Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4921 / 7
Cập nhật: 2015-11-18 19:15:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hi đã vào trong nhà, Ân Vũ giận dữ lột bỏ quần áo, vớ lấy chiếc khắc và lao vào buồng tắm, như thể nước có thể giúp cô rửa sạch sự việc đáng xấu hổ xảy ra trên bãi biển chiều nay.
Đứng trước tia nước lạnh mà cô vẫn thấy mặt mình nóng bừng.
Tại sao cô có thể ngu ngốc đến như vậy? Tại sao lại hăm hở nhận lời mời đi chơi với anh tả Lại còn nghĩ đến tình yêu với anh ta nữa chứ? Có phải những dòng cảm xúc ồ ạt xô đến đã khiến cô mờ mắt đi không?
Dần dần, đầu óc cô khi đã qua cơn sốc, bắt đầu tập trung tìm nguyên nhân của sự việc vừa rồi, và muốn tìm câu trả lời cho từng hành động của Lâm Vỹ.
Tại sao anh lại làm như vậy? Anh lại đưa cô vào hoàn cảnh đó? Tại sao anh ta giả vờ thân thiện yêu đương? Rồi khi được cô đáp lại anh lại tàn nhẫn bóp nát trái tim cô?
Lâm Vỹ đã cho cô cơ hội làm việc ở công tỵ Nhưng giờ đây làm sao cô có thể làm việc ở đó. Hàng ngày đi làm, tối về biệt thự, trong khi cô biết anh ta nghĩ gì về mình. Và hàng ngày phải thấy ánh mắt khinh bỉ của anh tạ Cô không thể làm được. Vậy thì chỉ còn có nước cám ơn gia đình anh ta vì sự hiếu khách, sau đó quay trở về tiếp tục cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt hàng ngày.
Đương nhiên là phải bán cổ phần cho anh ta.
Ôi, cổ phần của cô… Sự nghiệp của cha mẹ cô… Đôi mắt Ân Vũ chợt mở tọ Có một điều gì đó vừa lóe lên trong đầu cộ Không còn lầm lẫn gì nữa, qua màn kịch vừa rồi, cái Lâm Vỹ muốn thu được là cổ phần của cô, tài sản quý báu của gia đình cộ Đó chính là cái Lâm Vỹ thèm muốn ngay từ đầu.
Tất nhiên rồi.
Và có lẽ anh ta đang thỏa mãn tin chắc rằng lần này anh ta đã thành công. Mưu kế cám dỗ của anh ta đã đem lại chiến thắng.
Một tia lửa lóe lên trong đôi mắt Ân Vũ "Lâm Vỹ, anh sẽ không bao giờ đạt được mục đích của mình. Bất chấp bước tiếp theo anh sẽ giở trò gì, cũng không thể quật ngã được tôi".
Sau khi lau khô người, Ân Vũ chui vào chiếc áo choàng, rồi nằm xoài ra giường. Bóng tối bao phủ căn phòng. Rồi cô rơi vào giấc ngủ.
o O o
Ân Vũ tỉnh dậy khi nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, vẫn nằm yên một lúc, cô nghĩ mình không thể mở cửa nếu không biết bên ngoài là ai.
Cô dè dặt hỏi:
- Ai đấy?
- Thưa cô!
Tiếng nói nho nhỏ, Ân Vũ nhận ra giọng người quản gia. Cô mở cửa, nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Mời cô xuống dùng cơm tối. Cả nhà đang đợi cô!
Ân Vũ nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã tám giờ. Cô giật mình:
- Tôi đã ngủ lâu vậy sao? Sao không gọi tôi sớm hơn?
- Dạ, vào lúc bảy giờ tôi có gõ cửa gọi cô, không nghe có tiếng trả lời. Tôi đã nghĩ là cô ngủ rất ngon. Cậu Lâm Vỹ cũng đi cùng với tôi, cậu ấy bảo có lẽ cô còn rất mệt vì chặng đường dài, đừng quấy rầy giấc ngủ của cô.
- Cám ơn, tôi sẽ cuống nhà ngay đây!
Người quản gia rút lui.
