People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
uen như mọi ngày, Quỳnh Phương thức giấc từ rất sớm. Nhưng rồi nhớ ra hôm nay là chủ nhật, cô lại kéo mền lên tới cổ và nhắm mắt để tận hưởng phút giây thoải mái của một ngày nhàn rỗi. Cô muốn tìm lại cho mình thêm một giấc ngủ nữa, nhưng giấc ngủ đã biến mất tiêu không để lại trong Quỳnh Phương một thoáng vương vấn nào.
Đã thi xong hết hai môn khó nhất của học phần này, chỉ còn lại những môn dễ chịu, thậm chí có môn cô còn không cần phải học vì thầy cô chỉ yêu cầu sinh viên làm được bài tập thì đã coi như đạt yêu cầu.
Không phải học bài, Nguyên lại đi công tác không có nhà, Quỳnh Phương thấy thời gian của ngày hôm nay dài quá. Không biết hôm nay Nguyên có về kịp không nhỉ? Quỳnh Phương tự hỏi khi nhớ ra tối nay cô phải dự sinh nhật của Thục Lan, cô bạn rất thân của cô.
Tiếng lao xao dưới nhà làm Quỳnh Phương không thể nào nằm im được, nhất là cái bụng đói đang đòi hỏi cô phải nạp năng lượng khiến cô tung mền ra, vùng dậy. Tiếng hét của Uyên Vy thật to làm cô nhăn mặt, chắc hẳn con nhỏ lại dành ăn đây mà.
Quỳnh Phương đánh răng, rửa mặt thậât nhanh rồi vội vã thay quần áo và chạy nhanh xuống nhà. Vừa trông thấy Quỳnh Phương thò đầu vào phòng ăn, Uyên Vy đã hét ầm lên:
- Ê! Phương đi chỗ khác nha, ở đây không có phần của Phương đâu.
Quỳnh Phương tỉnh bơ như không nghe nhỏ em út nói gì, cô bước lại bên bàn ăn và nhón lấy một miếng chả lụa cho vào miệng. Uyên Vy vội vàng kéo đĩa chả lụa về phía mình mà miệng thì la chói lói:
- Đã nói là Phương không có phần mà, mẹ bảo Phương đã là người lớn rồi, không được dành ăn với em út nữa.
Kéo chiếc ghế ra, Quỳnh Phương đủng đỉnh ngồi xuống:
- Tao là người lớn bao giờ?
Uyên Vy cười:
- Mẹ bảo bà sắp có chồng tức là người lớn rồi.
- Nhưng lớn thì cũng phải ăn chứ bộ, không ăn thì làm sao mà lớn được để... lấy chồng.
Uyên Vy cười nham nhở:
- Thế thì chị lớn thật rồi, không cần phải ăn nữa. Để cho em ăn, em mau lớn còn đi lấy chồng nữa.
Phương Uyên, cô em gái giữa Quỳnh Phương và Uyên Vy thấy cô nàng giỡn dai quá nên lên tiếng:
- Vy, giỡn hoài mẹ la bây giờ. Mau đưa ra cho chị Phương ăn mau còn đi chợ với mẹ đó.
Quỳnh Phương ngạc nhiên:
- Sao lại đi chợ, hôm nay mẹ định làm món gì à?
Phương Uyên lắc đầu:
- Em không biết, chỉ nghe mẹ nói là gọi chị đi chợ với mẹ thôi. Chị lên hỏi mẹ đi.
- Hỏi mẹ điều gì?
Tiếng bà Nam vang lên sau lưng làm các cô gái giật mình, Quỳnh Phương buông đũa khỏi dĩa bánh cuốn, hỏi mẹ:
- Sao hôm nay con lại phải đi chợ với mẹ, mẹ định nấu món gì à?
