Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ừ phòng tắm bước ra, Quỳnh Phương suýt soa:
- Lạnh quá.
Đang nằm ở giường, Nguyên gọi:
- Lại đây với anh!
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Để em chải tóc, anh vào tắm đi!
Nó xong, cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước bàn phấn, bắt đầu gỡ tóc. Nguyên nhỏm dậy, bước xuống giường và đến bên vợ. Anh choàng tay ôm cô:
- Để anh chải tóc cho!
Quỳnh Phương nghiêng đầu nhìn chồng:
- Anh chải mãi mấy hôm nay mà không chán à?
Nguyên lắc đầu:
- Anh tình nguyện chải đầu cho em cả đời, làm sao mà chán được. Thôi, đưa lược đây.
Trao chiếc lược cho chồng, Quỳnh Phương trề môi:
- Tán khéo lắm, không biết là ngoài em ra còn có ai được nghe những lời như thế này hay không?
Vừa nhẹ nhàng đưa lược chải lên mái tóc mềm mại của Quỳnh Phương, Nguyên vừa khẳng định một cách mạnh mẽ:
- Chỉ có mình em được nghe và duy nhất một mình em thôi.
Hơi ngả đầu ra phía sau, Quỳnh Phương tìm ánh mắt chồng:
- Em tin anh, anh Nguyên!
Nguyên cười ngọt ngào:
- Nhất định là em phải tin anh rồi, vì tình yêu của anh chỉ dành cho em mà thôi.
Nói xong, Nguyên cúi xuống. Đôi môi anh tìm đến với hai cánh môi mềm của Quỳnh Phương, lại một nụ hôn thật nồng được anh trao cho vợ.
Thật lâu, Quỳnh Phương khẽ cựa mình. Nguyên vẫn không rời môi vợ. Anh hỏi nhỏ:
- Em sao thế?
Quỳnh Phương lúc lắc đầu:
- Em mỏi cổ quá.
Nguyên vội buông Quỳnh Phương ra, anh cười:
- Anh quên là em đang ngồi như thế này.
Quỳnh Phương xô nhẹ Nguyên:
- Anh đi tắm đi!
Nguyên bước vào phòng tắm, Quỳnh Phương với tay lấy chiếc áo lạnh khoác lên người. Bước đến bên cửa sổ, cô ngắm nhìn xuống dưới sân khách sạn, những sợi dây đèn đủ màu cứ lấp lánh, lấp lánh...
Nguyên đã trở ra, anh cười với vợ:
- Khí hậu trên này dễ chịu thật, chẳng bù với ở nhà cứ nóng đến điên cả người. Nhiều lúc anh chẳng muốn bước ra khỏi phòng nữa, cứ nghĩ đến bầu trời nắng chiếu chói chang là anh lại thấy ngán.
Ngả người xuống giường, chiếc nệm dày êm ái ôm lấy người làm Nguyên càng thấy dễ chịu. Anh kêu lên:
- Thoải mái quá đi thôi! Lại đây em ơi!
Quỳnh Phương mỉm cười rồi đi lại bên chồng. Từ khi lên đây, cô làm theo tất cả mọi điều Nguyên nói vì cô không hề muốn làm trái ý anh một chút nào.
Vòng tay Nguyên ôm trọn thân hình mảnh mai của Quỳnh Phương, anh lăn cô một vòng trên giường. Xoa tay lên bờ vai cô, anh khựng lại khi sờ vào chiếc áo lạnh to sù:
- Em định đi ra ngoài nữa à?
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Không. Sao anh lại hỏi thế?
Nguyên kéo chiếc áo lạnh của Quỳnh Phương:
- Thế thì tại sao em lại mặc áo lạnh?
Hiểu được điều thắc mắc của chồng, Quỳnh Phương giải thích:
- Hồi nãy mới tắm xong em thấy hơi lạnh nên mới khoác áo vào thôi.
- Cởi áo ra đi em, đã có anh sưởi ấm cho em rồi - Nguyên vừa nói vừa kéo chiếc áo lạnh ra khỏi người vợ. Quỳnh Phương ngoan ngoãn làm theo lời chồng, cô rúc sát vào người anh.
