Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1073 / 40
Cập nhật: 2015-09-06 20:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ối hôm đó, vào giờ thành phố lên đèn, Kim Thúy được Cẩm Lệ thay thế cho. Nàng phải ghé qua buồng trước mắt, trước khi ra về. Điều nầy cũng nằm trong chỉ thị của Ngân, chỉ thị mà cỡ viết ra giấy, sẽ dài đến bốn năm trang đánh máy, nhưng Kim Thúy đã thuộc nằm lòng rồi.
Thu Hà trực sẵn bên đó từ hồi nào không rõ. Ẳ ta tươi cười tiến đến nàng mà rằng:
- Ngày đầu của em không được "lổn rổn" lắm. Nhưng em đừng thối chí, chị đoán thấy tương lai em toàn hồng.
Ẳ ta tiếp tế cho toàn bộ ba nầy một kí-lô bom, một kí-lô nho tươi, và một kí xá lị, để cả ba cùng gánh chịu tổn phí.
Sự ăn quà cưỡng bách nầy được chỉ huy trong từng chi tiết một: họ chỉ được ăn trong hai ngày, không được hết trước, mà cũng không được hà tiện, kéo dây dưa ba bốn bữa.
Ăn để lấy lệ với khách, chớ không phải ăn cho sướng miệng, thế nên cũng không được không ăn.
Họ không có quyền tự động mua lấy vì Thu Hà bảo rằng họ có thể hà tiện rồi không mua, mà không mua thì sự giàn cảnh sẽ hỏng.
Kim Thúy không sành giá cả trái cây ngoại quốc, nhưng theo lời tụi con Ngọc Nga, Cẩm Lệ thì Thu Hà "nhượng lại" với giá gấp đôi giá ngoài chợ.
Đó là một lối bóc lột nho nhỏ của cặp Ngân Hà, không đáng là bao, nhưng chúng nó vẫn không từ.
Xong việc tiếp tế trái cây. Thu Hà chụp ngay tiền bạc: sáu mươi phần trăm trên năm trăm đồng chỉ để lại cho Kim Thúy có non phân nửa thôi, mà phải trả ngót một trăm bạc trái cây, thì nàng còn không tới hai trăm bạc.
Thật là tận xương tủy!
Những ngày sau đó, rờ-xết của Kim Thúy lên vùn vụt, có lẽ nàng đã nổi danh tài sắc một thì rồi chăng?
Thu Hà đưa bạn gái của ả ta đến chơi ở buồng bên kia. Đó là hai người đàn bà, hai nhan sắc về chiều như Thu Hà vậy.
Khách vừa tới là kêu buồn và rủ đậu chến ngay.
Đàn bà vẫn biết sát phạt nhau ác liệt chớ không riêng gì đàn ông và mặc dầu tứ sắc được rất nhiều người xem là một trò giải trí hiền lành, Cẩm Lệ và Kim Thúy vẫn cháy túi như thường.
Con Ngọc Nga bận ở bên kia, nên sống sót lại sau cuộc tàn sát nầy, nhưng ngày mai, nó cũng sẽ bị phi ma của bọn nầy lột da như Huất trì Cung ngày xưa.
Cả bọn đều biết rằng chúng nó đến đây để đập tụi có tiền. Nhưng mà buồn quá, các nàng không thể giải trí được. Vả lại có thua sạch túi vẫn còn tiền đánh nữa, vì Thu Hà tốt bụng, luôn luôn vui lòng cho mượn mà không tính một xu lời.
Qua ngày thứ tám, bọn Dracula cho hưu chiến một vài ngày để các em lấy máu lại hầu chúng hút cho dễ chớ coi mòi các em đã cạn khô huyết quản rồi, có bôm bằng máy bôm thứ thật mạnh cũng không được giọt nào.
Ngày không gầy sòng ấy, theo lời mời của Cẩm Lệ, Kim Thúy ở lại ăn cơm trưa với bạn, sau phiên gác buổi sáng.
Ngọc Nga đã ăn trước để đi trực, chỉ còn lại đôi bạn nầy thôi, họ chưa vội vầy bàn để ăn cái bữa cơm xách người ta mang đến bằng gàu-mền thì nghe gõ cửa bên ngoài.
