Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hương ơi, anh Nguyên về!
Tiếng gọi ầm ĩ của Uyên Vy vẫn không làm Quỳnh Phương nhúc nhích. Cô đang nằm trong phòng, buồn nẫu ruột vì vừa biết kết quả của các môn thi. Không hiểu sao đợt thi này cô đã cố gắng hết sức mà vẫn bị rớt hết một môn, mà lại ngay cái môn học cô tự tin nhất mới tức chứ. Nhỏ Vy suốt ngày hôm qua cứ mãi trêu cô là vì cô vừa học vừa nhớ Nguyên nên chữ nọ nó xọ sang chữ khác mất rồi, và chính vì thế nên cô mới bị hỏng ở môn học đó.
Cuối cùng, thấy Phương buồn đến muốn khóc vì những lời trêu chọc của mình, Uyên Vy lại thấp giọng an ủi:
- Thôi mà Phương, chị có buồn đến mấy thì điểm bốn đó cũng có biến thành điểm năm cho chị được đâu. Việc cần làm của chị bây giờ là lo ôn bài cho kỹ để thi lại lần hai, chỉ còn nửa tháng nữa chứ mấy - Rồi con bé lại lên giọng ngân nga - Năm cũng như mười, bốn cũng như không, đời sinh viên không thi lại thì đâu phải là sinh viên!
Cái giọng têu tếu của Uyên Vy khiến cho Quỳnh Phương đang buồn đến nẫu ruột cũng phải phì cười. Thấy cô cười, Uyên Vy ghé sát vào mặt cô, trêu chọc:
- Phương quên buồn rồi hở, vậy có phải là hay không? Chuyện thi lai của sinh viên là chuyện thường, biết đâu lần này thi Phương lại được điểm chín thì sao? Như thế thì Phương sẽ tốt nghiệp loại giỏi đấy.
Quỳnh Phương xô mặt Uyên Vy ra:
- Đi chỗ khác chơi, mày chỉ giỏi tài chọc ghẹo mà thôi.
Uyên Vy cười, hình như con bé không biết giận là gì:
- Nhờ cái tài chọc ghẹo của em mà Phương hết buồn đó thôi, đã không cám ơn mà còn mắng mỏ nữa - Rồi con bé đổi giọng than thở - Mà em cũng không hiểu sao Phương cứ phải nhớ anh Nguyên mãi như thế để làm gì khi mà ngày nào hai người không gặp nhau thì cũng phải gọi điện thoại cho nhau như thế. Là em ấy à, em khỏi cần nhớ đi. Bỏ ông Nguyên sang một bên, cứ rong chơi cho thoải mái những ngày còn tự do này đi. Mai mốt rồi Phương sẽ bị ông Nguyên cột cổ vào với bổn phận thì sẽ tiếc khoảng thời gian tự do này lắm đó.
Câu nói của Uyên Vy làm Quỳnh Phương chợt thấy hoang mang, có thật là thời gian tự do của em chỉ còn đếm từng ngày như lời Vy nói không hở Nguyên? Mai mốt rồi anh có buộc em vào với bổn phận mà mất đi hết những ngày tháng rong chơi vui vẻ như thế này không? Những lúc có anh bên cạnh, anh có còn nồng nàn như khi mình yêu nhau không hay là anh sẽ là một ông gia trưởng khó tính, bắt em phải làm điều này điều nọ theo ý của anh mà không có quyền từ chối?
Nhìn mặt Quỳnh Phương, bà Nam biết là cô đang hoang mang trước những ngày sắp đến vì câu nói của Uyên Vy, bà mắng át ngay:
- Cái con bé này, chỉ giỏi nói vớ vẩn thôi. Không nhớ nó thì nhớ ai, chẳng lẽ nhớ người lạ à?
