Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1073 / 40
Cập nhật: 2015-09-06 20:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
nh Tâm đi rồi hả cô Quí?
Ấy, Tâm đã giấu tên thật của bạn anh, bỏ mất chứ T sau chót nên Sơn mới gọi như vậy.
- Dạ, ảnh đi hồi sáng sớm.
- Chừng nào ảnh về?
- Dạ, trưa mốt.
Sơn biết rõ thời dụng biểu của Tâm, nhưng cứ đứng đó mà nói con cà con kê:
- Buồn quá!
- Dạ, buồn quá!
- Cô Quí ơi!
- Dạ,
- Cô bà con làm sao với anh Tâm?
- Dạ, anh em bạn dì.
- Vậy thì gần lắm.
- Dạ gần lắm.
- Má cô với má anh Tâm là chị em ruột?
Quít cố cầm giữ không thôi đã phải bật cười. Rõ hai người bạn trai Tâm, Sơn xứng đôi lắm ở chỗ cả hai đều ngớ ngẩn. Chị em bạn dì với nhau thì mẹ Tâm và mẹ nàng không là chị em ruột thì là gì?
Nàng trông thấu được ruột gan của người bạn của Tâm. Ruột gan nầy trong suốt như bằng pha-lê, có cái gì trong đó là người ta thấy hết cả. Hắn muốn tán tỉnh nàng, nhưng không tìm được đầu đề câu chuyện chớ không có gì lạ hết.
Quít nhìn lại anh con trai nầy. Kể ra tướng mạo của hắn cũng dễ coi. Hắn lại dễ ưa và hắn thật thà như Tâm.
Đứng làm thinh lâu đâm ngượng. Sơn nói:
- Ý chết. Trễ giờ rồi.
Nói xong hắn thót lên xe đạp mà đạp nhanh, quên cả từ giã cô gái mưới quen.
Quít vừa toan khép cửa lại để đi dạo xóm thì thấy ba người lạ mặt từ ngoài đầu ngõ đi vào, một nữ đi giữa hai nam kèm hai bên.
Nàng chú ý đến ba người nầy ngay vì tác phong đặc biệt của họ, hai người con trai rất có vó bộ hạ của thằng Ngân còn cô gái đúng là hình ảnh của nàng dạo trước.
Thoạt tiên Quít toan thụt vào nhà để tránh bọn nầy, nhưng tò mò nàng lại cứ đứng đó để nhìn kỹ lại coi cô nàng có phải là người quen chăng.
Lũ nầy vừa đi tới ngang nhà nàng thì từ một ngõ hẻm đâm thẳng góc với ngõ nầy, ở đằng kia xông ra một người đàn ông vạm vỡ trạc 30 tuổi, gương mặt đâm heo thuốc chó thấy mà bắt ngán.
Hắn đi nhanh lại trước mặt bọn nầy. Cô gái chợt thấy hắn giựt nẩy mình và tái mặt đi. Gả đờn ông thộp lấy ngực cô ta tồi chụp đầu cô ta, nắm mấy lọn tóc của cô ta mà quay mạnh.
Cô gái vừa vùng vẩy để thoát, vừa kêu cứu với hai người ban trai của cô. Nhưng hai thằng nầy lại giả đò hoảng sợ, co giò tẩu thoát.
Gã côn đồ cười một cái cười gằn vô cùng ác hiểm và nói:
- Cho con phản nầy biết tay nghe chưa!
Ành... Ành... Ành... Ành...!
- Chết tôi rồi, trời ơi!
Cô gái bị lên gối, kêu lên thế và nghe đầu gối của tên du đảng ấy vào ngực của cô ta kêu ành ành lên thế, cả xóm đều nghe như chính họ bị lên gối, đau chịu không thấu.
Tên côn đồ lại rị tóc cô gái xuống, đè cô ta nằm sắp lên gạch đá xà bần lót ngõ rồi đạp lên lưng cô kêu ạch... ạch...
- Bà con cô bác ơi, cứu giùm tôi, bớ mả tà!
Thằng du côn mang giày đinh sắt của nhà binh nó ăn cắp ở đâu đó không rõ. Nó lại đạp lên đầu của thiếu nữ mỗi lần nàng ngóc đầu lên. Đầu nàng thật là ở giữa đe và búa vì bị đạp xuống, nó lại chạm phải đá xà bần, đau đến nỗi nàng không còn la được nữa.
Những người hiếu kỳ ban đầu bất động, vì bọn nầy sắp đặt cho câu chuyện xảy ra y như là một trận ghen. Lòng chuộng công lý của người bình dân khiến họ quan niệm rằng kẻ đánh ghen, nam hay là nữ gì cũng thế, luôn luôn chánh đáng, người ngoài không được phép can thiệp.
Nhưng nóng ruột quá nên họ áp nhau mà la trời nhưng không ai dám can thiệp, chỉ có bà Hai Nâu là dám van nài:
- Tôi lạy cậu, cậu ơi! Cậu nới tay giùm cho nó một chút.
Thiên hạ chỉ ngỡ hắn đánh ghen, nhưng Quít không lầm: Hai tên cao-bồi giả đò hoảng sợ vụng quá, có lẽ chúng hành động cố ý vụng về cho nàng hiểu rõ rằng chúng là bồ của anh chồng giả hiệu và lũ nầy sắp đặt thế nầy để cho người của chúng rủ nàng vào ngõ để tên ma-cạo trừng trị nàng, trừng trị cái tội tách riêng của nàng.
Đây là một lời cảnh cáo kín đáo để tặng riêng Quít; thằng Ngân nó tế nhị và nham hiểm vô cùng. Chắc chắn là nó đã nhờ một tê ma-cạo mất bồ, giàn cảnh ra thế nầy ngay trước nhà nàng.
Có lẽ có người đã lén chạy kêu cảnh sát nhưng cảnh sát thường thì quá chậm, thủ phạm đi xa rồi họ mới đến.
Cô gái bị lỗ đầu, máu ra dầm dề ướt cả tóc cả mặt cô. Tên khốn kiếp nầy đánh ghen mà không tức giận không thèm nói gì thêm, ngoài câu mở đầu khi nãy. Nó lạnh lùng mà đá đạp, thản nhiên như là hút thuốc hay như là ăn một cái bánh.
Định chừng cảnh sát có thể sắp đến nơi, vì ngoài bến xe thường có nhân viên công lực, tên đồ tể đá thêm vào hông cô gái mấy cái nữa rồi bỏ mà đi.
Người ta nghe nạn nhân kêu lên một tiếng ự rồi trợn trắng hai mắt.
Sau mấy mươi giây chấn động tâm thần vì trận đòn khủng khiếp diễn ra dưới mắt nàng, Quít xót tình kẻ một hội một thuyền, rưng rưng nước mắt rồi bụm mặt lại chạy vào nhà, bịt tai lại để không nghe gì nữa.
Lâu lắm, liệu chừng trận đòn đã dứt, nàng mới giải tỏa hai tai và mới bước ra trước. Đứng trên thềm, nàng thấy chú Tư đầu sói đang ngậm nước lạnh phun lên mặt kẻ bất tỉnh và một cảnh sát viên đang lấy tên họ địa chỉ của vài nhơn chứng.
Giây lâu, cô gái tỉnh lại và được đờn ông trong xóm khiêng ra đường, theo lời yêu cầu của ông cảnh sát để ông ra gọi xe đưa nàng vào nhà thương.
Quít không sợ bọn thằng Ngân chút nào. Nàng đã thề quyết liều sanh tử với chúng nó. Đi đâu, nàng cũng thủ một con dao nhỏ trong túi, sẵn sàng nghinh chiến bất kỳ lúc nào.
