Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ông Kễnh
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5390 / 4
Cập nhật: 2015-12-07 17:00:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
i Thy vừa đi vào phòng vệ sinh, Thế Hoàng ngồi dậy ngay, mở tung tủ, rồi ngăn kéo bàn và quần áo. Ái Thy để điện thoại ở đâu? Những lời của Đức Thuận cứ vang lên bên tai:
- "Không muốn mất vợ, đừng cho cô ta vào Sài Gòn, gã chồng cũ của cô ta đang tìm cô ta".
Lời nói ấy ám ảnh miết, nhưng không sao tìm bằng cớ được.
Ái Thy mở cửa bước ra, cô nghiêm mặt:
- Anh tìm gì vậy?
- À! - Thế Hoàng cười gượng - Anh tìm điện thoại. Điện thoại của anh bỏ quên đâu rồi không biết.
Đã để phòng, nên Ái Thy lấy điện thoại trên kệ đưa cho Thế Hoàng:
- Em để trên kệ nè, sao không gọi em lấy cho.
- Em để trong kệ mà anh cứ tìm trong tủ cho anh mượn chút nghen.
Thế Hoàng mở máy, chẳng có gì ngoài hai ba số danh bạ của người quen, ông ta vờ gọi đi cho ai đó, rồi trả điện thoại cho Ái Thy. Ái Thy thở phào, may là cô đề phòng trước, nên đã đổi sim, số điện thoại của cô chỉ mỗi mình Minh Thiên biết. Cô biết anh đang mong cô. Có vẫn không có can đảm nói sự thật, xin Thế Hoàng buông tha cô, ông có bảy bà vợ và một cô vợ mới nữa. Nhưng từ nửa tháng nay, ngoài lúc đi làm, ông ta đều về với cô, đôi khi mang cả ''bản doanh" làm việc về nhà này. Ông ta nghi ngờ cô cái gì chăng?
Trả điện thoại cho Ái Thy, Thế Hoàng nằm xuống giường, tay dang rộng ra:
- Ái Thy, nằm xuống đây với anh!
Ái Thy ngập ngừng, cô ngồi chứ không nằm.
- Anh bỏ cô Chín... hoài tội nghiệp cổ.
- Ủa! Sao không ghen vậy? Các bà kia anh về với họ, họ rất mừng. Còn em chỉ muốn đuổi anh đi, có... người nào trong trái tim em rồi phải không?
Giọng ông ta nửa đùa nửa thật:
- Anh cấm nghe chưn? Vợ của anh phải biết chờ anh về, đừng lộn xộn. Khi tử tế anh rất tử tế và khi không cần nữa anh cho bọn đệ tử của anh giày vò, rồi mang ra bãi rác bỏ.
Ái Thy rùng mình:
- Trong đạo vợ chồng cần có tình yêu anh cư xử như vậy... độc ác quá.
- Chỉ có mình em dám nói anh độc ác, tha cho em đó.
Thế Hoàng kéo Ái Thy ngả lên người ông ta, cởi chiếc áo của cô ra xong đẩy cô nằm xuống nệm, nằm chồm lên. Ái Thy nhắm mắt lại. Mỗi lần gần gũi bây giờ đối với cô là một cực hình. Nước mắt của cô muốn trào ra, cô nhớ Minh Thiên, nhớ quặn cả lòng. Ngày xưa nếu cô đừng quá cố chấp, đừng quá ghen khi Kiều Phương luôn theo bám Minh Thiên. Bây giờ những hiểu lầm được giải tỏa, thì cô lại không còn sự tự do...
- Tại sao lại khóc vậy?
Thế Hoàng bật ngọn đèn cho sáng lên, nhìn chăm chú vào mắt Ái Thy. Ái Thy lúng túng:
- Em không biết nữa.
- Tại sao khóc mà không biết. Dạo này em lạ lắm. À này...
Thế Hoàng chồm tới ngăn kéo rút thuốc ngừa thai trong ngăn tủ, ném cửa sổ:
- Anh muốn em sinh con cho anh, đừng uống thuốc nữa.
Nhìn theo vĩ thuốc bay qua cửa sổ, Ái Thy mới sực nhớ, hai ngày ở nhà Minh Thiên cô đã không sử dụng thuốc, liệu... Ái Thy cố xua tan ý nghĩ vừa đến.
