The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hìn lên đồng hồ, Quỳnh Phương thấy chán khi cả hai chiếc kim cùng chỉ vào số ba. Như thế thì phải hơn hai tiếng nữa Nguyên mới về đến nhà.
Từ khi Nguyên bắt đầu đi làm trở lại, Quỳnh Phương thấy thời gian dài lê thê khi cô chỉ có mỗi một việc là ở nhà đợi chồng về. Hôm nay bà Minh, mẹ chồng cô, cũng đi vắng nên người duy nhất mà cô có thể nói chuyện được cũng không còn.
Ở nhà chồng, Quỳnh Phương được tự do tuyệt đối như khi ở nhà mình. Bà Minh không bắt cô làm bất cứ một công việc nào, bà bảo:
- Mọi việc đã có chị bếp, con không phải làm gì cả. Cứ nghỉ ngơi cho thoải mái rồi khi nào muốn đi làm thì đi vào công ty cùng với chồng con phụ với nó thôi.
Cưng con dâu như bà mẹ chồng của Quỳnh Phương thì thật là tuyệt vời, coi như cô có phước lớn. Nhưng chỉ mấy ngày đầu là Quỳnh Phương còn thấy vui khi được nghỉ ngơi thoải mái, đó là cái mà thời gian còn đi học cô không hề có được.
Nhưng chỉ qua một tuần ngồi không, Quỳnh Phương đã bắt đầu ngán ngẩm. Cả ngày cứ đi ra đi vào, cái hành động đó đã nhàm chán đến nỗi bây giờ cô không thèm đi ra đi vào nữa mà chỉ còn biết nằm dài trên giường đọc... tiểu thuyết để... đợi chồng mà thôi.
Tiếng chuông điện thoại reo vang làm Quỳnh Phương nhỏm dậy, chắc là Nguyên gọi về đây mà. Có lẽ biết vợ ở nhà một mình cũng buồn nên mỗi khi rảnh, Nguyên lại gọi về nói năm ba câu chuyện với cô. Đôi khi không có chuyện gì anh cũng phải nói vài lời yêu thương rồi mới cúp máy.
Cầm điện thoại lên, Quỳnh Phương ngạc nhiên khi nhìn thấy số của Uyên Vy, em gái cô có chuyện gì mà lại gọi cho cô vào giờ này nhỉ?
Tuy thắc mắc là thế nhưng Quỳnh Phương cũng nhanh chóng mở máy, cô hỏi ngay:
- Vy kiếm chị có chuyện gì hở?
Tiếng Uyên Vy nói như reo vui:
- Chị Phương ơi, em đang đứng trước cổng nhà chị nè. Mau xuống mở cổng cho em đi!
- Ừ, chị xuống ngay!
Tắt vội điện thoại, Quỳnh Phương phóng thật nhanh xuống cầu thang. Đang buồn chán như thế này mà lại có nhỏ Vy để tán gẫu thì thật là tuyệt vời.
Cánh cổng vừa được mở ra, gương mặt Uyên Vy đã thò ngay vào:
- Chị Phương!
Quỳnh Phương mở rộng cửa:
- Em đẩy xe vào đi.
Đợi cho Uyên Vy dựng xe xong, Quỳnh Phương thân mật khoác vai em gái:
- Lên phòng chị chơi đi, mà có chuyện gì khiến Vy lại đến chị vào giờ này nhỉ?
Uyên Vy hỏi lại:
- Bộ giờ này là không được đến tìm chị à?
Quỳnh Phương cười:
- Không phải, em đến bất cứ giờ nào thì chị cũng sẵn sàng để đón em hết. Nhưng mà bây giờ trời đang nắng...
- Còn nắng gì nữa, hơn ba giờ rồi - Uyên Vy thấp giọng rủ rê - Thay quần áo đi phố với em đi Phương.
- Sao lại đi phố? Vy cần mua gì à? Quỳnh Phương ngạc nhiên hỏi lại em gái. Uyên Vy lắc đầu:
- Cũng không hẳn là em muốn mua một thứ gì nhưng đột nhiên muốn đến rủ Phương đi phố thôi. Lâu rồi chị em mình không cùng đi dạo phố mà!
Quỳnh Phương bật cười:
- Chị mới xa nhà có nửa tháng thôi mà Vy đã nói là lâu ngày.