Tuy nhiên nàng vẫn bị lung lay quá mạnh trước trận đòn nầy. Đây là một trận đòn chớ không phải một trận đánh nhau nữa, vì sức lực đôi bên quá chênh lệch.
Nàng lại chán nản quá khi nghĩ đến sự trừng phạt tội ác nầy của công lý nếu chẳng may tụi côn đồ mà có bị bắt.
Có chứng kiến tận mắt trận đòn nầy mới thấy rõ là những ngày tù ít oi dành cho cái tội đả thương thật là buồn cười.
Ừ, nếu bị bắt, hắn sẽ chỉ mắc tội đả thương thôi, chớ không thể buộc hắn tội nào khác được, vì chắc chắn là nạn nhơn sẽ không tố cáo hắn làm ma-cô để giấu chính cái nghề buôn hương bán phấn của nàng.
Trong xã hội nào, ở bất kỳ quốc gia nào, người ta cũng sợ du côn chính vì pháp luật trừng trị chúng nó một cách nương tay quá. Rủi ro lắm, kẻ bị đòn mới chết, còn thường thì họ cho bị đau đớn thôi, nhưng luôn luôn họ sợ chết, và cố nhiên sợ những kẻ giết chết họ được. Còn những kẻ ấy thì biết mình không bao giờ bị phạt nặng nên mặc sức mà hành hung thiên hạ.
Quít bơ phờ, hốc hác như vừa qua một cơn bịnh liệt giường. Từ đó cho tới tối, nàng chỉ nằm dài trong buồng của Tâm, tay gác lên trán, thở ra thở vào không buồn nấu bữa cơm chiều.
Mốt lại thì Tâm về. Anh đem lại niềm vui cho nàng. Người đàn ông luôn luôn tượng trưng cho sự che chở, cho an ninh của đàn bà, cho dẫu người đàn ông ấy là một kẻ yếu đuối, khù khờ họ che chở thân thể cho đàn bà mà cũng che chở tinh thần cho đàn bà nữa. Thành thử ở chuyến về nầy của Tâm, nỗi mừng của Quít còn lớn lao hơn nỗi mừng ở hai chuyến trước thập bội, và vì thế mà Quít bộc lộ sự mừng rỡ của nàng ra một cách ồn ào và trẻ con, khiến Tâm mắc cỡ và khó chịu lắm.
Quít mừng nhưng hơi lo. Nàng nhận thấy có cái gì nơi Tâm, hơi khác lạ hơn ngày thường. Tâm dạn dĩ hơn, không phải dạn dĩ vì đã tiến bộ trong kinh nghiệm gần gái, nhưng dạn và bình thản được, gần như là lạnh nhạt.
Nàng thấy rõ là sự dạn dĩ ấy hàm vẻ kẻ cả lắm, vẻ che chở và mến thương một đứa em gái nhỏ của người anh.
Bề ngoài, không có gì thay đổi. Tâm vẫn trìu mến nhìn nàng, vẫn có quà cho nàng, nhưng hắn không còn là một gã si tình nữa, chắc chắn như vậy, trực giác của đàn bà không bao giờ lầm ở điểm nầy.
Không thế nào mà Quít đoán được biến chuyển lớn trong nội tâm của Tâm, lúc anh ấy đi làm phiên trong chuyến vừa qua.
Trên xe, anh đã nhớ thương Quít và quyết bận về sẽ thành vợ chồng với Quít. Nhưng đến ga Nha Trang, một sự kiện bất ngờ đã làm dao động lòng anh mạnh quá, làm sờn cả nhưng lưỡi lửa dục tình bén ngót nơi anh.
Xuống khỏi đầu máy, đi ra sau chuỗi goong dài nhằng có việc, Tâm thấy người ta đang đỡ hàng xuống từ một toa hàng kia.
Món hàng đang được đỡ xuống lúc đó là một chiếc tủ lớn mặt gương mà một thiếu nữ đã mua và chở từ Sài-gòn về đây.
Thiếu nữ hao hao giống Quít, và ăn mặc cũng gần gần lối trang phục của nàng.
Đứng dưới bờ, thiếu nữ xuýt xoa, sợ phu làm rớt chiếc tủ nặng ấy thì đi đời mặt gương.
Tủ đã hạ xong xuống bờ, để đứng ngay ngắn, trước mặt thiếu nữ.
Bấy giờ thấy hình bóng mình trong gương, Tâm mới chợt thấy là anh đã đứng sau lưng thiếu nữ từ nãy đến giờ để xem phu hạ chiếc tủ rất đẹp ấy.
Bỗng anh rụng rời. Anh hiện ra với một gương mặt đen thui những bụi than. Y phục anh nhàu nát, còn đôi giày bố thì hả họng ra toác hoác. Nhưng tất cả những thứ ấy không đáng kể vì thay đổi được, chính tướng mạo thô kịch và dáng điệu quê mùa của anh mới là đối chọi rõ rệt với phong cách trang nhã của người con gái hao hao giống Quít.
Tâm đứng chết sững sau lưng cô gái, nhìn sự so le giữa hai người, sự so le nầy nhắc ngay đến sự chênh lệch giữa Quít và anh mà từ thuở giờ anh vẫn ý thức nhưng một cách lờ mờ thôi.
Cô gái chủ nhơn chiếc tủ, mặc dầu không thể bị ai hiểu lầm rằng cô ta có một người bạn trai bẩn thỉu và xấu xí như anh, vẫn tránh sang một bên, thấy rõ là cô không muốn thấy hai hình bóng đối chọi nhau như thế trong một khung gương.
Tâm nghe tim anh đau nhức như là chính Quít đã đối xử với anh như thế. Hoạt cảnh nho nhỏ nầy làm xúc động tâm trí anh quá mạnh khiến lý trí anh ngoi lên để thắng tình cảm của anh, và anh tỉnh ngộ thật sự. Không, anh không thể làm chồng của Quít được.
Người con trai nầy, tuy còn trẻ nhưng khá già giặn về tinh thần. Anh ta đã quyết định và quyết định của anh ta vững như núi đá, không gì lung lay được cả.
Một cuộc thanh trừng đẫm máu đã mở ra bên trong anh và lý trí săn đuổi ráo riết, lùng xét khắp các xó kẹt để đẩy lui tất cả mớ tình cảm, mớ dục tình mà hình bóng của Quít gợi ra nơi đó.
Xe về tới Mường Mán là lòng anh bình thản trở lại y như là trong những tháng năm mà cố nhân chưa đến để làm huyên náo đời anh và lòng anh.
Thường thì Tâm tắm rửa ở đề-bô, thay y phục sạch ở đó để về xóm, coi cho có vẻ phần nào. Nhưng hôm nay anh để y mặt mũi lọ lem và áo quần nhầu nát mà về nhà cốt cho Quít nhìn cái thân tàn ma dại của anh mà suy nghĩ lại.
Nhưng anh không biết rằng, có bao giờ mà Quít lại mê con người xấu trai của anh đâu. Anh mà có xấu hơn hôm trước anh cũng chẳng thay đổi được gì.
Quít có yêu anh đâu, nàng chỉ yêu nàng, yêu cái kho tàng trữ thời con gái thơm tho của nàng, cái kho ấy là tấm lòng kỳ lạ của anh nó cứ dai dẳng ấp yêu mãi mối tình đầu câm lặng của anh, và thỉnh thoảng gợi nhớ xưa cho nàng nghe sung sướng.
Chàng chỉ mến thương người con gái ấy thôi, nhưng trải qua trung gian của lòng anh, anh là người độc nhất trên đời có chiếc đũa phép nhiệm mầu làm sống dậy cái thời trong sạch và yêu đời của nàng.
Không cần con người của Tâm. Quít cũng bỏ nấu nướng để cho bạn có chỗ mà tắm, vì nhà nầy không có buồng tắm, chị bếp phải rút lên nhà trên vậy.
