A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thanh Tâm Trần
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7387 / 27
Cập nhật: 2015-05-24 22:31:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
uốt buổi chiều đưa bé San Hô đi khám bệnh về, Thư Thư luôn trong tâm trạng thấp thỏm, lo âu, sự hãi. Còn một tâm trạng nữa cũng kỳ lạ trong cô là mong đợi, hồi hộp và náo nức.
Cô ra vào không yên vì có tin bão lốc trên đảo san hô báo trên Đài. Có sáu người mất tích.
Thư Thư như chim sợ ná. Thạch Hải đi lần này lành ít dữ nhiều. Anh rất quen ở đảo. Tại sao cô lại lo lắng mãi như vậy.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ:
- Cứ vào!
Chị Lan bưng ly sưa pha vào mặt chị không vui:
- Có tin gì không chị Lan?
- Ông bà chủ đang rầu rĩ theo dõi tin tức. Ông cho người dò hỏi tin cậu chủ.
Nhưng chưa có phản hồi.
Thư Thư chết điếng không hiểu trong người. Không hiểu sao cô lại có tình cảm gì đó bất an. Mi mắt của Thư Thư lại giật liên hồi và không hết. Bé San Hô ngủ yên lành ít quây khóc.
Điện thoại reo lên từng hồi số thật lạ Thư Thư vội mở máy và áp tai.
- Alô. Thư Thư nghe. Xin lỗi quí khách là ai?
- Chúng tôi từ tổng đài... xin báo tin cho gia đình ông Thạch Hải ông ấy ra đảo vả đã mất tích cùng những ngư dân khác. Hiện chưa rõ tung tích...
- Trời ơi! Thư Thư kêu lên rồi té xỉu nằm dài trên sàn gạch.
Chị Lan trở vào phòng dọn dẹp lại ly tách. Thấy Thư Thư nằm im ngất đi từ lúc nào chị Lan hét lớn:
- Bớ... ông bà ơi... cô... Hai xỉu rồi.
- Chuyện gì vậy hả?
Có tiếng bước chân chạy rầm rập lên phòng Thư Thư Bé San Hô giật mình ngơ ngác ngồi dậy khóc ré lên. Chị Lan vội đở Thư Thư lên giường. Mọi người bâu quanh cô Thư Thư tỉnh lại ngơ ngác một lát sau cô nấc, lên.
- Con sao vậy Thư Thư?
- Mẹ ơi, ba ơi, Thạch Hải mất tích rồi.
- Hả? Tin này ở đâu ra?
- Dạ từ tổng đài báo về... chính xác Thư Thư lại nghẹn ngào không nói nên lời. Ông bà Thành Phú ngồi bệt xuống ghế chết sững. Mọi người rộn ràng bàn tán như có đám tang. Chị Lan dỗ dành Thư Thư.
- Có thể họ lầm chăng, Thư Thư đừng quá buồn phiền.
- Anh ấy biết trước hay cao mà trước khi đi đã nói lời trăn trối. Ba mẹ ơi con phải làm gì bây giờ?
- Phải tìm Thạch Hải về chứ sao? Ba tin Thạch Hải có kinh nghiệm đi biển, từng lái tàu cho ba mà.
Cô nói trong tiếng mưa:
- Dù là thần thánh đi trong cơn bão cũng khó mà trở về. Anh Anh ấy đã từ bỏ biển rồi mà cũng phải trớ về với biển trời ơi! Thạch Hải ơi hãy về với em đi. Em không muốn xa anh đâu.
Nghe tiếng khóc thảm thiết vật vã của con gái bà Thư Trâm không tài nào chịu nổi. Bà thương Thư Thư bao nhiêu, bà thương Thạch Hải bấy nhiêu. Bà cầu mong điều này không phải là sự thật để Thư Thư đừng góa bụa lỡ thời.
- Bình tĩnh đi Thư Thư. Con đừng làm cho ba mẹ rối bời.
Thư Thư bỗng bật dậy kêu lên:
- Không được ba mẹ giữ bé San Hô giùm con. Con phải ra đảo tìm anh ấy nếu không con không sống nổi đâu.
Ông Thành Phú gật đầu:
- Con đi một mình sao tiện. Hãy để ba nhờ người sang bên đó với con.
- Không cần đâu ba. Thạch Hải yêu thương con lắm. Anh ấy đâu có muốn xa con dù chỉ một giây.
Cô lẩm bẩm nhưng như người ngây làm cho ông bà Thành Phú không yên lòng chút nào. Mọi người lại phải thấp thỏm vì Thư Thư đêm ấy gia đình Thư Thư như muốn màu tang tóc thê lương. Chị Lan ở cạnh Thư Thư cạnh cho cô.