- Ái Thy! Tại sao em khóa máy hoài vậy?
Vừa nhận ra số điện thoại của Ái Thy, Minh Thiên mừng ra, không kịp cho cô nói, anh lại hỏi:
- Em đã... thu xếp như thế nào rồi? Mỗi ngày anh đều mong tin em.
Ái Thy mỉm cười như có Minh Thiên đứng trước cô:
- Em gọi cho anh cũng được. Minh Thiên, anh kiên nhẫn chờ em nghen, em thu xếp xong sẽ vào Sài Gòn với anh.
- Từ lúc gặp em cho đến bây giờ, anh bỗng cảm thấyy nhà quá vắng vẻ khi không có em. Mỗi đêm đi ngủ, anh ôm chiếc gối em nằm vẫn còn phảng phất mùi hương của em mà nhớ em đến rơi nước mắt. Chính anh cũng không ngờ, anh lại còn yêu em nhiều đến như vậy.
Ái Thy lặng người, trước tình yêu của anh dành cho cô. Ái Thy nghe lòng đau đớn. Cô cũng nhớ anh xót xa cả lòng, nhớ một người mà phải làm vợ một người, có đau đớn nào hơn. Thân cô bây giờ giống như một con cá kiểng nuôi trong chậu, muốn vùng vẫy thoát, càng muốn thoát càng bị thích chặt vào đáy chậu.
- Alô. Ái Thy, em còn nghe máy chứ?
Ái Thy vuốt nước mắt nghen ngào:
- Em nghe đây. Em cũng nhớ anh lắm. Ráng chờ em nghen anh, không lâu đâu.
- Ái Thy! Anh có điều muốn hỏi em, có phải em đang sống với một người đàn ông... em là vợ thứ tám của ông ta có đúng không? Tại sao em lại sống như vậy? Ái Thy hãy bỏ tất cả trở về với anh... Alô, Ái Thy em nghe anh nói không?
Điện thoại đã tắt, Minh Thiên ngẩn ngơ nhìn vào màn hình, anh bấm số gọi lại, nhưng không còn nghe gì nữa. Minh Thiên gọi lại nhiều lần nữa. Như vậy là Kiều Phương nói đúng, Ái Thy đang chung sống với một người đàn ông quyền lực. Tại sao cô lại không thoát ra, cô sợ đói nghèo hay sợ thế lực? Không biết thì thôi, đã biết rồi, trái tim Minh Thiên đau khôn tả? Anh sẽ đi Nha Trang tìm em. Anh nhất định đi tìm em, Ái Thy ạ.
- Minh Thiên tìm Đức Thuận không khó lắm. Anh ta đang ở trường đua ngựa, gào thét căng thẳng với con ngựa về đầu, nhưng rồi nó cứ chạy tụt xuống cho ngựa Hồng Thủy chạy vượt lên. Lại thua nữa rồi. Mặt Đức Thuận xìu xuống như con mèo mắc nước.
- Anh Đức Thuận! Tôi muốn nói chuyện với anh.
Đang cay cú vì bị thua, Đức Thuận xẵng giọng:
- Tao không có rảnh.
- Tôi hỏi anh một câu thôi. Ái Thy ở Nha Trang có đúng không?
- Mày ra đó... - Đức Thuận khinh miệt họ đánh mày què giò. Ái Thy đã là vợ người khác rồi.
Đức Thuận chợt cười thâm hiểm:
- Nếu mày đã hỏi, tao chẳng ngại cho mày biết, dù Kiều Phương dặn tao không được nói. Mày ra Nha Trang, hỏi tên Thế Hoàng, ai cũng biết và nhà cô vợ thứ tám của ông ta...
Đức Thuận cười lớn bỏ đi, Minh Thiên nhìn theo bàng hoàng. Đã quá rõ!
Anh cần tìm ra sự thật, dù sự thật có làm nát lòng anh...
- Đứng lại!
Đang cười, Đức Thuận sầm mặt:
- Lại là cô nữa! Muốn gì đây Kiều Phương?
- Tại sao? Tôi bảo anh đừng có nói gì với anh Minh Thiên kia mà?
- Cô bé, trước sau gì hắn cũng biết. Mục đích của cô không phải là được Minh Thiên sao? Hắn sẽ ra Phú Yên tìm Ái Thy, vui chết đi được ha ha...