Uyên Vy cũng cười:
- Thì từ hai ngày trở lên là lâu rồi, khi trước có ngày nào chị em mình không thấy nhau đâu.
Quỳnh Phương chợt hỏi:
- Lúc này ở nhà mọi người ở nhà mình sao rồi hở Vy?
Uyên Vy lăn người ra giường:
- Thì cũng vậy thôi, chị Quỳnh cũng vẫn quen với cái anh chàng đó, và anh Thạch thì thỉnh thoảng đến nhà. Chị Quỳnh không tiếp nên chị Uyên và em phải nói chuyện với anh ấy.
Nhớ đến câu chuyện Nguyên nói với mình hôm nào, Quỳnh Phương hỏi ngay:
- Anh Thạch với Phương Uyên thân thiết lắm à?
Nghe câu hỏi của Quỳnh Phương có vẻ là lạ, Uyên Vy nhỏm đầu lên nhin chị chăm chú:
- Sao Phương lại hỏi như thế? Có gì lạ à?
Không muốn để Uyên Vy biết được điều mình đang quan tâm, Quỳnh Phương lắc đầu:
- Không, tại nghe em nói là Phương Uyên tiếp anh Thạch nên chị hỏi như thế thôi.
Uyên Vy lại thả người xuống nệm:
- Thì cũng như em vậy, cứ phải tiếp chuyện với anh ấy đó thôi. Nhưng mà anh Thạch nói chuyện cũng vui lắm, lại rất tế nhị chứ không xô bồ hay vô duyên một chút nào. Bà Quỳnh nhà mình mà chê anh Thạch thì đúng là một sai làm lớn...
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Đừng nói như thế, lỡ chị Quỳnh nghe thì chị ấy sẽ giận em đó. Chị ấy đã có người yêu thì làm sao có thể để ý đến người khác nữa.
Uyên VY sải dài hai tay ra giường, mắt ngắm nhìn căn phòng:
- Thôi, đừng nói chuyện bà Quỳnh nhà mình nữa, chán chết - Rồi cô đổi giọng, trầm trồ khen - Công nhận ba mẹ anh Nguyên với anh Nguyên cưng chị ghê ta ơi, một căn phòng tuyệt vời.
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Thì cũng bình thường thôi chứ có gì là tuyệt vời đâu.
Uyên Vy giơ tay quơ một vòng:
- Trang bị đầy đủ như thế này, mà toàn là đồ xịn không. Vậy mà còn không chịu là tuyệt vời thì chị còn muốn gì nữa?
- Thì là những thứ máy móc cần thiết cho một cuộc sống bình thường, nhà mình cũng có chứ bộ không đâu.
Uyên Vy nhìn chị một cách lạ lùng:
- Ở nhà mình chỉ có một bộ để ở phòng khách, mọi người đều phải xài chung. Còn ở đây chị có riêng một bộ trong phòng, muốn xử dụng thế nào thì tuỳ ý. Thế mà còn không khác hay sao?
Quỳnh Phương cười nhẹ:
- Là đồ anh Nguyên sắm từ hồi chưa cưới chị chứ có phải là mới mua đâu, chỉ có cái bàn phấn là đồ mới thôi cô ơi.
Uyên Vy vẫn trầm trồ:
- Thì mua trước hay sau có gì là khác đâu. Vấn đề là bây giờ chị được sở hữu nó kìa. Mà thôi, nói hoài cũng không hết chuyện. Thay quần áo đi chơi với em đi.
Quỳnh Phương cũng muốn ra khỏi nhà cho thoải mái một chút, vì vậy lời rủ rê của Uyên Vy đến thật là đúng lúc nhưng cô vẫn ngần ngại:
- Ba mẹ anh Nguyên không có ở nhà, làm sao chị đi được?
- Có gì đâu, chị gọi điện cho anh Nguyên nói là đi chơi với em một lát...
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Uyên Vy, Quỳnh Phương mềm lòng. Cô gật đầu:
- Không cần gọi cho anh Nguyên đâu, giờ anh ấy đang bận làm việc mà. Để chị dặn chị bếp là được rồi, nhưng phải để chị về trước năm giờ đó.
Uyên Vy dài giọng:
- Biết rồi, phải về trước năm giờ để còn đón chàng chứ gì!
