Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Les Six Compagnons
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2022-07-30 20:50:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bảy - Chủ Nhân Của Chiếc Ủng
hiếc còi siêu thanh đặc biệt chỉ có chó và một số loài vật mói có thể nghe thấy có công dụng thần kỳ. Đoạn đường từ nơi Kafi đang đứng đến cái chòi ít nhất cũng phải hai cây số. Vậy mà Kafi vẫn nghe được tiếng còi.
Coi, chưa đầy năm phút Kaíl đã xuất hiện ở phố, thở hồng hộc, lưỡi thè ra. Tiđou để cho nó nghỉ một lát rồi mới gí chiếc ủng vào mõm nó.
- Ngửi cho kỹ chiếc ủng này đi.
Kafi thọc mõm hít lấy hít để rồi xù lông cổ dựng đứng. Nó đến cực kỳ đúng lúc bởi gã thanh niên thắt nơ bướm ở cổ đang xách vali ung dung tiến đến chiếc ôtô đậu sẵn trước nhà xe.
Hề Xiếc hồi hộp:
- Nếu đúng gã là chủ nhân chiếc ủng thì mày có quyền "cẩu xực xí quách" Kafi ạ.
Kafi giậm hai chân trước xuổng đất như hiểu ý Gnafron rồi đảo nhẹ nhàng tới sau lưng tay công tử bột. Ê, quái cẩu đi một vòng quanh gã rồi... quê một cục lảng ra xa chiếc ô tô.
Tidou thò đầu ra khỏi căn chòi chắt lưỡi:
- Tụi mình bị hớ rồi.
- Anh ta không phải tên trộm há?
- Ừ, gã chỉ là một tay công tử lãng du. Có điều tụi mình cũng nên ghi lại số xe.
Tidou bật máy bộ đàm.
- Alô, Tondu...
- Tao đây.
- Xế hộp của gã thanh niên biến về hưóng Chaudes Aigues rồi. Gã cóc phải hung thủ.
- Vậy mà cũng thổi còi làm Kafichạy trối chết.
- Thôi, chào nghe. Chúng ta đành chờ mẻ lưới của Mady vậy. Ba tên khả nghi còn lại vẫn ở trong quán trọ.
- Mẻ lưới nào?
- Nàng Tiên Tri của chúng ta đã vọt xe đến Saint-Flour kêu cảnh sát từ hồi 3 giờ hơn.
- Trời đất!
Cuộc đàm đạo chấm dứt. Bên ngoài trời mỗi lúc một sáng dần. Mặt trời vừa ló mặt sau rặng núi sừng sững.
Gnafron ruột gan nóng như lửa đốt:
- Kỳ cục thiệt, hơn hai tiếng rồi sao Mady vẫn chưa về.
Tidou khổ sở:
- Tao cũng chẳng hiểu nữa.
- Chị chủ quán Corbout ra cửa quét thềm kìa, chắc tao phải lên đường thôi.
- Hả? Mày đi đâu?
- Đi Saint-Flour chứ sao. Tao có linh tính xấu về Mady mày ạ.
Hai thằng rút dù khỏi căn chòi trong sự ngạc nhiên của bà chủ quán. Chị dừng chổi hỏi:
- Ủa, mới sáng tinh mơ mà tụi em đi đâu vậy?
Gnafron giả lả:
- Tụi em là dân du lịch mà, lâu lâu tìm thực tế ngủ nhà chòi.
Tidou tranh thủ gấp:
- Chị cho tụi em gọi nhờ điện thoại đến Saint-Flour nghe. Cô bạn gái của tụi này hình như gặp trục trặc ở đó.
Corbout ngơ ngác:
- Trục trặc gì vậy?
- Dạ với cảnh sát ạ.
Hai con mắt của bà chủ quán mở trân trối. Tidou giải thích bằng một ngón trỏ đặt lên môi.
- Chúng ta hãy vào quán đã, em sẽ trình bày với chị sau!
Cách trình bày đầu tiên của sếp sòng nhóm Lục thám tử là chụp ngay máy điện thoại. Tiếng bà chị Corbout nhắc khẽ:
- Muốn nói chuyện với cảnh sát, em hãy quay số 17.
Người tiếp chuyện với Tidou bên kia đầu dây là thượng sĩ Dormirat, thường trực đồn cảnh sát Saint-Flour. Giọng ông ta nhát gừng:
- Có chuyện gì thế chú mày?
