A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
iếng chuông điện thoại reo vang như réo gọi làm Quỳnh Phương vội nhỏm dậy, Nguyên cũng bật ngồi dậy theo. Vừa với tay lấy chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn nhỏ, anh vừa càu nhàu:
- Tối rồi mà ai còn gọi không biết?
Quỳnh Phương cầm chiếc điện thoại chồng vừa đưa, nhìn số của người gọi rồi quay lại nói với Nguyên:
- Là của Uyên Vy đó anh!
Quỳnh Phương đua điện thoại lên tai, tiếng Uyên Vy vừa nói vừa khóc ở đầu dây bên kia khiến cô không nghe được con bé nói gì. Quỳnh Phương gắt lên:
- Nín khóc đi rồi nói cho chị nghe coi chuyện gì?
Tiếng Uyên Vy đứt quãng vì khóc:
- Chị Phương ơi... chị Quỳnh...
Quỳnh Phương sốt ruột gắl lên lần nữa:
- Chị Quỳnh sao?
- Chị Quỳnh... nằm bệnh viện...
Quỳnh Phương la hoảng:
- Sao, chị Quỳnh nằm bệnh viện à? Bị sao vậy?
- Em không biết, mới nghe bạn chị Quỳnh nói...
- Có nói cho ba mẹ biết chưa?
- Chưa, bạn chị Quỳnh nói đừng bào cho ba mẹ biết... - Giọng Uyên Vy đã có phần bình tĩnh, cô nói đã rõ ràng hơn.
- Vậy thì khoan nói đã, nói cho chị biết chị Quỳnh đang ở đâu?
- Chị Quỳnh ở bệnh viện Phụ sản, em với chị Uyên cũng đang ở đây nhưng mà người ta không cho vào.
Quỳnh Phương có ngay một quyết định:
- Được rồi, chị sẽ tới ngay. Em với Uyên Vy cứ bình tĩnh, đừng có khóc lóc om sòm đó.
Buông điện thoại xuống, Quỳnh Phương nhảy ngay xuống đất:
- Em phải vào bệnh viện, anh ạ.
Nguyên cũng đứng lên theo:
- Anh đưa em đi.
Quỳnh Phương vừa mở tủ lấy áo thay vừa nói:
- Không cần đâu, anh cứ ngủ đi để mai còn đi làm. Em đi taxi cũng được.
Nguyên cương quyết:
- Không được, em nghĩ anh là ai mà để cho em đi một mình vào giờ này. Như thế thì anh ở nhà có ngủ được không?
Quỳnh Phương quay lại nhìn chồng, cô nhắc lại:
- Nhưng mà mai anh còn đi làm...
Nguyên vẫn kiên quyết lắc đầu:
- Có mệt một chút cũng không sao nhưng để em đi một mình vào giờ này thì nhất định là anh không chấp nhận được.
Quỳnh Phương phân vân:
- Nhưng mà em không biết chị Quỳnh bị sao...
Hiểu được sự ngại ngùng của vợ, Nguyên nói ngay:
- Anh sẽ đưa em đến rồi đợi ở cổng bệnh viện, khi nào em trở ra thì chúng mình về.
Biết là không thể cãi lời chồng, Quỳnh Phương đành phải gật đầu:
- Vậy cũng được!
Nói thì nói vậy nhưng khi đến bệnh viện - cái khung cảnh vắng lặng của bệnh viện làm Quỳnh Phương thấy sợ, cô níu chặt lấy tay Nguyên:
- Anh Nguyên, anh vào với em luôn đi!
Nguyên ngạc nhiên nhìn vợ, khi nãy cô đã cương quyết ngăn cản anh thế mà bây giờ lại bảo anh cùng vào nghĩ là sao. Thắc mắc thế như khi nhìn vào mặt Quỳnh Phương thì Nguyên hiểu ngay, thì ra cô vợ của anh đang sợ hãi.
