Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Ôn Thụy An
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 7
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1718 / 33
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Dạ Yến Của Sát Thủ
ương Khấu gặp lại Đường Trảm lần thứ hai, là chuyện của mấy tháng sau đó. Đó là ở buổi dạ yến của Lưu Kiều, người bị Ngụy Trung Hiền tước chức lột mũ quan, để Hứa Hiển Đồn có thể ngồi lên ghế Chấn phủ tư. Vì buổi dạ yến này vô cùng bí mật, vì vậy sau khi tiệc rượu bày ra, ngoại trừ những người dự yến, không còn bất cứ người nào khác nữa.
Sát thủ tới dự yến tổng cộng có sáu người. Sát thủ chi vương Cố Khúc Châu cũng có mặt. Mỗi ngành nghề, đều có lãnh tụ của ngành nghề đó, nghề tơ lụa, nghề rèn, nghề lái buôn, nghề đi biển, thậm chí cả kỹ viện và cả sát thủ, bất cứ ngành nghề nào, cũng đều có một đầu lĩnh.
Bất luận là ai, kể cả chính những sát thủ, cũng đều thừa nhận Cố Khúc Châu là Sát thủ chi vương.
Rất nhiều sát thủ đều có đủ võ công và dũng khí, gan dạ và sự tỉ mỉ tinh tế, chuẩn xác và cả tàn nhẫn để giết chết người họ muốn giết, nhưng có điều chỉ có Cố Khúc Châu là có bản lĩnh khiến cả đám sát thủ bất kham, chịu cùng đi làm một chuyện, đi giết cùng một người. Thậm chí là còn có thể khiến đám sát thủ máu lạnh này đi cứu người nữa.
Tất cả sát thủ đều khâm phục Cố Khúc Châu, chẳng những vì y hiểu rõ cách giết người nhất, cùng với võ công kinh thế hãi tục, mà hơn thế, quan trọng hơn cả là, trong chiến dịch mưu sát Ngụy Trung Hiền, tám mươi ba thích khách, bị hơn hai ngàn tên Cẩm y vệ vây kín, nhưng vẫn có bốn mươi hai người tẩu thoát được, chính là vì có Cố Khúc Châu kiêu dũng tắm máu kẻ thù, dẫn bọn họ vất vả đột phá vòng vây, đi đi lại lại cứu viện ba lượt liền, cho tới khi cả những sát thủ chỉ còn một hơi thở thoi thóp cũng được cứu hết mới thôi.
Trong trận ấy Cố Khúc Châu bị hai mươi bốn vết thương lớn nhỏ, nhưng bốn mươi hai người được y cứu ra ấy, kể từ đó liền trở thành tử sĩ của họ Cố, các sát thủ khác đối với vị Sát thủ chi vương này, đều lấy làm tâm phục khẩu phục, không có bất kỳ dị nghị nào hết.
Cố Khúc Châu có mặt ở đây, có thể thấy hiển nhiên là lần mới khách này của Lưu Kiều tuyệt đối không phải chuyện tầm thường. Năm sát thủ kia, đều là hảo thủ do Cố Khúc Châu chọn lựa trong trăm người, tỷ như Nữu Ngọc Khu, ngoại hiệu Vô danh sát thủ, y nổi danh nhất chính là sự tích giết người trước năm mười chín tuổi.
Mười chín tuổi, y đã giết được U Châu Long Vương, xưa nay luôn phòng bị cực kỳ nghiêm mật, không ai giết nổi. Nhưng sau năm mười chín tuổi Nữu Ngọc Khu không còn nổi danh nữa, bởi vì những sát thủ chân chính, đều là những kẻ vô danh cả.
Tên tuổi là ký hiệu của một người. Nhưng chỉ cần có tên tuổi, tất sẽ có đặc điểm, con người đó cũng bằng như có ký hiệu, rất dễ bị tìm ra, hoặc giả giết chết y, hoặc phòng ngừa y ám sát mình. Một người vô danh, sẽ khiến người ta không thể phòng bị, bởi vậy, giờ y hoàn toàn giống như một người hoàn toàn bình thường, bây giờ y đã hai mươi chín tuổi rồi.
