That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ề nhà, Nguyên không thấy vợ ra đón như mọi ngày. Ngạc nhiên hết sức vì buổi trưa khi đi làm, anh không nghe Quỳnh Phương nói là mình muốn đi đâu. Thế mà giờ này cô lại đi đâu không biết, và lại cũng không gọi điện cho anh nữa chứ! Nghe chị bếp nói lại là có yên Vy đến và sau đó Quỳnh Phương đã ra khỏi nhà với cô em, Nguyên lắc đầu cười. Chắc là lại đi ăn quà gì đây!
Ngả người lên giường, Nguyên nhắm mắt thả lỏng cho tâm trí thoải mái. Suốt một ngày phải giải quyết biết bao nhiêu việc từ lớn đến nhỏ, anh cũng thấy mình mệt nhoài. Nhưng chỉ cần về đến nhà, nhìn thấy nụ cười của Quỳnh Phương và nhận sự chăm sóc ân cần, chu đáo của cô là anh lại thấy bao nhiêu mệt nhọc tan biến. Thế mà hôm nay...
Với lấy chiếc điện thoại để trên chiếc bàn ngủ, Nguyên bấm số gọi Quỳnh Phương. Nhưng tiếng điện thoại reo vang bên tai làm anh ngạc nhiên. Nhìn quanh, thì ra chiếc điện thoại nho nhỏ của Quỳnh Phương đang nằm kế bên anh. Cô lại bỏ quên điện thoại ở nhà mất rồi, thế thì làm sao mà biêt được cô đang ở đâu, và khi nào về. Thôi đành phải chờ đợi vậy! Và Nguyên thiếp đi trong một tâm trạng bồn chồn khó tả.
Giật mình thức dậy, căn phòng đã mờ tối cho dù rèm cửa Nguyên không khép. Nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường, anh giật mình khi nhận ra đã sáu giờ chiều. Thế mà trong căn phòng này vẫn chỉ có mình anh. Vợ anh vẫn chưa về rồi!
Bước ra balcon, Nguyên vươn người hít một hơi thật sâu. Mùi hoa ngọc lan thoang thoảng thật dễ chịu làm anh tỉnh táo hẳn. Nguyên đưa mắt nhìn xuống đường, ánh đèn xe đang loang loáng khắp mặt đường.
Đang định quay vào thì một chiếc xe ngừng trước cổng khiến Nguyên chú ý. Tuy đứng hơi xa nhưng anh vẫn nhận ra người con gái vừa bước xuống xe là vợ mình. Thế nhưng ai chở Quỳnh Phương về thế kia? Nguyên căng mắt nhìn nhưng vẫn không nhận ra đó là ai, chỉ biết chắc chắn một điều, nhất định đó không phải là Uyên Vy.
Còn đang băn khoăn tự hỏi thì người thanh niên dưới đường đã có một hành động khiến Nguyên sững người lại, anh ta đang ôm chặt vợ anh. Nhưng Nguyên chưa kịp thực hiện ý định là phóng xuống nhà để hỏi tội hai người thì anh ta đã buông Quỳnh Phương ra, và một thoáng ngần ngừ giữa hai người rồi anh ta phóng xe đi. Chỉ còn mình Quỳnh Phương đứng đó nhìn theo.
Vừa đi đến cửa phòng, Quỳnh Phương giật thót người khi đụng phải Nguyên đang đứng án ngay giữa cửa. Nguyên cất tiếng hỏi vợ, giọng anh nặng nề:
- Em đi đâu mà về muộn vậy?
Quỳnh Phương cố gượng cười;
- Hồi chiều Uyên Vy tới rủ em đi phố với nó, em có nói chị bếp là nói với anh giúp em rồi mà.
- Sao em không gọi điện thoại cho anh?
- Em sợ làm rộn anh lúc anh làm việc nên không gọi, cũng định là về sớm nhưng tại có chút chuyện...
