Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
oàng vẫn thường hay nói: Khi nào mấy cô nương nhà này lấy chồng hết thì khi đó anh mới cưới vợ.
Trúc Quỳnh đã vặn lại Hoàng khi nghe anh nói như thế:
- Chuyện anh cưới vợ là chuyện của anh, còn chuyện lấy chồng hay không la chuyện của bọn em. Hai chuyện này có dính dáng gì đến nhau đâu mà anh lại gộp vào như thế?
Hoàng trợn mắt nhìn em gái:
- Sao lại không dính dáng, quá dính dáng nữa là khác đấy chứ. Này nhé, trừ mẹ ra thì nhà mình đã có đến bốn người phụ nữ rồi. Nếu không tính Quỳnh Phương sắp đi lấy chồng thì cũng còn lại ba, nếu anh đưa chị dâu về đây chẳng hoá ra nhà mình lại cũng vẫn có bốn người phụ nữ hay sao? Mà em không nghe người ta nói à...?
- Nói gì?
- Là... ba người phụ nữ cùng với một con vịt là trở thành một cái chợ ngay. Thế mà nhà mình thì lại đến những bốn người phụ nữ thì làm sao mà chịu cho nổi. Aáy là chưa kể anh cưới vợ về để vợ anh đi làm, giờ rảnh thì lo cho cha mẹ và... anh nữa. Thế nhưng lỡ như chị dâu cô mà lại hợp với mấy cô suốt ngày cứ đi dạo phố, dạo shopping và bàn chuyện thời trang hay là ăn quà vặt thì ai mà chịu cho nổi...
Trúc Quỳnh ré lên, cô dang tay đấm thật mạnh vào vai Hoàng như để lời phản đối của mình thêm sức mạnh:
- Ối, anh Hoàng nhảm nhí thật đấy. Chị dâu có về nhà này thì cũng chỉ để nấu cơm rửa chén chứ ai mà rủ chị ấy đi chơi làm gì! Anh đừng có mơ cái chuyện chị dâu về đây rồi cùng đi dạo shop với tụi em...
Thấy Phương Uyên và Uyên Vy vừa về đến cửa, Trúc Quỳnh la lớn:
- Hay quá, hai đứa về đây mà nghe tội anh Hoàng...
Phương Uyên và Uyên Vy đã nhìn thấy Trúc Quỳnh tấn công Hoàng mà anh chỉ ngồi im chịu trận nên cùng ùa vào phòng khách. Ngồi sà xuống bên anh trai, Uyên Vy lách chách nói ngay:
- Gia tài nhà mình có mỗi một ông anh trai, sao chị Quỳnh lại nỡ ra tay nặng nề như thế. Chị không biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả!
Hoàng trợn mắt nhìn em gái:
- Gì? Sao lại "thương hoa tiếc ngọc" hả?
Uyên Vy làm mặt nghiêm nghị:
- À, em quên. Không phải là thương hoa tiếc ngọc mà là "cục vàng của mẹ"! Sao chị Quỳnh lại ra tay mạnh thế kia, lỡ như sứt mẻ mất cục vàng của mẹ thì phải làm sao bây giờ?
Uyên Vy nói mà mặt thì cứ trang nghiêm như đang... dự lễ khiến cho Phương Uyên cứ bò ra mà cười. Trúc Quỳnh cũng không khác gì Phương Uyên, cô vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà anh Hoàng nhảm nhí lắm, không xử anh ấy không được. Anh ấy dám bảo là vì tụi mình mà anh ấy không dám cưới vợ đấy.
- Sao thế?
- Sao lạ vậy? Tụi mình thì có dính dáng gì tơiù chuyện lấy vợ của anh ấy?
Hai cái miệng cùng tròn vo ra để hỏi cùng một lúc, Trúc Qùynh gật đầu:
- Thế mà có đấy...
- Là sao, Quỳnh nói mau đi!
- Là vầy...
Uyên Vy nóng nảy giục, Trúc Quỳnh kể lại những gì Hoàng và cô vừa nói với nhau. Nghe xong, Uyên Vy nghiêng đầu nhìn Hoàng thật chăm chú khiến anh cảm thấy nhột nhạt vội đưa tay lên xoa mặt:
- Gì mà nhìn anh ghê thế? Bộ mặt anh có lọ nghẹ à?
Uyên Vy lắc đầu:
- Lọ nghẹ thì không có nhưng mặt anh hơi lạ...
Hoàng chột dạ, cái con nhỏ này đang nói gì thế nhỉ? Cai kiểu này là bọn nó đang có mưu đồ gì đây chứ chẳng phải là chơi đâu! Hoàng đề phòng:
- Anh vẫn thấy mình bình thường chứ có gì khác đâu?