Thư Thư khóc sưng cả mắt. Mệt quá cô thiếp đi ở giường lúc nào không hay.
Thư Thư thấy Thạch Hải đang nhìn cô bằng đôi mắt United Distillers buồn nhứu oán trách cô, rồi anh nhẹ nhàng đến cạnh Thư ôm hôn cô thắm thiết. Thư Thư cố vùng vẫy để giữ anh, bước đến gần anh. Nhưng Thạch Hải ông nói một lời nào, anh rời xa cô từ từ... chầm chậm... rồi tan biến như làn sương khói. Thư Thư hét lên vùng vẫy, cô ngã nhào xuống đất.
Thạch Hải... đừng đi... đừng... bỏ em, hãy ở lại với em.
Chị Lan giật mình chạy đến đỡ lấy cô. Thư Thư đau đớn ôm chị khóc òa lên tức tưởi:
- Cô chủ, cô mơ hả?
- Ừ... tôi mơ...Thạcb Hải chết thật rồi chị Lan ơi. Anh ấy vừa về trong mơ.
Đáng thương lắm người anh ướt sũng nước nhìn tôi, hôn tôi mà không nói gì cả.
Tôi cố giữ lại nhưng anh tan biến dần như hư ảo tại căn phòng này.
Chị Lan rùng mình vốn sợ ma. Chỉ ôm lấy Thư Thư cứng ngắt.
- Cô chủ ơi cô bình tĩnh lại đi. Cô nhát...tôi chết mất. Tôi sợ lắm.
Thư Thư hét lên chạy ra ngoài:
- Tôi tìm anh ấy... anh vừa đi đây mà Thạch Hải ơi trở lại với em.
- Cô chủ... cô chủ ơi... Trở lại đi?
Sáng hôm sau Thư Thư mua vé máy bay sang đảo san hô ngay Biển buổi sáng xanh biên biếc. Mặt trời ửng lên ở phía đằng đông. Từng cơn sóng xô bọt trắng xóa tràn bờ. Vài cánh chim cô đơn bay lượn trên bầu trời xanh ngắt. Biển hôm nay thật hiền hòa.
Rất tiếc biển thét gào giận dữ biển hung dữ vô cùng cướp mất người chồng lý tưởng của Thư Thư. Nghĩ đến nước mắt Thư Thư lại lăn dài trên má.
Bình minh lại lên trên biển ánh sáng chan hòa khắp nơi. Biển đẹp đảo đẹp.
Bây giờ trước mắt Thư Thư chỉ còn một tia hi vọng rất hiếm hoi. Thư Thư đi về phía chà nơi Thạch Hải xuất phát:
Cô đi men theo bờ biển mong tìm được tin tức của anh. Vì Thư Thư không hề muốn tin đó là sự thật.
Cái nắng buổi sáng ấm nóng. Lác đác du khách chạy đua trên sóng nhẹ lăn tăn. Biển vào buổi sáng hiền hòa ôm lấy bàn chân Thư Thư trên làn cát mịn.
Một nhóm mười người đang đứng túm tum nhau ngóng ra biển, đứng ngồi lố nhố, Thư Thư đén chỗ họ. Mấy chiếc tàu nhỏ như cái chấm trên làn nước xanh.
Chiếc ca nô chạy như chẽ làn nước làm đôi Thư Thư nhớ Thạch Hải cồn cào trong dạ, cô ân hận, ray rức sợ hãi và đau khổ. Thư Thư cứ ngỡ là anh nên hét lên:
- Thạch Hải. Thạch Hải anh ở đâu?
Tiếng của cô lồng lộng vang xa. Mọi người mắt nhìn cô chạy nhanh và té nhào trên bãi cát, miệng không ngớt kêu, tay vẫy vẫy liên hồi:
- Thạch Hải, Thạch HẢi ơi trở vào đi nguy hiểm lắm.
Thư Thư bắt đầu lo sợ? Lòng cô đau như cắt. Chiếc ca nô mất hút sau làn sóng xanh.
- Thạch Hải, trời ơi anh ơi...
Một người phụ nữ ái ngái giữ cô lại.
- Cô là gì của Thạch Hải?
Đôi mắt Thư Thư nhòe lệ. Cô không để tâm đến sự ân cần của con nguời chiếc ca nô lại xuất hiện trên biển, cô mừng quýnh kêu lên:
- Thạch Hải, Thạch Hải trở về rồi, mọi người xôn xao. Người phụ nữ lúc nãy lên tiếng.
- Cô ơi, cô có sao không? Ca nô đó là ca nô tuần tiểu họ đang đi tìm những người mất tích. Còn Thạch Hải cậu ấy bị sóng trôi đi, chưa tìm thấy xác.