Tức mình, Kiều Phương đá mạnh ống quyển chân Đức Thuận một cái:
- Tôi quyền rủa anh suốt đời tàn mạt, gia sản nhà anh mất hết, anh đi ăn mày luôn đó.
- Con quỷ...
Kiều Phương bỏ chạy đi, mặc cho Đức Thuận nhăn nhó chửi bới...
- Thế Hoàng!
Cái tên Minh Thiên vừa hỏi khiến gã xe ôm đưa mắt nhìn anh:
- Thế Hoàng? Ông bạn tìm Thế Hoàng nào? Ở đây không, ai dám gọi tên ông ta, mà gọi là ''Lãnh chúa" anh biết chưa? Hay bạo chúa cũng được, ông ta có đến chín bà vợ.... mà ông bạn lại nói giọng của người miền Nam, vậy bà con với vợ thứ tám của ông ta đúng không?
Minh Thiên cắn môi. Có phải đây sự thật? Gã lái xe ôm xởi lởi:
- Cứ đi hết đường này, căn biệt thự nào to nhất và đẹp nhất là của bà vợ thứ tám của "Lãnh chúa".
- Tại sao gọi ông ta là Lãnh chúa?
- Ông bạn ngây thơ hay không biết? Ông ta quá giàu và thế lực mạnh, mỗi vợ là một biệt thự, bà nào cũng có xe nhà. Ông ta còn có cả ngàn hecta đất không là Lãnh chúa thì là gì? Thôi nói chơi thôi, lỡ như ông bạn ghét tôi tố cáo.
Chết tôi luôn!
Gã xua tay đuổi Minh Thiên:
- Tôi chỉ biết Thế Hoàng "Lãnh chúa", ngoài ra đừng cô hỏi gì nữa nghen.
Minh Thiên cám ơn bước đi. Có phải Ái Thy đang ở đó.
Căn biệt thự lớn, kín cổng cao tường đóng cửa im ỉm, Minh Thiên không thể đến đó bà chuông. Nếu không phải là Ái Thy, anh nói gì đây, và nếu là cô, anh cũng sẽ nói gì đây? Trở về với cõi lòng tan nát ư? Ngày xưa cô tin vào Đức Thuận, vào những gì cô trông thấy, mà rời bỏ anh. Còn ngày nay...
Đứng xa nhìn vào căn biệt thự lộng lẫy, Minh Thiên có cảm giác mình là một tên trộm đang rình rập...
Điện thoại trong túi áo anh vụt reo, Minh Thiên lấy xem, số điện thoại của Ái Thy. Anh nghiêm giọng:
- Anh đã ra tới Nha Trang, và đang đứng gần một căn biệt thự lớn nhất trên đường Trần Phú. Nếu đúng là em, em hãy ra gặp anh.
Ái Thy run lên, cô hoảng kinh đi nhanh ra ban- công nhìn ra đường, đúng là Minh Thiên. Nguy hiểm quá, Minh Thiên không thể nào xuất hiện ở đây, và nếu như không gặp cô, chắc chắn anh không chịu đi. Cô nghẹn ngào:
- Anh hãy xuống bãi biển, nhà hàng Kim Hồng đợi em. Tại sao anh lại ra Nha Trang tìm em?
- Anh muốn đi tìm sự thật.
- Anh tắt máy đi, ra bãi biển đợi em.
Minh Thiên tắt máy. Anh sẽ gặp Thy, nhưng sẽ không có niềm vui gặp mà là một sự thật nát lòng đang chờ anh.
Gần nửa giờ, Ái Thy mới xuất hiện cô lôi Minh Thiên đi ra con đường sau núi.
- Anh đi về Sài Gòn đi.
Minh Thiên bực dọc:
- Anh lặn lội từ Sài Gòn ra Nha Trang đi tìm em, để em lời nói đầu tiên khi gặp anh, là bảo anh về Sài Gòn hay sao?
Mắt Ái Thy ngân ngấn nước mắt:
- Em yêu anh là sự thật, em cũng biết anh yêu em là sự thật, nhưng... anh hãy về Sài Gòn và quên em đi.
- Tại sao vậy, em đi tìm anh, chúng mình có với nhau hai đêm và một ngày hạnh phúc. Em hứa với anh trở lại, nhưng rồi anh cứ đợi em ngày này sang ngày nọ. Kiều Phương nói em là vợ thứ tám của một người đàn ông quyền thế, anh vẫn không muốn tin.
