TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
rao chén cho Quỳnh Phương để bới thêm cơm, Uyên Vy đột nhiên kêu lên:
- À, Phương ơi! Hồi nãy em gặp anh Nguyên.
Vừa bới cơm cho em gái, Quỳnh Phương vừa hỏi:
- Vy đi đâu mà gặp anh Nguyên? Mà
anh Nguyên có trông thấy Vy không? Anh Nguyên có nói gì với Vy không?
Nghe Quỳnh Phương hỏi một hơi tới ba câu, Trúc Quỳnh bật lên một tiếng cười ngắn:
- Phương hỏi gì mà lắm thế? Phải hỏi từ từ từng câu thì Uyên Vy mới trả lời được chứ!
Quỳnh Phương ngượng ngùng:
- Em... em...
Trúc Quỳnh lại cười, giọng cô mang đầy âm vẻ giễu cợt:
- Có gì đâu mà Phương lại lúng túng như thế? Chuyện Phương quan tâm đến chồng sắp cưới của mình là đương nhiên thôi mà, chị chỉ nhắc là Phương hỏi từng câu để Vy nó trả lời cho ch1nh xác thôi mà.
- Không cần chị Phương hỏi từng câu một đâu, em có thể trả lời chị từng câu cho dù chị hỏi một hơi dài như thế. Vì chẳng phải chỉ riêng mình chị Phương quan tâm tới chồng chưa cưới của mình mà em cũng phải có nhiệm vụ quan tâm tới anh rể tương lai cho chị của mình nữa chứ...
Uyên Vy chen vào cắt ngang câu nói của Trúc Quỳnh, câu nói của cô bé có vẻ khiêu khích Trúc Quỳnh. Thật ra, trong mấy người chị của mình thì tuy không biểu lộ ra ngoài nhưng Uyên Vy sợ Quỳnh Phương hơn hết cho dù cô không hay mắng mỏ em mình như cô chị lớn Trúc Quỳnh. Uyên Vy luôn nghe theo lời của Quỳnh Phương tuy cũng có đôi lúc õng ẹo một chút rời mới nghe lời. Phương Uyên thì chỉ lớn hơn cô nhỏ vài tuổi nên Uyên Vy thân thiết hơn thì không đáng nói, nhưng đối với Trúc Quỳnh thì cô bé tỏ ra không hề biết sợ người chị lớn nhất này. Khi Trúc Quỳnh nói một điều gì thì Uyên Vy thường hay phản đối lại hoặc có những lời nói khích bác, thậm chí đôi khi cô bé còn tỏ ra có chút hỗn hào. Nhưng Trúc Quỳnh không lấy đó làm phiền mà vẫn cứ cãi tay đôi với Uyên Vy như bây giờ đây, cô cũng lên tiếng để tỏ ra phản ứng của mình:
- Công nhận Uyên Vy nhà mình thương Quỳnh Phương thật, chẳng những quan tâm tới chị gái mà còn quan tâm luôn tới anh rể của mình nữa.
Uyên Vy làm gì mà không hiểu được sự khích bác trong câu nói của Trúc Quỳnh, sẵn trong lòng vẫn mang thành kiến là Trúc Quỳnh luôn ganh ghét với Quỳnh Phương vì Phương sẽ lấy chồng trước chị nên Uyên Vy cũng sẵn sàng để "gây hấn" với Trúc Quỳnh. Cô bé hếch mặt lên và môi thì cong cớn:
- Chẳng riêng gì mình chị Phương và anh Nguyên được em quan tâm đâu, mà ngay cả chị nếu "chuẩn bị" cho em có thêm anh rể thì em cũng quan tâm như thế...
Trúc Quỳnh hiểu ngay sự chế diễu trong câu nói rất thản nhiên của Uyên Vy, cô cười khẩy như không coi đó là quan trọng với mình:
- Thế thì chị cám ơn bé Vy trước nhé, nhưng có lẽ chị sẽ không cầnm đến sự quan tâm đó của em đâu. Tự chị biết lo liệu cho mình rồi!
Nuốt một miếng rau thật to, Uyên Vy cười tưng tửng:
- Biết đâu đấy, coi chừng có một lúc nào đó chị lại bảo là "Uyên Vy ơi, mày làm ơn để ý giùm chị với" thì sao?
