If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1073 / 40
Cập nhật: 2015-09-06 20:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ú ba hồn chín vía tôi! Chào cô Quít.
Hai Tâm vừa ôm ngực vừa nói như vậy sau tiếng hù của con Quít.
- Bảy vía hay chín vía? Quít cũng cười rồi hỏi người bạn cũ như vậy.
- Tôi nhát như đàn bà, chắc là có đến chín vía.
- Coi bộ anh không mừng khi thấy mặt em?
- Ơ.. hơ.. tôi mừng lắm chớ!
Hai Tâm nói láo dở khẹt, nên nghe rõ quá sự miễn cưỡng trong giọng của anh ta.
- Anh ăn cơm chưa?
- Rồi.
- Ăn ở đâu?
- Đằng quán cơm xã hội.
- Em có mua bánh mì thịt đủ cho hai người ăn. Nhưng thôi.
Hai người im lặng một lát rồi Quít hỏi:
- Sao anh không nói gì hết vậy?
- À, cô mạnh giỏi?
- Không mạnh giỏi mà tới đây hù anh. Anh kêu em bằng em được hay không?
- Hồi đó tôi muốn như vậy lắm.
- Muốn sao không kêu?
- Vì tôi không dám.
- Bây giờ cứ dám đi.
Hai Tâm chỉ làm thinh. Con Quít ngỡ anh ta vẫn chưa dám, nhưng thật ra là anh không thèm. Nó tiếp tục trêu anh:
- Hình của em, sao anh không trả mà lại giấu trong bóp.
- Vì tôi giữ riêng cho tôi.
- Anh Tâm nè!
- Gì đó cô?
- Nhưng em đã hết là của anh rồi, còn giữ ảnh em làm gì?
- Tôi không biết. Hồi đó, cô cũng đâu phải là của tôi. Nhưng tôi cứ giữ. Cô làm gì mà bị bắt?
- Thật là xui hết chỗ nói. Khi nãy về ghé qua xóm cũ...
- Té ra cô đã dời nhà?
- Chưa, nhưng hổm nay em đi du lịch trên Đà Lạt. À ghé thăm xóm cũ, em bị bà Sáu bả bắt bồi thường nóc nhà của bả mà em đã tọt lủng đêm đó. Em bị bắt vì leo nóc nhà.
- Chỉ có như vậy thôi sao?
- Chớ anh còn tưởng gì nữa? Có luật mới ra, cấm con gái leo nóc nhà.
Hai Tâm hài lòng lắm vì anh chỉ mong cho Quít chối tội thật của nó. Nó đã trắng trợn ở nhiều điều và anh rất sợ nó trắng trợn khai ra đủ thứ cho anh đau khổ nữa.
- Tôi không tưởng gì hết, chàng cười hiền lành mà đáp như vậy.
- Em được thả, nghĩa là vô tội rồi. Chớ có hỏi lôi thôi, nghiêm khắc hơn là ông Cò.
Hai người lại làm thinh và con Quít cụt hứng thình lình trước một kẻ quá ít lời, còn hai Tâm thì không có gì để nói.
Thật ra hai Tâm đã dự trữ rất nhiều những gì mà mấy năm nay anh nghĩ về Quít, những hối tiếc, những nhớ nhung, những ân hận. Anh nguyện, gặp lại nó thì anh sẽ tuôn ra; cho dẫu nó đã con đàn cháu đống rồi. Anh quyết nói cho hả vậy thôi chớ cũng không mong mỏi gì. Nói ra được những chất chứa nơi lòng anh, có lẽ ảnh sẽ sung sướng y như là đã dám tỏ tình thuở đó. Đó là một cuộc tỏ tình trễ muộn một hạnh phúc thụt lùi, tất cả đều là ảo ảnh, nhưng ảo ảnh dầu sao cũng vẫn hơn là sự nghèo nàn tình cảm hiện tại, sự bần cùng, rách rưới của tấm lòng anh bây giờ.
Những mơ ước của anh chỉ được thực hiện có nửa chừng thôi. Anh đã gặp lại cố nhân, nhưng đó là một con người khác rồi chớ không phải là thiếu phụ thường, tiếp tục cô gái năm xưa, thành thử anh không buồn chút nào những gì đè nặng lòng anh trong mấy năm qua nữa.
Riêng phần Quít, nó cụt hứng thình lình và nó tiu nghỉu vì mất đối tượng. Nó định bụng sẽ được một bữa cười no khi trêu ghẹo thằng ngốc. Nhưng thằng ngốc mặc dầu còn ngốc, vẫn không bối rối như anh con trai khờ năm đó nữa. Quả hắn vẫn còn vụng về như cũ nhưng hắn không sợ hãi nó nữa; mà còn có vẻ ghê tởm khinh miệt nó.
