Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Thomas Harris
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Red Dragon
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8189 / 494
Cập nhật: 2017-08-04 14:05:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
iến sĩ Alan Bloom và Jack Crawford ngồi trên hai chiếc ghế xếp, đồ đạc duy nhất còn sót lại trong văn phòng của Crawford.
"Tủ chạn trống vốc, tiến sĩ ạ."
Tiến sĩ Bloom nghiên cứu bộ mặt giống như khỉ của Crawford và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra. Đằng sau vẻ cằn nhằn và những viên thuốc dạ dày Alka-Seltzer của Crawford, tay tiến sĩ nhìn thấy một trí óc lạnh băng như bàn chụp X-quang.
"Will đi đâu rồi?"
"Cậu ta đi loanh quanh cho hạ hỏa ấy mà," Crawford đáp. "Cậu ta ghét Lounds."
"Anh có nghĩ sẽ mất Will sau khi Lecter cho đăng địa chỉ nhà anh ấy không? Sợ là anh ấy sẽ quay về với gia đình mình ấy?"
"Quả là có sợ trong một phút. Chuyện ấy làm cậu ta chấn động mà."
"Có thể hiểu được," tiến sĩ Bloom nói.
"Nhưng rồi tôi nhận ra - cậu ấy không thể về nhà, cả Molly và Willy cũng không, không bao giờ có thể, cho đến khi Tiên Răng biến hẳn."
"Anh đã gặp Molly rồi à?"
"Rồi. Cô ấy hay lắm. Tôi mến cô ấy. Dĩ nhiên cô ấy sẽ rất mừng nếu thấy tôi dưới địa ngục với cái lưng bị gãy. Lúc này tôi sẽ phải né cô ấy đây”
"Cô ấy nghĩ anh lợi dụng Will à?"
Crawford nhìn tiến sĩ Bloom sắc lẹm. "Tôi có chuyện này cần bàn với Will. Chúng tôi sẽ hỏi qua với anh. Khi nào anh phải có mặt ở Quantico?"
"Đến tận sáng thứ Ba. Tôi cho hoãn lại rồi." Tiến sĩ Bloom
là thỉnh giảng tại bộ phận Khoa học Hành vi trong Học viện P.B.I.
"Graham thích anh lắm. Cậu ấy nghĩ là anh không chơi trò cân não nào với cậu ấy," Crawford nói. Ông vẫn không nuốt trôi lời nhận xét của Bloom rằng ông đang lợi dụng Will.
"Tôi không làm thế. Cũng sẽ không thử” tiến sĩ Bloom nói. "Tôi thẳng thắn với anh ấy như với một bệnh nhân."
"Chính xác."
"Không, tôi muốn là bạn của anh ấy và tôi đúng là bạn của anh ấy. Jack, vì lĩnh vực nghiên cứu của mình mà tôi phải quan sát thôi. Nhưng hãy nhớ này, khi anh yêu cầu tôi làm một cuộc nghiên cứu về anh ấy cho anh thì tôi đã từ chối”
"Là Petersen ở lầu trên, ông ta mới cần nghiên cứu ấy."
"Anh là ngườỉ yêu cầu. Mà thôi, nếu có khi nào tôi phải áp dụng gì đấy lên Graham, nếu có bất cứ gì có thể mang lại lợi ích trị liệu cho những người khác, thì tôi sẽ trừu tượng hóa nó ra thành hình thức hoàn toàn không thể nhận diện được. Nếu có khi nào tôi phải nghiên cứu bất cứ gì uyên thâm, thì nó chỉ có thể được công bố sau khi tôi chết."
"Anh đang theo đuổi nghiên cứu Graham đấy à?"
Tiến sĩ Bloom không đáp.
"Tôi để ý thấy một chuyện - và tôi tò mò lắm: anh không bao giờ ở một mình trong phòng với Graham, đúng không? Anh khéo léo lắm, nhưng chưa bao giờ mặt đối mặt một mình với cậu ấy cả. Tại sao thế? Anh nghĩ cậu ấy huyền bí lắm, phải không nào?"