Quỳnh Phương cười cười:
- Chứ còn gì nữa, anh Nguyên về mà không thấychị thì anh ấy không vui đâu.
Sau khi Quỳnh Phương dặn chị người làm, Uyên Vy chở cô trên chiếc Max quen thuộc ngày nào của cô. Ngang qua các thương xá, Quỳnh Phương ngạc nhiên khi thấy Uyên Vy không có vẻ gì là ghé vào liền hỏi:
- Không phải là em muốn mua sắm thứ gì sao?
Uyên Vy lắc đầu:
- Để hôm khác hãy mua, hôm nay em muốn rủ chị đi uống café, nghe nhạc thôi.
Quỳnh Phương thở ra
- Vậy mà hồi nãy không nói để chị pha café rồi mình ở nhà nghe nhạc không thú vị à? Anh Nguyên có nhiều dĩa nhạc nghe hay lắm.
Uyên Vy xí dài một tiếng:
- Ở nhà nghe nhạc thì đâu có thú vị gì, vấn đề là mình phải ngồi tiệm, vừa nghe nhạc vừa ngắm nhìn thiên hạ mới thích chứ. Mà nè, đi chơi với em thì chị phải để anh Nguyên ở nhà nghe, không được cứ mỗi chút lại nhắc anh Nguyên, anh Nguyên đó...
Quỳnh Phương bật cười:
- Không nhắc thì không nhắc, làm cái gì mà nói một hơi nghe ghê vậy nhỏ.
Vừa khi đó, Uyên Vy dừng xe trước một tiệm café, cô quay lại nói với chị:
- Phương xuống đi, để em gởi xe đã.
Quỳnh Phương đứng đợi Uyên Vy giao xe cho người giữ rồi hai chị em mới đẩy cửa bước vào. Cánh cửa vừa mở ra, một luồng không khí mát lạnh ùa tới phả vào mặt làm Quỳnh Phương thấy dễ chịu hẳn.
Kéo chị tới một góc phòng, Uyên Vy ngồi xuống chiếc bàn đã có một người ngồi sẵn. Quỳnh Phương vội kéo tay em gái:
- Vy, có người mà...
Nhưng rồi câu nói của cô tắt hẳn khi người thanh niên ngồi đó ngước mặt lên. Và một tiếng kêu thảng thốt bật ra khỏi miệng Quỳnh Phương:
- Anh Tùng!
Tùng đứng lên, anh kéo ghế rồi chìa tay ra mời:
- Phương ngồi đi!
Quỳnh Phương quay sang nhìn Uyên Vy, vẻ thản nhiên của cô bé làm cô hiểu ngay cuộc gặp mặt với Tùng hôm nay không phải là ngẫu nhiên mà là sự sắp đăït của hai người. Đột nhiên Quỳnh Phương thấy bừng bừng tức giận vì cô bị em gái bán đứng. Nhưng vốn bản tính dịu dàng nên cô không phản ứng ồn ào mà chỉ lặng lẽ nhìn Tùng:
- Như thế này là sao hở anh Tùng?
Hiểu ngay là Quỳnh Phương đã biết chuyện, Tùng nhẹ nhàng trả lời:
- Phương ngồi đi rồi anh sẽ giải thích.
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Em không ngồi, em sẽ về đây.
Nói xong, cô quay người bước đi nhưng Uyên Vy đã kéo tay cô lại:
- Chị Phương, nghe em nói...
Quỳnh Phương gay gắt:
- Em còn muốn nói gì nữa? Không phải là em đã gạt chị hay sao?
Uyên Vy gật đầu:
- Em xin lỗi Phương, nhưng vì anh Tùng nhờ em quá. Với lại, Phương đừng giận. Anh ấy sắp đi xa...
Quỳnh Phương quay lại nhìn Tùng, cô ngạc nhiên đến nỗi quên cả giận:
- Anh định đi đâu? Chẳng phải là gia đình anh ở đây hay sao?
Tùng gật đầu:
- Thì Phương cứ ngồi đi rồi anh sẽ nói cho mà nghe - Thấy Quỳnh Phương chịu ngồi xuống, anh lại quay sang Uyên Vy - Cám ơn em, Uyên Vy.
Uyên Vy quay sang Quỳnh Phương:
- Một lát Phương gọi điện, em tới rước Phương nghe.
Tùng vội nói:
- Không cần đâu Vy, anh sẽ đưa Phương về.