Luồn tay cho vợ gối đầu, Nguyên ôm chặt Quỳnh Phương vào lòng, âu yếm:
- bây giờ còn lạnh nữa không?
Quỳnh Phương bật cười, cô hóm hỉnh trả lời:
- Bây giờ thì không lạnh nữa nhưng mà em sắp chết ngạt rồi đây!
Nguyên ngạc nhiên:
- Tại sao lại chết ngạt? Anh ôm em làm em nóng quá hay sao?
Quỳnh Phương bật cười:
- Không phải là nóng mà vì anh ôm em chặt quá. Anh mà siết chặt em thêm một chút nữa thì em sẽ không thở được, như thế thì chết ngạt mất chứ sao!
Nguyên khẽ nới lỏng vòng tay, anh nhìn vợ say đắm:
- Anh yêu em quá, Phương ạ! Anh chỉ muốn ôm em mãi như thế này thôi.
Quỳnh Phương cũng đáp trả lại chồng bằng ánh mắt long lanh:
- Em cũng muốn nằm như thế này mãi, anh ạ!
Nguyên nhỏm đầu lên rồi anh lại cúi xuống, một nụ hôn nữa đáp xuống đôi môi hồng. Từ hôm cưới đến nay, Nguyên và Quỳnh Phương cũng không biết là anh đã hôn cô bao nhiêu lần rồi. Thế mà lần nào hôn nhau thì nụ hôn của Nguyên cũng thật nồng nàn, thật ngọt ngào mê đắm... Nguyên chỉ muốn bỏ hết những phiền toái của cuộc sống ở bên ngoài cánh cửa, để chỉ có mình anh và Quỳnh Phương ở mãi trong căn phòng thần tiên này mà thôi.
Cứ thế, Nguyên đắm hồn trong giấc mộng yêu đương tuyệt vời. Nhưng Quỳnh Phương đã đưa anh trở về với thực tại. Khi môi anh vừa dứt khỏi môi cô, Quỳnh Phương đã nói ngay:
- Mai mình về, anh nhé!
Nguyên ngạc nhiên:
- Sao lại về, chúng mình đang đi chơi vui vẻ như thế này kia mà. Chẵng lẽ em đã chán đi chơi rồi hay sao?
- Nhưng mà em nhớ nhà rồi!
Nguyên cười cười:
- Nhớ nhà à? Nhà nào?
Quỳnh Phương ngúng nguẩy trong vòng tay Nguyên:
- Em không giỡn đâu, là em nhớ nhà thật đó.
Nụ cười vẫn không tắt trên môi Nguyên:
- Thì anh cũng đâu có giỡn, là anh hỏi thật chứ bộ. Này nhé, nếu em nhớ căn nhà mà em đã từng được sinh ra và lớn lên thì em phải tập quên nó đi, vì em sẽ không còn được sống trong căn nhà đó nữa mà chỉ thỉnh thoảng về chơi thôi. Còn căn nhà mà em sẽ bắt đầu sống từ sau khi mình đi chơi về thì em đã ở đâu mà nhớ...
Quỳnh Phương cười cười thú nhận:
- Nói là nhớ nhà thế thôi chứ thực ra thì em nhớ mẹ và mấy đứa. Từ khi hiểu biết tời giờ, đây là lần đầu tiên em xa nhà một mình nhiều ngày...
Nguyên cãi ngay:
- Đâu mà một mình, là hai mình chứ. Em bỏ anh đi đâu?
Quỳnh Phương hứ một tiếng:
- Em nói một mình có nghĩa là không có Phương Uyên với Uyên Vy đó, hồi nào tới giờ khi đi nghỉ mát bao giờ cũng có cả ba chị em hết.
Vòng tay Nguyên lại siết Quỳnh Phương chặt thêm một chút:
- Bộ đi với anh không thích hay sao mà em lại muốn có mấy cô em?