Uyên Vy cười nhăn nhở:
- Cũng đâu có sao hở mẹ, con người thì cũng phải có đôi lúc lạc lòng chứ. Phương cứ nhớ anh Nguyên mãi thì anh ấy lại lên mặt, như thế không được đâu. Con nói thật, chị Phương nhà mình có nhiều người theo đuổi còn hơn đứt anh Nguyên đấy, mẹ đừng tưởng là đồ bỏ đâu đấy nhé.
Bà Nam cau mặt:
- Mẹ đã bảo là không được nói vớ vẩn rồi cơ mà, tại sao con lại không nghe lời như thế? Đừng tưởng là con gái có nhiều người theo là hay ho lắm đâu, chỉ tổ phiền phức thôi. Chị Phương con được anh Nguyên thương yêu là diễm phúc lắm rồi đấy, nó vừa bản lĩnh lại vừa đôn hậu. Người như thế là hiếm lắm chứ đừng có coi thường. Bản thân thằng Nguyên hiền hậu, gia đình lại tử tế và thương yêu chị con như thế. Thử hỏi còn mong muốn gì hơn. Mẹ cấm tiệt từ nay trở đi không được nói bậy bạ như thế nữa nghe không?
Bị mẹ mắng, mà lại mắng đúng quá xá nên Uyên Vy tắc tị. Nhưng cô bé vẫn không chịu im mà còn ráng làu bàu thêm một câu:
- Là con nói để chị Phương tự tin vào mình hơn thôi chứ cứ lệ thuộc vào anh Nguyên như thế thì chán chết.
- Thế nào là lệ thuộc? Nó chiều chuộng như thế còn muốn gì nữa? Là thằng Nguyên nó hiền và yêu con Phương thật tình nên nó mới chịu đựng như thế chứ gặp người khác mà cứ hành hạ nó như thế thì nó bỏ từ tám mươi đời vương rồi.
Bà Nam lại thuyết cho Uyên Vy một hồi, cô bé lắc đầu tỏ ý không đồng tình:
- Mẹ đừng hạ giá con gái mẹ quá, là vì anh Nguyên có "khuynh hướng"... sợ vợ thôi... Phải tập cho chị Phương ăn hiếp chồng cho quen, mai mốt về mới nắm được quyền làm chủ...
Bà Nam cười:
- Đến lúc ấy nó không chịu được lại bỏ đi thì biết kêu ai? Con đừng bày cho chị con những điều vớ vẩn ấy nữa, vợ chồng thì phải thương yêu và tôn trọng lẫn nhau chứ không thể nói chuyện hơn thua được đâu. Mà chị Phương con thì cũng không hiền đến mức bị thằng Nguyên bắt nạt đâu, con đừng có lo hão lo huyền như thế. Hãy lo cái thân con kia kìa...
Uyên Vy trợn mắt lên như vừa nghe mẹ nói một điều kinh dị nhất trên đời:
- Con thì sao? Sao lại phải lo?
Bà Nam vẫn cười:
- Con mà không phải lo thì ai phải lo vào đây? Phải sửa cái tính lóc chóc của mình đi, và học ăn học nói kẻo không thì chẳng có ma nào thèm nhìn tới đâu.
Uyên Vy giơ hai tay lên trời, miệng than dài:
- Ôi trời, mẹ làm con thất vọng hết sức. Con gái mẹ như thế này mà mẹ chẳng tin tưởng một chút nào - Lấy giọng quan trọng, cô nhấn mạnh từng tiếng - Mẹ có biết là cái đuôi theo con dài hàng cây số không? là vì con chưa muốn bị đeo gông như chị Phương thôi nên chưa dẫn về trình diện với mẹ đấy.
Trên tay đang cầm cái quạt, bà Nam đập mạnh vào vai Uyên Vy:
- Lại cũng mấy cái thằng nhóc nhố nhăng như con ấy chứ gì, hay ho gì mà khoe! Mau vào xem chị Hai cơm nước thế nào rồi kẻo ba về tới bây giờ.
