There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
à Nam tuy hiền dịu nhưng rất cương quyết. Vì thế, mặc dù Trúc Quỳnh phản đối chuyện coi mắt và hứa hẹn của mẹ với người bạn mà cô luôn cho rằng đóù là chuyện vớ vẩn nhưng bà Nam vẫn để cho Thạch - con bà Thanh, bạn của bà - đến chơi nhà.
Buổi chiều hôm đó, bôn cô gái đang náo nức chuẩn bị áo quần, son phấn để đi chơi thì... khách đến. Uyên Vy là người ra mở cổng, cô ngớ người ra trước một anh chàng lạ hoắc đang nhìn cô mỉm cười. Giữ chặt cành cổng, cô cao giọng hạch hỏi:
- Chú tìm ai?
Người đàn ông lạ mặt vẫn mỉm cười và nhẹ nhàng hỏi:
- Đây có phải là nhà bác Nam không hở cô?
Ngay lập tức, Uyên Vy... thủ thế ngay:
- Chú hỏi điều đó để làm gì?
Thạch - Phải, người đàn ông đó là Thạch, con bà Thanh - trả lời:
- Tôi muốn tìm bác Nam...
Uyên Vy lập lại câu hỏi đầu tiên:
- Nhưng chú là ai?
Thạch vẫn ung dung:
- Mẹ tôi là bạn của bác Nam, hôm nay tôi đến thăm bác...
- Chú là... - Nói được vài tiếng thì Uyên Vy sực nhớ ra câu chuyện mẹ cô nói hôm nào. Ngay lập tức, Uyên Vy im bặt đồng thời đưa tay ôm lấy miệng và hai mắt thì cứ tròn xoe lên nhìn Thạch. Cô thật không ngờ người mà mẹ cô nói đến lại là anh chàng lịch sự này vì khi nghe mẹ nói chuyện, trong trí Uyên Vy cứ hình dung một anh chàng đạo mạo và trông có vẻ cổ lỗ sĩ chứ không phải như người mà cô đang đối diện.
Thấy Uyên Vy cứ mãi lặng thinh, Thạch nhắc lại:
- Tôi muốn gặp bác Nam, có bác ở nhà không hở cô bé?
Câu nói của Thạch đã đưa giúp Uyên Vy bình tĩnh lại, cô gật đầu nhưng vẫn không chịu mở cổng:
- Vậy thì chú chịu khó đứng đây đợi một lát để tôi vào báo cho mẹ tôi biết đã nhé!
Đóng cánh cổng lại, Uyên Vy chạy ù vào trong. Cô gọi ầm ĩ:
- Mẹ ơi! Có khách!
Bà Nam từ trong nhà đi ra, cau mày nhìn con gái:
- Ai kiếm mẹ mà lại gọi ầm ĩ thế kia? Từ từ mà đi và gọi mẹ nhỏ thôi chứ ai lại gọi như thế hở? Con gái con đứa gì mà chẳng có một chút ý tứ gì hết vậy!
Vừa thở, Uyên Vy vừa báo cáo:
- Mẹ, có một anh chàng nào đó kiếm mẹ...
Bà Nam nhìn chăm chú vào Uyên Vy:
- Là ai kiếm mẹ, con nói cho rõ ràng xem nào!
Uyên Vy lập lại:
- Có một anh chàng nào đó kiếm mẹ, bảo là con của người nào đó bạn mẹ...
Tuy Uyên Vy nói năng lộn xộn như thế nhưng bà Nam đã hiểu là cô nói đến ai, bà đưa mắt nhìn quanh:
- Đâu, là ai đâu?
Uyên Vy đưa tay chỉ ra ngoài cổng:
- Ở ngoài đó!
Bà Nam ngạc nhiên:
- Còn ở ngoài cổng à? Sao thế?
Uyên Vy gãi đầu:
- Là người lạ, con... không dám cho vào nhà...
Bà Nam ngẩn người ra một thoáng, rồi bà vội vã:
- Sao lại thế? Người ta đến kiếm mẹ tức là người quen rồi, tại sao lại không cho vào? Có mau mở cổng ra không?