Một sát thủ giỏi, là sát thủ vô danh, y đã “vô danh” mười năm, thậm chí người ta chỉ có thể đoán được là vụ nào có khả năng là do y làm, nhưng không sao chắc chắn đó có phải là kiệt tác của y hay không.
Một người nữa tên là Bối Huyền Y, nổi danh không phải vì giết người thành công, mà là giết người thất bại, y ám sát Tiêu Phất Ly, một trong Võ lâm tam đại sát thủ, đã ám sát chín lần, thất bại cả chín, nhưng kỳ tích là cả chín lần đều có thể sống sót đào tẩu.
Và y vẫn chưa cam tâm, hiện giờ đang chuẩn bị mưu sát Tiêu Phất Ly lần thứ mười.
Người trong võ lâm đều kính trọng hảo hán. Ai ai cũng biết, có thể thoát khỏi Vô địch sát thủ Tiêu Phất Ly tới chín lần là một chuyện hết sức phi thường. Vì vậy, khi Bối Huyền Y lần đầu tiên đi giết Tiêu Phất Ly, bằng hữu đều rời xa y, cả nữ nhân cũng lao vào lòng người đàn ông khác. Chỉ là khi Bối Huyền Y lần thứ hai tẩu thoát được, bằng hữu, nữ nhân của y, so với trước đây đã nhiều hơn gấp mười lần. Thanh danh cũng vang động hơn gấp mười lần! Tuy vậy, người ta vẫn không cho rằng y có thể thoát khỏi lần phản kích tiếp theo của Tiêu Phất Ly.
Cả Tiêu Tiếu cũng kính trọng y.
Tiêu Tiếu chính một trong hai thích khách còn lại. Lúc nào cũng nheo nheo mắt cười, ve ve chiếc cằm đã dùng lưỡi kiếm cạo râu sạch sẽ.
Tiêu Tiếu là đồ đệ của Tiêu Phất Ly, cũng là con trai duy nhất của Tiêu Phất Ly.
Còn có một thích khách bịt mặt nữa, quanh năm ngày tháng y đều dùng khăn tím che kín khuôn mặt, chỉ lộ ra phần từ mắt trở lên, trên trán có một dấu chàm màu xanh khá lớn.
Không ai biết người này là ai, chỉ biết người ta vẫn gọi y là Liêu Toái, tuy chưa làm vụ nào lớn, nhưng mỗi lần đều đơn độc hành động, xưa nay chưa từng thất thủ một lần.
Vương Khấu là thích khách thứ sáu ở đây, từ sau trận ám sát Hứa Hiển Đồn, gã đã trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết.
Lưu Kiều nheo nheo mắt, vuốt râu nhìn gã như để đánh giá, sau đó nói: “Khá lắm. Còn trẻ hơn trong tưởng tượng của ta nữa. Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên,Trường giang sóng sau xô sóng trước.”
Nói xong, ông ta nhấp một ngụm rượu, cười cười tiếp lời: “Chiến dịch Đèn lồng có chín người đi, chỉ mình ngươi trở về, thật là tài giỏi, nào nào, ta kính ngươi một ly.”
Vương Khấu nâng chén uống cạn, lúc gã nâng chén đứng dậy, đã giơ chén lên che mặt. Bởi vì lúc ấy trong lòng gã vãn đang không ngừng hỏi đi hỏi lại bản thân, ta có nên thừa nhận không? Ta có nên thẳng thắn thừa nhận không đây?”
Trong chiến dịch Đèn lồng, tôi căn bản không hề xuất thủ.
Tôi chỉ nấp trên mái hiên, không dám nhảy xuống.
Khi rượu đã thấm môi, đổ vào cổ họng, một cảm giác ấm áp liền lan toả khắp phủ tạng, sau đó toàn thân cũng thấy nóng bừng bừng lên, gã đợi Lưu Kiều ngồi xuống rồi mới ngồi theo, lúc ngồi xuống trong lòng đã quyết định một chuyện:
Đằng nào cũng không ai biết, hà tất gã phải tự vạch áo cho người xem lưng.