Ân Vũ đóng cửa phòng ngẫm nghĩ, liệu cô có nên xuống nhà chạm trán với Lâm Vỹ không? Liệu anh ta có dở trò gì nữa không? Ân Vũ cởi chiếc áo choàng ra, quả quyết dù thế nào đi nữa cô cũng phải đối diện với anh tạ Cô sẽ không ở lại trong phòng như một con chuột sợ hãi.
Ân Vũ đi về phía tủ quần áo, chọn một chiếc váy màu vàng nhạt. Chiếc váy rất đẹp, rất trang nhã, uyển chuyển tha thướt theo từng bước đi của cộ Ân Vũ rất hài lòng về vẻ rực rỡ tươi sáng của mình. Cô mỉm cười mãn nguyện khi rời khỏi phòng. Cô muốn cho Lâm Vỹ thấy rằng không ai có thể đánh bại được cô.
Trong phòng ăn đã đủ mặt mọi người. Ân Vũ lặng người mất vài giây khi nhận ra còn có sự có mặt của Khả Vị Cô gái với chiếc áo đầm màu tím hoa cà lộng lẫy và rực sáng bên cạnh người đàn ông điển trai Lâm Vỹ. Người đàn ông đã chà đạp trái tim cô.
Ân Vũ chọn một chiếc ghế bên cạnh Lâm Linh.
- Xin lỗi đã để mọi người phải chờ đợi.
Lâm Linh tươi cười:
- Ôi chị Ân Vũ, chị đừng khách sáo như vậy, chúng ta là người một nhà mà. Nãy giờ mọi người ở đây cũng trò chuyện rất vui.
Lâm Huy cầm đũa lên anh nói:
- Thôi chúng ta dùng cơm đi! - Rồi anh ngước nhìn Ân Vũ nói - Cô hãy ăn nhiều vào nhé, có mấy món thịt rừng, thành tựu của tôi trong chuyến đi săn hôm nay đấy!
- Cảm ơn anh!
Mọi người vừa ăn uống vừa chuyện trò, nhưng chỉ là những câu xã giao hình thức. Chưa bao giờ Ân Vũ cảm thấy mình phải nuốt thức ăn một cách khó khăn như vầy. Mặc dù cô biết chắc rằng nó rất ngon, nhưng cô không còn cảm giác để thưởng thức nữa.
Lâm Linh vui vẻ hỏi Ân Vũ:
- Chị Ân Vũ, chi thấy "chuồng bồ câu" trên biển của gia đình em thế nào?
- Chỗ ấy thật đẹp.
- Chị có thấy vui và thích không?
- Có.
Ân Vũ trả lời. Cố giữ cho giọng tự nhiên. Nhưng có vẻ cô không thành công lắm vì Lâm Huy đang nhìn cô với vẻ ngạc nhiên:
- Có chuyện gì vậy Ân Vũ? Anh hạ thấp giọng khi hỏi - Cô cứ như ngậm bồ hòn ấy! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ân Vũ lắc đầu:
- Không có gì đâu Lâm Huy ạ!
Rồi anh lại hỏi, mắt vẫn không rời cô:
- Có cần uống một chút rượu không Ân Vũ?
Mặc dù chưa một lần dùng qua cái thứ đắng cay nồng nặc ấy, Ân Vũ vẫn trả lời:
- Vâng, anh cho tôi xin một ly!
Ân Vũ nhìn như dán mắt vào ly rượu mà Lâm Huy đã đưa cho cộ Cô đưa lên môi hớp một ngụm, muốn nôn trở ra, nhưng cô đã kìm chế được. Cô xiết chặt chiếc ly trên tay.
Rồi bằng một giọng ôn tồn, cô bình thản tuyên bố:
- Ngày mai tôi sẽ bắt đầu làm việc ở công ty mỹ phẩm.
Đột nhiên không khí trong phòng yên lặng hẳn đi, không ai nói gì hoặc nhúc nhích.
Lâm Linh phá vỡ sự yên lặng bằng một câu hỏi, với vẻ không tin tưởng lắm vào những gì mình vừa nghe:
- Thật vậy sao chị Ân Vũ? Rồi cô ngại ngùng nhìn lâm Vỹ - Anh của em đã đồng ý rồi à?
- Vâng, việc ấy đã được quyết định. - Lâm Vỹ trả lời giọng tỉnh khô.
