Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Trần Hoài Thu
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1841 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:29:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Thứ Bảy
ôi mười sáu tuổi. Tôi sẽ tròn mười sáu tuổi, chính xác là 1 giờ 25 phút nữa. Cho đến lúc này thì mới chỉ có mình bố tôi tỏ ra quan tâm đến sinh nhật của tôi thôi.
Bố và mẹ mua tặng tôi một chiếc máy nghe nhạc hiệu Walkman tuyệt vời với kèm một tấm thiệp lớn có lời để tặng dễ thương. "Tặng con gái xinh đẹp của bố mẹ".
Ngoài ra chẳng có ai khác chúc mừng tôi hết.
Tôi nghĩ anh Simon sẽ gửi thiệp cho tôi nhưng người đưa thư đã đến và đi mất. Tôi vẫn có cảm giác là anh ấy còn giận tôi. Tôi nên gọi điện cho anh ấy. Tôi sẽ gọi sau vậy.
Tôi yêu anh trai mình. Anh ấy dù sao đi nữa cũng là anh ruột của tôi.
Ngoài ra còn có một cuốn sách giá trị độ mười bảng của bà tôi gửi đến từ Cornwall và một thiệp sinh nhật của dì Rachel từ Doncaster. Tất cả chỉ có vậy.
Amber cũng không tặng quà gì cho tôi nhưng không sao vì chắc chút nữa nó sẽ tạt qua nhà tôi thôi. Và dĩ nhiên tối nay anh Leo sẽ qua đón tôi đi chơi.
Như thế là đủ.
Tôi yêu anh tha thiết.
Tôi mong đến 7 giờ tối quá đi mất.
o O o
Anh Leo gọi điện. Anh hát bài chúc mừng sinh nhật qua điện thọai thật dễ thương. Anh muốn đón tôi đi chơi lúc 5 giờ chiều vì không đợi nổi đến 7 giờ tối.
Thật là lãng mạn quá!
Anh vẫn không nói cho tôi biết nơi sẽ đến nhưng dặn tôi nhớ trang điểm và diện đồ thật xinh.
Tôi phải gọi điện cho Amber thôi vì tôi không biết phải trang điểm, mặc sao cho đẹp cả.
Amber thật vô cùng khó hiểu. Nó có chúc mừng sinh nhật tôi, nói này nọ nhưng chẳng mảy may đề cập đến quà tặng sinh nhật cho tôi. Khi tôi nói tối đi chơi, cần mượn đồ của nó thì nó kiếm cớ thoái thác bảo là nó rất bận. Tôi thậm chí còn hỏi nó bận gì để tôi giúp nhưng nó liền lảng sang chuyện khác và nó đang vội.
Mặc kệ nó vậy.
Tôi đã có anh Leo và thế là đủ.
o O o
Anh ấy sẽ đến nhà tôi vài phút nữa. Tôi mong là trông mình sẽ xinh xắn. Thực ra tôi định dành hẳn một buổi chiều để làm đẹp như tẩy lông chân, làm móng kiểu Pháp và nhiều thứ khác nhưng đột nhiên buổi trưa bố rủ tôi đi ăn tiệm, khi ăn xong đã muộn mà bố còn rủ tôi đến thăm mẹ nữa, và hẳn nhiên là tôi không thể từ chối.
Khi đến nơi, chúng tôi không gặp được mẹ, cô Miranda kéo bố ra một góc và thì thầm cái gì đó mà trông bố tôi có vẻ bối rối.
"Mẹ đang ở trong lớp trị liệu". Bố tôi hấp tấp nói.
"Thứ bảy mà cũng học hả bố?". Tôi nóng lòng hỏi. "Mẹ trở bệnh nặng hơn phải không bố?"
"Không đâu". Cô Miranda cướp lời. "Thực sự thì mẹ cháu khỏe và bố cháu nói không đúng, mẹ cháu đang đi... à... à.".
Cô ngưng một lúc. "Đi mát xa", cô nói. "Để thư giãn. Lát nữa cháu quay lại sau nhé?"
Trong lúc nói vậy, tôi thấy cô cứ nhấm nháy với bố tôi sao đó trông có vẻ là lạ.