Nguyên gật đầu, anh nói;
- Vậy em đợi anh gửi xe đã.
Quỳnh Phương vẫn không rời tay chồng:
- Em đi với anh.
Trên hành lang vắng lặng, Nguyên dẫn Quỳnh Phương vừa đi vừa tìm Uyên Vy. Đến một dãy phòng có mấy người đứng ngồi lộn xộn, Quỳnh Phương đưa tay chỉ:
- Uyên Vy kìa anh, cả Phương Uyên nữa!
Nguyên gật:
- Anh thấy rồi.
Vừa trông thấy chị, Uyên Vy đã oà lên khóc:
- Chị Phương, chị Quỳnh đang nằm trong đó!
Uyên Vy chỉ tay vào căn phòng đang đóng kín cửa, Quỳnh Phương hỏi:
- Chị Quỳnh bị gì vậy?
Cả Phương Uyên và Uyên Vy cùng nhìn Nguyên, hai cô ngập ngừng khiến Quỳnh Phương sốt ruột. Cô hối thúc:
- Lúc này là lúc nào rồi mà còn e ngại, là anh Nguyên chứ có phải là ai khác đâu mà không nói. Hai đứa nói mau lên xem nào, chị Quỳnh bị gì?
Uyên Vy lí nhí:
- Là chị Quỳnh phá thai...
Quỳnh Phương choáng người, cái tin Uyên Vy vừa nói thật bất ngờ với cô. Chị Quỳnh có thai ư? Có thai với ai và tại sao chị lại quyết định tự huỷ đi chính con của mình? Bao nhiêu câu hỏi cứ xoáy lên trong đầu Quỳnh Phương, nhưng giờ này đâu phải là lúc tìm hiểu những vấn đề đó!
Quỳnh Phương lại hỏi:
- Làm sao hai đứa biết chuyện này?
Lần này thì đến lượt Phương Uyên trả lời:
- Là chị Hoà, bạn của chị Quỳnh báo tin. Nghe chị Hoà nói thì chị Quỳnh tự đi bác sĩ tư, nhưng vì mất máu nhiều quá nên họ mới chuyển chị đến đây và chị gọi cho chị Hoà nên chị Hoà mới biết. Nhưng khi thấy tình trạng chị Quỳnh không tốt nên chị ấy gọi cho tụi em.
- Hai đứa chắc chắn là ba mẹ không biết gì hết cả chứ?
Hai cái đầu cùng gật:
- Không biết!
- Thế hai đứa nói là đi đâu để ra khỏi nhà?
- Em nói là bạn em bị tai nạn nên nhờ em đến giúp, nhưng em không dám đi một mình nên phải gọi Uyên Vy đi cùng.
Quỳnh Phương thở ra một cái, cũng may là các em cô nhanh trí chứ nếu không thì bây giờ không biết ba mẹ cô sẽ ra sao? Quỳnh Phương dặn các em:
- Nhớ là không được nói gì với ba mẹ chuyện của chị Quỳnh đấy nhé, ngày mai chỉ nói là chị bị đụng xe nên phải vào bệnh viện thôi nghe chưa?
Uyên Vy hỏi lại:
- Thế nếu lỡ mẹ đòi vào thăm chị Quỳnh thì sao?
- Thì... cứ nói là chị ấy chỉ bị nhẹ thôi, vài bữa sẽ về nhà nên mẹ khỏi cần đi thăm. Mà liệu chừng nói cho khéo để mẹ khỏi nghi.
Vừa khi đó, một cô y tá khẽ hé cửa phòng và thò đầu ra gọi:
- Người nhà của cô Trúc Quỳnh đâu?
Vừa nghe hỏi, cả ba chị em đã xô nhau chạy lại:
- Dạ tôi!
- Có đây ạ!
- Là tôi!
