy nhất giải mã được bài thơ "Thấu chăng tình ta" một cách dễ dàng. Ông có phải là người gốc Đức không Chartier?
Lớp da trên mặt Chartier co rúm như một trái chanh héo. Y còn ấp úng thì viên thượng sĩ quát như sấm:
- Tình hình càng lúc càng lộn xộn, THẤU CHĂNG TÌNH TA là cái quái gì hả?
Mady cất giọng:
- Là bài thơ trong túi y, thưa chú.
Lúc này nhị vị trung sĩ và hạ sĩ cảnh sát cũng xồng xộc chạy vô phòng ăn. Dormirat oang oang:
- Hãy khám xét tên vô lại ngồi kia, Toirac. Trong người y có một bài thơ cực kỳ bí hiểm.
Trung sĩ Toirac moi từ quần áo Chartier ra đủ thứ linh tinh: con dao bấm, chiếc bật lửa, chùm chìa khóa vạn năng dành cho quái xế thổi ôtô, cuối cùng là một tờ giấy gấp tư đã ố màu.
Xi Cà Que reo lên hớn hở:
- Đây là bài thơ "Thấu chăng tình ta" của tôi, thưa ngài thượng sĩ. Té ra y là tên cướp bịt mặt đã tấn công tôi nửa đêm trong túp lều,
- Dormirat ngơ ngác:
- Cái gì? Nội vụ mỗi lúc mỗi thêm rắc rối hả?
Ông ta bẻ ngón tay:
- Nhưng cái bài thơ quỉ quái kia có liên quan gì đến vụ đào vàng chứ?
Mady đỡ lời:
- Thưa chú, bài thơ đó liên quan mật thiết đến kho báu. Tụi cháu đã kh63 c6ng giải mã bài thơ bằng tiếng Pháp sang câu thần chú tiếng Đức. Đại khái là “cách 5 mét về hướng Đông cái …..” Chữ chót chẳng đứa nào trong bọn cháu hiểu nổi. May mà…
Tidou bổ sung cực lẹ:
- Chữ chót của câu thần chú là chữ "giếng" chú ạ. Khi đến hiện trường, cháu mới phát hiện điều này.
Chartier cúi gằm đầu chịu trận. Viên thượng sĩ cảnh sát y thừa sức qua mặt dễ ợt nhưng với lũ nhóc ác ôn kia, y đành chiu thua. Y hầm hầm nhìn Kafi
- Đồ… chó. Tất cả chỉ tại mày.
Kafi hộc lên giận dữ. Tidou phải giữ chặt lấy vòng đeo cổ nó.
Thượng sĩ cau mặt. Chartier đã mở miệng:
- Thưa ông cảnh sát. Tôi chính là tác giả bài thơ 'Thấu chăng tình ta".
- Hả? Là ngươi à?
- Vâng, hồi chiến tranh thế giới thứ hai, tôi và ông già của tên cà thọt kia đều là tù binh của trại tập trung Đức quốc xã. Khi ấy tôi mới 20 tuổi trong khi cha của Xi Cà Que đã "quá đát". Ông ấy tin tưởng tôi và tâm sự rằng ông ta có giấu một kho báu dưới cánh đồng khoai tây của mình. Lúc đó chúng tôi đều tưởng rằng cuộc đời sẽ chôn vùi ở trại tập trung vĩnh viễn nên chẳng ai thèm mơ mộng đến vàng bạc. Trong một đêm tuyệt vọng, ông bố của Xi Cà Que đã nhờ tôi làm một bài thơ với nội dung về kho tàng để lại cho con trai. Thế là tôi viết bài "Thấu chăng tình ta" bằng cách cho các chữ cái đầu dòng lùi lại hai vị trí để thành một câu mật khẩu bí ẩn.
- Hừm, lại sao lại viết bằng tiếng Đức?
- Quá dễ hiểu, tụi tôi biết tiếng Đức vì tiếp xúc thưòng xuyên với người Đức làm giám thị trong trại, là chưa kể ông bạn già của tôi muốn giữ bí mật kho báu của ông trước những người đồng hương chỉ biết nói tiếng Pháp. Ông nói rằng khi trở về ổng sẽ dạy con nuôi của mình thuộc bài thơ này
- Ái chà, cả một sự chuẩn bị chu đáo trước cái chết.
- Chiến tranh kết thúc. Ông bạn tù già của tôi quá vui nên quên nghĩ đến hậu họa nhưng tôi là tác giả bài thơ thì không quên. Tôi sống vất vưỡng ở Paris hành nghề ăn cướp nhà băng vói mày thằng bạn giang hồ và lĩnh đủ 15 năm tù. Thế là giấc mơ khai quật kho báu không thành. Khi tôi được tự do và rảnh tay thì ngôi làng Maubrac đã chìm đưới nước.
Chartier ngừng lại lấy hơi rồi tiếp:
- Một hôm tôi tình cờ đọc báo thấy loan tin nhà nước sắp tát cạn hồ Maubrac cùng lượt với cáo phó ông bạn tù và vợ ông ta tử nạn bởi tai nạn giao thông. Thế là một ý nghĩ lóe ra trong óc tôi: mình còn chần chờ gì nữa mà chưa hốt hụi kho tàng cách cái giếng có... 5 mét. Nếu không bị đám lõi tì kia và con cẩu cản mũi thì giờ đây tôi đã cao chạy xa bay với chiếc hộp kim loại rồi.
