Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3157 / 22
Cập nhật: 2016-06-21 08:45:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
sinèng giận lắm. Mặt hắn ta nhuộm màu lửa bếp, nom cau có như mặt hung thần. Tấm lòng tự ái của Tsinèng lần ấy là lần thứ nhất bị một vết thương đau đớn tự tay Mai Kham. Xưa nay có thế bao giờ. Trong xã hội Mán, Tsinèng thuộc về một hạng người đặc biệt, một hạng đứng trước tà ma và thần thế. Câu chuyện lai lịch về dòng các thầy "tạo" thầy "mo" như thế này:
- Hồi xưa không rõ từ bao giờ có hai dị nhân tên là Ngiéng Gi và Xi Gi. Một hôm, cả hai cùng ra chơi bờ biển và thấy ở ngoài khơi, giữa muôn làn sóng bạc, nhô lên một hòn cù lao. Hai dị nhân làm phép gặp một cái ổ hạc bỏ không và bên trong có hai quả trứng lớn. Chọc thủng dốc lấy ruột xong, hai dị nhân lại để hai vỏ trứng hạc vào chỗ cũ. Lúc về hạc mẹ vô tình ấp mãi, nhưng đôi vỏ trứng rỗng chẳng nở được gì. Nó bèn lấy một chất lạ hàn đôi vỏ lại rồi lại ấp như trước. Hơn một tháng thì lạ thay! Trứng nở thành đôi hạc con. Hai dị nhân bèn cạo lấy chất lạ, vì nó là một chất có hiệu lực hồi sinh. Thoạt tiên hai ngài đem thuốc thử vào cái xác một con thỏ thì thấy linh nghiệm lạ lùng. Cất kỹ thuốc hay vào bọc, hai dị nhân đi chu du thiên hạ. Đến một thị trấn kia, gặp khi tù trưởng bị bệnh mất, hai ngài dùng thuốc cứu sống lại được. Viên tù trưởng tạ ân rất nhiều vàng bạc châu báu và tiếng tăm hai dị nhân càng đồn như sấm vang. Trong cuộc lãng du, hai dị nhân làm ơn cho không biết bao nhiêu người.
Nhưng một hôm, nhớ tới quê hương, hai dị nhân vội vàng cuốn gói quay về. Đến nhà, các ngài lấy làm buồn rầu thấy vợ con đã chết cả mà thịt xương cũng rữa nát hết rồi. Hai dị nhân bực mình, ném thuốc xuống vực sâu, định cũng liều chết cho xong. Dân sự hay tin, kéo đến can nhưng việc đã rồi. Muốn an lòng chúng, hai ngài phải hứa rằng "Sự đã lỡ ra như thế, các người đành vậy. Sau khi chết ta sẽ hiện hồn thành trinh nữ báo mộng cho một vài người trong bọn và sẽ dạy cho cách trị bệnh cứu nhân". Những người ấy tức là Tsinèng, có phép thuật cao cường, giao thiệp với thần tiên ma quỷ.
Với cái dòng dõi khác thường như vậy, với cái địa vị cao sang như vậy, Tsinèng đã bị Mai Kham khinh bỉ một cách ngược đời! Anh chàng vô lẽ kia tha thứ sao được. Tsièng nhất định làm cho Mai Kham biết tay mình. Nếu không thế, danh diện của Tsinèng sẽ bị vùi xuống đất đen mà cũng chẳng còn đâu những ngày oanh liệt như xưa.
Tsinèng càng nghĩ càng tức. Anh ta càng tức, chí phục thù càng sôi nổi.
- Hừ! Mai Kham giỏi thực! Dua Phăn tệ thực! Hai đứa bay dám ngạo mạn tao!