- Đó là sự thật em không muốn giấu anh nữa.
- Tại sao em cam lòng làm vợ thứ tám của người ta. Ngày xưa em từng chịu không nổi khi thấy Kiều Phương bên anh, em rời bỏ anh. Vậy mà bây giờ em cam lòng làm vợ lẽ? Tại sao vậy?
- Ông ta là người có thế lực, em sợ cho anh.
Minh Thiên vung tay tức giận:
- Anh không có gì phải sợ ông ta. Nếu tính về mặt luật pháp, ông ta đang vi phạm luật hôn nhân. Ái Thy, bỏ tất cả theo anh về Sài Gòn đi em.
Ái Thy bật khóc:
- Em rất muốn, nhưng không được đâu anh. Anh hãy về đi và... cưới Kiều Phương đi.
- Khi anh đã gặp em, anh không muốn sống mà thương nhớ và đau khổ vì xa em nữa. Ái Thy, anh biết là em còn yêu anh mà.
Minh Thiên kéo mạnh Ái Thy vào vòng tay mình, anh ôm ghì lấy cô thổn thức:
- Giá như anh đừng gặp lại em. Đã gặp lại, anh không muốn mất em lần nữa đâu. Tối nào anh cũng ôm chiếc gối em nằm mà muốn rơi nước mắt.
Trời ơi! Ái Thy kêu khẽ trong lòng. Cô không có can đảm đẩy Minh Thiên ra khi chính cô đã bao ngày khao khát được anh ôm cô thật chặt vào lòng, trút lên gương mặt cô những nụ hôn thương nhớ, cô ôm lại anh rung rẩy tìm môi anh. Nụ hôn đam mê và cả tình yêu chất ngất, cả hai quên mình ở đâu, giữa thiên nhiên hùng vĩ trước mặt là biển và sau lưng là núi với cây dại hoang mọc, chỉ còn vòng tay thiết tha, cho nhau vạn yêu thương...
- Anh Thiên, nghe em về Sài Gòn đi, em sẽ tìm cơ hội vào với anh mà. Em van anh, đầy là lãnh địa của ông ta. Anh không thể biết ông ta ghê gớm như thế nào đâu, ông ta muốn người phụ nữ nào, dù người phụ nữ đó là vợ của thuộc cấp mình, ông ta cũng chiếm đoạt cho bằng được.
Minh Thiên kinh hãi:
- Thời đại này có một người kinh khủng như vậy sao?
- Đức Thuận bị ông ta gài mang nợ và phải hiến em cho ông ta. Anh không đối đầu lại con người này đâu.
- Anh không tin ông ta có thể lấy tay che cả trời.
Ái Thy van lơn:
- Anh Thiên! Em ở bên ông ta hai năm, em rõ ông ta hơn ai hết, biết cả mánh khóe ông tả hà hiếp kẻ cô thế, lấy của người ta làm của mình. Em xin anh... hãy quên em đi.
- Quên em, lúc đang ôm em? Chúng mình vừa cho nhau tình yêu tha thiết, em không thấy nhẫn tâm sao?
Ái Thy ứa nước mắt:
- Anh yêu thương làm gì một thân xác mà khi xa anh, lại nằm trong vòng tay người đàn ông khác.
Có tiếng chân và tiếng quát bên ngoài:
- Hãy tìm cho ra cô Ái Thy rõ chưa! Người ta nói thấy đi ra sau núi. Đi tìm mau lên!
Ái Thy thất sắc, ôm chặt lấy Minh Thiên:
- Nguy cho anh rồi, Minh Thiên ơi.
Minh Thiên lắc đầu:
- Anh không sợ. Nếu bị phát hiện anh sẽ nói ông ta luật hôn nhân không cho phép ông ta có đến tám chín vợ như vậy.
Ái Thy bịt miệng Minh Thiên, cô kéo anh nằm mọp xuống cỏ, cả hai im thin thít. Tiếng sục sạo xa dần, Ái Thy buôn Minh Thiên ra:
- Em ra ngoài trước, thấy không có gì nguy hiểm, mười lăm phút sau anh hãy ra, và đi về Sài Gòn, em sẽ tìm anh sau. Thương em hãy nghe lời em.