Nguyên nhìn thẳng vào mắt vợ, và Quỳnh Phương cũng đã bắt gặp ánh mắt ấy. Cái ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa như trách mọc khiến Quỳnh Phương thấy lo sợ. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô nhưng rồi Quỳnh Phương vội xua đi. Chắc là Nguyên chỉ giận vì cô đi chơi mà không nói với anh đấy thôi.
Mở tủ lấy bộ quần áo, Quỳnh Phương lách người đi vào phòng tắm:
- Em đi tắm cái đã!
Nguyên nắm cánh tay Quỳnh Phương giữ lại, anh nhìn cô chờ đợi. Thật sự, Nguyên cũng không biết tâm trạng của mình bây giờ ra sao nữa. Thất vọng hay đau khổ khi mà anh chờ đợi vợ mình lên tiếng, nhưng tại sao cô không thành thật kể hết với anh những gì cô đã làm chiều nay như mọi khi cô vẫn kể mà lại có thái độ trốn tránh, chẳng lẽ cô đã làm điều gì có lỗi với anh h ay sao?
Nhưng Nguyên sẽ không hỏi vì anh tin vợ, anh sẽ đợi cô nói ra!
Nhìn sâu vào mắt Quỳnh Phương, Nguyên trầm giọng:
- Phương à, em có chuyện gì muốn nói với anh không?
Quỳnh Phương cắn nhẹ môi:
- Anh muốn biết điều gì ở em thì anh cứ hỏi?
- Không, anh không muốn hỏi mà anh chỉ muốn em nói cho anh nghe.
- Anh không hỏi thì làm sao em biết là anh muốn nghe chuyện gì? Quỳnh Phương vẫn tránh né. Nguyên gật đầu:
- Thôi được, em không muốn nói thì thôi. Em vào tắm đi rồi xuống ăn cơm!
Nguyên buông cánh tay Quỳnh Phương ra, cô vội bước vào phòng tắm. Khép cánh cửa lại, cô đưa tay lên đè ngực mà lòng thì rối bời. Không biết là Nguyên đã nghi ngờ những gì? Anh có biết là cô đã gặp Tùng chiều nay hay không? Rồi lại còn để Tùng đưa về nữa, và... cái cảm giác xúc động khi Tùng ôm cô vẫn còn vương vương trong hồn Quỳnh Phương.
Lắc mạnh đầu, cô thở ra nhè nhẹ. Thôi kệ, rồi anh cũng sẽ phải tin cô. Quỳnh Phương tin như thế vì cô nào có làm điều chi có lỗi với chồng!
Ở ngoài, tâm trạng Nguyên nặng nề quá. Anh không ngờ vợ anh lại có thể giấu giếm anh như vậy. Thật lòng, Nguyên không nghi ngờ Quỳnh Phương vì từng ấy năm tháng yêu nhau, chưa bao giờ cô lại để anh phải phiền lòng vì một người con trai nào khác. Nhưng cái hình ảnh khi nãy anh chứng kiến cứ như một lưỡi dao nhọn xoáy vào tim anh. Tại sao Quỳnh Phương lại không giải thích?
Buổi tối Nguyên làm việc thật khuya và khi vào giường, Nguyên nằm quay lưng ra ngoài chứ không luồn tay cho Quỳnh Phương gối đầu như mọi ngày. Cử chỉ của Nguyên làm Quỳnh Phương khựng lại! Cô đang định kể hết với anh những gì xảy ra ban chiều nhưng thái độ của Nguyên làm cô tự ái. Như thế là thế nào? Anh ấy nghi ngờ mình hay sao? Nếu là như thế thì Nguyên phải hỏi thẳng cô chứ có đâu lại coi cô như một kẻ có tội như thế này? Chẳng lẽ chỉ vì đi chơi một buổi về muộn mà là một lỗi lớn đến nỗi anh phải lạnh nhạt với cô như thế à?
