Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
uỳnh Phương xuống đến phòng khách, cô nhìn thấy ngay mẹ và người khách. Cô bước thẳng đến bên mẹ và cúi đầu chào Thạch:
- Chào anh ạ - Rồi quay sang mẹ, cô nói tiếp - Mẹ ơi, tụi con đi coi ca nhạc đây mẹ ạ!
Bà Nam hỏi lại:
- Thế con đi với ai? Nguyên đã đến đâu?
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Anh Nguyên không đến đây mà chúng con tự đi đến nhà hát, anh Nguyên sẽ đón chúng con ở đó.
- Những ai mà là chúng con? - Bà Nam ngạc nhiên hỏi lại.
Quỳnh Phương ngập ngừng:
- Là... bốn chị em chúng con.
Bà Nam bật kêu lên:
- Hôm qua nghe con nói mẹ tưởng chỉ có mình con thôi chứ lại đi cả bốn chị em à? Sao lại bắt Nguyên phải mua nhiều vé như thế?
Quỳnh Phương cười nhẹ:
- Là công ty anh Nguyên đồng tài trợ cho buổi ca nhạc gây quỹtừ thiện, mẹ ạ. Vì thế anh Nguyên có giấy mời chứ không phải mua nên anh ấy nói rủ hết mấy chị em đi coi cho vui.
Nghe con gái nói như thế, bà Nam thở ra nhè nhẹ. Thằng rể của bà đã quan tâm đến chị em của vợ nó như thế thì bà làm sao có thể ngăn cản được! Thế nhưng nếu chúng nó đi hết thì người khách này bà phải làm sao? Thạch đến đây nào phải chỉ để chơi với bà! Lòng bà phân vân quá đỗi, vì bảo Trúc Quỳnh ở nhà để tiếp Thạch thì nhất định là không đời nào cô chịu rồi. Nhưng nếu các con bà đi chơi hết thì chẳng lẽ lại bảo Thạch về à? Như vậy thì ý định của bà chẳng lẽ chưa thực hiện chút nào đã phải xếp xó hay sao?
Hiểu được sự phân vân của mẹ, Quỳnh Phương tìm cách gỡ rối cho bà. Cô nhìn Thạch như có ý hỏi:
- Mẹ à, đây là...
Bà Nam gật đầu:
- Là con của bác Thanh hay đến nhà mình chơi đấy.
Quỳnh Phương lại giả vờ không biết:
- Ủa, anh ấy là con của bác Thanh màsao con không gặp lần nào?
Bà Nam chưa kịp trả lời thì Thạch cười nhẹ:
- Tôi là Thạch, hân hạnh được biết cô..., cô gì nhỉ?
Quỳnh Phương cười tươi:
- Dạ, em là Phương ạ.
Thạch gật đầu:
- Vậy thì tôi nhớ rồi, cô là con gái thứ hai của bác đây.
Quỳnh Phương ngạc nhiên:
- Anh biết chúng em ạ?
- Tôi biết chứ, ngày xưa hai nhà chúng ta ở kế bên nhau mà. Có điều là hồi đó cô còn bé tí nên không nhớ tôi thôi, nhưng tôi thì vẫn nhớ đến các cô đó.
Quỳnh Phương tò mò:
- Anh nhớ gì về chúng em?
Thạch cởi mở:
- Tôi vẫn nhớ cô tên là Quỳnh Phương, còn chị cô là Trúc Quỳnh. Hai cô hồi nhỏ dễ thương lắm...
Quỳnh Phương đỏ mặt:
- Anh nói thế nghĩa là sao?
Biềt Quỳnh Phương hiểu lầm câu nói của mình, Thạch vội giải thích:
- À, là vì nhà tôi chỉ có mình tôi mà mẹ tôi thì rất thích con gái. Vì thế bà thường dẫn tôi sang nhà cô chơi. Cô và cô Quỳnh hồi đó còn nhỏ nên thường hay cùng chơi với tôi, mà cô cũng biết rồi đó, một mình tôi rất buồn nên khi có dịp là tôi rất thích sang nhà để chơi với hai cô bé...
Nghe Thạch giải thích dông dài và hơi lộn xộn, nhưng Quỳnh Phương cũng hiểu là anh rất thật lòng khi nhắc về những ngày xa xưa. Sẵn dịp, cô mượn cớ mời luôn:
- Anh không xa lạ gì với chúng em, vậy thì mời anh đi xem ca nhạc với chúng em luôn nhé!
