Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Cúc Tử
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Hà Tất Quá Đa Tình
Dịch giả: Lạc Dương
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1449 / 5
Cập nhật: 2015-11-24 19:52:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
áng sáng kiên trì chạy bộ, mỗi tuần trị liệu tâm lý hai buổi, nghỉ ngơi và ăn uống hợp lý, hàng ngày sinh hoạt tuân thủ quy luật, dưới sự hỗ trợ của Thẩm Trường Đông, dần dần Đinh Dật đã học được cách khống chế bản thân.
Về việc học, trên lớp cô cố gắng tập trung nghe giảng, chăm chỉ làm bài tập, không suy nghĩ quá nhiều đến thành tích và tính toán thiệt hơn, tiếng Nhật gác lại một bên không để ý tới, tiếng Anh thì dựa theo phương pháp của thầy giáo để ôn tập, còn về kỳ thi tiếng Anh ở trường thì nghe nói không quá khó, Đinh Dật cũng không đặt áp lực quá lớn.
Từng bước từng bước đi qua kỳ thi cuối kỳ, lúc biết hai môn chuyên ngành cô được điểm cao nhất lớp, Đinh Dật còn hơi hoài nghi có lẽ kỳ tích đã xảy ra, đương nhiên cũng có công lao nửa học kỳ trước cô mê mẩn đầu tư tinh thần vào các thứ máy móc, thế nhưng giờ phút này, đối với Đinh Dật mà nói, có thể đạt được thành tích tốt như vậy là vô cùng ý nghĩa, nói là nó giúp cô lấy lại sự tự tin cũng không quá đáng.
Lần tiếp theo cô gặp lại Wada là ở thư viện, cậu ta gọi cô: "Dạo này bận rộn lắm sao?" Đinh Dật quơ quơ mấy cuốn sách tham khảo trên tay: "Người chậm chạp cần phải chăm chỉ hơn mới có thể theo kịp được, chẳng còn cách nào, áp lực học hành quá lớn."
Wada cùng cô đi ra ngoài, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy hình như cậu không giống hồi trước, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đinh Dật đáp qua loa: "Cảm xúc hơi thất thường, không có việc gì to tát." Sau đó hơi ngại ngùng nói: "Thật sự xin lỗi, việc của cậu tôi làm đầu voi đuôi chuột, có gây thêm phiền phức cho cậu không?"
Wada lắc đầu: "Sinh viên đương nhiên phải đặt việc học lên hàng đầu, nhưng mấy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi đại học A, đến công ty nhậm chức, kỳ nghỉ hè cậu có dự định gì chưa, có muốn đến công ty chúng tôi thực tập không?"
Đinh Dật lại lắc đầu: "Nghỉ hè còn có một học kỳ hè nữa, thời gian rảnh cũng không nhiều, tôi đã sắp xếp kín lịch rồi." Cô nghĩ một lát lại bổ sung: "Tôi định cùng Thẩm Trường Đông về thăm bác trai bác gái."
Wada "à" một tiếng, nói tiếp: "Sau này tôi vẫn ở chỗ đó, có rảnh thì tới chơi."
Đinh Dật vốn định nói cô và Thẩm Trường Đông sống ở cách đó không xa, nhưng cuối cùng vẫn là ngại không nói, chỉ mỉm cười gật đầu.
Trong ba tháng hè nóng nực cần có dũng khí mới dám đi Nam Kinh, Thẩm Trường Đông vừa gọi điện thoại cho ba mẹ, hai người lớn nhà họ Thẩm tỏ ý không cần bọn họ phải về, đúng lúc họ cũng muốn cùng ông ngoại lên phía Bắc nghỉ mát, Đinh Dật và Thẩm Trường Đông cứ ở Bắc Kinh chờ họ tới tụ họp.
Từ ngày đó, thời gian bắt đầu trở nên thư thả, mỗi ngày hai người tiếp tục kiên trì rèn luyện, rảnh rỗi thì dạo chơi, không thì chui vào thư viện, thời gian cứ thế trôi qua cũng coi như thoải mái.
Sự thoải mái này bị Ngụy Hoa Tĩnh sau khi thực tập từ miền Nam trở về quấy rầy, anh ta gọi điện cho Đinh Dật, nhưng lại muốn nói chuyện với Thẩm Trường Đông trước.
Thẩm Trường Đông nhận điện thoại, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, mãi mới đáp lại một câu: "Tự anh thương lượng với cô ấy đi, em không quyết định được." Sau đó cậu trả điện thoại cho Đinh Dật.
