We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3157 / 22
Cập nhật: 2016-06-21 08:45:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ặt trời đã ngả về Tây. Trong rừng, vật sắc đã nhòe hoặc mất hẳn vào trong bóng tối... không khí lạnh lẽo vì cuộc sinh hoạt của vạn vật như đã thu ánh nắng tan đi từ lúc nào.
Như một cái bóng, Dua Phăn cắm cúi đi thật nhanh. Gần xa bốn phía, Dua Phăn chỉ nghe hơi thở của mình rất gấp, trái tim đập thình thình, tiếng chân nàng giày xéo lá khô và, chốc chốc một tiếng rì rầm, bí mật rợn người. Cũng có lúc Dua Phăn dừng bước, ngoảnh cổ trông về phía sau vì nàng tưởng có ai theo dõi! Không! Chỉ có tiếng chân nàng bước vội, chỉ có bóng tối mỗi lúc một dày...
Dua Phăn cứ đi, đi mãi, nàng tuy mỏi mệt, hai chân rã rời mà vẫn cố bước mau. Nàng đã đến bờ suối rừng lim, một con suối không tên, nước như mực loãng chảy âm thầm qua hai bờ cỏ rậm như linh hồn giữa nơi hoang tịch đang cố gắng tìm một vật nào ao ước xa thăm thẳm. Dua Phăn chú ý nhìn quanh, không thấy bóng người. Nàng hú lên một tiếng gọi. Mai Kham vụt ở trong một búi tre già chạy đến. Thế là hai người ôm chặt lấy nhau cùng khóc nức nở.
- Anh Mai Kham, giờ anh định thế nào? Lấy Tsinèng em chịu thôi!
- Thế Tsinèng xin cưới ngay à?
- Phải! Nó bảo vừa bói được một quẻ tốt lắm, phải cưới ngay. Lễ hỏi, lễ cưới cùng đưa lúc sáng và đến chiều thì đón dâu!...
Nói xong, Dua Phăn gục đầu vào chàng mà khóc. Mai Kham bối rối quá. Chàng không ngờ Tsinèng làm gấp như vậy. Theo tục lệ thì lễ hỏi với lễ cưới ít ra cũng cách nhau năm, sáu tháng. Mai Kham vẫn chắc điều ấy, hy vọng sẽ đủ thời giờ tính mưu kế gỡ cho Dua Phăn, chàng biết đâu!...
- Tsinèng làm bướng, "Phá dị" cũng bằng lòng hay sao?
- Anh tính nó giàu lắm lại được "Phá dị" tin cẩn. Muốn gì mà chẳng được. Vả lại nó bảo với "Phá dị" rằng ít lâu nay chim báng kêu luôn, trong động thế nào cũng xảy ra việc dữ. Nó muốn nhân quẻ bói tốt mà cưới ngay em để tránh khỏi điềm không hay.
Mai Kham tức giận:
- Hừ, Tsinèng đáo để thực!...
Dua Phăn nhìn chàng nói như trách móc:
- Em đã bảo anh không nghe! Chúng ta nếu đã cùng nhau trốn đi thì làm gì còn có ngày nay?
Chàng buồn rầu:
- Anh vẫn biết lắm mà anh không muốn để "Phá dị" em phải buồn rầu, anh không muốn em phải đeo tiếng gái hư và nhất là thành một người không cha mẹ họ hàng, ai cũng chê cũng ghét. Anh muốn tìm cách vuông tròn hơn.
Dua Phăn thở dài:
- Vuông tròn chẳng thấy, hẵng biết chúng ta sắp phải lìa nhau, sắp phải khổ sở.
- Đành vậy chứ còn làm thế nào! Dù định gì thì bây giờ cũng không kịp vì việc đã gấp rồi!
- Phải, việc gấp rồi, anh chịu bó tay rồi, anh chịu bó tay để cho em làm vợ Tsinèng!
Dua Phăn nghẹn ngào vì uất ức. Nàng đỏ mặt, nàng ôm ghì lấy Mai Kham, hai dòng nước mắt tưới ướt cả ngực chàng.