Nhưng rồi Quỳnh Phương cũng nén tự ái lại, cô choàng tay ôm Nguyên thật chặt, áp mặt vào lưng anh rồi khẽ gọi:
- Anh!
Cử chỉ của Quỳnh Phương làm Nguyên dịu lòng, anh xoay người lại và cũng vòng tay ôm cô nhưng vẫn không nói gì. Quỳnh Phương úp mặt vào ngực chồng, hít một hơi mùi mồ hôi quen thuộc và lắng nghe những cảm xúc thật êm dịu lan toả trong lòng mình:
- Anh buồn em chuyện gì à?
Nguyên úp mặt vào tóc Quỳnh Phương:
- Em có làm điều gì để cho anh buồn không?
Quỳnh Phương khẽ lúc lắc đầu trong ngực Nguyên, cô cố gắng nói một cách bình thường tuy biết là trong câu nói của mình không hoàn toàn là đúng:
- Em nghĩ là không có!
- Thật không?
- Thật!
Nguyên khẽ nhích người ra một chút, anh nâng gương mặt Quỳnh Phương lên và soi mắt mình trong mắt cô dưới ánh đèn ngủ mờ mờ:
- Em có biết là em ói gì thì anh cũng tin hay không?
- Em biết, và em cũng thế!
Nguyên cố giấu tiếng thở dài:
- Vậy thì anh tin là em luôn trong sáng và luôn chung thuỷ với anh. Như thế có được không?
Quỳnh Phương cụp mắt xuống, cô không biết nói gì nữa bây giờ. Tuy cô không làm điều gì có lỗi với anh, nhưng không hiểu tại sao Quỳnh Phương lại cứ không chịu kể cho anh nghe về chuyện ban chiều. Vì thế, trong câu nói vừa rồi của Nguyên, cô nhận thấy mình có một phần sai trong đó. Nhưng cô không biết phải làm cách nào để sửa chữa sai lầm của mình. Nói ra tất cả liệu Nguyên có tin là cô hoàn toàn trong sáng hay không? Liệu anh có tin là cô chỉ xúc động một thoáng vì tình cảm của Tùng hay không? Hay là anh sẽ lại nghĩ xa nghĩ gần rồi hiểu lầm cô, như thế thì anh sẽ không còn tin cô nữa?
Nguyên chờ đợi coi Quỳnh Phương nói gì, nhưng rồi sự im lặng của cô làm anh thêm đau khổ. Erm nói đi Phương, cho dù em làm điều gì có lỗi với anh, nhưng tình yêu em dành cho anh vẫn nguyên vẹn như cũ thì anh sẽ không trách hờn gì em đâu. Vì anh biếtem chỉ yêu anh, nhưng trong một thoáng xao lòng nào đó em để hồn đi hoang thì cũng chẳng là gì để ảnh hưởng đến tình yêu của chúng mình đâu.
Rời tay khỏi người vợ, Nguyên nằm thẳng và mắt nhìn lên trần nhà. Anh khàn giọng:
- Thôi ngủ đi em, mai anh có việc phải đi sớm.
Một cảm giác hụt hẫng đến với Quỳnh Phương khi vòng tay yêu thương của Nguyên không còn ôm cô nữa. Đây là lần đầu tiên anh có thái độ này, vì kể từ khi hai người cưới nhau, anh đã nói:
- Lúc nào anh cũng chỉ muốn ôm em như thế này thôi, Phương ơi.
Và mỗi đêm, Nguyên đã làm đúng như thế. Vòng tay anh không hề rời khỏi cô. Chỉ riêng đêm nay...
