Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ao đây, giờ này mà còn ngủ hở em?
Vừa hỏi, Nguyên vừa đưa tay kéo chiếc gối đậy trên mặt Quỳnh Phương.
Mở mắt ra, vừa trông thấy Nguyên, Quỳnh Phương đã mếu máo:
- Anh Nguyên!
Nguyên ngạc nhiên nhìn đôi mắt mọng nước của người yêu:
- Em sao thế? Đau ở đâu à?
Quỳnh Phương lắc đầu, Nguyên lại hỏi:
- Vậy thì có chuyện gì, mau nói cho anh biết đi!
Quỳnh Phương chống tay lồm cồm ngồi dậy, Nguyên vội luồn tay đỡ cô lên. Quẹt nước mắt xong, Quỳnh Phương mới mếu máo nói:
- Em bị rớt hết một môn rồi...
Nguyên ngẩn người ra, nhưng chỉ một giây thôi là anh đã hiểu ra vấn đề. Choàng tay ôm Quỳnh Phương vào lòng, Nguyên rút khăn mouchoir ra lau nước mắt cho cô, dỗ dành:
- Rớt thì thi lại, có sao đâu!
- Nhưng mà em tức lắm, rớt môn nào không rớt lại rớt ngay cái môn em học kỹ...
Nguyên cười nhẹ:
- Môn nào thì cũng vậy thôi, đừng buồn nữa em à. Chẳng phải em đã từng nói là không thi rớt thì chưa thực sự là sinh viên hay sao? Lần này em rớt có một môn thôi mà, em học vài bữa rồi thi lại. Nếu có gì không hiểu thì hỏi anh - Rồi anh vuốt tóc cô, âu yếm - Vì chuyện thi rớt này mà không đi đón anh phải không?
Quỳnh Phương nũng nịu:
- Chứ em buồn quá hà, không muốn đi đâu hết đó. Mà cũng tại anh, ai biểu về trễ hai ngày làm chi. Nếu như anh về đúng thời hạn thì em đã đi đón anh rồi.
Nguyên búng nhẹ lên chóp mũi người yêu:
- Bây giờ đổ thừa phải không? Lỗi là do anh chứ gì?
Quỳnh Phương cong môi:
- Chứ còn gì nữa!
Nguyên cười:
- Thôi được, là do anh hết, được chưa! Nhưng nếu mà em biết là vì sao anh trễ hết hai ngày thì em sẽ không trách anh đâu.
- Vì sao? Hai ngày đó anh làm gì mà em không trách anh?
- Anh qua Hồng Kông.
- Anh qua đó làm gì? Em nhớ anh nói là anh đi họp ở Sing mà? - Quỳnh Phương tròn mắt ngạc nhiên.
Nguyên gật đầu:
- Thì đúng rồi, anh họp ở Sing, nhưng ở Sing không có những thứ anh muốn mua cho em nên anh phải bay qua Hồng Kông - Rồi Nguyên đổi giọng kể lể - Em biết không, ở Hồng Kông hai ngày thì tất cả thời gian anh đều đi dạo qua các cửa hàng để tìm mua áo cho em đó.
- Anh mua áo gì cho em nữa? - Quỳnh Phương ngạc nhiên.
Nguyên tỏ ra bí mật:
- Bảo đảm là em mà trông thấy những chiếc áo này là mê liền, nhưng mà một lát nữa qua nhà anh cho coi.
Quỳnh Phương thắc mắc:
- Sao bây giờ không cho em coi mà phải đợi qua nhà anh?
Nguyên giải thích:
- Vì anh cho anh tài xế chở về bên nhà rồi, hồi nãy xuống đây anh chỉ xách có cá cặp táp nhỏ của anh thôi - Rồi Nguyên hạ giọng - Anh chỉ mang về đây nữ trang của em thôi, như vậy thì ba mẹ anh mới không biết.
Câu nói của Nguyên làm Quỳnh Phương nhớ ra câu chuyện nói với mẹ hôm trước, cô vội nói:
- À, chuyện nữ trang thì anh phải nói chuyện với ba mẹ đó. Hôm trước mẹ la em quá trời.
- Sao mẹ lại la em?
- Vì mẹ bảo là ba mẹ lo được chuyện này, anh mua như thế không khéo ba mẹ anh lại hiểu lầm ba mẹ em không lo cho con cái.