Đôi bạn hơi ngac nhiên vì Thu Hà thì thường mãi tới khuya mới đến để tính sổ. Cẩm Lệ bước ra hé cửa rồi sững sờ hỏi:
- Gì đó?
- Thăm Kim Thúy.
- À, ngỡ gì, vô đây.
Kim Thúy nhận ra giọng của thằng bé con để râu Cờ-Lạc-Gáp và mang rất nhiều tên.
Thằng bé con hôm nay mặt đỏ gay, nực nồng hơi rượu, miệng ngậm một chiếc bíp to cở đập chết một con bò con. Vừa bước vào, nó đã hét to:
- A, Kim Thúy mạnh giỏi?
- Hổn xược mầy nhỏ. Mầy phải kêu tao bằng chị Ba biết chưa? Kim Thúy nói.
- Làm tàng hoài!
- Không tàng gì hết. Tao đáng chị mầy thì mầy phải kêu tao bằng chị. Bữa nay có đem dao theo hôn, Tiểu-Hiệp-Liệt?
Kim Thúy nhắc khéo cái vụ nó làm bộ làm rớt con dao đêm nọ.
Thằng bộ hạ thất nghiệp của Ngân đang giận tái mặt thì tươi cười lại ngay vì nó rất thích chí mà được gọi bằng cái biệt hiệu mà nó thích nhứt. Nó cười hề hề đáp:
- Kim Thúy thật đáng thưởng một cái hôn, vì Kim Thúy tài giỏi như là trinh thám. Ai bảo cho Kim Thúy biết anh mới lấy biệt hiệu đó?
- Chị tư Cẩm Lệ của mầy bảo cho chị ba Kim Thúy của mầy biết chớ ai bảo.
- Kim Thúy nè, Tiểu Hiệp Liệt đánh trống lấp, ở trong xóm có được yên ổn hay không? Anh bảo bọc cho.
- Không ai cần cái tù mặt của mầy.
Tiểu Hiệp Liệt không giận nữa, chỉ sượng sùng mà thôi. Không giận, nhưng nó căm tức và oán hận Kim Thúy lắm. Nó cố bình tĩnh, cười gằn rồi đứng dậy nói:
- Trong thảo cầm viên, ở chuồng cọp có treo bảng căn dặn đừng trêu chọc cọp, cọp tự nó không làm gì ai nhưng ai chọc tức nó, thì phải biết! Nó nhai nát sọ!
Hắn vừa nói vừa nghiến răng trèo trẹo như cóc tháng năm.
Ra tới cửa, hắn ngó ngoái lại để trao lời với Cẩm Lệ:
- Ô-voa nghen chị Lệ! Anh Phúc nhớ chị lắm đa nghen.
Tiểu Hiệp Liệt mở cửa rồi lặng lẽ ra đi.
Chủ buồng vừa bày cơm ra, vừa nói:
- Bà chọc tức nó làm gì. Nó là thằng hèn nhứt bọn đó, nói cho bà đề phòng.
- Sao thằng Ngân nói nó là học trò?
- Phải. Nó vừa học xong khóa móc túi, và đang rấp ranh và đang leo lên đại học váy tai. Nào, ăn cơm nè! Là đứa hèn hạ, nó dám ám hại bà lắm đa nghen.
- Tôi không chịu được cái tù mặt của nó.
- Không có bản mặt nào trong lũ nó mà gợi cảm tình được cả, kể cả cái thằng đẹp trai nhứt, biết điều nhứt là thằng Ngân. Mỗ cũng cho tù mặt thằng Phúc vô chung một giỏ.
- À, còn Phúc nào nữa đó? Bồ của bà hả?
- Một bộ hạ của thằng Ngân. Lũ nó bắt buộc mỗ phải chịu sự che chở của thằng ghiền Phúc, cũng như Ngọc Nga phải chịu sự che chở của thằng chột Quảng.
- Nhưng sao bà lại nhận?
- Không nhận làm sao được. Chúng nó tạo điều kiện để đẩy ta vào một thế bí đến phải nhận kia mà. Đứa nào cũng phải nhận nuôi một thằng chết giầm như vậy cả!
- Nuôi có nặng không?