Đinh Dật nghi ngờ, không kìm được giáng đòn phủ đầu trước, quát vào điện thoại với Ngụy Hoa Tĩnh: "Anh đang giở trò quỷ gì, mua nhiều quà quá không mang đi được phải không? Không sao, em không ngại tự đến lấy đâu." Với loại người da mặt dày thế này thì không thể khách khí.
Ngụy Hoa Tĩnh cười khổ: "Em gái dã man, cái tính dã man vẫn không thay đổi chút nào, em yên tâm, chỉ cần em giúp anh một lần này, quà bao nhiêu cũng có."
"Nói nghe xem đã." Ngụy đại thiếu gia mà cũng cần cô giúp đỡ, nhất định không phải chuyện đơn giản, thậm chí chắc chắn không phải là chuyện tốt, Đinh Dật không dám nhận lời tùy tiện.
"Rất đơn giản, em đóng giả bạn gái anh một lần, cùng anh diễn một vở kịch."
Đinh Dật nghe không lọt tai, lập tức phản bác: "Bạn gái của anh cao cấp lắm à? Còn muốn em phải 'đóng giả', toàn chuyện vớ vẩn, em không làm."
Ngụy Hoa Tĩnh hơi sốt ruột: "Bà cô nhỏ của tôi ơi, coi như anh nói sai đi được chưa? Anh đã cống hiến nhiều tài liệu tham khảo như vậy, em xem xét giúp đỡ chút đi."
Một tên cà lơ phất phơ như Ngụy Hoa Tĩnh mà cũng có lúc nôn nóng như vậy, Đinh Dật thừa nước đục thả câu, đưa ra mấy điều kiện bóc lột, Ngụy Hoa Tĩnh cắn răng đồng ý, cô lại càng tò mò muốn biết cô gái khiến cho Ngụy Hoa Tĩnh sốt ruột đến phát hỏa rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng trong lòng thì đã quyết định sẽ giúp đỡ.
Đinh Dật nhìn về phía Thẩm Trường Đông, Thẩm Trường Đông đáp lại ánh mắt của cô, ý là cậu cứ quyết định, vì vậy Đinh Dật tỏ vẻ miễn cưỡng, cuối cùng mới ậm ờ nhận lời Ngụy Hoa Tĩnh.
Đinh Dật đặt điện thoại xuống, kéo Thẩm Trường Đông cười vui vẻ: "Đi, chúng ta đi xem trò vui, lâu ngày buồn chán cuối cùng cũng có chuyện hay rồi!" Chủ yếu là do số Ngụy Hoa Tĩnh quá đen, chuyện khiến anh ta sứt đầu mẻ trán trong mắt cô lại vô cùng thú vị.
Thẩm Trường Đông không hưng phấn giống cô, cậu hỏi: "Ngụy Hoa Tĩnh có nói cậu đóng giả bạn gái anh ấy như thế nào không?" Ngữ điệu nghe hơi khó chịu.
Đinh Dật nhìn cậu một lát, không nhịn được phì cười: "Cậu đang ghen đấy à, vậy sao vừa rồi lại thoải mái thế?"
Vẻ mặt Thẩm Trường Đông hơi mất tự nhiên: "Đâu có, ban nãy Ngụy Hoa Tĩnh nói với tớ là muốn mượn bạn gái, tớ không biết rõ tình huống như thế nào nên không dám đồng ý, hơn nữa cậu là một cá thể độc lập, tớ làm gì có tư cách thay cậu đồng ý chuyện gì."
"Mượn" bạn gái? Biết ngay cái tên Ngụy Hoa Tĩnh kia chẳng tốt đẹp gì mà, dám coi con gái là hàng hóa, Đinh Dật quyết định sẽ tùy cơ ứng biến, phải chỉnh đốn tên đầu heo đó một trận.
Theo kế hoạch, sợ lúc nói chuyện đông người quá không tiện nên Đinh Dật sẽ một mình đi đến ghế lô mà Ngụy Hoa Tĩnh đã chỉ định trước, nếu mọi việc suôn sẻ thì sẽ gọi Thẩm Trường Đông và Lý Bối Bối tiễn cô gái kia, xem như đã làm hết trách nhiệm của chủ nhà.
Đinh Dật vừa vào cửa đã được Ngụy Hoa Tĩnh nhiệt tình hoan nghênh: "Em yêu, sao em đến muộn thế, làm anh chờ sốt hết cả ruột." Nói xong liền kéo Đinh Dật ngồi xuống bên cạnh.
