To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2023-06-17 21:14:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19.2
ôi đã lập nên trong đầu óc những hình ảnh giả tạo và cứ bám lấy chúng. Tôi chưa bao giờ có cảm giác yêu cầu thật sự. Nếu tôi chỉ đã bước được một bước ra khỏi tính rụt rè của mình. Maxim đã kể cho tôi nghe những vấn đề đó ba bốn tháng sớm hơn rồi.
Maxim nói tiếp:
- Hôm đó là ngày cuối tuần cuối cùng của vợ chồng chị Béatrice ở Manderley. Anh không bao giờ còn mời (không biết em đoán đúng từ này không nữa) một mình anh chị, anh chị chỉ đến vào những ngày tiếp tân lớn chính thức, những buổi dạ hội và dạo mát trong vườn. Chị Béa không bao giờ nói với nah về sự việc gì đã xảy ra, anh cũng không nói với chị. Nhưng anh cho là chị đã đoán được cuộc sống của anh, như tin là chị đã biết, như Frank, Rebecca trở nên thận trọng hơn. Thái độ của cô ta bề ngoài không thể chê vào đâu được. Nhưng khi anh đi vắng khỏi Manderley và cô ta ở nhà, anh không thể nào chắc chắn được việc gì sẽ xảy đến. Còn có Frank và Giles. Cô ta có thể định lựa được một trong những thợ thuyền của lãnh địa, hoặc một kẻ nào đó ở Kerrith, bất kì kẻ nào… Và thế là trái bom sẽ nổ ra, những câu chuyện ngồi lê đôi mách, những lời truyền tụng mà anh vốn rất ghê sợ.
Hình như tôi lại tự thấy mình ở cạnh căn nhà nhỏ, trong rừng, và tôi nghe thấy tiếng nước mưa rỏ tí tách lên mái nhà. Tôi lại trông thấy con đường ảm đạm và dốc đứng, tôi nghĩ rằng nếu có một người đàn bà nấp đằng sau một gốc cây, áo người đó sẽ lượn sóng trong ngọn gió hiu hiu đêm tối.
Maxim từ từ nói tiếp:
- Cô ta có một người anh họ, một thanh niên đã sống ở nước ngoài và lại quay trở về sống ở nước Anh. Mỗi khi anh đi vắng, hắn lại đến đây, Frank trông thấy. Tên hắn là Jack Fawell.
- Em biết người ấy, gã đã đến đây hôm anh đi Luân Đôn.
- Em cũng đã trông thấy hắn à? Tại sao không thấy em nói gì với anh? Anh đã được anh Frank cho biết vì anh ấy đã trông thấy xe của hắn lúc nó vòng hàng rào.
- Em đã không muốn nói vì sợ anh nhớ đến Rebecca.
- Anh nhớ đến! – Maxim lẩm bẩm. – Trời ơi! Anh rất cần người ta gợi lên cho anh!
Chàng nhìn thẳng trước mặt và ngừng kể, và tôi tự hỏi không biết chàng có như tôi, nghĩ tới ca bin ấy ngập nước trong vịnh.
- Cô ta tiếp thằng thanh niên ấy, Fawell, trong căn nhà nhỏ. Cô ta bảo với đầy tớ là cô ta đi biển và đến sáng mới về. Và cô ta ngủ đêm ở đó với hắn. Một lần nữa anh lại cảnh cáo cô ta. Anh bảo cô ta rằng nếu anh còn gặp hắn ở bất kỳ đâu trong lãnh địa này, anh sẽ bắn chết. Hắn có một tai tiếng kinh khủng. Chỉ cần nghĩ rằng con người đó đi dạo chơi trong khu rừng của Manderlay, trong những nơi như Thung lũng Hạnh phúc, cũng đủ làm anh phát điên. Anh nói với cô ta là anh không chịu được hắn. Cô ta nhún vai. Cô ta quên không chửi rủa. Anh nhận thấy cô ta xanh xao hơn thường ngày, cô ta như có vấn đề gì bực mình, hơi ngỡ ngàng. Anh tự hỏi, khi cô ta bắt đầu già, co cảm thấy thế không. Nhiều ngày trôi đi không xảy ra vấn đề gì. Rồi một buổi sáng cô ra đi Luân Đôn rồi trở về ngay ngày hôm đấy, điều đó trái với thường lệ. Anh không chờ cô ta. Tối hôm đó anh ăn ở nhà anh Frank, lúc đó chúng anh bận rất nhiều công việc.