Cũng như rượu đã uống vào rồi vậy, làm mình ấm lên, cũng khích động mình sục sôi, vì vậy phải chiến thắng rượu, như một nam tử hán, không để nó làm mình nói ra.
Sau chiến dịch Mưu sát Hứa Hiển Đồn, chẳng nghi ngờ gì nữa, giá trị của gã đã tăng lên cả trăm lần, tuy rằng đầu Hứa Hiển Đồn là do Đường Trảm chặt, nhưng chín đại cao thủ, chỉ mình gã còn sống trở về, cũng là một sự thực không thể tranh cãi.
“Đáng tiếc,” Lưu Kiều nói: “Đáng tiếc ‘Quỷ sát thủ’ Đường Trảm hôm nay lại không đến.”
Võ lâm tam đại sát thủ, vốn xếp theo thứ tự Tiêu, Cố, Đường, nhưng sau trận ám sát Hứa Hiển Đồn, Đường Trảm lại liên tiếp giết mấy nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, tiếng tăm liền vượt trên cả hai người Tiêu Phất Ly, Cố Khúc Châu.
“Tiêu Phất Ly cũng không tới.” Cố Khúc Châu nói. Y cũng chưa gặp hai người hành tung quỷ dị nhất trong giới sát thủ là Tiêu Phất Ly và Đường Trảm lần nào, đây có thể coi là một trong những điều tiếc nuối nhất trong đời họ Cố y. Cố Khúc Châu đã gần sáu mươi tuổi, nhưng cơ thịt trên người không chỗ nào là không săn chắc cả, gương mặt đỏ hồng, thần khí đều vượng, y còn cố ý mặc áo hở ngực hở tay, để người ta nhìn thấy bộ cơ bắp mà cả bọn thanh niên mười sáu mười bảy cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ, cùng với vô số vết sẹo để lại sau hàng trăm trận chiến. Đối với Cố Khúc Châu mà nói, những vết sẹo này chính là những tấm bia ghi lại công tích cả đời lăn lộn của y.
“Tiêu Phất Ly cũng là người thần xuất quỷ mạt, khó dò khó đoán nhất trong Võ lâm tam đại sát thủ, muốn mời được y, e là còn khó hơn lên trời.” Lưu Kiều cười cười nói.
Tiêu Tiếu đột nhiên bật cười, tiếng cười nghe cực kỳ gian xảo: “Lẽ nào Lưu đại nhân cho rằng, chuyện sắp phải làm đây, nhất quyết phải có sư phụ ta mới được hay sao?” Lời này vừa thốt ra, mấy người có mặt tại bàn tiệc đều lộ ra vẻ bất phục.
Lưu Kiều cũng cười cười nói: “Tiêu lão đệ nặng lời rồi, có Cố huynh và sáu vị ở đây, Lưu mỗ này mà nói những lời như vậy nữa, chẳng phải là đã coi khinh các vị rồi hay sao?”
Sát thủ bịt mặt có vết xanh trên trán kia tiếp lời: “Lưu đại nhân mời chúng tôi tới đây, rượu thì cũng đã uống rồi, ăn cũng đã ăn rồi, phải làm chuyện gì, xin chờ nghe Lưu đại nhân chỉ thị.” Người vừa lên tiếng là Liêu Toái. Y quanh năm đều dùng khăn tím che mặt, không ai biết được võ công thân thế y ra sao, y cũng chưa từng thực hiện vụ ám sát nào kinh thiên động địa. Nhưng những vụ y thực hiện, xưa nay đều chưa bao giờ thất bại.
Lưu Kiều cười xòa bảo: “Liêu lão đệ không cần nôn nóng. Lần này ta triệu tập các vị tới đây, vẫn là vì chuyện của Hứa Hiển Đồn.”
Chúng nhân ngây người ra, Cố Khúc Châu vội hỏi: “Hứa Hiển Đồn? Chẳng phải hắn đã bị chém đứt đôi người giữa đường rồi hay sao?”
