If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2023-06-17 21:14:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15.2
axim cười phá lên:
- Chắc là em thất vọng lắm! Em muốn anh nghĩ gì?
- Vấn đề gì khác.
- Loại gì?
- Ôi, em làm sao biết được?
- Anh không tin. Nếu anh nói là anh nghĩ đễn đội bóng của Surrey, là anh nghĩ đến đội bóng của Surrey. Đàn ông đơn giản hơn em tưởng, em bé nhỏ của anh ạ! Nhưng điều gì xẩy ra trong tâm hồn khúc khủy u của đàn bà, vượt quá tưởng tượng? Em có biết rằng lúc này em không giống em một chút nào không? Em có một vẻ khác hẳn.
- Em ấy à? Vẻ gì?
- Anh không biết. Khi anh gặp em lần đầu tiên, em có một vẻ mặt khác, - Chàng nói từ từ, - và em vẫn còn tiếp tục như thế. Anh sẽ không xác định nó, anh không thể, nhưng đó chính là một trong những lý do mà anh lấy em. Vừa rồi, lúc em đóng tấn kịch nhỏ lạ kỳ ấy, vẻ đó đã biến mất. Một vẻ gì khác đã thay vào đấy.
- Vẻ gì? Maxim, hãy giải thích cho em? – Tôi khao khát yêu cầu.
Chàng quan sát tôi một lúc, cặp lông mày dướn lên, khẽ huýt sáo:
- Em yêu, hãy nghe anh nói. Hồi em là một cô gái bé, người ta có bao giờ cấm em đọc một số sách nào đó, cha em có đóng khóa những sách đó không?
- Có đấy!
- Được. Một người chồng không khác mấy tí một người cha. Có một số quan điểm mà anh không muốn em chuốc lấy. Tốt hơn cả là đóng khóa chúng lại. Thế đấy. Bây giờ em ăn đào đi và không được hỏi anh nữa nếu không anh sẽ bắt em đứng vào một xó nhà.
- Tại sao anh cứ đối xử với em như em mới lên sáu tuổi?
- Em muốn anh đối xử với em như thế nào?
- Như tất cả những người đàn ông đối xử với vợ.
- Họ đánh đập, em muốn nói thế phải không?
- Thôi, anh đừng làm ra vẻ ngốc nghếch nữa. Tại sao lúc nào anh cũng đùa được?
- Anh không đùa đâu. Anh rất nghiêm chỉnh!
- Không. Em nhìn thấy thế trong mắt anh. Anh liện tục đùa nghịch với em như thể em là một em bé ngu ngốc.
- Alice ở xứ sở kỳ diệu. Đó là một ý kiến rất hay. Em đã mua thắt lưng và chiếc ruy băng buộc tóc chưa?
- Em đã báo trước cho anh hay rồi. Anh sẽ không hết ngạc nhiên lúc trông thấy em trong bộ quần áo ấy.
- Anh tin, anh tin. Hãy ăn hết quả đào đi, chớ nên nói lúc đầy miệng. Sau bữa ăn, anh còn một đống thư phải viết.
Bữa ăn kết thúc, tôi đi lên hành lang những người hát rong để xem xét các bức tranh. Bây giờ tôi đã biết chúng rồi, nhưng chưa bao giờ tôi nhìn chúng với ý định rút lấy một mẫu quần áo. Bà Danvers hoàn toàn có lý. Tôi ngốc thật, chẳng nghĩ đến sớm hơn! Tôi lập tức mê ngay cô gái mặc bộ đồ trắng tay cầm mũ. ĐÓ là một Reaburn và chân dung là Caroline de Winter, một tổ tiên xa xăm của Maxim. Bà là vợ một vị bộ trưởng và đã là một sắc đẹp nổi tiếng ở Luân Đôn trong nhiều năm. Chiếc áo trắng rất dễ cóp, cánh tay phồng, những nếp gấp… Chiếc mũ sẽ khó hơn nhiều, phải có tóc giả. Bộ tóc tôi thẳng không thể thành búi như vậy được. Có thể là hiệu Voce ở Luân Đôn mà bà Danvers đã nói đến, sẽ cung cấp đủ cho tôi. Tôi sẽ gửi cho cửa hiệu bản vẽ chân dung và các số đo, noi là sẽ may đúng như thế.
Thật là nhẹ nhõm sau khi đã có được quyết định. Đầu óc tôi nhẹ hẳn đi. Nghĩ đến buổi dạ hội, tôi còn thấy thích. Có thể tôi sẽ được vui chơi ở đấy.
