Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ám cưới Quỳnh Phương là cả một sự kiện trọng đại trong gia đình ông bà Nam. Mà không trọng đại sao được khi mà đây chính là cái đám cưới đầu tiên trong cái gia đình có những bốn cô con gái này. Và ngay cả bên nhà Nguyên nữa thì cái đám cưới này cũng là một việc cực kỳ quan trọng, ông bà Minh cưới vợ cho cậu con trai duy nhất cơ mà.
Trước đám cưới cả tháng thì mấy cô con gái đã xôn xao, rộn ràng cả lên với áo quần, giày dép. Không khí trong nhà rộn ràng hẳn lên cứ như sắp đến ngày hội, các cô gái cứ mãi bàn đến chuyện trang điểm thế nào, mặc gì trong ngày cưới của Quỳnh Phương khiến bà Nam điềm đạm là thế mà cũng phải bực mình. Bà đã phải gắt lên khi Uyên Vy cứ đứng lăng xăng trước mặt mà xum xoe với chiếc áo mới lấy ở tiệm về:
- Này, con có dẹp đi không? Cứ áo áo quần quần mãi như thế thì còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện học hành?
Uyên Vy nháy mắt trêu mẹ:
- Mẹ ơi, học thì còn rất nhiều ngày để học. Nếu lỡ như con có thi rớt năm này thì con vẫn còn năm sau nhưng đám cưới chị Phương thì chỉ có một lần thôi nhé. Vả lại, chúng con cũng cần phải ăn mặc thật đẹp. Biết đâu lại có mấy anh chàng dở hơi nào đó ngấm nghé chúng con thì sang năm mẹ lại được làm sui nữa đó!
Bà Nam trừng mắt nhìn con gái:
- Chỉ ăn nói vớ vẩn là giỏi, mấy thằng dở hơi nào đến đây mà ba mẹ lại chịu gả chúng mày?
Uyên Vy cười dòn:
- Sao lại không dở hơi hở mẹ, ai mà chịu cưới chúng con là dở hơi mất rồi!
Quỳnh Phương đứng gần đó la lên:
- Cái gì? Ai cưới con gái nhà mình là dở hơi à? Vậy thì Vy nói anh Nguyên cũng dở hơi hay sao?
Uyên Vy vội vã xua tay:
- Aáy, xin lỗi Phương vì em đã vơ đũa cả nắm. Em nói là những người sau này ấy chứ anh Nguyên là... ngoại lệ...
- Vậy thì được, tưởng Vy nói anh Nguyên cũng là... đồ dở hơi là ta cúp... tiêu chuẩn liền...
Quỳnh Phương vừa nói vừa cười, Uyên Vy xấn tới bên chị ngay:
- Gì đó Phương? Tiêu chuẩn gì thế?
Quỳnh Phương giơ cao mấy tờ giấy trong tay, ra vẻ bí mật:
- Mỗi người được tặng một món quà thật tuyệt...
Cái kiểu nói úp úp mở mở của Quỳnh Phương càng khơi dậy trí tò mò của Uyên Vy, cô háo hức:
- Nói cho em nghe coi nào Phương, quà gì đó?
- Mỗi người một bộ quần áo ở thời trang..., có lấy không?
Quỳnh Phương vừa dứt lời, Uyên Vy đã giật ngay lấy xấp giấy trên tay cô mà rú lên:
- Ối, sao lại không lấy? Món quà trên cả tuyệt vời như thế này cơ mà... - Rồi cô thấp giọng hỏi chị - Ai mà tặng quà tuyệt vời như thế này, Phương hở Phương?
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Chị thì làm sao mà có đủ khả năng để tặng quà nặng ký như thế! Là anh Nguyên đó.
Uyên Vy cười hớn hở:
- Thấy không, em biết anh Nguyên là một ông anh rể... tuyệt vời mà.
Trúc Quỳnh cười khẩy:
- Một bộ quần áo thôi mà, có cần mày phải xưng tụng ông anh rể của mày mãi như thế không hở Vy? Nãy giờ tao nghe hơi bị nhiều tiếng tuyệt vời rồi đó nhé!
Uyên Vy gân cổ lên cãi:
- Thì đúng là anh Nguyên tuyệt vời quá chứ còn gì nữa, anh ấy dám tặng mỗi đứa một bộ quần áo trị giá bạc triệu thì không tuyệt là gì?