Uyển Vy tỏ ra nghiêm trọng:
- Tại anh không biết đó thôi...
Hoàng vẫn thận trọng:
- Là ý gi đây, cô nương? Nói mau xem nào!
Uyên Vy vẫn ỡm ờ:
- Em nói ra cũng được, nhưng chỉ sợ anh buồn thôi.
Hoàng hơi thấy hoang mang, hay là mặt mình có vấn đề gì chăng? Nhưng anh cố gắng không để lộ ra sự bối rối của mình, anh gắt lên:
- Buồn gì mà buồn, nói nhanh lên!
Uyên Vy gật gù:
- Thôi được, để em nói - Quay sanh hai chị, cô hỏi - Chị Quỳnh với chị Uyên xem này, anh Hoàng đang mơ ngủ giữa ban ngày, ngay khi anh ấy đang thức...
Hiểu ngay ý của Uyên Vy, cả Trúc Quỳnh và Phương Uyên cùng gật đầu một cái rụp:
- Đúng thế!
- Không sai!
Hoàng hết biết nói gì trước sự đồng lòng của các cô em gái. Cũng may là không có Quỳnh Phương ở đây chứ nếu có thêm cô em này nữa thì anh cũng không biết là bọn chúng sẽ xoay anh thêm những gì nữa đây. Nhưng không lẽ phải chịu thua chúng hay sao? Hoàng nghĩ thế và tự cười mình, vì có bao giờ anh thắng nổi mấy con nha đầu này đâu. Lần nào cũng thế, có nói với các em thì Hoàng cũng từ thua tới thua mà thôi!
Xuống giọng, Hoàng nói như kẻ vô tâm:
- Có gì đâu, đôi khi người ta cũng cần phải ngủ khi đang thức mà...
Uyên Vy lắc đầu, cô sửa lại:
- Không phải là anh ngủ khi đang thức màlà anh đang mơ ngủ khi đang thức.
Hoàng vẫn thản nhiên:
- Thì có gì là khác nhau đâu, cũng là ngủ hoặc mơ khi đang thức thôi mà.
Trúc Quỳnh cười:
- Sao lại không khác, anh ngủ khi đang thức thì điều đó có nghĩa là anh đang cho đầu óc anh nghỉ mệt một lát, nhưng còn việc anh mơ ngủ giữa khi đang thức có nghĩa là anh đang nghĩ tới những điều không tưởng.
Hoàng ngạc nhiên:
- Em nói thế nghĩa là sao? Chuyện gì là không tưởng đối với anh? Chuyện anh cưới vợ ấy à?
Trúc Quỳnh lắc đầu:
- Không phải, chuyện cưới vợ của anh thì có gì là khó khăn đâu mà lại bảo là không tưởng. Là chuyện khác kia...
Hoàng hỏi gặng:
- Thế là chuyện gì?
Trúc Quỳnh vừa cười vừa nói:
- Là cái chuyện vợ anh về đây đi shopping hoặc đi bát phố với tụi em ấy!
- Nghĩa là em nghĩ người nào là vợ anh sẽ không thích đi shopping với mấy em hay sao?
Hoàng lại thắc mắc, Trúc Quỳnh lại lắc đầu, môi cô trề ra chê bai:
- Công nhận anh Hoàng học thì rất giỏi, công việc thì làm rất siêu nhưng còn những chuyện như thế này thì thật là ngây thơ...
Không biết làm cách nào để biết những đứa em gái nói gì, Hoàng đành quay sang hỏi Phương Uyên là cô em gái... hiền nhất:
- Như thế nghĩa là sao hở Uyên? Đang tự nhiên Quỳnh nó lại liôi chuyện học hành và làm việc của anh ra nói là nghĩa làm sao?
- Là ý chị Quỳnh nói anh rất thông mình nhưng hơi bị... chậm hiểu đó.
- Anh chậm hiểu cái gì?
- Mày nói cho anh Hoàng nghe đi Uyên! - Trúc Quỳnh cười to.
Phương Uyên nheo mắt nhìn Hoàng:
- Là vầy, anh nói là anh sợ vợ anh sẽ cùng với bọn em đi phố và mua sắm chứ gì - Ngừng một chút đợi phản ứng của Hoàng, thấy anh gật đầu, cô lại nói tiếp - Làm gì có chuyện đó, vì con dâu còn phải ở nhà lo cơm nước và hầu hạ cha mẹ chồng thì đâu có thì giờ mà đi phố với tụi em.
Hoàng ngẩn người ra mất một giây trước lý lẽ mà Phương Uyên vừa đưa ra, có thật như vậy hay sao? Nếu là như thế thì có lẽ suốt đời này anh sẽ chẳng dám lấy vợ vì theo như lời Phương Uyên nói thì sẽ rất tội nghiệp cho cô gái nào là vợ anh.