Đã trình diện rồi ông ngáo ộp Tâm tắm vậy vì bụi than làm anh ngứa ngáy khó chịu lắm. Tắm xong, anh để yên cho Quít nấu nướng chớ không cà rà dưới bếp để hỏi thăm nầy nọ như mấy chuyến về trước đó.
Quít chiên xào hối hả như để ăn rồi đi chạy giặc. Nàng không mê Hai Tâm nhưng trơ trọi một mình buồn quá, nàng thèm có người để trò chuyện lắm.
Con người thật thà nầy không biết nói nhiều, cũng chẳng biết nói gì cho hay, nhưng chính cái thật thà của anh lại an ủi vô cùng.
Trong nửa phần đầu của bữa ăn, đôi bạn chỉ nói với nhau những điều không công phạt, nói về chuyện đi xe, chuyện băng rừng của Tâm thôi. Nhưng tới chén thứ ba, Tâm đột ngột hỏi:
- Hổm nay thằng Sơn có lại tìm anh hay không?
Quít bật cười rồi đáp:
- Có, ngày nào anh ấy cũng đến tìm anh tới hai lần mặc dầu em đã nói rõ là bữa nay anh mới về.
- Nó ở chơi có lâu không?
- Không, anh ấy chỉ đứng ngoài cửa hỏi thăm tin tức rồi đi liền.
Quít gằn ở cái tiếng liền ấy, vì nàng ngỡ Tâm ghen nên hỏi đon hỏi ren để biết sự thật. Nàng thấy cần phải nói láo một chút xíu, chớ thật ra, hôm nào Sơn cũng cà rà ở đây thật lâu.
- Em coi bộ nó làm sao?
Câu nầy Tâm đã hỏi rồi và đã bắt ép nàng nhận rằng Sơn đẹp trai.
Thấy bạn lẩn thẩn, Quít càng nghi là Tâm ghen nên để chọc tức bạn chơi, để kích thích hắn cho hắn hoảng mà tính cho xong cái chuyện của hai người, Quít tinh nghịch đáp:
- Anh ấy đẹp trai và dễ thương lắm.
Đáp xong, nàng liếc nhìn bạn và hóm hỉnh cười, rình phản ứng của bạn xem nó ra sao.
Nàng kinh ngạc mà thấy sự vui mừng hiện rõ lên mặt của anh con trai nầy, trong khi nàng chờ đợi cơn ghen của hắn nổ bùng lên hoặc được che giấu vụng về.
Ngoài sự thất vọng về kế hoạch của nàng, Quít bị chạm tự ái ghê lắm. Thế nào, anh con trai khù khờ mà nàng ngỡ si mê nàng lắm lại dửng dưng với nàng à?
Mà hắn bỏ rơi nàng đột ngột vô cùng, mới hôm nào còn cùng xây dựng tương lai, không cho nàng đi buôn bán, sợ người ta ngắm dung nhan của nàng, hứa nuôi nàng hoài hoài, thế mà mới xa nhau có một chuyến đi ngắn, về là tình cảm đã khác rồi.
Hẳn hắn đã gặp người gây tiếng sét nơi hắn và nhan sắc của nàng không đáng kể, sánh với nhan sắc của kẻ đó?
- Thấy không, Tâm nói, hôm nọ em chưa biết rõ nó nên em xét đoán vội vàng và sai lầm. Anh đã nói nó bảnh lắm và dễ thương lắm.
Quít tức giận lặp lại câu đáp của nàng, thêm vài tiếng trêu tức nữa và gằn từng lời:
- Ừ, anh ấy đẹp trai và dễ thương lắm. Nói chuyện có duyên hết sức.
- Dữ hôn! Nay em mới chịu nhìn nhận sự thật.
Nếu giọng Tâm là giọng mỉa mai, cay đang, hằn hộc thì Quít không ngạc nhiên, nhưng nàng nghe rõ ràng là anh ta thành thật và gương mặt anh lại hân hoan chớ không lộ vẻ gì ghen tức cả, khiến nàng lấy làm kỳ hết sức không còn đoán hiểu được cái gì được nữa cả.
- Em nè...
- Gì đó anh?
- Em là gái lớn rồi, em phải có đôi bạn.
Quít bật cười trước lời lẽ ông cụ non của người con trai dưới ba mươi nầy.
- Ừ, rồi sao?
- Phàm hễ con trai lớn lên phải cưới vợ, con gái lớn lên phải lấy chồng...
- Rồi sao nữa, thưa bác Hai?
Tâm vẫn cứ nghiêm nghị tiếp tục nói, sau lời giảng luân lý khai mào đó:
- Anh thấy thằng Sơn phải chỗ, nên anh muốn gầy dựng cho em.
"À, thì ra thế. Nhưng thật hay giỡn đây không rõ?"
Quít cười.
Quít cười lớn lên. Nàng cười đến sặc, phải day mặt ra khỏi mâm cơm.
- Sao em lại cười?
Quít vẫn tiếp tục sặc sụa lâu lắm mới nói được:
- Anh nên gầy dựng anh trước cái đã. Phàm con trai lớn lên phải cưới vợ, anh nói rất đúng, xin anh làm đúng đi để treo gương cho em.
- Bậy nà, con gái cần phải lấy chồng ngay còn con trai thì trễ cũng được. Thánh nhơn có nói:
Nam bất hôn như liệt mã vô cương
Nữ bất giá như viêm vưu phạm thủ.
Quít vừa dứt cơn sặc lại phá lên cười để phải sặc nữa.
- Nếu em nhắm mắt lại thì em tưởng anh là bác Sáu thợ mộc ở xóm Bến Cỏ ngày trước, bác ấy ưa nói chữ nho lắm: Anh học câu đó ở đâu vậy?
- Của bác Sáu thợ mộc.
- Nhớ dai dữ. Câu ấy nghĩa gì?
- Ai biết đâu. Nhưng nó khuyên con trai con gái phải có vợ có chồng.
- Nó có khuyên con gái phải lấy "Thầy ba Sơn hay không?
Trong xóm họ kêu Sơn bằng thầy ba Sơn một cách cung kính, và Quít đã phạm thượng mà đồ lại tiếng "Thầy ấy để mà đùa.
Nàng buồn cười lắm trước sự thật thà của bạn. Nang không cần chồng một chút nào hết, mà có cần thì nàng cần một người khác hơn anh con trai mà bạn nàng cho là bảnh lắm.
Chơn trời của Tâm thu hẹp lại ở đề-bô xe lửa và ngõ hẻm Cây Gòn nầy thì hẳn là Sơn phải bảnh lắm rồi. Nhưng nàng đã thấy, đã biết, đã gần hàng vạn người bảnh hơn, thì có lấy chồng nàng sẽ chọn trong đám bảnh ấy và cả nàng cũng không cần bảnh mà cần tiền và sự che chở của một người có bản lảnh nhiều, hay không cần gì cả mà chỉ cần tấm lòng của Hai Tâm thôi.
- Cái đó chính anh khuyên. Tâm đáp một cách nghiêm trang mặc dầu biết bạn trêu cợt anh.
- Anh cứ khuyên đi, em không nghe đâu.
- Em phải nghe anh chớ.
- Sao lại "phải nghe, anh có là cha mẹ của em đâu mà muốn gả bán em chỗ nầy chỗ nọ.
Tâm cụt hứng, ráng ăn cho hết chén cơm thứ ba mà cả hai đều không nghe mùi vị nữa.
Quít không buồn lắm. Không hiểu được những ý nghĩ của Tâm, nàng ngỡ Tâm làm bộ để dọ ý nàng coi nó có thật dạ thương anh ta hay không.
Nàng chỉ hơi lo, lo rằng nàng đoán sai thôi. Để thử lại Tâm, nàng tuyên bố:
- Tối nay cấm anh đánh cờ nghen không.