Mady sửng sốt:
- Vậy mà bọn tôi dã đi hỏi mà không ai biết "Frons" nghĩa là "cái giếng".
- Đúng, dân vùng Poméranie thường xài chữ đó để nói về cái giếng. Ông bạn già quá cố của tôi biết từ này.
Tidou lầm lì:
- Tại sao ông tấn công con trai bạn mình mà cướp trắng trợn bài thơ do chính ông sáng tác?
- Ồ, vì bất cứ lúc nào Xi Cà Que cũng có thê ngẫu nhiên giải mã được và hưởng số của cải đó.
- Nhưng đó chính là tài sản của anh ta chứ đâu phải của ông?
Chartier hằm hè:
- Tao đã biết trước mối đe dọa từ chúng mày. Tao đã viết thư đe dọa bỏ vào trang trại chúng mày ngủ trọ và đâm nát các lốp xe. Thế mà...
Tidou cười gằn:
- Nhưng cuối cùng trời cao có mắt, đúng không ông Chartier?
Chartier lấm lét dòm viên thượng sĩ:
- Tôi đã khai hết, thưa ngài thượng sĩ.
Xi Cà Que nổi khùng:
- Mày chưa khai hết đâu, tao nghi ngờ rằng băng cướp của mày đã trấn lột của cải gia đình tao lúc đắp con đập.
- Khôôông, lúc ấy tôi còn "nằm ấp", ai không tin cứ lật sổ đen khám lớn Paris.
Chartier hậm hực:
- Chỉ tại con sói man rợ này làm bể dĩa, tao thù mày.
- Gưưưư...
Y chuyển mối căm thù qua Kafi đột ngột khiến quái cẩu hộc lên định nhảy bổ vào y. Tidou vội vàng níu cổ con sói cấp tốc.
- Đừng cắn gã, Kafi. Pháp luật sẽ trừng trị kẻ phạm tội.
Thượng sĩ Dormirat gật đầu một cách hài lòng:
- Cháu nói chí lý Tondu ạ. Nào, trung sĩ và hạ sĩ áp giải thằng này ra xe cho tôi.
Ông khom người xuống vuốt ve con sói:
- Mày đúng là một con khuyển nhà nòi, hiểu không Kafi?
Con chó vẫy đuôi rối rít chào tri kỷ chứ sao.
o O o
Chiến thắng đến quá ngon lành thế mà Nữ Tiên Tri lại tỏ ra thất vọng. Cô rầu rĩ nói với ông thượng sĩ:
- Đáng lẽ chú và tụi cháu không vất vả tới giây phút cuối nếu khả năng suy đoán của tụi cháu cao hơn.
- Ừm...
- Khi lên bảng danh sách "phong thần" tội phạm tình nghi tụi cháu chỉ tính có 4 người, khi không anh chàng công tử thắt nơ bảnh bao xuất hiện làm kế hoạch đảo lộn hết. Tụi cháu chĩa mũi dùi vào anh ta và vô tình lơ là con cá lớn Chartier.
Dormirat cười tít mắt:
- Chú nói thiệt, lần này nhờ các cháu mà đồn cảnh sát Saint-Flour lập một chiến công giống như cổ tích đó.
- Sao?
- Cháu không thấy là giống như cổ tích à, thời buổi này ai mà tin chuyện chôn của cải dưới lòng đất, rồi sáng chế chìa khóa mở cửa kho tàng bằng mật mã một bài thơ... tình. Nhảm nhí hết cỡ thợ mộc. Ấy vậy mà chuyện không thể ngờ được đã xảy ra.
Ông ta lại rùn bớt thân hình hộ pháp xuống thấp để chào con chó Kafi.
- Con cẩu này đáng được khen thưởng.
Bây giờ đến phiên Xi Cà Que thắc mắc. Anh ta lúng túng:
- Bẩm ngài... thượng sĩ, tôi được phép giữ... vàng của tôi không ạ?
- Không được nhưng mà được.
- Tại sao ạ?
- Thế này, chiếc hộp gia bảo của anh sẽ được giao cho phòng công chứng Saint-Flour. Ở đó người ta sẽ tìm lại chúc thư thực sự của ông bố nuôi anh, chúc thư chứ không phải bài thơ này nhé. Tôi đoán chừng chưa đầy một tuần lễ, anh có quyền nhận lại chiếc hộp và trở nên người giàu nhất làng Maubrac.
Xi Cà Que quêt nước mắt nước mũi, anh ta cúi xuống ôm lấy Kafi rồi lần lượt nắm chặt tay Sáu người bạn đồng hành và ông thượng sĩ. Nước mắt anh rưng rưng.
