Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ông Kễnh
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5390 / 4
Cập nhật: 2015-12-07 17:00:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
rời ơi! Anh Thiên!
Chiếc xe dựng chống chưa vững ngã nhào, Minh Thiên lảo đảo đi vào nhà, mặt sưng vù. Kiều Phương hoảng hồn ôm Minh Thiên:
- Sao vầy nè anh Thiên?
Minh Thiên nghiến răng căm uất:
- Bọn bảo vệ công ty Lana đánh anh. Mối hận này anh không bao giờ quên.
Kiều Phương bật khóc:
- Chị Thy nỡ để người ta đánh anh như vầy sao? Quá tàn nhẫn!
- Em cũng nên đi đi! Em hùa theo một phe với Đức Thuận phá tan nát gia đình anh, anh hận em. Cút đi!
- Đúng, anh cứ đánh em đi, em là người xấu em phá hoại gia đình anh.
Nhưng dù anh nghèo hay có ra làm sao, em vẫn yêu anh.
- Làm ơn đừng nói yêu tôi! Nếu cô yêu tôi, cô không hại tôi thê thảm như vầy. Tôi không còn tin ai nữa. Ái Thy đã đứng nhìn tôi bị đánh.
Minh Thiên gục xuống, trái tim anh ta nát tơi bời, anh không còn biết ai là người tốt nữa. Anh đã nói như thế, mà Ái Thy vẫn không tin, giữa công danh tiền bạc sự nghiệp, cô đã thà chọn Đức Thuận chứ không trở về với anh, bởi vì bây giờ ảnh là một kẻ nghèo kiết xác.
Kiều Phương lăng xăng lo cho Minh Thiên, dùng khăn ướt lau mặt mũi, sau đó xoa dầu vào vết thương:
- Anh cho phép em lo cho anh. Khi nào anh lành những vết thương, em sẽ không gặp anh nữa.
Minh Thiên năm như hóa đá. Trái tim anh tan nát tơi bời... Tôi còn biết tin vào ai đây? Hình ảnh khiến anh đau lòng nhất là Ái Thy đi trong vòng tay Đức Thuận quay lưng đi khi anh bị bốn tên bảo vệ đánh tàn nhẫn. Sao em có thể điềm nhiên như vậy hả Thy?
Đức Thuận xô mạnh Ái Thy vào phòng, anh nghiêm khắc nhìn cô:
- Đừng có quên em sắp là vợ anh.
Ái Thy gượng lại cho khỏi ngã:
- Anh thuê Kiều Phương phá hoại tình cảm em và Minh Thiên, anh không thấy quá đáng sao?
- Em cũng đừng có quên anh là người giúp em đoạt doanh hiệu hoa hậu, tiếp theo đó là những hợp đồng béo bở.
- Em không quên, nhưng anh giúp em là có mục đích. Nếu biết, em không bao giờ chịu nhận ơn anh.
- Em đúng là bạc ơn, khi em đau khổ vì Minh Thiên lạc lòng, ai an ủi em?
- Anh an ủi em cũng là nằm trong mục đích. Thực sự, khi em nhận nhiều show quảng cáo, anh cũng có lợi nhuận bởi vì em ký hợp đồng độc quyền cho công ty Lana.
- Vậy bây giờ em muốn gì đây? Muốn trở về với Minh Thiên? Được, anh đưa em đi!
Đức Thuận lôi Ái Thy ra xe, cô ghì lại:
- Anh lôi em đi đâu?
- Đi hiểu sự thật lời nói của Minh Thiên, hay là không có can đảm dối diện sự thật?
Ái Thy còn lưỡng lự, Đức Thuận ấn cô ngồi vào xe, rồi lên xe lái đi. Đến hẻm nhà Minh Thiên, Đức Thuận lôi Ái Thy xuống đi vào.
Minh Thiên đang nằm trên chiếc ghế dài, cho Kiều Phương chăm sóc vết thương cho anh:
- Sao, tin chưa?
Đức Thuận cười khẩy, còn Ái Thy cứ mở to mắt nhìn cả hai, cô lùi lại và quay đầu chạy. Nếu không tận mắt chứng kiến thì cô vẫn tin lời nói của Minh Thiên:
Anh vẫn yêu em, anh và Kiều Phương không gì cả. Đồ nói dối!
- Ái Thy!
Đức Thuận nắm hai vai Ái Thy cho quay lại, anh âu yếm:
- Chúng mình đám cưới nghen, em không muốn làm lớn thì tổ chức nhỏ cũng được.
Ái Thy gật nhẹ, nhủi đầu vào ngực Đức Thuận, như tìm một vòng tay ấm một sự bình yêu cho tâm hồn.
- Anh Đức Thuận! Ông chủ của tôi muốn gặp anh.