Nước mắt Quỳnh Phương âm thầm chảy, và cô nắm lịm đi trong nỗi cô đơn của mình...... Năm ngày đã trôi qua như thế! Trước mặt ba mẹ Nguyên thì anh vẫn tỏ ra âu yếm, chăm sóc Quỳnh Phương như thường nhưng khi chỉ còn hai vợ chồng trong phòng riêng thì Nguyên lại trở về với sự im lặng của mình. Anh làm việc thật khuya và khi vào giường, anh luôn nằm thật thẳng ngay sát mé giường. Đã vài lần, quỳnh Phương vờ mơ ngủ choàng tay qua người anh, nhưng Nguyên đã nhấc tay cô lên thật khẽ và đặt xuống giường. Cũng có lần, anh nằm im như đang ngủ say nhưng Quỳnh Phương lại nghe được tiếng thở dài thật nhẹ như cố nén lại của chồng.
Không khí cứ ngột ngạt và nặng nề như thế! Vài ngày đầu, Quỳnh Phương cũng thi gan với chồng. Nhưng đến hôm nay thì cô không thể nào chịu được nữa, cô quyết định hỏi anh cho ra lẽ rồi chuyện có ra sao thì ra. Tự vấn lương tâm, cô thấy mình không làm điều gì sai đối với chồng. Nhưng trong một góc khuất của tâm hồn, cô vẫn mơ hồ thấy mình có một điều lầm lỗi gì đó!
Hàng đêm nằm bên nhau mà hai người như ở hai thế giới riêng, một khoảng cách xa vời vợi đã được thiết lập nên trong cái thế giới riêng biệt nhỏ bé của hai người. Nó làm Quỳnh Phương thấy nghẹt thở, và cô mệt mỏi vô cùng. Cũng vẫn ăn, vẫn nói nhưng Quỳnh Phương không thấy gì là ngon miệng, không thấy gì là vui vẻ như mọi ngày. Thế nhưng trước mặt cha mẹ chồng, cô phải che giấu. Và hôm nay, Quỳnh Phương đã quyết tâm.
Đợi cho Nguy6en bước tới bên giường, Quỳnh Phương ngồi nhỏm dậy. Rồi không đợi cho anh ngả người nằm xuống giường như mọi khi, cô kéo tay anh thật mạnh để Nguyên phải ngồi xuống đối diện với cô. Đã có quyết tâm nên trong lòng Quỳnh Phương thấy thật bình tĩnh, cô nhìn anh thật chăm chú như đã từ lâu cô không nhìn thấy anh vậy.
Ban đầu Nguyên có chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh nghĩ là vợ mình đang làm hoà với mình. Chẳng phải trong lòng Nguyên cũng muốn điều này hay sao? Nếu như hôm nay mà Quỳnh Phương không chủ động như thế này thì chắc chắn là Nguyên cũng sẽ không cứng lòng được nữa. Năm ngày nằm bên vợ mà không được ôm cô vào lòng là năm ngày anh khổ sở xiết bao!
Ánh mắt hai người gặp nhau, yêu thương ngập tràn trong đó khiến không khí bỗng trở nên nhẹ nhõm. Cả hai người đều hiểu mình đã tự ái một cách vô lý đến nỗi bỏ phí mất bao nhiêu thời gian. Nụ cười nở trên môi Nguyên làm bao nhiêu nét lạnh lùng của anh biến mất và Quỳnh Phương cũng cười theo, bất giác hai người cùng xích lại gần nhau và vòng tay Nguyên lại ôm trọn người anh thương yêu.
Nép sát vào ngực chồng, Quỳnh Phương thủ thỉ:
- Không giận nữa nhé anh!
Nâng mặt vợ lên, Nguyên làm mặt nghiêm trở lại:
- Ủa, mình giận nhau hồi nào vậy?
Quỳnh Phương nhõng nhẽo:
- Ừ, đúng rồi. Mình không có giận nhau mà chỉ là anh không thèm nhìn đến em thôi.
Nguyên làm bộ lơ ngơ:
- Chẳng phải là anh đang nói với em đây sao?
Quỳnh Phương bĩu môi:
- Không phải là bây giờ mà là năm ngày vừa qua kìa...