Nhưng Ân Vũ thỏa mãn khi biết rằng anh đang tức giận run lên. Anh ta tưởng cô đã thất bại.
Khả Vi cũng lên tiếng:
- Tôi không ngờ cô lại đến công ty làm việc. Chắc chắn đó không phải là nơi thích hợp với một phụ nữ. Nhất lại là một phụ nữ trẻ đẹp như cô.
- Tôi rất tin tưởng ở bản thân - Giọng Ân Vũ rắn rỏi - Tôi sẽ cố gắng hết sức mình.
Lâm Linh thì vẫn vô tư:
- Thế chị làm gì ở đó? Thư ký, kế toán, hay quản lý sản xuất?
Lâm Vỹ rót rượu cho mình, lạnh lùng tuyên bố:
- Cô ta sẽ bắt đầu như mọi người khác, cũng như tôi đã từng bắt đầu.
Lâm Linh cau có:
- Nhưng anh đừng quên chị ấy là phụ nữ chứ không phải đàn ông.
Lâm Vỹ nhìn chằm chằm vào Ân Vũ hỏi:
- Có phải cô đã nói rằng cô muốn làm như vậy, đúng không? Cô muốn học bằng cách bắt đầu từ những điều cơ bản nhất, đúng không?
Ân Vũ gật đầu. Đôi mắt cô mở to nhìn anh như thách thức:
- Đúng! Tôi đã nói như vậy.
Lâm Vỹ nhún vai:
- Đó, mọi người nghe cô ta nói rồi chứ?
Lâm Linh vẫn tỏ ra bực tức trước thái độ của anh mình:
- Thật không công bằng. Chị Ân Vũ nói vậy tại vì chị ấy không biết công việc ấy nặng nhọc như thế nào. Công việc ấy hoàn toàn không dễ chịu. Lâm Vỹ, anh phải tính sao đi chứ, anh làm quản lý công ty, anh có quyền hành tối cao mà!
Lâm Vỹ trả lời cộc lốc:
- Chẳng có việc gì mà cô ta không thể làm nổi, nếu như cô ta đã khát khao.
Lâm Huy bấy giờ mới chậm rãi lên tiếng:
- Lâm Vỹ, em thật sự không muốn xen vào chuyện người khác, chỉ mong anh suy nghĩ lại, có nên chăng?
- Thôi được, tôi sẽ cho cô một cơ hội, nhưng sự chọn lựa là tùy ở nơi cộ Cố cứ làm việc ở công tỵ Nhưng khi nào cô thấy công việc không thú vị như cô tưởng, hoặc nó quá nặng nhọc không thể kham nổi, thì tôi mong cô hãy từ bỏ những ý định điên rồ này. Và nhượng lại cổ phần cho tôi.
Ân Vũ trả lời, giọng ráo hoảnh:
- Cám ơn anh. Như vậy ngày mai tôi sẽ bắt đầu làm việc và trong vài ngày nữa tôi sẽ thu xếp tìm chỗ ở mới. Rất cảm ơn gai đình trong thời gian qua đã rất tốt với tôi!
Rồi cô nhìn Lâm Huy:
- Lâm Huy nếu anh không thay đổi ý định, tháng sau tôi sẽ đi xem bóng đá với anh như đã hứa! - Quay sang Lâm Linh cô nói tiếp - Tuần sau là sinh nhật của cô, nhất định tôi sẽ đến dự và tự tay làm cho cô một ổ bánh kem thật to, thật đẹp như hôm nào chúng ta đã nói với nhau!
Lâm Huy đặt ly rượu xuống bàn, anh dịu dàng nhìn cô:
- Ân Vũ, đừng đi, chúng tôi rất mến cô!
Lâm Linh thì cầm tay Ân Vũ nghẹn ngào:
- Chị hãy ở lại đây, xem như ngôi nhà này là tổ ấm của chị, chị mà đi là em sẽ giận chị suốt đời!
- Cô thật nhút nhát khi có ý định rời khỏi đây. Tôi nghĩ cô hiểu tôi muốn nói gì - Lâm Vỹ nói, anh trừng trừng nhìn cô, đôi mắt như đỏ lửa - Dù với bất cứ lý do gì cô cũng phải ở lại đây. Tôi có những luật lệ riêng của mình. Quản lý tất cả những công nhân mới học việc ở xạ Cô lại là người đang nắm giữ cổ phần. Cô cũng biết tôi đã vì cha mẹ tôi bao năm nay tìm cô vất vả như thế nào. Dù không muốn chúng ta cũng có mối quan hệ với nhau.