Hình như gương mặt của Hoàng thộn ra trông rất buồn cười nên cả ba cô gái cùng phá lên cười, Uyên Vy nói:
- Chưa hết đâu, là chị dâu trưởng thì phải thương yêu giúp đỡ em chồng nên những khi cần là chị dâu phải hết mình với tụi em nữa chứ không phải chỉ có mỗi ba mẹ thôi đâu...
Trúc Quỳnh đập mạnh vào vai Uyên Vy:
- Thôi Vy, mày hù một hồi anh Hoàng lăn ra xỉu bây giờ. Mà nếu như không xỉu thì anh ấy lại không dám lấy vợ thì tụi mình không biết nói sao với ba mẹ đó.
Biết là các cô em gái trêu mình nhưng Hoàng vẫn lắc đầu:
- Mấy cô con gái nhà này ghê quá, chưa gì đã tính chuyện bắt nạt chị dâu rồi. Chắc là anh phải đợi cho mấy cô đi hết thì mới dám cưới vợ quá.
Trúc Quỳnh tỉnh bơ:
- Thì anh cứ ráng mà đợi đi, tụi em cũng chưa có kế hoạch gì hết...
Hoàng trợn mắt:
- Gì, cô mà chưa có kế hoạch thì phải đợi đến bao giờ?
- Chuyện đó em còn không biết thì làm sao có thể trả lời cho anh được, chỉ còn một cách là anh ráng đợi thôi. Biết đâu ông trời thương cho em ngày mai có người tới cầu hôn thì sao!
Phương Uyên nháy mắt với Uyên Vy, cô bé hiểu ngay ý chị và hưởng ứng liền:
- Vậy thì anh Hoàng không phải lo nữa rồi, chị Quỳnh đang có người ngấm nghé đấy.
Hoàng sáng mắt, anh hỏi ngay:
- Là ai thế hở bé Vy? Anh chàng nào dũng cảm thế?
Không đợi cho Uyên Vy trả lời, Trúc Quỳnh ré lên:
- Anh Hoàng này đểu quá đi mất, sao lại gọi là anh chàng dũng cảm? Làm như hỏi cưới em là một điều ghê gớm lắm hay sao?
Hoàng cười hề hề:
- Chứ còn gì nữa, tên nào xâm mình mới dám rước con gái nhà này...
Ba cô gái chồm đến ông anh của mình, những cánh tay vươn ra hăm doạ:
- Anh muốn chết hả?
Hoàng ngả người sát vào thành ghế để tránh né những bàn tay đầy móng nhọn, vừa đưa tay ra đỡ vừa cười nói:
- Đó, như thế mà lại còn không ghê gớm hay sao? Tên con trai nào đang ngấm nghé mấy cô nhìn thấy cảnh này mà còn dám cầu hôn thì anh phải phong tặng cho hắn ta danh hiệu dũng sĩ mất...
Ba cô gái rút tay về, Trúc Quỳnh trề môi:
- Ở đó mà mơ, tên nào mà cưới được con gái nhà này thì phải nói là có diễm phúc đó. Anh không thấy tụi em vừa xinh đẹp vừa giỏi giang đó sao!
Hoàng gật đầu lia lịa:
- Đúng rồi, vì vậy mà nếu như mấy cô không lấy chồng thì thật là phí...
Uyên Vy mở to mắt nhìn Hoàng:
- Anh nói phí là phí làm sao?
Hoàng hất cằm:
- thì đó, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như mấy cô mà lại không lấy chồng để thành bà cô già khó tính thì có phải là uổng phí hay không?
Trúc Quỳnh lắc đầu:
- Bây giờ không lấy chồng không phải là một tai hoạ nữa vì trên thế giới biết bao nhiêu người sống độc thân mà vẫn hạnh phúc đó thôi.
Hoàng doạ:
- Nhưng mà nếu như không lấy chồng, có con thì về già ai sẽ lo cho mấy cô?
Trúc Quỳnh cười:
- Chuyện đó thì có gì mà đáng lo, tụi em cứ ở đây mai mốt có chị dâu và cháu thì cũng vui chán rồi.
Hoàng tỉnh như không thấy sự "đe doạ" trong câu nói của Trúc Quỳnh:
- Chuyện đó thì cũng chẳng sao, dẫu sao thì đây cũng là nhà của cha mẹ. Mà nhà thì rộng như thế này, các cô có ở cũng không hết chỗ mà. Nhưng anh chỉ sợ mai mốt anh cưới vợ về đây, các cô thấy cảnh anh chị đầm ấm hạnh phúc lại tủi thân mà thôi...
Phương Uyên lắc đầu:
- Nói gì thì nói, anh cũng vẫn cứ muốn tụi em mau đi lấy chồng để cho anh rảnh rang rước chị dâu về đây phải không?