Bây giờ chàng nói ngắn gọn và dứt khoát:
- Ăn tối xong anh trở về nhà, vào khoảng mười giờ rưỡi đêm. Anh trông thấy khăn quàng và khăn tay vủa cô ta vứt trên một chiếc ghế trong phòng trống. Anh tự hỏi thế quái nào mà cô ta lại trở về. Anh vào phòng khách nhỏ, cô ta không có ở đấy. Anh hiểu ngay là cô ta vào trong vịnh. Anh cảm thấy không thể chịu đựng được lâu hơn nữa cuộc sống giả dối này, nhục nhã và ích kỷ. Anh quyết định dùng khẩu súng lục làm cho thằng đàn ông ấy phải sợ, làm cho cả hai đứa phải sợ. Anh đến thẳng căn nhà nhỏ. Bọn gia nhân không hề biết anh đã về qua nhà. Anh luồn vào trong vườn rồi vào trong rừng. Anh trông thấy có ánh đèn qua cửa sổ căn nhà nhỏ, anh bước vào ngay lập tức. Anh ngạc nhiên thấy Rebecca chỉ có một mình. Cô ta đang nằm duỗi dai trên đi văng với một gạt tàn thuốc lá đầy tro và đầu mẩu bên cạnh cô ta. Cô ta có vẻ ốm và kỳ lạ.
Anh nói ngay với cô ta về Fawell và cô ta im lặng nằm nghe. Anh nói:
- Tôi và cô đã sống khá lâu trong cuộc sống đồi bại này. Hết rồi, cô hiểu chưa? Tất cả những gì cô làm ờ Luân Đôn không can hệ gì đến tôi. Cô có thể sống ở đấy với thằng Fawell hoặc với ai tùy cô, nhưng không phải ở đây, ở Manderley này.
Cô ta im lặng một lúc. Cô ta nhìn anh và mỉm cười hỏi:
- Nhưng nếu tôi thấy thích ở đây thì sao?
- Cô đã biết những điều kiện của chúng ta rồi đấy. Tôi giữ phần của tôi trong cuộc mặc cả bẩn thỉu của cô, có phải không? Nhưng cô đã gian trá. Cô tưởng là cô có thể sử dụng ngôi nhà của tôi như cái chuồng lợn của cô ở Luân Đôn đấy hả? Nhưng tôi đã chịu đựng nhiều lắm rồi. Nhưng nhờ trời, Rebecca, đây là hy vọng cuối cùng của cô.
Anh nhớ là cô ta dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi đứng lên vươn vai đưa tay lên quá đầu, cô ta nói:
- Max, anh nói đúng. Đã đến lúc phải bắt đầu một trang mới.
Anh thấy cô ta rất xanh xao và gầy. Cô ta bắt đầu đi đi lại lại, hai tay đút túi quần. Cô ta có vẻ một đứa con trai mặc bộ đồ thủy thủ. Cô ta hỏi anh:
- Đã bao giờ nah nghĩ đến điều bất hạnh anh sẽ có nếu anh xử lý tôi? Tất nhiên trước một tòa án. Nếu anh muốn một cuộc ly dị, anh có biết rằng anh không co một chút bằng chứng nào, ngay cả những đầy tớ của anh cũng cho rằng cuộc hôn nhân của chúng ta là lý tưởng.
- Thế còn anh Frank, còn chị Béatrice?
Cô ta ngửa đầu ra đằng sau cười:
- Frank cho ra được câu chuyện gì chống lại tôi? Anh biết tôi mà! Còn Béatrice, chị có dám thò mặt ra đứng trong hàng ngũ những người làm chứng như một mụ đàn bà ghen tuông mà ông chồng đã một ận bị thu mất lý trí và trở nên lố bịch không? Ồ khồng. Max ạ! Anh chỉ chuốc lấy vạ vào thân mà chẳng làm nên trò trống gì đâu!
Cô ta đứng nhìn anh, hai tay đút túi quần, nụ cười trên mặt và nói tiếp:
- Anh còn lạ gì, tôi có thể nêu ra để làm chứng cho tôi mụ Danny, hầu phòng của tôi, mụ có sẵn sàng thề thốt tất cả những gì tôi yêu cầu không?