Uyên Vy lụng bụng:
- Thì từ từ con mở chứ có gì mà mẹ phải vội vã thế? Con có biết là ai đâu mà cho vào nhà...
- Còn đứng đó mà nói hả? Có muốn mẹ quất cho vài roi hay không?
Biết là mẹ nói thế chứ không đời nào đánh mình, nhưng Uyên Vy cũng quay lưng bước ra mở cổng. Tuy vậy, cô thấy mình cũng... không cần phải vội vã gì. Cứ để cho anh chàng chờ một lát cho bõ ghét...
Khi Uyên Vy mở cánh cổng ra thì Thạch vẫn còn đứng yên trước cổng, gương mặt anh vẫn thản nhiên chứ không hề có một chút giận dữ nào. Thái độ của anh làm cho Uyên Vy càng thêm ghét, vì cô cứ ngỡ với sự trêu tức của mình vừa rồi thì sẽ làm cho anh ta tức đến... thở không ra chứ chẳng chơi. Ai mà ngờ lại ngược lại như thế này...
Mở rộng cánh cổng ra, Uyên Vy dài giọng:
- Mời... chú vào nhà, mẹ... cháu đang đợi ạ!
Câu nói của Uyên Vy làm Thạch muốn cười hết sức, nhưng biết cô bé đang trêu ghẹo mình nên anh đành phải cắn chặt răng và giữ cho gương mặt mình thật bình thản.
Uyên Vy đã quay lưng bước vào sau khi đóng cổng, Thạch cũng chậm rãi nối gót theo. Những nước chân thong thả của anh làm Uyên Vy càng thêm tức, cô bé nhủ thầm trong bụng: Cứ làm ra vẻ đi, từ từ rồi bổn cô nương sẽ cho nhà ngươi biết thế nào là lễ độ.
Bà Nam vồn vã khi Thạch cúi đầu chào bà:
- Cháu chào bác, cháu là Thạch ạ!
- Cháu là Thạch à? Bác đã nghe mẹ cháu nói rồi! Vào... vào đây cháu...
Uyên Vy lách qua người mẹ chạy nhanh vào trong nhà để lên lầu nhưng bà Nam đã gọi:
- Vy, con vào mang nước ra mời anh.
- Vâng ạ! - Không thể trốn được, Uyên Vy đành phải đáp lời mẹ rồi vào bếp làm cái công việc mà cô luôn ghét nhất trên đời, rót nước mời khách.
Bưng ra một cái khay, trên để hai tách trà nóng còn nghi ngút khói - Uyên Vy khoái thầm trong bụng khi nghĩ cái anh chàng Việt kiều chắc chỉ quen uống rượu kia sẽ phát sốt lên vì tách trà nóng này - cô nhỏ đặt trước mặt mẹ và khách mỗi người một tách rồi lại rút lui thật nhanh.
Nhưng thật là xui xẻo, Uyên Vy mới chỉ xoay người chứ chưa bước được bước nào thì đã lại bị bà Nam gọi nữa:
- Vy, các chị con đâu?
Uyên Vy đứng khựng lại, ngần ngừ một chút rồi chỉ tay lên lầu:
- Ở trên phòng ạ!
- Ở trên đó làm gì giờ này? Con lên nói với các chị có anh Thạch đến chơi nhé!
- Vâng ạ!
Uyên Vy vâng ạ một tiếng thật to rồi ba chân bốn cẳng phóng lên lầu. Từ nãy đến giờ cô đã mất bao nhiêu thời gian vì cái anh chàng "dở hơi" kia rồi. Đến chơi lúc nào không đến lại chọn ngay cái lúc... cả nhà người ta đang chuẩn bị đi chơi mà đến, thế mới là... dở hơi chứ!
Tuy nghĩ là nghĩ vậy nhưng tuy chỉ mới thoáng gặp Thạch trong giây lát thì Uyên Vy cũng thấy được một điều là cái anh chàng này trông... cũng được, không phải là một anh chàng "cả quỷnh" đợi mẹ tìm cho mới có vợ như trong trí cô bé vẫn nghĩ từ mấy hôm nay. Thế nhưng tại sao một anh chàng trông phong độ như thế, lại là Việt kiều nữa mà lại không lấy được vợ nhỉ? Nhất là trông anh ta cũng chẳng còn vẻ trẻ trung gì nữa!
