Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
uổi ca nhạc kết thúc cũng khá sớm nên khi ra khỏi rạp thì Nguyên đề nghị:
- Mình đi ăn cái gì nhé?
Quỳnh Phương tán thành ngay:
- Đúng rồi, em cũng thấy đói bụng. Vậy mình đi ăn nha chị Quỳnh?
Nghe nhắc tới ăn, Trúc Quỳnh cũng thấy đói bụng vì ban chiều đi sớm nên mấy chị em đã ăn gì đâu. Nếu là bình thường thì cô sẽ hưởng ứng ngay đề nghị hấp dẫn đó, mà lại hưởng ứng một cách nhiệt tình nữa ấy chứ. Nhưng hôm nay, trước mặt Nguyên và Thạch, cô ra vẻ điệu đàng:
- Sao cũng được, chị cũng không đói lắm.
Làm bạn thân với Hoàng đã lâu, và thời gian yêu Quỳnh Phương cũng chẳng ngắn nên Nguyên biết thừa tính tình của Trúc Quỳnh. Anh biết cô chỉ ra vẻ thế thôi nên cười cười nói với cô:
- Chị Quỳnh không đói bụng lắm có nghĩa là cũng hơi đói, phải không? Vậy thì mình đi ăn là đúng rồi.
Uyên Vy lại láu táu chen vào:
- Ai đói hay không, ăn hay không thì tự quyết định đi. Còn em thì đói đến nỗi muốn rơi cả tay chân ra rồi đây này. Mau cho em đi ăn đi thôi kẻo lại có án mạng bây giờ.
Quỳnh Phương mắng em gái:
- Vy ồn ào qúa đi mất, từ từ rồi đi chứ - Quay sang Nguyên, cô hỏi - Nhưng mà bây giờ thì ăn gì hở anh?
Nguyên cười:
- Anh biết có một tiệm ăn nhỏ được lắm, nếu không ai có ý kiến gì thì mình sẽ tới đó.
Quỳnh Phương vẫn phân vân:
- Khuya như thế này liệu có còn gì ăn không anh?
- Còn chứ, họ bán suốt đêm mà. Thôi nào, mình đi ngay kẻo cô út đói quá lại ngã ra đây thì không ai khiêng bây giờ.
Bị Nguyên trêu ghẹo, Uyên Vy hứ lên một tiếng dài:
- Chưa biết là ai ngã trước đấy nghe. Nhưng mà thôi, anh rể có lòng đãi cơm thì em cũng không chấp nhất làm gì.
Để các cô gái đứng lại đó, Nguyên rủ Thạch cùng đi lấy xe khi biết anh cũng tự lái xe đến như mình. Khi hai chiếc xe nối đuôi nhau cũng đậu trước mặt các cô thì Uyên Vy đã nhanh chóng phân công:
- Chị Phương đi với anh Nguyên, còn ba chị em mình thì đi xe anh Thạch.
Trúc Quỳnh lên tiếng phản đối:
- Sao lại thế, có hai xe với bốn người thì mỗi xe đi hai người chứ!
Uyên Vy trề môi:
- Quỳnh lạc hậu quá rồi Quỳnh ơi, ở đây chỉ có mỗi một cặp uyên ương là chị Phương và anh Nguyên. Không để họ đi riêng với nhau mà Quỳnh lại muốn làm kỳ đà cản mũi à.
Quỳnh Phương vội chen vào khi thấy Trúc Quỳnh cau mặt:
- Đâu có sao đâu, Vy. Chị với anh Nguyên "cũ mèm" rồi mà...
Uyên Vy nháy mắt với Phương Uyên một cái trước khi lắc đầu với Quỳnh Phương:
- Thế nào thì thế, có xe anh Thạch rồi nên tụi em không bất lịch sự đến thế đâu. Thôi nào, chị Uyên. Mình lên xe anh Thạch đi!
Nói xong, Uyên Vy nhanh chân cùng với Phương Uyên bước lên xe của Thạch, ngồi vào đúng vị trí như lúc đi. Trúc Quỳnh cũng chui vào theo nhưng Uyên Vy đã cản cô lại:
- Chị Quỳnh, chị ngồi phía trước với anh Thạch đi.
Trúc Quỳnh lắc đầu:
- Chị ngồi dưới này cũng được mà.
Uyên Vy kiên quyết lắc đầu:
- Ai mà ngồi kỳ vậy, chị ngồi dưới này chẳng hoá ra anh Thạch là... tài xế của mình à? Thôi lên trên ngồi đi chị ơi!