Đức Thuận vừa toạn đứng lên rời trường đua ngựa, một bàn tay kéo vai anh lại. Gã cận vệ của Thế Hoàng ''Lãnh chúa miền Trung" và anh không thể nói là không đi. Đức Thuận bước theo gã cận kề.
Cộc... cộc... Gã cận vệ gõ cửa phòng:
- Ông chủ! Anh Đức Thuận đã đến.
Bên trong vang ra tiếng lạnh lùng:
- Vào đi!
Cánh cửa bị đẩy vào, Thế Hoàng ngồi bảnh chọc lên chiếc ghế bành rộng, hất hàm nhìn Đức Thuận:
- Sao, nợ lên số tiền hơn trăm triệu, trả đi chứ. Luật cờ bạc đâu thể nói là cậu thua là không trả?
Đức Thuận ấp úng:
- Anh... cho tôi hẹn mười ngày nữa, tôi sẽ trả hết:
- Cậu hy vọng đám cưới tiền trả nợ phải không? Thế này nhé...
Thế Hoàng thảy tờ tạp chí trang bìa in hình Ái Thy:
- Tôi thích cô ta. Cậu hiểu tôi muốn gì chứ?
Đức Thuận lặng người. Anh ta biết con người ghê gớm này, một khi ông ta nói thích ai, sẽ không bao giờ người ông ta không thuộc về ông ta.
Thế Hoàng cười nhếch mép:
- Giao cô ta cho tôi, xem như cậu xóa hết nợ.
- Nhưng... cô ta...
- Ý cậu muốn nói cô ta không bằng lòng? Cậu đoạt cô ta từ tay chồng người ta mà không biết cách thuyết phục cô ta sao? Ngày mai, cậu đưa cô ta đi Phú Yên và giao cho tôi. Tôi trả giấy nợ cho cậu. Bằng cậu trái lời, công ty của cậu đừng hòng đứng vững. Đi về và suy nghĩ đi, sau đó điện thoại cho tôi.
Thế Hoàng phẩy tay cho gã cận vệ đưa Đức Thuận ra ngoài. Bước ra từ căn phòng có gắn máy điều hòa mà mồ hôi Đức Thuận ưót cả áo. Bao nhiêu công sức tiền bạc đổ ra để đoạt Ái Thy, bây giờ chưa kịp hưởng, đã sắp mất. Những gì Thế Hoàng muốn là mệnh lệnh, không thể không nghe theo. Lên xe lái đi, Đức Thuận như người mất hồn.
Đành... hy sinh Ái Thy vậy. Thuyết phục Ái Thy như thế nào để đưa cô đi Phú Yên?
- Thy này! Anh muốn chúng mình ra Nha Trang đám cưới. Anh ghét tụi nhà báo, phóng viên tò mò, thế nào cũng rình rập chụp ảnh. Chiều nay mình đi ngay nghen em.
Ái Thy cười gượng:
- Sao cũng được mà.
- Em có vẻ không vui?
- Đâu có! Em luôn biết ơn anh. Vì nếu không có anh, em đâu được như ngày nay. Vết thương lòng trong lòng em còn sâu, em chưa toàn tâm dành cho anh, nhưng em sẽ cố gắng.
- Em đáng yêu lắm!
Trong ý nghĩ mất Ái Thy, Đức Thuận ghì chặt Ái Thy vào vòng tay, anh hôn cô đắm đuối.
- Anh yêu em quá Thy ơi.
- Anh Thuận...
- Em còn muốn giữ gìn với anh sao?
- Anh đã đặt tiệc ngoài Nha Trang, chuẩn bị hết rồi, ngay cả thuê khách sạn.
Tối nay là đêm tân hôn của chúng.
Ái Thy khép mắt lại, cô còn gìn giữ gì nữa, hay đợi mong gì ở Minh Thiên.
Hãy đến với Đức Thuận, xem như một sự trả ơn và cũng để cho lòng cô đừng hoang vắng, đừng trông mong gì ở quá khứ.
Cuộc tình thơ mộng ngày nào nhanh chóng tan vỡ, để lại nỗi buồn sâu sắc khôn nguôi...
Sáu giờ chiều, Ái Thy và Đức Thuận đã có mặt ở Nha Trang, chưa vào thành phố, Ái Thy đã nghe hương vị của biển xộc vào mũi.
Đức Thuận âu yếm hôn lên má Ái Thy:
- Em mệt không? Cứ nghỉ mệt và ngủ đi, bảy giờ anh gọi em dậy.
- Đãi tiệc ngay tối nay hả anh Thuận?
- Không, có một vị chủ nhân danh giá ở đây mời chúng ta dự tiệc, anh muốn giới thiệu với em họ. Tám giờ chúng ta có mặt ở đó. Thy à! Em biết là anh rất yêu em chứ?
Ái Thy mỉm cười:
- Em đã là của anh.
- Em đáng yêu lắm!