Lưu Kiều lắc đầu đáp: “Hắn vẫn chưa chết.”
Vương Khấu cũng biến sắc nói: “Tôi đã chính mắt thấy hắn chết rồi mà.”
Lưu Kiều thở dài lắc đầu: “Người chết chỉ là thế thân của hắn rồi, đêm đó mây đen che trăng, căn bản không thể nhìn rõ được. Y chết rồi thì đã tốt, y mà chết “lục quân tử” cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh lúc này.”
Chúng nhân đều thầm chấn động, Nữu Ngọc Khu lặng người hỏi: “Lưu đại nhân ngài có phải nói tới vụ Tả Quang Đẩu, Dương Liên, Ngụy Đại Trung, Viên Hóa Trung, Chu Thụy Triều, Cố Đại Chương sáu vị đại nhân thảm tử trong ngục hay không?”
Lưu Kiều im lặng gật đầu: “Phải.” Thì ra Tả, Dương, Ngụy, Viên, Chu, Cố được người đời xưng tụng là “Lục quân tử”, sáu vị trung thần thanh liêm, vì lời khai của Uông Văn Ngôn mà bị bắt, thay phiên chịu thảm lình, đến nỗi răng tóc đều rụng hết, về sau Tả Quang Đẩu đại nhân vì muốn giữ được chút hơi tàn, để sau này giúp nước giúp dân, tránh cho trong triều không còn người nào đối kháng với Ngụy Trung Hiền, bèn thương nghị với các vị khác trong ngục: “Tên thái giám họ Ngụy muốn giết chúng ta, không ngoài hai cách: nếu chúng ta không chịu cung khai, tất sẽ đánh đập đến chết, hoặc giả nửa đêm lệnh cho bọn ngục tốt làm chúng ta chết ngạt, rồi giả làm bệnh dịch loan tin ra ngoài. Theo ta, đằng nào cũng là chết, chi bằng thạm thời hãy khai nhận, rồi chuyển qua Pháp ty định tội, lúc ấy sẽ làm rõ thực hư sao, may ra còn có cơ hội nhìn thấy mặt trời.” Sau khi bàn bạc mọi người đều đồng ý như vậy, đến lần thẩm vấn sau, liền đồng loạt khai nhận hết.
Cố Khúc Châu thở dài nói: “Lục quân tử nhận tội như vậy đúng là thất sách vô cùng, Ngụy tặc gian trá nhường nào, làm gì có chuyện giao bọn Tả đại nhân cho Pháp ty làm rõ chân tướng cơ chứ? Hư…”
“Chính là như vậy.” Lưu Kiều nói: “Ngụy tặc nhận được lời khai, liền lập tức cho người bắt Hùng Diên Chúc đại nhân về quy án, lại ra lệnh cho tên gian tặc Hứa Hiển Đồn, trong vòng năm ngày, dùng hình thế nào cũng được, phải truy ra tang vật… mấy người Tả đại nhân đều là thanh quan, lấy đâu ra ngân lượng mà nộp? Lúc ấy mọi người mới nhận ra ngụy kế, thì đã quá muộn mất rồi. Mấy tháng nay, sáu vị đại nhân trước sau thảm tử. Ôi, bọn họ thân làm mệnh quan triều đình, làm bao chuyện tốt cho bách tính, vậy mà lại chết không toàn thây, cả bọn ngục tốt cũng không nỡ nhìn. Đặc biệt là Dương Liên, Dương đại nhân, bọc đất đè lên người, chuông bạc xuyên qua tai, chỉ còn bộ áo vấy máu cho vào quan tài, còn đâu thân thể không chỗ nào toàn vẹn, xương thịt nát bấy…”
Cố Khúc Châu đập bàn “bình” một tiếng, hét lớn: “Đáng ghét!”
Liêu Toái đột nhiên đứng phắt dậy, tay nắm thành quyền, gầm lên: “Đáng hận!”