- Sao lại cấm anh đánh cờ?
- Anh mới về, mà cứ sống với khách, bỏ em sao? Bảy giờ rưởi, em sẽ đóng cửa tắt đèn, không cho ai tới nữa hết.
- Ý! Bậy nà! Anh đi xa mới về ai cũng hay, làm vậy họ nghi, rồi dị nghị thì không được.
- Sao lại không được?
- Không được và họ nghi thì thằng Sơn cũng nghi.
- Thằng Sơn nghi mặc kệ nó chớ.
- Tầm bậy.
- Nhứt định em sẽ làm vậy.
- Nhứt định cấm em làm như vậy.
- Anh nói thật hay nói giỡn, vụ gả bán em cho thằng Sơn.
- Đừng kêu nó bằng thằng, nó nghe được thì không tốt.
- Thầy cũng được, mà ông cũng chẳng can hệ. Vây anh nói thật hay nói giỡn?
- Chuyện vợ chồng là chuyện hệ trọng, sao anh lại giỡn về việc lớn được.
Hai đứa ăn vừa xong, Quít hốt tất cả dồn lại kêu lổn cổn, đổ trút tức giận của nàng lên chén đũa rồi đứng lên, bưng mớ chén đĩa dơ mà thảy vào chậu rửa chén, dưới sàn nước như để thử sức coi chén và chậu món nào bở hơn.
- Em nè, anh đã nói với thằng Sơn là em tên Quí!
- Em biết nhưng không cần.
- Em đã nói khác với nó rồi hay sao? Tâm lo lắng hỏi.
- Không.
- Hú vía.
- Anh sẽ cho em một chiếc xuyến năm phân.
- Cám ơn, nhưng khỏi.
Ngồi rửa chén, Quít hơi nao nao buồn. Nàng đã tập thương nhớ căn nhà này, vì nàng ngỡ nàng sẽ ở đây lâu. Tình thương ấy chưa nẩy nở ra bao nhiêu nhưng vẫn có. Giờ tính chuyện ra đi ngày mai, nàng hơi buồn buồn, cái nỗi buồn lưu luyến một nơi khá quen thuộc mà mình sẽ vĩnh viễn rời xa.
Nhứt là buồn cho công trình của nàng, công trình tổ chức nhà nầy, nhứt là nhà bếp!
Để có được một nhúm tiện nghi tối thiểu, Quít đã mua sắm đủ thứ, như là nắp khạp nước, cũi, đồ ăn, nồi xoong và đã tìm cho mỗi vật một nơi rất hợp lý rất phải chỗ, rất vừa vặn.
Nàng dọn nhà, lại dọn lòng để ở đời trong nhà nầy, bỏ những món cần đùng vật chất không tiếc bằng bỏ mớ tình cảm thú vị của nàng.
Tình cảm coi thế mà quí báu lắm, vì người ta vuốt ve, săm soi nó nhiều hơn là đồ vật nên người ta bị ràng buộc chặt chẽ hơn với nó. Với lại người ta biết rằng đập bể một chiếc lọ quí còn có thể tìm lại cái khác được chớ mất tình cảm là mất luôn.
Tâm có dự định ích kỷ của anh nên anh khỏi buồn nhiều. Anh định sẽ ăn cơm tháng với cặp vợ chồng Sơn Quít thì anh không phải xa Quít, hay chỉ xa ít thôi, vì không là vợ anh, Quít vẫn là cô em gái dễ thương mà anh thấy mặt mỗi ngày, những lần anh không đi xe.
"Thôi nhé, Quít nghĩ, đây là buổi vĩnh biệt khổ dịch nấu cơm kho cá. Mặc kệ, mất cái nầy, được cái kia, mất cái dịp làm gái lành, thì được an nhàn tấm thân. Ừ, mình sẽ an nhàn tấm thân, mà cái đó mới là mục đích thật của mình, chớ làm gái lành chỉ là hứng nhứt thời, dễ thì làm chơi, khó khăn lắm thì thôi. Không ai tội gì tranh đấu quyết liệt để làm một cô vợ nghèo bao giờ!
"Cái vai cô vợ nghèo ấy quả có nên thơ phần nào nên mình mới muốn làm, nhưng mà không ai muốn cho mình thủ vai đó hết thì thôi vậy.
Nghĩ tới đây, Quít lại nhớ những hành động của Ngân. Thật là đứa du đãng, dụ dỗ bằng tiền, mượn tay công lực để hăm dọa, rồi lại khủng bố tinh thần nàng bằng trận đánh trước nhà nàng.
Nó sẽ còn dở trò gì ra nữa đây không biết.
Một đám thì xua nàng đi bằng sự thờ ơ, một đám thì kéo ràng về bằng cả mưu mô khôn khéo hoặc thâm độc, nàng chỉ phải phân vân vì chút tình cảm với Tâm thôi, nhưng không còn chút tình cảm ấy mà bám níu nơi nầy mãi, chống lại với cả một tổ chức lưu manh là nguy hiểm thì thật là vô lý và dại dột.
Quít thử tưởng tượng bước về của nàng. Nàng sẽ ăn nói làm sao với vợ chồng thằng Ngân? Nhưng chắc khỏi phải nói gì cả. Trong giới người ta ngầm hiểu với nhau là đủ rồi. Cặp Ngân Thu Hà sẽ ngỡ nàng ngán chúng nó mà hồi tâm, chỉ có thế thôi.
Chúng không thể hiểu được tâm trạng rắc rối của nàng lụy vì một anh chụm lửa phụ đầu máy hỏa xa, và chắc không thèm tìm biết.
Có thể nàng sẽ bị đổi công tác vì một là cái buồng trên buyn-đin Mạc Cửu đã lâu quá rồi, bị hôi ổ rồi, hai là hắn có thể lập được ổ nào sang hơn lúc nàng vắng mặt.
Ấy, chúng nó thay đổi người và nơi chốn mãi vì lý do an ninh mà cũng vì sành tâm lý của khách. Một chỗ mới mà họ tìm được, làm cho họ hãnh diện hơn và thích hơn.
Mãi đến hôm nay Quít mới thấy là bỏ nghề rất khó khăn. Có bao nhiêu là trở ngai ngăn nàng và bạn hữu của nàng trở lại đường ngay.
Những khó khăn nầy không phải là không vượt được, nhưng lý do vượt lại không đủ mạnh đối với những kẻ yếu đuối tinh thần, có khuynh hướng buông trôi.
Dọn rửa xong, Quít để Tâm ngủ rồi len lén về xóm Cây Điệp.
Bà Sáu Rác đã khá giả rồi, thật lẹ quá, nhưng chỉ do nay mắn thôi.
Bà có một đứa cháu trai ở làng lên xin đùm đậu. Nó dốt nát và không biết nghề gì hết. Bà dạy nó làm cái nghề của bà. Nó mạnh khỏe, thức sớm được vào mùa lạnh, giầm nưa mãi được, nên kiếm được nhiều hơn bà. Để đáp ơn bà cho tá túc, nó xin làm để nuôi bà như nuôi mẹ.
Ấy, bà chỉ khá giả là khỏi đi làm thôi.
Thấy Quít về, bà rất lo nó đòi nhà lại, nên nàng nói cho bà an lòng ngay:
- Bà Sáu không bị chủ phố làm khó dễ chớ?
- Không cô ạ, vì tôi trả tiền sòng phẳng.
- Cỡ cháu thất nghiệp về xin ở đậu vài tháng bà cho hôn?
- Trời, cô khéo hỏi? Nhà của cô mà. Tôi chỉ sợ cô lấy lại thôi.
- Không khi nào! Cháu có trở về đây, cũng chỉ ở tạm vài tuần, lấy lại làm gì.
- Như vậy xin mời cô.