- Gần gãy xương sống. Nuôi chúng nó cũng bằng như nuôi ông nội cha của mình vậy. Cơm nước, cà phê, quà bánh, áo quần, thuốc thơm, và thằng chó đẻ nào cũng đeo thêm một chứng bịnh, không ghiền á phiện thì ghiền rượu Tây, ghiền phé, dà dách.
- Nhưng chúng nó che chở có hiệu quả hay không?
- Hiệu quả cái khỉ khô.
- Nhưng chính tôi đã chứng kiến một đám đánh giải vây.
- Đó là lũ ma-cạo bình dân trong xóm. Lũ ấy thì còn ra hồn người hơn cái đám ma-cạo sang trọng nầy. Dầu sao, không nhận là chết. Chúng nó sẽ xúi du đảng phá phách ta, hoặc sẽ điềm chỉ cho kiểm tục bắt bớ ta. Nuôi chúng nó như là các bà cúng cô hồn các đảng vậy mà! Cô hồn các đảng không phải là thánh thần, không phù hộ ai, nhưng phải cúng, không thôi chúng nó phá cho mà chết.
- Ăn bom, ăn vì cưỡng bách, mà lấy chồng cũng cưỡng bách nữa! Kim Thúy cười nói.
- Nhựt trình họ nói hoài về vụ hoàn lương nhưng tôi đố bà hoàn lương được với lũ nó. Bà. có trốn đi xóm khác để làm thợ may chẳng hạn, chúng nó cũng sẽ mò theo, dùng trăm mưu ngàn kế để lôi bà trở về đường cũ.
- Pháp luật.
- Bà đừng có mong ở pháp luật. Pháp luật bỏ tù chúng nó ít quá, nếu có ai chứng tỏ được rằng chính chúng nó là ma-cô, mà cũng khó lòng chứng tỏ được đấy nhé.
- Nhưng tụi mình đã có thằng Ngân thì...
- Chính thằng Ngân nó gián tiếp bắt ép chúng ta nuôi bộ hạ của nó, để nó khỏi nuôi. Nhưng chịu ở dưới quyền thằng Ngân rồi thì có cớ từ chối lấy chồng cưỡng bách. Tuy nhiên bà cũng không nên gây oán kết thù riêng với đám bộ hạ của thằng Ngân.
Bà đã làm chạm tự ái của thằng bé hồi nãy dữ quá.
- Để tôi nói lại cho thằng Ngân nó nghe. Bà biết gì về Thu Hà?
- Thì cũng ở trong giới, trước kia, nhưng giờ về chiều rồi không tiếp khách được nữa.
- Sao thằng Ngân lại nuôi chị ấy?
- Trước thì chính chị ấy nuôi thằng Ngân, nuôi cho đến mạt, ngóc đầu lên không nổi. Nhưng chỉ nhiều thủ đoạn nên thằng Ngân nó dùng làm một tay vậy. Chỉ có làm, có ra kế mới có mà ăn.
- Nếu ta không làm nữa, phản ứng của thằng Ngân sẽ như thế nào?
- Tùy. Nếu ta bị thằng khác dụ dỗ, nó sẽ mần thịt thằng ấy để bắt ta lại. Bằng như mà chính ta chọn chúa để thờ thì nó sẽ mần thịt ta.
- Nó có quyền gì mà dám..
- Quyền của kẻ mạnh.
- Không ai dám thưa kiện gì nó hay sao?
- Bà sẽ sứt sống mũi trước khi đi thưa nó. Ở tù vài tháng, ra khỏi khám, nó sẽ xin luôn cái đồ đội khăn của bà.
- Còn trường hợp nào nữa?
- Nếu bà hoàn lương thật sự, nó chỉ mò theo dụ dỗ thôi chớ không dám làm gì bà, vì kẻ nào hoàn lương thì kể như đã liều rồi, nên nó nể. Ừ, bọn ta làm đĩ cũng liều mà hoàn lương cũng là liều tuốt, dụ dỗ không được, nó sẽ phá sơ...
- Phá sơ là phá làm sao?
- Nó cho chồng bà biết dĩ vãng của bà. Vậy có khôn hồn thì muốn hoàn lương với ai, phải thú thật với người ấy mới yên thân được.
- Nhưng thú thật thì có ma nó thèm lấy mình.