Bảy giờ bốn mươi. Ái Thy diễm lệ trong bộ quần áo dạ hội cô dâu. Đức Thuận âu yếm:
- Em đúng là cô dâu đẹp nhất trong dạ hội đêm nay, nhìn em, anh lại muốn...
yêu em lần nữa.
Ái Thy đẩy nhẹ Đức Thuận ra:
- Gần tám giờ rồi, không được... lộn xộn.
- Vậy à! Đi thôi, nếu không sẽ trễ mất.
Khu biệt thự trên núi tráng lệ, thật rộng, hàng xe đậu dài dưới chân núi, Đức Thuận dắt Ái Thy vào, cô không mấy khớp trước đông người và nhiều ánh mắt quay lại nhìn, họ đã nhận ra cô:
hoa hậu Ái Thy. Khoát vai Ái Thy, Đức Thuận đưa cô đến gặp chủ nhân của buổi tiệc. Đôi mắt Thế Hoàng vụt sáng lên như đốm lửa trong đêm, vội đưa tay ra bắt tay Ái Thy.
- Hân hạnh được biết cô.
Ái Thy khiêm nhường đưa tay ra:
- Hân hạnh chào ông.
- Tôi là Thế Hoàng. À, mời cô Ái Thy ly rượu:
Thế Hoàng rót đầy ly rượu đưa cho Ái Thy. Ái Thy lưỡng lự nhìn Đức Thuận. Đức Thuận mỉm cười:
- Anh Hoàng có nhã ý mời, em cứ uống đi.
Ái Thy đành đưa ly rượu lên môi uống. Cô vừa để ly rượu xuống, Thế Hoàng lại rót tiếp:
- Cô là hoa hậu lại cũng là bà xã của Đức Thuận, tôi ưu ái cô lắm đó, đặc biệt tiếp đãi cô đêm nay. Cứ uống đi, say đã có ông xã đưa về, có phải không Đức Thuận?
Đức Thuận cười khà bưng ly rượu uống cạn:
- Đúng thế! Em uống đi Thy!
Ba ly rượu đầy, mắt Ái Thy đỏ lên, cảm giác chếnh choáng và say say, Thế Hoàng đứng lên:
- Ái Thy, nhảy với tôi bản này đi!
Đức Thuận lại khuyến khích:
- Nhảy với anh Hoàng một bản đi em.
Ái Thy ra sàn nhảy, mặt cô đỏ bừng một cảm giác nóng và rạo rực, cô phải tựa vào người Thế Hoàng, dù lý trí cố biết là không nên.
- Em say rồi hả?
Thế Hoàng cúi gần sát mặt Ái Thy:
- Để anh bảo Đức Thuận đưa em vào trong nghỉ.
Đưa Ái Thy ra, đẩy cô vào Đức Thuận, ánh mắt Thế Hoàng và Đức Thuận giao nhau như một lời hẹn. Ái Thy nhăn mặt, khẽ bấu vào cánh tay Đức Thuận:
- Anh Thuận, hay mình về đi!
- Mình mới tới mà em. Không sao đâu, anh đưa em vào trong nghỉ một lát đỡ choáng sẽ về.
Đức Thuận dìu Ái Thy đi, cảm giác khó chịu cứ tăng dần trong Ái Thy.
Đẩy cửa phòng, Đức Thuận đỡ Ái Thy nằm xuống:
- Em nằm đây nghen. Sao yếu rượu thế, để anh ra ngoài làm nước chanh cho em uống giải rượu.
Đầu óc bồng bềnh, Ái Thy nằm xuống nhắm nghiền mắt lại, cô không hay căn phòng mình đang nằm chìm trong ánh sáng dịu mát của ngọn đèn của màu hồng, chứ không phải thứ ánh sáng bạch như lúc nãy.
Đức Thuận đi ra, vừa định khép cửa lại, Thế Hoàng lên tới:
- Tỉnh hay say vậy?
- Thuốc thấm rồi. Như vậy anh sẽ xóa nợ cho tôi chứ?
- Phải, đây là giấy nhận nợ, tôi trả lại cho cậu.
Đức Thuận cầm lấy tờ giấy nợ bỏ vào túi. Phải đưa người đàn bà của mình cho người đàn ông khác, Đức Thuận cũng đau lắm chứ. Nhưng thôi, tiền quan trọng hơn. Hơn nữa vì Ái Thy, anh đã tốn kém khá nhiều. Anh nắm tay Thế Hoàng lại khi ông ta định bước vào phòng:
- Chừng nào tôi... đưa cô ấy về được?
- Cậu cứ chờ, tôi gọi điện sau. Đừng có quên số nợ tôi xóa cho cậu không nhỏ đâu nhé. Một trăm triệu để gần cô ấy cũng hơi đắt... nhưng khi tôi đã thích thì tiền bạc không thành vấn đề. Đi đi!