Nữ tử duy nhất ngồi tại đây, trên người vận lam y bằng tơ Thiên Trúc, cũng không nén được mà nghiến hàm răng trắng rít lên hai chữ: “Đáng giết!”
Nữ tử này tên là Thủy Tiểu Tình, trong sáu thích khách sát thủ ngồi ở bàn tiệc này, duy chỉ có mình nàng ta là nữ tử, nàng vốn là ấu nữ của sư phụ Vương Khấu, sau khi Vương Khấu đánh bại sư phụ, đoạn tình cảm sâu đậm với vị tiểu sư muội xưa nay luôn bội phục gã này cũng theo đó mà kết thúc. Nhưng sư môn tuy đông, nhưng nổi danh trong nghề thích khách này, ngoại trừ Vương Khấu ra, chỉ có một mình Thủy Tiểu Tình này nữa mà thôi.
Thủy Tiểu Tình mắng ra hai chữ này, trong lòng Vương Khấu thốt nhiên rung động, nhớ lại năm xưa bên bờ suối gã từng trêu đùa tiểu sư muội, ở sau lưng nàng “hù” một tiếng, kết quả là nàng rơi tòm xuống nước. Gã vội xuống đỡ nàng lên, lúc ấy Thủy Tiểu Tình vờ giận mắng: “Đáng ghét!” Tấm thân ướt đẫm nước lộ ra mọi đường nét linh lung… nghĩ tới đây, gã không kiềm chế nổi mình mà đưa mắt trân trân nhìn Thủy Tiểu Tình, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh ngày xưa.
Thủy Tiểu Tình vốn đang cực kỳ phẫn nộ trước hành vi tàn sát trung lương của Ngụy Trung HIền, Hứa Hiển Đồn, chợt cảm thấy có một đôi mắt đang chăm chăm nhìn mình, liền ngước mắt lên, vừa hay chạm phải ánh mắt Vương Khấu… nàng vội cúi gằm mặt xuống.
Đây không phải lúc để đàm tình, cũng không phải thời cục để thuyết ái.
Nhưng hai người đều không tự chủ được mà chìm vào mơ màng, bọn họ đã từng trải bao thương hải tang điền, từ nhiều năm trước, trong ánh dương, dưới làn mưa bụi, hai người từng cười vui hớn hở vì đối phương, trải qua vô số những buổi nhớ nhung mòn mỏi, nhưng, con người ta lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, rồi sẽ biết thế gian bạc tình, không có chỗ cho ánh dương mưa bụi mênh mang kia…
Vì giết một người, nàng đã từng hư tình giả ý dựa vào lòng không biết bao nhiêu nam tử, còn gã sau khi giết người, đã bao lần tình dậy khỏi vòng tay của những nữ tử bình thủy tương phùng?
Gã từng mê luyến nàng, nàng cũng từng sùng bái gã, nhưng khi cả hai đều hiểu rõ mặt yếu ớt của đối phương, bọn họ đều không còn quyến luyến, mà cương quyết rời bỏ nhau.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều chìm đắm vào quá khứ mê mang.
“Lưu đại nhân, hôm nay gọi chúng tôi tới đây, là vì chuyện gì vậy?” Sau đó đột nhiên nghe thấy câu nói này, gã lập tức dùng hai ngón tay cấu mạnh lên đùi, chỉ thấy đau nhói lên, móng tay ghim sâu vào thịt, rồi gã lại không ngừng cảnh cáo bản thân:
Vương Khấu, ngươi đang làm gì vậy? Một tên sát thủ, sinh tình như vậy là một hành động ngu xuẩn hết sức.
Vương Khấu. Hôm nay ngươi mang trọng trách tới đây, làm sao có thể như vậy được!
Chỉ nghe Lưu Kiều đáp: “Tôn Văn Đa, Cố Đồng Thực, Biên tu Trần Nhân Tích, Tu soạn Văn Chấn Mãnh, Võ dư Sái Ứng Dương đều bị giáng chức, giờ tên thái giám họ Ngụy đang nắm quyền, hoành hành bá đạo, không chuyện ác gì là không làm, Diệp đại nhân vẫn quan tâm đến quốc sự, đã thương nghị với Ngự sử Hoàng Hậu Tố Hoàng đại nhân, muốn cắt bớt vây cánh của Ngụy tặc, trước tiên phải trừ đi Hứa Hiển Đồn đã!”