Cô y tá vội xua tay, lắc đầu:
- Không được vào đông như thế này đâu, chỉ một người vào lau mặt cho cô ấy thôi - Rồi cô chìa ra một tờ giấy, nói tiếp - Cô ấy sắp tỉnh rồi đó, một người cầm phiếu này đi đóng tiền đăng ký phòng để chuyển bệnh nhân xuống luôn nha.
Quỳnh Phương giật mình, cô máy móc đưa tay sờ vào túi của mình mới nhớ là khi nãy vội đi nên không mang theo đồng tiền nào. Cô quay sang hai em:
- Hai đứa có mang theo tiền không? Hồøi nãy vội quá chị quên mất tiêu rồi.
Hai cô em gái cũng ngơ ngác nhìn chị, họ cũng chẳng có một đồng nào trong người. Nguyên cầm lấy tờ giấy rồi nói với ba chị em:
- Vụ này để anh lo cho, mấy chị em ở đâu với chị Quỳnh nha.
Nói xong, Nguyên đi nhanh về phía cuối hành lang, nơi có phòng tài vụ. Quỳnh Phương quay lại bảo với Phương Uyên:
- Bây giờ về nhà lấy đồ đạc cho chị Quỳnh thì không tiện đâu, vì vậy hai đứa ra ngoài cổng mua cho chị Quỳnh mấy thứ cần thiết đi?
Uyên Vy hỏi lại:
- Mua cái gì hở chị?
- Thì mua cái khăn, cái ly với lại cuộn giấy... Nói chung là mấy thứ đồ dùng cá nhân đó.
Phương Uyên gật đầu:
- Em biết rồi, để em đi mua cho. Còn Vy đứng đây với chị Phương nhé!
Quỳnh Phương xua tay:
- Không cần, chị vào lau mặt cho chị Quỳnh bây giờ mà. Hai đứa đi chung đi!
Khi mấy chị em đưa Trúc Quỳnh xuống phòng nằm thì cũng đã muộn, Quỳnh Phương nói với chồng:
- Bây giờ ổn rồi, anh về nghỉ đi, mai anh phải đi làm sớm mà. Để em ở lại đây với chị Quỳnh bữa đầu nha anh?
Nguyên gật đầu, anh quay sang nhìn hai cô em vợ:
- Ừ, thêm một người nào ở lại với chị Phương đi.
Uyên Vy nhận lời ngay:
- Để em ở lại, chị Uyên về đi.
- Sao mày không về để tao ở lại với chị Phương? Phương Uyên cau có hỏi. Uyên Vy lắc đầu:
- Cái tật em hay nói lung tung, lỡ ba mẹ hỏi một hồi là khai tuốt luốt hết. Vì vậy mà chị Uyên về nhà thôi, để em ở lại với chị Phương.
Uyên Vy nói có lý quá nên Phương Uyên đành phải đồng ý với sự sắp xếp của Uyên Vy. Đợi đến lúc này, Nguyên mới quay sang bảo Phương Uyên:
- Để anh đưa em về luôn.
Phương Uyên ngần ngại:
- Em về taxi cũng được, anh ạ. Anh về nhà luôn kẻo muộn quá rồi.
Nguyên lắc đầu:
- Không sao, bây giờ đường vắng nên về nhà em không mất bao lâu đâu, để anh d8ưa về luôn chứ con gái đi khuya một mình không được đâu.
- Đúng rồi, Uyên để anh Nguyên đưa về luôn.
Nguyên cới áo khoác khoác lên vai Quỳnh Phương:
- Em mặc áo này vào cho ấm, còn tiền này để chi tiêu. Sáng mai anh vào. À, anh có nói với mấy cô y tá lấy chăn màn mới cho hai chị em đó, lấy mà dùng chứ đừng có ngại gì nhé?
Quỳnh Phương ngạc nhiên:
- Anh nói hồi nào mà nhanh vậy?