Thế Hoàng bước nhanh vào, không quên cẩn thận khóa trái cửa lại, trên chiếc giường nệm sang trọng bây giờ là giai nhân với thân thể lồ lộ quyến rũ. Ái Thy đã cởi hết áo quần trong cơn say thuốc bực bội, cô giương đôi mắt lờ đờ nhìn người vừa bước vào. Cô kêu khẽ khi bàn tay Thế Hoàng nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cô, rồi ngã ập lên người cô...
Ái Thy tỉnh dậy trong cảm giác trống trải và lạnh, cô vẫn chưa nhận thức những gì quanh mình, nằm mơ màng rồi mở mắt ra. Đây là đâu đây?
Hoảng hết, Ái Thy bật dậy:
- Anh Đức Thuận! Anh đâu?
Cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, không phải Đức Thuận mà là... Thế Hoàng, ông ta chỉ vận mỗi quần đùi. Ái Thy nhảy ngay xuống giường, lúc này cô mới nhận ra mình không mặc gì cả. Ái Thy hoảng sợ lùi lại, theo phản xạ, cô đưa tay che người mình lại:
- Tại sao tôi lại ở đây? Còn ông... Anh Đức Thuận đâu?
- Gã vì đeo đuổi cô, ăn chơi trác táng nữa, nên mắc nợ tùm lum, bằng lòng cho anh gần em để xóa nợ. Gã chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả. Nếu như em về với anh, anh sẽ bảo bọc em, em chỉ là của riêng mình anh.
Ái Thy sụp xuống trên nền gạch trải thảm đỏ, một sự thật gớm ghiếc và tàn nhẫn khiến cô đau đớn và tan nát lòng. Tối đêm nay cô rơi vào một cái bẫy thật êm ái, lời hứa là một tiệc cưới, cô đã làm vợ mà không hiểu mình có hạnh phúc hay không? Ái Thy không khóc nỗi đau tê điếng, mọi cảm giác trong cô.
- Đứng lên đi em, anh biết em bị sốc. Nhưng về với anh, em sẽ sung sướng.
Anh không bắt em làm gì cả, ở nhà đi quanh quẩn cho anh ngắm em thôi.
Ái Thy để mặc cho ông ta bế cô lên giường, mọi giận dữ hay phản kháng lúc này chẳng đem lại điều gì tốt đẹp. Đức Thuận nỡ đẩy cô vào tay người đàn ông khác để trừ nợ. Cô đúng là một kẻ có mắt mà như mù.
Điện thoại của Thế Hoàng trên bàn reo, ông ta đưa tay lấy máy:
- Đức Thuận gọi cho anh. Em xem có phải số máy của hắn của anh ta không?
Ái Thy quay đi không nói lời nào. Thế Hoàng nói vào điện thoại:
- Cậu đi về đi Ái Thy nói là chưa muốn về.
Đưa điện thoại cho Ái Thy, ông ta cười khẽ:
- Ái Thy có muốn nói gì với Đức Thuận không?
Ái Thy quay úp mặt xuống gối, cô không muốn khóc sao nước mắt cứ trào ra.
- Ông hãy nói với anh ta, xem như giữa tôi và anh ta kết thúc rồi.
Thế Hoàng ''alố' vào máy:
- Đức Thuận, cậu nghe rõ chưa?
- Không cần nghe trả lời, ông ta ném điện thoại lên bàn, ôm lấy Ái Thy:
- Đừng lo, anh sẽ chiều em. Lúc nhìn thấy em trên tivi, anh đã thích em.
Ái Thy nằm lặng yên, đôi hàm răng cô cắn lại. Không nên đau lòng, Ái Thy.
Có bao nhiêu cô gái đã vì nấc thang danh vọng buông rơi đời mình, mày cũng không ngoại lệ....
Đức Thuận đứng lên khi nhìn thấy Ái Thy, anh ta mừng rỡ:
- Thy!
Ái Thy nhìn Đức Thuận bằng cái nhìn lạnh lùng rồi bỏ đi vào phòng, Đức Thuận bước theo khẩn khoản:
- Ái Thy! Xin em hiểu cho anh. Anh phải đẩy em vào tay ông ta chẳng qua là bất đắc dĩ, anh không còn cách nào lựa chọn, vì đeo đuổi em, anh đã tốn kém rất nhiều.
- Anh im đi!
Ái Thy bỏ hết quần áo vào valy gài nắp lại, quay sang bảo tên vệ sĩ đi theo mình, bằng giọng ra lệnh:
- Làm ơn mang valy hộ giùm tôi.
Xong, cô nhìn Đức Thuận khinh bỉ:
- Anh đã lấy vốn lại đủ chưa? Đồ tồi! Từ nay anh đừng bao giờ để cho tôi nhìn thấy anh.