- Mai Kham à, em không ngờ anh lại chịu thua lão Chánh. Anh đành lòng mất vợ nhưng em không cam phải mất trinh tiết với thằng đáng ghét ấy. Em ra đây là cốt hiến mình cho anh, tỏ lòng yêu mến anh một lần sau cùng.
Mai Kham đau đớn, hổ thẹn, tê mê chàng giơ tay nhắc đầu Dua Phăn và nhìn vào tận mặt nàng.
- Dua Phăn ngờ anh hèn nhát ư? Không, anh có thể giết chết Tsinèng, rồi tự tử theo kẻ thù anh được. Nếu anh không làm cho vỡ lở câu chuyện, ấy chỉ vì...
- Chỉ vì sao?
- Chỉ vì anh không muốn làm nhọ danh giá của nhà em.
- Em yêu anh, cái đó sao lại mất danh giá của em, của nhà em được? Trai gái đến thì, yêu ai là tự lòng mình. Vả lại nhà anh cũng không hèn hạ gì, có phần còn danh giá gấp mười Tsinèng.
Tiếng chó sủa vang động từ xa xa về phía cửa rừng Lim bỗng khiến hai người im bặt.
Dua Phăn nói khẽ:
- Hẳn Tsinèng biết nên nó xin nhà em bắt em về.
Mai Kham đứng phắt dậy, dữ tợn và quả quyết như một nhà võ tướng. Chàng nghiến răng đe dọa:
- Nó dám lại đây thì sẽ phải chết!
Dua phăn cũng đứng lên. Nàng khẽ níu cánh tay Mai Kham, nhìn anh bằng cặp mắt sáng quắc đoạn cất tiếng nói lanh lảnh:
- Mai Kham à? Mai Kham có nhớ hôm bơi thuyền trên hồ Trai, Mai Kham đã nói gì không?
- Nói gì?
- Nếu chúng ta thua nó, chúng ta sẽ cùng chết. Thà chết với anh còn hơn để Tsinèng động đến mình em.
Mai Kham nhìn người yêu lúc đấy đẹp lộng lẫy như một vị thần. Chàng động lòng thương hại, vì dù sao, chàng cũng không nỡ muốn Dua Phăn khổ sở hoặc chết với mình. Chàng êm ái trả lời:
- Có, anh có nhớ mà anh thương em lắm. Chẳng thà anh chịu khổ, chịu thiệt một mình anh...
Tiếng chó sủa đã gần rồi, từ hốc tối, nhô ra một đám đông quát tháo:
- Chúng nó đấy bắt cả lấy!
Tsinèng hung hăng chạy lại. Dua Phăn bỗng thét lên:
- Tsinèng à, mày đến chậm mất rồi!
Dứt lời và không để cho Mai Kham kịp đỡ, nàng rút con dao đầu nhọn đâm mạnh vào giữa ngực. Nàng phục xuống, máu tươi phun bắn cả lên mặt Mai Kham. Mai Kham kêu lên một tiếng, vội cướp lấy con dao của Dua Phăn rồi cũng đâm thẳng vào cổ họng mình.
Đôi tình nhân thế là giữ trọn lời ước hẹn. Mà cũng từ đấy, trong rừng khuya, người ta bắt đầu nghe có tiếng chim ai oán gọi đàn... Giống chim khảm khắc này ban ngày vốn liền đôi với nhau, nhưng hễ lặn mặt trời, mỗi con lại bay đi một phương, rồi suốt năm canh ra rả gọi nhau, đến sáng bạch mới gặp gỡ.
Người ta bảo đó là oan hồn của đôi tình nhân xấu số đã hóa đôi chim để muôn nghìn năm ca khúc hận tình dưới trời đêm lạnh.
Rút từ nguyên bản "Rừng Khuya", số 94 đến số 111. Báo Loa, thứ Năm hàng tuần, 1935.
Rừng Khuya Rừng Khuya - Lan Khai Rừng Khuya