Thế là nàng chỉ còn dọ Tâm lại lần chót nữa thôi và đêm nay nàng sẽ dứt khoát.
- Mai cháu về được không thưa bà?
- Thì chừng nào tùy cô chớ.
- Thôi cháu đi. Nói vậy chớ bà đừng trông đợi vì có thể cháu ở nơi khác.
Quít dè dặt như vậy vì nàng còn mong Tâm đổi ý! Cái anh chàng đó coi vậy mà khó hiểu. Biết đâu hắn chỉ làm bộ mại hơi như vậy thôi, nàng xách gói ra đi, Tâm sẽ chạy theo mà năn nỉ cho coi.
Quít không về ngay, hay nói cho đúng, nàng vẫn đi trên con đường về nhưng không ghé ngõ Cây Gòn mà xuống thẳng xóm ngã ba Nguyễn Trãi.
Dưới ấy xe đò đậu khít rịt với nhau, thiên hạ làm ăn coi được quá! Nàng đi bá vơ vậy coi có tìm được sáng kiến nào chăng.
Đối với nàng, về với Tâm tức là đi phiêu lưu một chuyến vậy. Chuyến ấy ngắn ngủi quá, Quít chưa thỏa chí, còn muốn trương buồm lướt dặm nữa chơi cho vui. Cái bến đục cũ của nàng, nàng muốn trở về lúc nào lại không được.
Tâm đánh một giấc thức dậy thì đã bốn giờ chiều. Nhà vắng teo.
Anh cho là Quít đi dạo xóm, nhưng vẫn hơi lo xem lại va-li của bạn, không thiếu món nào trong đó cả vì va-li đầy nhóc. Anh an lòng được rằng Quít không bỏ nhà ra đi.
Nó đã đột ngột đến trong đời anh, cho anh hưởng hạnh phúc từ hơn nửa tháng. Nếu nó vụt bỏ đi vì bất bình thì anh sẽ buồn không biết bao nhiêu!
Va-li của Quít đặt dưới chõng của anh, anh ngồi chồm hỗm để xem xét va-li ấy xong, anh ngồi chèm bẹp luôn ở đó mà nghĩ vẩn vơ.
Anh dã quyết định lúc còn ở trên chuyến xe Nha Trang Sài-gòn, và giờ vẫn giữ vững lập trường nhưng không sao anh khỏi ngậm ngùi thương tiếc mối tình của anh.
Bốn năm mơ ước, nhớ thương, hai tuần lễ quen hơi bén tiếng, anh quen xem như Quít là của anh rồi. Nàng là của anh trong bóng hình, nàng là của anh thật sự từ hai tuần nay. Giờ mất nàng!
"Nhưng sao lại mất chớ? Anh tự hỏi. Coi bộ nó không bằng lòng. Không bằng lòng thì thôi, nó sẽ ở đây như từ nửa tháng nay, không có gì thay đổi cả.
Tâm đã quyết gả Quít, nhưng tiềm thức anh lại mong Quít không ưng lấy Sơn. Ngoài, anh thấy nó cứng đầu, nhưng thâm tâm anh toại nguyện lắm.
Anh không dám lấy Quít làm vợ, nhưng cũng không muốn mất nó.
Quít trở về, bắt gặp bạn đang ngồi khoanh tay rế như đang năn nỉ ai nằm trên chõng.
Nàng cười giòn lên rồi hỏi:
- Kìa, sao ông mai lại ngồi đó? Phải ngồi lên cho "Thầy Sơn lạy chớ.
- Suỵt, nói nho nhỏ, kẻo hàng xóm họ nghe.
Rồi Tâm cười hề hề, không nói gì nhưng vui mừng nơi lòng anh nhảy lên mắt anh. Nảy giờ anh trông đứng trông ngồi Quít như em bé trông mẹ đi chợ về, và thấy rõ là không có Quít, anh sẽ thiếu nhiều lắm.
Quít nói cà rỡn một câu rồi đi thẳng ra sau lo cơm nước. Nàng không phải là người nội trợ đảm lắm, cỡ cần, nàng dám bỏ cả ngày không nấu nướng, nhưng nàng làm thế vì thủ đoạn. Nàng cũng thấy là Tâm cần nàng nên quyết không thỏa mãn anh ta, để anh ta ghiền chơi. Biết đâu rằng ghiền quá, anh ta lại không đổi ý.
Ông trời như chiều ý người con gái sắp chết đuối nầy lần cuối cùng. Sau tám hôm nóng bức ghê hồn và chuyển nặng nề, cơn mưa đầu mùa đổ xuống như trút, hồi đúng bảy giờ rưỡi tối.
Quít đóng cửa lại như ý muốn mà không bị Tâm ngăn cản bởi mưa tạt vào nhà nên các gia đình khác cũng làm y như vậy, anh không sợ ai dị nghị nữa hết.
Những hột mưa thưa thoạt tiên bắn xuống mái tôn kêu lanh canh, rồi nhặt lần đến chỉ còn nghe một tiếng động liên tục thôi.
Nước đổ xuống mái nhiều như thế, mà ở trong nhà càng nghe nóng nực hơn hồi chưa mưa vì cửa đóng kín mít, không khí thay đổi rất khó khăn.
Cả hai đều quạt sành sạch với hai chiếc quạt lá, một chiếc lá quạt trên nầy, một chiếc là quạt để quạt lửa mà Quít xách từ dưới bếp lên.
Quít nhìn cái gì, nghe cái gì, nghĩ cái gì cũng thấy cảnh biệt ly ở đó hiện lên. Ánh đèn vàng khè của cây đèn dầu hôi ung khói và lát nữa đây, bóng tối của căn nhà nầy, tiếng mưa rơi trên mái tôn, mùi đất xông lên từ ngoài kia, dưới đám mưa đầu mùa, tất cả nàng đều cố nhìn, đều lắng nghe, đều cần ngửi để một khi nào đó trong đời nàng thấy ánh đèn nầy ở đâu, nghe tiếng lanh canh của hột mưa ria liên thinh lên thiếc lợp nhà, đánh hơi mùi đất dưới trận mưa mới, nàng sẽ sống lại đêm hôm nay, đêm cuối cùng của mấy mươi ngày giở chứng của một cô gái buôn hương muốn làm gái nhà lành.
Cái đêm mà nàng cuốn gói để khuya lại theo anh thầy bói, sao mà cũng giống y như đêm nay, cũng là một đêm mưa đầu mùa, cũng dưới ánh đèn dầu hôi thế nầy, chỉ hơi khác là nhà cha mẹ nàng lợp lá, và nàng chỉ nghe tiếng mưa rơi trên rạch sau mà thôi.
Đêm nay cô gái lắm lời chỉ làm thinh để suy tưởng, để nghĩ ngợi. Trái lại người con trai ít nói lại có một điều cần phải thuyết phục Quít.
Nàng không thấy gì bí lối trong vụ nầy. Nàng sẽ về xóm cũ, hoặc tìm nơi khác mà ở không chẳng sao, rồi thì cô Kim Thúy, sau một thời gian vắng bóng lại trở ra sân khấu giang hồ.
Thằng Ngân sẽ hoan nghinh nàng mà khách cũ cũng hoan nghinh nàng, vì vắng một lúc, vừa oai, vừa chọc nhớ, chọc thèm họ. Nàng sẽ nói là đi Đà Lạt nghỉ mát trong mấy tháng nay, họ sẽ phục nếp sống sang trọng của nàng.
"Thôi giã từ rửa chén, nấu cơm, giã từ người con trai thật thà nhé! Mình đến đây trong một phút chán nản vì trận đòn oan của tên du đãng. Rồi xúc động vì chiếc khăn mu-xoa Kỉ Nịm mình đã ngông mà muốn làm gái lành, thì cầm bằng như đi Đà Lạt thật sự, còn mất lợi thì cầm bằng như là thua cờ bạc vào tay chị Thu Hà chớ chẳng có gì bi thảm cho lắm!