Trúc Quỳnh không giữ được sự bình tĩnh nữa, cô cau mặt lại ngay:
- Cái con ranh con, đừng có tự phụ như thế! Tao mà phải cần tới sự giúp đỡ của mày à?
Không khí trong bàn ăn căng thẳng lên ngay chỉ sau một câu nói của Trúc Quỳnh, Uyên Vy đã cong môi lên... chuẩn bị cãi lại chị như mọi lần nhưng Quỳnh Phương đã hích ngay vào tay cô bé:
- Im đi, Vy! Để cho ba mẹ ăn cơm.
Câu nói của Quỳnh Phương có tác dụng ngay, Uyên Vy không nói nữa nhưng vẫn đưa mắt lườm Trúc Quỳnh một cái. Cử chỉ của cô bé không qua được mắt của bà Nam, bà hừ nhẹ trong cổ một tiếng nhưng âm điệu của bà vẫn nhẹ nhàng:
- Uyên Vy lại thế rồi, không được hỗn với chị chứ con.
Câu nói của bà Nam làm Uyên Vy không dám có thêm cử chỉ nào nữa, cô bé cúi xuống chén cơm của mình như mọi sự chú ý của cô be đều tập trung vào đó.
Quay sang Trúc Quỳnh, bà Nam lại nhỏ nhẹ:
- Quỳnh này, con còn nhớ bác Thanh, mẹ của bạn không?
Trúc Quỳnh nhíu mày:
- Bác Thanh nào ạ? Có phải cái bà thỉnh thoảng đến thăm mẹ không?
Bà Nam gật đầu nhưng vẫn tỏ ý không bằng lòng:
- Là bác Thanh chứ "cái bà" là sao? Con phải tỏ ra tôn trọng người lớn chứ không nói bùa bãi như thế được đâu.
Bị mẹ "sửa lưng" trước mặt các em, Trúc Quỳnh thấy quê. Cũng may là hôm nay ông Nam đi ăn cơm khách chứ nếu như có cha cô ở nhà thì thế nào cô cũng sẽ bị nghe một bào "moral" dài thượt cho mà xem. Cười một cá với mẹ, cô thanh minh:
- Là con gọi thế thôi chứ có không tôn trọng bác ấy đâu mà mẹ lại la con như thế - Rồi cô lấp liếm - Mà bác ấy thì có gì lạ hở mẹ?
Aùnh mắt bà Nam nhìn Trúc Quỳnh chăm chú hơn:
- Là vầy, bác Thanh có một cậu con trai lớn định cư ở nước ngoài đã lâu nay về Việt Nam...
Trúc Quỳnh cắt ngang lời mẹ:
- Mẹ đừng nói là cái anh chàng đó định đến xem mắt con đấy nhé! Nói trước là con không bằng lòng đâu đấy!
Bà Nam nhăn mặt trước câu nói của con gái, ánh mắt bà trở nên buồn phiền:
- Con vẫn cứ nóng nảy như bao giờ, tại sao lại vội vã như thế? Nếu thật sự cậu ta có ý định như con vừa nói thật thì đã sao nào? Con đã biết gì về cậu ta chưa mà đã vội nói như thế?
Trúc Quỳnh thản nhiên và một miếng cơm vào miệng rồi thủng thỉnh nuốt xong, cô mới nói:
- Con chẳng cần biết cái anh chàng đó mày ngang mũi dọc như thế nào, chỉ biết rằng một người định cư ở nước ngoài nhiều năm mà phải về nhờ mẹ tìm vợ cho thì không có chuyện này cũng phải có chuyện kia. Có khi lại là một thằng đàn ông đần độn không biết chừng. Con chưa ế đến nỗi phải vội vàng tìm chồng như thế đâu!
Hiểu là Trúc Quỳnh vẫn cứ mặc cảm vì việc Quỳnh Phương có chồng trước mình, bà Nam kiên nhẫn thuyết phục cô:
- Không ai bảo là con ế, tuy nhiên con cũng không nên nói năng một cách thiếu suy nghĩ như thế. Nếu con trai bác Thanh tệ như con nghĩ thì chẳng lẽ mẹ lại đưa con vào chỗ tệ hại như thế hay sao? Ở đây thì mẹ biết rõ con trai bác Thanh là một người tốt nên mẹ muốn con làm quen xem thế nào thôi. Người ta có thành ý thì mình cũng không nên từ chối...