- Thưa chú, một cô bạn tóc hung khoảng 14 tuổi của tụi cháu chạy xe ga tới chỗ chú từ hồi 3 giờ rưỡi. Chú có gặp cô bé không ạ?
- Không.
- Trời đất, không hiểu Mady bị tai nạn gì rồi. Chú Dormirat à, Mady bạn cháu tính gặp các chú ở Saint-Flour để báo cáo về kho báu vừa bị kẻ gian khai quật tại ngôi làng bị lụt Maubrac. Trong kho báu có tất cả 17 thỏi vàng và các đồng tiền cổ mà tụi cháu đang quản lý chặt chẽ. Tên gian tế có thể là một trong vài lữ khách trọ tại quán Bên Hồ. Hiện giờ gã chưa hay biết kho báu ăn trộm đã bị sang tay. Chú mà đến chậm là gã biến đó.
Tiếng nói của viên thượng sĩ khàn hẳn:
- Ái chà, vụ này lớn đây. Chú mày là ai?
- Tụi cháu là Sáu người bạn đồng hành từ Lion đến và cắm trại tại bờ hồ Maubrac.
- Được lắm. Mấy đứa đúng là cộng tác viên số một của cảnh sát. Chú sẽ huy động thêm hai người nữa đến quán trọ ngay bây giờ, có điều trước mắt là phải tìm cô bé Mady cái đã.
- Cám ơn chú. Mady chỉ có thể gặp trở ngại dọc đường thôi.
Lúc Tidou buông ống nghe, bà chủ quán Corbout hoàn toàn bất động. Lỗ tai người phụ nữ trẻ trung xinh xắn ấy lùng bùng là cái chắc. Chị ú ớ:
- Trời đất quỷ thần ơi, quán trọ của chị có chứa kẻ gian à?
- Em không biết nói gì hơn, thưa chị Corbout.
- Em đã đoán ra ai chưa, Tidou? Phải chăng đó là gã thát nơ bướm ở cổ mượn chị cái đồng hồ báo thức?
- Dạ, cũng may không phải là gã. Con chó Kafi của tụi em đã kiểm tra rồi.
Gnafron nói:
- Vụ này rắc rối lắm. Khi nào cảnh sát ở đây, tụi em sẽ giải thích cho chị sau.
Corbout vẫn chưa hết lo lắng:
- Các em phải nhớ rằng quán dạo này ế ẩm lắm, bây giờ lại thêm...
- Hì hì, lỗi nào phải do chị. Cảnh sát dư biết điều đó, không bà chủ nào lường trước kẻ gian người ngay.
Tidou liếc đồng hồ. Đã 6 giờ 45 phút. Hắn không còn kiên nhẫn nổi bèn kéo ăng ten máy bộ đàm.
- Alô, Tondu ơi...
- Ú ù, có đây. Ông họa sĩ vẫn còn ngủ, Đầu Bếp vừa thám sát về, coi như ông ta bị loại khỏi bảng phong thần.
- Tay công tử bột cũng bị loại khỏi danh sách, những kẻ khả nghi lúc này chỉ còn 3 mạng: hai nhà dịa chất và Chartier.
- Nhẹ người.
- Chưa nhẹ nhàng dâu, Tondu. Chuyến đi của Mady lới đồn cảnh sát Saint-Rour đến giờ vẫn chưa đến đích. Nhưng tụi tao đã liên lạc với cảnh sái, họ sẽ tìm Mady giúp mình.
- Lại có chuyện ruồi bu đó nữa?
- Xi Cà Que ra sao?
- Anh ta ôm cái hộp kim loại trong tay và ngáy khò khò.
- Tốt. Tụi tao sẽ cho mày biết đoạn kết của quán trọ Bên Hồ trong thời gian ngắn nhất.
Hắn cúp máy vừa lúc bà chủ quán bưng ra hai ly chocolat nóng hổi:
- Nào, tôi sẵn sàng phục vụ miễn phí cho nhị vị thám tử đây.
- Ôi, cảm ơn chị..
- Không có gì, miễn các em tóm được tên tội phạm cho quán chị khỏi mang tiếng là được rồi.
Hai thằng chưa uống cạn ly chocolat thì tiếng động cơ xe ô tô rền rĩ nổi lên. Coi, trước cửa quán lù lù một chiếc Jeep phong trần bụi bặm. Nữ Tiên Tri Mady nhảy phóc xuống đất, nụ cười cô tươi rói dù cục u trên trán muốn phản đối cực kỳ.
