If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
uổi sáng ngày đám cưới của Quỳnh Phương, mọi người trong gia đình dậy thật sớm. Không khí rộn ràng của một ngày trọng đại trong gia đình đã khiến mọi người - ngay cả ông Nam là một người luôn luôn điềm đạm - cũng phải tất bật.
Quỳnh Phương trông có vẻ hốc hác khiến bà Nam lo lắng:
- Con không khoẻ à Phương?
Biết mẹ lo lắng vì dáng vẻ phờ phạc của mình, Quỳnh Phương vội trấn an bà:
- Con không saao đâu, mẹ ạ. Chỉ là con bị mất ngủ một chút thôi.
Bà Nam chăm chú nhìn con gái:
- Sao thế, bộ con có gì không ổn hay sao?
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Không có gì đâu, mẹ ạ! Chỉ là đêm qua con thấy hồi hộp một chút, rồi thì cứ nghĩ ngợi lan man chuyện nõ sang chuyện kia nên con mới không ngủ được mà thôi.
Bà Nam lắc đầu:
- Mẹ đã nói rồi, con phải cố ngủ thì hôm nay mới có sức mà tiếp khách chứ! Thế này thì làm sao hôm nay đứng nổi đây, không khéo lại xỉu vì mệt mất!
Quỳnh Phương đưa hai tay lên xoa mặt:
- Con khoẻ mà mẹ, mọi khi học bài con cũng thức suốt đêm mà có sao đâu.
- Nhưng khi đó con có phải căng thẳng vì nghi lễ như hôm nay đâu...
Trúc Qùynh đứng gần đó xen vào:
- Mẹ không phải lo đâu, mẹ ạ! Chỉ là những hồi hộp khi sắp lấy chồng thôi mà. Nếu khi tiếp khách mà mệt thì Phương nó có thể vào phòng nghỉ một lát, khách sạn có dành một phòng cho cô dâu thay quần áo mà mẹ.
Vẫn còn lo lắng nhưng biết là không thể làm gì khác hơn được, bà Nam đành dặn con gái lớn:
- Hôm nay thì chắc là ba mẹ bận rộn lắm chứ không thể chăm sóc em con được đâu, vậy thì các con nhớ để ý đến Quỳnh Phương nhé!
Trúc Quỳnh gật đầu:
- Mẹ cứ yên tâm, cả ba đứa chúng con sẽ chăm sóc cô dâu chu đáo mà. Lại còn chú rể nữa, chẳng lẽ Nguyên nó lại để cho vợ nó mệt quá hay sao?
Bà Nam vẫn dùng dằng:
- Con coi thợ trang điểm bảo họ làm kheo khéo, che hết những nét mệt mỏi của em con nhé!
Trúc Quỳnh ôm vai mẹ:
- Được rồi, con biết phải làm gì để cho Phương nó đẹp nhất hôm nay mà - quay sang em gái, cô cười cười - Gớm, hôm nay mẹ cưng Phương nhất trên đời rồi đấy. Cô con gái làm đẹp mặt cha mẹ bằng một cái đám cưới rỡ ràng như thế này cơ mà.
Câu nói mang hơi hướm châm biếm của chị làm Quỳnh Phương thấy buồn cười, chị ấy ghen tỵ với mình hay sao vậy nhỉ? Mà nghĩ cũng lạ thật đấy, Nguyên là bạn thân với anh Hoàng. Thế thì chuyện thân thiết với cả bốn cô em gái của Hoàng là chuyện đương nhiên. Vậy mà anh lại không để ý đến cô nào, ngay cả chị Quỳnh xinh đẹp nhất trong bốn đứa. Rồi thì ông trời lại cho Quỳnh Phương quen biết anh, và tình yêu cứ thế lớn lên trong tim hai người để đến giờù đây, Quỳnh Phương theo anh bỏ cả cha mẹ, anh chị em đây này.
Nghĩ đến đó, nước mắt Quỳnh Phương lại viền mi. Trúc Quỳnh nhíu mày:
- Gì nữa đây? Chưa đi mà đã nhớ mẹ rồi hay sao?
Quỳnh Phương đưa tay quẹt mắt:
- Không có gì, là em mệt mỏi một chút thôi.