Nước mắt của Ái Thy, khiến Minh Thiên đành gật đầu:
- Nếu có gì điện thoại cho anh.
Ái Thy vẹt đám cỏ nhìn ra ngoài, không thấy có bóng người, cô đứng lên đi nhanh ra ngoài. Không ai nhìn thấy, Ái Thy ho khẽ một tiếng:
Mười lăm phút nữa anh hãy ra và đi về Sài Gòn nghen.
Ái Thy bước đi, trống ngực hãy còn đập mạnh trong lồng ngực.
Ái Thy vừa về đến nhà, Thế Hoàng chờ cô ngay bậc thềm, ông ta lao lại khi thấy Ái Thy:
- Em đi đâu cả buổi trưa cho đến chiều vậy?
Đôi mắt như diều hầu của Thế Hoàng lướt từ đầu đến chân Ái Thy và tiến lại gỡ cọng cỏ khô trên tóc cô:
- Sao lại có cả cỏ khô?
Ái Thy hoảng sợ ấp úng:
- Em... thấy hoa đẹp nên lủi vào hái.
- Hoa đâu?
- Em ném trên đường đi rồi.
- Đức Thuận điện thoại cho anh, báo tin chồng cũ của em đi tìm em. Em đi gặp anh ta có đúng không?
Ái Thy sợ muốn ngất, cô chối phăng:
- Anh tin con người lòng dạ sâu hiểm đó à? Vậy anh ta nói... em ngoại tình, anh cũng tin?
- Anh không tin nên mới hỏi em. Anh là người có thế lực ở thành phố này, anh mong em không làm điều gì mất mặt anh.
- Em có quen ai ở thành phố này đâu. Em đi tắm đã, trời nóng quá.
Ái Thy cố ghìm cơn sợ hãi để tự nhiên bước vào. Cô giúp việc vội mở tủ lấy bộ quần áo đưa Ái Thy. Bộ quần áo bị giật lại, Thế Hoàng lạnh lùng:
- Mới đi về còn mồ hôi, năm phút nữa hãy tắm. Thay bộ quần áo ngoài này, không cần vào phòng tắm.
Ái Thy sững sờ:
- Anh...
- Thay quần áo ngoài này đi.
Ông ta đẩy Ái Thy và một góc:
- Hay em giúp anh thay quần áo nhé.
- Anh Hoàng, không cần đâu!
Không hiểu ông ta tính toán gì nữa, Ái Thy thầm lo, cô không thấy ánh mắt ông ta kín đáo trao cho chị giúp việc, và rồi như nửa thật nửa đùa:
- Thay cả quần áo lót nữa, Ái Thy nhé?
Lần đầu tiên Ái Thy thấy sợ Thế Hoàng đến tái người, khi ông ta buộc cô thay cả quần lót và cầm chiếc quần lòng nhỏ lên:
- Cho anh muợn... xem có tinh dịch của gã đàn ông nào không.
Ái Thy muốn quỵ xuống, toàn thân cô nổi gai, cô biết sấm sét sẽ đổ lên người mình. Nhưng không, cô bị đẩy vào phòng tắm.
- Hãy tắm cho sạch sẽ đi Ái Thy. Tắm cho kỹ nhé!
- Đứng lại!
Một bàn tay đặt lên vai Minh Thiên khi anh định bước lên xe khách về thành phố. Gã đàn ông giữ tay Minh Thiên và nhìn mặt anh, xong nhìn vào bức ảnh trên tay:
- Anh là Minh Thiên?
Minh Thiên hiểu ngay nguy hiểm đang chờ anh, anh gạt tay gã ra:
- Không phải!
- Mày là Minh Thiên. Còn không nữa hả?
Gã túm lấy Minh Thiên. Nhanh hơn Minh Thiên quật cái xắc quần áo vào mặt gã đàn ông và tung chân tháo chạy.
- Đuổi theo bắt nó lại, đừng để chạy thoát! Nó là thằng ăn cướp bà con ơi, bắt lấy nó!
Tiếng thét rầm rĩ, bọn côn đơ buổi theó.
Minh Thiên, anh chạy thục mạng, tiếng chân đuổi theo sau mỗi lúc gần hơn.
Két... Một tiếng thắng két sát vào Minh Thiên, chiếc môtô phân khối lớn và gã đội mũ bảo hiểm quát:
- Còn không mau lên xe!