Nguyên chỉ cười nhẹ chứ không đáp, anh cúi hôn nhẹ lên má Quỳnh Phương rồi quay lưng bước đi:
- Mình về Uyên ơi, để cho mấy chị em đóng cửa ngủ.
Quỳnh Phương lại nhìn vào mặt Trúc Quỳnh, thấy da Quỳnh đã có màu hồng và hơi thở đều và nhẹ thì cô yên tâm. Như thế là Trúc Quỳnh đã qua cơn nguy hiểm và đang dần hồi phục.
Nguyên đã chu đáo đăng ký phòng dịch vụ cho Trúc Quỳnh, anh lấy luôn một phòng có hai giường để cho ngươi nuôi bệnh có chỗ nằm. Quỳnh Phương nhìn chiếc giường còn lại được trải drap trắng tinh và chiếc chăn xếp ngay ngắn dưới chân thì yên tâm bảo em gái:
- Vy lên nằm ngủ đi!
- Chị cũng ngủ luôn chứ? - Uyên Vy hỏi lại. Quỳnh Phương gật đầu:
- Ừ, nhưng để chị ngồi đây với chị Quỳnh một lát đã. Em cứ ngủ trước đi!
Ngả người xuống chiếc nệm êm ái, Uyên Vy hít hà:
- Trời ơi, đã cái lưng quá. Phương không biết là cả ngày nay em phải đi học, vừa về đến nhà đã phải vội chạy vào đây tới giờ này. Mệt chết đi được! - Rồi cô lại quay sang khen - Công nhận anh Nguyên điệu thật đó Phương, thuê luôn một phòng để chị em mình có chỗ nằm. Hồi nãy em đi ngang qua mấy phòng kia thấy họ trải chiếu nằm la liệt dưới đất đó.
Quỳnh Phương chưa kịp nói gì thì có tiếng gõ cửa vang lên, cô vội bước ra mở cửa. Người đàn ông hiện diện giũa khung cửa làm cô khựng lại, một gương mặt có một nét gì đó quen quen. Quỳnh Phương lơ ngơ hỏi:
- Anh là...
Dường như biết Quỳnh Phương muốn hỏi gì, người đàn ông đó lên tiếng ngay;
- Tôi là Đăng, tôi đến thăm Trúc Quỳnh. Cô ấy có sao không?
Cơn tức tưởi bỗng trào lên trong lòng Quỳnh Phương, người đã gây nên thảm cảnh cho chị cô đó. Giờ này chị cô đang mê man vì mất sức thì anh ta thản nhiên đến để "thăm" chị cô thôi sao? Anh ta có đến để chịu trách nhiệm về những gì mình đã gây ra không?
Thấy Quỳnh Phương cứ mãi lặng im mà ánh mắt nhìn mình không một chút thiện cảm, Đăng nói nhỏ:
- Tôi rất tiếc, tôi không biết...
Nước mắt của Quỳnh Phương bỗng nhiên chảy ra, cô hỏi một cách gay gắt:
- Anh tiếc điều gì?
Đăng lách qua Quỳnh Phương, anh đi thẳng đến bên Trúc Quỳnh, gọi nhỏ:
- Quỳnh ơi!
Quỳnh Phương bước theo Đăng ngay, cô chen vào đứng án trước mặt anh:
- Chị Quỳnh đang rất cần ngủ để lấy lại sức bị mất vì mất rất nhiều máu. Anh đừng đánh thức chị ấy.
Đăng khẽ gật đầu, anh lùi ra ngoài:
- Tôi có thể nói chuyện với Phương một chút được không? Mình ra ngoài nhé?
Quỳnh Phương gật đầu, cô nhìn Uyên Vy:
- Em cứ ngủ đi nhé, chị ở ngoài này nói chuyện một chút.
Uyên Vy gật đầu, Đăng mở cửa phòng và giữ cho Quỳnh Phương ra trước. Ngồi xuống chiếc băng đá mát lạnh vì sương đêm, Đăng mở lời:
- Chắc là Phương đã biết tôi rồi, phải không?