Phương hỏi thế là vì thời gian gần đây, những ngày cô rảnh rỗi đều bị mẹ kéo đi chợ. Bà Nam bảo Quỳnh Phương sắp về nhà chồng nên phải tập tành nấu vài món ăn, cho dù là gia đình Nguyên có cưng chiều cô và thoáng đến đâu chăng nữa thì Phương cũng không thể không biết gì việc bếp núc khi về nhà chồng được. Vì như thế chẳng những người ta chê cô mà ngay cả bà là mẹ, bà cũng sẽ mang tiếng là không biết dạy con. Quỳnh Phương đã ngoan ngoãn vâng theo lời mẹ và đến nay thì ít nhất cô cũng đã có thể tự lo được những bữa cơm đơn giản cho gia đình.
Hôm nay, Quỳnh Phương cũng không thấy lạ khi nghe mẹ bảo đi chợ, nhưng cô vẫn hỏi lại như một thói quen. Ngồi xuống chiếc ghế nơi đầu bàn, bà Nam lắc đầu:
- Không, hôm nay nhà mình ăn cơm bình thường thôi. Mẹ đã bảo chị Hai đi mua thức ăn rồi.
- Thế sao con lại còn phải đi chợ với mẹ? - Quỳnh Phương ngạc nhiên kêu lên.
Bà Nam từ tốn hỏi:
- Hôm nay con bận gì à?
- Không ạ, con thi xong rồi, còn vài môn nữa thì phải cả tháng nữa con mới thi - Quỳnh Phương lắc đầu.
- Nhưng mà con bận đi chơi với anh Nguyên, sao chị không nói như thế? - Uyên Vy láu táu chen vào.
- Không, hôm nay anh Nguyên không đến đâu.
- Sao thế, hôm nay là chủ nhật mà? Uyên Vy lại thắc mắc.
Quỳnh Phương giải thích:
- Anh Nguyên đi công tác ở Sing, hai ngày nữa mới về.
Uyên Vy ré lên:
- Ối, đã quá! Thế là lại sắp có quà!
Uyên Vy mừng rỡ như thế là vì Nguyên vốn rất chiều các cô em vợ, mỗi khi đi công tác ở đâu về thì ngoài Quỳnh Phương ra, nhất định mỗi cô em gái của cô cũng sẽ có một món quà rất ưng ý của con gái.
Quỳnh Phương lắc đầu trêu em:
- Lần này thì không có quà đau, anh Nguyên hết tiền rồi...
Uyên Vy la lên:
- Anh Nguyên làm Giám đốc một công ty lớn như thế mà chị lại nói là hết tiền, làm sao mà tin được?
Quỳnh Phương cười cười:
- Là vì anh Nguyên phải dồn tiền để làm đám cưới, không còn tiền để mua quà cho Vy đâu.
Uyên Vy tỉnh bơ quay trở lại với dĩa bánh cuốn của mình, miẹâng buông một câu:
- Thế thì anh Nguyên "bèo" quá, chắc là mai mốt không đủ tiền nuôi vợ con rồi. Phải nói ba mẹ đừng gả chị Phương vào chỗ khổ như thế.
Quỳnh Phương còn chưa biết đối đáp với Uyên Vy ra sao thì bà Nam đã mắng:
- Vy chỉ nói nhảm thôi, để yên cho người lớn nói chuyện.
Uyên Vy quay sang nhìn Quỳnh Phương, cô lè lưỡi một cái như nhắc chị mình hai tiếng "người lớn". Bà Nam lại quay sang Quỳnh Phương:
- Thế hôm nay con có định đi đâu không?
- Không đâu, mẹ ạ.
- Vậy thì đi đằng này với mẹ một lát.
- Nhưng mà đi đâu hở mẹ? - Quỳnh Phương vẫn thắc mắc.
Bà Nam từ tốn:
- Mẹ muốn mua cho con một ít nữ trang, ba bảo để cho con chọn cho vừa ý.
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Không cần đâu, mẹ ạ. Con cũng có rồi mà!
- Những thứ con có chỉ là đồ trang sức nho nhỏ của thời thiếu nữ, làm sao mà một cô dâu mới lại mang được hở con. Phải mua những thừ đẹp và đáng giá hơn chứ.