Nguyên gật đầu:
- Được rồi, để anh xuống thưa chuyện với ba mẹ. Chuyện không có gì mà ba mẹ phải phiền lòng như thế thì không vui đâu.
Quỳnh Phương hăm he:
- Ừ, anh nói hay lắm. Chuyện không có gì mà ba mẹ giận thì khỏi gả em cho anh nữa đó.
Nguyên cười:
- Thì khi đó anh bắt cóc em theo anh, khỏi cưới nữa chứ sao.
Quỳnh Phương cong môi:
- Hứ, làm như em dễ mà để anh bắt cóc đó. Ham lắm!
Nguyên cụng đầu vào trán Quỳnh Phương:
- Ham chứ sao lại không? Em thử hỏi mọi người xem có thằng cha nào không ham vợ không? - Rồi anh rủ rê - Một lát nữa thưa chuyện với ba mẹ xong thì qua bên anh chơi nhé.
- Anh phải xin ba mẹ đó!
- Được rồi, anh mà xin là ba mẹ đồng ý ngay.
Ngay lúc đó, Uyên Vy thò đầu vào:
- Hai ông bà tâm tình xong chưa? Xuống ba mẹ gọi kìa.
Nguyên gật đầu:
- Được rồi, anh xuống ngay. Nhưng mà Uyên Vy này...
Uyên Vy nghểnh đầu:
- Gọi em làm chi? Định nhờ cậy điều gì hả?
Nguyên cười, anh lắc đầu:
- Không, anh không định nhờ cậy em điều gì đâu. À, mà có đo! Suýt chút nữa là anh quên mất - Trao cho Uyên Vy một cái gói khá to, anh nháy mắt - Em chia quà cho chị Quỳnh và hai em giùm anh nhé!
Uyên Vy bước hẳn vào trong phòng, cô bé reo to:
- Ồ, chuyện gì chứ chuyện này thì em sẵn sàng làm giúp anh - Cô thấp giọng - Nhưng mà này, em có được chọn không?
- Hình như anh đã ghi tên của mỗi người vào từng gói quà rồi đấy, em mà chọn thì coi chừng bị kiện đấy.
- Vậy thì thôi, nhưng em nói trước nếu là quà mà em không thích thì em sẽ trả lại anh đấy nhé... - Uyên Vy xụ mặt xuống.
Nguyên lại cười:
- Nghe em doạ mà anh sợ quá, lỡ như em trả lại thì anh cũng không biết phải làm gì với gói quà ấy nữa. Vì vậy anh chỉ còn hy vọng là em sẽ thích gói quà ấy thôi - Quay sang Quỳnh Phương, anh kéo tay cô - Mình xuống nhà kẻo ba mẹ đợi, em à.
Quỳnh Phương đi theo Nguyên, nhưng cô cũng cố nói với Uyên Vy một câu:
- Đưa quà cho chị Quỳnh với Phương Uyên đàng hoàng đó.
Nguyên và Quỳnh Phương xuống đến phòng khách thì thấy ba mẹ của Quỳnh Phương đã ngồi ở đó, vừa trông thấy hai người, bà Nam đã nói ngay:
- Hai đứa ngồi xuống đây cho ba mẹ hỏi chuyện xem nào.
Nguyên kéo tay Quỳnh Phương cùng ngồi trên chiếc ghế dài, Nguyên lễ phép hỏi ông bà Nam:
- Thưa ba mẹ, ba mẹ muốn hỏi con điều gì ạ?
Ông Nam hắng giọng một tiếng, đó là dấu hiệu cho Quỳnh Phương biết là ông đang có điều không hài lòng. Cô ngọ nguậy bàn tay của mình trong tay Nguyên, và anh cũng nắm chặt tay Quỳnh Phương như trấn an.
- Hôm trước ba nghe mẹ con nói chuyện nữ trang sao đó, anh Nguyên giải thích cho ba nghe xem nào.
