Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
gồi tựa lưng vào ghế, Trúc Quỳnh mỏi mêät đưa mắt nhìn quanh. Sự chờ đợi cộng với trạng thái không khoẻ của cơ thể làm cô thực sự khó chịu. Nhưng làm sao được bây giờ, phải đợi đến lượt mình thôi!
Ngồi thu mình vào một góc như sợ gặp người quen, Trúc Quỳnh cố gắng giữ cho mình một bề ngoài bình thản nhưng thực ra trong lòng cô đang cuồn cuộn nỗi lo. Sự nghi ngờ cứ như mũi kim đâm sâu vào tim cô, chẳng thà biết rõ để có cách giải quyết chứ cứ mơ hồ như thế này thì chẳng khác nào tâm trí mình đang bị tra tấn.
Duỗi dài đôi chân cho đỡ mỏi, Trúc Quỳnh liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trước khi nhắm mặt lại. Sáu giờ mười lăm phút, như thế là cô đợi đã gần nửa tiếng đồng hồ, bà bác sĩ này đông khách thật.
Tiếng mở ra hơi mạnh tay của cánh cửa làm Trúc Quỳnh giật mình, cô mở choàng mắt ra nhìn vừa lúc cô y tá gọi to:
- Số 17!
Trúc Quỳnh vội đứng dậy, cô đi theo cô y tá vào phòng khám. Bà bác sĩ ngồi ngay sau bàn làm việc, chiếc khẩu trang che kín mặt chỉ chừa đôi mắt làm Trúc Quỳnh không thể đoán được bà ta già hay trẻ!
Chỉ tay vào chiếc ghế kê trước bàn làm việc của mình, bà bác sĩ hỏi:
- Cô là Phan Thị Trúc Quỳnh? Hai mươi sáu tuổi?
- Vâng, thưa bác sĩ! Trúc Quỳnh gật đầu. Giọng nói của bà bác sĩ trầm ấm và nhẹ nhàng làm cô thấy thoải mái hơn một chút. Có thể sẽ không sao đâu!
- Cô thấy trong người thế nào?
Giọng bà bác sĩ lại cất lên đưa Trúc Quỳnh trở về với thực tại. Bằng vài lời vắn tắt, cô kể với bà ta về những thay d9ổi trong cơ thể của mình. Bà bác sĩ đứng lên:
- Mời cô sang đây!
Vén chiếc màn sang một bên, bà bác sĩ bước vào bên trong và chỉ cho Trúc Quỳnh khoác vào chiếc váy trắng và nằm lên chiếc bàn inox cũng được phủ một tấm drap trắng tinh. Mọi thứ ở đây có vẻ sạch sẽ tạo cho người đi khám bệnh như Trúc Quỳnh có một cảm giác yên tâm hơn.
Cầm dụng cụ siêu âm, bà bác sĩ rà đi rà lại trên bụng Trúc Quỳnh, rồi bà bảo Trúc Quỳnh ngồi dậy. Trở ra bàn viết, bà bác sĩ hí hoáy ghi toa thuốc rồi quay lên nhìn Trúc Quỳnh, thông báo bằng một lời chúc mừng:
- Chúc mừng cô, cô đã có thai được sáu tuần.
Cố nén tiếng thở dài, Trúc Quỳnh ngả người vào lưng ghế và ráng giữ sự bình tĩnh. Cho dù cái kết quả mà bà bác sĩ vừa nói đã được cô đoán trước, nhưng dự đoán thì vẫn là dự đoán và sự thật vẫn là sự thật. Cái kết quả không mong đợi này thật sự vẫn làm Trúc Quỳnh bị choáng.
Bà bác sĩ nhìn Trúc Quỳnh một thoáng rồi hỏi:
- Sao, cô có gì không ổn hay sao.
Trúc Quỳnh vội lắc đầu:
- Không ạ, chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi.
Bà bác sĩ gật đầu ra vẻ thông cảm:
- Thường thì những người mới mang thai lần đầu thường có phản ứng như cô, nhưng không sao, rồi cô sẽ quen với việc có một sinh mạng đang tồn tại cùng mình. Tôi sẽ kê cho cô một ít thuốc bổ, và cô chịu khó tới khám theo định kỳ nhé!
Trúc Quỳnh gật đầu thật nhanh:
- Vâng, thưa bác sĩ!
Trao cho Trúc Quỳnh tờ đơn thuốc, bà bác sĩ lại dặn:
- Nếu có gì thắc mắc hay cần tôi giúp gì thì cô hãy trở lại đây nhé!
Trúc Quỳnh đứng dậy, cô mở túi xách bỏ tờ đơn thuốc vào và nở một nụ cười với bà bác sĩ:
- Tôi nghĩ chắc là cũng không cần gì đâu ạ, cám ơn bà.