"Không. Anh ấy là một eideteker - anh ấy có trí nhớ thị giác đáng nể - nhưng tôi không nghĩ anh ấy đọc được tâm linh. Anh ấy sẽ không để cho Duke xét nghiệm mình đâu - nhưng điều này chẳng có nghĩa gì cả. Will ghét bị chọc ngoáy. Cả tôi cũng vậy."
"Nhưng mà..."
"Will muốn nghĩ việc này đơn thuần chỉ là một cuộc rèn luyện trí óc, và trong định nghĩa hẹp của pháp y học, thì đúng là thế thật. Anh ấy giỏi việc này, nhưng còn có những người khác giỏi hơn, theo tôi nghĩ là vậy."
"Không nhiều lắm đâu” Crawford nói.
"Đã thế Will còn có khả năng thấu cảm và tái hiện hình ảnh trong trí óc một cách rồ ràng", tiến sĩ Bloom nói. " Anh ấy có thể đoán ra quan điểm của anh hoặc của tôi - và có lẽ cả những quan điểm khác làm anh ta thấy ghê sợ nữa. Đấy là một năng khiếu rất khó chịu, Jack à. Năng lực tri giác là một món đồ nghề mà cả hai đầu đều nhọn."
"Tại sao anh không bao giờ ở một mình với cậu ấy?"
"Bởi vì tôi có chút tò mò mang tính chuyên môn về anh ấy và anh ấy có thể nhìn ra ngay. Anh ấy nhanh lắm."
"Nếu Will bắt quả tang anh đang thăm dò, cậu ta sẽ sập màn xuống ngay."
"Một phép loại suy nghe không dễ chịu gì, nhưng lại chính xác, đúng vậy. Anh đã trả đũa tôi đủ rồi đấy Jack. Chúng ta có thể bàn thẳng vào vấn đề được rồi. Ngắn gọn thôi nhé, tôi thấy không được khỏe."
"Chắc là biểu hiện căng thẳng thần kinh chứ gì," Crawford nói.
"Đúng ra là cái túi mật của tôi - anh muốn gì nào?"
"Tôi có kênh liên lạc để có thể nói chuyện được với Tiên Răng."
"Tờ Tattler," tiến sĩ Bloom nói.
“Phải. Anh có cho rằng có cách nào ép hắn theo cách tự hủy hoại bản thân qua những gì chúng ta nói với hắn không?"
"Ép hắn tự tử ấy à?"
"Tự tử tôi thấy cũng tốt thôi."
"Tôi không chắc đâu. Trong một số dạng bệnh thần kinh thì điều đấy có thể đấy. Nhưng ca này thì tôi không chắc. Nếu hắn có khuynh hướng tự hoại thì hắn sẽ không thận trọng đến thế. Hắn sẽ không bảo vệ bản thân kín kẽ đến vậy. Nếu hắn là một tên tâm thần phân liệt hoang tưởng kinh điển thì có thể anh gây được ảnh hưỏng đến hắn khiến hắn nổ tung hay trở nên vô hình. Thậm chí còn có thể khiến hắn tự tổn hại bản thân. Nhưng mà tôi sẽ không giúp anh đâu." Tự tử là kẻ thù không đội trời chung với Bloom.
"Phải, tôi biết là anh sẽ không giúp," Crawford nói. "Ta có thể khiến hắn thêm phẫn nộ không?"
"Sao anh muốn biết làm gì? Cho mục đích gì chứ?"
"Để tôi hỏi anh điều này: liệu chúng ta có thể làm hắn thêm phẫn nộ để hắn tập trung chú ý vào ta không?"
"Hắn đã chọn Graham làm kẻ thù của mình rồi, anh biết mà. Đừng có đùa. Anh đã quyết định đưa đầu Graham ra rồi, đúng không?"