Giọng Nguyên giễu cợt:
- Ủa, em còn nhớ đếm ngày nữa hay sao?
Quỳnh Phương choàng tay qua cổ Nguyên, cô soi mắt mình trong mắt anh:
- Anh Nguyên, em yêu anh!
Vòng tay Nguyên chợt xiết mạnh Quỳnh Phương:
- Bé cưng, anh yêu em!
- Em... xin lỗi anh...
Nguyên cúi xuống áp mặt vào tóc vợ, giọng anh thật ấm nồng như khuyến khích:
- Nào, em nói đi! Em có lỗi gì với anh?
- Là... em đã không nói thật với anh.
- Nhưng là chuyện gì mới được? Và chuyện đó xảy ra khi nào?
Quỳnh Phương dấu mặt vào vùng ngực rộng của chồng, cô nói như thì thầm:
- Là năm ngày trước đây, em đã gặp anh Tùng...
Nguyên buông vợ ra, anh kéo cô ngồi thẳng lại và nhìn sâu vào mắt cô:
- Nào, em nói rõ ra xem nào... Chuyện là như thế nào?
Quỳnh Phương cũng nhìn thẳng vào mắt Nguyên, cô tự nhủ sẽ nói hết với anh:
- Hôm vừa rồi, em Vy rủ em đi chơi phố. Nhưng vừa vào tiệm nước thì gặp anh Tùng, một người bạn cũ của em...
- Và là người đang yêu em? Nguyên đột ngột cắt lời vợ. Quỳnh Phương nghiêm mặt:
- Có đáng chê một người nào đó không khi họ đem lòng yêu thương một người?
Nguyên lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không nếu như tình yêu đó đặt đúng chỗ.
- Vậy có đúng chỗ không khi họ chỉ biết yêu một cách âm thầm vì biết đối tượng không yêu mình? Quỳnh Phương lại gay gắt hỏi tiếp.
Nguyên chợt thấy hoang mang, vợ anh đang dẫn dắt câu chuyện đi đến đâu thế nhỉ? Tuy thắc mắc như thế nhưng Nguyên vẫn trả lời:
- Không sai, nhưng không thể gặp nhau lén lút.
Aùnh mắt Quỳnh Phương nhìn Nguyên thật buồn:
- Anh đã nghĩ về em như thế ư?
Nguyên cũng quyết định thật nhanh, anh sẽ nói ra hết hình ảnh mình thấy và những gì đã chất chứa trong đầu anh mấy ngày qua:
- Anh không nghĩ mà là anh đã nhìn thấy...
Quỳnh Phương thảng thốt:
- Anh nhìn thấy gì?
Không trả lời vào câu hỏi của Quỳnh Phương mà Nguyên lại đặt cho cô một câu hỏi khác:
- Nếu em là một người chồng rất yêu vợ, em sẽ nghĩ gì khi thấy vợ mình được một người đàn ông chở về và họ đã ôm nhau khi từ giã...
- Không phải là như thế...
Quỳnh Phương bật kêu lên, rồi cô ôm lấy miệng khi nhớ đến lúc chia tay với Tùng hôm rồi. Cô lắp bắp:
- Anh... anh hiểu lầm rồi...
Nguyên trầm giọng:
- Vậy thì em giải thích đi, cái hình ảnh mà anh đã trông thấy ngay trước cổng nhà mình là gì?
Quỳnh Phương đã hiểu vì sao Nguyên lạnh nhạt với cô mấy hôm nay, thì ra anh đã tình cờ chứng kiến cảnh Tùng cở cô về và ôm cô hôm đó. Hèn chi...
Quỳnh Phương cố gắng sắp xếp những điều cần nói trong đầu thật nhanh, rồi cô nhìn Nguyên bằng ánh mắt trong sáng:
- Để em kể hết cho anh nghe, nếu không thì anh sẽ hiểu lầm em mất. Chuyện là vầy...