Giọng ông Nam vẫn điềm đạm, nhưng Nguyên đã cảm nhận được trong đó là một sự bất bình đưa đến sự bực mình. Nhưng Nguyên vẫn bình tĩnh, chẳng phải anh đã dự trù tình huống này hay sao? Lấy trong cặp ra hộp nữ trang, Nguyên đặt xuống trước mặt ông bà Nam và từ tốn trả lời:
- Thưa ba, là vì con đi công tác ở Hồng Kông nên con có nói với Phương là thưa với ba mẹ là nhà mình không phải mua nữ trang cho em để con mua bên đó cho đẹp.
Ông Nam hừ một tiếng trong cổ:
- Ý anh là gia đình không mua nổi nữ trang cho con Phương nên anh tự lo luôn chứ gì?
Quỳnh Phương sợ sệt nhìn cha nhưng Nguyên vẫn không nao núng:
- Con không dám có ý đó, thưa ba! Ba mẹ đã cho con cưới em Phương là ba mẹ đã cho con cả một gia tài quý giá nhất trên đời rồi vì đối với con, không có của cải hay tiền bạc nào lại có thể sánh được Quỳnh Phương. Con biết, ba mẹ có thể lo cho chúng con được, nhưng con cũng xin phép ba mẹ để chúng con tự lo. Phần mà ba mẹ định cho em Phương thì chúng con xin gửi lại ba mẹ để sau này có thể thêm vào mà lo việc cưới vợ cho anh Hoàng hoặc là làm những việc khác. Đó là con rất thật lòng, thưa ba. Ba mẹ đã chấp nhận con là com cái trong nhà, con dám đâu vô lễ ạ!
Nguyên đã dừng lời nhưng ông Nam vẫn lặng im. Nhìn nét mặt lặng lẽ của ông, Quỳnh Phương vẫn thấy lo ngại trong lòng vì cô không thể nào đoán được là cha mình đang nghĩ gì. Nguyên vẫn nắm chặt bàn tay Quỳnh Phương như muốn truyền thêm cho cô sức mạnh, và anh lại từ tốn nói tiếp:
- Thưa ba mẹ, cũng chẳng bao nhiêu ngày nữa thì con sẽ chính thức trở thành con cái trong nhà. Vì vậy con muốn xin với ba mẹ là hãy coi con như anh Hoàng vậy, ba mẹ đừng coi con như cái quan niệm xưa cũ "rể là khách" nữa, có được không ạ?
Ông Nam nhìn thẳng vào mắt Nguyên, rồi ông khẽ khàng lên tiếng:
- Từ khi bằng lòng gả Quỳnh Phương cho anh là ba đã coi anh là con cái trong nhà rồi chứ có phân biệt đâu. Nhưng mà ba rất ngại trong vấn đề tiền bạc, anh thì không nói làm gì nhưng còn ông bà bên ấy nữa... Ba không muốn rồi đây sui gia mà lại coi thường nhau, vì như thế thì chắc chắn là anh và con Phương cũng không thể nào có hạnh phúc được đâu. Chẳng thà có ít ba mẹ cho ít, có nhiều thì ba mẹ cho nhiều nhưng vẫn là cha mẹ cho con cái.
Ông Nam đã nói ra điều mà ông e ngại, Nguyên cũng rất hiểu điều đó nên anh nói ngay:
- Thưa ba, con không làm gì để cho ba mẹ con hiểu lầm đâu ạ. Đây là tiền con để dành từ lâu nay chứ con không dùng tiền của ba mẹ con hay là tiền của công ty đâu.
Ông Nam gật đầu:
- Thôi được, ba không có lý do gì để phản đối chuyện này nữa, nhưng mà chúng tôi cho gì thì cũng phải nhận đấy - Rồi quay sang vợ, ông tiếp - Bà coi cũng chuẩn bị một ít để con gái mang về nhà chồng chứ mình cũng không nghèo đến nỗi không cho con cái gì bà ạ.
Quỳnh Phương vội vàng lên tiếng:
- Thưa ba...
Cô mới chỉ kêu lên được hai tiếng thì Nguyên đã vội nắm chặt tay cô hơn và suỵt nhỏ trong miệng để ngăn cô lại, anh nói át luôn tiếng của Quỳnh Phương:
- Thưa ba, ba mẹ cho gì thì chúng con cũng xin nhận ạ.
Bà Nam cũng nói:
- Tôi biết rồi, anh Nguyên đã tự mua nữ trang thì tôi sẽ không mua nữa mà tôi để nguyên vàng lá. Có được không ông?