Câu hỏi của Nguyên làm Quỳnh Phương lúng túng, cô tìm các trả lời đẩ Nguyên đừng buồn:
- Không phải là như thế, đi chơi với anh thì em rất hạnh phúc, nhưng không hiểu sao em vẫn thấy nhớ mọi người... - Mắt Quỳnh Phương long lanh - Anh đừng buồn, em... em không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này được...
Thấy vợ sắp khóc, Nguyên không muốn trêu nữa. Anh dịu dàng:
- Là con người thì ai cũng có tình cảm, em cũng thế thôi. Anh hiểu tâm trạng của em bây giờ, chỉ tại em chưa từng xa cách những người thân yêu của mình nên mới nhớ mọi người đến thế. Nhưng trong lòng em, anh vẫn là nhất phải không?
Quỳnh Phương gật đầu:
- Em yêu anh mà!
Nguyên hôn nhẹ lên môi Quỳnh Phương:
- Thế là được rồi, chỉ cần em yêu anh còn thì em cứ việc thương yêu những người thân của em. Anh không nhỏ mọn đi ghen tỵ với những người đó đâu.
Quỳnh Phương trở lại vấn đề cũ:
- Vậy mai mình về há anh?
Nguyên dỗ dành:
- Chịu khó đi em, chúng mình chỉ có một lần trăng mật như thế này thôi. Mà anh thì đợi tuần trăng mật này những bốn năm rồi, bây giờ mới có được thì phải tận hưởng chứ em. Mai mốt bận công việc hoặc là có con rồi thì chúng mình không đi chơi thoải mái như thế này được đâu.
- Thì mình đi chơi cũng mười ngày rồi còn gì...
- Đi một tháng đó em ơi!
Quỳnh Phương kêu lên:
- Sao đi dữ vậy anh? Còn công ty thì sao?
- Đã có ba trông coi giúp anh rồi, em không phải lo.
- Như vậy sao được hở anh? Mình thì đi chơi vui vẻ mà ba thì phải làm việc thay anh...
Nguyên trấn an Quỳnh Phương:
- Em đừng lo quá như thế, là ba mẹ bảo anh đưa em đi chơi đó. Đáng lẽ là chúng mình sẽ đi Nhật chơi nhưng vì anh quên làm hộ chiếu cho em nên mình đành phải đi chơi ở đây thôi. Từ từ rồi anh làm hộ chiếu cho em, khi nào anh qua đó công tác sẽ đưa em đi theo chơi luôn.
Quỳnh Phương lại kêu lên:
- Như thế thì tốn kém lắm, anh ạ! Mấy hôm nay em thấy anh tiêu tiền mà xót cả ruột.
Nguyên lắc đầu:
- Mình làm ra được thì phải tiêu xài cho thoải mái chứ em, miễn là mình không phung phí thì thôi. Nào, không thắc mắc chuyện tiền bạc nữa. Mai mình đi chơi ở đâu đây?
Quỳnh Phương suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Em cũng không biết nữa, các cảnh đẹp va khu vui chơi ở đây thì mình đã đi hết rồi.
Quân đề nghị:
- Vậy mình ra Nha Trang chơi thêm một tuần nữa, sau đó về Phan Thiết và Vũng Tàu, mỗi nơi vài ngày nữa rồi hãy về nhé!
Quỳnh Phương lại lắc đầu:
- Mùa này Nha Trang nóng lắm, em không đi đâu...
Nguyên ôm siết Quỳnh Phương:
- Vậy thì ở lại đây chơi cho đã, khi nào chán thì mới về. Anh muốn có một khung cảnh riêng tư của chúng mình trong đó có thật nhiều kỷ niệm ngọt ngào mà mai này khi nhớ lại, chúng mình vẫn cứ thấy hạnh phúc tràn đầy.
Quỳnh Phương không thể nói gì thêm nữa khi Nguyên đã nó như thế, vì những điều anh vừa nói chứng tỏ anh rất yêu cô và cũng vì đôi môi của anh đã chiếm đoạt đôi môi hồng của cô mất rồi. Quỳnh Phương chỉ còn biết mềm người ra mà đón nhận tình yêu của chồng. Đêm trở nên lung linh, huyền diệu với hai kẻ yêu nhau...