Không kịp suy nghĩ, Minh Thiên leo lên xe, chiếc môtô lao đi như bay, bỏ lại bọn người phía sau hò hét tức giận. Xe chạy vòng vèo toàn đi vào con đường nhỏ chứ không phải con đường lớn như lúc nãy. Độ chừng không nguy hiểm nữa, Minh Thiên khẽ bảo:
- Dừng xe lại giùm đi!
Chiếc xe dừng lại, Minh Thiên bước xuống, anh sững sờ khi nhận ra Kiều Phương.
- Kiều Phương!
- Anh đúng là gan trời, tại sao không tin em lại đi ra đây? Nếu như Đức Thuận không dương dương tự đắc cười hỉ hả lần này anh chôn thây ngoài Phú Yên, em không biết là anh dám ra đây.
Minh Thiên ấp úng:
- Còn em, biết nguy hiểm mà vẫn ra đây và lúc nãy giải cứu cho anh, tại sao lại liều mình như vậy?
- Khi nào anh đặt câu hỏi cho anh là tại sao đi tìm Ái Thy, thì câu trả lời của em cũng có đáp án như anh.
- Nhưng đây là chuyện của anh và Ái Thy, em không nên dính vào.
- Mau lên xe, chúng ta tìm đường về Sài Gòn, đừng ở đây. Có ở lại đây anh chẳng giúp gì cho Ái Thy, còn làm hại chị ấy.
Minh Thiên cầm tay lái:
- Để anh chở cho. Em đúng là gan cùng mình.
Kiều Phương nhún vai:
- Giống anh!
Minh Thiên lắc đầu leo lên nổ máy xe chạy đi. Anh muốn hạ tên ''Lãnh chúá' đó cần có bằng chứng về hành vi bạo chúa của ông ta. Muốn làm được điều này anh cần quay lại Nha Trang. Lần này không tìm Ái Thy là đi tìm ra sự thật, tại sao một con người như Thế Hoàng lại có thể tác oai tác quái xem luật pháp như không có. Có thể rất nhiều hiểm nguy đang chờ anh, nhưng còn Ái Thy, cô đang sống trong sơn son thếp vàng, lại thật ra là địa ngục.
Lặng yên, nhưng là sự yên lặng chết người, Ái Thy gần như bị giam lõng trong căn nhà của mình, cô giúp việc và hai tên vệ sĩ không lúc nào rời khỏi mắt Ái Thy. Thế Hoàng không về nhà, cũng không một lần chạm tay vào thân thể Ái Thy. Ái Thy tưởng mình có thể phát điên lên được trong không khí nặng nề. Cô vừa mặc quần áo vào, tiến ra cửa, gã vệ sĩ ngăn cô lại:
- Cô nên trở vào, lệnh của ông chủ không được để cô ra ngoài.
Ái Thy bực dọc quay vào, cả đến điện thoại cô cũng không được sử dụng.
Chị giúp việc lúc nào cũng lén lén lút lút đâu đó quan sát cô. Mấy hôm nay Ái Thy muốn bệnh, người cô bải oải nhuốm cảm, và còn có cảm giác buồn nôn nữa.
Ái Thy cố nén cảm giác buồn nôn đi nhanh vào phòng vệ sinh, đứng tựa người vào cánh cửa chờ cho cơn buồn nôn đi qua, những cảm giác khó chịu cứ tăng dần. Có lẽ vì suốt ngày cô bị quanh quẩn trong nhà, đến ra vườn hoa cũng không được. Nhưng chợt Ái Thy hoảng hết. Hay là cô có thai? Của... Minh Thiên hay Thế Hoàng?
Ý nghĩ này khiến Ái Thy hoảng sợ, nếu là của Minh Thiên, Thế Hoàng sẽ giết cô chết mất. Nhưng chắc là không phải, bị giam lỏng trong căn nhà này khiến cô bức bối như muốn bệnh, thần kinh căng thẳng, thiếu ngủ... Cố giữ bình tĩnh, Ái Thy khoát nước rửa mặt. Mọi thứ như xoay xoay chóng mặt quá, Ái Thy đưa tay bấu vào cánh cửa, bàn tay ướt nước trơn tuột, Ái Thy ngã sóng soài trên nền gạch lạnh, không còn biết gì nữa.