Vương Khấu chợt cất tiếng hỏi: “Tất cả tội nghiệt đều bắt đầu từ Ngụy Trung Hiền, tại sao không trừ đi họa căn trước, mà phải đối phó với nha trảo làm gì?”
Lưu Kiều lắc đầu: “Quốc pháp cương thường, không thể làm hỏng đi được, Ngụy Trung Hiền được hoảng thượng sủng tín, không thể nói giết là giết.” Chợt nghe Liêu Toái ngửa mặt ngáp dài một tiếng.
Vương Khấu từ từ nói: “Nếu nói không thể giết Ngụy Trung Hiền, mà phải theo quốc pháp hành sự, vậy thì Hứa Hiển Đồn cũng là mệnh quan triều đình, làm sao giết được?”
Lưu Kiều ngây người.
Cố Khúc Châu liền vội cười nói: “Quốc điển cương kỷ trong triều đình, đám phàm phu tục tử chúng ta không biết được đâu.”
Vương Khấu lạnh lùng nói: “Tôi học kiếm giết người, không cần biết triều chính kỷ cương gì cả, chỉ biết nếu người nào muốn giết tôi, tôi giết kẻ đó trước, hôm nay chúng ta không đi giết Ngụy tặc, chẳng lẽ đợi tên thái giám ấy đến giết chúng ta sao?”
Cố Khúc Châu đang định lên tiếng, Lưu Kiều đã cười cười chặn lại: “Vương thiếu hiệp, trận chiến trên đường phố đó, Hứa Hiển Đồn tuy chưa chết, nhưng thiên hạ ai ai cũng biết thiếu hiệp và Đường Trảm tru sát gian tặc. Hiện giờ Hứa Hiển Đồn lại xuất hiện, đây là do hắn cơ trí giảo hoạt, không thể trách thiếu hiệp được, nhưng để tránh người trong giang hồ mắng hai người là lừa đời lấy tiếng, họ Hứa này vẫn nhất định là phải giết cho bằng được.” câu nói này của ông ta rất bình thường, nhưng lại ngấm ngầm mang theo uy hiếp, khiến Vương Khấu lập tức ngậm miệng.
Lưu Kiều lại nói: “Một khi trừ được tên vạn ác ấy, với thân thủ của Vương thiếu hiệp đây, hai vị Hoàng, Diệp đại nhân sớm đã muốn kết giao, lúc ấy Vương thiếu hiệp ắt có cơ hội hiển lộ thần uy, Hoàng đại nhân, Diệp đại nhân đều cầu nhân tài như khát nước, nhất định là sẽ trọng dụng...” Nói xong liền phá lên cười, vỗ vai Cố Khúc Châu nói tiếp: “Cố lão ca lúc ấy nhất định phải có mặt, Tướng gia, thượng thư sớm đã muốn đích thân cảm tạ công lao khó nhọc của lão ca đây rồi!”
Cố Khúc Câu liền cúi đầu nói: “Đa tạ đại nhân đề bạt.” rồi lại quay sang bảo Vương Khấu: “Còn không cám ơn Lưu đại nhân đi?”
Vương Khấu lập tức hình dung ra được tình thế hiện giờ, trước mặt y đang là một cầu thang, đi lên là phú quý vinh hoa, đi xuống là sự cô tịch ngạo mạn, ở giữa thì đầy mây đen chướng khí, gã hơi nghiến răng, cuối cùng cũng nói: “Đa tạ Lưu đại nhân.”
Lưu Kiều vuốt râu cười ha hả nói: “Thiếu niên chịu cầu tiến, xưa nay ta luôn sẵn lòng hết sức đề bạt.”