Đôi bạn cười xòa. Khi ăn món tráng miệng, Kim Thúy hỏi:
- À nè, nếu có thằng nào mê mình?
- À, cái chuyện đó thì ly kỳ ghê lắm. Bà nên biết rằng thằng nào nhiều tiền mới dám mê mình, còn nghèo thì chúng nó đành ôm hận vậy. Mà mấy thằng nhiều tiền đều toàn là mấy thằng già hết thảy. Như thế, ta sẽ đập đổ và nó giúp kế để ăn ké.
- Cũng có thằng không già chớ. Nếu ta yêu thật?
- Cũng có mà hiếm lắm. Như chuyện con Phèn chẳng hạn. Nhưng ta cũng không thể tính chuyện lâu dài khi nào có một thằng đủ điều kiện hiện ra trong đời ta, vì lũ ma-cô cứ bắt ta đập đổ thiên hạ chớ nó đâu cho ta yêu.
- Phèn cũng là người của ổ nầy?
- Không. Chỗ nầy nó chỉ mới tạo lập ra đây thôi. Con Phèn, biệt hiệu là Bích Thủy là cốt cán ở cái ổ trên đường Phan Đình Phùng.
Nó là vợ của một người Ấn Độ, có ba đứa con với ông Chà Và ấy rồi, nhưng còn trẻ đẹp vô cùng.
Chàng là một đại thương gia tên tuổi, mới trên ba mươi thôi.
Thằng Ngân nó tài ở chỗ nầy. Nó chỉ bắt tụi mình kiểm soát nhau về rờ-xết thôi, chớ không hề thèm biết tới điều khác. Thế nhưng mà nó lại biết rằng ông thương gia ấy mê con Bích Thủy. Đành rằng chuyện ấy không khó biết, vì ổng tới lui ngày một thì đích thị là ổng si rồi chớ không còn ngờ gì nữa. Nhưng làm thế nào mà nó biết ông ấy đến đây ngày một?
Nó đưa kế hoạch cho con Bích Thủy vắt chanh thế nào cho ra thật nhiều nước.
- Vắt thế nào?
Ban đầu chỉ vắt sơ sơ thôi, nghĩa là không chịu ra đi với ông ấy, để ông ấy phải đến một ngày hai lần nghĩa là lấy của ổng mỗi ngày y một ghim.
Kế đó đưa ra những thủ đoạn ấu trỉ và cổ điển là nhõng nhẽo để ổng sắm xuyến, sắm hoa tai rồi lại cầm thế đi, đưa giấy cầm thế bắt ổng chuộc.
Chiến dịch đó được kéo dài đến hai tháng, chàng ghen quá rồi thằng Ngân nó mới đưa ra thứ chưởng đặc biệt của một tay cao thủ: nó cho phép Bích Thủy nhận lời theo chàng về tổ uyên ương riêng.
Họ dọn nhà vừa xong thì bọn Thu Hà và công ty ùn ùn kéo đến, đứa xưng là chị của Bích Thủy, đứa xưng là dì, cả lũ nó bu chàng mà vét sơ một mớ.
Mách kế chót là một bà già nói là mẹ Bích Thủy ở dưới tỉnh lên.
Bà cụ bảo là mắc nợ bị họ tịch biên gia sản lại còn hăm bắt bà nữa nên bà mới trốn lên đây để nương náu với con.
Bà không đòi hỏi gì cả, chỉ ăn cơm mắm một ngày hai bữa thôi, thật là dễ nuôi. Nhưng bà cứ nghi rằng con bà làm bé cho ông rể ấy, bà hạch sách ông ta mỗi lần ông ta đến, khiến ông ta khó chịu vô cùng.
Cái tổ uyên ương nầy, ông ta đã bỏ tiền ra mà lập, mà hóa ra quyền hành ở trong tay bà già, ông ta tới thì phải sợ hãi như đi dụ dỗ con gái của ai.
Thấy trái chanh đã khó chịu lắm rồi, Bích Thủy mới đưa ra một cách tài tình để tống cổ chính mẹ nó ra khỏi nhà mà khỏi mang tội bất hiếu: cho tiền bà ta về xứ trả nợ chuộc nhà lại. Bích Thủy nó hứa sẽ dọn nhà đi nơi khác và bận nầy không dại mà cho mẹ, dì và chị biết chỗ ở nữa.