"Tôi nghĩ mình phải làm thế thôi. Hoặc là thế hoặc là cậu ấy phải lâm vào hoàn cảnh khó khăn vào ngày 25. Giúp tôi đi."
"Tôi không chắc là anh biết anh đang yêu cầu gì đâu”
"Lời khuyên thôi - là thứ tôi đang yêu cầu đây."
"Ý là không phải từ tôi ấy," tiến sĩ Bloom nói. "Mà là những gì anh đang đòi hỏi từ Graham ấy. Tôi không muốn anh hiểu sai ý này, và thường thì tôi không nói thế đâu, nhưng anh phải biết là: anh nghĩ một trong những động cơ thúc đẩy Will mạnh mẽ nhất là gì vậy?"
"Là nỗi sợ hãi đấy Jack. Anh chàng này phải đương đầu với nỗi sợ hãi to lớn."
"Vì cậu ta từng bị thương ư?"
"Không, không hẳn thế. Sự sợ hãi đến cùng trí tưởng tượng mà, đấy là án phạt, là cái giá của óc tưởng tượng đấy."
Crawford nhìn chằm chằm hai bàn tay to bè gập trên bụng mình. Ông đỏ lựng. Thật xấu hổ khi phải nói đến chuyện này.
"Dĩ nhiên rồi. Đấy là điều anh chẳng bao giờ nói đến về mấy sếp lớn chứ gì? Đừng lo khi phải nói với tôi rằng Will sợ. Tôi sẽ không nghĩ cậu ấy không phải là một tay "trung can nghĩa đảm”đâu. Tôi đâu khốn nạn thế, thưa tiến sĩ." "Tôi chẳng bao giờ nghĩ anh như vậy cả, Jack."
"Tôi sẽ không đẩy cậu ta ra ngoài kia nếu tôi không che chắn được cho cậu ấy. Okay, nếu tôi không thể che chắn được 80% cho cậu ấy. Cậu ấy cũng đâu có tệ. Không phải là tay giỏi nhất, nhưng cậu ấy nhanh nhẹn lắm. Anh sẽ giúp chúng tôi chọc điên Tiên Răng chứ, tiến sĩ? Quá nhiều người chết rồi." "Chỉ trong trường hợp Graham biết trước hết các rủi ro rồi tự nguyện nhận nhiệm vụ. Tôi phải được nghe chính anh ấy nói thế”.
"Tôi cũng giống anh thôi, tiến sĩ à. Tôi không bao giờ vớ vẩn gì với Will cả. Có vớ vẩn thì cũng không hơn những gì mà tất cả chúng ta đều vớ vẩn với nhau thôi."
Crawford tìm thấy Graham trong phòng làm việc nhỏ gần phòng thí nghiệm của Zeller và anh đã cho trưng dụng căn phòng này, chất đầy trong đấy những hình ảnh và giấy tờ cá nhân thuộc về các nạn nhân.
Crawford chờ cho đến khi Graham đặt tờ điểm tin Cơ quan Cảnh sát mà anh đang đọc xuống.
"Để tôi nói cho cậu biết mọi điều chuẩn bị cho ngày 25."
Ông không cần phải nói cho Graham biết rằng ngày 25 sẽ là ngày trăng tròn tiếp theo.
"Lúc hắn sẽ lại ra tay ấy à?"
"Phải, đấy là giả dụ đúng là ngày 25 có chuyện."
"Không phải giả dụ. Mà là lúc nào trong ngày 25 thôi."
"Cả hai lần đều là vào tối thứ Bảy. Birmingham, ngày 28 tháng Sáu, một đêm trăng tròn rơi đúng vào tối thứ Bảy. Atianta thì là 26 tháng Bảy, trước hôm trăng tròn một ngày, nhưng cũng là tối thứ Bảy. Lần này thì ngày trăng tròn rơi vào thứ Hai, 25 tháng Tám. Nhưng hắn lại thích ngày cuối tuần kia, nên chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng từ thứ Sáu."