Nghe Uyên Vy nói có lý quá nhưng Trúc Quỳnh vẫn cứ chần chừ không muốn làm theo. Đúng là mấy con ranh này cố tình phá cô đây mà! Suốt buổi coi ca nhạc, ngoại trừ Quỳnh Phương ngồi với Nguyên ra, còn Phương Uyên và Uyên Vy sau khi đã đẩy cho cô ngồi kế bên Thạch thì cả hai đứa cứ chúi đầu vào nhau cười rúc rích và thì thầm suốt buổi đến nỗi cô muốn nói gì với hai đứa cũng không được. Mà coi ca nhạc thì rất có nhiều vấn đề để trao đổi... nào là cách ca hát, cách ăn mặc cũng như phong cách của các ca sĩ, các diễn viên cũng luôn là đề tài nóng bỏng để tranh luận của chị em cô mà. Thế mà hôm nay cô cứ phải ngồi im lặng để... thưởng thức, chẳng qua là vì bên cạnh cô là một thành trì im lặng mà thôi.
Thấy Trúc Quỳnh ngần ngừ, Thạch nhẹ nhàng lên tiếng:
- Cô Quỳnh lên đây ngồi đi, chúng ta phải chạy theo xe của hai người kia chứ.
Không còn cách nào khác, Trúc Quỳnh đành phải lên ngồi kế bên Thạch sau khi lừ mắt cho hai nhỏ em và nhận được một cái lè lưỡi dài sọc của Uyên Vy. Trúc Quỳnh ngồi im lìm cho đến khi xe của Thạch nối đuôi xe của Nguyên ngừng trước tiệm ăn.
Một tiệm ăn nhỏ nhưng sạch sẽ, thanh lịch là nơi Nguyên đưa mọi người đến. Vừa ngồi vào bàn, Uyên Vy đã hỏi ngay:
- Sao anh Nguyên biết chỗ này hay vậy? Bộ anh hay tới đây lắm hở?
Nguyên gật đầu:
- Ừ, những khi cần đãi cơm đối tác anh thường tới đây. Tuy tiệm ăn này nhỏ nhưng nấu ăn rất ngon, có những món đặc sản nữa đó.
Nói xong, anh trao thực đơn cho mọi người:
- Quý vị chọn món đi!
Uyên Vy lại láu táu:
- Bữa ăn hôm nay là anh đãi hở, anh Nguyên?
Nguyên ngạc nhiên nhìn Uyên Vy:
- Ai đãi thì có gì mà em phải thắc mắc, có ai bắt em phải trả tiền đâu nào!
Uyên Vy vẫn gặng hỏi:
- Nhưng mà có phải là anh không?
Nguyên chưa kịp trả lời thì Thạch đã lên tiếng, là câu nói đầu tiên của anh từ khi cả bọn bước vào tiệm ăn này:
- Là anh đãi, có được không hở Vy?
Uyên Vy nhăn mặt:
- Sao không là anh Nguyên mà lại là anh?
Mọi người cùng ngạc nhiên, mọi tia mắt đều chiếu vào Uyên Vy. Ngay cả Phương Uyên, người "tung hứng" ăn ý nhất với cô bé cũng phải ngạc nhiên vì không biết nhỏ em của mình đang định giở trò gì đây. Nhưng Thạch vẫn trầm tĩnh hỏi:
- Anh hay là anh Nguyên đãi bữa cơm này thì có gì là khác nhau hở cô bé?
Uyên Vy gãi đầu ra vẻ khó nói:
- Chuyện này...
- Muốn nói gì thì nói ra coi nào, sao lại phải ấp úng như thế?
Trúc Quỳnh đã thấy bực mình, cô nghiêm mặt nhìn Uyên Vy như răn đe. Uyên Vy nhìn nhìn mọi người rồi cười cười:
- Là vì anh Nguyên... quen với tụi em hơn nên nếu như anh Nguyên đãi thì... thì...
Dường như mọi người đã hiểu ý của Uyên Vy, và ngay cả Thạch cũng thế nên anh nói ngay:
- Thế thì em cứ coi anh như anh Nguyên vậy, muốn ăn gì thì cứ gọi.
Uyên Vy lại gãi đầu:
- Kỳ quá, anh mới quen với tụi em...
Thạch cắt ngang lời Uyên Vy:
- Là anh đã quen với gia đình mình từ rất lâu rồi chứ không phải mới đây, em không phải ngại ngùng gì cả - Thạch trầm giọng xuống, có một chút gì đó như tha thiết, một chút gì đó như buồn phiền - Em cứ coi anh như anh Nguyên, hoặc như anh Hoàng của em vậy.