Nói xong, cô lẳng lặng đi vào phòng rồi ngồi xuống giường. Phương Uyên dẫn người thợ trang điểm vào và nói với Quỳnh Phương:
- Chị Phương, thợ đến rồi đây nè. Chị mau sửa soạn để trang điểm kẻo không kịp đó.
Quỳnh Phương gật đầu:
- Chị biết rồi, em ở đây coi có cần gì thì giúp chị nhé.
- Được rồi, chị cứ yên chí. Em với nhỏ Vy sẽ luôn ở bên cạnh chị mà - Rồi cô cười cười - Em phải đi sát bên chị để còn học hỏi, mai mốt còn làm cô dâu nữa chứ bộ.
Quỳnh Phương bật cười vì câu nói của em gái, nỗi buồn trong cô cũng vơi đi khi thấy Phương Uyên đối xử tận tình với mình. Tình cảm chị em ấm áp làm sao!
Uyên Vy cũng đã vào phòng, cô rờ tay vào chiếc áo cưới của Quỳnh Phương mà trầm trồ:
- Công nhận anh Nguyên có con mắt thẩm mỹ tuyệt vời thật, chiếc áo này đúng là có một không hai há Uyên!
Không nghe Phương Uiyên trả lời, Uyên Vy lại quay sang Quỳnh Phương:
- Chị Phương, mai mốt em lấy chồng chị có cho em mượn áo này không?
Quỳnh Phương đang ngồi im cho thợ trang điểm, cô không thể trả lời với em gái nên đành phải gật đầu thật khẽ. Phương Uyên ký nhẹ lên đầu Uyên Vy:
- Cón đang đòi bú mẹ mà đã tính tới chuyện lấy chồng hay sao?
Uyên Vy vênh mặt lên:
- Ai bảo với Uyên là em còn đòi bú mẹ, em đã đủ tuổi lập gia đình rồi chứ bộ!
Phương Uyên nghiêng đầu ngắm Uyên Vy:
- Trời ơi, ngó xuống mà coi Uyên Vy muốn chồng tới nỗi lộ ra mặt rồi nè! Được rồi Vy ơi, để một lát nữa tao coi nhân viên của anh Nguyên có anh chàng nào coi được, tao nói mẹ gả mày cho rồi.
Uyên Vy đánh túi bụi vào vai Phương Uyên:
- Bộ Uyên nói em là đồ bỏ hay sao mà phải đi kiếm chồng kiểu đó, em dư sức kiếm cho mình một anh chàng tuyệt vời chứ bộ, có khi còn hơn cả anh Nguyên với anh Hoàng nhà mình đó!
Phương Uyên gật đầu:
- Thế thì còn đợi gì mà Vy không mau mau đem cái anh chàng đó về trình diện ba mẹ đi, bảo đảm là ba mẹ oke liền, và như vậy thì có thể làm đám cưới vào tháng sau được đó!
Uyên Vy lắc đầu quầy quậy:
- Là em nói như thế thôi chứ em nào có "muốn chồng" đâu mà phải vội vàng như thế, còn phải để cho em học xong và rong chơi vài năm chứ vừa mới thoát được chuyện học hành vất vả lại chui đầu vào cái khổ khác là nợ chồng nợ con hay sao? Em đâu có ngu!
Phương Uyên lại ký cho Uyên Vy một cái nữa:
- Con nhỏ này cứ cái tật nó năng lung tung không bỏ mà! Vậy mà nãy giờ cứ nổ thấy ghê, cũng may là không ai bị miểng văng trúng đó.
Bị ký đầu đau điếng, Uyên Vy định cãi lại chị nhưng cô bé bắt gặp ánh mắt Phương Uyên đang nháy nhó và hướng về phía Quỳnh Phương đang ngồi nên hiểu ngay ý của chị. Uyên Vy lè lưỡi một cái với Phương Uyên rồi mau chóng tót ra khỏi phòng.
Nhưng rồi Uyên Phương ra khỏi phòng không lâu đã quay trở lại ngay, cô nghiêng đầu thì thầm với hai chị:
- Chị Phương với chị Uyên nghe tin sốt dẻo đây, bà Quỳnh nhà mình ra mắt người yêu.
Đúng là một chuyện bất ngờ đến nỗi Quỳnh Phương đang cố gắng ngồi im để thợ trang điểm cũng phải nhảy nhổm lên:
- Thật không? Sao Vy biết?