Tuốt chiếc nhẫn cưới trong tay Ái Thy ném vào người Đức Thuận và bước đi. Đức Thuận cố chạy theo:
- Ái Thy!
Gã vệ sĩ ngăn Đức Thuận lại:
- Đừng níu kéo cô ấy nữa.
Đức Thuận đứng lại buông thõng tay. Đến lúc này mất Ái Thy, anh ta mới thấy nuối tiếc, nuối tiếc một thứ không còn thuộc về mình. Vì muốn có Ái Thy, anh làm tất cả, để rồi lại để mất Ái Thy. Một người như Thế Hoàng khó mà địch lại.
Ái Thy đi rồi, Đức Thuận gieo người xuống ghế. Mất Ái Thy, anh ta cảm thấy chung quanh mình lạnh lùng trống rỗng. Bây giờ cô đã khinh ghét anh.
Trước giây phút đẩy cô vào tay người đàn ông khác, anh đã tự vỗ về mình, như thế đủ cho một tình yêu rồi. Song lúc này đây, một cảm giác cô đơn tràn ngập, vậy là mình đã mất Ái Thy...
Bước ra ngoài rồi, Ái Thy mới quay lại nhìn căn phòng đã cho cô cảm giác hạnh phúc một người vợ, cái cảm giác hạnh phúc ấy tàn lụi thật nhanh chóng, còn lại một cảm giác cay đắng.
Gã vệ sĩ kiên nhẫn đợi Ái Thy, Ái Thy gạt nước mắt bước đi:
- Đi thôi!
Cô lại về căn nhà mới, bây giờ là cuộc sống với người đàn ông uy quyền nhất của một thị trấn. Không làm gì cả, ăn ngủ xem phim, làm đẹp và đợi người đàn ông đó về.
Chiều nay Ái Thy mặc bộ áo váy màu trắng, cô vốn yêu thích màu trắng, màu trắng tôn vẻ đẹp kiêu sa của cô, chiếc áo nổi bật thân hình xinh đẹp của cô.
Hiện rõ đôi mắt đen, và to trên gương mặt xinh đẹp.
Thế Hoàng say đắm:
- Ái Thy! Anh nhìn em suốt từ chiều cho đến tối vẫn không biết chán, đẹp tuyệt vời làm sao.
Ái Thy cười nhạo báng:
- Em đẹp tuyệt vời vì bộ quần áo đắt tiền và xâu chuỗi ngọc em đang đeo chứ gì?
- Cũng có một phần. Nhưng nếu em không đẹp, dù áo đẹp hay xâu chuỗi ngọc đẹp, thì dọa xoa là dạ xoa đấy cưng ơi. Anh mê em.
- Khi nào anh sẽ chán em?
- Ồ, không bao giờ!
Ái Thy cười khanh khách. Cuộc đời và Đức Thuận đã dạy cho cô, đừng bao giờ tin ai, vì ngay đến Minh Thiên còn lừa dối cô. Tiếng cười khanh khách thật ra để che giấu tâm trạng bi ai, hờn căm của cô mà thôi.
- Ái Thy này! Em thích gì nhất trên đời?
- Tiền, em thích có nhiều tiền.
Ái Thy nhìn đăm đăm vào mặt gã đàn ông uy quyền và hét ra lửa, ở bên cô, ông ta không đáng sợ, mà như đứa trẻ. Cô chắc chắn ông ta sẽ nổi giận sau câu nói của cô; nhưng không, ông ta cười khanh khách theo:
- Anh thích cách nói thẳng của em. Anh sẽ cho em tiền.
- Không! Em muốn chiếc xe như anh, chiều chiều em tự lái xe đi chơi.
Thế Hoàng gật đầu:
- Không thành vấn đề. Ngày mai em sẽ có.
Ái Thy làm vẻ mừng rỡ:
- Có xí gạt em không hả?
- Nếu em không tin, anh gọi điện thoại cho công ty xe Ford, đặt mua liền cho em bây giờ.
Ông ra rút điện thoại gọi ngay:
- Alô, anh Phi đó hả? Tìm cho tôi chiếc xe Ford y như chiếc xe tôi đang đi nhé, để cô Ái Thy đứng tên xe.
Nói chuyện một lúc sau, ông ta tắt điện thoại:
- Ngày mai mười giờ, em đi nhận xe.
Ái Thy mừng rỡ nhào vào lòng ông ta, ôm lên cổ vào hôn vào má.
- Anh thật đáng yêu:
Cách bày tỏ của Ái Thy làm ông sung sướng, ôm choàng lấy cô hôn lại cô, hàng ria mép cạ vào má Ái Thy, cô nhăn nhó:
- Đau quá!
- Anh xin lỗi!
- Thế Hoàng à! Anh nên bớt uống rượu, bụng anh sẽ không to, khi đi với nhau, chúng mình mới xứng.