- Hả? Không... không... anh ấy không chết lâu Thạch Hải ơi, em đi tìm anh đây.
Thư Thư chết lặng câu nói của người phụ nữ. Bà ấy giữ cô lại. Mọi người cố khuyên can cô:
- Tội nghiệp quá. Cô vợ còn trẻ. Chúng tôi đang nhờ bên các anh hải quân tìm kiếm người bị nạn. Hình như họ trở về kìa.
Hình như có tiếng gai đó xen vào. Có tiếng người chạy trên cát và tiếng hơi lo ngại:
- Có tin tức gì không?
- Chưa thấy gì cả. Chắc không còn hi vọng Thư Thư lặng nghe. Cô chỉ biết người vừa trên ca nô đi vào bờ.
Thư Thưu điếng hồn. Cô như điên dai như dại vụt gỡ tay người đàn bà ra và lao nhanh ra biển. Cô chờ đợi thấp thỏm rồi tuyệt vong chợt đến. Thư Thư ôm mặt khóc ngất. Thạch Hải ra sao rồi? Anh ấy có bề gì cô không sông nổi. Phải chi mình đối xử tốt với anh ấy. Bây giờ nỗi ân hận đã tràn dâng cuống cuồng thế này.
- Cô ơi đứng lại. Có ai giúp cô ấy?
Thư Thư gào khóc như người điên. Bây giwof thì cô chẳng còn gì. Cô lết trên cát kêu thét rồi khóc, cứ như thế mọi người lo ngai chạy theo. Thư THư té nhào trong sóng biển, ướt ngoi ngóp.
- Để tôi. Trời ơi! Thư Thư... em làm sao ra nông nổi này.
Thư Thư mãi gào khóc. Cô chỉ nghe loáng thoáng bên tai tiếng mọi người ồn ào. Cố khuyên cô lúc này cũng bằng thừa. Hình ảnh Thạch Hải trôi sóng đâu đó không ai vớt lên càng khiến cô đau đớn hơn khóc ngất.
Một bàn tay nhẹ nhàng nâng cô lên. Thư gần như ngất đi vì cú sốc quá lớn.
Cô vật vã chạy, ngã, kêu gào, khóc lóc làm cô mất hết sức lực tinh thần.
Chàng trai bế Thư Thư lên bãi cát. Đặt cô xuống cất tiếng gọi đau đớn:
- Thư Thư ơi...tỉnh lại đi xem...anh đây...
Nghe Liếng gọi trầm ấm cử chỉ nhẹ nhàng Thư Thư hé mắt nhìn.
Cô kinh hoàng ngơ ngác, ngồi bật dậy:
- Anh Thạch Hải ơi... em... em...
- Anh đây. Đăng Triều của em đây, em không nhìn ra anh sao?
- Tại sao là anh mà không phải là Thạch Hải? Đăng Triều ơi!
Quá bất ngờ. Thảng thốt người khong chờ lại gặp, người mong chờ lại biền biệt nơi đây, ông trời trớ trêu chỉ thế đối với Thư Thư...
- Đăng Triều ơi... anh tìm Thạch Hải về giùm em.
Đăng Triều cũng đớn đau gấp mấy lần Thư Thư Anh đang đi tìm những ngườt mất tích trên biển cùng vời đồng đội cũ. Không một dấu vết. Mọi người trở về trông thảm não mệt mỏi. Anh lại gặp Thư Thư trong tình trạng này. Đăng Triều chỉ còn biết ôm lấy cô an ủi:
- Anh đang tìm... em đừng quá khổ đau. Anh ấy không muốn thấy em như thế này đâu.
Thư Thư nghe hồn mình chơi vơi. Lời của Đăng Triều giờ như mây bay gió thoảng. Cô muốn gặp Thạch Hải nhưng anh ấy đâu rồi. Không không thể phản bội anh ấy. phải tìm Thạch Hải dù ở góc biển chân trời. Thư Thư hốt hoảng. Cô nghe như có tiếng ai gọi tên cô xa xa. Chắc là ảo giác. Hay tiếng của gọi cô.
Thư Thư lại nấc lên từng hồi đôi vai run bần bật:
- Thư Thư nín đi em.
Thư Thư đứng phắt lên, xô anh ra. Cô nhìn Đăng Triều trăn trối bằng đôi mắt ngày dại:
- Anh... anh không phải là chồng em. Thạch Hải ơi, chờ em, chờ em với. Cô bỏ chạy trong tiếng khóc tức tưởi. Cơn mưa ào tới. Mọi người tìm chỗ nấp.