Đây là lần thứ nhì trong một ngày, trong đời nầy mà Quít tiếp nhận được ý nghĩ thầm kín của người khác về nó.
Từ hai năm nay, nó đã học hóa trang, học ăn mặc, đã hết quê mùa rồi. Trang điểm và bóng sắc nương lẫn nhau, nâng nó lên hàng gái đẹp con nhà khá giả của các thị trấn quan trọng. Ra đường nó lẫn lộn trong trăm ngàn người đẹp khác, chớ không phải là một tiếng đàn ngang cung như trước nữa, hoặc đôi khi nổi bật lên khỏi đám đông là khác. Người ta thèm muốn nó, nể nang nó, chớ tuyệt nhiên nó chưa bị hất hủi lần nào.
Quả thật nó vừa bị tạt nước mưa vào mặt từ sáng đến giờ: người trong xóm đã ló mòi xem rẻ nó vì họ biết nó không được bọn ma-cô côn đồ bảo vệ cho, họ không cần phải giấu giếm ý nghĩ thật của họ về nó nữa, ở đây kẻ si tình ngày trước lại tiếp đón nó nguội lạnh vô cùng.
Nghe đói, Quít lấy bánh mì ra mời chủ nhà.
- Em định ở lâu với anh, nên đã chuẩn bị để ăn ở đây. Xin mời anh.
- Cám ơn cô, tôi vừa ăn xong.
Quít đã phác họa một cảnh ăn chung vui vẻ, nhưng giờ nó phải thất vọng như bao lần thất vọng trong đời nó, thất vọng lớn và thất vọng nhỏ, không có gì xảy ra đúng theo ý muốn, theo mong ước của con người cả.
Ngồi gặm bánh mì nó hỏi:
- Nếu không có em thì anh làm gì?
- Tôi ngủ.
- Vậy anh ngủ đi, em coi chừng nhà cho.
- Cám ơn. Tôi không có gì mà sợ mất.
Tâm ngồi trên chõng tre, vấn thuốc Gò Vấp bằng một lá cờ nhỏ bằng giấy, vừa vấn vừa ngáp. Chắc anh ta buồn ngủ nhưng cố thức để khỏi bất lịch sự với khách.
Quít đoán biết như vậy nên ăn vội vàng, phải mắc nghẹn đến mấy bận. Nàng thấy mình phải đi ngay kẻo chủ nhà bực mình.
- Anh nè!
- Gì đó cô!
- Em đã trót xưng với hàng xóm rằng em là em của anh, vậy lát nữa, anh chịu khó đưa em ra đầu ngõ cho họ tin nhé.
- Cũng được.
Quít thấy rằng nàng phải đi ngay, nhưng rất muốn trở lại, nên mới cần tín nhiệm của người trong xóm.
Nàng muốn trở lại vì tánh tò mò ích kỷ của con người. Bức ảnh mà hai Tâm đã trình bót, chứng tỏ rằng hắn vẫn ấp yêu từ mấy năm nay bóng hình người cũ. Điều đó vuốt ve tự ái của nàng ghê lắm. Vì thế mà nàng lại ham biết xem mộng cũ của hắn đã tan hẳn chưa, khi hắn biết sự thật về nàng.
Quít không mong mỏi gì cả, nàng đã cóc cần tình yêu và đàn ông từ lâu rồi, nhưng tự ái của đàn bà là vậy, không cần mà vẫn muốn biết còn được yêu hay không. Những gì nàng tiếp nhận được từ nãy giờ, nàng không chắc là đúng lắm, hơn thế, nàng lại mong mình nhận xét sai.
Lý do thứ nhì xui nàng muốn trở lại đây là nỗi bơ vơ, trơ trọi mà khi nãy nàng bỗng chợt nghe thấy. Nàng không còn bà con thân thích nào trên đời nầy cả. Bạn hữu nàng thì chỉ là một bọn vá víu sơ sịa với nhau bằng chỉ chuối, chỉ thơm, đầu hôm sớm mai là có thể đứt rồi, một đứa có thể đi lấy chồng, đứa khác giải nghệ vì trúng một mối lớn nào đó, đứa khác vào tù, thế!à tan rã cái gia đình nho nhỏ tạm bợ của nàng. Còn lại mãi mãi là tình lân lý, nhưng khi sáng nàng đã thấy rõ là họ tẩy chay ngấm ngầm nàng thì nàng sẽ sống với ai?