- Vậy hả! Rồi anh nghe lời em, tuy có hơi khó một chút, nhưng không sao.
Ái Thy nũng nịu:
- Em hỏi thiệt nghen! Ngoài em ra, anh có đến mấy người vợ, mấy cô nhân tình?
- Chà! Ghen hả cưng?
- Người ta hỏi cho biết, chứ thường là vua thì ngoài hoàng hậu có đến cả trăm cung phi.
- Anh có một vợ và bảy người tình, mỗi người anh cất cho họ một căn nhà, không ai được xâm phạm quyền lợi của ai. Thật ra lúc thích em, anh nghĩ là gần em một đêm thôi, rồi trả lại cho Đức Thuận. Nhưng bây giờ mê em, anh giữ em lại làm bà vợ thứ tám của anh, em cũng có nhà và xe như họ.
Ái Thy cúi thấp đầu cố giấu nỗi đau sâu vào lòng. Mình trở nên như thế này sao?
- Ái Thy, em buồn à?
- Em chỉ không biết chừng nào anh chán em và bỏ em.
- Ồ, em cứ tin đi, anh là hạng người kiếm thêm, không bỏ vợ, có điều phải biết chung thủy.
Bàn tay to bè vuốt nhẹ lên tấm lưng trần của Ái Thy, Ái Thy cố giấu cái rùng mình, nhắm mắt lại để không phải nhìn một thân hình trần tục, phì nộn, đôi gò má bóng lưỡng, đang áp vào gương mặt. Một sự tương phản Ái Thy mảnh mai và ông ta như một con voi trăm tấn.
- Anh Minh Thiên, đợi em lâu không?
Kiều Phương vỗ nhẹ lên vai Minh Thiên, làm anh giật mình quay lại:
- Anh mới đến. Em làm bài được không?
Kiều Phương vui vẻ:
- Tốt! Thi xong rồi, em mang một cảm giác thật nhẹ nhàng. Bây giờ anh biết em nghĩ gì không?
Minh Thiên lắc đầu:
- Không!
Vừa nói, Minh Thiên vừa nổ máy xe chở Kiều Phương ngồi lên mới đạp số cho xe lướt tới. Kiều Phương ôm Yòng qua eo Minh Thiên, cằm cô tựa lên vai anh thân thiết:
- Em bắt đầu nghĩ đến chuyện chúng mình sẽ cưới nhau, anh cô nghĩ như vậy không?
- Thì tùy em, anh sao cũng được.
Kiều Phương mơ màng:
- Em rút kinh nghiệm, những đôi vợ chồng làm đám cưới lớn xong mắc nợ, hạnh phúc đâu không thấy, sau đó lo làm trối chết trả nợ, nên làm nhỏ thôi. Em không sợ bạn bè cười là đời người một lần, mà sợ tốn kém, quan trọng là chúng mình hạnh phúc.
Một câu nói thật lòng của Kiều Phương, nhưng lại nhắc cho Minh Thiên nhớ, anh đã chiều theo ý Ái Thy và kết cuộc, hôn nhân tan rã. Nếu như anh bền lòng và Ái Thy cũng vậy, hôn nhân đâu tan va đau thương. Đã hai năm anh không gặp cô, không hiểu bây giờ cô ở đâu, cũng biến mất ra khỏi làng giải trí.
Ái Thy với anh là một kỷ niệm buồn đau.
Kiều Phương chồm tới hôn vào má Minh Thiên:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Minh Thiên lắc đầu đáp dối:
- Anh có nghĩ gì đâu nè. Em cứ hôn anh hoài, sẽ xảy ra tai nạn giao thông bây giờ.
Kiều Phương phì cười:
- Hăm dọa em hả?
- Anh nói thiệt chứ chơi sao. Bây giờ đi đâu đây?
- Về nhà anh đi. Tiết kiệm tiền cà phê nước ngọt, để dành tiền làm đám cưới.
Minh Thiên cười trêu:
- Chà! Biết nghĩ xa dữ vậy.
- Rút kinh nghiệm mà. Em yêu anh và muốn là chúng mình bên nhau tới già tới chết luôn, không có trở lực nào chia cách anh và em.
- Anh sẽ biết trân trọng hạnh phúc đang có, nhất định.
- Ừ, nhất định duy nhất mình em trong trái tim anh phải không?
- Duy nhất mình em.
Vui quá, Kiều Phương cắn nhẹ vào vai áo Minh Thiên. Không đau lắm, Minh Thiên cũng vờ kêu lên:
- Đau! Cẩu xực hay sao mà hay cắn người ta quá vậy?
- Dám bảo em là chó?
Minh Thiên vờ ngả đầu ra sau cho đầu anh cụng vào đầu Kiều Phương:
- Em nói xem, người ta yêu quý con vật nào nhất?
- Con chó rồi đến con mèo. Chó nhiều hơn.