"Cháu có hẹn đi chơi với bạn một chút". Tôi tự hào nói "Với bạn trai ạ".
Cô nhìn bố và tôi dễ thấy là cô ta đang có hàng tá thắc mắc.
"Đi chơi?". Cô hỏi.
"Phải đấy". Bố trả lời vội. "Nhưng đi một chút thôi".
Thành thực mà nói lúc này đây tôi thấy cả bố tôi và cô Miranda đều cần chữa trị tâm thần.
Cuối cùng chúng tôi cũng về đến nhà. Tôi đã làm xong tóc của mình, trông xinh ra phết, thậm chí tự mình cũng thấy thế. Tôi bắt chước kiểu tóc thông qua một tấm hình của nhân vậy Cate Balanchett trong một bộ phim nào đấy và tôi nhận thấy mình trông cực kỳ xinh đẹp, vừa có nét dịu dàng vừa tự tin.
Tôi diện chiếc váy đen bó sát thân mình (cái váy mà bố không đồng ý cho tôi mặc), đi đôi xăng- đan có quai, tôi đã tô móng tay với 6 màu khác nhau và hơi tiếc một chút là do quá ít thời gian nên chúng hơi lem...
Chuông cửa reo. Anh ấy đến rồi. Ối trời ơi.
"Leo", tôi có thể nghe tiếng bố tôi gọi anh ấy, "Nghe này chàng trai, chú nghĩ chúng ta cần nói chuyện với nhau... "
Tôi điếng người. Chỉ sợ bố tôi nói gì không nhẹ nhàng tế nhị với anh ấy vào đúng vào lúc này mà thôi.
o O o
Anh Leo thật dịu dàng. Anh ấy thậm chí còn gọi cả một chiếc taxi để chúng tôi đi chơi, cho dù đi chỗ nào thì riêng việc đó thôi cũng đã ngốn của anh ấy bộn tiền cho xem. Chúng tôi đi rất xa. Tôi không màng đến điều đó bởi anh luôn cầm tay tôi, cốc nhẹ đầu tôi và luôn miệng khen tôi xinh đẹp.
"Đến rồi em".
Đó là một quán rượu có mái lá và những chiếc bàn ghế gỗ ở phía ngoài. Ồ, tuy không thấy vọng nhưng tôi cứ nghĩ là chúng tôi sẽ đến một câu lạc bộ nào đó hay hơn chỗ này.
"Chờ tôi một chút nhé". Tôi nghe thấy tiếng Leo nói với bác tài taxi mặc dù tôi không hiểu tại sao. Anh thấy tôi nhìn anh nên hấp tấp nói.
"Anh chỉ muốn mọi chuyện đều ổn đối với em thôi mà". Anh lắp bắp.
Chúng tôi khoác tay nhau bước và quán rượu. Ngay lúc đó Leo đặt tay lên ngực đầy hoảng hốt.
"Ồ không". Anh há hốc miệng sửng sốt. "Ví của anh... có lẽ anh để quên ở nhà em mất rồi!"
Trông anh thật thảm hại.
"Nhưng anh chỉ vào nhà em chưa đầy 5 phút mà", tôi nói. "Anh chắc là không để quên nó trên taxi chứ?"
Anh quay lại chốc lát để tìm nhưng sau đó lắc đầu và nói "không tìm thấy". Anh nói với tôi, "Chúng ta phải quay lại nhà thôi".
"Không, không cần đâu anh". Tôi đáp, "Em có 5 bảng và... "
"Không đủ đâu" anh khẳng định tắp lự và kéo tôi trở lại taxi, đẩy tôi chui vào trong.
"Vui lòng cho chúng tôi về lại đường Phillimore Garden".
Người tài xế dường như phấn khởi hét lớn và nháy mắt với Leo. Tôi nghĩ ông ta phấn chấn vì tối nay trúng quá.
"Anh xin lỗi em nhiều nhé". Leo thở dài, quàng tay qua vai tôi và hôn lên mũi tôi, "Bỏ qua cho anh nhé?"
"Tất nhiên rồi". Tôi khẳng định chắc nịch. "Chúng mình vẫn có thể làm điều gì đó thật đáng nhớ chút nữa mà, đúng không anh?".