Trúc Quỳnh bĩu môi:
- Xì, mỗi đứa có một bộ quần áo mà tụi mày làm thấy ghê, bộ tao không tự mua được chắc?
Nghe được câu nói của chị, Uyên Vy sán đến bên cạnh Trúc Quỳnh cười... cầu tài:
- Thế thì chị Quỳnh không lấy bộ quần áo anh Nguyên tặng hở?
Giọng nói của Uyên Vy đột nhiên êm đềm lạ khiến Trúc Quỳnh cảnh giác, con nhỏ này lại có âm mưu gì đây thôi. Cô nhìn em gái với một sự đề phòng:
- Gì đây? Tao lấy hay không lấy thì có can hệ gì đến mày?
Uyên Vy nhăn nhở cười:
- Nếu chị không lấy thì cho em chứ bỏ đi thì uổng lắm, đằng nào thì anh Nguyên cũng trả tiền cho người ta rồi.
- Đừng có mà mơ, biết phần của mình thôi, đừng có mà dòm ngó vào phần của người khác.
Trúc Quỳnh lạnh lùng nói rồi cô đứng lên, lẳng lặng bước lên lầu. Uyên Vy cũng vội phóng theo cô, chắc hẳn là để bàn tán tiếp về bộ quần áo má các cô sắp sửa đi chọn.
Nhìn theo các con, bà Nam chép miệng:
- Lớn tướng cả rồi mà cứ như con nít ấy thôi, nhà mà có phúc thì bây giờ cũng chồng con cả rồi chứ có đâu cứ ở nhà mà cãi nhau mãi thế này!
Quỳnh Phương ôm vai mẹ, thủ thỉ:
- Mẹ đừng lo, chị Quỳnh có người yêu rồi đấy mẹ ạ. Chắc là chị ấy cũng sớm đưa về ra mắt ba mẹ đấy thôi, rồi thì ba mẹ lại bận rộn để gả con gái đấy.
Nghe Quỳnh Phương nói Trúc Quỳnh cò người yêu, bà Nam chú ý ngay. Điều này thật bình thường vì trong lòng bà tuy yêu thương cả bốn cô gái như nhau nhưng riêng về Trúc Quỳnh, bà vẫn canh cánh bên lòng một nỗi lo. Sinh con ra, có người mẹ nào không hiểu tính nết con mình đâu. Bà Nam cũng thế!
Trong bốùn cô con gái của bà, người bà lo nhất vẫn là Trúc Quỳnh. Tuy rằng cô là con gái lớn, giỏi giang nhất, xinh đẹp nhất và sắc sảo nhất nhưng chính cái sắc sảo của Trúc Quỳnh lại chính là nỗi lo của người mẹ. Vì nếu như Trúc Quỳnh bớt đi một ít tham vọng, có lẽ bà Nam sẽ yên tâm nhìn con gái mình tiến bộ. Nhưng bà biết, tham vọng của Trúc Quỳnh rất lớn, cộng thêm tính háo thắng không muốn thua ai bao giờ nên cô sẽ không từ một việc làm nào, miễn sao đạt được mục đích của mình mà thôi. Ngay từ khi còn bé, Trúc Quỳnh đã để lộ ra bản chất của mình, và cũng đã bao lần, bà Nam buồn phiền nhìn con gái không chịu nhượng bộ một ai ngay cả những đứa em nhỏ của mình.
Trong khi đó, những đứa con gái còn lại của bà không làm cho bà Nam phải lo lắng nhiều khi mà Quỳnh Phương tinh tế nhưng luôn dịu dàng, Phương Vy sâu sắc và tế nhị và Uyên Vy thì vẫn còn tính tình ngây thơ nhì nhảnh của một cô gái nhỏ, nhưng vốn dĩ cũng là một cô gái có tấm lòng nhân ái.
Thấy mẹ đột nhiên trầm tư, Quỳnh Phương lo lắng:
- Mẹ không khoẻ ạ? Mẹ đau chỗ nào hay sao?
Câu hỏi của Quỳnh Phương làm bà Nam giật mình, bà sực nhớ đến câu chuyện đang nói dở dang với con gái. Bà khẽ khàng hỏi:
- Thế con có biết người yêu của chị con là ai không?
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Con không biết, mẹ ạ...
Bà Nam ngạc nhiên:
- Thế sao con nói...