Dáng cô liêu xiêu dài trên bãi cát. Đăng Triều chạy theo trong cơn mưa biển bất ngờ thổn thức, xót xa.
Thư Thư mở mắt ra ngơ ngác nhìn quanh. Đây là đâu? Một căn phòng nhỏ ấm cúng. Cô hoảng hất hơn khi thấy bộ đồ trên người cô biến mất mà thay vào đó là bộ quần áo lụa bóng tinh khiết.
Thư Thư đang lạc vào cõi thần tiên nào vậy. Cô không tài nào đóan ra.
Cô chạy đến chiếc bàn kê ở góc phòng. Tấm ảnh to có người phụ nữ đứng tuổi đứng cạnh Đăng Triều.
Thư Thư mệt nhọc. Lảo đảo cô lại nằm dài lên giường. Cô đang mơ chăng?
Có tiếng mở cửa. Thư Thư mở mắt nhìn, ngừơi phụ nữ đẹp như trong bức ảnh nhìn cô mừng rỡ hỏi:
- Ồ cháu tỉnh rồi hả Thư Thư?
Thư Thư gượng ngồi dậy ngơ ngác:
- Bác là ai? Cháu chưa hề biết. Sao cháu lại ở đây?
Người đàn bà dịu dàng:
- Bác cũng mới biết về cháu thôi, nhưng con trai bác thì quen cháu lâu rồi, cháu ngất vì đau khổ vì mưa bệnh đã hơn một ngày đêm rồi đó. Con trai bác đưa về đây chăm sóc. Nó vừa đưa bác sĩ về:
- Con trai bác là ai? Đây là đâu hở bác?
- Người phụ nữ cười hiền hậu ánh mắt bà cứ nhìn Thư Thư đăm đăm.
- Đây là thành phố. Cháu sang đảo san hô và bị bệnh đúng không?
Thư Thư nhớ lại. Đầu óc cô tê dại mông lung. Cô chỉ nhớ lại sang đảo tìm Thạch Hải, cô đau đớn vì không thấy anh, hình như cô gặp Đăng Triều cô chạy trong cơn mưa, chạy theo bóng Thạch Hải cứ lao đi trước mắt cô.
- Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi Thư Thư tỉnh chưa?
Thư Thư giật mình. Ở nơi xa lạ này, ai lại biết tên cô giọng nói quen quen.
Hay là ảo giác.
Con trai tôi về đó. Cô gặp nó nha! Con vào đi! Cô ấy tỉnh rồi...
Thư Thư thảng thốt, đứng lên run run cô há mồm nhìn Đăng Triều kỳ lạ.
- Em ngạc nhiên lắm phải không Thư Thư? Em khỏe chứ?
Thư Thư lùi lại:
- Anh... tại sao anh đưa em đến đây. Con em đâu? Đăng Triều ngồi xuống đối diện với cô. Bà Dung mỉm cười bảo:
- Đăng Triều chỉ đưa con về một mình. Bác không thấy cháu bé. Thôi hai đứa nói chuyện, bác ra ngoài.
Thư Thư gật đầu chào bác:
- Cháu cám ơn bác.
Bà Bội Dung quay lại cười ý vị không hiểu bà đang nghĩ gì:
Thư Thư quay mặt đi không thèm nhìn anh. Lòng cô dậy lên bao cơn sóng ngầm. Thư Thư trào nước mắt không hiểu vì nhớ thương Thạch Hải hay mừng tủi vì gặp lại Đăng Triều. Giữa lúc Thạch Hải bỏ cô mà đi. Không ngờ Đăng Triều lại trở về như một giấc mơ. Anh có phải là chiếc phao nâng cô lúc cô sắp chết đuối, tuyệt vọng Giọng Đăng Triều êm êm vang lên. Cả thời xa xưa chợt hiện về trong chốc lát:
- Em giận anh cũng phải. Tại sao em không chờ anh mà vội lấy chồng hả Thư Thư? Ngày trở về, hay tin em cùng Thạch Hải nên duyên. Anh chết từ lúc đó rồi Thư Thư...
Lời nói êm dịu quá đỗi hận tình của Đăng Triều làm Thư Thư xúc động nghĩ đến bản thân mình hiện tại cô lại bật khóc nức nớ.
Đăng Triều choàng lấy bờ vai Thư Thư an ủi:
- Nín đi em! Đừng khóc làm anh đau lòng. Thật ra chuyện gì đã xảy ra khiến em phản bội anh. Em không yêu Thạch Hải kìa mà.
Thư Thư ôm mặt nấc lên nghẹn ngào:
- Anh biết là anh đã hại tôi thế nào không? Nếu không có anh ấy hứng ra nhận... cha mẹ tôi đà giết tôi chết mất rồi, ai là người phản bộ ai. Anh đi đâu chẳng để lại tin tức hả?