"Em đoán thử đi". Anh nói và lại hôn tôi, một cái hôn dài.
Sau nụ hôn ấy, tôi dường như chẳng quan tâm gì đến việc chúng tôi sẽ làm gì nữa.
"Em sẽ đợi ở đây". Tôi nói với anh Leo khi chiếc taxi về đến trước nhà tôi.
"Không được". Giọng anh Leo đầy vẻ âu lo và ngay lập tức tôi cảm thấy áy náy. Anh có lẽ đang lo lắng khủng khiếp về tiền đi taxi. "Thực ra, anh cần em giúp anh tìm cái ví".
Khi chúng tôi vừa bước lên bậc tam cấp để vào nhà thì tôi thấy chiếc taxi đi mất.
"Anh Leo". Tôi há hốc miệng "Anh chưa trả tiền mà".
"Anh sẽ tính sau". Anh Leo thầm thì. "Em có chìa khóa không?"
Tôi mở cửa ra và bước vào sảnh.
"Anh nghĩ anh để ví ở đâu?". Tôi hỏi.
"Trong phòng khách" anh đáp ngay lập tứ. "Vào tìm em nhé?"
Anh đẩy tôi đi phía trước và khi tôi mở cửa.
Tôi chết lặng.
Căn phòng đông đủ mọi người và được trang hoàng đầy bóng bay, tiệc sinh nhật của tôi đã được chuẩn bị hoành tráng hơn bất kỳ bữa tiệc nào.
"Chúc mừng sinh nhật, Georgie! Ngạc nhiên, ngạc nhiên chưa nào?"
Tôi không thể tin vào mắt mình. Tất cả mọi người đều đông đủ, Amber và Nick, Rebecca, Emily, Caitlin và cả lớp đều có mặt.
"Amber không đoán được phải không nào? Kế hoạch hoàn hảo đúng không Leo? Bọn mình cứ nghĩ sẽ chuẩn bị không kịp đấy chứ".
Mọi người ùa lại vây lấy tôi và trong lúc đó tôi vừa khóc vừa cười vì quá hạnh phúc. Anh Leo kéo tôi đi lại phía góc phòng trước cửa nhà kính.
Tôi nhìn thấy và chết lặng lần thứ hai.
Ngồi trước cửa phòng, trong bộ quần áo giả vét màu đỏ đậm là người mà tôi yêu thương nhất - mẹ tôi.
Mẹ đang cầm một ly nước có gas và cười thật tươi với tôi.
Trông mẹ hoàn toàn khỏe mạnh, tỉnh táo.
"Vậy là mọi thứ đã được sắp đặt sẵn, chiếc taxi và việc anh quên ví, và tất cả mọi thứ!", tôi hân hoan nói với anh Leo. "Sao anh có thể làm vậy được?"
Anh cười "Tất cả đều do bà Flavia đạo diễn hết". Anh đáp. "Khi anh rời nhà em hôm nọ thì bà gọi anh lại và nói bà muốn làm gì đó cho em vào ngày sinh nhật nhưng nghĩ rằng bà không tiện can thiệp. Vậy nên anh nói với mẹ em ở bệnh viện và mẹ em nói lại với bố em".
"Hóa ra bữa trưa bố dẫn em đi ăn lâu ơi là lâu là vì vậy". Tôi ngạc nhiên. "Nhờ thế mọi người sẽ có thời gian chuẩn bị đúng không nào?"
Anh Leo cười, "Bố em còn biết là mẹ em đang làm gì lúc khi em ghé thăm nữa, nhưng đó là một cách để kéo dài thời gian chuẩn bị luôn".
"Và anh làm tất cả điều này vì em ư?". Tôi thầm thì.
Anh cầm nhẹ tay tôi. "Tại sao lại không", anh hỏi lại tôi. "Đó là những gì bất cứ ai sẽ làm cho người mà mình mình yêu thương phải không em?"
Tôi đang định nói một điều gì đó thật lãng mạn với anh nhưng ngay lúc đó bố tôi vỗ tay để mọi người chú ý. "Xin mọi người im lặng, chú ý!" Ông nói và tôi mong là bố chẳng làm điều gì khiến cho mọi người bối rối.
"Dẹp đường cho bánh tới nào!"