- Hê lô, chào các người hùng.
Gnafron suýt nữa tuột ly chocolat khỏi tay:
- Lạy Chúa, bạn bị chặn đường hành hung hả?
- Còn lâu. Mọi thứ đều tại ông trời. Mình đang phóng xe ga ngon lành thì bị một cục đá giữa lộ ngáng bánh xe. Thế là xe văng một nơi, người một nẻo. Mình đập trán xuống vỉa hè và "yên nghỉ" dưới một cái hố ven đường. Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng. May quá, xe Jeep của thượng sĩ Dormirat đã đậu kế bên.
Trời ạ, tai họa điếng người thế mà Mady cứ nói năng tỉnh bơ. Tidou đón người bạn gái bằng vòng tay thân mật. Hắn lo lắng:
- Có đau không Mady?
- Không có nỗi đau nào bằng sự chờ đợi của người ở nhà, mình nói đúng chứ?
Lúc này thượng sĩ Dormirat và hai người đồng nghiệp đã xuống xe. Ông khoanh tay nhìn tụi nhóc, gật gù:
- Cô bé dũng cảm lắm. Nào, bây giờ tôi muốn tìm hiểu danh sách tình nghi của quý vị.
Tidou sốt sắng:
- Ba mạng đều ở trên phòng. Các chú cần phải canh chừng bởi tiếng động cơ xe Jeep vừa rồi chắc chắn sẽ giúp bọn họ thức dậy.
Pormiral nhíu mày. Ông ta quay sang hai cộng sự:
- Chú em nói rất đúng. Này trung sĩ Toirac, nhiệm vụ cậu là gác chính diện, hạ sĩ Maupuy lo mặt sau. Còn tôi thì trực tiếp khám xét. Trung sĩ Toirac bối rối:
- Sếp à, chúng ta không mang theo lệnh khám nhà.
- Ừ nhỉ, lạng quạng bị cấp trên khiển trách như chơi.
Viên thượng sĩ vỗ mạnh vai Tidou.
- Nghệ thuật điều tra của các cháu có chắc chắn không, nếu tên trộm kho báu không phải khách trọ trong quán là chúng ta sai một li đi một dặm đấy.
- Chú yên chí, tụi cháu tin tưởng ở... chiếc ủng.
- Hả, chiếc ủng?
- Vâng ạ. Con chó Kafi của tụi cháu sẽ đánh hơi chiếc ủng của tên tội phạm đánh rơi dưới vũng bùn hồ Maubrac và tất nhiên tên khốn ấy sẽ lòi đuôi.
Dormirat đưa cả hai tay lên trời:
- Hết ý kiến. Chẳng lẽ thắng lợi của chú lại trông cậy vào một con chó nhà.
- Gấu… gấu...
- Chú thấy chưa, Kafi của tụi cháu vừa bác bỏ nhận xét sai lầm của chú. Rồi các chú sẽ thấy nó còn xịn hơn chó cảnh sát nữa.
Tidou lại lôi máy bộ đàm ra. Hắn truyền lệnh cho Tondu:
- Các bạn có thể về quán. Mady đã được cảnh sát hộ tống đến nơi đến chốn.
Giác Đấu thở phào:
- Còn Xi Cà Que?
- Đánh thức anh ta dậy đi. Lời khai của anh ta rất quan trọng đối với pháp luật đấy.
- Tao hiểu.
Tidou ngó thượng sĩ Dormirat:
- Xong rồi, thưa chú. Chú sẽ gặp nạn nhân lẫn người chứng vụ này một lát nữa.
- Ôkê. Đèn trên phòng bật sáng kìa, mọi người hãy theo tôi.
o O o
Phái đoàn hùng dũng hành quân. Viên thượng sĩ phi thân vội vã lên cầu thang, phía sau là Kafi thở hồng hộc bám bén gót ông ta. Phía sau nữa là ba người bạn đồng hành và chị Corbout sắc mặt không còn một chút máu.
Tidou rổn rảng:
- Phòng hai tay địa chất ở bên trái.
Dormiral cấp tốc gõ cửa phòng. Mọi người không phải chờ lâu, bởi một trong nhị vị tình nghi đã mở cửa trong bộ đồ pyjama với cái cằm bôi đầy xù phòng cạo râu.
Gã hốt hoảng thấy rõ:
- Cảnh sát...
- Đúng vậy, cảnh sát đồn Saint-Flour đây. Tôi được lệnh… xét nhà.
- Cái gì, chúng tôi đâu phải tội phạm?