Chắc là anh chàng này nghèo kiết xác bên Mỹ nên mới không kiếm nổi cho mình một cô vợ đây, vì thế nên mới mang cái mác Việt kiều về nước để kiếm vợ đây mà! Nhưng trông dáng vẻ anh ta cũng không có vẻ gì là cơ cực cho lắm, thế thì tại sao nhỉ?
Hay là anh chàng này ở bên đó ăn chơi bốc trời nên đâm ra sợ các cô gái tự do bèn về nhà nhờ mẹ tìm cho một cô vợ "chánh tông con nhà", như thế thì chắc ăn là sẽ có được một cô vợ nề nếp, đảm đang... Như thế thì chắc hẳn anh chàng này đã có một quá khứ ăn chơi lẫy lừng, vậy thì không chừng lại có mấy căn "bệnh lạ" đang bám vào anh ta ấy chứ! Không được, phải nói chị Quỳnh cẩn thận mới được!
Vừa đi vừa suy nghĩ, bước chân Uyên Vy chậm lại khi nào cô không biết. Thế nhưng dù chậm đến đâu thì quán tính cũng đưa chân cô về đến phòng. Trông thấy Uyên Vy bước chậm rãi - một điều lạ thứ nhất - lại thêm nét mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó ghê gớm lắm - điều lạ thứ hai - thì cả ba cô chị của Uyên Vy đều ngừng ngay những việc mình đang làm để chiếu vào cô những tia nhìn lạ lẫm.
Phương Uyên là người lên tiếng trước nhất:
- Vy, mày mới rơi từ trên trời xuống hả?
Câu hỏi của Phương Uyên làm Uyên Vy giật mình, cô lắc đầu mấy cái thật mạnh như để tâm trí mình trở về với hiện thực. Lần này thì Quỳnh Phương Uyên lên tiếng:
- Vy sao thế? Có gì không ổn à?
Uyên Vy đã trở lại là chính mình, cô nghiêng đầu và thì thầm làm ra vẻ nghiêm trọng:
- Nhà mình có khách!
- Khách!
- Là ai thế!
- Khách nào?
Cả ba cô chị đều bật lên câu hỏi ngay, Uyên Vy nhìn nhìn mấy cái miệng tròn xoe của mấy cô chị rồi phá lên cười:
- Nghe nói có khách mà sao mấy chị căng thẳng quá vậy? Đang mong khách à?
Không khí trong phòng giãn ra vì tràng cười của Uyên Vy. Trúc Quỳnh mắng ngay:
- Mong cái đầu mày đó Vy, không lo sửa soạn nhanh lên lại còn giỡn. Trễ giờ là cho mày ở nhà đó!
Uyên Vy chỉ lên đồng hồ:
- Còn sớm mà, em chỉ cần ba mươi giây để thay quần áo nữa thôi chứ có điệu như chị đâu mà phải lo. Nhưng mà này, nhà mình có khách thật đấy chứ em không nói dóc đâu...
Phương Uyên làu bàu:
- Khách nào thì khách, không phải là khách của tao thì được rồi. Mau thay quần áo rồi xuống đón xe, lúc này đón taxi cũng hơi bị khó đó.
Vừa mở tủ lấy quần áo, Uyên Vy vừa nói:
- Tuy không phải là khách của của chị nhưng là "thượng khách" của mẹ đó. Mẹ bảo lên nói với mấy chị xuống chơi.
Ngay lập tức, mấy cô gái lại ngừng ngay việc mình đang làm và nhìn Uyên Vy trân trối. Lần này thì đến lượt Quỳnh Phương sốt ruột:
- Khách nào mà quan trọng thế? Vy nói ngay đi chứ cứ ỡm ờ mãi như thế là sao?
Uyên Vy vẫn tưng tửng:
- Chị yên tâm, không phải khách của chị đâu.