Tondu trật chiếc mũ ra, tung lên trần nhà, miệng la toáng:
- Tuyệt vời!
o O o
Tám tháng sau, những người bạn đồng hành mới có dịp trở lại làng Maubrac nhân ngày nghỉ lễ Phục Sinh. Rặng núi Auvergne hùng vĩ chào đón các thám tử trong làn sương mờ ảo.
Khi còn vài cây số nữa là tới làng, Hề Xiếc xém chút bị lao xuống ruộng. Cu cậu kềm táy lái gào lên:
- Mọi thứ thay đổi hết rồi, chu cha, cái hồ mênh mông nước.
Đúng vậy! Hồ Maubrac ngày nào cạn khô giờ đã thay hình đổi dạng. Lữ nhóc tha hồ tấm tắc trước cảnh quan xanh biếc từ mặt nước cho đến những hàng cây.
Mady xuýt xoa:
- Chúng ta tấp vào quán Bên Hồ kiếm người quen thử coi.
Sáu chiếc xe ga cùng chiếc rờ-moóc chở Kafi dừng trước một quán trọ khang trang. Tấm bảng "Quán trọ Bên Hồ" lúc này đã được tân trang lại bay bướm cực kỳ.
Người đàn bà xinh đẹp từ trong khách sạn chạy ra:
- Chào các em, những thám tử tài ba.
- Chào chị Corbout!
- Nhờ các em mà quán chị dạo này khách khứa tấp nập. Các em biết không, sau vụ bắt tên đạo tặc đào kho báu ở làng Maubrac đăng tải, thiên hạ tứ xứ do lò mò đổ về quán trọ tưng bừng. Họ muốn biết tên Chartier trọ phòng nào, vì thế mà chị phải cho sửa sang quán trọ mới có thể chứa nổi số lượng lữ khách.
Tondu sửng sốt:
- Tụi em không theo dõi báo chí nên đâu biết...
- Chị mang ơn các em, các em sẽ là thượng khách miễn phí của quán Bên Hồ trong thời gian du lịch ở đây.
Bistèque cười:
- Tụi này chỉ nghỉ được một ngày lễ Phục Sinh thôi chị ơi, trước hết thăm chị sau đó thăm anh Xi Cà Que ấy.
Corbout cưòi tủm tỉm:
- Anh chàng "mát dây" của tụi em hết ở lều rồi.
-Hả?
- Anh ấy bây giờ là một chủ nông trại lớn. Nông trại của Xi Cà Que trên đồi kia kìa, các em thấy nể chưa? Vói số vàng thừa hưởng, anh chàng vui thú điền viên và còn có tài khoản trong ngân hàng đấy.
Bistèque lém lỉnh:
- Anh ta không cưới vợ hả chị?
Bà chủ Corbout đỏ mặt:
- Mỗi tuần anh chàng đến khách sạn chị ăn tối một lần và có ngỏ lời cầu hôn vời chị. Chẳng qua chỉ tại các em, anh ta mượn cớ kể chuyện về các em rồi "đá" sang chuyện đó. Nhưng...
- Nhưng sao hả chị?
- Chị còn phải suy nghĩ đã. Dù sao chị cũng đã một đời chồng.
Đám nhóc chào bà chủ trẻ tuổi rồi mở chuyến phiêu lãng lên đồi. Coi, gỉữa một trang trại bao la cỏ mượt, ngôi biệt thự ngói đỏ thơ mộng lấp ló như cảnh thần tiên.
Giác Đấu bấm chuông muốn mỏi tay.
- Anh Xi Cà Que ơi ời...
Phải một lát sau, người đàn ông mới chạy ra trình diện chúng. Là lá la, Xi Cà Que đã "tư duy đổi mới" từ đầu đến chân, anh chàng không thua gì một chủ trại sang trọng với con cẩu bẹc giê oai vệ theo sau sát nút.
- Lạy Chúa tôi!
- Tụi em đây, đại ca, hình như chân anh không còn cà thọt nữa...
- Nhờ bố mẹ nuôi các bạn ạ. Với số vàng thừa hưởng, tôi đã nằm bệnh viện chỉnh hình một thời gian. Nào, vô đây mau. Xin giới thiệu với các ân nhân, con bẹc giê khổng lồ này là... Kafi đó.
Tidou cảm dộng:
- Kafi?
- Ờ, anh đặt tên con cẩu như vậy để nhớ đến con chó tuyệt vời của các em.
Ngay lập tức sói Kafi ư ử vì cảm động. Nó mau mắn liếm tay Xi Gà Que và hít hít chú bẹc giê cùng tên với mình. Ê, hai chú cẩu không hề nhe nanh vói nhau mà vui vẻ chạy băng băng ra cánh đồng cỏ.
Đầu Bếp nhắc khéo:
- Anh hứa nuôi con sói của tụi em suốt đời bằng xí quách đấy nhé.
- Hà hà, anh đâu có quên. "Kafi bẹc giê" hay "Kafi sói" cũng đều là Kafi chứ sao.
Mady hỏi:
- Sao anh không tìm ngưòi nâng khăn sửa túi, chẳng lẽ ẩn dật hoài sao?
Vị chủ nông trại cười như con nít:
- Anh đang chờ người phụ nữ "Thấu chăng tình anh" đó, hì hì...
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt