Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 275 / 25
Cập nhật: 2020-01-25 21:19:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - Lũ Nhóc Xuất Quân
ourvière là địa danh một ngọn đồi, sườn phải đổ xuống khu Chữ Thập Hung, sườn trái nghiêng qua con sông Saone. Phố Traversac bắt đầu từ chân đồi chạy lên. Hiệu thuốc Rắn Lục gần như nằm về phía trũng, đó là một cửa hiệu xưa như trái đất, bên trong có bày mấy cái giá lổn ngổn chai, lọ lỉnh kỉnh. Cuộc thám thính của Bistèque nói chung là thành công. Trong tầng hầm căn cứ dưới dốc Kẻ Cướp, thằng béo hào hứng báo cáo đường đi nước bước đến hiệu thuốc cho nhóm Những Tảng Đá Lớn. Nó kết luận:
- Nếu Mady không bị choán tầm nhìn của cái phông-tên nước công cộng thì giờ đây chúng ta đã có bảng số xe của tên hung thủ bắt trộm Kafi.
Guille gục gặc đầu:
- Không có chữ "nếu" ở đây, mọi chuyện mà dễ dàng như bỏ đồ vào túi thì tụi mình thất nghiệp hết. Tao dám cá gã đàn ông viêm họng đó chỉ ở quanh quẩn gần hiệu thuốc.
Tondu hắng giọng:
- Đồng ý, tao chỉ hơi ngạc nhiên là Kafi đăng ký tạm trú tại Fourvière. Khu vực Fourvière này lộn xộn lắm, đa số là dân đầu trộm đuôi cướp hoặc tội phạm ra tù. Chẳng lẽ bọn xã hội đen lại chịu hùn tiền đi nuôi một con chó trong khi chúng chưa chắc có một xu dính túi.
Gnafron thắc mắc:
- Tao cần biết về dung mạo gã lái xe?
Tidou nhún vai:
- Theo lời kể của Mady thì gã là một người đàn ông trung niên quàng khăn chống ho quanh cổ và đội nón màu xám đứng xa chỗ cô bé hơn năm chục mét. Điều cần biết đó quá vô ích.
- Không vô ích dâu. Nhân dạng trên rất thích hợp với một tay anh chị gộc. Hèn chi gã chọn khu vực cư trú tà phái đạo. Tao vẫn còn ngờ vực là tại sao tên anh chị đó không bán quách con chó mà lại nuôi mới lạ?
Tidou cười buồn:
- Câu hỏi này quá dễ trả lời. Kafi đâu phải là mội con chó tầm thường mà là loại chó lai sói đặc biệt. Một con sói cấp đại ca của loài sói. Một tên anh chị thứ dữ như gã viêm họng tất nhiên phải nhận thấy điều đó. Tao cho rằng gã quyết dịnh huấn luyện Kafi để làm trợ-thủ đắc lực trong những phi vụ bất chánh.
Guilie huýt sáo.
- Chúng ta kết thúc phiên họp ở đây. Kể từ chiều mai, mỗi thằng trong nhóm phải kiếm cớ về trễ. Fourvière hiện thời là đích ngắm của tất cả.
Khỏi cần Guille hướng dẫn, các thành viên Những Táng Đá Lớn đều chọn lý do đến nhà Mady chơi để lọt cửa ải gia đình. Chiều nào chúng cũng đảo qua đảo lại trước hiệu thuốc Rắn Lục và lùng sục khắp các ngõ ngách khu thế giới ngầm Fourvière, tuy nhiên tung tích Kafi vẫn biệt tăm.
Tidou là kẻ thất vọng nhất chớ còn phải hỏi. Hắn vừa đẩy xe cho Mady trên phố vừa không ngớt than phiền:
- Chưa tìm được Kafi thì khó mà ngủ yên nổi.
Cô bé an ủi:
- Kiên nhẫn bao giờ cũng là con đường ngán nhất để tới được hạnh phúc.
- Tôi sợ rằng mình không đủ khả năng ấy.
- Thế mà mình có đấy, Tidou. Bạn biết không, hôm vừa rồi mình đến bịnh viện cho bác sĩ chụp Xquang. Sau khi xem phim chụp, bác sĩ đã khẳng định rằng ở Lyon này suốt đời mình sẽ không bao giờ hết bịnh. Ông nói mình chỉ có thể tồn tại ở một nơi thừa ánh mặt trời, Lyon thì băng giá và ẩm thấp. Bạn biết mình trả lời bác sĩ ra sao không?
- Không...
- Mình đã nói mặt trời của cháu mỗi chiều mọc trên.. Những Tảng Đá Lớn.
Tidou nghe trái tim đau nhói. Hắn tê tái.
- Bác sĩ còn khuyên gì Mady nữa không?
- Ông nói: Để tránh những chấn động có thể gây tổn thương trên chiếc xe lăn, các bạn chỉ được đẩy mình ra ngoài trời mỗi tuần một lần. Cụ thể là thứ năm hằng tuần thôi.
- Tội nghiệp bạn, Mady!
***
Suốt sáu ngày trinh sát không có Mady, cuộc điều tra gần như bế tắc vì thiếu một nữ tiên tri nhìn thấu đáo mọi việc. Lũ nhóc bồn chồn đợi đến ngày thứ năm.
Hôm đó bầu trời âm u cực kỳ. Đám trẻ và chiếc xe chở Mady đi tuần qua sông Saone rồi khệnh khạng leo dốc. Lực lượng bọn chúng đông đảo đến mức nhiều khách bộ hành cũng ghé mắt tò mò.
Mady không muốn mình là trở ngại cho cả bọn. Cô bé đề nghị:
- Các bạn hãy đẩy mình lên gò đất cao nhất ấy. Mình thích được yên tĩnh và quan sát thiên nhiên trong khi mọi người tìm kiếm dấu vết con chó.
Nguyện vọng của Mady được thực hiện. Chiếc xe lăn chở cô bé được đặt trên một vị trí khá giống "Mái nhà của người thợ dệt" mà Tidou đã từng đến với Guiile. Nằm ở đây cô bé tha hồ phóng mắt qua các cầu thang bằng dá, nhìn khá rõ cái quán cà phê mini nằm kế cửa hàng bán thịt phía dưới.
Tidou lo lắng:
- Một mình không có bạn trò chuyện, buồn lắm Mady à.
- Ô, bạn đừng lo. Mình đã mang theo cuốn sách tiếu lâm đây.
Tidou trùm chiếc áo mưa lên đôi chân của Mady và hứa sẽ nhanh chóng trở lại nếu trời đổ mưa bất tử. Hắn vẫy tay:
- Bây giờ tôi đến tiệm Rắn Lục, 6 giờ chiều nhóm Những Tảng Đá Lớn sẽ trở về đầy đủ.
Đợt hành quân lần này của Tidou chỉ đặt con số không to tướng y chang những lần trước. Thấm thóat cũng đến 6 giờ. Tiếng chuông nhà thờ vừa đổ là hắn tiu nghỉu quay lại mõm đất cao gần như cùng lúc với các chiến hữu. Biến cố đầu tiên khiến lũ nhóc há hốc mồm là chiếc xe lăn và
Mady biến mất tiêu. Tidou giật thót mình. Hắn la lên:
- Ma.a dy...y!
Bistèque thốt kêu lớn:
- Cô nàng đang đậu gần mặt tiền cửa hàng thịt kia kìa.
Trời đất, thì ra chiếc xe đã di chuyển. Không hiểu bằng phép lạ nào mà Mady có thể tự lăn chiếc xe đi xa đến thế. Khỏi phải nói, cả đám lao như gió xuống phía dưới.
Ê, Mady đã chặn sự hồi hộp của chúng bằng một ngón tay trỏ đặt lên môi.
- Suỵt...
Tidou hồi hộp:
- Gì vậy Mady?
- Đẩy chiếc xe mình khỏi chỗ này nhanh lên.
Đám trẻ xúm xít quanh Mady ở một góc tường giữa quãng dốc. Guille hỏi tiếp.
- Bộ bạn phát hiện ra Kafi hả?
- Không.
- Hay là gã viêm họng?
- Nghe đây các bạn...
Giọng cô bé rành rọt:
- Phải nói rằng tất cả bắt đầu từ sự may mắn. Này nhé, lúc các bạn lên đường thì trời bỗng mưa lắc rắc khiến bà chủ cửa hàng thịt cảm thấy tội nghiệp chiếc xe đẩy sắp bị ướt. Bà ấy đã chạy lên dốc đưa chiếc xe của mình trú dưới mái hiên cửa tiệm và nhờ thế mình nghe rất rõ mẩu đối thoại của một bà khách vừa bước vô.
- Bà khách nói chuyện với ai?
- Với bà chủ cửa tiệm chứ ai. Khi bà chủ tiệm thắc mắc về cánh tay băng bó của bà khách thì bà ta trả lời là bị chó cắn.
Tondu cười:
- Chó cắn đâu có dính dáng gì đến mục tiêu của mình.
- Sao lại không dính dáng. Các bạn biết không, đó là dấu răng của một con chó lớn, bà chủ tiệm khẳng định như vậy lúc nhìn thấy vết cắn.
- Trời ơi!
- Điều quan trọng là dù bị con chó gây thương tích, bà khách vẫn mua xí quách và thịt vụn về cho kẻ thù của bà ta mới đáng nói.
Tidou chưng hửng:
- Nghĩa là con chó ở trong nhà bà ta?
- Ừ, khi bà khách quái đản đó khuất dạng sau lối cầu thang bên trái của khu đất trống là mình tìm cách bắt chuyện vói bà chủ tiệm ngay. Qua vài câu hỏi làm quen, bà chủ cửa hàng thịt cho biết bà khách lạ kia trước đây chưa hề nuôi chó bao giờ, càng chưa hề thấy bà ta dạo phố với một con chó. Ấy thế mà suốt ba, bốn tháng gần đây không chiều nào bà ta quên mua xương lẫn mớ thịt thứ phẩm đem về. Chỉ trừ chó lớn, chớ rõ ràng con người hoặc lũ gia súc khác khó lòng tiêu thụ nổi lượng thực phẩm ấy.
Tidou lẩm bẩm:
- Ba hay bốn tháng ư? Trời ạ, đúng là Kafi mất tích vừa khít khoảng thời gian này.
Mady gật đầu:
- Không còn gì nữa để nghi ngờ, vấn đề cần làm bây giờ là các bạn hãy ghi nhớ chân dung bà khách. Đó là một bà chằn lửa thực sự với áo măng-tô khoác ngoài, có tay áo bằng lông đã sờn rách. Cái túi đựng thịt của mụ bằng da gồm hai màu đỏ, xanh xen kẽ giống hệt bàn cờ vua. Mụ có khả năng "bụp" chúng ta như một nữ đô vật.
Nghệ thuật miêu tả nhân dạng của Mady siêu hơn cả một thám tử bình thường. Đám con trai bị thuyết phục nhìn cô bé kính nể.
Cô bé được cả băng hộ tống vô nhà uy nghi như rước một nữ hoàng. Tidou xúc động mãnh liệt:
- Bạn quả là cứu tinh của tôi và Kafi.
Cô bé kéo tay Tidou:
- Hãy ngồi lại với mình một chút.
- Có chuyện không ổn hở Mady?
- Ừ, mình có cảm tưởng rằng sẽ không có cơ hội đón Kafi cùng với bạn.
Tidou choáng váng.
- Lạy Chúa, bạn chớ nói gở. Mình tin Mady sẽ khỏe mạnh lại mà.
- Không. Có thể tuần tới ba mình trở về sau chuyến làm ăn xa. Lúc ấy chắc mình sẽ bị cấm ra khỏi cửa.
Cô bé cúi đầu xuống. Lúc ngẩng lên, những giọt lệ lặng lẽ ứa ra.
- Đừng khóc Mady, mình không chịu nổi.
- Cứ mặc kệ cho mình khóc, bởi lúc nằm một mình trong nhà bao giờ mình cũng toét miệng cười.
Và cô bé cười thật. Một nụ cười trông thật... thương.
***
Khám phá quan trọng của Mady làm Tidou lo ngại hơn bao giờ hết. Con chó lai sói đồng quê của hắn trước đây quen nô giỡn trên cỏ mượt, ăn những thức ăn đạm bạc nhà nghèo và trái cây trời đất, bây giờ chuyển qua mỗi ngày xơi cả kí thịt, không biết có thay đổi tính tình chăng?
Hắn thấp thỏm đến nỗi chiều nào cũng phục kích trước cửa hàng thịt để mong thấy được mụ đàn bà bự con như đô vật mà Mady đã mô tả. Đáng tiếc cả hai buổi chiều đều không thấy bóng dáng mụ, phải chăng mụ ta đánh hơi bị theo dõi nên chuyển qua mua hàng vào các buổi sáng?
Ngày thứ ba là ngày nghỉ lễ Phục Sinh. Hắn đang ngồi ăn cùng gia đình thì tiếng huýt sáo của Gnafron từ dưới đất vọng lên. Không một phút chần chừ, Tidou co giò liếc xuống của sổ. Coi, ở đưới không chỉ có mỗi Gnafron Hề Xiếc, bên cạnh nó là thằng Guille Nghệ Sĩ với điệu bộ khá nghiêm trọng.
Tidou chạy như bay xuống cầu thang.
- Có tin mới hả?
Guille mặt đầy bí mật.
- Lên đường là khắc biết liền.
Lúc ba thằng đi ra phố, Tidou thắc mắc:
- Chuyện gì mà ghê thế?
- Không ghê sao được. Tụi tao đã bắt quả tang tại chỗ bà khách đáng ngờ mua xí quách ở cửa hàng, tụi tao còn biết ngôi nhà mụ nằm trong khu vực Fourvière. Mày thấy sao?
- Tao thấy nể tụi bay quá xá.
Gnafron kể không thua gì Charlot đang biểu diễn. Trong nhóm, nó là thằng có máu tiếu lâm một cây.
- Đầu đuôi như sau: Sau hai ngày theo dõi cửa hàng thịt, tao và thằng Guille quyết định đổi địa điểm quan sát. Tụi tao mai phục trên gò đất cao, chỗ Mady ngồi xe lăn bữa trước. Ở đó phải nói rằng hên tuyệt. Lúc 11 giờ kém 15 phút, mụ đàn bà ngó bộ dữ dằn mặc áo măng tô ôm cái túi da có hình bàn cờ vua từ cửa tiệm bước ra. 11 giờ 30 phút mụ lướt ngang chỗ tụi tao rồi bước xuống bậc thang trên mỏm đồi. 12 giờ trưa, tụi tao đeo dính mụ tới một ngôi nhà màu xám cũ kỹ. Mày nghe đây Tidou, mấy tấm rèm cửa sổ nhà mụ toàn là vải bố che tùm hụp như ẩn giấu điều gì đó.
- Rồi sao nữa?
- Rồi... mất dấu vết chứ sao. Tụi tao đã cố men theo bức tường rào để mò qua căn biệt thự cổ kế bên nhưng đố đứa nào dám rống tên "Kafi" vì tụi tao đâu có phải là chủ nó chứ. Vả lại nếu quả có Kafi, nó mà sủa ầm lên là hư bột hư đường hết
Ba thằng vượt qua sông Saone. Fourvière sừng sững trước mặt chúng với nhà thờ lớn có cái tháp giống hệt tháp Eiffel nổi tiếng. Lũ nhóc đi như những cái bóng qua hiệu thuốc Rắn Lục rồi lạc vào một khu phố giang hồ.
Guille phán:
- Bắt đầu từ khúc này là nơi đám anh chị tứ xứ hùng cứ.
Gnafron bổ sung:
- Người ta gọi con đường này là dốc "Bóng Ma".
Cuối cùng ngôi nhà cổ cũng hiện ra. Cầu thang bên hông ngôi nhà lồ lộ như khiêu khích. Tidou thận trọng:
- Chúng ta không thể tự động vào được.
- Sao?
- Tao sẽ leo qua bức tường. Gnafron đứng cảnh giới. Còn mày, Guille ạ, mày đứng trụ sát tường cho tao lên.
Đám trẻ phối hợp nhau chớp nhoáng. Trong nhấp nháy, Tidou đã ngồi chồm hổm trên đỉnh bức tường bao quanh ngôi biệt thự kín đáo. Hắn chiếu tướng một vòng mảnh vườn hoang phế dưới chân, cái nhìn của hắn dừng khá lâu ở cái kho chứa đồ sát ngôi nhà. Trời ạ, dưới cái kho đó có một cái hòm được chế tạo thành một cái cũi chó. Dù khoảng cách không gần lắm, Tidou cũng mơ hồ thấy bộ lông đen ngòm của con thú trong cũi động đậy.
Hắn gào lên như kêu cứu.
Cũng may các cửa sổ lẫn cửa lớn ngôi nhà đều đóng bít bùng thành thử tiếng gào của hắn không sợ ai nghe lọt, chỉ trừ con thú. Coi, con thú đã dựng đứng hai tai dậy, nghiêng đầu và lê xích bước ra.
- Kafi!
Đứng là con chó yêu quý đã làm Tidou không ngủ yên suốt bốn tháng nay. Kia kìa, nó ráng giơ hai cẳng chân rực lửa như vẫy chào chủ. Giọng Tidou nghe thảm thiết:
- Kafi! Tidou đây!
Phần mõm con "sói" chúc xuống như một cái gật đầu. Sợi xích sắt đã khiến nó bất động và chỉ có thể ngồi bằng hai chân sau đưa mắt cầu cứu người chủ nhỏ. Tidou đặt một ngón trỏ lên môi, động tác mà Kafi rất hiểu.
- Suỵt, đợi tao nhé.
Hắn quay nguời ra phía sau rơi xuống đất như một chiếc lá rụng. Chiếc lá "héo" đến nỗi hai thằng bạn chạy ùa lại.
- Sao rồi Tidou?
- Tao đã gặp. Nó đã nhận ra tao. Ôi, tao chưa biết làm cách nào giải thoát nó bây giờ nữa.
Guille nói:
- Nếu con chó đang bị quản thúc thì đúng là... chà chà...
- Mày định nói gì?
- Thì bọn bắt trộm chó cũng chính là bọn trộm ở phố Hoa Hồng chứ sao.
Tidou cắn môi:
- Cũng có thể nhưng cũng chưa chắc. Biết đâu bà chủ nhà này mua lại con chó của băng trộm chó. Chúng ta cần phải trắc nghiệm cái đã.
- Nghĩa là...
- Tao đề nghị gõ cửa tiếp xúc thẳng với bà chủ nhà. Được không?
Tidou đã có ý định sẵn. Hắn thò tay bấm chuông một cách dứt khoát.
Một lúc lâu, cánh cửa mới chịu hé ra. Người đàn bà y chang một nữ đô vật như Mady đã diễn tả. Mụ chống nạnh hất hàm:
- Chúng mày muốn gì?
Tidou ráng giữ phép lịch sự:
- Thưa bà, cháu muốn tìm một con chó bị mất tích.
- Chúng mày là dân đầu đường xó chợ định nhập nha kiếm chác hả?
Tidou vẫn kiên nhẫn:
- Trong nhà bà chắc chắn đang nuôi một con chó lai sói có bốn đầu cẳng chân màu lửa. Đó là con chó của cháu bị thất lạc cách nay hơn ba tháng ở bến Saint-Vincent.
- Không có chó má nào hết. Cút xéo.
Gnafron giận run người. Thằng nhãi đứng thủ thế.
- Chúng tôi không đi đâu cả nếu bà cứ chối biến. Hồi nãy rõ ràng có tiếng chó sủa.
Guille chêm vô:
- Chính mắt tôi còn thấy con chó qua khe hở của cánh cửa, thưa bà.
"Nữ đô vật" gầm lên:
- Khốn nạn, chúng mày dám trèo tường khoét vách dòm khe cửa nhà bà hả? Bà sẽ kêu cảnh sát gông cổ chúng mày.
Đám trẻ không ngờ mụ đàn bà hung dữ như vậy. Chúng bàng hoàng. Trong vài giây chẳng đứa nào nhúc nhích, chúng há hốc mồm lúc mụ sập cửa cái rầm và hô biến vào trong.
Giọng thằng Gnafron nghe buồn thiu:
- Thôi, tụi mình rời khỏi căn nhà này đi.
Ba đứa tụ lại một góc vườn dưới chân phố Bóng Ma. Guille thọc tay vô túi quần ngao ngán:
- Mụ đô vật ấy không chỉ nói dối về con chó Kafi mà còn là đồng lõa của bọn đạo tặc. Tao để ý lúc thằng Tidou đề cập đến địa danh Saint-Vincent, con mắt mụ long lên sòng sọc.
Gnafron gật gù:
- Không có Mady ở đây, chúng ta mất một nhà tiên tri lớn. Bạn ấy sẽ biết phải làm gì với bọn lưu manh này.
Tidou chọn biện pháp ôn hòa hơn:
- Tụi mình không có hậu thuẫn nào sau lưng, bất cứ hành động nào cũng dễ bị mụ ta chụp mũ. Hay là ta gọi cảnh sát?
Thằng Hề Xiếc la lên:
- Không, không! Cảnh sát luôn luôn coi chúng ta là những thằng hề, hề như cái biệt danh tao vậy.
- Nhưng lần này tụi mình sẽ tiết lộ với họ về đường dây của bọn trộm trên phố Hoa Hồng.
- Vô ích thôi Tidou. Mụ sẽ khai với họ là con chó được mua từ một người bán dạo. Và cảnh sát sẽ tin mụ hơn tin chúng ta.
Cuộc thảo luận rơi vào chỗ bế tắc. Tidou bực bội:
- Vô lý quá. Con chó của tao nuôi mà tao lại không dám đòi à? Dẹp, tụi mình quành lại căn nhà một lần nữa.
Hai thằng bạn không phản đối. Tiếng chửi rủa của mụ đô vật hồi nãy còn ong ong bên tai khiến chúng tức giận bước nhanh hơn. Tidou thầm thì:
- Tụi mình sẽ không đi theo đường cũ. Chỗ đó cách xa cái cũi chứa Kafi quá. Tao muốn mình làm một vòng ngoằn ngoèo qua các cầu thang đá và men bức tường. Nếu trí nhớ tao chính xác thì chúng ta sẽ xuất hiện ngay trên đầu Kafi.
Đợt xuất quân lần này cũng như lần trước êm ru. Ba đứa mò đến ngay bức tường chắn ngang cái kho bẩn thỉu.
- Mày làm thang cho tao nghe, Guille.
- Được thôi, nhưng đừng ló đầu lên cao nhé, mụ khốn đã cảnh giác.
Tidou đu người lên gờ tường. Hắn nghe rõ tiếng gừ của Kafi phía dưới. Rồi con chó bắt đầu sủa. Nó đã nhận ra hơi hướng quen thuộc của cậu chủ.
- Im nào, Kafi. Chủ mày đây mà.
Con chó im bặt nhưng cánh cửa vang lên tiếng ken két. Tidou hoảng hồn thụp đầu xuống bởi một người đàn ông xồng xộc chạy đến cái cũi chó với chiếc roi da vung vẩy trên tay. Trận mưa roi và tiếng rên ư ử của Kafi làm tim hắn đau nhói.
Guille nghiến răng chịu trận sức nặng của thằng bạn trên vai mình. Dù sao thì nó cũng cần Tidou thu lượm tin tức đến giờ phút chót.
Sự hy sinh của thằng Nghệ Sĩ không đến nỗi vô ích. Phía bên trong bức tường, giọng gã đàn ông oang oang:
- Tại sao cô lại để cho bọn nhóc vô đây hử?
Tiếng mụ chằn lửa nghe... yếu xìu:
- Chúng đâu đã vào trong. Chúng vừa bấm chuông là em đã chạy ra đuổi cổ.
- Hừm, không nhập nha sao chúng biết trong vườn có chó?
- Ơ, làm sao em biết được. Chỉ biết rằng lũ ranh con đó không phải là dân phố này.
Cặp vợ chồng quái đản nín thinh khoảng nửa phứt. Sau đó gã đàn ông gầm gừ:
- Hồi nãy cô nói rằng có một thằng nhắc đến cái tên bến Saint-Vincent, đúng chớ?
- Có. Đó là thằng cao lớn bô trai nhất trong đấm. Nó còn khẳng định con chó của nó bị mất hơn ba tháng trước mới đáng lo.
- Mẹ kiếp, kiểu này lạng quạng bể mánh như chơi. Chẳng lẽ tụi nhãi lại có mặt trên bến lúc...
- Hả? Anh nghĩ chúng là nhân chứng à?
- Còn phải hỏi. Chúng báo cho bọn cớm điều tra về con cẩu thì nguy.
- Cảnh sát đâu thèm bận tâm đến vụ tìm chó lạc.
Gã đàn ông cười lạnh:
- Cô chớ có mà đùa với lửa. Một cái lỗ mối cũng có thể phá toang đê đấy. Muốn bịt đầu mối trước bọn cớm, bắt buộc chúng ta phải khử con chó.
- Con cẩu đó khôn lắm. Anh không tính huấn luyện cho các phi vụ sao?
- Phải quên con cẩu đi. Tôi muốn cô đến ngay một hiệu thuốc mua gấp mớ bả chó. Nó quá già để dạy nó hợp với các phi vụ của ta rồi.
Mụ đàn bà lẩm bẩm:
- Hôm nay hiệu thuốc Rắn Lục đóng cửa nghỉ lễ Phục Sinh. Vả lại chúng ta không có một cái toa bác sĩ cho mua thuốc độc.
- Đồ ngu, thuốc độc ở chợ trời Lyon thiếu gì. Sáng mai cô phải có thuốc độc cùng một miếng thịt. Tôi sẽ đưa con cẩu này ra tận ngoài cánh đồng chớ không chôn trong vườn đâu.
- Được rồi, mai em sẽ đi mua.
Cuộc đối thoại kết thúc. Tidou rụng khỏi vai Guille như một trái chín cây. Hắn lặng người đi rồi mới nói được:
- Ngay ngày mai tụi nó sẽ thủ tiêu Kafi.
- Hả?
Trước hai bộ mặt sững sờ, Tidou kể lại nghẹn ngào. Khỏi phải nói, Guille và Gnafron mở mắt trừng trừng.
Nắm tay thằng Hề Xiếc co lại.
- Chúng ta không thể để Kafi chết như vậy. Mày nghĩ sao Guille?
- Còn nghĩ gì nữa. Bọn tội phạm dã man kia sẽ phải sa lưới pháp luật.
Sáu Người Bạn Đồng Hành 1 - Chú Chó Kafi Sáu Người Bạn Đồng Hành 1 - Chú Chó Kafi - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành 1 - Chú Chó Kafi