Trúc Quỳnh vội vã đi ra ngoài trước ánh mắt ái ngại của bà bác sĩ, chắc hẳn cô gái trẻ này đang có một vấn đề nan giải. Nụ cười của cô ấy mới nhợt nhạt, gượng ép làm sao! Nhưng cô ấy cũng không còn nhỏ để chưa thể chịu trách nhiệm về việc mình làm. Cũng mong là cô ấy không xốc nổi.
Khẽ thở ra, bà bác sĩ cho gọi người tiếp theo.
Ra khỏi phòng mạch của bác sĩ, Trúc Quỳnh đi như chạy. Tới chỗ gởi xe, cô máy móc nhận xe và mở máy phóng trên đường như người vô thức. Đèn đỏ, mọi người dừng lại và Trúc Quỳnh cũng dừng theo và bây giờ thì cô mới thở ra một hơi dài thật mạnh và trấn tĩnh lại.
Dòng xe lại chuyển động, Trúc Quỳnh điều khiển xe đi một lúc mới nhận ra mình đang chạy trên con đường dọc theo bến Bạch đằng. Lại gửi xe, cô ngồi xuống bờ kè nhìn ra sông nước mà tâm hồn thì hoàn toàn trống rỗng.
Đôi mắt vốn to đen và sáng của Trúc Quỳnh giờ cũng mở thật to nhìn mọi thứ xung quanh mình nhưng hình như không có một hình ảnh nào có thể lọt vào trong tri giác của cô cả mà trong đầu Trúc Quỳnh hiện giờ cứ mãi vang vang vâu nói của bà bác sĩ:
- Chúc mừng cô... chúc mừng cô...
Bất giác, Trúc Quỳnh đặt tay lên bụng. Một sinh linh nhỏ bé đang hiện diện trong đó, nó trông thế nào nhỉ? Trúc Quỳnh lẩn thẩn nghĩ và tự cười một mình, nụ cười thật buồn. Làm sao bây giờ? Trong nhất thời, Trúc Quỳnh không tìm cho mình được câu trả lời. Tình yêu giữa cô với Đăng là có thật và đứa con của cô và anh cũng là có thật. Thế mà sao cô lại không thể nói cái tin vui này cho anh ta biết được nhỉ?
Trúc Quỳnh đâm ra oán trách cái đám cưới của Quỳnh Phương. Hôm đó, cô đã đi với Đăng đến dự đám cưới em gái mình và có lẽ một chút tự ái vì mình là chị mà chưa có chồng trong khi em gái đã có một cái đám cưới làm rỡ ràng cha mẹ như thế đã khiến cô buông thả mình trong những ly rượu nồng cũng như buông thả trong vòng tay của Đăng. Rồi sau đó, cái ý nghĩ không còn gì để mất đã cuốn cô mãi vào cơn lốc tình yêu, nhưng không phải là cái thứ tình yêu lãng mạn như cô vẫn nghĩ mà là cái thứ tình yêu trần trụi, trơ trẽn mà mỗi lần trở về, cô lại tự nguyền rủa chính mình.
Trúc Quỳnh cứ ngồi mãi như thế, cô như quên là mình đang ngồi ở đâu, quên những cơn gió lạnh từ mặt nước đang thổi lên làm đôi tay cô lạnh ngắt. Cô chỉ nhớ một điều, cô đang mang một sinh linh nhỏ bé trong bụng, và một ngày nào đó, sẽ có một đứa con, cô sẽ làm mẹ.
"Làm mẹ"! Cái khái niệm mới mẻ này là Trúc Quỳnh hoảng sợ, vì nào cô đã chuẩn bị cho mình tình huống này. Và cô làm sao có thể làm mẹ được chứ, cha mẹ cô có thể chịu đựng được nỗi nhục này hay sao?
Không được! Tâm tư Trúc Quỳnh gào thét. Nhất định phải có cách giải quyết! Nhưng một mình cô có thể giải quyết được sao? Và giờ này thì Trúc Quỳnh mới thấy một Trúc Quỳnh kênh kiệu, Trúc Quỳnh giỏi giang đã chết mất rồi để chỉ còn đây một Trúc Quỳnh cô đơn và yếu đuối, yếu đuối tới nỗi ngay chính chuyện của mình mà cũng không biết cách nào để giải quyết...
Trong tâm trạng hoảng loạn đó, Trúc Quỳnh rút chiếc điện thoại nho nhỏ trong túi ra, bấm số và đưa lên tai như một thói quen. Đến khi có tiếng trả lời ở đầu dây bên kia, cô mới rời rạc trả lời:
- Em cần gặp anh gấp...
Tiếng Đăng vọng đến tai Trúc Quỳnh như anh đang ở một nơi nào xa lắm:
- Em đang ở đâu?
Trúc Quỳnh hờ hững:
- Em không biết!