- Tôi đã gặp anh một lần hôm đám cưới của tôi - Quỳnh Phương gật đầu xác nhận. Đăng lại tiếp:
- Chắc là Phương cũng biết chuyện giữa tôi và Trúc Quỳnh?
Lần này thì Quỳnh Phương lắc đầu:
- Chị Quỳnh không nói gì hết, nên chúng tôi cũng chỉ biết anh là một người thân thiết với chị Quỳnh chứ không thể nghĩ được là mức độ thân thiết đến như thế này...
Đăng trầm giọng:
- Tôi và Quỳnh yêu nhau, tình yêu đó là thật. Chỉ có điều là chúng tôi đã giao hẹn với nhau là ba năm nữa mới tổ chức đám cưới...
Quỳnh Phương cắt ngang lời Đăng:
- Thật lòng yêu nhau mà phải đợi đến ba năm nữa mới đám cưới ư? Anh và chị Quỳnh còn trong tuổi vị thành niên hay sao? Hay là anh cần phải có chừng đó thời gian mới khẳng định được tình cảm của mình?
Đăng trầm giọng:
- Là Phương hiểu lầm chúng tôi rồi đấy, vì những ý mà cô vừa đưa ra đều không phải là những gì chúng tôi suy nghĩ. Đơn giản chỉ vì công việc của tôi đang có rất nhiều khó khăn chứ không thuận lợi như mọi người tưởng đâu. Trúc Quỳnh cũng đã đồng ý là để cho tôi hoàn thành được ước nguyện rồi mới tổ chức cưới. Không ngờ lại xảy ra chuyện này...
Quỳnh Phương đột ngột hỏi:
- Anh có biết là chị Quỳnh có thai không? Và chị ấy có nói gì về ý định bỏ đứa bé không?
Đăng trầm giọng:
- Hôm qua gặp Quỳnh, tôi thấy có điều gì đó rất lạ. Nhưng cho dù tôi gạn hỏi thế nào đi chăng nữa thì cô ấy vẫn không chịu nói, chỉ khăng khăng đòi tôi tổ chức đám cưới. Tôi hỏi lý do thì cô ấy chỉ nói một điều là vì cô ấy đã mỏi mệt rồi nên muốn tìm một cuộc sống bình an. Cái lý do đó không phải là không hợp lý, nhưng nó không đủ sức để thuyết phục tôi thực hiện điều cô ấy muốn. Vì vậy mà tôi đã không đồng ý. Và điều cuối cùng mà Quỳnh nói với tôi là cô ấy đòi chia tay...
- Thế khi đó thì anh đã trả lời thế nào? Chấp nhận chia tay như ý của chị Quỳnh chăng?
Đăng lắc đầu:
- Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã đứng lên bỏ về. Ngay lúc đó thì tôi nghĩ là cô ấy chỉ giận dỗi như mọi khi thôi, ngày hôm sau tôi làm hoà thì mọi chuyện lại như cũ thôi chứ không có gì khó cả. Không ngờ...
Quỳnh Phương chua chát:
- Chuyện xảy ra rồi mới hối tiếc thì còn làm được gì nữa? Người thiệt thòi là chị của tôi, còn anh chỉ nói được hai tiếng không ngờ thôi sao?