Nghe đâu bà mẹ giả hiệu ấy lấy được trên hai trăm ngàn.
Màn chót hào hứng vô song. Đó là màn vét dĩa, ăn cú chót nên ăn như hạm.
Thằng Ngân nó tới làm quen với vợ lớn của chàng và đưa cho bà ấy xem đủ cả bằng cớ là ông ấy lập phòng nhì với một thiếu nữ trẻ đẹp. Nó cho bà ấy xem hai bức ảnh không thể chối cãi được, một bức ảnh chụp ổng và Bích Thủy ngồi chung trong một khung cảnh rất mùi, trên Đà lạt, và một bức gần như lõa thể của hai người tại một cái tổ uyên ương của họ. Bức nầy do Bích Thủy chụp bằng một máy tự động có gắn bộ phận mở ống ảnh trễ, nó nhắm sẵn rồi chạy lại giường nằm với ông ấy.
Bấy nhiêu đó, đủ cho bà ấy nhảy đong đỏng lên và sôi bọt mồm bọt mép rồi.
Đồng thời nó lại sai Thu Hà hăm dọa ổng chỉ ổ cho bả biết. Lẽ cố nhiên là ổng phải mua chuộc Thu Hà bằng một số tiền to.
Thu Hà bèn dạy ổng cách đề phòng bà theo dõi, các mánh khóe xóa dấu vết ổng mỗi lần ổng đến với Bích Thủy. Toàn là mánh khóe sơ đẳng nhưng người thường lại không biết. Có dạy ổng như thế họ mới không bị hôi ổ và bửu bối của Ngân mới áp dụng được. Bửu bối nầy cũng chỉ sơ đẳng và cổ điển thôi, nhưng ăn chắc 99 lần trong một trăm lần phóng ra.
Ngân là đứa độc nhất trên đời nầy có thể giúp bà thương gia phá ổ của chồng. Vì thế mà bà ta bám níu vào nó, không muốn cũng không được.
- Chắc nó no lắm?
- No như cưởng chửa, vì nó xơi được hai thứ tiền.
- Tiền gì mà hai thứ?
- Nó đẹp trai mà đêm đêm cứ cùng với bà thương gia nom theo ổng, mà nom mãi không được vì ổng đã biết cách xóa dấu vết rồi, chẳng hạn như đổi xe thình lình, chẳng hạn như chun vào ngõ Eden ở đầu nầy để ra đầu kia v.v. thì nó chỉ ca vài câu mùi mẫn thì bà ấy ngã vào tay nó ngay.
Đó là một cái mỏ vàng vô tận vì bà già còn mê con trai còn hơn ông già mê con gái nữa, bà già lại sợ đổ bể hơn là ông già, vì ông già bị bắt tại trận bất quá bị vợ vả vài tát tay là cùng. Còn bà già bị bắt quả tang thì tan vỡ cả gia đình. Chính Thu Hà nó đi tống tiền bà ta bằng mấy bức ảnh mà bà ta mùi với thằng Ngân.
- Trời ơi, quân khốn kiếp.
- Khi cả hai trái chanh ấy bị vắt hết nước, thằng Ngân nó mới chịu bán địa chỉ của tổ uyên ương cho bà thương gia.
- Nhưng nó đã là nhơn tình của bà ấy rồi còn ăn nói làm sao với bà ta cho trôi để mà bán với chác cho khỏi ngỡ ngàng?
- Dễ ợt. Nó khóc lóc bảo rằng hễ bà ta mà chiếm lại được chồng rồi nó sẽ bị ra rìa. Bà ấy thề thốt bán sống bán chết rằng sẽ yêu nó tới già, điều đó thì hẳn bà ta giữ vẹn bởi bà ta đã già sẵn rồi. Nhưng nó cũng nhứt định không tin lời thề của người nhơn tình năm mươi của nó.
Rốt cuộc nó nhượng bộ với điều kiện là bà ấy phải an ủi nó bằng một số tiền gọi là số tiền dứt tình, cuộc dứt tình mà nó đoán biết thế nào cũng xảy ra.
Ấy, nó bán bằng số tiền an ủi nói trên.