Quít cứ ngỡ là mình cóc cần tình cảm, cóc cần được một chỗ dựa tinh thần, nhưng nàng đã sáng mắt ra là nàng lầm, từ lúc cái cảm giác trơ trọi xâm chiếm lấy nàng.
Một vị bác sĩ ta chuyên trị tâm bệnh đã nghiên cứu để xem tại sao chương trình bài trừ mãi dâm của các nước trên thế giới đều hoàn toàn thảm bại.
Họ chi biết cấm mà không hề tìm nguyên nhơn sâu xa của nạn mãi dâm, nên sự cấm đoán chỉ đẩy lui mãi dâm vào vòng bí mật thôi, mà cái gì bị đẩy lui vào vòng bí mật, nó càng bành trướng mạnh hơn bao giờ cả.
Nếu chỉ cấm mà trừ khỏi được mãi dâm, thì các nước văn minh trên thế giới đã chẳng bận tâm mở hết hội nghị nầy đến hội nghị khác, hội nghị nào cũng gồm toàn các nhà bác học lỗi lạc, các nhà xã hội học cừ khôi nhưng không quốc gia nào thành công cả, mãi cho đến ngày nay là năm 1962 mãi dâm vẫn cứ tồn tại khắp hoàn cầu.
Như ở các nước, vị bác sĩ ấy cũng tìm thấy những nguyên nhơn cổ điển: Kinh tế, xã hội v.v. Nhưng ông ta lại tìm thấy hơn, sau một cuộc điều tra rộng rãi một khía cạnh kỳ lạ vô cùng.
Trong một trăm cô gái giang hồ, có hơn tám mươi cô mồ côi cha, hoặc mồ côi mẹ, hoặc mồ côi cả cha lẫn mẹ, hoặc cha mẹ họ ăn ở với nhau không thuận, không khí gia đình không thở được.
Và điều nầy kỳ lạ hơn nữa là tất cả những cô ấy đều cần ma-cô nưng đỡ, một nhu cầu không lý do, vì lũ chúng không nưng đỡ khỉ khô gì hết ráo. Hơn thế, họ bị lũ nầy bóc lột, ngược đãi đánh đập, nhưng vẫn bám níu theo chúng, mặc dầu chúng không đẹp trai, không mạnh mẽ về chuyện xác thịt chút nào.
Đó là nguyên nhân tình cảm mà các hội nghị lớn đã bỏ quên.
Vâng.. Gái giang hồ nghe họ bơ vơ, rất cần không khí thương yêu. Không được thứ của quí báu ấy họ tạm bợ hưởng sự thương yêu nhơn tạo, sự quây quần quanh một tên ma-cô và vài cô bạn nạn nhơn, vì sự quây quần nầy tạo phần nào không khí gia đình.
Cuộc điều tra nầy được nhiều người tham dự, tuy do vị bác sĩ ấy điều khiển. Tất cả các điều tra viên đều đã chứng kiến những trận đòn kinh hồn mà bọn ma-cô đã phũ phàng trừng trị các gái giang hồ, các nàng có thể trốn đi được nhưng vẫn không trốn mà trái lại cứ trở lại cái gia đình giả hiệu ấy mà các nàng rất cần: vài ba chị em sống chung dưới mái nhà của một tên ma-cô, đau ốm có nhau, vui buồn có nhau.
Đó là nhu cầu tình cảm, không dính líu mảy may nào đến sự cần tiền để ăn cơm, hoặc để được sống xa hoa.
Quít đã lục soát nhà nầy rồi: khạp nước ngoài sau đã cạn queo. Vì thế mà ăn xong, nàng lau miệng lau tay bằng khăn mu-xoa rồi ra đi để uống nước mía ở ngoài đầu ngõ.
Quít không buồn nhắc lại lời yêu cầu của nàng khi nãy mà nàng thấy hai Tâm đã nhận một cách miễn cưỡng. Nhưng hắn thì không quên lời hứa và khi nàng xin phép ra về, hắn đứng lên để tiễn nàng ra đầu ngõ.
Quít vội vui tươi nét mặt lên như là nãy giờ họ đã qua với nhau mấy tiếng đồng hồ thú vị lắm. Nàng đã quen đóng kịch, còn Tâm thì không, nên hắn vẫn buồn hiu.
Nàng van nài:
- Anh làm ơn vui lên đi, không họ nghi ngờ.
Tâm vẫn không vui lên được. Nhưng hàng xóm chỉ nghi ngờ tốt cho họ thôi. Thiên hạ nghi ngờ rằng hai Tâm buồn vì cô gái không chịu ở lại.