Cửa mở và bà Flavia, sang trọng một cách ngạc nhiên trong chiếc váy màu vàng chanh được tô điểm bởi hàng chục hạt màu tím quanh cổ và một chiếc mũ bằng da trên đầu bước vào.
"Georgie, chúc mừng sinh nhật cháu!"
Bà nhìn tôi cười rạng rỡ và đặt chiếc bánh to vĩ đại lên bàn khiến mọi người ai cũng trầm trồ. Chiếc bánh có hình con mèo, lông trắng muốt với một chiếc nơ đỏ trên cổ và nó nằm trên một quyển sách đang mở rộng.
"Aristippus!", tôi ồ lên.
"Aristippus là ai?". Amber hỏi tôi, nó đang thèm chảy nước miếng khi nhìn thấy chiếc bánh.
"Con mèo của bà". Bà Flavia thầm thì. "Không có Aristippus thì bà đã không biết Georgie rồi".
"Và không có quyển sách... ", tôi tiếp lời, nháy mắt với bà Flavia.
"Chính xác!". Bà cười to, nói tiếp với tôi, "Tạm ngưng chuyện đó nhé. Chúng ta cùng thắp nến nào!"
Bà vừa đặt xong cây nến thứ mười sáu lên bánh sinh nhật thì chuông cửa reo vang và mẹ tôi nhổm người ra khỏi ghế.
Anh Leo nhìn thấy nên mẹ lại ngồi thụp xuống trở lại.
"Georgie, con đi ra xem ai đến nhà mình vào lúc này vậy". Bố bảo tôi.
Tôi vội vàng chạy ra sảnh, mong sớm thoát khỏi bị làm phiền. Khi cửa mở ra thì tôi ngạc nhiên vui mừng quá đỗi, "Chào em gái", anh trai tôi nói, "Xin lỗi, anh về muộn vì tàu... "
Điều gì xảy đến với chuyến tàu của anh tôi, tôi mãi mãi không bao giờ biết. Tôi đang bận ôm quàng lấy anh vì mừng vui khôn xiết.
Sinh nhật mười sáu tuổi của tôi là một buổi tối diệu kỳ nhất. Caitlin rất dễ thương với tôi, nhưng dường như nó có ý đồ gì đó khi suốt buổi tiệc nó không rời mắt khỏi anh tôi từ khi trông thấy anh. Rebecca nói chuyện với mẹ tôi và sau đó nói là nó xin lỗi tôi vì đã xử sự ích kỷ với tôi.
"Tớ nghĩ là tớ đã ghen tị với cậu", nó nói. "Tớ chưa bao giờ có bữa tiệc hoành tráng nên tớ nghĩ việc chế giễu cậu là cách tốt để tự an ủi mình. Tớ xin lỗi nhé".
Tôi nói với nó là không sao và an ủi nó là tất cả chúng tôi đều có những lúc như thế, làm nhiều việc điên khùng không giống ai.
Chỉ có một điều băn khoăn trong bữa tiệc là việc mẹ tôi bắt đầu thấm mệt. Tôi thấy bà mân mê vạt áo, có lẽ mọi thứ quá sức với mẹ. Mẹ tôi liên tục nuốt nước miếng và nhìn đồng hồ.
Tôi bước ngang qua Emily và Marcus đang mải mê hôn hít, đi đến bên mẹ và quỳ xuống cạnh bà.
"Mẹ trở lại bệnh viện đi ạ?". Tôi nói với mẹ thật nhẹ nhàng, "Trông mẹ rất mệt và hơn nữa bữa tiệc còn kéo dài".
Mẹ nhìn tôi và nhìn bố khi ông vừa bước tới với một ly nước trong tay.
"Ờ... ". Tôi biết là mẹ muốn rời đi nhưng mẹ sợ rằng tôi sẽ buồn.
"Mẹ sẽ lên lầu nghỉ một chút". Bà nói. "Hoặc là... "
"Tốt hơn là trở lại bệnh viện, mẹ à". Tôi nói lặng lẽ, "Không còn lâu nữa phải không mẹ? Vài tuần nữa mẹ sẽ về nhà với con, sẽ yên tĩnh hơn lúc này mẹ ạ".
