Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2023-06-17 21:14:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16.1
larice đang đợi tôi trong phòng. Thấy tôi vào nó khóc òa lên. Tôi chẳng nói gì. Tôi bắt đầu cởi những móc cài của bộ áo. Tôi không thể nào cởi được, Clarice đến giúp tôi và vẫn tiếp tục khóc. Nói nói:
- Thưa bà, chiếc áo đẹp của bà. Chiếc áo trắng đẹp của bà.
- Chẳng sao cả, - Tôi nói – Em không trông thấy cái vòng khuyên àh? Đấy, ở dưới. Và bên cạnh cũng còn.
Bàn tay nó run rẩy lần tìm, nó còn vụng về hơn tôi và còn phải đấu tranh với tiếng khóc.
- Thưa bà, bây giờ bà mặc thứ nào?
- Tôi cũng chẳng biết nữa!
Cuối cùng nó cởi được áo cho tôi. Tôi nói:
- Clarice, tôi muốn chỉ có một mình. Em hãy đi đi, không phải lo về tôi. Tôi tự lo liệu lấy được. hãy quên những gì vừa xảy ra. Tôi muốn em được vui chơi buổi tối nay.
Nó nhìn tôi với cặp mắt mọng nước mắt:
- Thưa bà, để em là cho bà một chiếc ao?
- Thôi, không cần thiết. Tôi mong em hãy để mặc tôi… Thế rồi, Clarice…
- Thưa bà dạy gì?
- Không… được nói gì về vấn đề vừa xảy ra.
Có tiếng gõ cửa, Clarice lo sợ nhìn tôi.
- Ai đấy, cứ vào!
Cánh cửa mở ra và Beatrice bước vào, chị vội vàng chạy đến tôi trong bộ quần áo phương Đông.
- Em thân mến, em thân mến! – Chị nói và nắm lấy tay tối.
Clarice luồn ra khỏi phòng. Tôi bỗng nhiên cảm thấy mệt lừ. Tôi ra ngồi lên giường và cởi bỏ bộ tóc giả. Beatrice hỏi tôi:
- Em thấy trong người thế nào? Trông em xanh lắm.
- Tại ánh sáng điện đấy. bao giờ em cũng thế.
- Em nằm nghỉ đi một lát rồi sẽ ổn cả thôi. Để chị đi lấy cho em một cốc nước.
Beatrice đi vào buồng tắm, làm kêu leng keng những vòng tay và chân mỗi khi chị bước đi, rồi trở lại, tay cầm một cốc nước.
Tôi uống để chị vui lòng. Chị bắt đầu:
- Tất nhiên chị hiểu ngay đó là một lầm lẫn kinh khủng. Tất nhiên về phần em, em không thể ngờ…
- Ngờ gì ạ?
- Là thế này! Chiếc áo mà em đã cóp ở bức chân dung, tội nghiệp em tôi … là chiếc áo mà Rebecca đã mặc trong buổi dạ hội đầu tiên. Giống y hệt. Lúc em đứng đấy, trên cầu thang, chỉ trong một phút kinh hoàng, chị đã nghĩ… - Chị không nói hết câu và vỗ vào vai tôi. – Tội nghiệp cho em, làm sao mà em biết được?
- Lẽ ra em đã phải nghi ngờ, - Tôi nói một các ngu ngốc và quá u mê, - Lẽ ra em phải làm thế.
- Vô lý! Mọi người đều hiểu là em không thể nào đoán biết được điều đó. Không một ai ngờ, và Maxim…
- Maxim…? Sao kia ạ!
- Cậu ấy tưởng em chủ tâm làm như thế, em hiểu cho. Em đã cuộc là sẽ làm cho Maxim phải bất ngờ, có phải không? Chị đã nói ngay từ đầu với cậu ấy là em không có khả năng làm một việc như vậy, hoàn toàn vì chẳng may mà em đã chọn bức chân dung đó.
- Lẽ ra em phải biết, đó là lỗi tại em. Lẽ ra em đã phải ngờ.
- Không, không, em chớ nên băn khoăn. Em hãy tự mình giải thích cho chồng em biết một cách bình tĩnh, chồng em sẽ hiểu. Lúc chị lên đây, những người khách đầu tiên đã tới, họ đang dùng giải khát. Tất cả đều tốt đẹp. chị đã nói với anh Giles và Frank giả thích là do quan áo của em đã may hỏng và em rất thất vọng.