Đăng cũng tỏ ra đau khổ:
- Tôi cũng đang rất ân hận đây, Quỳnh Phương không thấy sao? Hôm nay tôi đến tìm Quỳnh ở công ty thì không gặp, cũng ngỡ là cô ấy có chuyện gì phải đi ra ngoài. Mãi đến chiều, khi tôi đợi mãi vẫn không thấy cô ấy ra, cuối cùng thì nhận được điện thoại của bạn cô ấy báo tin, tôi mới vội chạy vào đây ngay... - Đăng trầm giọng - Quỳnh vốn tính tình rất xốc nổi, quyết định điều gì là phải thực hiện cho bằng được chứ không cần biết đến cảm nhận của người khác. Nhưng tôi nghĩ là mọi chuyện xảy ra trong cuộc sống thì cô ấy có thể làm như thế được chứ chuyện này thì làm sao lại có thể im lặng mà tự mình hành động như thế này. Tôi là cha của đứa bé mà, tôi cũng phải có quyền được biết sự hiện diện của nó chứ sao lại giấu tôi như thế? Nếu như tôi biết có nó trên cuộc đời này thì nhất định tôi sẽ làm theo ý của Quỳnh, cho dù có khó khăn tới đâu chăng nữa. Tôi biết, chỉ cần tỉnh lại là Quỳnh sẽ hối hận ngay. Nhưng cô ấy có sửa chữa được lỗi lầm của mình nữa đâu.
Mắt Đăng đỏ lên, giọng anh như nghẹn lại. Quỳnh Phương nhìn sững vào Đăng mà không thể nào hiểu được anh đang thành thật hay giả dối. Vì theo như những gì anh đang thể hiện thì Đăng cũng rất đau khổ. Nhưng nếu sự đau khổ của anh đã biểu hiện tình yêu của anh đối với chị Quỳnh thì tại sao chị của cô lại đến nông nỗi này? Vì hoảng sợ trước hậu quả việc mình làm, vì hoang mang khi nghĩ đến gia đình và dư luận hay vì không còn niềm tin vào anh ta mà chị Quỳnh phải làm như thế? Quỳnh Phương không thể nào tìm được câu trả lời.
Cuối cùng, cô cay đắng nói:
- Chỉ có chị Quỳnh là dại thôi, có thai thì sao? Chuyện đó đâu có gì là lớn! Tại sao phải hành động hồ đồ như thế? Cứ sinh đứa bé ra, cha mẹ và các em chẳng lẽ lại không cùng chị nuôi dạy được nó nên người hay sao? Người ta có dòm ngó, có nói ra nói vào chán thì cũng phải thôi chứ có ai ở không mà nói mãi được.
- Nhưng mà đâu phải đến mức đó, tôi yêu Quỳnh và sẵn sàng lãnh nhận trách nhiệm của mình mà. Chỉ là Quỳnh hiểu lầm tôi mà thôi.
- Thế bây giờ thì sao? Tình yêu đó có còn không?
Đăng gật đầu một cách mạnh mẽ:
- Vẫn còn, và còn yêu hơn khi trước nữa. Tôi sẽ đợi cho Quỳnh khoẻ mạnh rồi đến nhà để xin hai bác tiếp nhận tôi. Tôi và Quỳnh sẽ làm lại từ đầu.
Quỳnh Phương gật đầu:
- Cũng cầu mong được nhu vậy. Bây giờ thì anh về đi, tôi vào với chị Quỳnh đây.
Đăng gật đầu:
- Tôi muốn ở lại với Quỳnh lắm, nhưng e không tiện. Vậy sáng mai tôi sẽ vào sớm, Phương thấy là cần cái gì thì nói cho tôi biết để tôi mang vào.
Quỳnh Phương chần chừ:
- Chắc là cũng không cần gì đâu, hồi nãy mấy đứa em tôi cũng đã mua mấy món lặt vặt rồi. Cũng chỉ một, hai hôm là chị Quỳnh xuất viện rồi mà.
Đăng lập lại:
- Sáng mai tôi sẽ vào sớm, Phương vào nghỉ đi.
Đăng đi rồi, Quỳnh Phương ngồi nhìn theo mà trong lòng cứ băn khoăn nhiều nỗi. Không biết là Đăng có thành thật hay không? Và còn Trúc Quỳnh nữa. Trải qua chuyện lần này không biết là chị ấy có chấp nhận lại anh ta không hay là lại buông xuôi hết mọi điều...
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