Mẹ cười và nắm tay tôi, "Cám ơn con". Mẹ tôi nói "Con tin là mẹ yêu con chứ, phải không con?"
"Con đã hiểu rồi mẹ ạ". Tôi đáp. "Con cũng yêu mẹ nhiều".
Bố tôi đỡ mẹ dậy và quay sang tôi, "Bố mẹ sẽ đi khi không có ai để ý". Ông nói "Không ảnh hưởng gì lắm đâu".
Tôi gật đầu.
Anh Leo chìa tay để mời tôi nhảy. "Lại đây và nhảy cùng anh nào", anh nói, "Anh đã phải đi hàng dặm cùng em để có buổi tối này đấy nhé".
"À, người lái taxi... ". Tôi nhớ ra khi anh vừa dìu tôi sang phía bên kia căn phòng, "anh chưa trả tiền... "
"Anh trả rồi!". Anh cười lớn. "Thật ra, bà Flavia trả, bà dàn xếp mọi chuyện và đã trả tiền trước. Tất cả là do bà thu xếp hết".
Tôi định đi tìm bà Flavia để cám ơn bà nhưng anh Leo đã ôm tôi thật chặt và kéo về phía anh. Môi anh lướt nhẹ lên cổ tôi run rẩy.
Tôi sẽ cảm ơn bà Flavia sau vậy.
Vì lúc này tôi có việc khác để bận tâm mà.
Khi chúng tôi khiêu vũ xong thì mẹ và bố tôi đã đi rồi. Tôi để anh Leo nói chuyện xe cộ chán ngán với anh mình và đi xuống bếp.
Bà Flavia đang ngồi ở bàn trong bếp, mắt dán vào bức ảnh trước mặt.
Bà ngẩng lên khi tôi bước vào. "David" bà nói và chìa bức ảnh cho tôi xem.
Một chàng trai tóc vàng, miệng tươi cười, anh có những đốm tàn nhang trên mặt và chiếc mũi thẳng, đang nhìn tôi mỉm cười. Đó là con trai của bà Flavia.
"Anh ấy đẹp trai quá ạ". Tôi nói. "Đã từng ạ".
"Cứ cho là "vẫn" đi" bà Flavia thầm thì. "Bà vẫn nghĩ là nó vẫn còn quanh quẩn đâu đây, đang dõi theo bà và nói "Ôi mẹ, thật thế à!" như nó thường hay nói với bà vậy".
Tôi thấy mắt bà ánh lên rạng rỡ rồi ngân ngấn nước. Tôi tiến lại phía bà và ôm lấy bà thật chặt.
"Bà không sao chứ bà?". Tôi hỏi.
Bà lắc đầu và cười "Bà không sao cháu ạ". Bà trấn an tôi.
"Mẹ đi rồi bà ạ". Tôi nói với bà. "Trở lại bệnh viện".
Tôi cắn cắn môi. Có rất nhiều thứ tôi muốn nói với bà. Tôi muốn nói với bà là tôi hiểu bố mẹ mình nhiều hơn, tôi không phải nghiêng về ai cả, bênh vực cho bố hay mẹ. Tôi yêu cả hai người và tôi có thể hiểu rõ bố mẹ mình. Và đó là biểu hiện của việc tôi đã lớn và trưởng thành.
Chắc chắn bà Flavia nghĩ rằng tôi đang buồn vì mẹ đã rời đi nên an ủi tôi.
"Mẹ cháu đã khỏe nhiều rồi, Georgie, bố cháu nói với bà vậy", Bà thủ thỉ. "Mẹ cháu sẽ sớm về nhà thôi cháu ạ".
"Cháu biết ạ", tôi gật đầu và cười với bà.
"Cháu thì sao Georgie?". Bà hỏi tôi, "Cháu ổn cả chứ?"
Tôi hít một hơi thật sâu và suy nghĩ về điều đó.
"Có ạ". Tôi trả lời và ngạc nhiên vì cảm giác thanh thản đang ngập tràn trong tôi.
"Cháu ổn cả, thực sự cảm thấy bình yên, bà ơi!"
Run Rẩy Bờ Vai Run Rẩy Bờ Vai - Rosie Rushton Run Rẩy Bờ Vai