- Vậy anh mắng em là chó, là anh yêu em nhiều.
- Hứ!
Kiều Phương cắn vào vai Minh Thiên một cái nữa, là cắn nựng, cô thấy yêu anh nhiều làm sao.
Đùa với nhau trên đường, nên cả hai không nhìn thấy, trên một chiếc xe hơi sang trọng, Ái Thy vừa bước xuống, cô sững sờ nhìn theo xe Minh Thiên và Kiều Phương. Cả hai đang hạnh phúc bên nhau, vui vẻ trong buổi chiều thật đẹp. Còn cô, cô tất cả vật chật xe hơi nhà lầu, tiền đầy túi, trái tim cô vẫn cô đơn. Tuần lễ này Thế Hoàng về nhà vợ lớn, cô vẫn mong cho ông đi lâu hơn nữa.
Kiều Phương! Tôi chưa bao giờ quên cái hận cô phá tan nát mái ấm của tôi.
Tôi đã cho người lôi kéo Đức Thuận vào chiếu bạc, càng ngày anh ta càng mang nợ. Chỉ còn cô... lẽ nào kẻ ác như cô mà lại hạnh phúc, ông trời thật bất công.
Cộc cộc... Đã hơn mười giờ đêm, Minh Thiên chuẩn bị đi ngủ, lại có tiếng gõ cửa. Chắc lại là Kiều Phương, cô nàng này vừa chia tay với anh, không chịu về nhà, còn quay lại.
Minh Thiên kéo cánh cửa ra:
- Giờ này chưa chịu về nhà ngủ sao Phương?
Nhưng vừa kéo cánh cửa Minh Thiên im bặt ngỡ ngàng, không phải Kiều Phương mà là Ái Thy. Cô nhìn anh cười, cái cười không tròn:
- Em vào được không?
Minh Thiên lúng túng:
- Được... Hai năm nay em đi đâu... sao không thấy?
- Em đi... sống ở nơi hơi xa Sài Gòn một chút. Vẫn còn quan tâm đến em à?
Ái Thy bước vào nhà, căn nhà có vẻ vén khéo. Minh Thiên không được khéo lắm trong cách bài trí, ngoài việc anh nấu ăn ngon. Phải là Kiều Phương, cô ta đã có mặt ở căn nhà này và lo toan tất cả cho Minh Thiên, cơn giận của Ái Thy sôi lên.
- Em ngồi đi!
Minh Thiên chỉ vào cái ghế, anh định mở tủ lạnh lấy nước, Ái Thy đi lại nhìn vào tủ:
- Không có rượu à?
- Không! Anh không uống rượu. Em dùng tạm nước khoáng.
- Thôi, em không khát. Bây giờ em uống rượu như uống nước, trở thành con sâu rượu rồi.
- Hai năm nay em làm gì?
- Anh thấy bây giờ em giàu không?
Ái Thy xòe bàn tay có hai chiếc nhẫn xoàn lóng lánh, nhẫn xoàn mặt to và cả mặt sợi dây chuyền nữa, viên kim cương chiếu sáng. Cô cười khẩy:
- Anh vẫn còn quen Kiều Phương. Mẹ cô ta nói anh và cô ta sắp cưới nhau có đúng không?
Minh Thiên ngồi xuống ghế:
- Thật ra ngày xưa em hiểu lầm anh, giữa anh và Kiều Phương vẫn trong sáng. Ngày ấy, nếu em chịu tin anh...
- Chịu tin anh, khi lúc nào bên anh cũng có cô ta. Anh biết rõ cô ta cấu kết với Đức Thuận chia rẽ chúng ta mà.
- Khi biết được, anh đã đi tìm em, nhưng giữa anh và Đức Thuận, em đã chọn anh ta. Anh không còn nghĩ đến em nữa, khi bị nhóm vệ sĩ của Đức Thuận đánh gục. Anh nghĩ khi em là hoa hậu cuộc sống của em và anh không còn thích hợp nữa.
- Đúng là em đã sai lầm mà mãi đến khi bị Đức Thuận mang đi bán cho người đàn ông khác, em mới ăn năn.
Minh Thiên sững sờ:
- Đức Thuận...
- Anh ta nợ nần tùm lum và đồng ý sang em cho một người đàn ông. Cuộc sống của em bây giờ có tất cả nhưng em là vợ thứ tám của ông ta. Sắp tới, ông ta sẽ cưới cô vợ thứ chín là một á hậu. Em sắp bị cho de rồi.
Giọng Ái Thy chua chát:
- Người em hận nhất là anh, và người em yêu nhất cũng là anh. Vì muốn trả nợ, em phải làm việc cho Đức Thuận. Còn anh thì lại chấp nhận Kiều Phương săn đuổi lo cho anh. Suốt đời em hận anh.
Minh Thiên ngậm ngùi:
- Anh biết làm gì đây?