Phương Uyên, chị Uyên Vy và là em kế Quỳnh Phương ngồi gần đó lên tiếng:
- Cho đáng đời cái thằng Vy Tiểu Bảo, mày chỉ giỏi nói nhăng nói cuội, bị mẹ bắt vào bếp là đúng.
Không thể chối cãi được lệnh của mẹ, Uyên Vy đành phải đi vào. Nhưng trước khi quay lưng bước đi, cô bé còn ráng lè lưỡi trêu Phương Uyên một cái rối mới chịu biến vào trong.
Bà Nam quay sang Quỳnh Phương, dịu dàng:
- Thế chừng nào thì con phải thi lại môn này?
Quỳnh Phương ủ rũ:
- Nửa tháng nữa, mẹ ạ.
Bà Nam an ủi:
- Chuyện học tài thi mệnh là chuyện bình thường, con cũng không nên buồn quá như thế. Bây giờ lo ôn để thi lại cho tốt, còn những chuyện khác thì không phải lo gì cả.
Phương Uyên vốn dịu dàng chứ không ngổ ngáo như Uyên Vy, cô cũng tham gia:
- Em tình nguyện làm hết mọi việc của Phương cho chị yên tâm ôn thi đấy.
Quỳnh Phương ngạc nhiên nhìn Phương Uyên:
- Sao hôm nay Uyên lại tốt thế, có điều kiện gì không đấy?
Phương Uyên cong môi:
- Em mà đòi điều kiện với Phương sao? Là em muốn giúp Phương thôi mà.
- Nhưng mà chị vẫn thấy có một điều gì trong đó. Nói mau, chị phải đổi cho Uyên cái gì?
Phương Uyên ngập ngừng:
- Mai mốt... khi nào chị về nhà anh Nguyên rồi, chị cho em... cái tủ sách của chị.
Lại là chuyện mai mốt cô về nhà Nguyên, Quỳnh Phương thấy lòng nhói lên một cái. Sao mà ai cũng nhắc đến chuyện này thế nhỉ? Có lẽ mọi người đều mong cô mau chóng rời khỏi căn nhà này, trong khi đó thì cô lại mong muốn những ngày này cứ dài mãi không dứt.
Thấy Quỳnh Phương ngồi thừ mặt ra nghĩ ngợi, Phương Uyên e dè lên tiếng:
- Chị không bằng lòng thì thôi vậy, em vẫn cứ giúp chị.
Quỳnh Phương vội quay sang cười với em gái má nước mắt rưng rưng:
- Không phải là chị không muốn cho em đâu, chỉ là chị nghĩ để lại nhà cho mấy chị em dùng chung thôi.
Phương Uyên dẫy lên:
- Chị mà nói vậy thì cái con Vy Tiểu Bảo kia nó làm tan nát hết cái tủ sách mất, chị không biết tình nó à? Nó cứ đem cho bạn mượn mà có bao giờ đòi lại đâu, mà sách của Phương toàn là sách hay...
Quỳnh Phương gật đầu:
- Ừ thì chị sẽ cho em hết, nhưng mà còn những quyển sách của anh Nguyên...
- Em sẽ giữ cẩn thận cho chị, khi nào cần thì chị về lấy mang sang bên đó.
- Vậy thì được rồi, em cứ cất cho chị nhé.
Được chị chấp nhận yêu cần của mình, Phương Uyên khoái quá. Nhưng cô vẫn cẩn thận nhắc:
- Nhưng mà chị phải tuyên bố là cho em để em mang về phòng mình chứ nếu không thì nhỏ Vy sẽ giành với em đấy.
Quỳnh Phương gật đầu:
- Được rồi, để chị nói. Nó không dám cãi chị đâu.