Tuy nghĩ thế chớ Quít cũng nao nao buồn lắm, ngậm ngùi mà nghĩ đến bước ra đi của nàng.
Đến ở với Tâm, là Quít muốn trở về xóm cũ, thời cũ. Nhưng rồi phải trở lại với cuộc đời gió sớm mưa chiều mà nàng không thích nữa.
Cuộc ra đi ngày mai như là rời làng một lần thứ nhì. Đứa con hoang, muốn trở về quê cha đất tổ nhưng không còn mảnh đất dung thân nào ở đó nữa cả, hàng thần lơ láo" thì nàng lại ra đi lần nữa vậy.
Lần nầy nàng sẽ đi luôn, không hẹn ngày về vì tất cả không dung nạp nàng chớ nàng không có bội bạc quê hương cho lắm.
Tâm thoảng nghe tiếng gầm gừ, trong không khí báo trước một trận mưa giông lớn, ngay trong nhà nầy. Chưa biết ý định ra đi của Quít ngày mai nầy, anh đoán được là Quít sẽ làm gì ghê hồn lắm, khó chịu lắm chớ chẳng không.
Nhưng khó nói quá, những ý nghĩ xẹt qua trong trí anh. Nó lờ mờ như hình trong tranh phụ bản báo mà Quít mua để dán vách nhà nầy, dưới ánh đèn dầu loe loét. Anh thấy những ý đó không rõ rệt, làm thế nào để nói ra cho bạn nghe, nhứt là cho bạn nhận là anh nói đúng?
- Em ơi.
- Dạ.
- Em làm gì đó?
- Không có làm gì hết. Ơ, mà không, em đang quạt như anh thấy.
Tâm muốn hỏi dò coi Quít định làm gì, nhưng cái đó còn khó nói hơn là những gì anh toan nói.
Quít cười thầm trong bụng cho cái tánh kỳ dị của anh chàng nầy. Anh ta hỏi thế, đáng lý vì cậy mượn cái gì, nhưng rồi lại làm thinh.
Bây giờ mưa lại càng nặng hột hơn, cỡ ngoài đường súng bắn, ở đây cũng không hay có lẽ nghe như mình núp được trong trận tiếng động kinh hồn ấy, nghe như mưa bảo vệ mình, không bị ai dòm ngó chê cười gì cả, Tâm gọi:
- Quít ơi!
- Dạ.
- Lại đây với anh.
Quít kinh ngạc đến cực dộ. Nàng không biết vì sao mà đêm nay Tâm lại vụt can đảm đến như thế một cách thình lình. Đối với một người không biết quyết định của Tâm trên xe lửa, không biết tâm trạng núp bóng trời mưa thì lời kêu gọi nầy quả thật táo tợn.
Tâm núp bóng trời mưa? Vâng, giữa ban ngày anh nầy chắc không hề dám ngồi gần Quít. Đêm là kẻ tùng đảng đắc lực. Nhưng trời mưa giông to càng là kẻ tùng đãng đắc lực hơn.
Trong tiếng mưa đổ ào ào, Tâm nghe như là trời đất đang sụp đổ, cảnh tận thế đang diễn ra. Đó là ảo tường không đủ mạnh để xui chàng làm quấy, nhưng khá che chở cho một cuộc bạo gan.
Quít kinh ngạc và vui mừng không siết kể, tuột xuống khỏi ghế bố kêu một cái rột, chạy thùi thụi vào trong và hỏi:
- Anh cần cái gì?
- Em ngồi lại đây, anh nói cái nầy.
Quít ngỡ nàng nằm chiêm bao, đưa mắt nhìn quanh coi có thật đây là nhà của Tâm hay chăng và cúi xuống bóp thử thành chõng.
Thanh tre cứng ghê, Tâm dã dùng chiếc chõng nầy nhiều năm rồi nên nó lên nước vàng khè và Quít nghe được sự bóng láng của nó mơn trớn tay nàng.
Nàng rón rén ngồi xuống nghiêm trang như một học trò vì nàng chưa dám tin hẳn rằng đây là sự thật, lại sợ rằng nếu cảnh nầy mà thật thì nàng mà lẳng lơ, Tâm sẽ đuổi nàng đi thì uổng, lắm.
- Em nè!
- Dạ!
- Anh yêu em lắm.
Quít cố hết sức để thở vì nàng nghe ngộp quá.
- Anh yêu em lắm nhưng quyết định không lấy em làm vợ đâu.
Lại rắc rối nữa! Cái gì mà yêu, lại không lấy nhau. Quít chưa được cơn mừng thì bắt đầu lo sợ.
- Anh... à... ơ... như mà có ông nào đó cho anh một chiếc áo bành tô nỉ tốt quá, chắc anh không dám mặc. Anh nghèo hèn, áo tốt sẽ làm cho anh nghèo hèn hơn, nhưng ai cứ bận đi cho cũ bớt thì anh dám. Em quí báu lắm, như là chiếc áo tốt mà anh nói đó. Yêu em hết sức, anh thú thật anh không dám kết bạn trăm năm với em... bây giờ. Nhứt định là không dám, ai chặt tay anh bắt anh dám, anh cũng không.
Anh sẽ dám về sau, khi em có con đàn cháu đống xấu bớt đi, và có thể bị người chồng em phụ rảy em. Anh không ước xui cho em, hễ em lấy chồng, anh muốn em an chỗ tới già. Nhưng ai biết sự rủi ro của chuyện đời, lường trước sao cho được.
Và nói thí dụ, chừng nào em bị bỏ rơi một lần nữa cà, thì anh mới xứng với em.
Như vậy em thấy hay không, là em phải lấy chồng. Em có yêu anh hay không?
Quít đáp bằng một giọng chán chê buồn nản:
- Anh lại còn phải hỏi.
- Và yêu anh, em có muốn làm vợ của anh hay không?
- Lại hỏi kỳ cục nữa!
- Như vậy, chỉ có một cách là em nên lấy chồng ngay bây giờ. Em bị chồng trước của em phụ rảy, đó là em kể như vậy nhưng không thấy rõ, anh cứ xem em như cô gái trong xóm Bến Cỏ, bảnh quá đối với anh, chỉ khi nào em bị ruồng bỏ trước mắt anh thấy mới có gan nâng đỡ em lúc đó.
- Bằng như mà...
- Bằng như mà chồng em thương em mãi mãi thì càng quí chớ có sao đâu.
- Thôi đi, anh xí gạt em để bắt em lấy chồng. Đó là một lối tống lôi tống khứ em ra khỏi nhà anh. Có chắc gì em sẽ bị phụ rảy.
- Nếu vậy thì càng hay chứ sao.
- Và em bị phụ rảy, anh sẽ chối những gì anh nói đêm nay.
- Anh không có lý do gì để tống cổ em đi hết. Em ăn không tốn cơm bao nhiêu mà chính em đã phụ tiền vào đó, như anh đã thử tính, anh biết. Anh lại nhờ cậy em coi trong coi ngoài, nhờ cậy em cho ăn những bữa ăn ngon. Anh cần em lắm chớ.
Còn chối thì... Anh nói ra điều nầy xấu lắm và anh rất mắc cỡ mà phải thú nhận. Nhưng không nói ra, em không tin. Trong thâm tâm anh thầm mong năm bảy năm sau, em bị phụ rảy đó. Anh ước ngoài miệng cho em an nơi an chỗ, trong lòng cũng ước như vậy phần nào nhưng lắng nghe sâu hơn, thì quả có sự van vái thầm cho chiếc áo nỉ tốt, cũ bớt và bị loại.