- Nhưng mà như thế thì tốn tiền lắm mẹ à. - Quỳnh Phương vẫn phản đối.
- Việc cần tốn thì phải tốn chứ sao con, nhưng mà chuyện này thì ba mẹ đã chuẩn bị rồi. Con không phải lo như thế đâu.- Bà Nam vẫn điềm đạm nói. Quỳnh Phương lắc đầu:
- Chuyện này anh Nguyên có nói với con rồi, nhưng con sợ ba mẹ giận nên chưa dám nói lại. Kỳ này anh Nguyên đi công tác sẽ mua nữ trang cho con luôn đó.
Bà Nam thản nhiên:
- Thì kệ nó, nó mua thì cũng như ông bà bên ấy mua thôi. Còn đây là của ba mẹ mà.
- Không phải đâu mẹ, là của chúng con thôi... - Quỳnh Phương tìm cách giải thích với mẹ - Bên ấy ba mẹ anh Nguyên muốn mua thứ gì thì chúng con không biết, còn anh Nguyên mua là để na mẹ khỏi mua. Anh ấy nói...
Quỳnh Phương ngập ngừng, bà Nam sốt ruột thúc giục
- Nó nói sao?
- Anh Nguyên nói... nhà mình đông người, mai mốt ba mẹ còn phải lo cưới vợ cho anh Hoàng nữa. Mà ba mẹ thì già rồi, lương hưu của ba có được là bao nên anh ấy muốn...
Không để cho Quỳnh Phương nói hết câu, bà Nam cắt ngang lời cô:
- Bảo nó không phải lo như thế, ba mẹ lo được.
Thấy mẹ giận, một điều hiếm khi gặp, Quỳnh Phương hoảng hốt nắm tay bà mà nước mắt viền mi:
- Mẹ ơi, mẹ đừng giận. Con cũng vì sợ mẹ giận nên không dám nói với mẹ mà tính để anh Nguyên về rồi mới nói. Nhưng vì hôm nay mẹ bảo đi mua nên con... Mà cũng vì con vụng về nên mới làm cho mẹ giận thế này...
Bà Nam hất tay con gái:
- Mẹ không giận sao được, các con coi thường cha mẹ quá mà.
- Mẹ ơi, làm sao mà chúng con dám coi thường cha mẹ. Là anh Nguyên thương con thật lòng và quý hết mọi người trong gia đình ta mà. Anh ấy còn nói là...
Bà Nam dịu giọng xuống khi thấy con gái khóc lóc:
- Nó còn nói gì nữa?
- Anh ấy bảo là đáng lẽ con còn phải phụng dưỡng cha mẹ chứ có đâu cha mẹ nuôi cho con không lớn rồi lại bỏ cha mẹ mà đi ngay như thế này đâu. Nhưng mà... nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì nữa, nín đi rồi nói rõ xem nào - Bà Nam sốt ruột giục khi thấy Quỳnh Phương cứ mãi ngập ngừng.
Quỳnh Phương cúi mặt:
- Nhưng mà anh ấy muốn... mau chóng sống chung với con nên không thể đợi con thêm nữa...
Bà Nam không hiểu ý Quỳnh Phương muốn nói gì, bà hỏi lại:
- Tại sao lại phải đợi con? Con còn muốn làm gì nữa?
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Không phải là như thế, ý anh Nguyên là lẽ ra phải để con ở nhà đi làm một thời gian để báo đáp cha mẹ rồi mới cưới...
Hiểu rõ ý của Nguyên, bà Nam cảm động. Thì ra thằng con rể tương lai của bà cũng biết nghĩ đấy. Và suy cho cùng ra thì nó có tự lo nữ trang cho vợ nó cũng vì nó quý mền gia đình vợ nó mà thôi. Nó thật lòng như thế thì bà còn trách nó sao được? Đã từ lâu, bà Nam cũng nhận thấy được tính tốt nơi Nguyên, nhưng anh suy nghĩ thấu đáo như thế này thì thật tình bà không thể nghĩ được.