Câu nói của Thạch làm mọi người lặng đi một chút, rồi Trúc Quỳnh là người lên tiếng trước nhưng không phải để tán thành ý của Thạch mà là để phản đối:
- Như thế sao được?
Thạch quay sang nhìn Trúc Quỳnh - đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào mắt cô từ khi gặp nhau tới bây giờ - nhẹ nhàng nói:
- Sao lại không được hở Trúc Quỳnh? Ngày xưa em cũng từng coi anh như một người anh của mình vậy thì bây giờ cũng thế thôi chứ có khác gì đâu. Bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn nhớ đến những cô em nhỏ ngày nào và rất mong được gặp lại. Bây giờ chẳng những gặp được em và Quỳnh Phương mà lại còn có thêm hai cô em gái xinh đẹp như thế này nữa thì anh vui biết bao...
Mọi người đều xúc đông vì câu nói của Thạch, Nguyên cười to như để che giấu đi cảm xúc của mình:
- Thế thì buổi tiệc hôm nay là phần của anh Thạch đãi rồi, tôi không dám tranh giành đâu - Quay sang Uyên Vy, anh cười thân mật - Em cứ gọi thoải mái, Vy ạ. Anh hứa sẽ ủng hộ em hết mình.
Uyên Vy ngơ ngác hỏi lại Nguyên:
- Anh ủng hộ em cái gì?
Nguyên quơ tay một vòng:
- Thì đó, em cứ gọi món ăn thoải mái, anh sẽ giúp em thanh toán hết...
Uyên Vy trề môi:
- Khôn dữ ha... anh không phải trả tiền nên xúi em gọi nhiều món ăn phải không? Em không dại mà nghe lời anh dụ dỗ đâu...
Thạch trao thực đơn cho mấy cô gái:
- Thôi nào, chúng ta đừng tranh luận nữa kẻo kiến bò bụng dữ quá rồi. Vả lại cũng không còn sớm sủa gì mấy, các cô gọi món ăn đi!
Trúc Quỳnh lại trở về với sự lặng lẽ của mình, có vẻ như những lời tâm sự bất ngờ của Thạch vừa rồi không ảnh hưởng gì mấy đến cô.
Ngược lại với Trúc Quỳnh, Phương Uyên và Uyên Vy nhanh chóng thân thiện với Thạch. Và ngay cả Quỳnh Phương cũng thế. Cả ba cô gái cùng với Nguyên và Thạch ăn uống một cách thoải mái và những câu chuyện họ trao đổi với nhau thật rôm rả như những người bạn thân thiết đã quen biết nhau lâu ngày.
Gắp bỏ vào chén Uyên Vy một miếng thịt gà thật to, Thạch cười:
- Aên đi cô út, đừng có ngại ngùng gì cả nhé!
Uyên Vy cũng cười:
- Chỉ có những người dở hơi mới ngại ngùng trong việc ăn uống thôi, vì ăn nhiều hay ăn ít gì thì cũng là ăn. Vậy nên em phải ăn thật no mới đựơc chứ, chỉ có điều anh chưa biết phương châm ăn uống của em đó thôi...
Uyên Vy tỉnh bơ nói và cũng... tỉnh bơ ăn uống thật tự nhiên, mấy chị em và ngay cả Nguyên cũng rất rành cách nói chuyện của Uyên Vy nên không lấy làm lạ trước cách nói chuyện của cô. Nhưng Thạch thì lần đầu tiên đưỡc nghe một người lý luận về cách ăn uống nên anh cứ ngẩn người ra mà nghe Uyên Vy nói. Và rồi, không nén được sự tò mò, anh nghiêng đầu qua hỏi Uyên Vy:
- Aên uống mà cũng có phương châm nữa hay sao? Vy nói anh nghe thử coi nào!
Thấy Thạch cũng đang hoà theo cách nói chuyện tưng tửng của Uyên Vy, sợ càng lúc cô bé càng nói năng lộn xộn nên Trúc Quỳnh vội gạt phắt đi:
- Trời ơi, cái con nhỏ này nó nói điên mà anh nghe làm gì.
Uyên Vy trợn mắt nhìn Trúc Quỳnh phản đối ngay câu nói của chị mình:
- Sao chị Quỳnh lại nói là em nói điên, em nói đúng chứ bộ!
Thạch nhắc lại câu hỏi của mình:
- Thế thì Vy nói anh nghe xem có đúng không?