Đăng Triều bóp chặt đôi vai Thư Thư lắc mạnh:
- Em nói bé San Hô là con... con của anh phải không?
Thư Thư hất tay ra giận giữ?
- Nó là con em... Nó không có người cha vô trách nhiệm như anh. Chỉ tội cho Thạch Hải thôi. Em bắt đầu yêu anh ấy chính là lúc anh ấy ra đi mãi mãi.
- Đừng, Thư Thư ơi anh biết là em vẫn yêu anh, chờ anh. Chỉ tại anh... tại anh hết mà. Anh xin lỗi. Hãy cho anh nhìn con và em.
- Không, anh không có quyền. Em có lỗi với người quá cố.
- Đừng tự trách mình nữa Thư. Thư Có lẽ định mệnh an bài. Thư Thư sẽ không trách anh. Anh ấy, phải chính anh ấy dỗ anh tìm em. Nên anh mới gặp lại em trên bãi biển ngày hôm qua. Thư Thư nghẹn ngào tựa đầu vào vai Đăng Triều:
- Tại sao anh không để em theo Thạch Hải lại đưa em về đây.
Anh gạt mấy giọt nước mắt tràn mi cô, cất giọng buồn buồn:
- Em có biết vì sao anh có mặt trên đảo không?
Thư Thư lặng nghe tim mình thổn thức... Đăng Triều ôn tồn hơn:
- Anh đã xa Việt Nam một năm rồi, một năm thường như đau đâu trong lòng mà không biết em ở đâu.
- Chẳng phải anh vui với anh đó ở chân trời xa.
Đăng Triều lắc đầu, giọng anh buồn da diết:
- Ngày về thành phố cũng chính là lúc anh nhận tin mẹ anh bị đi tù Dạ Lý đổ tội cho bà ấy giết bệnh nhân. Mẹ anh hóa điên. Tài sản bị mất mát. Anh bán tất cả trị bệnh cho mẹ ở Nhật hi vọng cuối cùng. Một mình anh với bao tai họa, anh không còn nhớ đến mình là au nữa. Ở xứ lạ quê người anh phải vừa nuôi mẹ, vừa làm việc kiếm tiền mong ngày về tìm em.
Và anh đã hụt hẫng đau đớn khi hay tin em và Thạch Hải cưới nhau đã có con với nhau mấy ngày qua tìm được tin tức em cũng là lúc anh tuyệt vọng vô cùng. Buồn nản bỏ hết công việc, anh đi lang thang trở về đảo san hô tìm chút kỷ niệm ngày xưa. Và ở đây anh nghe tin Thạch Hải mất.
Bằng giọng trầm lắng Đăng Triều kể hết cho cô nghe lý do anh vắng mặt một năm nay. Thư Thư chư người từ trên mây rơi xuống đất. Mắt cô mờ lệ ngước nhìn anh. Môi cô run run:
- Thì ra em trách lầm anh chăng?
Đăng Triều ôm cô xiết chặt vào lòng:
- Còn em, kể cho anh nghe đi. Anh xa nơi này một năm. Thì một năm mà sao vật đổi sao rời. Có phải bé San Hô là con của anh không?
Nghe lòng nguôi nguôi giận. Thư Thư khóc vùi ướt áo anh, cô tức tưởi:
Ngày em trở về ba bệnh không nặng lắm, giận ông ấy gạt em, giận lây Thạch Hải cố tình cùng phe ba em, em tự nhốt mình trong phòng mãi. Phần vì thương nhớ anh em chẳng thiết gì cả, Thạch Hải giúp ba mẹ cứu công ty, anh ấy bị lão Việt kiều đòi cưới em đánh đập, hăm dọa em không hiểu nên ghét anh ấy.
Cho đến một hôm, em ngất xỉu trong phòng, Thạch Hải cứu em. Và ở bệnh viện bác sĩ báo tin em có thai. Thạch Hải buồn lắm. Còn em chỉ muốn chết vì đứa bé không cha. Anh ấy đứng ra cưới em nhận bé San Hô làm con che mắt ông bà ngoại nó. Em mới yên thân đến bây giờ. Một năm em vẫn hi vọng tìm anh nhưng càng vô vọng.
Thạch Hải ngày càng buồn vì em chẳng có tình cảm với anh ấy. Trước ngày ra đi, anh ấy buồn lắm. Anh ấy đi tìm anh giúp em.
Đăng Triều cúi đầu thật thấp. Thạch Hải ơi, anh chính là ânnhân mà suốt đời anh và Thư Thư phải tôn thờ. Anh sống đẹp quá. Anh đã đánh đổi hạnh phúc của mình cho người khác.