Chỉ nghe Nữu Ngọc Khu hừ lạnh một tiếng, Lưu Kiều lại nói ngay: “Chuyện yết kiến Diệp đại nhân, đợi xong việc này, ai cũng có phần, ta tự nhiên đã có sắp xếp.”
Tiêu Tiếu đột nhiên cười cười nói: “Đại nhân hôm nay triệu tập chúng tôi tới đây, là vì chuyện ám sát Hứa Hiển Đồn?”
Lưu Kiều nói: “Đúng vậy, Hứa Hiển Đồn hiện giờ đang truy sát Hùng Diên Chúc, Hùng chỉ huy là khắc tinh của bọn Thát tử, trấn thủ Liêu Đông, không thể có gì sơ sẩy với ông ấy được, chúng ta cần phải ngăn không cho họ Hứa hạ độc thủ.”
Nữu Ngọc Khu lại hỏi: “Truyện trong ngục, sao Lưu đại nhân lại biết rõ rành rành như vậy?”
Lưu Kiều đáp ngay: “Trong Ngụy đảng tự nhiên cũng có người của chúng ta, tỷ như Thầm Bác…” Đột nhiên nghĩ ra gì đó, ông ta lập tức ngậm miệng không nói.
Nữu Ngọc Khu liền truy vấn ngay: “Thẩm Bác chỉ là tên bộ hạ của Ngụy Trung Hiền, những chuyện trong nhà lao Hình bộ, y không có lý do gì lại biết rõ như vậy cả, trừ phi Diệp đại nhân sớm đã có sắp xếp trong ngục từ trước rồi?”
Lưu Kiều đang định trả lời, Cố Khúc Châu đã đột nhiên đưa mắt ra hiệu, họ Lưu muốn nói rồi lại thôi, đúng lúc này, Bối Huyền Y từ nãy vẫn trầm mặc ít nói đột nhiên lạnh lùng cất tiếng: “Nữu Ngọc Khu, ngươi hỏi những chuyện này, là có ý gì?”
Nữu Ngọc Khu cười “hừ” một tiếng quái dị, rồi phản vấn: “Ta hỏi những chuyện này, là phạm pháp hay sao? Nếu ta phạm pháp, cũng đến lượt Bối huynh thẩm vấn hay sao?”
Bối Huyền Y cười khẩy: “Nếu những lời này là ngươi vô ý vô tâm mà hỏi ra, thì ta tự nhiên không quản được, nhưng nếu có người khác dạy ngươi cố ý gặng hỏi, Bối mỗ này tự nhiên có lý chất vấn ngươi!”
Nữu Ngọc Khu đột nhiên đứng phắt dậy: “Có câu, Đạo bất đồng bất tương vi mưu,” đoạn quay sang ôm quyền nói với Cố Khúc Châu: “Cố lão gia tử, cáo từ!”
Cố Khúc Châu vẫn ngồi yên bất động, chậm rãi nói: “Nữu thiếu hiệp, có gì từ từ nói, hà tất phải bực bội bỏ đi như thế!”
Nữu Ngọc Khu thấy Cố Khúc Châu không buồn đứng dậy, trong lòng càng tức tối, quay sang vái chào Lưu Kiều: “Lưu đại nhân, xin bái biệt!”
Lưu Kiều hoảng hốt đứng lên nói: “À, chuyện này…”
Bỗng nhiên, tay Nữu Ngọc Khu đã đặt lên cán đao trên đùi, nhanh như chớp lao vọt qua chỗ Cố Khúc Châu, nấp sau người Lưu Kiều, tay trái đã khóa chặt cổ họng họ Lưu, mấy động tác này đều nhanh đến không thể tưởng tượng, hơn nữa lại khéo léo đến độ không ly rượu nào trên bàn bị đổ, mọi người vẫn ngồi yên chưa kịp cử động gì, chỉ có Cố Khúc Châu dường như kịp giơ tay lên, nhưng Nữu Ngọc Khu đã khóa chặt được Lưu Kiều, trong chớp mắt khống chế cả đại cục.
Sát Nhân Giả Đường Trảm Sát Nhân Giả Đường Trảm - Ôn Thụy An