Quỳnh Phương cũng gật đầu:
- Được rồi, chị về Taxi cũng được.
Tùng hỏi Quỳnh Phương:
- Phương uống gì?
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Không cần đâu, anh Tùng! Anh có chuyện gì muốn nói với Phương à?
- Đừng vội thế mà Phương, để anh gọi nước cho em rồi mình sẽ nói chuyện nhé!
Quỳnh Phương ngập ngừng:
- Em nghĩ là... mình có chuyện gì để nói đâu anh?
Tùng nhìn Quỳnh Phương thật buồn:
- Anh gặp Phương lần này là lần cuối, ngày mai anh rời xa nơi này rồi, chẳng lẽ Phương lại khó khăn với anh như thế sao.
Quỳnh Phương đã tin là Tùng nói thật, cô thấy lòng mình dịu xuống và sự tức giận khi nãy đã biến đâu mất rồi và thay vào đó là một sự thông cảm sâu sắc. Ừ, cho là anh ấy có tình cảm với mình thì sao? Anh ấy đâu có tội! Là do con tim anh ấy sinh ra như thế chứ, và cô không đáp ứng lại với tình cảm của người ta thì cũng đừng qúa tàn nhẫn chà đạp lên nỗi đau đó nữa.
Nhìn Tùng một thoáng, Quỳnh Phương cảm nhận được nỗi buồn trong anh. Cô dịu giọng:
- Thế gia đình anh Tùng định chuyển đi nơi khác à?
Tùng lắc đầu:
- Gia đình anh không có gì thay đổi cả, là chỉ mình anh thôi...
- Một mình anh thôi ư? Thế anh đi đâu? Tại sao lại phải đi?
Sự hoảng hốt của Quỳnh Phương làm Tùng thấy ấm lòng, như thế có nghĩ là Qùynh Phương vẫn quan tâm tới anh đấy chứ! Nhưng chỉ một thoáng thôi rồi anh lại buồn như cũ, vì sự quan tâm ấy phỏng có ích gì? Cô gái dịu dàng đang ngồi trước mặt anh đây đâu còn là đối tượng để cho anh thương nhớ được nữa, cô ấy đã là riêng của một người rồi mà! Nhưng trái tìm có lý lẽ riêng của nó, và Tùng vẫn không sao có thể bắt trái tim mình đừng yêu Quỳnh Phương nữa, tuy anh vẫn biết tình yêu đó chỉ là vô vọng mà thôi.
Nhìn Quỳønh Phương bằng ánh mắt ấm áp, Tùng khẽ mỉm cười:
- Anh vừa ký hợp đồng làm việc với một công ty đa quốc gia, và anh sẽ làm trưởng văn phòng đại diện cho họ tại Malaysia một thời gian là bốn năm...
Mới chỉ nghe tới đó. Quỳnh Phương đã thảng thốt kêu lên:
- Chẳng phải là công việc của anh ở trướng Đại học rất tốt đẹp hay sao? Và anh đã từng nói là rất thích công việc này vì với công việc đó thì anh vừa có thể nghiên cứu, vừa có thể giúp đỡ được các lớp đàn em... Thế thì tại sao anh lại phải thay đổi công việc, mà lại đi xa như thế?
Nước mắt Quỳnh Phương đã long lanh, và cô có vẻ bị kích động rõ rệt. Tùng không lường trước được phản ứng của Quỳnh Phương như thế nên trong lúc bất ngờ, anh có vẻ bối rối. Nhưng rồi Tùng đã trấn tĩnh mình lại được ngay, anh cầm bàn tay Quỳnh Phương đang để trên bàn, dịu dàng:
- Đừng như thế mà, Quỳnh Phương! Làm mãi một công việc cũng chán chứ em. Vì thế mà có cơ hội nhận được một công việc tốt hơn thì tôi gì anh lại không nhận? Với công việc mới này, lương của anh sẽ cao gấp đôi khi anh còn làm việc ở trường, lại được đi công tác ở các nuớc. Như vậy thù vị hơn chứ em. Vả lại, Malaysia với Việt Nam cũng đâu có xa gì, chỉ vài giờ là anh lại có thể có mặt tại thành phố này rồi mà. Khi nào em có em bé, nhất định anh sẽ có mặt để mừng cho mẹ con em đấy.