- Thế thì chết con Bích Thủy đi còn gì.
- Chết bỏ chớ Bích Thủy chỉ là một con chốt thôi mà số phận của các con chốt là phải hy sinh, trong cờ tướng cũng thế mà trong bài tứ sắc cũng thế.
Tuy nhiên nó vẫn lo cứu Bích Thủy trong trận bắt ghen kinh thiên động địa ấy. Bà thương gia đã hết yêu chồng, nhưng bả vẫn bắt ghen vì quyền lợi, mà khi người ta bắt ghen vì quyền lợi, nngười ta cũng tàn nhẫn y như là bắt ghen vì... ghen.
- Vậy cũng phải biết cho thằng Ngân rằng nó là một đứa khá.
- Khá cái khỉ khô. Chính nó cứu con Bích Thủy để được cái tiếng "khá" của mầy và của mấy con ngốc khác hầu khỏi mang tiếng khốn nạn, có thế nó mới lấy được sự hợp tác của lũ ngốc về sau. Vả lại con Bích Thủy cũng còn chút ít nước để cho nó vắt.
- Nếu không khá chỗ đó thì nó khá ở chỗ không giúp ông thương gia bắt ghen vợ ổng.
- Bà ngốc không thể tưởng tượng được. Nếu giúp ông thương gia cái chuyện ấy thì chính nó ăn đòn, vì nó phải nằm với bà thương gia cho ông ấy bắt. Nói nó cứu con Bích Thủy là cứu cho khỏi chết vậy thôi, chớ Bích Thủy cũng bị dượt sơ vài mách rồi mới cứu kịp. Cái thằng ghiền ấy mà bị bộ hạ của ông thương gia loi một loi thì sụm rồi. À, có ly kỳ hay không, câu chuyện con Bích Thủy?
- Ly kỳ như tiểu thuyết.
- Con Bích Thủy được bao nhiêu trong vụ ấy.
- Thằng Ngân nó nói nó là bộ óc, còn con Bích Thủy chỉ là cánh tay, chỉ là dụng cụ thôi. Thế nên dụng cụ chỉ chia được có hai mươi phần trăm. Nó bảo dụng cụ mà ăn như vậy là khá lắm rồi.
- Thật là một con đại hạm.
- Hai mươi phần trăm là con Bích Thủy được hưởng cũng bị Thu Hà lột hết trong các lần đậu chến.
- Vậy tay trắng cũng huờn tay trắng?
- Không hẳn. Vì ông ấy có mở cho Bích Thủy một chương mục tiết kiệm, đóng số tiền tối đa mà ngân hàng chịu nhận, nghe đâu là năm chục ngàn. Khoản tiền ấy thằng Ngân không hề biết, nên không có tìm cách vét.
- Tôi tự hỏi ngày sau mình sẽ ra sao khi mà tiền hết, nhan sắc cũng không còn.
- Khéo lo cau trổ muộn, lo già hết duyên cho nhọc trí. Cứ tận hưởng ngày nay cái đã.
- Vì nghĩ như bà, lũ mình mới để cho nó bóc lột.
- Nhưng không để vậy, cũng chẳng hơn gì. Bà độc lập trong xóm, không bị ai vắt nước chanh, thử hỏi xem bà dư dả gì hơn tụi tôi?
Quả thật thế. Trước khi đến đây, Kim Thúy chẳng những không hơn bạn cái gì hết, mà lại còn thua họ về y phục, về tràng điểm, về ăn quà, và nhất về điểm học khôn.
Khách bình dân không sống nhiều, không kinh nghiệm như khách sang trọng, nên không có học được về họ cái gì cả.
Những ngày vắng khách.. ấy, có những ngày mà bọn nầy chỉ ngồi ngáp ruồi từ sáng đến khuya. Đó là mâu thuẫn thay, những ngày đầu tháng, những ngày lễ, những ngày thứ bảy, chúa nhựt.
Bọn giàu sang không cần đợi đầu tháng mới có tiền như là dân đi làm. Hơn thế, họ lại có ý tránh đi chơi những ngày mà thiên hạ có tiền, để không bị ai bắt gặp. Còn ngày nghỉ thì họ bận đi nghỉ mát ở xa thành phố, họ bận đưa vợ con họ đi giải trí.