Đăng lo lắng:
- Em sao thế, Quỳnh? Em ở đâu nói đi, anh sẽ đến ngay với em! Em hãy nhìn kỹ lại xem em đang ở đâu?
Trúc Quỳnh đưa mắt nhìn một vòng xung quanh chỗ mình ngồi:
- Hình như... em đang ở bến Bạch đằng. Phải rồi, là bến Bạch đằng...
Giọng Đăng gấp rút:
- Được rồi, em cứ ở yên đó nhé. Anh sẽ đến ngay!
Trúc Quỳnh lại ngồi nhìn hờ hững ra mặt sông lấp loáng ánh đèn. Và Đăng đến thật nhanh như anh đang ở rất gần nơi cần đến.
Bước chân Đăng vội vã, anh sải dài từng bước như người đang chạy. Trông thấy Trúc Quỳnh, anh ngồi thụp xuống trước mặt cô và khi nhìn thấy cô không có vẻ gì là gặp tai nạn, anh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm:
- Lạy Chúa, em đây rồi - Rồi anh nhìn chăm chú vào mặt Trúc Quỳnh - Có chuyện gì xảy ra với em hở Quỳnh?
Trúc Quỳnh lơ ngơ cười:
- Anh đến rồi à? Em có làm sao đâu, chỉ là đột nhiên em rất muốn gặp anh mà thôi.
Đăng nắm tay Trúc Quỳnh kéo cô đứng lên:
- Em làm anh sợ quá, cứ tưởng em xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ không sao là tốt rồi, có chuyện gì thì từ từ rồi mình nói. Coi nè, tay em lạnh ngắt. Em ngồi ở đây lâu lắm rồi phải không?
- Em không biết!
Vừa dìu Trúc Quỳnh đi, Đăng vừa nhìn cô:
- Nhất định là em có chuyện gì rồi phải không Quỳnh? Thôi được rồi, chúng ta vào đây rồi nói.
Đăng đưa Trúc Quỳnh vào một nhà hàng nhỏ, cô lặng lẽ đi theo anh như không cần biết đến chuyện gì khác. Gọi cho cô một ly sữa nóng và mình một café xong, Đăng nắm tay Trúc Quỳnh hỏi:
- Nào, bây giờ em nói đi. Chuyện gì đã xảy ra với em?
Trúc Quỳnh nhìn Đăng, anh hỏi cô câu gì thế nhỉ? À, anh hỏi có chuyện gì đã xảy ra với cô. Nhưng đâu phải chỉ mình cô, cả anh nữa đấy chứ! Hoặc cả anh và cô, hoặc không ai cả, phải không?
Nhưng nghĩ thế mà miệng Trúc Quỳnh vẫn nói:
- Em đã nói là không có chuyện gì rồi mà, anh sao hay lôi thôi quá...
Đăng nhìn Trúc Quỳnh chăm chú, không thể nói là không có chuyện gì được. Nhất định là đã có một chuyện gì đó rất quan trọng xảy ra với Trúc Quỳnh nên cô ấy mới tỏ ra kỳ lạ như thế này. Nhưng Đăng chì đoán được có thế, còn chuyện gì thì anh không thể nào đoán được.
Bất giác, Đăng buột miệng:
- Em lạ lắm, Quỳnh ạ. Em thay đổi một cách lạ thường, cứ như không phải là Trúc Quỳnh mọi ngày mà anh đã biết.
- Thế à, thế hôm nay em không còn là Trúc Quỳnh thì em là ai.
- Em phải nói với anh, Quỳnh à. Em đừng giấu anh như thế!
Đăng khẩn khoản, anh tỏ ra thành thật muốn chia xẻ với Trúc Quỳnh điều bận tâm của cô.
Trúc Quỳnh đã bình tĩnh lại, cô nhìn Đăng một thoáng rồi nói một cách đột ngột:
- Chúng mình đám cưới đi, anh Đăng.
Đăng ngạc nhiên đến nỗi tròn miệng ra nhìn Trúc Quỳnh mà không thể trả lời ngay được. Phải mất đến cả phút sau anh mới lắp bắp:
- Chuyện này... chuyện này... chẳng phải là mình đã có thoả thuận rồi hay sao?
Trúc Quỳnh cười lạnh lùng:
- Chỉ là thoả thuận miệng giữa hai kẻ yêu nhau chứ có phải là hợp đồng kinh tế đâu mà không bỏ được? Chỉ cần anh và em thoả thuận lại là được chứ gì!