Quỳnh Phương kể lại những diễn tiến của buổi chiều đó, rồi cuối cùng cô kết luận:
- Em không yêu anh Tùng vì em đã có anh chứ không phải anh ấy là một người xấu hay là kém cỏi. Em cũng đã khẳng định với anh Tùng như thế và đám cưới mình, em cũng mời và anh ấy cũng đã đến. Nhưng giờ đây, anh ấy đã tìm đến một nơi xa. Tuy em không có lỗi gì trong chuyện tình cảm của anh ấy nhưng em vẫn có một chút xao động trong lòng khi mà vì em, anh ấy đã rời khỏi gia đình đến một nơi xa lạ để tìm quên. Vì thế, khi anh ấy bất ngờ ôm em, đó là lần đầu tiên anh ấy có cử chỉ... thân thiết như thế. Em hiểu vì anh ấy quá buồn nên cũng không muốn làm anh ấy buồn thêm. Không ngờ anh lại vì trông thấy như thế mà hiểu lầm...
Lòng Nguyên nhẹ đi dần dần theo từng lời nói của vợ. Phải rồi, Quỳnh Phương không có lỗi. Và cả Tùng nữa, anh ấy cũng không có lỗi. Vì chuyện tình yêu nào ai có thể tự định đoạt được cho mình. Phải trân trọng tình cảm ấy chứ không thể nào oán ghét người ta được. Nhưng Nguyên vẫn vặn hỏi:
- Thế tại sao ngay hôm đó em không nói với anh?
Quỳnh Phương cúi mặt:
- Vì em không muốn anh suy nghĩ, sợ anh hiểu lầm em. Vả lại, em nghĩ anh Tùng cũng đã đi xa...
Nguyên vụt ôm chặt Quỳnh Phương vào lòng:
- Em khờ lắm, biết không? Làm sao anh lại hiểu lầm em được khi mà em đã tin cậy nói hết với anh? Anh luôn tin em, nhưng anh cũng không muốn em giấu anh một điều gì hết. Biết chưa?
- Em biết lỗi rồi, em sẽ không như thế nữa đâu...
- Từ nay trở đi, có chuyện gì thì cũng không được ôm trong lòng một mình như thế nữa, nghe không? - Nguyên ngừng lại một chút, và khi thấy vợ gật đầu, anh lại nói tiếp - Hứa với anh đi, từ nay có gặp ai, quen với ai cũng không được giấu anh nghe không?
Quỳnh Phương lại gật đầu:
- Em hứa. Nhưng mà anh cũng phải như vậy...
Nguyên bật cười:
- Ghê không, lại còn ra điều kiện cho anh nữa. Nhưng mà em yên tâm đi, anh nhất định không giấu em một điều gì hết, cho dù có cô gái nào... tỏ tình với anh thì anh cũng kể hết cho em nghe...
Móng tay của Quỳng Phương cấu vào hông chồng:
- Em giết chết chứ mà đợi nghe cô nào tỏ tình...
Nguyên lăn xuống giường, kéo theo Quỳnh Phương trong vòng tay ôm chặt của mình. Anh mê đắm hôn lên môi cô, thủ thỉ:
- Bây giờ em phải đền lại cho anh, năm ngày nay không được hôn em rồi...
Quỳnh Phương ngọ nguậy đầu:
- Là tại anh chứ bộ, anh làm như em không buồn vậy...
Nguyên cắn nhẹ vào môi vợ:
- Là tại em không nói nên anh mới hiểu lầm...
Quỳnh Phương nũng nịu:
- Ai bảo anh làm mặt lạnh lùng làm chi, nhưng mà mấy hôm nay anh không ôm em, em cũng... thấy nhớ...
Nguyên chồm lên, ánh mắt anh mê đắm và bờ môi anh nồng nàn phủ xuống Quỳnh Phương một trận mưa hôn. Trong vòng tay chồng, Quỳnh Phương thả mình vào giấc mộng yêu đương...
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