Đến lượt Thạch ngạc nhiên nhìn Quỳnh Phương, tại sao cô bé này lại rủ mình đi chơi thế nhỉ? Cho dù là ngày xưa có thân thiết đến mấy thì thời gian xa cách quá lâu cũng đã làm cho tình cảm đó không còn nữa. Bằng chứng là vừa rồi Quỳnh Phương đã ngạc nhiên khi biết là anh đã từng biết chị em cô đấy thôi. Hay là vì anh ngồi đây nên cô cũng chỉ mời cho có lệ đấy thôi?
Dường như hiểu được sự suy nghĩ của Thạch, Quỳnh Phương giải thích:
- Anh là con của bác Thanh thì cũng là chỗ thân thiết với gia đình em, vả lại mới rồi anh cũng nói là đã biết chúng em từ lâu vậy nên em mới mời anh đi chung như thế. Với lại bây giờ thì chúng em đi hết, như thế ở nhà chỉ còn mỗi mình mẹ em nên anh ở đây cũng thấy buồn đó.
Hiểu được thành ý của Quỳnh Phương, Thạch thấy mình cũng muốn nhận lời. Xa quê hương đã lâu, hầu như giờ này anh chẳng còn nhớ gì về những ngày xưa cũ. Lại thêm thành phố giờ đây đã thay đổi quá nhiều nên Thạch thấy mình hoàn toàn lạ lẫm giữa mọi người, giờ này lại được đi chung với các cô gái để tìm hiểu về cái thành phố quen mà lạ, lạ mà quen này thì cũng hay.
Nghĩ thế, Thạch gật đầu. Nhưng rồi anh lại phân vân:
- Nhưng đi như thế thì có làm phiền cho các cô hay không?
Quỳnh Phương cười nhẹ:
- Có gì đâu mà phiền hở anh!
Bà Nam vui mừng khi thấy con gái vồn vã đón tiếp Thạch, như thế thì sẽ tạo cơ hội cho anh có thể đến chơi nhà thường xuyên hơn và khi đó thì việc Thạch tiếp cận với Trúc Quỳnh cũng sẽ dễ dàng hơn. Vì vậy bà đốc thúc thêm:
- Em nó đã nói vậy thì cháu cứ đi chơi với các em một hôm đi Thạch ạ! - Rồi quay sang Quỳnh Phương, bà hỏi - Nhưng liệu có vé cho anh không hở con? Hay là con gọi điện cho Nguyên thử xem!
Quỳnh Phương gật đầu:
- Không cần phải gọi đâu, anh Nguyên bảo là còn vé mẹ ạ!
- Vậy thì các con đi đi!
Thạch đột nhiên thắc mắc:
- Nguyên là ai vậy ạ? Theo như cháu nhớ thì con trai lớn của bác tên là Hoàng cơ mà?
Bà Nam gật đầu:
- Cháu nhớ đúng rồi, anh của mấy đứa là Hoàng. Còn Nguyên là chồng sắp cưới của em Phương đấy chứ.
Thạch chìa tay ra trước mặt Quỳnh Phương:
- Thế thì xin chúc mừng cô!
- Cám ơn anh, thôi chúng ta đi - Quay lên phía cầu thang, Quỳnh Phương gọi lớn - Vy ơi, gọi mấy chị đi thôi kẻo muộn.
- Có ngay!
Uyên Vy ứng tiếng đáp lời Quỳnh Phương và ngay lập tức có mặt, tiếp theo là Phương Uyên và cuối cùng, Trúc Quỳnh yểu điệu xuống tới.
Vừa xuống đến nơi, Phương Uyên và Uyên Vy chào rối rít:
- Anh ạ!
- Em chào anh ạ!
Trúc Quỳnh thì điệu đàng hơn, cái điệu đàng của một người con gái biết mình đẹp. Cô chìa tay ra trước mặt Thạch:
- Chào anh!
Mấy cô gái xinh như mộng đứng trước mặt lên tiếng chào rối rít khiến cho một anh chàng từng trải, bản lãnh như Thạch cũng trở nên lúng túng. Anh vụng về gật đầu đáp lại lời chào của Phương Uyên và Uyên Vy đồng thời thụ động đưa tay ra để đáp trả cái chìa tay của Trúc Quỳnh.
Cả bọn sà xuống chen chúc nhau ngồi trên chiếc ghế dài, Uyên Vy láu lỉnh trêu Thạch:
- Em biết anh rồi...
Thạch lơ ngơ gật đầu:
- Hồi nãy cô gặp tôi ngoài cổng...
- Không phải khi nãy, là trước đó nữa kia...