Tôi không trả lời. Tôi ngồi trên giường, hai tay để lên đầu gối. Beatrice đến mở tủ và hỏi tôi:
- Em mặc bộ nào? Chiếc áo xanh này ra sao? Nó đẹp đấy chứ. Em mặc nó nhé! Chẳng ai để ý đến đâu. Nhanh lên, chị sẽ giúp.
- Không, không. Em sẽ không xuống đâu.
- Nhưng có ai biết gì đâu! – Beatrice nài, - Các anh các chị đã thu xếp vấn đề như thế này: - Người thợ may đã lầm, áo của em may hỏng và em buộc phải mặc một bộ bình thường. chẳng ai nghi ngờ gì đâu!
- Chị không hiểu đấy thôi. Chiếc áo chẳng nghĩa lý gì đối với em. Không phải thế. Điều đã xẩy ra, điều em đã làm. Em không thể xuống được. Chị Beatrice, em không thể.
- Nhưng, em thân mến, các anh Giles và Frank đã hiểu rất rõ. Và cả Maxim nữa. Đó mới chỉ là và chạm đầu tiên… Chị sẽ tìm cách đưa cậu ấy ra riêng một nơi để giải thích thêm.
- Không, không.
- Nào, cố lên em! – Chị nói và vuốt ve bàn tay tôi, - Hãy mặc chiếc áo xanh này vào. Hãy nghĩ đến Maxim. Vì Maxim mà phải xuống.
- Em chỉ nghĩ đến anh Maxim!
- Vậy thì sao?
- Không, - Tôi nói và nhấm móng tay đồng thời đung đưa người trên thành giường, - Em không thể, không thể.
Có tiếng gõ cửa. Đó là Giles, anh nói:
- Tất cả mọi người đã tới. Maxim bảo tôi đi tìm cô.
- Cô ấy không muốn xuống đâu! – Beatrice nói, - Người ta sẽ nói ra sao?
Tôi trông thấy anh Giles đang nhìn tôi qua cánh cửa hé mở.
- Trời ơi, chuyện gì thế này? – Giles khẽ nói và lúc anh quay đầu đi, anh nhận thấy tôi nhìn thấy anh, anh nói tiếp với Beatrice, - Tôi phải nói với Maxim thế nào bây giờ? Đã hơn tám giờ rồi!
- Cứ nói là cô ấy phải cảm, nhưng sẽ cố gắng xuống muộn. Mọi người cứ ngồi vào bàn đi tôi sẽ xuống sau.
- Phải đấy! – Giles nói
Anh lại một lần nữa nhìn tôi vừa tò mò vừa thiện cảm. Anh tự hỏi, tôi ngồi trên thành giường làm gì, và anh khẽ nói, như sau một tai nạn, trong khi chờ bác sĩ đến:
- Anh không thể làm gì khác hơn được à?
- Không, - Beatrice nói, - Anh cứ xuống trước, em sẽ xuống sau.
Giles nghe lời và bước đi, kéo lê chiếc áo choàng rộng.
- Hay em uống một chút rượu? – Beatrice cố gắng dỗ tôi. Tôi biết đó chỉ là một đòn roi quất nhưng đôi khi cũng thành công.
- Không, không, em chẳng muốn gì cả.
- Vậy thì để chị xuống. Anh Giles bảo là người ta đợi để phục vụ. Em chắc chắn là chị có thể để em lại đây được chứ?
- Vâng và cảm ơn chị Beatrice.
- Ôi, có cái gì mà cảm ơn. Chị mong muốn làm được việc gì đó.
Chị cúi xuống trước gương để đánh phấn lại:
- Ôi, mặt mũi gì thế này! Chiếc khăn quàng chết tiệt này, người ta có thể trông suốt được. Mặc kệ, cũng chẳng sao.
Chị Beatrice đi ra và đóng cửa lại sau lưng. Tôi cảm thấy đã phụ lòng tốt của chị vì từ chối không xuống.
Chị ấy không hiểu. Chị ấy thuộc một tầng lớp người khác, một dân tộc khác tôi. Những người đàn bà dân tộc chị bạo dạn, không như tôi. Nếu chị Beatrice ở vào địa vị tôi, chị đã thay một bộ đồ khác và đã xuống để tiếp khách, nụ cười trên môi. Tôi không thể.
Tôi không bạo dạn, tôi không được huấn luyện tốt.
Tôi tiếp tục trông thấy cặp măt Maxim long lanh trong một mặt trắng bệch, và đằng sau chàng, Giles, Beatrice và Frank nhìn tôi sửng sốt.