Phương Uyên nhìn Uyên Vy không chớp mắt:
- Không phải khách của tao, cũng không phải khách của chị Phương mà là thượng khách của mẹ... Vậy là... vậy là... cái anh chàng Việt kiều, phải không Vy?
Uyên Vy nhìn chị mình với một vẻ thán phục:
- Công nhận chị Uyên thông minh thật, em mới chỉ nói như thế mà đã đoán trúng phóc.
- Đúng là như thế hả? Vậy thì phải xuống xem mặt anh ấy mới được...
Phương Uyên hí hửng nói ngay, Trúc Quỳnh quát lên khi nhìn thấy cô dợm chân bước đi:
- Uyên, làm gì thế?
Phương Uyên đưa ra bộ mặt ngây thơ nhất trên đời:
- Em xuống nhà chào khách...
Trúc Quỳnh khựng lại một chút rồi gật đầu:
- Ừ, mày xuống đó tiếp khách phụ với mẹ cũng được. Rồi mày ở nhà luôn nghe, khỏi đi coi ca nhạc nữa.
Phương Uyên hếch cằm lên:
- Sao em lại khỏi đi, anh Nguyên mời chứ bộ Quỳnh đâu mà chị cấm em?
Trúc Quỳnh thản nhiên:
- Thì mày mắc tiếp khách mà, làm sao dứt ra mà đi được!
Phương Uyên bật cười:
- Quỳnh nghĩ gì vậy! Em có xuống nhà thì cũng chào hỏi đôi ba câu rồi em biến chứ có phải là nhân vật chính đâu mà phải ở nhà tiếp khách? Em chỉ sợ một lát nữa Quỳnh đi ngang qua phòng khách thì mẹ giữ lại để tiếp khách ấy chứ...
Trúc Quỳnh cau mặt mắng em:
- Cái miệng ăn mắm ăn muối của mày nói chuyện xui xẻo không à! Làm gì có chuyện tao ở nhà tiếp khách?
Phương Uyên cười tưng tửng:
- Ai mà biết được, khi nào chuyện xảy ra mới tin chứ.
Thấy Trúc Quỳnh hậm hực vì bị Phương Uyên chọc, Quỳnh Phương dàn hoà:
- Chị Quỳnh với Uyên cứ ở đây mà nói mãi à? Vậy thì bao giờ mình mới đi được? Bây giờ cả bọn mình kéo xuống nhà đi, chào hỏi nhanh rồi tụi mình biến.
Uyên Vy hỏi lại:
- Thế lỡ mẹ bắt chị Quỳnh ở nhà... chơi với khách thì sao?
Trúc Quỳnh cáu kỉnh:
- Làm gì có chuyện đó...
Quỳnh Phương hiến kế:
- Có gì khó đâu, cứ nói thẳng với mẹ là anh Nguyên mua vé rồi, không đi thì mất tiền. Mẹ xót tiền thì sẽ để cho mình đi ngay.
Uyên Vy lại láu táu chen vào:
- Thế lỡ... anh Việt kiều đòi đi theo thì sao?
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Làm gì có vé mà đi theo...
- Vé chợ đen thiếu gì, chị Phương!
Phương Uyên nháy mắt:
- Thì mình mời anh Việt kiều đi luôn, ra đó rồi anh ấy... tự túc cái vụ vé. Và sau đó...
Phương Uyên buông lửng câu nói, Trúc Quỳnh sốt ruột hỏi ngay:
- Sau đó thì sao? Chẳng lẽ lại về nhà mình nữa à?
Phương Uyên cười tỉnh bơ như không thấy sự bực mình của Trúc Quỳnh:
- Về nhà mình làm gì? Sau đó thì mình mời anh Việt kiều đi ăn...
Uyên Vy vỗ tay:
- Hay, em đã nói là chị Uyên thông minh mà. Nhất định mình phải moi túi anh Việt kiều một bữa mới được.