Những kẻ thật thà hiền hậu như Tâm, không phải kém thông minh và kém khiếu quan sát đâu. Tâm biết Sơn là người tốt, nhưng đồng thời cũng biết hắn có thói trăng hoa. Người như vậy, có thể thương vợ tới trọn đời mà cũng có thể phụ vợ lúc nào không biết chừng.
Nhưng anh không làm sao mà kiếm cho Quít được một thằng chồng có bảo đảm một trăm phần trăm. Sự rủi may trong việc lập gia đình, cô gái nào cũng phải chịu cả, và bậc phụ huynh nào cũng không đủ sáng suốt để tránh cho con em mình. Thôi thì tạm được là quí rồi vậy.
Nghi Sơn không chung thủy, Tâm không có bằng cớ để phải sợ hắn mà tránh và nghi ngờ nầy, lại cho anh hy vọng hảo huyền Quít sẽ trở về với anh sau nầy.
- Nếu em lộn nài tháo ống sau vài tháng ăn ở với chồng em thì sao?
Tâm thấy nụ cười hóm hỉnh của Quít, anh cũng cười mà rằng:
- Anh theo dõi vợ chồng em chớ, coi em có quả bị bạc đãi hay tự em kiếm chuyện để thôi chồng em hay để đẩy chồng em vào nước bí đến phải thôi em.
- Em bị bạc đãi bên trong, anh làm sao là biết được.
- Em sẽ kể anh nghe.
- Em kể láo thì sao? Hay em thật thế nào anh cũng nói em giả dối thì sao?
- Em nói láo không được với anh đâu. Còn vu cáo em nói láo thì anh không có lợi gì hết mà vu cáo.
- Bàn chơi với anh vậy chớ không phải là em nhận lời lấy chồng đâu nhé. Em đã định sáng nay từ biệt để...
- Thật như vậy hả? Tâm rụng rời khi nghe điều mà anh lo sợ được Quít xác nhận.
- Dạ, vì ở lại bất tiện quá. Em đã không làm vừa lòng anh, không khí sẽ khó thở.
Tâm thừ người ra một lúc rất lâu rồi đột ngột hỏi:
- Em nè, em có muốn về sau ta gặp lại nhau không? Cái gì cũng tùy lòng em tất cả. Nếu em đi thì là đi luôn anh tin rằng em sẽ không bao giờ trở lại và có thể em trở lại đây thì anh dọn nhà đi mất rồi. Nếu em muốn về sau ta gặp nhau thì em nên nhận lời anh.
Quít không biết lòng nàng về sau sẽ ra sao. Về sau năm bảy tháng có lẽ nàng muốn yêu Tâm, nhưng năm bảy năm ai biết được. Vả đời nầy mà đợi năm bảy năm thì lâu quá!
- Em đừng có lo thằng Sơn mà anh có định gả em thiếu điều kiện, lương tháng của nó hai ngàn thật đó, nhưng nó chạy áp phe riêng mỗi tháng kiếm thêm cũng hơn ngàn. Nó lại mới trúng số tháng rồi được năm chục ngàn, bỏ quỹ tiết kiện hết chớ không xài mất đồng nào.
Quít không nao núng mảy may trước hình ảnh khá giá đó. Một anh chồng bốn năm mươi ngàn, không cho phép nàng sống bằng một góc nếp sống của nàng trước đây.
Tâm càng nói, nàng càng khó chịu thêm. Nàng không sợ đời cũ lắm, nhưng cũng chẳng ham, không sợ lấy chồng nghèo lắm, nhưng nếu chồng là Sơn thì nàng không nao nức lấy chút nào. Nàng khó chịu vì cái cảnh linh đinh nửa nước nửa dầu nầy, không còn biết mình muốn cái gì, làm cái gì nữa.
Nếu bây giờ, một sự kiện nào xảy ra, làm nặng đòn cân về một bên là nàng sẽ ngã theo bên đó liền, chẳng hạn như thằng Ngân đem tới dưng năm chục ngàn, chẳng hạn như nó thuê du côn đến bắt cóc nàng và chẳng hạn như Sơn tới mà thiết tha cầu khẩn nàng.
Nhưng cân vẫn thăng bằng một cách chán ngắt! Ai lại đi lấy một anh nghèo xơ nghèo xác mà mình không thương, cũng không cần được hắn nuôi dưỡng. Và ai lại trở vào cái nhà có quì mà mình muốn tránh xa.
- Em muốn ở gần anh hay không, nếu ta không thành vợ chồng với nhau được.
- Không.
- Sao lại không?
- Là tại không muốn, khỏi phải cắt nghĩa gì hết. Nhưng nếu anh cần cắt nghĩa thì như vầy: em cần xa anh để quên.
- Nhưng em cũng cần gần anh để nhớ... nhớ xóm Bến Cỏ của ta.
Tâm không hề biết rõ tâm trạng kỳ lạ của Quít là muốn lấy anh, nàng có mục đích rõ rệt là tìm lại con người tốt của nàng năm xưa, tìm lại quãng đời hạnh phúc, nên nàng đã xúc động trước mối tình chơn thật của Tâm, chớ không yêu Tâm cho lắm.
Vô tình Tâm đã nhắc đúng mục đích mà nàng gần quên đi trong giây phút nầy.
Ừ, không lấy được Tâm mà vẫn còn gần hắn, hắn sẽ là thuở thiếu thời của nàng, thú vị biết bạo nhiêu. Hắn có những lời nói, những cử chỉ không đâu nhưng mang cả dĩ vãng sung sướng của nàng trong ấy.
Cầm bằng như cuộc, lên cơn tùy hứng của nàng hổm nay chưa dứt, và tiến thêm vài bước phiêu lưu nữa mà chơi cho vui, Quít bỗng thấy rằng có thể nhận lời của Tâm được. Phiêu lưu trong kiếp bán thân mà nàng còn dám, huống hồ gì phiêu lưu trong một cuộc hôn nhơn rất dễ chối bỏ về sau.
Thế nên nàng hỏi:
- Anh nói với Sơn thế nào về em.
- Anh đâu có dám nói gì, đợi em bằng lòng anh mới dám mở lời với nó chớ.
- Rủi nó không chịu, thì xấu hổ anh em ta lắm.
- Sao lại không. Anh nhìn con mắt nó mỗi khi anh nói tới em, thì anh biết ngay là nó không dửng dưng với em đâu. Nếu em bằng lòng nghe anh thì mai cứ nấu cái bữa ăn đó đi. Lát nữa tạnh mưa, anh đi mời nó. Ăn xong, em dạo xóm, để anh nói chuyện với nó.
Vào khoảng tám giờ rưỡi, trời tạnh hẳn. Ngoài ngõ, nước mưa chảy như suối. Những người có việc cần, phải đi ngay, và những người về nhà, đụt mưa ngoài kia từ đầu hôm đến giờ, lội nước lỏm bỏm, tay xách giày xách guốc, tay kéo ống quần.
Tâm mở cửa nhìn suối nước chảy và đợi ngót mười lăm phút nước mới cạn bớt để có thể khỏi phải vén ống quần.
Quít tắt đèn vì ghế bố nàng đặt chắn ngang nơi cửa, mà nàng không muốn khép cửa, để vậy cho mát, để đèn bên trong, người ta đi ngang, thấy nàng nằm dài giữa nhà, xem không được.
Quít nằm đó, không nghĩ ngợi nữa. Đã cầm bằng phiêu lưu thêm một chuyến thì không còn băn khoăn nào quấy rầy nàng được nữa.
Đây là một con người quen sống buông trôi, vì thế mà nàng đã trôi dạt một cách dễ dàng. Những kẻ như thế, phải được những chiếc lưỡi câu to như lưỡi câu sấu móc lại, chớ tự họ, họ ít khi quơ bám vào bờ bến nào để khỏi bị dòng nước cuốn đi.