Tôi đứng lên và đến nhìn qua cửa sổ. Hai người làm vườn đang kiểm tra lại ánh sáng trong vườn hồng, họ thắp những ngọn đèn lên để thấy được chắc chắn là chúng hoạt động tốt. Có những bàn và những ghế cho từng cặp. Tôi ngửi thấy hương thơm của hoa hồng. Mấy người đàn ông đang cười cười nói nói. Một người nói:
- Thôi được, chúng ta đi ra bãi bằng.
Nói xong họ đi ra, vừa đi vừa huýt sao một điệu hiện đại. Tôi thèm muốn được như người đó. Lát nữa cùng với người bạn, anh ta sẽ nhìn những chiếc ô tô đi tới, tay đút túi quần, mũ cắt két hất ra đằng sau. Sau đó hai người sẽ đi đến uống một cốc rượu trên chiếc bàn dài để ở một góc bãi bằng dành cho các gia nhân. Một người nói:
- Hoàn toàn giống như trước kia!
Nhưng anh bạn của anh ta lắc đầu hít một hơi thuốc rồi đáp:
- Bà mới này không giống như bà Winter của chúng ta!
Và một người đàn bà đứng cạnh họ trong đám đông, tán thành ý kiến đó, và những người khác nữa, tất cả đều nói: “Đúng thế!”, và lắc đầu.
- Bà ấy đâu thế nhỉ? Chưa lần nào thấy bà ấy ra bãi bằng này?
- Bà Winter thì chỗ nào cũng có mặt.
- Đúng thế
Và người đàn bà quay về phía các bạn bè với vẻ bí mật:
- Thấy người ta nói tối nay bà ấy cũng không xuống nữa!
- Tôi nói thật đấy mà! Cứ hỏi chị Mary khắc biết.
- Đúng đấy! Một chị hầu phòng có nói với tôi, bà Winter suốt buổi chiều nay không rời phòng riêng.
- Không, chỉ làm nũng thôi! Hinh như vì bộ đồ của bà không làm ông chủ thích!
Một trận cười và một tiếng xì xào trong đám gia nhân:
- Ai lại thế bao giờ! Đây là một xúc phạm đối với ông Winter.
- Tôi mà ở địa vị ông chủ, tôi không chịu nổi một đứa bé con như bà ấy!
Các khách khứa đi dạo trên sân bằng và trên bãi cỏ. Một cặp ngồi trong ghế bành dưới cửa sổ phòng tôi:
- Anh có tin là thật những lời em vừa nghe thấy không?
- Em nghe thấy gì?
- Là bà ấy chẳng ốm đau gì sất, nhưng vì hai vợ chồng vừa lủng củng với nhau nên bà ta không muốn xuống.
- Ồ, không.(lông mày vểnh lên, đôi môi chúm lại trong một tiếng huýt sáo dài)
- Dù sao cũng là rất kỳ quặc, phải không nào? Như vậy không thể có một cơn cảm cúm không lý do!
- Anh cảm thấy ông ấy hơi khó tính.
- Em cũng vậy.
- Hơn nữa, anh nghe thấy người ta nói tình hình cặp vợ chồng ấy không được ổn lắm!
- Thật không?
- Anh nghe thấy nhiều nơi cùng nói như thế. Người ta nói là ông chồng bắt đầu nhận thấy là mình đã sai lầm lớn. Bà ta cũng chẳng lấy gì làm đẹp, phải không?
- Vâng, rất thường, có vẻ như thế. Bà ấy là ai?
- Chẳng là gì cả. Ông ấy đã nhặt được ở miền Nam. Một cô mẫu giáo gì đó.
- Trời!
- Phải… Khi người ta nghĩ đến Manderley…
Tôi nhìn những ghế bành trống không. Bầu trời đỏ thắm trở nên xám. Ngôi sao buổi chiều chiếu sáng chói trên đầu tôi. Tôi rời cửa sổ và đến giường. Tôi nhặt bộ áo trắng và để vào hộp các tông cùng với giấy lụa. tôi cũng xếp bộ tóc giả để vào hộp của nó. Rồi tôi tìm trong tủ chiếc bàn là nhỏ tôi đã dùng hồi ở Monte Carlo để là quần áo cho bà Van Hopper. Tôi cắm nó vào một ổ điện và bắt đầu là chiếc áo xanh mà Beatrice đã lôi trong tủ ra, từ từ, đúng phương pháp như tôi đã là quần áo cho bà Van Hopper.
Rebecca (Tiếng Việt) Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier Rebecca (Tiếng Việt)