Xóm nầy chia làm hai phe dư luận về Quít, một phe tin bằng lời rằng hai người là anh em với nhau, ít lắm là anh em họ; phe khác lại đoán rằng Quít là mèo chuột của hai Tâm.
Hôm nay Quít không đánh phấn, lại mặc bà ba đen, nên không cách biệt với người trong xóm và với hai Tâm nên có vẻ là nhơn tình của hai Tâm lắm, chớ như nàng mà ăn mặc theo lúc ở xóm cũ, họ sẽ đánh dấu hỏi ghê đi.
- Thôi, em về anh nhé!
Tới đầu ngõ, Quít buồn hiu mà giả từ bạn bằng câu trên đây. Hai Tâm đứng thẫn thờ, không nghe bạn nói gì, khiến Quít phải lặp lại:
- Anh.
- Ơ.. hơ.. cô, gì đó?
- Em về.
- Cô về mạnh giỏi.
- Anh không mời em trở lại hay sao? Quít không bỏ được tánh tinh nghịch hỏi đùa như vậy mà không mong được thỏa mãn.
- Ơ.. hơ.. ừ.
Nụ cười hóm hỉnh trên môi Quít vụt tắt thình lình. Nàng đau xót vô hạn mà bỗng thấy mình là một con số không đối với một anh phu tăm tối nhứt nước, một người khách mà người ta không mong tiếp lại lần thứ nhì.
Xăm xăm đi lại chiếc xe nước mía đậu trên vỉa hè, sau một chiếc xe đò lớn, Quít tức giận thề với mình rằng sẽ không trở lại đây.
Nàng ngó ngoái lại thì thấy hai Tâm vẫn còn đứng đó, không nhìn theo nàng mà ngó mong lên ngọn cây trồng ở vệ đường bên kia.
Ly nước mía mà người bán hàng đã đặt trước mặt Quít nãy giờ, bị ruồi lằn bu đầy, thế mà nàng không buồn rớ tới, cứ nhìn mãi đầu ngõ mà nơi đó người con trai khó hiểu đang đứng thẫn thờ, băn khoăn tự hỏi anh ta đang nghĩ gì, buồn tâm sự riêng chăng?
Lời thề khi nãy, thời gian chỉ mới trôi qua có mấy phút mà đã bị nàng xoá phai nơi trí nàng rồi. Quít cứ muốn tin rằng hai Tâm buồn về nàng và cứ muốn trở lại để kiểm soát ước đoán của nàng.
Giây lát sau, hai Tâm lửng thửng đi vào trong. Quít mới nhớ lại ly nước mía nhưng nước mía ngọt mà nàng lại mắc nghẹn đến mấy lần, uống không trôi thứ cam lộ ấy.
Xong chuyện giải khát, nàng lại ngả tư Nguyễn Trãi đón xe buýt để ra chợ Bến Thành, hầu sang xe khác mà về Hòa Hưng.
Lúc còn là con gái ở xóm Bến Cỏ, Quít chỉ rạo rực vì nhục dục thôi. Tình yêu nơi nàng, thật ra chỉ là sự động cỡn ngụy trang nơi một thiếu nữ tràn trề sinh lực mà thiếu giáo dục.
Đi theo anh thầy bói dạo một lúc, xác thịt của nàng đã dịu lại. Rồi thì bị hắn phụ rãy, nàng sẩy vời và từ đó đến nay nàng hoàn toàn sống đời sống thú vật, không hề có dịp nào băn khoăn về tình cảm cả.
Ngồi trên chiếc xe buýt trưa vắng khách, Quít rất ngạc nhiên mà nghe hôm nay mình làm sao ấy. Tâm trạng nàng hơi giông giống tâm trạng người thiếu nữ năm xưa, nhưng lại không bợn những tà ý.
Nàng có biết đâu rằng nàng chỉ tới ngày nay, sau bao năm bị sóng dồi gió dập, nàng mới bắt đầu có một đời sống tình cảm thật sự, tinh khiết, không vẩn đục vì thèm thuồng như năm nào.
Đời sống tình cảm nầy đột khởi liền sau một trận chấn động tâm tư: trong cô gái giang hồ, con người thật nơi nàng như là đã chết hẳn từ lâu rồi. Và cái gì cũng chết theo nó cả. Thình lình, nàng bắt gặp một tấm lòng kỳ lạ khiến cho nàng phải tin tưởng rằng tình yêu quả có thật, chớ không phải chỉ là những lời giả dối của những kẻ đàn ông trác táng và của chính nàng nữa.
Thêm vào đó, nàng lại nghe mình bị cô lập, bị tẩy chay, nghe mình bơ vơ một thân trên đời.