Giọng Ái Thy trở nên bi phẫn:
- Khi em đau khổ nằm trong tay người đàn ông em không hề yêu, thì anh lại hạnh phúc vui vẻ bên Kiều Phương. Anh quên mất cô ta là kẻ phá hoại hôn nhân giữa em và anh?
- Vâng, em cứ trách mắng anh đi, anh nhận hết mọi lỗi lầm.
- Anh nhận hết mỗi lỗi lầm thì em vui vẻ được à? Em nói là như vậy, chứ có lẽ ông trời đã định cho em một số phận như vậy.
Ái Thy mở túi xách lôi ra chai rượu nhỏ, cô dốc chai rượu vào miệng:
- Ngày mai em trở về Nha Trang rồi. Đêm nay anh cho em ở lại đây được không?
- Em cứ ở, anh nhường phòng cho em:
- Cám ơn! À, anh có muốn uống rượu không?
Không ngờ túi xách của Ái Thy có đến mấy chai rượu, cô uống hết chai rượu này, mở ra chai rượu khác.
- Có hai năm chúng mình không gặp, hãy uống rượu với em. Ngày mai này chắc gì mình gặp nhau. Em mời anh đó.
- Ái Thy à! Em đừng uống rượu nhiều nữa, uống nhiều không tốt đâu.
- Em chẳng cần biết tốt hay xấu, quan trọng là khi say em quên được, tất cả mọi đau khổ.
Minh Thiên chua xót:
- Bây giờ em trở nên như thế này sao? Ái Thy, anh có lỗi với em.
- Anh có muốn chuộc lỗi không?
- Anh phải làm gì để chuộc lỗi?
- Hãy bỏ Kiều Phương, cô ta chỉ tốt với anh, song cô ta là kẻ thù của em.
Sao, có bỏ được không?
Minh Thiên ấp úng:
- Đúng là Kiều Phhong... có ác tâm khi chia rẽ tình cảm của chúng ta. Nhưng hai năm nay...
- Cô ta chăm sóc lo lắng cho anh chứ gì?
- Lúc anh thất nghiệp, tai tiếng hạnh kiểm xấu, không ai chịu tuyển dụng anh, Kiều Phương luôn ở bên anh.
Ái Thy cười gằn:
- Con cáo, nó đã an thịt cơn gà mái, còn con gà trống thì nó vỗ về lo lắng. Bỉ ổi! Nhưng không sao, hỏi anh để biết rõ chứ em biết, anh đã yêu nó thì làm sao ma bỏ nhau.
Ái Thy lại uống tiếp, cô đi lại mở máy đĩa, cho nhạc vang lên một mình đi theo điệu nhạc, rồi quỵ xuống sản nhà khóc nức nở.
- Em say rồi Ái Thy, vào phòng anh nghỉ đi.
Minh Thiên cúi xuống đỡ Ái Thy, cô vụt ôm choàng lấy anh, không nói gì hết cứ khóc nức nở.
- Đừng khóc nữa Ái Thy, anh đưa em vào phòng. Em hãy ngủ đi, sáng dậy em sẽ bình tĩnh lại.
Minh Thiên luồn tay bế Ái Thy lên mang vào phòng. Ái Thy choàng tay ôm cổ Minh Thiên kéo xuống gần sát mặt cô:
- Anh... còn yêu em không?
- Bây giờ trong tim anh chỉ có Kiều Phương thôi, đúng không? Em không làm anh khó xử đâu, sau đêm nay em sẽ về lại Nha Tlang, nhưng em... muốn được anh yêu em, dù bây giờ trái tim anh không còn có em nữa.
Vòng tay mềm mại kéo Minh Thiên sát xuống hơn, Ái Thy gắn môi cô vào môi anh:
- Minh Thiên, yêu em đi!
Minh Thiên rung động, anh hiểu trái tim mình hãy còn dành cho Ái Thy, họ yêu nhau ba năm và thành vợ chồng năm tháng có những ngày trăng mật ngọt ngào lãng mạn. Anh hôn lại cô. Nụ hôn nhen lại ngọn lửa tình tưởng đã lụi tàn.
Từng nụ hộn đẫm ướt nước mắt, Minh Thiên như mê đi, anh đặt cô trân trọng lên giường, như đêm tân hôn của hai năm về trước.
Vẫn thần hình mảnh mai, đầy đặn và quyến rũ, hơi ấm từ cơ thể của cô thật ấm áp, hai bàn tay cô luồn vào mái tóc anh vuốt ve tạo một cảm giác ngay ngất mãnh liệt, Minh Thiên ghì chặt lấy Ái Thy, anh gọi tên cô trong cảm xúc và ham muốn...
Ru Cuộc Tình Buồn Ru Cuộc Tình Buồn - Thảo Nhi Ru Cuộc Tình Buồn