- Không cần phản đối. Xin cho coi giấy tờ tuỳ thân.
Thượng sĩ Dormirat nhập vai khá thành công. Gã "địa chất" bủn rủn moi túi áo vét ra tấm thẻ thông hành. Đám trẻ nghe Dormirat lẩm bẩm:
- "Antoine Dessort sinh ngày 18 tháng 9 năm 1050 tại Pithiviers tỉnh Loiret".
- Đủ cho ông tin chưa, ông cảnh sát?
- Chưa. Chúng tôi cần một thứ khác.
Dormirat sục sạo mọi tủ đứng, tủ tường trước cặp mắt sợ hãi của nhà địa chất Dessort. Ồng ta hí hửng giơ cao một cặp ủng cho Tidou.
- Có phải đôi ủng này không hả cháu?
- Dạ không, chúng ta cần một chiếc thôi. Vả lại Kafi không thấy phản ứng gì.
Dessort bát đầu giận dữ:
- Té ra các người xét phòng là để tịch thu đôi ủng của tôi. Không có đôi ủng này thì đừng hòng làng Maubrac xây được đập thủy điện. Các người đã trả công cho chuyên gia như thế à?
Quái cẩu Kafi làm ngơ trước chiến lợi phẩm của Dormirat. Mà nó làm ngơ cũng phải, bởi chiếc ủng của tên tội phạm đề cỡ số 41 trong khi cặp ủng của Dessort mang số 43.
Tidou nói với nhà địa chất:
- Ông không nên nặng lời với người thừa hành pháp luật, ông Dessort ạ. Vấn đề chính là trong quán trọ có một tên tội phạm ẩn nấp, cảnh sát bắt buộc phải làm nhiệm vụ của họ thôi.
Phái đoàn hùng dũng kéo ra cửa. Ông thượng sĩ gãi ót:
- Giờ xét phòng nào các cháu?
- Dạ, phòng số 5. Còn một tay địa chất nữa ở đó.
Sau tiếng gõ cửa dồn dập, chuyên gia thủy điện thứ hai xuất hiện với cái cằm đã được cạo râu hẳn hoi. Ông ta thất sắc:
- Quý vị làm gì ầm ĩ thế?
Dormirat lập lại bài bản cũ:
- Xét nhà, nhưng trước hết tôi muốn coi giấý tờ của anh đã.
- Hừm, đây. Tôi là tổ trưởng tổ nghiên cứu trầm tích dưới đáy hồ ao của nước Pháp. Lệnh điều động tôi do Bộ Thủy lợi cấp, ông hài lòng chứ?
- Vô cùng hài lòng, nhưng đôi ủng ông đâu?
- Sao?
- Tôi muốn xem cặp ủng làm việc của ông, không có nó là ông bị rắc rối đấy.
Gã chuyên gia quay vào phòng. Gã mò mẫm dưới gầm giường một hồi rồi chìa cặp ủng da số 41.
Dormirat sáng mắt.
- Chú mày cho con Kafi ngửi thử coi, Tidou.
Thần khuyển Kafi chẳng xù lông cũng chẳng nhe răng. Nó dửng dưng khinh bỉ đôi ủng dính bùn. Lần này thì không riêng gì viên thượng sĩ mà các người hạn đồng hành cũng... quê xệ.
Giọng Dormirat ỉu xìu:
- Thay mặt nhỏm điều tra, tôi xin lỗi đã quấy rầy ông và bạn ông.
- Ồ, không sao.
Phái đoàn tiu nghỉu bước ra cửa. Viên thượng sĩ cau mày:
- Hay con chó của các cậu bị lẫn lộn rồi?
Hồ Xiếc Gnafron an ủi:
- Chú đừng nản chỉ, vẫn còn một tên khả nghi cuối cùng cơ mà.
- Nhưng tao mất nhuệ khí rồi nhóc tì ạ.
- Hì hì, chú hãy tin tưởng khứu giác của Kafi.
Bây giờ chị chủ quán mới tham gia:
- Đúng là còn ông Chartier, thưa ngài cảnh sát. Ông ấy nằm liệt giường ở phòng số 9 vì bị cảm lạnh. Tôi nghĩ rằng ngài không nên làm ông ấy buồn bực thêm.
Dormirat không nói gì, chỉ hỏi:
- Phòng số 9 đâu?
Tiếng "cộc, cộc" vang lên nhưng trong phòng số 9 không một chút động tịnh. Dormirat cau mày phang thẳng nắm đấm to bè vào cánh cửa.