Đúng như lời Quỳnh Phương nói, tuy hay trêu chọc cô nhưng Uyên Vy lại sợ Quỳnh Phương nhất trong ba cô chị của mình. Đối với Phương Uyên thì không nói, vì cô chỉ nhỉnh hơn Uyên Vy có một tuổi thôi nên hai người có lúc cũng như một đôi bạn thân. Nhưng còn chị lớn là Trúc Quỳnh, không hiểu sao Uyên Vy lại không sợ bao giờ. Chưa bao giờ mà Uyên Vy lại răm rắp vâng lời Trúc Quỳnh như những khi Quỳnh Phương sai bảo. Ngược lại, đôi khi Vy còn dám cãi lại Trúc Quỳnh, mà lại cãi thật hăng nữa chứ. Và Trúc Quỳnh thì cũng thật lạ, là chị lón trong nhà khi mà anh cả là Hoàng thường xuyên vắng nhà vì công việc, nhưng cô lại không có cái uy của một người chị lớn. Có lẽ vì cô không hề quan tâm đến ai trong nhà, và luôn lạnh lùng với các em nên không có sự tôn kính chăng?
Sực nhớ đến người chị lớn, Phương Uyên hỏi Quỳnh Phương:
- Phương này, chị có nghe chị Quỳnh nói gì không?
- Nói gì? - Phương ngơ ngác hỏi lại em gái.
Phương Uyên thấp giọng bí mật:
- Hình như chị Quỳnh có bồ.
Quỳnh Phương bật cười:
- Chuyện đó thì có gì là lạ, chị Quỳnh vẫn hay có bạn có bồ đấy thôi.
- Nhưng mà lần này thì khác, em thấy hai người... tình tứ lắm - Phương Uyên vẫn ra vẻ quan trọng.
- Làm sao em dám khẳng định điều đó?
Phương Uyên phân tích như một chuyên gia tâm lý:
- Chị cũng biết tính chị Quỳnh rồi chứ gì, có khi nào chị ấy thích xem film đâu phải không? Thế mà hôm rồi, em với nhỏ Hạnh đi xem film ở Diamont, em gặp chị Quỳnh đi với một ông, cũng khá lớn tuổi một chút. Hai người dắt nhau vào rạp, em mới để ý nhìn xem thì hai người cứ chụm đầu vào nhau suốt. Mà chị biết hôm đó rạp chiếu film gì không? - Phương Uyên ra vẻ hí hửng - Là film "Nụ hôn ngọt ngào" nhé.
Quỳnh Phương nghi ngờ:
- Em có nhìn lầm không đấy?
Phương Uyên quả quyết:
- Làm sao mà lầm được, chị Quỳnh mặc bộ váy đỏ mới may mà. Sau đó hai người lại đưa nhau vào nhà hàng Cung đình, em đành phải rút lui vì vào đó thì em... đâu có tiền.
Quỳnh Phương cũng không nén nổi lòng tò mò như bao người phụ nữ khác:
- Thế em thấy người đó ra sao?
Phương Uyên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thì thấy cũng lịch sự, có vẻ như người có tiền...
- Thì đương nhiên là phải có tiền rồi, chị Quỳnh mà chịu chơi với mấy người không tiền hay sao? Nhưng mà chị không cần để ý đến những vấn đề đó - Quỳnh Phương cắt ngang lời nói của Phương Uyên khiến cô ngạc nhiên:
- Ủa, không quan tâm những vấn đề đó vậy thì quan tâm chuyện gì?
- Thì... ý chị là muốn biết người đó hình dáng ra sao, tuổi tác cỡ nào ấy mà. Có xứng với chị Quỳnh nhà mình không?
Phương Uyên không cần suy nghĩ một chút nào mà nói ngay:
- Em đã nói là ông này cũng hơi lớn tuổi rồi mà, chắc chừng hơn anh Nguyên khoảng chục tuổi đó. Còn tướng tá thì cũng còn gọn gàng lắm, to cao... có thể coi là đẹp trai.
- Thế trông có xứng với chị Quỳnh nhà mình không?