Lệ vẫn tràn ra khóe mắt, Thư Thư không kềm nổi xúc động:
- Chỉ vì con của chúng ta mà anh ấy bị nạn. Cả đời này em sống trong day dứt không yên.
Đăng Triều chết lặng trong tim. Thạch Hải đã hi sinh cho anh. Cho Thư Thư và bé san hô. Anh phải làm gì để xứng đáng, với tình yêu và sự hi sinh của anh ấy.
Thư Thư em hãy chấp nhận cho anh nhìn con. Anh hứa dù có xảy ra sóng gió cuộc đời, anh nguyện vẫn yêu em và bao bọc cho mẹ con em, xứng đáng với lòng tin cậy của anh ấy.
Thư Thư vùi vào lòng anh ấm áp. Cô nở nụ cười trên khóe mắt êm 1ong lanh ngấn lệ:
- Bé San Hô từ nay vẫn còn một người cha.
Hai người lại nép vào nhau. Hạnh phúc tưởng đã mất đi lại trở thị trường về quá đỗi bất ngờ. Thư Thư đón nhận trong sự hoang mang nghi ngờ. Cô nắm chặt cô tay anh như sợ mất. Đăng Triều ôm cô trong vòng tay mà anh cứ nghĩ là mơ. Họ lặng ngắm nhau, trong làn nước mắt mừng tủi. Hình như mùa xuân đang trở về trong lòng hai người thật mênh mang...
Bà Bội Dung xúng xính trong chiếc áo dài đẹp. Hoàng Thái thật sang trọng bộ veston màu xám. Anh đi tới đi lui cười toe:
- Tự nhiên có vợ, có con bằng mình nghĩ tức thật.
Đăng Triều ngước mặt lên cười:
- Ghanh ty với bạn bè xấu lắm nha!
- Bác ơi có cháu ngang hông bác thích không?
Bà Bội Dung vờ nghiêm nét mặt:
- Lúc đầu bác cũng hơi giận. Tự nhiên bỏ sang đảo rồi mang một cô gái về y như cái xác không hồn. Lại nghe nói mới chết chồng nữa. Nhưng nó không buồn mà vui. Và hết lòng lo cho cổ nữa chứ. Bác còn ganh tỵ nói chi cháu.
Đăng Triều lườm hai:
- Bây giờ thì hai người về một phe ăn hiếp tớ phải không. Con đã hứa mang về cho mẹ một đứa cháu xinh sắn mà. Thấy San Hô mẹ thích - Thì ra hôm nay là bữa tiệc mà gia đình tổ chức cho Thư Thư và Đăng Triều sum họp, nhìn nhau giữa hai gia đình. Cha mẹ Thư Thư và bà Bội Dung cũng muốn biết về nhau. Bữa tiệc chuẩn bị tại nhà Đăng Triều. Anh không dám làm rình rang vì Thư Thư còn mang nỗi đau mất chồng. Anh chỉ muốn nhận lại con trai của mình và bà Bội Dung chờ gặp đứa cháu yêu.
Từ sáng sớm bé San Hô đã bắt đầu nóng. Ông bà Thành Phú e ngài:
- Kỳ Anh nó nhớ Thạch Hải nên bệnh. Hay là một mình con sang chỗ Đăng Triều nói với ba nó.
- Lá rụng về cội mà ba... Thôi mình ráng sang chỗ người ta rồi về sớm. Kỳ Anh không sao đâu.
Chiếc du lịch chuyển bánh đưa mọi người đến nhà Đăng Triều. San Hô nằm thiêm thiếp trong Thư Thư. Cô lo lắng vô cùng.
Đến nơi, mọi người gặp nhau vui vẻ. Thư Thư gọi San Hô dậy cho tỉnh tảo.
Nó không vui.
- Chào bà đi con.
Bà Bội Dung nhìn chăm chủ không rời mắt vào đứa bé rồi cười tươi:
- Trời ơi! San Hô nó giống Đăng Triều như đúc hồi còn bé đó anh chị. Ôi!
Tôi vui quá. Trời Phật thương tình. Lại đây bà bế cháu.
San Hô lắc đầu sự hãi khóc thét lên làm cả nhà cười ầm. Chỉ có Thư Thư lo lắng vô cùng.
- Thưa mẹ San Hô đang nóng ạ.
Bà Bội Dung giật mình sờ trán San Hô:
- Sao vậy để bà xem? Chắc sắp mọc răng chứ gì?
- Không ạ.