Trúc Quỳnh cười khẩy:
- Thế lỡ anh Việt kiều cứ... thật tình ăn uống mà không nghĩ đến chuyện trả tiền thì sao? Hai đứa hoàn toàn chịu trách nhiệm chứ khi đó đừng có kêu tao đấy nhé!
Uyên Vy ngẩn người ra:
- Ừ nhỉ! Lỡ như anh Việt kiều chơi cái màn "tình vờ" như vậy thì tính sao?
Quỳnh Phương chen vào:
- Thì anh Nguyên trả chứ tính sao! Bây giờ đi chưa hay cứ ở đây nói mãi? Coi chừng anh Nguyên đợi.
Quỳnh Phương vừa nói dứt câu thì có tiếng điện thoại reo, Uyên Vy vội nói:
- Nhất định là điện thoại của anh Nguyên đó, Phương nghe đi!
Quỳnh Phương nhấc ống nghe, không biết ở đầu dây kia là ai và họ nói gì mà cô cười thật tươi:
- Em nhớ rồi, bây giờ tụi em đang chuẩn bị đi nè!
-...
- Thôi khỏi đi, mất công anh lắm. Tụi em đi taxi được rồi.
-...
- Có đủ hết đó, bốn đứa. Mà có khi lại có thêm một người nữa đó, anh có còn vé nào nữa không?
-...
- Thì một lát nữa anh sẽ biết...
-...
- Dạ, em biết rồi! Để em xin phép mẹ luôn.
Đặt ống nghe vào giá, Quỳnh Phương quay lại cười thật tươi:
- Anh Nguyên nói còn dư một vé, với lại một lát coi xong anh Nguyên đãi ăn khuya luôn...
Phương Uyên vỗ tay:
- Vậy là êm rồi, không lo bị kẹt nữa rồi. Nhưng Phương phải signal cho anh Nguyên biết là khi nào anh Việt kiều làm lơ thì anh Nguyên hãy... chi trả nhé!
Quỳnh Phương gật đầu:
- Chuyện đó thì quý vị khỏi lo, đỡ tốn tiền là Phương chịu liền.
Trúc Quỳnh hừ một tiếng:
- Đồ trùm sò, tốn tiền thằng Nguyên chứ tốn gì tiền của mày!
Quỳnh Phương cười:
- Tiền của anh Nguyên thì có khác gì tiền của em, tụi em sắp cưới rồi mà.
Trúc Quỳnh xì một tiếng:
- Sắp cưới thì có gì đáng hãnh diện mà cứ động một chút là lại nói đến chuyện đó. Tao mà muốn là tao còn cưới trước mày ấy chứ...
Uyên Vy nghiêng đầu nhìn Trúc Quỳnh:
- Sao chị Quỳnh hay vậy! Chồng ở đâu mà chị Quỳnh muốn cưới là có ngay?
Trúc Quỳnh vênh mặt:
- Ở đâu mày hỏi làm gì? Tao thiếu gì người theo, chỉ cần vẫy tay một cái là có bao nhiêu anh chàng chạy lại rồi, tha hồ mà lựa mà chọn. Vậy thì đám cưới được không? Vấn đề ở đây là tại tao chưa thích bị trói buộc thôi.
Phương Uyên cười cười:
- Nhỏ Vy này thật không biết gì cả, ở dưới nhà cũng đang có người chờ chị Quỳnh gật đầu đó. Mày không thấy à?
- Là em quên chứ sao lại không thấy.
Trúc Quỳnh chợt nói với Quỳnh Phương:
- Phương này, mày xuống nhà xin phép mẹ đi rồi tụi tao xuống là đi luôn. Như thế thì mẹ mới không có cớ để giữ mình lại được.
Uyên Vy lại láu táu:
- Chị Quỳnh nói có lý đó, chị Phương mau xuống "hy sinh vì đại nghĩa" đi!
Quỳnh Phương còn ngần ngừ thì Trúc Quỳnh đã đẩy nhẹ vai cô:
- Thôi nào, mau xuống nhà đi nào.
- Thì để từ từ em đi!
Miệng nói, chân bước. Quỳnh Phương đi xuống dưới nhà trước tiên. Ba cô gái lũ lượt kéo theo...
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