Uyên Vy cười to;
- Nếu thế thì tụi em cứ ở nhà hoài cho anh Hoàng khỏi cưới vợ luôn.
Biết là có nói mãi thì cũng chỉ thua các em nên Hoàng quay sang... dụ dỗ:
- Này, đứa nào lấy chồng sớm anh sẽ thưởng...
Ba đôi mắt lại chiếu vào Hoàng;
- Thưởng cái gì? Một chiếc xe hơi hở anh Hoàng?
- Trang trí toàn bộ nội thất căn phòng cho chúng em chăng?
- Hay là anh mua luôn cho đứa nào chịu lấy chồng một căn nhà nho nhỏ để ra ở riêng nhé!
Cứ thế, ba cái miệng cùng nói khiến Hoàng phát chóng mặt, anh xua tay:
- Thôi, thôi, anh nào giàu có được như các đại gia mà tụi bay đòi quà nặng ký như thế. Là anh thưởng khác kia...
Ba cô gái xụi lơ, nhưng Uyên Vy ráng hỏi vớt vát:
- Thế thì anh thưởng cái gì? Đừng nói là anh cho đứa nào lấy chồng một cuốn allbum để gắn hình đám cưới nha!
Hoàng phì cười:
- Làm gì mà anh lại tồi tàn đến thế, quà này nặng ký hơn... Là anh cho đứa nào lấy chồng một tháng lương...
Trúc Quỳnh xì một tiếng:
- Tưởng gì! Một tháng lương của anh được bao nhiêu mà làm thấy ghê.
Hoàng tức tối:
- Này, lương của anh là lương chuyên gia của công ty nước ngoài đấy nhé, mấy đứa đừng có mà coi thường.
Trúc Quỳnh đủng đỉnh:
- Không dám coi thường anh nhưng em nói thật, lương của anh chỉ đủ để em may được vài bộ ao quần thôi.
Hoàng giơ hai tay lên trời:
- Thế này thì anh chịu thua thật, công sức anh học bao nhiêu năm lại thêm phần may mắn mới có được công việc này. Biết bao nhiêu người ước có được một công việc với lương bổng cao như thế, vậy mà chỉ đủ cho cô may vài bộ quần áo thì anh cũng không biết nói sao. Cái kiểu này chắc là cho dù mấy đứa có lấy chồng hết thì anh cũng không dám cưới vợ quá...
Phương Uyên ngạc nhiên
- Chẳng phải anh nói là nếu tụi em đi lấy chồng hết thì anh sẽ cưới vợ, thế mà tại sao bây giờ lại nói khác như thế?
Hoàng rùn vai chán nản:
- Thì đó, lương của anh chỉ đủ cho mấy cô sắm vài bộ quần áo, thế lỡ anh cưới phải một cô vợ cũng tiêu xài như thế thì anh biết lấy đâu ra tiền cho vợ nó tiêu. Chắc là phải đi cướp nhà băng quá. Còn nếu không thì phải mồ côi vợ suốt đời mất thôi...
Uyên Vy phá lên cười:
- Chị Quỳnh mới hù sơ sơ mà anh Hoàng đã không dám cưới vợ rồi, cái kiểu này chắc là ba mẹ có mong đỏ mắt cũng không có cháu nội quá - Rồi cô thấp giọng thì thầm với Hoàng - Anh Hoàng này, em có một đứa bạn dễ thương lắm, mà tính nó lại cực kỳ đơn giản nữa. Anh có chịu không, em làm mai cho?
Hoàng ký vào đầu Uyên Vy một cái:
- Thôi đi cô, tôi mà rớ tới bạn của cô coi chừng bị ở tù chứ chẳng chơi. Không dám đâu!
Uyên Vy trợn mắt:
- Làm sao mà phải ở tù? Anh có làm gì phạm pháp đâu?
Hoàng thản nhiên buông gọn một câu:
- Là tội dụ dỗ trẻ em vị thành niên đó, nặng lắm đó em!
Cả ba cô em gái của Hoàng phá lên cười sau câu nói của anh, ai cũng hiểu là họ đang nói giỡn. Nhưng tận trong tâm hồn đơn giản của Hoàng, anh nghĩ mãi mà vẫn không hiểu sao các cô em gái của anh xinh đẹp là thế - trừ Quỳnh Phương - mà lại không có người yêu. Chắc là anh phải kiếm mấy thằng bạn đàng hoàng dẫn về nhà chơi mới được, may ra có tên nào rước bớt cô em gái của anh đi chăng.
Hoàng nghĩ thầm, mấy đứa em gái của anh mà biết được cái ý nghĩ đang có trong đầu anh thì chắc là chúng sẽ xử tử anh mất...
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