Buổi sáng, Quỳnh Phương thức giấc khi trời vẫn còn mờ tối và Nguyên thì vẫn còn đang say ngủ. Nhẹ ngồi lên để Nguyên đừng thức giấc, Quỳnh Phương khoác chiếc áo lên lên vai rồi bước tới bên cửa sổ nhìn xuống những ngọn đồi thông phía trước khách sạn.
Nắng chưa lên, cảnh vật còn chìm trong sương mù lãng đãng. Quỳnh Phương cứ đứng im lặng để ngắm nhìn cảnh trí tuyệt vời của tạo hoá. Cô nhìn như muốn in sâu những hình ảnh đó vào tâm trí để mai mốt khi về nhà rồi, cô vẫn có thể tưởng tượng ra được thiên nhiên tuyệt vời của vùng đất được mệnh danh là thành phố tình yêu.
Mặt trời đã bắt đầu nhô lên từ xa, phía sau những ngọn đồi thông phủ chập chùng. Vầng thái dương đỏ rực, to như một chiếc mâm to phù lên cảnh vật những tia nắng vàng làm lấp lánh những giọt sương đêm còn đọng trên cành lá. Chim chóc đã thức dậy, bắt đầu hót líu lo.
Quỳnh Phương thu tầm mắt về nhìn xuống khoảng sân khách sạn, cả một thảm hoa màu vàng đang rực rỡ khoe màu trước mắt cô. Hoa cúc vàng, những đoá hoa cúc đon sơ nhưng vươn lên đầy sức sống như thách thức với nắng gió, mưa sa... Và tại một góc sân, những cánh hồng cứ lung linh trong nắng như tình yêu đang nở rộ trong hồn cô. Cảnh trí ban mai thật tuyệt vời, Quỳnh Phương cứ ngắm mãi không thôi. Ứơc gì cho thời gian dừng lại nhỉ, để Quỳnh Phương không bao giờ mất đi những giây phút hạnh phúc tuyệt vời này...
Rèm cửa được Quỳnh Phương kéo lại, căn phòng lại chìm trong làn ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ ở đầu giường. Vắt chiếc áo lạnh lên lưng ghế, Quỳnh Phương trở lại giường.
Sợ chồng thức giấc, Quỳnh Phương khẽ ghé người nằm sát mép giường thật nhẹ nhàng. Những ngày rảnh rỗi này, Nguyên không cần phải thức sớm. Hãy để anh ngủ cho thật ngon giấc, chẳng mấy ngày nữa anh đã lại phải vất vả vì công việc rồi!
Nguyên trở mình quay mặt ra ngoài, Quỳnh Phương vội nhích ra phía ngoài một chút nhưng vi\òng tay Nguyên ấm nồng đã ôm choàng ngang người cô, và giọng anh tỉnh táo cất lên:
- Ngắm cảnh đồi thông trong sương mù buổi sáng đã chưa?
Quỳnh Phương nhìn chồng, gương mặt Nguyên tỉnh táo chứ không hề có một chút gì ngái ngủ khiến cho cô biết ngay là anh thức đã từ lâu chứ không hề ngủ say như nãy giờ cô vẫn tưởng. Cung tay lên đấm nhẹ vào ngực chồng, Quỳnh Phương nũng nịu:
- Anh thức nãy giờ mà cứ làm bộ ngủ làm người ta cứ phải rón ra rón rén, sợ làm mất giấc ngủ của anh.
Nguyên cười:
- Nhờ vậy mà anh mới có dịp biết được là "người ta" của anh cũng mơ mộng quá chừng đấy.
Quỳnh Phương cong môi:
- Em mơ mộng thì có làm sao đâu mà phải biết với không?
- Có chứ sao không! Anh phải theo dõi coi em mơ mộng những gì chứ!
Quỳnh Phương nghênh mặt lên:
- Thế anh đã biết em đang ơ mộng những gì chưa?
Nguyên ra vẻ suy nghĩ:
- Hình như người ta đang nhớ đến một người nào đó...
- Là ai nào?
- Nếu anh nhìn không lầm thì người mà em đang nghĩ đến đang ở... bên cạnh em đây.