Đăng Triều ôm San Hô vào lòng. Nó giãy nảy khóc ngất. Mọi người vô cùng lo lắng San Hô càng gào khóc dữ dội, sốt càng lúc càng cao. Lòng Thư Thư đau như cắt cô nói với Đăng Triều:
- Không đượe em phải đừa bé San Hô vào bệnh viện. Cả đêm nay sốt mà không bớt. Mọi người ở lại đi.
Ai cũng xôn xao chẳng lo gì tiệc tùng. Đăng Triều hét Hoàng Thái:
- Cậu làm ơn lái xe đưa con tôi vào bệnh viện ngay giùm đi. San Hô ơi đừng làm ba sợ nha con!
Bé San Hô oằn người đau đớn trong tay Thư Thư. Cô dỗ con không nín. Mồ hôi ướt cả chiếc áo đang mặc. Đăng Triều ôm giúp cô, San Hô giãy giụa, gào khóc rồi lát sau im lìm trên tay anh. Thư Thư hét lên đau đớn:
- San Hô, tỉnh lại đi.
- San Hô làm sao vậy anh? Nó... nó...
- Em bình tĩnh đi. Đừng làm anh sợ. Chạy mau một chút được không Hoàng Thái.
Hoàng Thái không dám rời mắt đoạn đường phía trước. Tiếng la khóc của dứa bé. Giọng kêu sợ hãi của người mẹ, đau đớn của cha làm anh nôn cả người.
Anh cố gắng lao thật nhanh về bệnh viện nhi đồng thành phố.
Bé San Hô đã hôn mê. Thư Thư muốn ngất trên tay anh. Cô níu chặt tay hai người khi nghe tin San Hô bị bệnh gan rất nặng. Bác sĩ báo phải ghép gan cho San Hô gấp, thằng bé đang trong tình trạng nguy kịch...
- Anh ơi, làm sao cứu con bây giờ? Thạch Hải ơi. San Hô nó cần anh...
Chậm dòng nước mắt đang trào ra. Đăng Triều nói với Hoàng Thái.
- Cậu giữ Thư Thư giùm tôi. Bảo cô ấy phải bình tĩnh lên. Tôi vào gặp bác sĩ đây.
Hoàng Thái ngạc nhiên vô cùng.
- Anh định làm gì hả?
- Cậu lo lắng chuyện giùm tôi.
- Đăng Triều... Anh giúp cho con, San Hô không thể...
Đăng Triều đi thoăn thoắt vào trong phòng cấp cứu Thư Thư chỉ kịp nhìn nét mặt thật bình tỉnh của anh. Người cha nào chẳng thương con?
Thư Thư cùng gia đình ngồi ngoài chờ đợi trong thấp thỏm lo âu. Bà Bội Dung mệt mấy lần. Sợ bà ngất, Hoàng Thái khuyên.
- Bác ơi, ở hiền gặp lành, Đăng Triều và con trai cậu ấy sẽ bình yên mà về sum họp với bác mà. Thôi bác về nhà nghỉ đi.
Bà Bội Dung lắc đầu lo ngại:
Thư Thư về nhà đi con, để mẹ trong cho về nhà mẹ chẳng yên tâm chút nào.
Thư Thư lắc đầu. Cô đã mất Thạch Hải. Bây giờ đến lượt San Hô, Đăng Triều làm cho cô không còn chút tâm trí nào để mà suy nghĩ sao lâu quá không thấy ai ra nói với cô câu nào San Hô ra sao rồi? Đăng Triều thế nào? Nếu hai người ấy có bề gì cô không thể nào sống nổi. Đau khổ quá nhiều rồi Thư Thư ôm mặt cố nén dòng nước mắt trào ra, một giờ trôi qua, cánh cửa phòng xịch mở. Mọi người đều đứng lên. Vị bác sĩ bước ra. Thư Thư cố nhìn vào mắt họ.
Vị bác sĩ ân cần đặt lên tay lên vai cô:
- Xin chúc mừng cô. Chúng tôi đã hoàn thành sứ mệnh cô giao:
Thư Thư sốt ruột hỏi:
- Thành công hả bác sĩ?
- Thành công rồi. Mọi người về môt tiệc đón mừng hai cha con họ đi. Tốt lắm!
- Ôi! Con mừng quá mẹ ơi, ba ơi. Trời Phật Thư Thư ôm lấy ông bà Thành Phú, bà Bội Dung. Mọi nguời đều mừng vui rơi nước mắt.
Lần đầu tiên cả hai nhà có chung niềm lo lắng, sợ hãi và cuối cùng trút được gánh nặng. Tiếng cười rộn rã Hoàng Thái nói với mọi người:
Bây giờ thì mấy bác chịu về chưa? Thư Thư lại chăm sóc cho họ. Người mà Đăng Triều và bé San Hô muốn trông thấy đầu tiên phải là Thư Thư đó.