- Nhưng mà anh đã nói với em rồi, lúc này mà chúng mình kết hôn thì không tiện. Công việc của em đang thăng tiến, chỉ cần em gặp chút xíu trở ngại thì mọi công sức của em sẽ mất hết. Mà lập gia đình thì em cũng biết rồi đó, cuộc sống của chúng mình sẽ hết sức bận rộn. Trong khi anh tuy đã có một chút địa vị trong xã hội nhưng chỉ nói đến cái nhà thôi thì anh đã mua được đâu, anh vẫn còn phải ở nhà của cha mẹ mà em - Đăng thấp giọng dỗ dành - Ba năm nữa Quỳnh ạ, nhất định là chỉ cần ba năm nữa thôi chúng mình sẽ kết hôn với một cái đám cưới không chê vào đâu được.
Trúc Quỳnh lắc đầu:
- Nhà chưa có thì tạm thời có thể đi thuê rồi sau đó sẽ mua nhà chung cư trả góp, còn đám cưới thì em không cần phải là một - cái - đám - cưới - không chê - vào - đâu - được (cô gằn từng tiếng) như anh vừa nói mà chỉ cần một cái đám cưới bình thường như mọi người thôi.Vì thế em muốn là chúng ta sẽ kết hôn trong tháng tới. Một tháng đủ để chúng ta chuẩn bị rồi...
Đăng tròn mắt nhìn Trúc Quỳnh như cô đang nói với anh một điều lạ lùng nhất trên đời mà lần đầu tiên anh mới được nghe. Khi cô dứt lời và ngồi im nhìn anh thì Tùng phá lên cười:
- Chà, có phải em ganh tỵ với em gái mình không hở Quỳnh? Có lẽ thấy Quỳnh Phương lấy chồng rồi em tự ái vì mình là chị mà lại solo mãi hay sao? Thôi nào, anh đã nói là đợi anh ba năm, chỉ ba năm nữa thôi mà.
Trúc Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Đăng, chậm rãi nói từng tiếng:
- Hoặc là chúng ta đám cưới bây giờ hoặc là không có đám cưới nào hết. Em không chờ đợi nữa, em mỏi mệt rồi nên chỉ muốn có một cuộc sống bình yên như mọi người thôi.
Đăng lạ lẫm nhìn Trúc Quỳnh:
- Chẳng lẽ chưa kết hôn là không bình yên sao? Em nghĩ gì vậy hở Quỳnh? Chẳng lẽ em lại không tin tưởng nơi anh hay sao?
- Bây giờ thì em chẳng còn muốn tin vào điều gì nữa, chỉ muốn sống bình yên thôi.
- Ngay cả anh, em cũng không tin? - Đăng gặng lại.
Trúc Quỳnh gật đầu:
- Em nhắc lại, em chỉ muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi. Anh có chấp nhận đề nghị của em không?
Đăng lắc đầu:
- Kế hoạch anh đã đặt ra rồi, anh không muốn có một chuyện gì lại làm cho nó xáo trộn tất cả lên. Vì thế, anh chỉ mong em chờ đợi anh thêm một thời gian. Nhất định anh sẽ không để em phải thất vọng đâu.
- Nếu thế thì chúng mình chia tay đi, mỗi người sẽ có cuộc sống riêng của mình và anh thì sẽ tha hồ mà xây dựng kế hoạch cho mình. Em về đây!
Nói xong, Trúc Quỳnh cầm lấy túi xách và đứng lên. Đăng vội níu tay cô lại:
- Em sao vậy Quỳnh, chúng mình chưa nói hết mà!
Trúc Quỳnh rút mạnh tay về:
- Không còn gì để nói nữa, từ nay em muốn là chúng mình sẽ không gặp nhau nữa. Chào anh!
Đăng bực tức buông tay Trúc Quỳnh ra mà lòng tự hỏi, cô ấy sao vậy nhỉ? Mới hôm qua cả hai còn vui vẻ bên nhau, thế mà chưa đầy hai mươi bốn giờ thì đã xảy ra chuyện. Không biết là cô ấy hiểu lầm chuyện gì mà lại có thái độ khó ưa như thế?
Nhìn theo dáng đi hơi nghiêng chứ không được thẳng thắn như mọi khi của Trúc Quỳnh, Đăng chỉ muốn chạy theo dìu cô đi. Nhưng lòng tự ái đã khiến anh ngồi im. Cứ để cho cô ấy giận dỗi với một chuyện tưởng tượng nào đó, rồi ngày mai anh sẽ hỏi cho ra lẽ cũng không muộn.
Yêu Trúc Quỳnh thì nhất định là Đăng rất yêu rồi. Cô ấy xinh đẹp và thông minh như thế kia mà, có được mấy người con gái như thế đâu. Nhưng đâu phải là được anh yêu chiều rồi muốn đưa ra yêu sách nào thì anh cũng phải đáp ứng hay sao? Hai đứa đã thống nhất chuyện yêu đương va kết hôn rồi mà, tại sao cô ấy lại làm cho rối tung lên như thế.
Thật không thể hiểu nổi! Đăng lắc đầu ngán ngẩm và anh cũng đứng lên. Phải về thôi!
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