“Sẵn sàng ư? Chúng ta sẵn sàng?"
"Chính xác. Cậu biết theo sách vở thì thế nào rồi đấy – cách lý tưởng để điều tra một vụ trọng án ấy mà?"
“Tôi chưa bao giờ thấy nó hoạt động theo cách ấy” Graham nói. "Chẳng bao giờ diễn ra như thế hết."
"Đúng. Hiếm khi lắm. Nhưng nếu có thể làm theo cách ấy thì hay quá chứ: phái một người vào. Chỉ một thôi. Để anh ta đi khắp ngóc ngách. Anh ta được trang bị điện đàm và liên tục báo cáo. Anh ta giúp cho nơi ấy sạch tinh tươm cho đến khi nào còn cần. Chỉ mình anh ta... chỉ mình cậu."
Một khoảng im lặng kéo dài.
"Anh đang bảo gì vậy?"
Bắt đầu vào tối thứ Sáu ngày 22 chúng ta có một chiếc máy bay Grumman Gulistream trực chiến tại căn cứ không quân Andrews. Tôi đã mượn từ Bộ Nội vụ. Những đồ phòng xét nghiệm cơ bản sẽ có trong đấy. Chúng ta sẽ vào vị trí sẵn sàng - tôi, cậu, Zeller, Jimmy Price, một nhiếp ảnh gia và hai người làm nhiệm vụ hỏi cung. Ngay khi có cuộc gọi, chúng ta sẽ lên đường. Cho dù đó là bất cứ đâu, miền Đông hay miền Nam, chúng ta đều có thể đến được trong một giờ mười lăm phút."
"Thế còn cảnh sát địa phương? Họ không có trách nhiệm phải hợp tác. Họ sẽ không chờ đâu."
"Chúng ta đang phủ sóng cho các cảnh sát trưởng và đồn cảnh sát. Từng người một. Chúng ta yêu cầu các mệnh lệnh phải được đăng tải trên bảng điều khiển của những người điều phối phương tiện cũng như trên bàn làm việc của các cảnh sát trong ca trực."
Graham lắc đầu. "Khỉ. Bọn họ sẽ không bao giờ kìm lại đâu. Không thể."
"Đấy là điều chúng ta yêu cầu - đâu có nhiều nhặn gì. Chúng ta yêu cầu rằng khi báo cáo đến thì những cảnh sát đầu tiên tại hiện trường sẽ đi vào xem xét. Nhân viên y tế đi vào để đảm bảo là không còn ai sống sốt mà bị bỏ lại. Rồi họ rút ra. Chặn đường, điều tra thẩm vấn diễn ra cách nào cũng được theo ý họ, nhưng còn hiện trường, hiện trường phải được niêm phong cho đến khi chúng ta đến. Chúng ta chạy xe đến, cậu đi vào. Cậu trang bị điện đàm. Cậu nói chuyện với chúng tôi khi nào cậu thấy thích, không thích thì đừng nói gì hết. Cậu muốn bao lâu cũng được. Rồi chúng tôi đi vào."
"Đám cảnh sát địa phương sẽ không chờ chúng ta đâu."
"Tất nhiên là không rồi. Họ sẽ phải đến vài tay trong tổ trọng án. Nhưng yêu cầu của chúng ta sẽ phải có chút tác động nào đó. Sẽ cắt dòng giao thông đến đấy và cậu sẽ đến đấy kịp thời."
Kịp thời. Graham ngửa cổ ra sau ghế nhìn trừng trừng lên trần nhà.
"Đương nhiên” Crawford nói, "chúng ta vẫn còn mười ba hôm nữa mới đến ngày cuối tuần ấy."
"Ôi, Jack."
"Jack cái gì?" Crawford hỏi lại.
"Anh giết tôi rồi, thật sự đấy."
"Tôi không hiểu ý cậu."