Biết Uyên Vy lại giở trò trêu chọc, Phương Uyên đá nhẹ vào chân cô bé một cái nhưng Uyên Vy vẫn thản nhiên như không. Quả nhiên Thạch ngớ mặt ra vì anh không thể nghĩ ra được là mình đã "được" Uyên Vy biết khi nào. Vì theo trí nhớ của Thạch, khi nhà anh còn ở kế bên nhà ông bà Nam thì ở bên này mới chỉ có Hoàng và hai cô con gái. Thế mà bây giờ xuất hiện trước mắt anh là bốn cô gái, và chính cô gái nhỏ nhất lại tuyên bố là biết anh, vậy thì cô ấy biết anh khi nào?
Thạch ngập ngừng:
- Cô...
Uyên Vy cười giòn:
- Là em biết mẹ anh, rồi "biết" anh qua lời mẹ em nói. Như thế có thể coi là đã biết anh hay được hay không?
Nghe Uyên Vy nói như thế, Thạch biết là cô gái trêu anh. Đã lấy lại được bình tĩnh, anh cười cười:
- Vậy thì đúng là cô biết anh rồi. Nhưng mà này, ngày xưa thì cô Quỳnh và cô Phương vẫn coi anh là anh em với mấy cô đấy. Vậy thì bây giờ chúng ta có thể coi nhau như anh em được không nhỉ?
Bà Nam vẫn chưa dời bước nên khi nghe Thạch nói như thế, bà chen vào ngay:
- Đương nhiên cháu và các em đây là anh em với nhau rồi, dsao lại còn phải hỏi như thế?
Thạch cười thật tươi trước sự đồng ý của người lớn:
- Là cháu cũng phải hỏi lại chứ bác, bây giờ các cô ấy lớn quá, lại xinh đẹp như thế này... Nếu mà cháu cứ nhận như ngày xưa có khi lại bị coi là... nhận vơ ấy chứ bác.
Quỳnh Phương đứng lên, cô không muốn câu chuyện cứ mãi kéo dài vì như thế không chừng lại muộn giờ vào rạp, mà hơn nữa là Nguyên sẽ mong ngóng cô. Cô nói nhanh:
- Chúng ta đi nào, khi về sẽ nói chuyện tiếp - Rồi cô quay sang bà Nam - Thưa mẹ, chúng con đi!
Cả bọn lại lục tục đứng lên, Trúc Quỳnh hỏi trống không:
- Thế ai đã gọi taxi chưa?
Thạch đang chào bà Nam, nghe Trúc Quỳnh hỏi thế anh vội quay lai:
- Tôi có xe ngoài kia, các cô có đi chung với tôi không?
Trúc Quỳnh còn ra vẻ lưỡng lự thì Quỳnh Phương đã reo lên:
- May quá, thế thì mình không bị chậm giờ đâu.
Uyên Vy ôm cánh tay Quỳnh Phương mà miệng thì cười với Phương Uyên, cả bọn kéo nhau ra xe. Đợi Thạch mở cửa xe, Uyên Vy đẩy nhanh Quỳnh Phương cùng ngồi vào băng sau và đồng thời, Phương Uyên cũng nối gót theo. Trúc Quỳnh kéo tay Phương Uyên:
- Uyên lên ngồi trên đi, để chị ngồi đây với Phương!
Giọng Trúc Quỳnh nhỏ nhẹ và dịu dàng khiến cho cả ba cô gái cùng cười thầm trong bụng. Gớm, ghét anh chàng Thạch là thế vậy mà cô chị lớn của mấy cô cũng làm điệu không thể tả. Giá như không có Thạch ở đây nhỉ. Chắc là Trúc Quỳnh sẽ hét toáng lên chứ làm gì có cái giọng ngọt như nước đường thế kia.
Tuy nhiên, cả ba cô em gái đều không có ý định nhường chỗ cho Trúc Quỳnh, vì thế mà Phương Uyên cười cười nháy mắt với Trúc Quỳnh:
- Quỳnh ngồi trên đi, em lỡ chui vào rồi.
Trúc Quỳnh dấm dẳng:
- Thì chui ra!
Phương Uyên nhăn nhó:
- Mất công quá hà, thôi Quỳnh chịu khó ngồi trên với anh Thạch đi!
Không còn cách nào khác khi mà Phương Uyên đã cố lì ngồi lại băng sau, Trúc Quỳnh đành phải đi lên phía trước mà lòng đầy hậm hực. Nhưng có mặt Thạch ở đó nên cô không dám có một thái độ nào khác ngoài việc tạo nên một gương mặt hết sức vui tươi. Cô nhủ thầm trong lòng là khi nào về đến nhà, nhất định cô sẽ cho mấy nhỏ em một trận ra trò.