Tùng đã nói thế, Quỳnh Phương còn biết nói gì nữa bây giờ. Tuy nhiên, cô vẫn cảm nhận được sự ra đi của Tùng có nguyên nhân chính là vì cô. Biết là mình không có lỗi trong tình cảm của anh, nhưng không hiểu sao Quỳnh Phương vẫn thấy lòng vương một chút áy náy. Cô ngập ngừng:
- Anh Tùng, em xin lỗi!
Tùng cười dịu dàng:
- Sao lại xin lỗi anh hở Phương, em có lỗi gì với anh nào? Đừng nghĩ như thế mà suy nghĩ vẩn vơ rồi tự làm khổ mình. Hôm nay anh chỉ muốn gặp em để từ giã thôi, hy vọng là ngày gặp lại anh em mình sẽ vui hơn chứ đừng có mít ướt như thế này nhé! Còn hôm nay, em đến gặp anh như thế này là anh đã vui lắm rồi. Anh muốn nhìn thấy em cười thật tươi như mọi khi chứ đừng ủ rũ như thế này, mai mốt có nhớ đến em, anh phải hình dung ra một cô Quỳnh Phương thật tươi tắn, xinh đẹp cơ. Nào, hãy cười lên để tiễn anh lên đường thì nh mới gặp được nhiều may mắn chứ!
Nụ cười của Quỳnh Phương không thể tròn như Tùng mong ước được mà nó lại méo xệch như thể cô sắp oà lên khóc đến nơi:
- Thế bao giờ anh đi?
- Khuya nay anh sẽ lên máy bay?
Bây giờ thì Quỳnh Phương không thể kềm nén được nữa, nước mắt cô đã chảy dài trên mặt. Anh buồn em lắm phải không anh Tùng, vì thế anh ra đi như một người trốn chạy. Vẫn biết chuyện con tim thì không thê nói được, nhưng tại sao anh lại yêu em làm gì khi mà trái tim em không thuộc về anh. Để giờ đây, em ray rứt vì tình cảm của anh mà lại không thể làm được một điều gì cho anh hết!
Buông bàn tay Quỳnh Phương ra, Tùng nói:
- Em uống nước đi rồi anh đưa em về, cũng khá mụôn rồi đó Phương ạ!
Quỳnh Phương như sực tỉnh, cô lau nước mắt rồi lắc đầu:
- Em tự về được rồi, anh Tùng!
Aùnh mắt Tùng trĩu buồn:
- Chẳng lẽ em không cho anh đưa em về một lần sao Phương?
Lại một lần nữa, trái tim Quỳnh Phương nhói lên. Dù biết là mình đã không còn tự do để có thể nhờ bất cứ ai chở nữa, nhưng cô không đành lòng từ chối lời đề nghị của Tùng.
Đưa Quỳnh Phương về đến nhà, Tùng bước xuống chống xe rồi quay nhìn cô đăm đắm như muốn in thật rõ hình bóng đó vào trong tâm khảm của mình. Ngày mai anh sẽ xa em, sẽ có một cuộc sống mới nơi một đất nước xa lạvà những con người cũng xa lạ. Sẽ không còn những buổi chiều anh hớn hở đến nhà em, dù chỉ để nói vài ba câu chuyện bâng quơ và để nhìn em một thoáng. Em hãy hạnh phúc thật nhiều nhé Quỳnh Phương!
Bất giác, Tùng choàng tay ôm chặt Quỳnh Phương vào lòng. Gục đầu vào mái tóc cô mà lòng anh đau nhói. Biết là anh sẽ không có được em, và anh đã trốn chạy mà sao lòng anh lại đau như thế này hở Phương? Một lần ôm em rồi mãi mãi cách xa, phải không em?
Buông Quỳnh Phương ra, Tùng trầm giọng:
- Em bấm chuông đi Phương, khi nào cổng mở thì anh sẽ về.
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Anh về đi, em sẽ vào nhà sau.
Hiểu được sự e dè của Quỳnh Phương, Tùng gật đầu. Anh nổ máy xe rồi nhìn cô, thầm nhủ trong lòng:
- Vĩnh biệt em, tình yêu của anh!
Tùng đi rồi, Quỳnh Phương mới gọi cổng. Trong lòng cô, nỗi buồn vẫn chưa hề vơi!
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