"Anh có hiểu. Những gì anh đã làm là, anh quyết định dùng tôi làm mồi nhử vì anh chẳng còn thứ gì khác. Thế cho nên trước khi đưa ra câu hỏi, anh nhồi cho tôi ý tưởng rằng lần tới đây tình hình sẽ tồi tệ đến mức nào. Đòn tâm lý không tồi đâu. Để áp dụng cho thằng ngu nào đấy. Anh từng nghĩ là tôi sẽ nói sao nào? Anh lo tôi không có gan làm vụ này từ chuyện với Lecter chứ gì?"
"Không."
"Nếu anh có thắc mắc thế thì tôi cũng không trách. Cả hai chúng ta đều biết những người dính chuyện đó mà. Tôi không thích phải đi lòng vòng trong áo giáp chống đạn còn đít thì phải rúm lại đâu. Nhưng quỷ thật, giờ tôi đã mắc vào chuyện này rồi. chúng tôi không thể về nhà chừng nào hắn vẫn còn sống ra đấy."
"Tôi chưa khi nào nghi ngờ chuyện cậu sẽ chịu tham gia."
Graham nhận thấy điều này là sự thật. "Thế là còn nhiều thứ sâu xa hơn nữa chứ gì?"
Crawford chẳng nói gì.
"Không phải Molly chứ. Không đời nào "
"Chúa ơi, Will, đến người như tôi cũng sẽ không đòi hỏi chuyện ấy đâu."
Graham nhìn chăm chú Crawford một lúc. "Ồ, vì Chúa đấy Jack. Anh đã quyết định sẽ bắt tay với Freddy Lounds, đúng không? Anh và Freddy loắt choắt đã làm một cú thỏa thuận."
Crawford cau mày nhìn một đốm nhơ trên cà vạt. Ông ta ngước lên nhìn Graham. "Chính cậu cũng biết đấy là cách tốt nhất để nhử hắn. Tiên Răng sẽ theo dõi tờ Tattler. Chúng ta còn gì khác nữa đâu?"
"Cứ phải Lounds làm mới được à?"
"Hắn có thớ trong tờ Tattler."
"Thế tức là tôi đã ba hoa về Tiên Răng trên tờ Tattler rồi chúng ta cho hắn một cơ hội. Anh nghĩ làm vậy hay hơn thử thùng thư à? Mà khỏi trả lời đi, tôi biết là hay hơn rồi. Anh đã nói chuyện với Bloom về việc này chưa?"
"Mới vừa chuyển lời. Cả hai chúng ta cùng thảo luận với ông ta. Và Lounds. Đồng thời chúng ta sẽ triển khai vụ thùng thư với hắn."
"Thế còn bố trí thì sao? Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải cho hắn cơ hội thật chắc ăn vào. Một nơi nào đó quang đãng. Nơi nào đấy mà hắn có thể đến gần. Tôi không nghĩ hắn sẽ bắn tỉa đâu. Hắn có thể làm tôi lầm, nhưng tôi không thể hình dung ra hắn với súng trường được."
"Chúng ta sẽ có người theo dõi từ những cao điểm."
Cả hai cùng đang nghĩ về một điều. Áo giáp chống đạn sẽ ngăn được khẩu 9 li hay con dao của Tiên Răng trừ phi Graham bị tấn công vào mặt. Chẳng có cách nào bảo vệ được anh chống lại một viên đạn bắn vào đầu nếu một xạ thủ đang ẩn nấp có cơ hội nổ súng.
"Anh đi mà nói chuyện với Lounds. Tôi chẳng muốn làm chuyện này."
"Anh ta cần phỏng vấn cậu, Will à," Crawford từ tốn nói. "Anh ta cần phải chụp ảnh cậu."
Bloom đã cảnh báo trước với Crawford rằng ông ta sẽ gặp rắc rối với điểm này.
Rồng Đỏ Rồng Đỏ - Thomas Harris Rồng Đỏ