Có bến bờ nào xinh đẹp, họ ghé lại chơi, vui ở buồn đi, kẻ nào thử tính ghé bến là đã khá lắm rồi, khó lòng mong họ cố bơi để vào bờ cho được mới nghe như đáng lý họ phải làm.
Quít nằm đó mà cười thầm, thấy tình thế hay hay.
Nàng không hề quyết định chuyện lớn của đời nàng, cứ để vậy cho nó đi tới. Mà nó đi tới trong những bước thật bất ngờ.
Vậy nàng sẽ làm vợ một lần thứ nhì nữa, lần nầy tệ hơn lần trước, vì lần trước, dầu sao cũng chính nàng muốn làm. Trò chơi thật ngộ nghĩnh, mà điều khiển trò nầy lại kẻ thật thà nhất đám, cái mới mỉa mai.
Tự nhiên Quít nghĩ đến người bạn chung trò với nàng. Hắn cũng khá trai, không khờ khạo và có thể trổ trời về sau, nhưng hiện hắn còn thật thà. Có thể làm anh chồng tốt đấy.
Nhưng hắn không có cái gì để khuyến khích, để bắt ép nàng làm một người vợ tốt cả; hắn không tiền, không bóng sắc cho nàng phải mê, cũng không gợi nhớ đoạn đời thơ mộng nào của nàng như Tâm cho nàng phải ghiền.
Nhưng cũng hay và nàng sẽ có dịp tìm xem hắn có cái gì khác hơn nữa hay không. Biết đâu? Và biết đâu ban đầu tính chơi, sau thành thiệt và nàng sẽ làm luôn cô vợ tốt của hắn mà Tâm rất mong.
Quít đã bắt đầu trông đợi Tâm. Cứ theo lời Tâm thì đằng Sơn không có bàn cờ. Vậy mà anh ấy ở đằng đó lâu quá thì không thể anh ta không bắt đầu nói sơ về ý định của anh ta. Anh ta bảo mai anh mới nói, có lẽ một là để cho nàng được tự nhiên trong bữa ăn, hay là đề phòng cuộc mai mối thất bại đêm nay cho khỏi bẽ mặt với nàng lát nữa đây.
Quả Quít đoán không sai; Tâm đến thăm bạn, nói chuyện mưa chuyện nắng một hồi rồi chụp được dịp may, anh ta tấn công liền. Sơn than:
- Hổm nay ăn cơm một mình, tôi buồn quá. Mọi khi một tuần còn ăn chung với anh hai ngày rưỡi, nghĩa là năm bữa ăn tất cả, giờ suốt mười bốn bữa ăn tôi hoàn toàn đánh đơn thật chán ngắt.
- Cái buồn thì không có gì đáng ngại lắm, khổ cái là ăn ở ngoài không ngon, không sạch bằng ăn ở nhà.
- Ừ, anh sung sướng quá.
- Anh cũng sung sướng vậy chớ, nếu anh muốn!
- Ai lại không muốn sung sướng!
- Muốn thật hả? Sao không cưới vợ?
Tâm không đợi bạn trả lời, nói tiếp:
- Nè, chỗ anh em mình với nhau tôi nói thật đấy nha. Không tốn hao gì đâu. Con Quí, con em của tôi đó, nếu anh không chê, tôi cho nó theo không anh, cho nó nhờ tấm thân. Nó cũng mồ côi như tôi, tôi chỉ cần có chỗ tử tế để nó theo, chớ không đòi hỏi gì lôi thôi đâu.
Sơn làm thinh rất lâu. Hắn biết Tâm muốn gả em cho hắn. Hắn vốn để ý đến cô gái xinh đẹp đó. Nhưng quả hắn chưa nghĩ một cách nghiêm trang đến chuyện vợ con. Thành thử đề nghị trực tiếp nầy bắt chợt hắn thình lình, hắn chưa biết thế nào mà đáp.
Đợi lâu quá là không nghe bạn nói gì. Tâm hỏi:
- Anh nghĩ thế nào?
- Tôi cám ơn anh lắm, nhưng cứ lo rằng không nuôi nổi vợ con.
- Anh nói cho quá chớ người ta nghèo hơn anh nhiều mà vẫn lập gia đình được như thường đó sao.
- Để tôi tính lại coi!
- Ừ, phải tính lại chớ. Vội gì. Vả, cũng phải dọ ý nó coi có hợp ý anh hay không chớ. À nầy, mai lại đằng tôi ăn cơm trưa nghen. Mốt tôi đi một chuyến lâu bằng hai chuyến thường thì ta nên gặp nhau cho dài một chút. Với lại để hai người làm quen nhiều thêm với nhau, chớ hôm nọ tôi giới thiệu sơ sơ, hai người còn xa với nhau quá, khó lòng mà dọ ý nhau được.
- Ăn thì ăn.
- Anh sẽ thấy là nó nấu nướng giỏi lắm.
Tâm lại bắt đầu quảng cáo nữa. Anh không hiểu rằng nhan sắc của Quít là điểm chính yếu, khỏi khoe tài nào của nó nữa cả. Sở dĩ Sơn còn bần dùn chỉ vì hắn được dưng của thình lình quá nên bối rối vậy thôi.
Quít nằm đợi một hồi thì có gió hiu hiu, nàng bắt buồn ngủ, nằm lim dim đôi mắt, sắp thiếp đi thì Tâm về.
Nàng giựt mình, ngồi dậy, đợi Tâm đóng cửa để kéo ghế bố vào sát cửa mà ngủ luôn. Nhưng Tâm nói, thành thử nàng phải cố tỉnh hẳn. Vả nàng cũng muốn nghe "lập-bo" của vị sứ giả nầy như thế nào.
- Mốt anh đi lâu về lắm.
- Bao lâu mà lâu?
- Tới năm ngày.
- Ngỡ anh đi cả tháng. Sao lại lâu hơn thường?
- Vì lệ thỉnh thoảng có một chuyến phải đi xa hơn.
Thật ra, anh sẽ đi thế bạn, về tới Sài-gòn thì lại lên xe đi nữa. Anh muốn cho Sơn tự do lui tới giao thiệp với Quít nên tìm ra mẹo ấy chớ không có chuyến nào mà anh phải đi xa hơn cả.
Tâm nói như vậy rồi vào trong, chừng như để ngủ. Không biết được điều nàng muốn biết, nàng phải nuôi câu chuyện cho nó sống dài thêm:
- Vậy mai có đãi khách không anh?
- Có chớ. Nó làm sao từ chối được, khi mà chính em nấu ăn.
Tâm nói pha trò lần đầu tiên từ khi Quít về đây. Anh ta vui lòng mà thấy kế hoạch của anh ta gần thành tựu.
- Chắc anh có xì cái gì ra rồi, Quít bắt mẹo Tâm. Anh báo hại, mai em ngượng chết.
- Ráng mà tỉnh, đừng có quýnh, vướng ống quần, té rồi mang xấu!
- Anh nói làm em càng sợ thêm.
- Không có gì đâu, nó thương thì sao cũng được. Em con khỉ lắm thì nhớ mà bỏ tánh rắn mắc trước mặt nó nghen. Phải ăn nói đầm thắm, ngồi đứng chỉnh tề, đừng chọc ghẹo nó, nó sợ nó không dám đa nghe.
Tâm đã chịu nhiều kinh nghiệm bản thân về Quít nên anh rào đón đúng lối. Và anh đã dám nói tạch hoạch ra những thứ ấy vì anh nghe anh ta người ngoại cuộc rồi nên hết e thẹn, sợ hãi gì nữa.
Sau Ðêm Bố Ráp Sau Ðêm Bố Ráp - Bình Nguyên Lộc Sau Ðêm Bố Ráp