Cô ta ngồi lên mép bàn, đung đưa chân và nhìn tôi:
- Phải chăng chúng ta đã diễn quá tốt vai trò cặp vợ chồng hạnh phúc?
Anh nhớ là anh đã theo dõi sự qua lại của đôi chân trong đôi dép sọc, đầu óc và cặp mắt anh bừng cháy lên một cách kỳ lạ. Cô ta nhẹ nhàng nói tiếp:
- Tôi và Danny có thể làm anh trở thành lố bịch một cách lạ kỳ. Chúng tôi có thể làm cho anh trở nên lố bịch đến nỗi không còn ai tin anh, anh Max ạ!
Bàn chân đó vẫn cứ đung đưa đằng trước ra đằng sau, bàn chân đáng nguyền rủa ấy trong chiếc dép sọc trắng xanh. Đột nhiên cô ta tụt xuống đất và đứng trước mặt anh, vẫn cứ mỉm cười, hai tay đút túi quần, cô ta nói:
- Nếu tôi có một đứa con, Max ạ! Anh cũng như bất cứ ai trên đời này đều không dám nghi ngờ nó không phải là của anh. Nó sẽ lớn lên ở đây, nó sẽ mang tên anh, anh chẳng làm được gì cả. Đến khi anh chết, Manderley này sẽ là của nó. Anh không thể ngăn cấm được. Anh sẽ sung sướng, phải không nào, có được kẻ thừa kế Manderley yêu quý của anh. Anh sẽ sung sướng phải không nào, thấy con trai tôi trong chiếc xe lăn của nó dưới bóng cây dẻ tây, chạy nhảy trên bãi cỏ, đuổi bắt những con bướm trong Thung lũng Hạnh phúc? Điều đó sẽ đem lại cho anh mối xúc động êm đềm nhất đời anh, phải không nào? Được thấy con tôi lớn lên, được nói với nó rằng tất cả những thứ này sẽ thuộc về nó ngày mà nah chết?
Cô ta đợi một lát nữa và đung đưa người trên gót chân, rồi đốt một điếu thuốc lá và đi ra cửa sổ. Cô ta phá lên cười, cười lâu lắm. Anh tưởng là cô ta sẽ không bao giờ dứt tiếng cười được. Cô ta nói tiếp:
- Trời ơi, hài hước quá! Một thứ hài hước tuyệt diệu. Tôi đã nói với anh là tôi muốn bắt đầu một trang sử mới. Bây giờ anh hiểu tại sao. Chúng ta sẽ sung sướng, phải không, tất cả bọn nghèo khó, bọn ăn mày? Tôi sẽ là mọt người mẹ hoàn hảo, Max ạ, cũng như tôi đã từng là một người vợ hoàn hảo, và bọn chúng không một ai đoán biết, không một ai hay.
Cô ta quay về phía anh, một tay đút túi quần, tay kia cầm điếu thuốc, miệng vẫn mỉm cười. Lúc anh giết cô ta, cô ta vẫn tiếp tục mỉm cười. Anh nhằm vào tim cô ta. Viên đạn đi thẳng vào đấy. Cô ta không ngã ngay. Cô ta còn đứng đó, nhìn anh, nụ cười chậm rãi vẫn trên mặt, cặp mắt mở rộng…
Giọng nói của Maxim hạ thấp xuống cho đến khi chỉ còn là tiếng thì thầm. Bàn tay mà tôi cầm đã giá lạnh. Tôi không nhìn chàng, tôi nhìn con Jasper ngủ trên tấm thảm bên cạnh tôi, mẩu đuôi nhỏ của nó thỉnh thoảng lại ngọ nguậy.
- Anh không ngờ rằng lúc giết người lại có lắm máu thế! – Maxim nói tiếp và giọng chàng chậm chạp, mệt mỏi, vô vị.
Có một lỗ thủng trong tấm thảm bên cạnh đuôi con Jasper. Một vết cháy thuốc lá. Tôi tự hỏi không biết tự bao giờ. Có nhiều người nói tàn thuốc lá rất nhạy đối với những tấm thảm.
Maxim lại nói tiếp:
- Anh phải quay trở ra vịnh và phải đi đi lại lại giữa căn nhà và vịnh để lấy nước. Ngay cả trong góc lò sưởi cũng có máu. Xung quanh xác cô ta nằm dưới đất toàn máu là máu. Thế rồi gió lại bắt đầu thổi. Cánh cửa sổ không đóng, các miếng kính vỡ trong khi anh quỳ xuống để lau máu với một cái giẻ và một chậu nước để bên cạnh.