Quỳnh Phương cười nhẹ:
- Là Uyên nó nói, mẹ ạ. Nó bảo là đã gặp chị Quỳnh đi với người đó mấy lần, hai người có vẻ... tình tứ lắm.
- Thế thì cũng đâu có chắc, tưởng là các con nghe chị con nói đấy chứ - Bà Nam vẫn nghi ngờ.
Quỳnh Phương lại nói:
- Chắc là đúng rồi đấy mẹ ạ, Uyên nó không nói lung tung đâu. Nghe đâu người đi với chị Quỳnh cũng chững chạc lắm và có vẻ thành đạt chứ không tệ đâu.
Bà Nam thở dài:
- Không biết người đó thế nào, có tử tế hay không? Mẹ thì mẹ cứ muốn nó quen với cậu Thạch, người ta nhà tử tế, công việc lại tốt đẹp, tính nết thì đàng hoàng lại biết kính nể ba mẹ. Chị con cứ nhìn lên cao quá rồi thì...
Bà Nam buông lửng câu nói giữa chừng vì không dám nghĩ tiếp tới điều tiếp theo. Quỳnh Phương ôm vai mẹ, an ủi:
- Mẹ đừng quá lo, chị Quỳnh không khờ đâu. Chị ấy đã chọn thì chắc là phải nhất rồi, chị ấy khôn ngoan nhất nhà mà mẹ...
Bà Nam lắc đầu:
- Nói thế chứ mẹ vẫn cứ lo, tính nó háo thắng chứ không điềm đạm nên có khi nó làm việc gì đó chỉ do nhất thời muốn mọi người phải phục nó chứ không kịp suy nghĩ chín chăn đâu.
Vì lo lắng nên bà Nam nói không rõ ràng, nhưng Quỳnh Phương cũng hiểu ý bà muốn nói gì. Cô trấn an mẹ:
- Đó là việc làm hay học hành thôi chứ còn đây là tình cảm mà mẹ, chắc là chị ấy phải có sự cảm nhận và suy nghĩ chín chắn chứ. Mẹ đừng quá lo như thế, nay mai gì chị ấy đưa về thì mẹ sẽ tha hồ mà nhận xét.
Bà Nam vẫn buồn phiền:
- Nhận xét thì sao chứ, nó chịu nghe lời mẹ à? Thôi, con cũng lên nghỉ ngơi đi chứ đùng có thức khuya quá, da mặt sạm lại thì ngày cưới trang điểm không đẹp đâu.
Quỳnh Phương gật đầu:
- Mẹ cứ vào phòng đi, con cũng đi ngủ ngay đây.
Tuy nói là nói thế, nhưng nào Quỳnh Phương có ngủ được đâu. Rất yêu Nguyên và luôn mong đến ngày được chung sống cùng anh, một kết thúc ngọt ngào cho tình yêu của mình nhưng không hiểu sao Quỳnh Phương vẫn thấy bâng khuâng. Nỗi bâng khuâng đó càng lớn dần lên khi ngày cưới đã cận kề. Viễn ảnh ngọt ngào của những ngày sống chung với người chồng yêu mình hết mực không làm Quỳnh Phương mất đi cảm giác tiếc nuối cho dù cô cũng không biết mình đang tiếc nuối điều gì!
Tiếc những ngày tháng còn là tình nhân chăng? Quả thật, tình yêu đẹp quá sức. Và những ngày tháng yêu nhau thì thật tuyệt vời. Trong những ngày tháng đó, Quỳnh Phương cứ nghĩ mình và Nguyên sẽ yêu nhau cả đời bằng những hẹn hò thú vị, những hồi hộp khi lén lút gặp nhau và những nụ hôn Nguyên "lén" trao cho cô sao mà ngọt ngào và mê đắm đến thế. Ngay cả những giận hờn trong những ngày tháng yêu nhau cũng làm cho Quỳnh Phương tiếc nuối, bởi vì cô cứ mãi băn khoăn, rồi đây trong cuộc sống vợ chồng không biết có còn những giây phút lãng mạn như thế nữa không?