Không muốn để Quỳnh Phương thậy được lòng mình, bà vờ càu nhàu:
- Vẽ chuyện, con gái lớn mà gả chồng được là cha mẹ mừng rồi, không cần phải báo đáp gì cả...
Nghe giọng mẹ đã dịu xuống, Quỳnh Phương biết bà đã hiểu và không giận nữa. Cô nắm tay mẹ thủ thỉ:
- Mẹ đừng giận chúng con, mẹ nhé. Anh Nguyên bảo là chúng con phải hết sức hiếu thảo với cha mẹ đấy.
Bà Nam thấy mình không thể nào từ khước được thành ý của Nguyên, nhưng bà vẫn e ngại:
- Nhưng lỡ như nhà bên đó biết được, họ sẽ khinh cha mẹ mất...
Quỳnh Phương trấn an mẹ:
- Không đâu, làm sao mà họ biết được. Anh Nguyên dùng tiền tiết kiệm của mình để mua, và ngày mai anh ấy sẽ về thẳng nhà mình trước rồi mới về bên đó.
Bà Nam kêu lên:
- Vậy sao được, cha mẹ nó đi đón thì sao?
- Ông bà bên ấy không đi đón đâu, anh Nguyên đi công tác mà. Chỉ có mình con đón anh ấy thôi.
Bà Nam yên tâm trước sự sắp xếp của Nguyên và Quỳnh Phương, bà đứng lên:
- Thế thì tuỳ các con, làm sao để đừng bị gia đình bên ấy coi thường cha mẹ vì cho rằng cha mẹ không lo nổi cho con là được rồi. Nhưng còn cha con nữa, mẹ không biết là ông ấy có bằng lòng không nữa đây?
- Mẹ đừng lo mẹ ạ, ngày mai anh Nguyên sẽ thưa chuyện với ba mẹ mà. Con tin là nghe anh Nguyên nói thì ba sẽ không giận đâu.
- Ừ, bảo nó phải khéo không thì ba con giận đấy. Thôi bây giờ không đi mua bán nữa thì con ăn xong rồi thì nghỉ ngơi đi, mẹ đi chợ một mình vậy.
- Mẹ còn muốn mua gì nữa à?
Quỳnh Phương lại hỏi, bà Nam khoát tay:
- Không cần con phải theo phụ mẹ đâu, chỉ là mẹ muốn mua mấy thứ lặt vặt thôi - Ngừng lại một chút, bà nói tiếp - Gọi con Vy ra dọn dẹp đi, một lát chị Hai đi chợ về thì phụ với chị ấy nấu cơm.
Bà Nam vừa nói xong thì Uyên Vy đã thò đầu ra. Cô mè nheo:
- Công nhận mẹ thiên vị thật đấy, chị Phương ăn sau mà mẹ lại bắt con dọn dẹp.
Quỳnh Phương vội kéo áo Uyên Vy:
- Nói gì vậy Vy, dám hỗn với mẹ à?
Bà Nam thản nhiên:
- Chị con nó sắp lấy chồng, thời gian nó còn ở nhà không là bao lâu nữa nên được miễn làm việc nhà. Còn con là em út, "ăn thèm vác nặng" nên phải phụ với chị Hai.
Uyên Vy ấm ức:
- Thế nếu con cũng lấy chồng như chị Phương thì mẹ có miễn cho con mọi việc không?
- Đương nhiên rồi, con cứ dẫn thằng rể tương lai về đây, mẹ sẽ miễn cho con hết mọi chuyện.
Uyên Vy hào hứng:
- Vậy là được rồi, ngay ngày mai con sẽ tích cực kiếm một anh bồ đem về trình diện mẹ...
- Được vậy thì tốt, mẹ chỉ sợ với cái tính lóc cha lóc chóc như con thì không có thằng nào dám nhào vô mà lãnh đạn ấy chứ...
Câu nói vừa dứt thì bà Nam cũng đã đã khuất sau cánh cữa, để mặc Uyên Vy với gương mặt phụng phịu vì bị "đối xử phân biệt"
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