Những ngày buồn và rỗng không như vậy, nếu Thu Hà không tới gầy sòng để vét túi bọn nầy thì Kim Thúy lại nhớ đến người con trai ở xóm Cây Điệp Đôi, lại nhớ lại những băn khoăn của nàng về cuộc đời.
Đây là giai đoạn đời nàng mà xôn xao ngoài cửa thiếu gì yến anh, thế mà nàng cứ nghe trơ trọi như thường, trơ trọi hơn bao giờ cả.
Có một lần, một ông nhà giàu đề nghị bao nàng, ông ta gắn bó với nàng lắm, tới lui ngày một, Kim Thúy có ý muốn nhờ ông ấy để thoát khỏi cảnh nầy, hầu gây vốn để đi lấy chồng về sau; nhưng nàng lại thôi. Nàng có hơi sợ thằng ma-cạo phá đám, mà cũng thấy rằng nàng cũng không đi tới đâu cả với ông già nầy. Có thể nàng sẽ được sống trong nhung lụa ít lắm là ba năm, nhưng nàng sẽ trở thành một người đàn bà sợ kho cá bởi đã quá sung sướng tấm thân.
Giờ, nàng vẫn còn lười, nhưng chưa nhớt thây, còn có thể chịu cực được.
Cái ngày mà Kim Thúy bị tẩy chay đau dớn hơn hết, ngày ấy nàng nghe y như mình đang trôi dạt vào một hoang đảo.
Buyn-đin nầy to bằng trăm căn buồng và từng nầy đếm được băm hai căn, thế là người trọ trong ấy chỉ lưa thưa năm bảy ông năm ba cô thôi. Thế mà chủ nhà vẫn đủ tiền đóng thuế, đủ tiền thuê người chăm sóc nó từ việc sạch sẽ hành lang đến việc chăm sóc mấy mảnh vườn con.
Lâu lắm, nàng mới biết rằng tuy thế, buồng nào cũng có chủ cả, nghĩa là vẫn có người trả tiền thuê sòng phẳng. Những người nầy năm ba bữa mới đến một lần, với một người bạn gái, lặng lẽ không ai hay biết và chỉ có thằng bé gác thang máy là nhơn chứng của không biết bao nhiêu là đời tư bí mật thôi.
Căn buồng cạnh buồng họ "làm việc" là buồng của một người ở đó thật sự.
Tự nhiên Kim Thúy đâm ra tò mò muốn biết ông ta ra thế nào, và biết được rồi, nàng lại đâm ra có cảm tình với con người hiền lành đứng đắn ấy.
Hôm đó, chợt chạm mặt với ông ta ngoài hành lang, nàng cúi đầu chào ông ta rất lễ phép và rất nghiêm trang, nhưng ông ta làm ngơ không thèm đáp lễ lại.
Người của xóm Cây Điệp cũng không có thiện cảm với nàng hơn trước, mặc dầu ở đó, nàng vẫn sống lành lặn như bất kỳ ai.
Tại cái con mẹ hai Nỉ bép xép ấy, con mẻ biết bí mật của nàng, rồi ngồi lê đôi mách tiết lộ cho thiên hạ hay cả.
Những ngày vắng khách như vậy, Kim Thúy nghe chán nản minh mông bởi vì nàng không còn cái gì để mà thèm nữa. Cái thèm to nhứt của nàng là thèm kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng đã lên tới đỉnh nghề nghiệp rồi mà không thấy viễn ảnh góp được một số vốn nhỏ, thì còn mong gì.
Những năm cha mẹ nàng qua đời, Kim Thúy dựa tinh thần vào anh thầy bói dạo mà nàng chí quyết ở đời với hắn.
Sau đó, bị ruồng rẫy, nàng ba chìm bảy nổi một ít lâu rồi dựa vào cái mộng làm giàu bằng đường tắt.
Giờ thì mọi điểm tựa đều tiêu tan và Kim Thúy chới với trong khoảng không, hoảng hốt như đứa bé sơ sinh mà bà mụ tháo tã bó một lúc ngắn để săn sóc cho nó.
Sau Ðêm Bố Ráp Sau Ðêm Bố Ráp - Bình Nguyên Lộc Sau Ðêm Bố Ráp