- Nhưng như thế cũng không có nghĩa là con phải ngoan ngoãn để cho cái anh chàng đó đến xem mắt như những cô gái nhà quê...
- Thì mẹ có bảo con phải như thế đâu, chỉ là bác Thanh và mẹ muốn kết thân hơn nữa nên mới có ý định để cho con trai bác ấy đến nhà chơi và các con tìm hiểu nhau thôi mà. Nếu như thành thì thật tốt, nhưng nếu không được thì cũng chẳng sao. Coi như các con lại có thêm một người bạn hoặc là một người anh nữa chẳng hạn...
Bà Nam đã nói như thế, Trúc Quỳnh không có lý do gì để phản đối nữa, cô đành ngồi im ăn cơm với vẻ mặt không vui. Uyên Vy lại khều Phương Uyên:
- Chị Uyên, em nói này...
Nhìn gương mặt láu lỉnh của nhỏ em mình, Phương Uyên biết là Uyên Vy lại bày trò để trêu ghẹo Trúc Quỳnh rồi đây. Tính tình Phương Uyên đằm hơn Uyên Vy, nhưng như thế không có nghĩa là cô không tham gia vào những trò nghịch ngợm của em gái mà đôi khi cô còn bày ra những "chiêu độc" hơn mà nạn nhân thường là chị lớn nhất của hai người.
Lần này cũng thế, cái cách Trúc Quỳnh nói chuyện với mẹ vừa rồi đã làm cho Phương Uyên không bằng lòng và không phục chị mình, tuy rất muốn lên tiếng nhưng cô đành phải im lặng để khỏi làm cho không khí căng thẳng thêm nữa. Vì vậy, khi nghe Uyên Vy gọi, Phương Uyên hưởng ứng ngay:
- Gì? Có chuyện vui à?
Uyên Vy cười ra vẻ hí hửng:
- Mai mốt nhà mình sẽ xó anh rể Việt kiều, tụi mình tha hồ mà vòi vĩnh, há Uyên!
Uyên Vy nói tới đó thì Quỳnh Phương đã biết hai đứa nó muốn gì rồi, cô đưa mắt liếc sang chị gái nhưng Trúc Quỳnh chỉ khẽ nhướng mắt lên một cái rồi lại điềm nhiên ngồi ăn.
Phương Uyên ký nhẹ lên đầu Uyên Vy:
- Chưa gì mà nhỏ đã tính lợi dụng anh rể rồi sao? Mấy người đàn ông mà nghe được nhỏ nói như thế thì họ chạy xa, làm sao mà có anh rể được?
Uyên Vy trề môi:
- Xa cỡ nào? Cỡ nửa vòng trái đất không? Xa như thế mà vẫn có người ngấp nghé cô Hai nhà mình thì Uyên còn sợ nỗi gì! Con gái nhà mình là tuyệt vời, cho dù em có lợi dụng cách nào thì mấy anh chàng đó cũng nhào vô chiềâu chuộng để được làm anh rể của mình hết đó, Uyên khỏi lo đi!
Phương Uyên lắc đầu:
- Tao cũng chịu thua mày luôn, có con nhỏ em thuộc hàng cao thủ cỡ mày thì chắc là tao ở giá suốt đời quá à Vy ơi!
Uyên Vy bật cười giòn giã:
- Tại Uyên "mờ nhạt" quá nên mới sợ như thế chứ "sáng giá" như chị Hai nhà mình thì đâu có lo, phải không chị Quỳnh?
Trúc Quỳnh không lạ gì cái trò "tung hứng" của hai nhỏ em nên khi nghe nhắc đến tên mình, cô vẫn dửng dưng như không. Mặc dù vậy, cô vẫn trả lời:
- Tao không có dính dáng gì vào chuyện của hai đứa nhé, không được lôi tao ra mà nói đấy.
Uyên Vy dài miệng:
- Chèng ơi, sao Quỳnh khó khăn lắm vậy? Hỏi một cái cũng không được nữa hay sao?
