Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3157 / 22
Cập nhật: 2016-06-21 08:45:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ian nhà rộng của viên Chánh Mán kiêm phù thủy Tsinèng, vách bưng kín mít, hướng thẳng vào rừng, lúc ấy tối om và lặng lẽ, tuy trên bàn thờ, ánh ngọn sáp hồng vẫn cố chập chờn soi tỏ.
Chiếc bàn thờ làm bằng một tấm phên nứa treo ngang giữa vách, sát chân tờ giấy hồng điều, Tsinèng đang châm hương cắm vào đoạn tre già ám khói. Gần hai bên ống hương, ta thấy dăm quyển sách nát, một bộ xương đầu hổ, vài túm chân gà khô với một cái bọc vải hoa, ngần ấy thứ đều phủ bụi, hình như lâu rồi chẳng ai buồn ngó tới.
Thắp hương xong, Tsinèng giơ hai bàn tay khô đét vỗ nhẹ vào mặt cái trống dài thon như quả mướp. Hắn lên giọng khàn khàn tụng những câu thần chú tối nghĩa, đặt ra không biết tự đời nào, cốt để ru ngủ tư tưởng người ta để thức tỉnh những vật vô hồn.
Đêm tối lắng tai nghe, giọt nước lần ngoài hiên chảy thánh thót như điểm nhịp cái giọng ê a, rầu rĩ của anh phù thủy.
Trên bàn thờ, khói hương bốc nghi ngút ánh nến mờ dần, lụt hẳn rồi sáng trưng lên.
Tsinèng càng đọc, giọng càng xa vắng, nhịp trống càng mau, toàn thân hắn run run, hai mắt hắn lờ đờ, mê lạc. Hắn bây giờ thực là hình ảnh của sự tâm niệm, là một lời cầu khẩn muốn bay chín tầng mây.
Bỗng, con chó vàng ngoài "thích" cắn ông ổng...
Tiếng chân ai chạy gấp lên thang rồi một câu hỏi lọt vào trong:
- Ông Chánh gọi tôi?
Tsinèng khẽ gật đầu, miệng vẫn rì rầm tụng niệm.
Người lạ rón rén lại gần bếp lửa, ngồi lên một bó củi khô. Anh ta bỡ ngỡ nhìn quanh, cảm tưởng như vừa bỏ cuộc đời trên ngưỡng cửa, bước vào một thế giới hư huyền.
Cúng xong, chủ nhà thủng thỉnh đến chỗ khách ngồi.
- Ông Chánh gọi tôi có việc gì?
Không đáp, Tsinèng ngồi xổm xuống manh chiếu, tay rút điếu can, nạp thuốc, châm lửa rồi điềm nhiên thở khói...
Trước thái độ lạ lùng ấy, khách lấy làm băn khoăn. Anh ta quay mặt vào ngọn lửa, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm Tsinèng, dò la ý nghĩ của hắn trên khuôn mặt vuông to, nét rắn, màu da đỏ quạch, mái tóc rễ tre cũng đỏ quạch. Nhưng, khuôn mặt dữ tợn vẫn lạnh lùng, cặp mắt lươn dưới cặp lông mày bọ róm vẫn mơ màng không động.
Chung quanh hai người mùi hương mỗi lúc một thấm thía. Sự hiu quạnh mỗi lúc càng mênh mông.
Tsinèng chợt rì rầm nói như trong giấc mộng:
- Liệu đấy, mày chớ nhìn đời bằng cặp mắt ngu mê, chớ bắt chước những đồ kiêu ngạo dám đem sự ham muốn của chúng ra ngăn cản sự ham muốn của người khác có quyền hơn.
Câu nói khó hiểu nghe như vọng lại từ cõi xa nào, khiến người lạ phải ghê rợn.
Muốn phá sự ám ảnh, anh ta nhắc lại câu hỏi vừa rồi:
- Ông Chánh gọi tôi có việc gì thế?
Tsinèng vẫn nhìn ngọn lửa trả lời vu vơ.
- Anh Mai Kham từ hôm anh về sao anh không lại chơi đây?
- À, tôi bận quá!
- Anh bận gì?
Bực mình về câu lục vấn, Mai Kham buông xõng:
- Bận việc nhà!
- Anh không đi áy dủng với bạn gái à? Tôi tưởng bọn nó làm anh quên hết những việc hệ trọng.
- Ông Chánh tưởng thế đấy chứ!
Tsinèng hơi chau đôi mày:
- Bọn con gái thực là một lũ ma quỷ hay xui người ta làm những việc xằng.
Mai Kham ngờ vực, nhìn anh phù thủy bằng cặp mắt tò mò.
Tsinèng, như biết ý, ngoảnh lại cười:
- Tối nay anh không đi đâu chứ?
- Không.
- Tốt lắm! Thế anh ở chơi uống rượu với tôi. Mai Kham vội từ chối:
- Ông Chánh để khi khác...
- Anh không phải... đi chơi với gái thì vội gì?
Chàng trẻ tuổi giật mình luống cuống:
- Đằng nhà tôi vắng lắm.
- Cần gì, khuya hãy về.
Tsinèng quay lại gọi người nhà bưng mâm lên. Mai Kham chẳng thể nào cáo thoái, đành phải ở lại. Vả, sự nghi ngờ khiến chàng muốn biết thêm nữa về chủ nhà.