- Cảnh sát đây, mở cửa mau.
Căn phòng hình như được khóa chốt thành thử viên thượng sĩ có tung hết nội lực, cảnh cửa vẫn không nhúc nhích. Dormirat quát to:
- Nếu không mở, tôi sẽ phá cửa phòng.
Bà chủ Corbout hết hồn:
- Khoan đã, tôi xuống nhà lấy chìa khóa dự phòng.
o O o
Phòng số 9 đón phái đoàn trong tình trạng hỗn độn chưa từng thấy. Gã lữ khách Chartier đã biến mất chỉ còn giường chiếu bề bộn và mọi cửa tủ đều toang hoác.
Viên thượng sĩ sững sờ:
- Này bà chủ, không thấy Chartier đâu cả.
Corbout líu ríu:
- Ôi, tôi cứ tưởng ông ta bị bịnh nằm lì trên giường.
- Còn tưởng tượng gì nữa. Gã khách trọ quán chị tay nghề còn hơn cả cảnh sát. Gã đã bốc hơi ngay lúc nghe tiếng máy nổ chiếc xe Jeep.
Trong khi Dormirat săm soi các cánh cửa sổ thì Tidou thả Kafi vô phòng. Hắn kinh ngạc bởi quái cẩu xúc động thấy rõ. Coi, Kafi hào hứng vẫy đuôi lia lịa và đứng bằng hai chân sau rít ư ử không ngớt. Còn lâu Hề Xiếc mới bỏ qua cử chỉ đó, nó dòm theo ánh mắt quái cẩu và la oai oái:
- Con chó phát hiện vật lạ trên nóc tủ kìa.
Cu cậu chụp một chiếc ghế và nhảy phóc lên. Giọng Gnafron nghẹn lại:
- Xin báo cáo, trên nóc tủ có một cái ủng da bẩn thỉu. Thế là rõ...
Chartier là thủ phạm ư? Chiếc ủng số 41 đơn độc của Chartier làm cả đám bàng hoàng. Gnafron đặt hai chiếc ủng kề nhau, hai chiếc đều lấm bùn và không thể nghi ngờ gì nữa.
- Gừ, gừ...
Tiếng Mady thánh thót:
- Im nào Kafi, chúng ta cần nghĩ xem Chartier có thể trốn ở đâu.
Dormirat hậm hực:
- Danh sách tình nghi của các cháu chính xác nhưng chuyện canh phòng bê bối quá. Cáe vị nói rằng đã theo dõi các phòng trọ suốt đêm thế mà tên lưu manh lại bỏ trốn mất tăm.
Mady cắn môi:
- Con cá chưa ra khỏi lưới mà, thưa chú. Cháu dám chắc rằng Chartier vẫn còn lảng vảng đâu đó. Thậm chí trốn trong nhà vệ sinh. Chính cháu đã thấy một cái bóng rúc vào cửa sổ hồi đêm ấy.
- Vậy hả, xua con chó đánh hơi thủ phạm mau.
Khỏi phải nói, Kafi khẩn trương trinh sát cấp tốc. Có điều con sói không lao xuống nhà vệ sinh mà cứ đảo qua đảo lại khắp hành lang khiến Mady ngạc nhiên. Nó dựng đứng vành tai thả bộ tà tà hết phòng trọ này đến phòng trọ khác rồi rít lên trước một cánh cửa gỗ màu trắng.
Thượng sĩ Dormirat hỏi bà chủ quán:
- Cửa này dẫn tới chỗ nào hả bà chủ?
- Dạ, ra cầu thang dẫn tới gác xép.
Cánh cửa trắng bật mở, Kafi lao vun vút kéo theo lực lượng đại hùng binh. Ê, trên gác xếp làm gì có ma nào, chỉ thấy mớ đồ đạc phế thải ngổn ngang chất đống.
Nhanh như một tia chớp, Kafi chồm tới một cái rương gỗ đậy nắp bít bùng. Nó vừa lấy chân cào cào vừa gầm gừ liên tục.
Mady kéo tay thượng sĩ Dormirat:
- Con cá của chú nằm trong rương kìa. Dormirat rút phăng súng và hất nắp rương ra.
Trời ạ, phía bên trong lù lù một hình nhân quàng khăn cổ chống cảm cúm. Viên thượng sĩ lạnh lùng:
- Chào ngài Chartier...
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 6 - Ngôi Làng Bị Lụt