Quỳnh buông đũa xuống bàn:
- Đã nói là tao không dính dáng đến hai đứa mà, nói lộn xộn một hồi coi chừng tao bẻ gãy răng bây giờ...
Bà Nam biết là nếu để im thì Uyên Vy càng trêu chọc thêm, và như thế thì Trúc Quỳnh càng thêm bực mình. Và biết đâu câu chuyện càng trở nên lớn đến nỗi hai chị em gấu ó với nhau thì nguy. Cũng may là hôm nay chồng bà không có ở nhà chứ nếu có ông thì thật là một tai hoạ, nhưng như thế cũng đâu có nghĩa là bà giả mắt lấp tai ngơ để cho chị em chúng cãi nhau. Và bà đã phải lên tiếng:
- Vy, không giỡn nữa. Mau dọn dẹp bàn ăn rồi rửa chén bát đi!
Hôm nay đâu phải đến phiên mình rủa bát nhỉ, là chị Phương cơ mà! Uyên Vy nghĩ thầm như thế và quay phắt lại nhìn mẹ, nhưng ánh mắt nghiêm khắc của bà Nam khiến cho cô bé không dám cãi lời mà chỉ lẩm bẩm nho nhỏ trong miệng:
- Tự nhiên lại phải rửa chén, là chị Phương mà...
- Vy, nói gì thế? Không chịu làm à?
Thấy miệng Uyên Vy mấp máy mà không nghe được cô nói gì, bà Nam lại lên tiếng, nhưng giọng nói của bà đã dịu xuống. Uyên Vy liền phụng phịu:
- Là chị Phương rửa mà, sao lại bắt con làm?
Bà Nam sực nhớ ra quy định của các cô con gái trong việc thay nhau dọn dẹp trong nhà để phụ giúp với chị người làm đồng thời cũng để tập cho các cô quen với một chút công việc của bếp núc, nhưng không muốn Uyên Vy được thể lấn tới nên bà lừ mắt với cô:
- Con làm không được à? Chị Phương con sắp đám cưới rồi, nó còn bao nhiêu việc phải làm! Kể từ hôm nay, con phải kiêm luôn công việc của nó luôn.
Lời tuyên bố nặng ký của bà Nam làm mặt Uyên Vy xụ hẳn xuống, nhưng cô vẫn khiếu nại:
- Sao chị Phương lại được ưu tiên như thế? Con cũng phải học chứ!
Trúc Quỳnh cười khan:
- Vì Quỳnh Phương sắp lấy chồng, sắp làm đẹp mặt cha mẹ nên được ưu tiên. Mày có muốn được ưu tiên thì bắt chước nó mà lấy chồng đi, chắc chắn sẽ được cưng ngay...
Quỳnh Phương bật kêu lên:
- Chị Quỳnh...
Câu nói của Trúc Quỳnh làm đôi mày bà Nam nhíu lại, nhưng vốn tính hiền hoà và cũng hiểu sự ganh tỵ của cô con gái lớn nên bà chỉ nhẹ nhàng trách:
- Con đừng nói như thế mà người ngoài lỡ có ai nghe được, người ta lại hiểu lầm. Chẳng phải tại Quỳnh Phương sắp lấy chồng mà mẹ ưu tiên đâu, chỉ tại em nó còn nhiều công việc phải làm đó thôi.
Quỳnh Phương nói với em gái:
- Vy đi lên nhà đi, chị làm một chút là xong ngay thôi.
Phương Uyên đẩy nhẹ vào vai Uyên Vy:
- Mày lộn xộn quá, không làm thì thôi chứ tại sao lại phân bì thế này thế kia? Thôi lên nhà đi, để tao làm cho! Chị Phương cứ lo việc của mình đi, chiều nay em nghỉ nên em làm được rồi.
- Là Uyên tự nguyện chứ không phải là em nhờ đâu đấy nhé, mai mốt không được kể công đâu đấy - Uyên Vy hí hửng nói, rồi cô phóng một mạch lên nhà trên như sợ nếu chậm trễ sẽ bị kéo lại làm việc.
Nhìn các con một lượt, bà Nam thở dài. Có con gái đông là như thế đấy!
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