Tôi nghĩ thầm, chàng quên mất mưa rơi trên mái nhà, nó lộp bộp nahnh và nhẹ. Chàng nói tiếp:
- Anh vác cô ta vào trong tầu, lúc đó vào khoảng mười một giờ rưỡi đêm. Trời tối đen như mực. Gió thổi từ hướng tây. Anh mang cô ta vào trong cabin và để nằm đó. Sau đó anh nhổ neo và cho tàu đi ra khỏi bến ngược với thủy triều. Gió ủng hộ anh, thổi từng cơn. Anh nhớ là đã kéo buồm lên đến nửa cột. Đã từ lâi anh không vận hành, anh không bao giờ đi ra biển với Rebecca, em hiểu cho.
Trời tối đen, đen đến nỗi anh không trông thây gì trên boong tối và trơn. Tuy nhiên anh cũng tìm được cửa cabin. Anh bước vào. Anh cầm một cái cọc. Nếu không hành động ngay thì muộn mất. Dòng nước đẩy tàu vào đá ngầm, và nếu cứ như vậy chỉ vài phút nữa tàu sẽ dạt vào bờ. Anh mở các vòi nước an toàn. Nước bắt đầu chảy vào tàu. Anh rút nó ra lại làm một lỗ khác xa hơn. Chân anh đã chìm trong nước. Anh đặt Rebecca nằm dài xuống sàn rồi đóng cửa ra vào và các cửa trên lại.
Lúc đó trên boong, anh thấy tàu chỉ còn cách đá ngầm chừng mười lăm mét. Anh trèo lên chiếc cano nhỏ và rời bỏ tàu buồm rồi dùng mái chèo chèo vào bờ, cùng luc đó tàu chìm xuống, mũi xuống trước, buồm tam giác phấp phới và rít lên như tiếng roi. Hình như phải có người nghe thấy, một người đi chơi đêm chậm lại trên bờ đá, một người đánh cá ở Kerrith bơi thuyền đắng sau anh trong vịnh mà anh không trông thấy. Con tàu bé dần, chỉ còn là một chấm đen trên mặt nước. Cánh buồm bắt đầu run lên và kêu lắc rắc rồi gãy làm đôi. Chiếc phao cấp cứu nổi trên mặt sóng. Con tàu không còn ở đấy nữa. Anh còn nhớ đã tiếp tục nhìn nó ở chỗ ấy cách đây một phút. Rồi anh chèo về vịnh. Trời bắt đầu mưa.
Maxim ngừng lời. chàng nhìn trước mặt rồi quay lại nhìn tôi, lúc này tôi đang ngồi dưới đất, bên cạnh chàng. Chàng lại nói tiếp:
- Chỉ có thế thôi. Anh đã kể hết em nghe. Anh buộc chiếc ca nô vào chỗ thường lệ. anh lên căn nhà nhỏ và anh nhìn. Mặt sàn ẩm ướt nước mặn. anh lại đi lên con đường rừng, về nhà, lên cầu thang, vào buồng toa lét. Anh nhớ đã cởi quần áo. Trời bắt đầu mưa rào, gió thổi rất mạnh. Anh đang ngồi trên giường thì bà Danvers gõ cửa. Anh rra mở trong bộ quần áo ngủ. Anh đóng cửa lại bà đến ngồi gần cửa sổ nhìn ra trời mưa, gnhe tiếng sòng vỗ trong vịnh.
Cả hai chúng tôi cùng ngồi đấy chẳng nói gì. Tôi vẫn cầm bàn tay giá lạnh của chàng. Tôi tự hỏi tại sao Robert vẫn chưa đến phục vụ bữa trà. Maxim lại nói:
- Nó đã chìm quá gần. Lẽ ra anh nên cho nó ra khỏi vịnh, người ta không sẽ không bao giờ tìm thấy nó nữa. Nó gần quá.
- Chỉ tại vụ tai nạn vừa rồi, - Tôi nói – Nếu không, có mà Trời biết.