Tsinèng vùng đứng dậy, nghiến hai hàm răng, trợn hai khóe mắt, hung hăng như con thú dữ bị cướp mất mồi. Theo sự hờn giận của anh ta lúc ấy, sự hành phạt thảm độc nào cũng chưa đáng với tội ác của hai người. Đâm chết bằng dao ư? Xoàng lắm! Giương nỏ máy? Hèn! Đánh thuốc độc? Cách phục thù của đàn bà! Băm xác hai người, bỏ vào vạc ninh nhừ rồi đổ cho lợn ăn? Chưa hả! Phải làm cách nào cho đôi tình nhân kia ê chề đau đớn, muốn chết mà không chết được, Tsinèng mới vừa lòng.
Tsinèng nghĩ mãi, tìm kiếm mãi trong mọi cách mà người ta đặt ra để trừ khử cừu nhân, rút lại vẫn chưa cách nào vừa ý. Hắn đi đi, lại lại, bứt tai vò đầu, nguyền rủa, chửa bới mỏi mồn vẫn không nguôi giận.
Anh ta nghĩ đến cuộc nói chuyện với Mai Kham tối hôm qua, nghĩ đến liều thuốc mê đã ngăn chàng không kịp ra chỗ hẹn. Nhưng đó chỉ là những cách hoãn binh không ích lợi gì. Mà dù hiệu nghiệm, những miếng vặt ấy cũng không ngăn nổi hai người yêu nhau, có lẽ còn khiến họ yêu mến nhau thêm! Rốt cuộc Tsinèng thù vẫn không báo được, sự căm giận thì ngày một chất ngất trong lòng.
Tsinèng thở dài. Anh ta lắng nghe thấy rõ sự rạo rực của trái tim đau khổ.
Rồi, trong tưởng tượng anh chàng, cái cảnh buổi trưa một mùa hạ giữa rừng bỗng nhiên hiện ra, rõ ràng, nung nấu.
Nguyên hôm ấy, Tsinèng đi hái thuốc một mình vào thẳng rừng sâu. Hắn đi suốt sáng, đến trưa, mệt, phải dừng lại một chỗ để nghỉ chân.
Tình cờ gặp nơi cảnh trí tuyệt đẹp, đẹp như cảnh thần tiên trong mộng.
Dưới lá cây xanh, dày đến nỗi ánh mặt trời không lọt qua, một tấm thạch bàn phô vẻ trắng tinh như ngọc giữa những dây cơm lênh, những tràng hoa đỏ, tím buông rủ như bức màn gấm trăm màu. Mặt đất đỏ như son, phủ một lớp nhung rêu óng ánh.
Tsinèng ngắm nghía một lúc, đoạn từ từ qua nệm rêu xanh, nằm ngả mình trên phiến đá. Hơi lạnh thấm thía vào người khiến Tsinèng hết nhọc say sưa, hắn thở hút bầu không khí thanh tân.
Thạch bàn ở ngay bên bờ một con suối. Dòng nước từ vách núi mù trắng xóa. Trước khi dồn xuống lòng khe nước trong đọng vào một cái trũng lớn, từ mấy nghìn năm giọt suối khoét đá thành như một cái bồn tắm thiên nhiên. Quanh bồn tắm, lá cây thưa, ánh dương soi tỏ, trăm thứ hoa nở rỡ ràng.
Từ bờ bên này, không có lối xuống bồn tắm, nhưng về phía bên kia, đá xếp thành từng bậc, rêu phong như một tấm nhung lam.
Nằm trên giường đá, Tsinèng thấy cái yên tĩnh dần dần như tấm chăn êm dịu buông phủ khắp mình. Trong cõi thâm u, từ tạo thiên lập địa, không có lẽ chưa từng bị vẩn lộn bởi một tiếng oán than sầu não, Tsinèng nhìn thấy tuyền những màu đẹp vẻ xinh, như một cảnh sót lại của đời Thái cổ, người ta và muôn vật chưa có trên mặt địa cầu.
Tsinèng khoan khoái nhắm mắt thiu thiu.
Hồi lâu, hắn nhỏm dậy định ra về. Bỗng ngạc nhiên, hắn mở to hai mắt trông thẳng xuống lòng khe.