Phương Uyên gật đầu lia lịa:
- Xứng chứ, đương nhiên là xứng rồi. Nếu như so sánh với chị thì em sẽ nói là không được, nhưng vì bà Quỳnh nhà mình luôn chơi trò già giặn trước tuổi nên trông có vẻ chững chạc, vì vậy mà đi với ông ta trông cũng tương xứng lắm.
Quỳnh Phương im lặng, cô không hỏi gì Phương Uyên thêm nữa. Nhưng không hiểu sao một cảm giác lo lắng mơ hồ nào đó đang dậy lên trong lòng cô. Đối với Trú Quỳnh, cô không dám lên tiếng góp ý bao giờ vì trong mắt người chị này thì các em của mình luôn là những người còn nhỏ dại và không đủ tư cách để phê phán hay chỉ trích mình.
Học rất giỏi, ra trường lại xin được một công việc tốt ở một công ty nước ngoài nổi tiếng. Từ đó, Trúc Quỳnh luôn tự tin vào chính mình và không còn cần vào sự giúp đỡ của ai. Hàng tháng, đem về cho mẹ một số tiền khá lớn. Thế là Trúc Quỳnh coi như mình đã xong bổn phận và gia đình bây giờ dường như chỉ còn là căn nhà trọ mà cô trở về để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc, tế thôi.
Các mối quan hệ của Trúc Quỳnh thì trong gia đình, không ai được biết rõ và được can thiệp đến. Cô tự coi mình là một người trưởng thành và đã thành đạt đến mức tự hào quá đáng, vì vậy mà cô có thể tự mình hành xử theo ý của mình. Quỳnh Phương đã nhiều lần nhìn thấy nỗi buồn nơi mẹ khi bà bất lực trước chị gái của mình. Nhưng rồi ông bà Nam cũng đành phải bó tay chịu thua sự ương ngạnh của Trúc Quỳnh khi cô doạ đòi ra ngoài thêu nhà ở riêng.
Phương Uyên đập vào tay Quỳnh Phương khi thấy cô cứ mãi ngồi im:
- Chị Phương, bây giờ chị tính sao?
- Tính cái gì? - Quỳnh Phương ngơ ngác hỏi lại.
- Thì chuyện chị Quỳnh đó, có nói cho ba mẹ biết không?
- Khoan nói đã, Uyên à. Chuyện chưa tới đâu, biết đâu chừng chị ấy mới chỉ làm bạn thì sao? Vì vậy em khoan nói kẻo ba mẹ lo...
- Nhưng nếu như chị ấy xảy ra chuyện gì thì sao? Em thấy người đàn ông này có vẻ già và khôn ngoan lắm...
Phương Uyên là một cô gái chín chắn nên tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã biết nhận xét, vì vậy Quỳnh Phương thường hay nghe những lời nhận xét của em gái. Nhưng trong trưòng hợp này thì...
Cuối cùng, cô lắc đầu:
- Có nói cũng không thể làm được điều gì đâu, Uyên biết tính chị Quỳnh rồi đó. Có khi nào chị ấy nghe theo đâu! Mà nói ra thì đã không được gì lại làm cho ba mẹ lo lắng, thôi thì cứ đợi xem chị ấy có nói gì không, khi nào mình biết được điều gì mà bất lợi cho chị ấy thì mới nói với ba mẹ.
Phương Uyên đứng lên:
- Vậy cũng được. Thôi em xuống nhà đây, chị ngủ một giấc đi rồi ôn bài.
Phương Uyên đi ra rồi mà Quỳnh Phương còn mãi nhìn theo em gái. Trong đầu cô lúc này thực sự trống rỗng, cô không nghĩ được gì và cũng không có ý định ôn bài lúc này.
Ngả người xuống giường, Quỳnh Phương vơ lấy cái gối ôm vào lòng. Cô nhắm mắt lại và thở dài...
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