Ông Nam nhìn vợ:
- Điều đó thì tuỳ bà, tôi cũng không biết ý thích của chúng nó là gì. Thôi thì cứ đưa như thế cũng được, rồi sau này có muốn làm gì thì chúng nó sẽ tự lo.
Rồi ông quay sang hỏi Nguyên:
- Chuyến công tác này anh đi có thành công không?
Nguyên gật đầu:
- Rất tốt, thưa ba! Con đã tìm được mấy đối tác làm ăn khá lắm, khoảng vài tuần nữa thì họ sẽ sang Việt Nam để ký hợp đồng với công ty.
Ông Nam nhíu mày:
- Khoảng thời gian đó cũng là đám cưới thì có bận rộn lắm không?
Nguyên lắc đầu:
- Không sao đâu ba, có ba con nữa mà. Khi nào con bận chuyện đám cưới thì ba con sẽ thay con để giải quyết công việc.
Ông Nam gật đầu:
- Thì ba cũng chỉ nhắc chừng vậy thôi chứ chuyện việc làm của anh ba có biết đâu. Suốt đời ba chỉ biết có phấn trắng với bảng đen thì nói chuyện kinh doanh làm sao được.
Thấy ông Nam vui vẻ, Nguyên mở lời xin phép:
- Thua ba mẹ, hồi nãy mẹ con có nói là xin ba mẹ cho em Phương qua bên nhà con chơi một lát.
- Có chuyện gì à? - Ông Nam hỏi lại.
Nguyên lắc đầu:
- Cũng không có chuyện gì đâu, thưa ba. Chỉ là con vừa đi công tác về, lại thêm chuyện ba con vừa từ quê lo chuyện mồ mả ông bà con về nên mẹ con làm cơm và gọi Phương sang ăn luôn thôi ạ.
Ông Nam tỏ ra quan tâm:
- Thế chuyện mồ mả ông bà cụ tới đâu rồi?
- Dạ thì ba con cho xây lại vì mộ xây cũng lâu nên bị sụp xuống, sẵn tiện ba con bàn chuyện đám cưới con với bác Hai con luôn.
Bà Nam chen vào câu chuyện giữa chồng và Nguyên:
- Ông này, ông có cho con sang bên đó thì để chúng nó đi kẻo muộn.
Ông Nam gật đầu:
- Ông bà bên ấy đã gọi thì để cho con đi chứ ngăn cản nó mà làm gì? Chẳng mấy chốc nữa thì tôi với bà cũng chẳng còn cái quyền cho hay không cho nữa đâu.
- Ba! - Quỳnh Phương kêu lên khi nghe cha nói như thế, bà Nam phẩy tay:
- Ba con nói đùa thôi mà, sao lại kêu lên như thế? Thôi mau lên thay quần áo đi kẻo anh Nguyên đợi - Rồi quay sang Nguyên, bà dặn dò - Con mới đi về cũng mệt, không nên thức khuya quá. Vì thế con cũng nên đưa Quỳnh Phương về sớm để còn nghỉ ngơi nhé.
Nguyên gật đầu:
- Con biết rồi, thưa mẹ!
Nhìn Quỳnh Phương sánh vai với Nguyên đi ra, bà Nam thấy lòng rộn lên một niềm vui. Nguyên là chàng trai tốt, gả con gái cho anh bà sẽ không phải lo lắng gì.
Nhưng rồi nghĩ đến những cô con gái của mình, bà Nam lại thấy buồn. Bà cố nén tiếng thở dài phiền muộn vào lòng không dám để cho chồng biết. Bà còn những ba cô con gái, Phương Uyên và Uyên Vy thì bà không lo, nhất là Phương Uyên. Vì cô con gái này của bà nhu mì và sâu sắc, nhất định nó cũng sẽ không làm bà thất vọng. Uyên Vy thì còn nhỏ nên cũng không có vấn đề gì. Chỉ còn Trúc Quỳnh! Cô con gái lớn này mới là điều bà bận tâm nhiều nhất. Sinh con ra mà bà lại không biết tính con hay sao? Vì thế, với tính khí tự cao tự đại của Trúc Quỳnh, bà lo rằng cô sẽ khó mà có được một cuộc sống bình yên...
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