Tsinèng mơ ư? Tsinèng tỉnh ư? Hắn được trông một cảnh thực tại hay chẳng qua mê sảng vu vơ?
Quanh mình Tsinèng, nào cây, nào đá, nào suối chảy, hoa cười, cảnh rõ ràng là cảnh thực. Khác là trong cảnh ấy có ai vừa hiện ra.
Ai? Có lẽ một nàng tiên, một bà chúa khu rừng cổ ấy. Người phàm đâu có tấm thân tuyệt mỹ nhường kia!...
Nàng tiên khỏa thân ngồi trên miệng bồn, một tay chống xuống thành đá, chân buông thõng xuống nước, đương cúi nhìn bóng mình chắp nối trong vòng gương lung lay.
Nàng khỏa thân mà có vẻ thanh khiết lạ. Nét ngọc y nhiên như một pho tượng vô hồn.
Tsinèng không thể nhận rõ mặt nàng nhưng thấy được cả cái mình yểu điệu, kín hở dưới những đợt sóng tóc mây. Nàng vẫn ngồi yên tay phải khẽ nâng tấm khăn hoa che ngực, có ý ngờ cả sự thóc mách của cỏ cây. Lâu lâu nàng mới khoan thai lội vào bồn nước, dìm mình đến tận vai những làn sóng rập rờn thi nhau tranh lấy chút vẻ đẹp hương thơm...
Khi nàng lặng yên, những làn sóng dần dần biến mất. Bóng hòa trong nước, đẹp như viên ngọc đựng trong chiếc hộp thủy tinh xanh.
Tsinèng lắm bận muốn kêu lên một tiếng khoan thưởng mà cổ họng như thất lạc. Hắn phải nín hơi, nép bóng, run lên vì chỉ sợ nàng tiên biến mất, khi biết có sự thóc mách của phàm trần.
Nàng tiên tắm đã xong. Nàng bước lên thành đá, vươn vai, uốn éo một cách dịu dàng.
Tsinèng bỗng choáng người: Hắn vừa nhận rõ Dua Phăn! Sự ngạc nhiên pha với sự ham muốn, chỉ giây lát, khiến anh chàng như điên dại. Hắn tìm lối xuống định vồ lấy cái mồi ngon. Nhưng, bờ đá dựng vách thành, không thể nhảy liều được.
Đang bối rối, Tsinèng chợt thấy một lối nhỏ xiên qua bụi rậm, chừng lối của nai, hươu mò ra uống nước đêm. Tsinèng đâm thẳng vào lối nhỏ, chui bừa đi, mặc cỏ liềm cắt thịt, mặc gai song móc da. Hắn như con lợn độc cùng đường.
Khi Tsinèng xuống được tới lòng khe, chân tay mặt mũi sứt sở áo quần rách tươm thì giận thay! Dua Phăn đã biến mất từ bao giờ...
Cái cảnh tượng giữa rừng hôm ấy, lâu lâu cứ vơ vẩn trong óc Tsinèng, mỗi nét bỏng như thỏi sắt hồng. Đã bao lâu nay, hắn ao ước, hắn thèm thuồng Dua Phăn. Nhiều phen, hắn định liều hỏi nàng làm vợ mà sau lại thôi vì hắn sợ nàng từ chối. Hắn cũng biết trẻ măng lại xinh đẹp như nàng, Dua Phăn chẳng khi nào chịu lấy một người đã cao tuổi xấu xí như Tsinèng? Chẳng thà cứ ôm mối hy vọng không đâu, còn chạm trán với sự thực chẳng thương người.
Tsinèng âm thầm đau khổ vì sự ước ao chẳng được thỏa mãn, đã làm hắn ê chề. Chẳng ngờ khi ấy, Mai Kham ở đâu hiện ra, trẻ đẹp, khỏe mạnh, đa tình!
Mai Kham!... Dám trêu vào tay ta, chúng nó sẽ không được toàn vẹn!
Rừng Khuya Rừng Khuya - Lan Khai Rừng Khuya