Và rồi những ngày tháng sắp tới sẽ thế nào, Quỳnh Phương không thể hình dung nổi! Dù cho Nguyên rất yêu cô và cha mẹ anh thương mến cô như con gái, nhưng rồi mỗi buổi sáng thức dậy thì người bên cạnh cô sẽ là Nguyên chứ không phải Uyên Vy hay Phương Uyên nữa rồi. Cô sẽ phải dậy thật nhanh để chào ba mẹ chồng, để nấu nước pha trà buổi sáng cho ông bà chứ không thể nào nằm nán lại để tận hưởng cái cảm giác thú vị "nướng" mãi trên giường như khi còn ở nhà với ba mẹ.
Rồi cuộc sống chung sẽ thế nào? Cô có được ăn, được nói thoải mái như khi còn ở nhà với ba mẹ không hay là sẽ phải khép nép mỗi khi đi về. Muốn nói một điều gì, cô có phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói như Uyên Vy thường doạ dẫm cô chăng? Không kh1i gia đình có ngột ngạt và ánh mắt mẹ chồng có dò xét cô không? Và cái không khí rộn ràng của những buổi sáng dành nhau toillet sẽ không còn nữa! Ôi, cứ nghĩ đến thế th2i Quỳnh Phương đã thấy thắt cả ruột gan lại rồi.
Tất cả những kỷ niệm của một thời con gái ngây thơ, Quỳnh Phương sẽ phải bỏ lại sau lưng khi bước theo chồng. Nguyên ơi, anh xúi em dứt bỏ chị em, xa rời vòng tay yêu thương của ba mẹ để về với anh. Rồi thì ánh mắt thương yêu của ba, những tiếng thở dài của mẹ khi nhìn những đưa con gái cứ vô tư lớn lên sẽ không còn bên em nữa! Liệu tình yêu của anh có đủ để che phủ đi những nỗi buồn và tiếc nuối của em không nhỉ? Liệu anh có "bắt nạt" em để em phải vừa khóc vừa ôm áo quần về nhà mẹ như Uyên Vy thường doạ em không nhỉ? Liệu em có phải lui cui trong bép để lo những bữa ăn cho gia đình dưới ánh mắt giám sát của mẹ anh không? Và mỗi khi chị em của em muốn gặp nhau thì phải làm sao? nh sẽ chở em về nhà trong nỗi tức tối hay là ánh mắt anh sẽ hầm hầm khi Phương Uyên hay Uyên Vy đến chơi với em?
Nhiều lắm Nguyên ơi! Nỗi lo của em là vô bờ vô bến! Rồi mai này, khi em già đi, khi da mặt em nhăn đi và những sợi tóc em không còn đen bóng mượt mà như bây giờ nữa vì những vất vả trong cuộc sống, liệu anh có bên em để nâng đỡ hay là sẽ chê trách em lôi thôi với mái tóc biếng chải, nụ cười kém tươi vì con cái. Và anh sẽ dần rời xa em để mình em bơi giữa dòng đời với những lo toan miệt mài...
Nguyên ơi, Uyên Vy đã doạ em như thế đó. Và bây giờ, nếu anh có bên em thì em cũng sẽ nói với anh hết những suy nghĩ và lo lắng của mình. Vì em yêu anh, em không muốn giấu anh bất cứ một điều gì! Em muốn cùng anh chia sẻ hết với nhau mọi điều trong cuộc sống. Muốn cùng anh có những giây phút lo lắng khi công việc không được như ý. Muốn cùng anh tận hưởng những giây phút ngọt ngào của hạnh phúc lứa đôi. Em muốn bên em, anh luôn hạnh phúc, và em, em sẽ luôn vững tâm khi nương tựa vào anh. Gia đình mình sẽ là một chốn thần tiên chứ em sẽ không phải tìm về nhà mình để ngã người lên chiếc giường thời con gái, để tiếp tục giành ăn hay cãi nhau với Uyên Vy, để Phương Uyên nhìn em vói ánh mắt thông cảm và chị Quỳnh thì sẽ lại chế giễu em. Đời sống sẽ lại cứ êm đềm trôi qua trong tình thương chị em như thế, không có bóng dáng đàn ông. Không có anh và tình yêu đắm say đâu Nguyên!
Đó, Nguyên ơi! Điều em đang lo lắng là thế đó. Em chuẩn bị bước vào đời anh bằng những lo lắng tràn ngập trong hồn. Nhưng em vẫn không lùi bước đâu Nguyên ạ. Vì em yêu anh, và nhất là, em biết anh cũng rất yêu em!
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