Vì thế, nàng nghe mình cần một chỗ dựa tinh thần.
Cái khó chịu của nàng mà nàng không biết nguyên do, không biết phân tách, là sự xao xuyến trước một anh con trai mà nàng thấy là cái điểm tựa tinh thần đó, vào một lúc trơ trọi của nàng.
Xao xuyến nầy không phải là một giấc mơ kỳ thú của các trinh nữ, giấc mơ sinh ra nhẹ nhàng, rồi trưởng thành chầm chậm.
Không, nàng đã thình lình nghe mình yêu ngay, yêu chớp nhoáng, yêu thần tốc.
Ban đầu, nàng ngỡ tại tự ái của nàng bị thương nên nó gây ra nỗi khó chịu đó. Ừ, tự ái nàng bị thương nặng lắm. Nàng biết rõ uy lực của nhan sắc nàng, từ ngày nàng biết ăn diện và hóa trang và tuy làm ăn trong xóm bình dân, thỉnh thoảng giới �luýt" cũng có cần sự tiếp viện của nàng vì người của giới họ đi vắng và những lần thay thế ấy, nàng vẫn được khách sang ham thích như thường. Thế mà anh con trai nghèo hèn nầy lại nguội lạnh với nàng trong cảnh nhà vắng tay đôi thì có tức hay không?
Nhưng thật ra thì không phải thế. Quít nghe mình yêu người con trai đó thật tình không biết vì lẽ gì.
Về tới nhà bạn. Quít ngạc nhiên mà thấy bạn nàng đón tiếp nàng một cách vui vẻ dặc biệt.
Lúc đó đúng ba giờ trưa và chồng chị ấy đã đi làm rồi. Chị Hải ấy rối rít hỏi, khi thấy Quít mồ hôi nhễ nhại:
- Khát nước hay không bồ? Uống gì? Hồi trưa nầy ăn ở đâu? Ăn mì vời mổ nhé?
Hải không đợi Quít trả lời, chạy xuống bếp xách gàu-mên và cầm hai cái ly rồi dông đi liền.
Khi lấy anh chồng nầy, Hải đã long trọng thề với hắn là không trở lại đường cũ nữa và nàng quyết giữ lời ít lắm là cho đến khi nào hắn không làm ra tiền nữa, hoặc khi nào nàng gặp một mối ngon hơn.
Anh chồng nầy đã đánh hơi được chân tướng của Quít nên không bằng lòng ra mặt. Phần thì nhà chật chội và phải chứa thêm một người khách, bất tiện quá, nên hắn đã trắng trợn mời Quít tìm chỗ khác mà trọ.
Lòng tử tế hôm nay của vợ hắn khiến Quít đoán rằng hắn toan tính gì đây.
Giây lát sau, Hải trở về với hai gàu-mên mì nhỏ và hai ly cà phê sữa đá.
Vừa ăn, Hải vừa trình bày:
- Bà nè, phận tôi thì đành là phải như vầy rồi. Nhưng bà rảnh rang lại cần sống thì bà không nên nằm lì ở đây. Tôi đã dọ chỗ và kiếm cho bà được một nơi trên chợ Ông Tạ. An ninh bảo đảm. Toàn là các cô tử tế thỉnh thoảng ghé qua nhảy dù thôi.
Nhưng chủ nhà người ta cần một cô thường trực. Bà nhận nhé? Tà-líp thì như thường lệ nghĩa là chia tứ lục chớ không phải mình lấy bảy mươi phần trăm, vì họ nuôi cơm bà.
Quít biết rằng lòng tốt của bạn cũng chẳng qua là một cuộc tống cổ không tàn nhẫn. Nàng nổi giận toan mắng Hải ba tiếng rồi xách gói ra đi. Nhưng nàng dằn được.
Quít dằn vì thông cảm được tình cảnh của bạn, chớ không phải vì muốn nhận lời. Nàng nói:
- Cám ơn bà, nhưng chiều nay tôi sẽ chào anh ấy để trở về xóm cũ.
Hải chưng hửng hỏi:
- Sao dám trở về sớm quá như vậy? Gan quá trời!
- Có gì mà gan. Tôi có làm gì đâu mà phải sợ ai.
- Sợ có những ông khách không hay biết gì cả, họ cứ đến thì phiền lắm.
- Tôi. sẽ đóng cửa kín mít và nín khe trong nhà.
- Cái đó tùy bà. Theo tôi thì bỏ dịp may nầy uổng lắm.
Sau Ðêm Bố Ráp Sau Ðêm Bố Ráp - Bình Nguyên Lộc Sau Ðêm Bố Ráp