Đinh Dật suýt nữa bị một tiếng "em yêu" của anh ta dọa sợ chạy mất dép, nhìn thấy Ngụy Hoa Tĩnh nháy mắt ra hiệu van nài, lại nhớ tới lời dặn dò lúc trước của anh ta, cô đành miễn cưỡng ngẩng đầu, lựa lời đáp lại: "Em cũng rất muốn nhanh chóng được gặp anh mà, nhưng lại có chút việc làm chậm trễ."
Ngụy Hoa Tĩnh nghiêng người, đằng sau lưng anh ta là một cô gái xinh đẹp long lanh, giờ phút này đang mở to mắt nhìn Đinh Dật, vẻ mặt như sắp khóc.
Đinh Dật bỗng cảm thấy không nỡ, nhưng nghĩ lại một cô gái ngây thơ như vậy mà đi theo tên lãng tử trăng hoa Ngụy Hoa Tĩnh chắc chắn sẽ chịu thiệt, cô bèn quyết tâm tiếp tục diễn theo kịch bản.
Dáng vẻ Ngụy Hoa Tĩnh vô cùng thành thục, giới thiệu hai người cho nhau, hóa ra anh ta quen cô gái kia khi đi thực tập, tên là Tô La.
Ngụy Hoa Tĩnh nói với Tô La: "Đây là Đinh Dật, bạn gái anh, không phải em muốn nhận anh làm anh trai sao? Vậy thì hãy gọi cô ấy một tiếng chị dâu đi."
Đinh Dật suýt nữa bị sặc nước, cô lập tức lén lút đá Ngụy Hoa Tĩnh dưới gầm bàn, lườm xéo anh ta: anh tốt nhất một vừa hai phải thôi đấy.
Ngụy Hoa Tĩnh nhìn cô coi như đáp lại: biết rồi biết rồi.
Đối thoại bằng ánh mắt của hai người trước mặt Tô La chính là liếc mắt đưa tình, nước mắt sắp tràn mi nhưng cô ấy vẫn làm bộ kiên cường nói: "Em chưa bao giờ muốn làm em gái của anh", sau đó đổi giọng hỏi: "Hai người quen nhau lâu rồi sao?"
Ngụy Hoa Tĩnh vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, bọn anh là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, bây giờ cô ấy còn là đàn em khóa dưới trong khoa anh."
Tô La nhìn về phía Đinh Dật: "Cô cũng là sinh viên khoa Điện tử đại học A sao?"
Đinh Dật mỉm cười: "Đúng vậy, năm nay vừa xin chuyển khoa, khai giảng sẽ bắt đầu."
Tô La cúi đầu, một lát sau lại ngẩng lên, ánh mắt ẩn nhẫn và kiên định, cô nhìn Ngụy Hoa Tĩnh nói: "Anh đợi em hai năm, em nhất định có thể thi đậu nghiên cứu sinh đại học A."
Đinh Dật cảm giác Ngụy Hoa Tĩnh dịch người về phía sau, mãi một lúc lâu mới quay lại vị trí cũ, dường như đã hạ quyết tâm, trịnh trọng nói với Tô La: "Anh đã nói nhiều như thế tại sao em vẫn không hiểu? Em căn bản không phù hợp với anh, người nhà anh cũng sẽ không đồng ý." Sau đó chỉ Đinh Dật: "Cô ấy mới là sự lựa chọn tốt nhất, ba là tổng giám đốc xí nghiệp nhà nước lớn, mẹ là bác sĩ có tiếng, xuất thân rất tốt; thi đấu còn được tuyển thẳng vào đại học A, tư duy rất xuất sắc; chiều cao một mét bảy mươi, nặng năm mươi ba kilôgam, ba vòng 90-60-90, dung mạo em cũng thấy đấy, gien rất tốt, em xác định mình có thể so sánh với cô ấy sao?"
Đinh Dật bị anh ta bình phẩm từ đầu đến chân, trong lòng đã sớm nổi trận lôi đình, chỉ muốn lật bàn đánh người, nhưng không ngờ người đẹp Giang Nam xinh xắn yếu đuối Tô La đã cướp lời cô: "Đủ rồi, anh không cần nói nữa! Xem như tôi nhìn lầm người, tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không dây dưa với anh nữa! Đúng vậy, tôi không đủ thông minh, không đủ xinh đẹp, dáng người không chuẩn, xuất thân không tốt, nhưng cũng là viên ngọc quý trong tay ba mẹ tôi, tôi bị điên nên mới ngàn dặm xa xôi tới đây để cho anh sỉ nhục, Ngụy Hoa Tĩnh, cám ơn anh đã cho tôi mau chóng thấy được bộ mặt thật của anh!"
Sao Phải Quá Đa Tình Sao Phải Quá Đa Tình - Cúc Tử Sao Phải Quá Đa Tình