Hình như có nhiều người vây quanh Ái Thy, cô mệt nhọc mở mắt ra. Chị giúp việc đang cúi mặt gần sát Ái Thy:
- Cô tỉnh rồi hả?
- Tôi... tôi làm sao vậy?
- Cô bị ngất trong phòng vệ Sinh.
Thế Hoàng ra hiệu cho chị giúp việc đi ra ông ta đóng cửa lại, quay vào và khoanh hai tay nhìn Ái Thy, giọng vẫn ngọt ngào:
- Em cô biết tại sao em bị ngất không?
Ái Thy ấp úng:
- Thời tiết thay đổi... có lẽ em bị cảm.
- Không phải, bác sĩ nói em có mang.
Ái Thy hoảng sợ đến tái cả mặt:
- Em có... mang?
- Nó là con của anh đúng không?
Nụ cười của Thế Hoàng lúc này thật đáng sợ, ông ta cười nhẹ:
- Hai năm trước khi chưa gặp em, trong một lần đi săn suýt mất mạng vì sụp hầm bẫy thú của thợ săn, bác sĩ nói là anh khó khả năng có con nữa.
Ai Thy tưởng mình ngất đi vì sợ, cô chống tay ngồi dậy:
- Anh Hoàng...
- Đứa con của chồng cũ em có đúng không? Vào cãi bữa mà anh gở cỏ khô trên tóc em?
Ông ta đã biết, Ái Thy lết vào sát trong tường.
- Anh Hoàng! Anh hãy... tha cho em, hãy cho em về với anh ấy.
- Khốn kiếp!
Đôi tay thô bạo túm lấy tóc Ái Thy ghịt mạnh cô có cảm giác da đầu mình bị vỡ toát theo bàn tay thô bạo đôi mắt Thế Hoàng vằn lên tia lửa đỏ:
- Tao chỉ mới nói thử mày, mày đã khai ra. Đồ khốn kiếp!
Những cái tát như trời giáng vào mặt Ái Thy, đánh không thương tiếc, Thế Hoàng rít lên:
- Tao từng nóí với mày, khi tao tử tế yêu thương, hãy để tao tử tế, tại sao mày không để tao cư xử tử tế?
Đau quá Ái Thy không dám kêu cũng không dám rên, cô giương đôi mắt ai oán nhìn ông ta:
- Ông đã hiểu như thế nào là tình yêu chưa? Khi yêu nhau trái tim người ta chỉ chứa hình bóng một người. Đằng này ngoài tôi ra ông còn bao nhiêu người phụ nữ đi qua đời ông nữa. Như thế mà gọi là tình yêu sao?
- Câm miệng lại!
Một cú đà vào miệng Ái Thy, môi cô tứa máu và sưng vù lên, Ái Thy ngất đi:
- Ông Hoàng! Ông đánh chết cô ấy sao?
Toán vệ sĩ và chị giúp việc cố can ra, ông ta quắc mắt:
- Gọi bác sĩ vào đây?
Vị bác sĩ vừa bước vào, ông ta lạnh lùng:
- Hãy giúp cô ấy bỏ cái thai đi.
Vừa tỉnh dậy, Ái Thy kinh hoàng gào lên nức nở:
- Không! Không ai có quyền giết con tôi.
Thế Hoàng khinh miệt:
- Ở đây cô còn thua cả một con chó, con chó chưa bao giờ phản chủ cả.
Ông ta bỏ đi ra ngoài. Ái Thy quên cả cơn sốt và thân thể đau nhừ của mình, cô sụp xuống chân vị bác sĩ lạy ông ta:
- Xin đừng giết con tôi.
- Cô Ái Thy! Tôi ăn lương chủ và chỉ biết làm theo lời ông chủ của mình.
Hơn nữa, cô hiểu là...
Vị bác sĩ quay đi, Ái Thy gục trên sàn nhà, cô gọi tên Minh Thiên trong tiếng khóc xé lòng. Minh Thiên hãy, cứu cón với. Dù cô biết Minh Thiên đang ở xa cô và có gần đi nữa, anh cũng chẳng thể nào đến được với cô. Nỗi đau tê dại cả thân xác và tâm hồn Ái Thy.
Ru Cuộc Tình Buồn Ru Cuộc Tình Buồn - Thảo Nhi Ru Cuộc Tình Buồn