In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ploy Ngọc Bích
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1943 / 11
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Ác Quỷ Ở Trên Trời
um thay ra bộ lễ phục lịch lãm, vận vào áo thun và quần jeans cho hợp không khí một đêm phóng túng mà anh sắp lao vào. Anh huýt sáo, đứng trước gương vuốt tóc, rồi kết thúc màn chải chuốt bằng cái nhếch cười đắc ý. Tâm trạng anh rất tốt, hệt một gã thợ săn vừa đại thắng, sắp được nhấm thịt con mồi. Có tiếng gõ cửa. Bồi bàn đem đến một ly kem lớn mà anh đặt làm quà cho Mi Young, kem chocolate và kem dừa, đúng vị mà ngày xưa cô đòi anh mua.
Đem theo ly kem, Rum đến phòng Mi Young bằng lối cầu thang sau dành cho nhân viên khách sạn, tránh những con mắt vô hình của người quen và đám phóng viên dài mũi. Mi Young hẹn anh trong phòng Hoàng đế ở sát tầng thượng, từ đấy có thể bao quát trọn bầu trời đêm Seoul bao la và một khoảng đô thị khổng lồ óng ánh đèn. Cô chờ anh trong bộ đầm ngủ màu hồng phấn, rộng xòe, nhiều tầng voan, lắm đăng ten, đúng kiểu đầm ngủ của các nữ nhân hoàng tộc trong cung đình châu Âu vài thế kỷ trước. Và việc đầu tiên cô làm nơi cửa là tước chiếc mặt nạ trên mặt Rum xuống.
Sáu năm đủ dài để mài dũa thiếu niên rụt rè xin một nụ hôn thành tay sát gái chuyên nghiệp. Cánh cửa vừa khép lại sau lưng, Rum đã bế bổng Mi Young. Ly kem rớt trên sàn một tiếng 'choang' rồi từ từ chảy nước, nhơ nhớp một mảng thảm sang trọng. Nhưng hai kẻ đang bận vờn nhau kia không quan tâm.
***
Mi Young nép trên ngực Rum, ngón tay vẽ vẽ men theo hình xăm trên ngực trái anh, trước tim. Hình xăm một dấu cắn tròn, các răng đều đặn, giống răng con gái. Cô thắc mắc về hình xăm kỳ quặc này, nhưng không hỏi. Điều gì đấy mách bảo cô rằng hình xăm này vô cùng đặc biệt, nhưng tốt nhất không nên hỏi. Cô trườn lên, mặt đối mặt ngắm anh. Mặt lạnh, mũi cao, môi cong cong nhìn là muốn hôn, mắt mí lót tỏa ra làn ấm áp. Anh vẫn rất đẹp. Người đàn ông trưởng thành, lấm chút từng trải, vạn phần cuốn hút hơn chàng thiếu niên đăm chiêu trong vũng lầy suy nghĩ năm nào.
"Tại sao lại giấu gương mặt nam thần rực rỡ sau tấm mặt nạ ghê rợn kia?"
"Một bí mật dễ thương." - Rum đưa ngón tay che trước miệng. Cử chỉ anh vừa bông đùa, vừa nghiêm khắc, tỏ ra không muốn Mi Young hỏi thêm nữa.
"Tại sao năm xưa cậu lại tử tế với tôi?"
"Tôi không biết." - Rum ngập ngừng, nhắm mắt chìm sâu vào dòng ký ức. Lần thứ rất nhiều trong suốt những năm qua. - "Khi ấy tôi tắc tị nhiều chuyện, thì chị xuất hiện. Như một thiên sứ. Tôi bị thôi miên, bị bỏ bùa, chỉ muốn đi theo cô gái kỳ lạ vừa xin mình một cây kem. Đi theo chị là cách tôi nhất thời trốn chạy khỏi những của nợ đang đổ ập xuống mình. Có lẽ đấy là giải thích xuôi tai nhất mà tôi kết được."
"Thiên sứ? Ha ha ha..." - Mi Young cười ngặt nghẽo, điệu cười đầy đắng chát. Cô cười lớn, cười nhiều đến mức nước mắt bung tràn ra cả hai mắt. Mãi một lúc, cô mới nói lại được trong những luồng hơi ngắt quãng. - "Nếu cậu biết những chuyện tôi làm suốt sáu năm qua... Để ngồi lên cái ngai hôm nay, cô bé Mi Young xin kem cậu đã bị tôi chôn sống rồi. Thiên sứ? Ác quỷ ở trên trời thì đúng hơn!"
"Chúng ta đều vậy cả mà." - Rum khẩy cười. Anh có thể thấu hiểu tận tim từng chữ Mi Young nói. Chuyện của hai người hẳn khác nhau, nhưng trải nghiệm, những thứ chôn trong lòng có lẽ là một. Anh ve vuốt mái tóc mềm mịn đang lòa xòa trước mặt cô, buông phủ một phần xuống má, xuống cằm anh. Rồi anh khẽ nhấc đầu, hôn môi cô.
"Ngày xưa chị ki bo một nụ hôn, phải chăng hối tiếc ân hận suốt bao năm, nên vừa gặp lại đã đòi ngủ với tôi?" - Ngón tay Rum mân mê chiếc cằm Mi Young, những di chuyển chậm rãi và đê mê đúng chất tay chơi.
"Tôi phải ngủ với thật nhiều trai đẹp để gột đi, tẩy sạch, cân bằng lại tấm thân mình. Đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất, nhà đầu tư, đám đại gia... Tôi đã hiến thân cho không đếm xuể. Chẳng ai o ép, nhưng tình nguyện qua đêm với họ, mọi việc đều trơn tru hơn. Nhưng tôi vẫn ghê tởm..." - Mi Young lấp lửng không hết câu, thanh âm vang tiếng chát chúa.
Rum nhẹ nhàng vuốt tấm lưng Mi Young thay lời cảm thông, an ủi. Vô tình chạm ngực cô, tay anh rụt lại ngay.
"Cậu không thích đồ giả?"
"Tại sao chị lại phẫu thuật nhiều thế? Dung nhan tự nhiên xấu lắm ư?"
"Không xấu, ưa nhìn là khác, nhưng thiếu đẹp để vào showbiz. Mười sáu tuổi, khi bắt đầu làm thực tập sinh là tôi phẫu thuật dần rồi. Đây là ngành công nghiệp dành cho những khuôn mặt hoa với tâm địa xấu xa cơ mà. Hơn nữa, người Hàn ngày càng ít trọng vẻ đẹp mộc. Nhan sắc không phải là thứ để ngắm nhìn, thèm thuồng rồi ghen tị. Đẹp là mục tiêu trong tầm tay, chỉ cần chăm chỉ kiếm tiền và dũng cảm chịu đau. Bạn đẹp, tôi cũng có thể đẹp. Suy nghĩ Hàn Quốc là thế đấy."
"Rất thấu đáo!" - Rum gãy gọn với chất giọng rành mạch câu-chuyện-đến-đây-là-hết. Anh gác tay lên trán, nằm im, nhịp thở mỗi lúc một đều đặn.
Bình minh chưa tỏ, Rum đã lặng lẽ rời giường, mặc lại quần áo. Anh khẽ chỉnh lại chăn cho Mi Young, và hôn nhẹ lên má cô. Anh để lại số điện thoại trên chiếc bàn ngủ, rồi đi. Nơi cửa, một suy nghĩ dấy lên trong anh "Bao giờ chúng ta gặp lại?"
Rum Rum - Ploy Ngọc Bích Rum