Ai nấy thở ra mỉm cười ra về. Thư Thư nhìn theo lòng nhẹ nhỏm. Cô ngồi tựa vào thành chiếc ghế hình dung khuôn mặt của bé San Hô và Đăng Triều.
Sao cô nhớ họ quá? Họ là cuộc sống cua cô. Ôi yêu qúy biết nhường nào!
Một tháng sau bé San Hô rạ viện. Đăng Triều, Thư Thư cùng bé San Hô ra đảo san hô để đổi gió tăng cường sức khỏe cho bé San Hô. Và cùng lãnh đạo trạm hải quân đảo san hô thắp hương tưởng niệm cho Thạch Hải.
Một tháng lại trôi qua, Thư Thư đang ngủ cô không giật mình thức giấc. Bé San Hô ngủ thật ngon, tiếng ngáy đều đặn, cô mỉn cười nhìn con.
Và cô giật mình khi thấy Đăng Triều không có ở bên cạnh. Anh đi đâu vào giờ này nhỉ?
Ánh trăng vàng trong vắt treo giữa bầu trời sáng lồng lộng. Thư Thư chợt phát hiện ra ngọn nến lung linh trong căn phòng nhỏ, Đăng Triều bước đến giờ này nhỉ? Cô lần bước đi lên.
Thư Thư đứng lặng suýt ngã. Cô bám vào thành lan can mà nhìn. Trong ánh nến lung linh huyền ảo. Đăng Triều đã thức trắng bao nhiêu đêm làm việc riêng này. Gương mặt của Thạch Hải bằng san hô đỏ lấp lánh đang nhìn cô cười Anh ấy tạc tượng Thạch Hải ging như anh. Cô không chịu nổi bước đến tựa vào vai anh:
- Cám ơn anh Đăng Triều:
Đăng Triều giật mình quay lại cười.
- Sao lại cám ơn anh?
Cô để mặc cho nước mắt chảy dài trên má:
- Anh đã thay em làm cái gì đó trả ơn cho anh ấy.
- Không phải thay cho em mà tất cả chúng ta đều phải ghi ơn anh ấy. Thạch Hải mãi mãi là người mà anh trân trọng nhất.
Cô tựa đầu vào vai anh hỏi nhỏ:
- Anh đã thức trắng bao nhiêu đêm rồi khi mẹ con em vẫn ngủ say?
- Một tháng rồi. Đây là việc của anh mà. Sao em không ngủ lại đến đây làm phiền anh hả? Em có nhớ lần ấy không, anh đang tạc bức tượng san hô đỏ, bức tượng gương mặt em thì em đến:
Nghe chồng mắng yêu, Thư Thư cắn nhẹ vào tay anh:
- Em thích làm phiền anh suốt đờt đó. Đang tạc tượng người ta lại bỏ ngang.
Thế là tạc ra được đứa bé San Hô đấy. Vậy còn nói...
Đăng Triều quay lại cười. Nụ cười của em đẹp quyến rũ kỳ lạ. Anh kéo cô ngồi trên đôi chân mình:
- Hôm nay em có muốn tạc thêm bé Ngọc Trai không. Anh giúp...
Thư Thư giãy nảy lên liền vùng ra khỏi tay anh cười khúc khích:
- Thôi chả thèm đâu. Anh mau tạc cho xong bức tượng anh Thạch Hải đi sắp hoàn thành rồi đó mà đùa, anh ấy sẽ buồn đấy.
- Ừ, anh sẽ làm hoàn thành ngay. Vì hôm nay anh chính thức đặt tượng gương mặt Thạch Hải được tạc bằng san hô đỏ trong phòng tưởng niệm của đảo san hô này.
- Vậy à. Em sẽ cũng thức với anh cho đến sáng Đăng Triều hôn nhẹ lên má cô rồi say mê tạc những đường nét cuối cùng của bức tượng. Bình minh ló dạng, bức tượng của anh được đặt nơi trang trọng nhất.
Hoàng hôn nhuộm hồng mặt biển, gió biển, gió biển xôn xao hòa hương trầm ngan ngát. Bé San Hô trỏ vào bức tượng gọi:
Ba ba. San Hô ngây thơ nắm tay cha mẹ nhoẻn miệng cười thật tươi Thư Thư chợt nhìn lên bức tượng, màu san hô đỏ tuyệt đẹp ánh lên như Thạch Hải đang cười khi cô được hạnh phúc bên chồng con của mình.
San Hô Nhỏ Bé San Hô Nhỏ Bé - Hoàng Thu Dung San Hô Nhỏ Bé