Uyên Vy ra vẻ quan trọng:
- Thôi được, để em nói cho mọi người cùng nghe xem có đúng không nhé... Này nhé, theo em thì khi ăn uống mình không cần phải vội vã, thức ăn mình chưa ăn đến thì nó cứ nằm đấy chứ có chạy đi đâu được đâu. Chính vì thế mà mình cứ việc ăn một cách từ tốn, nghĩa là từ từ mà... tốn ấy mà...
Mọi người cùng phá lên cười trước cái cách giải thích... ba phải của Uyên Vy. Quỳnh Phương vừa cười vừa mắng em:
- Mày đúng là... Vy Tiểu Bảo...
Thạch lại ngơ ngác trước cái tên mới của Uyên Vy:
- Sao lại là... Vy Tiểu Bảo?
Phương Uyên hỏi Thạch:
- Anh đã bao giờ đọc truyện Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung chưa?
Thạch gật đầu:
- Anh đã đọc rồi.
- Ở trong đó có một nhân vật tên là Vy Tiểu Bảo...
- Đúng rồi, là nhân vật chính...
Phương Uyên vừa cười vừa nói:
- Thế anh không thấy nhỏ Uyên Vy giống như nhân vật đó à?
Thạch vẫn ngơ ngác:
- Sao lại giống? Vy Tiểu Bảo là một tên con trai cơ mà!
Phương Uyên lắc đầu:
- Em không nói tới giới tính mà là em nói tới tính cách cơ... Nhỏ Vy nhà em giống tên Vy Tiểu Bảo ở hai điểm, thứ nhất là tên của cả hai đứa đều có chữ Vy, thứ hai là nhỏ này láu cá giống tên nhóc đó lắm, anh không thấy sao?
Uyên Vy ré lên phản đối:
- Uyên kỳ quá à, sao lại buộc tội cho em như thế?
Thạch bênh vực Uyên Vy:
- Anh đáu có thấy Uyên Vy láu cá tí nào đâu mà trái lại, cô bé dễ thương đấy chứ.
Uyên Vy vỗ tay:
- Thấy chưa, anh Thạch quả là có mắt nhìn người. Mới chỉ gặp em lần đầu mà anh ấy đã nhận thấy là em dễ thương rồi, thấy không?
Phương Uyên cười sặc:
- Anh Thạch lầm chết Vy rồi, Vy ơi!
Uyên Vy đứng lên, cô chìa tay với Thạch:
- Anh Thạch, anh em mình bắt tay hữu nghị nào - Đợi cho Thạch bắt tay mình xong rồi, cô lại nói tiếp - Để cảm ơn anh đã... hiểu em như thế, em sẽ nhận anh làm... anh Ba của em. Anh có chịu không?
Thạch cũng đứng lên, anh gật đầu:
- Anh rất vui khi được em nhận anh làm anh như thế, em gái.
Biết ngay là Uyên Vy bày trò để trêu ghẹo cho mình phải lên tiếng, vậy mà Trúc Quỳnh vẫn không thể lặng thinh. Cô trừng mắt nhìn Uyên Vy:
- Sao lại là anh Ba? Phải là anh Hai chứ!
Uyên Vy lắc đầu:
- Anh Hai là anh Hoàng rồi, làm sao anh Thạch lại có thể giành được cái chức trưởng nam đó được. Anh Thạch chỉ là anh Ba của em mà thôi.
Không còn nói được gì nữa, Trúc Quỳnh hậm hực ngồi im. Cả Quỳnh Phương và Phương Uyên cũng thừa biết là việc Uyên Vy nhận Thạch làm anh chỉ là cái cớ, chứ còn mục đích chính của cô bé là kiếm chuyện để phá Trúc Quỳnh mà thôi.
Bữa ăn cứ thế trôi đi trong sự vui vẻ của mọi người, sự gượng gạo và tức tối của Trúc Quỳnh. Ngay cả Nguyên cũng lờ mờ đoán được sự gán ghép của Uyên Vy và anh thầm nhận xét trong lòng sự gán ghép của cô bé thật là chính xác. Thạch tuy có hơi lớn tuổi nhưng so với sự chững chạc của Trúc Quỳnh thì hai người sẽ là một đôi rất đẹp. Mà dường như Nguyên cũng chưa bao giờ được nghe nói đến việc Trúc Quỳnh có người yêu. Nếu cô đã chưa có người yêu như thế thì việc ghép đôi với Thạch như thế biết đâu lại trở thành sự thật. Khi đó thì gia đình Uyên Phương sẽ vui biết bao.
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