- Chị ấy đưa về bao giờ?
Phương Uyên cũng ngạc nhiên không kém Quỳnh Phương, cô cũng bật ra ngay một câu hỏi. Uyên Vy lại tiếp:
- Vừa mới đến đó, đang chào ba mẹ. Mà này, anh chàng đó đụng độ ngay với anh Thạch tại cổng.
Quỳnh Phương trợn mắt:
- Rồi có sao không?
Uyên Vy bật cười:
- Có sao là sao? Phương muốn biết chuyện gì?
- Ừ thì... hai người có thái độ gì với nhau?
- Thái độ gì là sao? Bộ Phương tưởng hai người đó đánh nhau vì bà Quỳnh nhà mình hở? Không có đâu, Phương đừng lo.
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Làm gì có chuyện đánh nhau, chị chỉ muốn biết là anh Thạch có phản ứng gì không khi thấy anh chàng đó.
Uyên Vy cũng lắc đầu:
- Chị Quỳnh đã là gì của anh Thạch đâu mà anh ấy phải có phản ứng! Em thấy khi chị Quỳnh đi với anh chàng ấy vào nhà thì anh Thạch cũng bước vào và chào ba mẹ, thái độ thản nhiên như không.
Phương Uyên cũng lên tiếng:
- Vậy là anh Thạch cư xử rất đúng đắn chứ sao, nếu mà anh ấy lại có một thái độ bất thường nào đó thì thật là dở tệ. Thế bây giờ cái ông đó đâu rồi?
- Đang ngồi với chị Quỳnh.
- Còn anh Thạch?
Uyên Vy hất cằm:
- Thì lại trò chuyện với anh Hoàng chứ sao, hình như anh ấy phụ với anh Hoàng làm cái gì đó.
Phương Uyên thở ra:
- Thế thì ổn rồi.
Phương Uyên nghĩ thế và Quỳnh Phương cũng nghĩ thế vì cô chỉ sợ Thạch nóng nảy gây gỗ với Quỳnh và người bạn của chị ấy thì sao! Nhưng hai ngưới có lo lắng quá không nhỉ khi mà giữa Thạch và Trúc Quỳnh không là gì cả. Thạch đã đến nhà chơi vài lần, trong những lần ấy thì Trúc Quỳnh không nói chuyện với anh lần nào trừ lần đi nhờ xe của anh cùng với các em đi xem ca nhạc. Và ngay cả Thạch cũng đến nhà chơi với tư cách là một người thân quen với gia đình chứ cũng không phải là đến với vai trò theo đuổi Trúc Quỳnh!
Mọi nghi lễ xin đón dâu đã xong, khi mọi người lục tục kéo nhau ra nhà hàng thì Thạch nói với chị em Phương Uyên:
- Mấy cô lên anh chở ra nhà hàng!
Phương Uyên nhìn quanh, mọi người đã yên vị trên xe chỉ còn lại mấy chị em với nhau mà thôi. Cô gật đầu với Thạch:
- Dạ, anh Thạch cho bọn em đi nhờ với. Mấy chiếc xe kia cũng đầy người rồi.
Vừa chuẩn bị bước lên xe, Uyên Vy trông thấy Trúc Quỳnh bèn gọi ơi ới:
- Chị Quỳnh ơi, mau lên anh Thạch đưa mình ra nhà hàng.
Bước đến bên cạnh xe, Trúc Quỳnh điệu đàng lên tiếng:
- Hai đứa cứ đi với anh Thạch đi, chị đi với bạn chị được rồi.
Uyên Vy lại lách chách:
- Bạn chị là ai vậy, chị Quỳnh?
Trúc Quỳnh lừ mắt với em gái:
- Nhiều chuyện, lo ra nhà hàng coi có phụ với Quỳnh Phương cái gì không chứ cứ ở đó mà nói mãi à?
Uyên Vy chưa kịp cãi lại Trúc Quỳnh thì Phương Uyên đã vội đẩy em vào xe:
- Được rồi, tụi em đi trước nha chị Quỳnh - Quay sang Uyên Vy, cô nháy mắt - Vy ngồi dưới này một mình nha, chị ngồi trên với anh Thạch kẻo cả hai đưa ngồi băng dưòi lại bì người ta hiểu lầm anh Thạch là... tài xế của mình.