- Thôi được, tôi sẽ tạm thời ở lại. Một lần nữa cám ơn anh về tất cả.
Rồi cô đứng lên:
- Bây giờ tôi cảm thấy hơi mệt, muốn trở lại phòng nghỉ ngơi. Mọi người hãy ở lại vui vẻ. Chúc tất cả một buổi tối ngon giấc!
Lâm Vỹ lạnh lùng nói:
- Đừng quên ngày mai cô còn phải đi làm. Luật lệ trong công ty rất nghiêm khắc, áp dụng không trừ với bất cứ một ai vi phạm.
- Cám ơn anh đã nhắc nhở! Tôi biết Lâm Vỹ ạ! Ngày mai tôi sẽ có mặt đúng giờ. Tôi cũng muốn nói rõ là tôi không hề mong đợi một đặc ân, hay một sự đối xử đặc biệt nào trong khi làm việc.
Một vầng trăng treo trên bầu trời, tỏa ánh sáng dìu dịu lên từng ngọn cỏ cành cây.
Trong ánh sáng nhạt Ân Vũ thấy khung cảnh trước mắt mình như một bức tranh huyền ảo mơ hồ.
Trời đã khuya, gió bên ngoài từng cơn lạnh buốt.
Ân Vũ đã đứng đây rất lâu, mặc dù cô biết thời gian không còn bao nhiêu cho việc nghỉ ngơi của cô, để ngày mai, ngày mai mở đầu cho một bước ngoặt mới trong đời cô, cô sẽ lao vào cuộc sống vất vả với chuỗi thời gian cuồn cuộn không ngừng chờ đợi một ai.
Ân Vũ lại nghĩ đến Lâm Vỹ. Cái tên vừa gợi lên trong tâm trí đã khiến cô đau đớn, nước mắt cô chảy dài…
Đã bao nhiêu lần cô cố xua đuổi hình ảnh, ánh mắt anh ra khỏi tiềm thức của cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nỗi tuyệt vọng. Cô vẫn nghĩ đến anh luôn… Cái tên anh đã đi vào tận cùng sâu thẳm trong cô, nghiền nát trái tim cô.
Cô không thể quên những nhục nhã anh đã gây ra cho cô, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy rạo rực sau những hành động độc ác ấy?
Đôi môi anh, đôi môi mà cô tưởng chừng lạnh lùng và khô cứng ấy khi hôn cô lại mềm mại, êm ái không thể tưởng tượng được, những cái vuốt ve dịu dàng, những lời thì thầm trìu mến.
Còn ánh mắt anh, ánh mắt của một kẻ kiêu ngạo đã chứa đầy lo lắng thương yêu khi anh nhìn cô sau khi cô rơi từ trên thác nước cao xuống…
Họ đã có những giây phút rất ngọt ngào rất đê mê kia mà…
Đó là sự thật chứ không phải là ảo giác. Bằng cảm nhận của tất cả tấm lòng, Ân Vũ nhận thức được một điều, mà cô không bao giờ phủ nhận.
Đó là: vì bất cứ lý do gì mà Lâm Vỹ đã làm như vậy, thì khi cơ thể anh áp sát vào cô, anh cũng không hoàn toàn kiềm chế cảm xúc của mình. Anh đã rung động.
Ân Vũ nhìn chòng chọc vào trong bóng đêm, đôi mắt cay xè.
Còn một cảm xúc nữa mà cô phải đối mặt với nó. Đó là tình yêu của cô đối với Lâm Vỹ.
Phải! Cô đã yêu anh, yêu tha thiết, yêu với tất cả tấm lòng.
Nhưng cô tự hỏi, người ta làm thế nào để thoát khỏi tình yêu khi biết rằng tình yêu đó hoàn toàn tuyệt vọng?
Sau cùng, cô cũng tìm được một giấc ngủ.
Ký ức về Lâm Vỹ vẫn theo cô vào trong những giấc mơ.
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