- Nó quá gần, - Maxim nhắc lại. Lại im lặng, tô cảm thấy mệt mỏi – Anh biết là việc ấy một ngày kia sẽ xảy ra. Ngay cả khi anh đến Edgecombe để xác minh xác chết, anh biết là việc đó sẽ chẳng có tác dụng gì, hoàn toàn không. Chỉ là vấn đề thời gian. Kết cục Rebecca sẽ thắng. Biết em cũng chẳng thay đổi được gì, phải không? Yêu em cũng chẳng ngăn cản được gì. Rebecca biết là cuối cùng cô ta sẽ thắng. Anh đã trông thấy nụ cười của cô ta lúc cô ta chết.
- Rebecca đã chết rồi! – Tôi nói – Cô ta không thể nói được nữa. Chúng ta phải nhớ như thế. Cô ta không thể nói được, không thể làm chứng được. Cô ta không còn có thể gây bất hạnh cho anh được nữa!
- Còn có xác cô ta, người nhái đã trông thấy. Nó nằm đấy, trong buồng ca bin.
- Cần phải có một giải thích. Có thể là xác một kẻ khác mà anh không biết. Một kẻ mà anh chưa hề trông thấy.
- Người ta sẽ lại tìm ra thực chất của vấn đề. Những chiếc nhẫn đeo nửa ngón tay. Ngay cả nếu quần áo dù có bị mục trong nước, cũng còn để lại dấu vết. Không phải như một cái xác chết đuối bị giập mặt giữa các viên đá tảng. Ca bin còn nguyên vẹn. Có thể cô ta vẫn còn nằm thẳng trên mặt sàn như anh đã để cô ta. Con tàu đã nằm đó suốt thời gian, chẳng ai đụng chạm đến.
- Một cái xác sẽ bị phân hủy trong nước, có phải không? – Tôi thì thầm – Ngay cả nếu không có người đụng đến, nước sẽ hủy hoại nó.
- Anh biết, anh biết!
- Làm sao anh biết?
- Năm giờ sáng mai người nhái sẽ lại lặn xuống đấy một lần nữa. Ông giám đốc đã chuẩn bị cả. người ta định trục con tàu lên. Sẽ chẳng có ai cả. Anh sẽ đi với họ. Ông ta sẽ cho ca nô đến vịnh đưa anh đi. Năm giờ rưỡi sáng mai.
- Vậy nếu người ta trục được tàu lên?
- Ông giám đôc sẽ cho bỏ neo một cái sà lan cạnh đấy. Nếu gỗ của con tàu chưa bị mục, nếu các tấm ván còn bám chắc được vào nhau, cần cẩu có thể trục nó lên chiếc sà lan. Thế rồi họ quay trở về Kerrith. Ông giám đốc có nói ông sẽ cho sà lan ghé vào bờ chỗ bến nhỏ. Ông nói sẽ phải để cho nước trong con tàu buồm chảy hết ra cho đến khi trong ca bin rỗng không. Ông sẽ mang theo một bác sĩ.
- Tại sao lại một bác sĩ? Để làm gì?
- Anh không biết.
- Nếu người ta phát hiện ra đó là Rebecca, anh sẽ phải khai rằng cái xác trước kia là lầm lẫn. Anh cần phải nói rằng cái xác nằm trong hầm mộ nhà thờ hiện nay là lầm lẫn. Anh cần phải nói rằng hồi anh đến Edgecombe, anh bị ốm, anh không hiểu anh đang làm gì cả. Anh không hoàn toàn tin chắc. Anh đã lầm. Đó là một sự lầm lẫn, có thế thôi. Anh sẽ nói thế, phải không anh?
- Phải, phải.
- Người ta không thẻ làm gì để có thể kết tội được anh. Đêm hôm đó không ai trông thấy anh. Anh đã đi nằm. Người ta không thể xác định được gì. Ngoài anh và em, không ai biết gì. Ngay cả anh Frank cũng thế. Trên đời này chỉ có hai chúng mình biết được điều đó. Anh và em.
- Phải.
- Người ta sẽ cho là con tàu đắm lúc cô ta ở trong ca bin. Người ta dẽ cho là cô ta xuống đấy tìm một sợi dây thừng hoặc bất kỳ một thứ gì, trong khi đó gió thổi từ mũi đất ra làm con tàu nghiêng đi, và thế là Rebecca bị nhốt trong ca bin. Người ta sẽ cho là thế, anh có tin không?
- Anh không biết, anh không biết nữa!
Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại reo từ buồng bên cạnh liền với thư viện.
Rebecca (Tiếng Việt) Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier Rebecca (Tiếng Việt)