Thạch đã cho xe chạy đi, Quỳnh Phương hướng dẫn đường cho anh. Còn Phương Uyên và Uyên Vy rảnh rỗi nên hai cô bé ngồi nháy nhau cười thích chí. Qua kiếng chiếu hậu, Trúc Quỳnh thấy hết hành động của hai đứa em. Cô càng thêm bực mình nhưng lại cũng không dám có một cử chỉ nào khác nên đành phải làm ngơ như không trông thấy gì.
Đột nhiên, Phương Uyên ré lên một tiếng, rồi Uyên Vy cười khúc khích:
- Thôi đi, Uyên điệu quá à Uyên ơi!
Phương Uyên cãi lại:
- Mày chỉ giỏi nói bậy, tao điệu bao giờ?
Uyên Vy lại càng cười dữ:
- Uyên điệu rơi điệu rụng vậy mà còn nói là không, Uyên có muốn em chỉ ra cho Uyên thấy Uyên điệu tới cỡ nào không?
Phương Uyên gật đầu:
- Được, Vy chỉ ra cho chị coi. Nếu không đúng thì chị bẻ gãy hết hai hàm răng của em đó!
Uyên Vy chỉ tay vào ngực Phương Uyên:
- Đó, mới tức thì Uyên điệu đó!
- Đâu?
Uyên Vy dài giọng:
- Vậy còn hỏi, chứ không phải Uyên vừa gọi em rất ngọt ngào và xưng chị thật oai đó sao? Mọi ngày Uyên đâu có xưng hô như thế đâu, hễ nói điều gì là Uyên hét em tới nỗi muốn điếc tai ấy chứ! Mà em mới chỉ ra có một ví dụ nhỏ thôi đấy nhé, chứ nếu kể hết ra thì dài lắm lắm...
- Cái đồ Vy Tiểu Bảo này lắm chuyện quá đi thôi, mày không thấy hôm nay mình đang ngồi trên xe với người lạ à?
Phương Uyên nhéo tai Uyên Vy và mắng em, Uyên Vy cãi lại:
- Người lạ đâu mà người lạ, anh Thạch là người quen với gia đình mình lâu rồi, từ ngày chưa có em với Uyên lận chứ bộ.
Uyên Vy nói xong, hai cô bé lại rũ ra cười, hai người chúi đầu vào nhau đùa giỡn như không trông thấy sự bực mình của Trúc Quỳnh. Bởi vì cả bốn chị em đều hiểu một điều là những gì mà hai cô em nhỏ đang nói đó chính là những lời trêu ghẹo cô chị lớn của mình.
Trúc Quỳnh cũng biết như thế, cô muốn bịt mồm hai nhỏ em lại mà không biết phải làm cách nào. Nhất là Uyên Vy, cái tính nghịch ngợm tai quái của nó đã không biết bao phen làm cho cô tức đến nỗi muốn bể tung lồng ngực.
Trúc Quỳnh hắng giọng một tiếng nho nhỏ rồi hơi quay đầu lại, cô lên giọng mắng các em:
- Hai đứa có im đi không? Cứ đùa giỡn như thế không sợ anh Thạch cười à?
Tuy đang lái xe nhưng Thạch không bỏ qua một chút nào diễn biến trong xe nên khi nghe Trúc Qùynh vừa nói như thế, anh liền lên tiếng ngay:
- Ồ, không đâu! Hai cô giỡn vui lắm, có gì đâu mà tôi cười.
Uyên Vy được thể lấn tới:
- Đó, chị Qùynh thấy không? Anh Thạch đâu có cười.
Quỳnh Phương không muốn Uyên Vy cứ mãi trêu đùa Trúc Quỳnh như thế, cô cũng lên tiếng:
- Thôi đi Vy, là anh Thạch nói thế thôi chứ em cứ giỡn mãi như thế thì không được. Không hay ho gì cái chuyện quá trớn đâu.
Tuy không sợ Trúc Quỳnh cho dù cô hay la mắng, nhưng Uyên Vy lại nể Quỳnh Phương. Vì không la mắng em bao giờ, nhưng mỗi khi Quỳnh Phương lên tiếng thì những lời nói nhỏ nhẹ nhưng luôn chính xác của cô luôn làm cho Uyên Vy "tắt đài". Lần này cũng không ngoại lệ, Uyên Vy và Phương Uyên chỉ còn cười khúc khích với nhau chứ không dám lên tiếng như vừa rồi nữa.
Cũng may, xe đã đếp rạp hát. Các cô gái lại lục tục xuống xe và Thạch lo tìm chỗ đậu xe.
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