Quỳnh Phương cấu vào tay Nguyên một cái:
- Xạo không! Tự nhận là mình há?
Nguyên cười:
- Không nhận cũng không được, vì em đứng ở bên cửa sổ mơ mộng một hồi rồi lại trở về bên anh. Thế thì nhất định người mà em mơ mộng chỉ là anh mà thôi - Vòng tay Nguyên siết chặt thân người Quỳnh Phương thêm một chút, và anh thì thầm - Đúng không nào, vợ yêu?
Quỳnh Phương cười khúc khích:
- Anh khôn quá đi, toàn là vơ vào cho mình không à.
- Vơ vào mà có lợi thì cứ vơ vào chứ em.
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Chịu thua anh luôn, nói cách nào cũng chống chế được cả.
Nguyên hôn vợ một cái rồi hỏi:
- Sáng nay mình làm gì, em nhỉ?
Quỳnh Phương nũng nịu:
- Trước hết là phải đi ăn sáng cái đã, em đói meo cả ruột rồi đây này.
Nguyên cười:
- Đúng rồi, anh cũng đói. Nhưng rồi sau đó mình sẽ làm gì?
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Em cũng không biết nữa, ở đây mình đi hết mọi chỗ rồi, có còn chỗ nào mà đi chơi nữa đâu.
- Hay là mình về Vũng tàu chơi mấy hôm đi em?
- Thôi anh ạ, nếu về thì mình về thẳng nhà luôn chứ đừng đi Vũng tàu nữa. Để hôm nào thuận tiện mình sẽ rủ cả nhà cùng đi cho vui.
- Thôi, anh không thích có đông người đâu. Anh chỉ thích có mỗi hai đứa mình thôi.
Quỳnh Phương chu môi:
- Anh ích kỷ...
Nguyên gật đầu:
- Chịu luôn, anh ích kỷ để giữ vợ anh thì có sao đâu.
Quỳnh Phương tròn mắt:
- Em làm gì mà anh phải giữ? Bộ anh không tin em hay sao?
Biết Quỳnh Phương hiểu lầm câu nói của mình, Nguyên vội giải thích:
- Không phải như em nghĩ đâu, anh hoàn toàn tin em mà. Nhưng anh chỉ muốn cứ ở mãi bên em như thế này thôi, không muốn chia sẻ em với ai hết đó.
Quỳnh Phương chợt suy tư:
- Anh cứ như thế này, em sợ...
- Em sợ gì?
- Mẹ chỉ có mình anh, thế mà anh lại chỉ biết có mình em như thế này thì em sợ là mẹ sẽ ghét em mất...
Hiểu được sự lo lắng của vợ, Nguyên trấn an cô ngay:
- Em đừng lo, mẹ vẫn còn có ba ở bên cạnh mà, đâu phải chỉ có mình anh thôi đâu. Vả lại mẹ cũng rất yêu em nên chuyện anh yêu em không làm cho mẹ bực mình đâu.
- Nhưng em vẫn thấy lo lo...
Nguyên cười cười:
- Nếu em muốn hoàn toàn yên tâm là mẹ sẽ thương yêu em như anh đang yêu em thế này thì anh chỉ cho em một cách nhé...
Quỳnh Phương háo hức hỏi ngay:
- Làm cách nào hở anh?
Nguyên thì thầm vào tai vợ:
- Là em cứ sinh ngay cho mẹ một thằng cháu nội là mẹ sẽ yêu em nhất, yêu hơn cả anh nữa đó.
Quỳnh Phương đỏ mặt:
- Chuyện đó thì... thì... làm sao mà em có thể quyết định được, khi nào nó đến thì mới có chứ.
Nguyên nồng nàn nhìn sâu vào mắt vợ:
- Dễ thôi mà, anh sẽ giúp em. Chịu không?
Quỳnh Phương không trả lời chồng nhưng ánh mắt cô long lanh nhìn anh. Nguyên ôm siết vợ trong vòng tay mạnh mẽ của mình, họ lại chìm vào nhau trong hạnh phúc tuyệt vời.
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