Tsinèng rót rượu, ân cần mời khách. Mai Kham gật gù, đối đáp, nhưng cả tâm hồn chàng đã bận những ý nghĩ đâu đâu, chàng tự hỏi cái mũi tên đe dọa đêm nào có lẽ từ tay anh phù thủy nọ. Đoán chắc Tsinèng là kẻ thù bấy lâu vẫn ẩn hình trong bóng tối, Mai Kham vừa lo ngại, vừa khoan khoái từ nay dứt được mối băn khoăn. Thực thế, sau cái đêm ghê sợ kia, Mai Kham, dù ở chỗ nào, dù làm việc gì vẫn luôn luôn thấy như bị ai đó dò la từng tí. Chàng không dám gần Dua Phăn nữa...
Ngay lúc ban trưa, muốn hẹn nàng ra bờ suối rừng lim để hỏi chuyện, Mai Kham phải lén theo Dua Phăn và dùng cách bắn tin như một kẻ gian tà.
Tsinèng rất chú ý đến vẻ tư lự của Mai Kham. Hắn vẫn rình chàng miếng mộc, hắn vẫn cố tự nhiên mà thực ra, cử chỉ của hắn mỗi lúc một rối loạn, hai mắt thường ném ra những tia sáng lạ lùng... Hắn nhìn lấm lét Mai Kham rồi, nhân lúc chàng ngoảnh ra sau với cái điếu, Tsinèng nhanh như chớp, khẽ nhúng ngón tay út bên phải vào chén rượu chàng uống dở.
Mai Kham bồn chồn lắm, chàng mong được gặp Dua Phăn để báo tin cho nàng biết sự phát kiến hệ trọng. Mai Kham thấy rằng, địch với Tsinèng, giàu tiền của, giàu thế lực, sẵn vây cánh, một người cô độc như chàng không sao thắng nổi. Chàng cần phải có ai giúp đỡ. Người phụ lực của chàng, phỏng còn ai hơn Dua Phăn?
Bao nhiêu năm xa vắng, chàng quay về rừng cũ, phong cảnh khác xưa, lòng đang buồn chán, thì Dua Phăn bỗng hiện ra. Người bạn gái êm đềm ấy đã trả lại cho lòng chàng gần hấp hối một sự hy vọng, đã làm cho cảnh Đèo Hoa, dưới mắt chàng, sống lại, trẻ trung. Thế mà có kẻ muốn tranh cướp Dua Phăn, muốn tranh cướp hết hy vọng, hết sinh thú của chàng! Mai Kham chẳng đời nào chịu.
- Thôi xin phép ông Chánh, tôi về kẻo khuya.
Tsinèng cười:
- Ừ, cũng khuya rồi thật. Nhưng Mai Kham hãy cạn chén đã.
Mai Kham vui vẻ... cất chén tợp một hơi. Chẳng ngờ, vừa lúc toan đứng dậy, chàng bỗng thấy hai chân mềm nhũn, đầu nặng, mắt hoa, đồ vật chung quanh rập rình chuyển động. Trí khôn chàng mỗi lúc một lung lay, giác quan chàng mỗi lúc một rối loạn. Sau cùng, không gượng được nữa, Mai Kham ngã vật xuống chiếu thiếp đi. Tsinèng cúi nhìn vào hai mắt lờ đờ của Mai Kham phá lên cười.
- Mày định ra với con ranh nhưng còn tao nữa chứ! Dám trêu vào tay tao, chúng bay rồi sẽ chẳng vẹn toàn!
Tiếng cười của Tsinèng vang lên giữa khoảng tối tăm lạnh lẽo, nghe thảm đạm như một lời mỉa mai của thần chết.
Trên bàn thờ ánh nến đã lụt. Cửa bếp cũng mờ dần. Tsinèng mặc chàng trẻ tuổi nằm đấy, với cái nỏ ra đi.
Ngoài hiên, giọt nước "lần" đều đều rỏ xuống máng gỗ. Làn gió, thỉnh thoảng lọt qua khe vách, lùa hơi sương lạnh vào nhà...
Mai Kham, gần khuôn bếp lửa, vẫn nằm trơ như cái thây chết.
Bóng tối trong gian nhà rộng mỗi lúc một bao phủ xuống người chàng như bức khăn liệm màu đen.
Mãi khi ngoài vườn hoang rậm, đôi bìm bịp cất tiếng báo canh tư, khiến con chó vàng thấy động, sủa rầm lên. Mai Kham mới cựa mình ngồi dậy.
Chàng ngẩn ngơ như vừa qua giấc mê quái gở. Vuốt mắt, nhìn quanh, Mai Kham gọi dần những việc đã xảy ra trong trí nhớ. Chàng bỗng vùng đứng lên, chẳng kịp hỏi xem chủ nhà còn thức hay ngủ, loạng choạng xuống thang...
Mặt trăng đã ngả về tây, lòe và đỏ như miếng tiết sau lớp sương mờ. Chân mây sáng rực như ánh đuốc tàn, làm nổi lên những vệt núi chênh vênh kỳ dị. Cuộc đời chỗ nào cũng như tê bại đi chìm đắm trong giấc ngủ. Cảnh vật tiết ra một khí vị hoang lương buồn tẻ phảng phất như kiếp hồi.
Trong cái vô cùng hiu quạnh, tiếng trùng vẫn kêu như để chứng thực một cái sinh hoạt lạ lùng, thầm kín, một cái sống lẻ loi trong cái chết.
Mai Kham trên đường đất rụt rè qua những bụi cây rậm, chàng hấp tấp như bước nhanh, cả tâm hồn bị hút mạnh về cái bóng Dua Phăn, vẩn vơ bên làn suối chảy vụng giữa đêm trường.
Thốt nhiên, Mai Kham dừng bước rợn người. Xa xa trong cái bí mật của rừng khuya sương tỏa vẳng lại mấy tiếng beo gầm...
Rừng Khuya Rừng Khuya - Lan Khai Rừng Khuya