Thạch cũng nhanh chóng vào xe và khởi động cho xe chạy ngay. Uyên Vy cằn nhằn:
- Cái bà Quỳnh này cũng kỳ, có mấy chị em không đi chung lại còn tách ra đi riêng.
Phương Uyên lắc đầu:
- Vy đừng có càm ràm như bà cụ vậy, chị Quỳnh có bạn thì làm sao đi với tụi mình được.
Uyên Vy vẫn không thôi ấm ức:
- Nhưng mà gia đình mình có mời bạn của chị Quỳnh đâu.
- Làm sao em biết không mời? Chị Quỳnh vẫn có thể mời bạn của chị ấy chứ!
- Nhưng sao hôm nay biết có anh Thạch đi cùng mà chị ấy còn mời cái anh chàng đó?
Nghe Uyên Vy nói ngang, Phương Uyên bật cười:
- Em đừng có nói vớ vẩn nữa, có được không? Chị Quỳnh vẫn có tự do của chị ấy chứ. Mình áp đặt chị ấy đâu có được - Quay sang Thạch, Phương Uyên nhẹ nhàng nói - Anh đừng có nghe con nhỏ này nó nói lung tung nha anh Thạch.
Thạch cười nhẹ:
- Anh hiểu Uyên nghĩ gì, và cả Vy nữa, anh cũng biết là cô bé nghĩ cho anh. Nhưng mà không phải như thế đâu, các em đừng bận tâm như thế. Anh biết là hai bà mẹ có ý gán anh với Trúc Quỳnh, nhưng hiện giờ thì anh vẫn chỉ coi cô ấy như các em, là những người em gái, chứ không nghĩ gì đâu. Thật ra từ khi trở về đây thì anh cũng ít bạn nên đến nhà mình được hai bác và các em tiếp đón thân tình thì anh thấy vui lắm, còn chuyện gì đến thì từ từ nó sẽ đến chứ không phải là mình cứ muốn thì được đâu.
Không nói thêm gì nữa nhưng Uyên Vy ngồi chúi vào một góc, buồn xo. Liếc nhìn vào kiếng chiếu hậu, Thạch cười:
- Bé Vy này, đi dự đám cưới của chị thì phải vui lên chứ sao lại buồn xo thế kia?
Phương Uyên quay lại đằng sau nhìn Uyên Vy:
- Thế mà nó là người hồ hởi nhất trong việc chuẩn bị để dự đám cưới này đấy anh ạ! Sao bây giờ lại buồn không biết nữa?
Mắt Uyên Vy đó lên:
- Tối nay về nhà không có chị Phương, chắc là buồn lắm há Uyên? Mà chị Phương qua đó cũng không biết sao nữa, anh Nguyên với mấy người trong nhà đó có ăn hiếp chị Phương không?
Phương Uyên nhăn mặt:
- Em nói điên gì vậy Vy, anh Nguyên yêu chị Phương đến thế cơ mà. Còn hai bác nữa, hai bác cũng rất quý chị Phương thì làm sao lại có chuyện ăn hiếp được. Em đừng có nói lung tung như thế, lỡ như hai bác nghe được lại phiền lòng.
Thạch cười:
- Mới là chị Phương đi lấy chồng mà bé Vy đã lo như thế, mai mốt tới em thì làm sao?
Uyên Vy thụng mặt:
- Em không lấy chồng, cứ ở mãi với ba mẹ thôi.
Thạch trêu:
- Sợ vài năm nữa em lại về ôm cổ mẹ mà thủ thỉ... "Mẹ ơi, con muốn lấy chồng" ấy chứ.
Câu nói trêu chọc của Thạch không làm cho Uyên Vy sinh động thêm một chút nào, mà cô chỉ lắc đầu:
- Không có chuyện đó đâu.
Thạch phá lên cười, Phương Uyên cũng cười theo. Giọng cười trầm trầm của Thạch và tiếng cưới thanh thoát của Phương Uyên như hoà vào nhau tạo thành một âm thanh lạ tai, nhưng nhờ đó mà Uyên Vy thấy lòng bớt nặng nề. Cô nhìn ra cửa xe, trời trong xanh quá. Quang cảnh chung quanh cô mang một nhộn nhịp quá, thế sao cô lại buồn nhỉ? Uyên Vy cũng không thể nào lý giải được tâm trạng của mình...
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