Clarice khó khăn lắm mới hãm được niềm kích động, và sắp tới ngày hội tôi càng lên cơn sốt. Hai vợ chồng chị Béatrice phải ngủ lại Manderley, nhưng cám ơn Chúa, chỉ có hai người ấy thôi, mặc dù người ta đã mời rất nhiều khách đến dự bữa tiệc tối, trước khi bắt đầu dạ hội. Tôi đã tưởng là chúng tôi bắt buộc phải chứa hàng tá người trong đêm hôm đó. Nhưng Maxim quyết định là không. Chàng nói:
- Dạ hội là một công việc to lớn như vậy đó.
Tôi tự hỏi, chàng làm thế có phải vì tôi hay vì đám đông khách ấy phiến nhiễu đến chàng, như chàng nói. Thì đã nhiều lần nghe nói đến những cuộc tiếp khách ở Manderley, với những người ngủ cả trong nhà tắm và trên ghế đi văng.
Ngôi nhà bắt đầu có một vẻ đợi chờ. Một nhóm đàn ông đến đặt một sàn nhảy trong phòng trống và người ta di chuyển những đồ đạc trong phòng khách lớn để đặt những chiếc bàn dài. Người ta bố trí đèn trên sân bằng và trong vườn hồng. Chỗ nào cũng có thợ làm việc và Frank ngày nào cũng phải ở lại ăn bữa trưa. Bọn gia nhân chỉ nói đến buổi dạ hội và Frith vươn người lên như thể mọi thành công đều phụ thuộc vào mình. Chưa bao giờ thấy bà Danvers bận rộn, nhưng tôi cảm thấy bà có mặt khắp nơi. Chính giọng nói của bà mà tôi nghe thấy trong phòng khách, nơi người ta đang bố trí những chiếc bàn dài. Chính bà ra lệnh bày hoa trong phòng trống. Tôi chỉ là một vai trò phụ chẳng có tác dụng gì đối với bất cứ ai. Tôi đi lang thang bất định, không làm gì khác là làm vướng víu mọi người đang làm việc.
- Xin lỗi bà! - Một giọng nói đằng sau lưng tôi và một người đàn ông vác trên vai hai ghế bành vượt qua tôi với một nụ cười xin lỗi trên bộ mặt đẫm mồ hôi.
- Ồ, xin lỗi! – Tôi nói và vội vàng tránh sang một bên, rồi để che giấu sự vô công rồi nghề của mình: Nếu mang những chiếc ghế bành này vào thư viện, tôi có giúp anh một tay được không?
Người đàn ông nhìn tôi hết sức ngạc nhiên:
- Bà Danvers đã ra lệnh mạng vào phòng công cộng để khỏi vướng víu.
- Thế à, tôi không biết! Anh cứ làm theo như lệnh của bà ấy.
Tôi vội bỏ đi, miệng lẩm bẩm một vấn đề về giấy và bút chì làm ra vẻ tôi cũng có công việc để làm.
Dưới một bầu trời thấp, ngày vĩ đại bắt đầu trong sương mù, nhưng phong vũ biểu báo trời tốt nên chúng tôi yên tâm. Sương mù là một báo hiệu tốt. Nó tạm hết quãng mười một giờ, như Maxim đã đoán trước, và chúng tôi có một ngày tuyêt đẹp, không một đám mây trong bầu trời xanh thẳm.
Trong suốt buổi sáng, những người làm vườn mang hoa vào trong nhà, những cành hoa tử đinh hương trắng cuối thu, hàng trăm bông hồng nhánh dài và những hoa huệ đủ loại.
Maxim và tôi ăn bữa trưa trong nhà của Frank ở bên cạnh bàn giấy để không gây trở ngại gì. Cả ba chúng tôi đều có thái độ vui vẻ của những người vừa mới tham dự đám ma về. Chúng tôi nói bông đùa về tất cả mà cũng chẳng về gì, thần trí luôn luôn để vào những giờ sắp tới. Tôi cảm thấy hơi có chút tâm trạng như buổi sáng hôm tổ chức lễ cưới tôi.
Cùng một tâm trạng lo âu đã đi quá xa không thể lùi lại được.
Cần phải chịu đựng buổi tối nay. Cám ơn Chúa. Cửa hiệu Voce đã kịp thời trả bộ đồ cho tôi. Nó có vẻ hoàn hảo trong những nếp gấp bằng giấy lụa. Bộ tóc giả là một thành công. Tôi đã thử nó sau bữa ăn điểm tâm và rất kinh ngạc về sự hóa thân của tôi. Tôi có vẻ hoàn toàn xinh đẹp và biến đổi hẳn. Không còn là tôi nữa. Maxim và Frank tiếp tục hỏi tôi về bộ đồ.
- Các anh sẽ không nhận ra em đâu. Cả hai anh đều sẽ hoảng hồn.
- Em sẽ không cải trang thành một con hề chứ? – Maxim lo sợ nói. - Không có gì là hài hước cả chứ?
- Không, không, không phải loại ấy đâu! – Tôi nói vẻ quan trọng.
- Em có thể ăn mặc như Alice trong xứ sở của những điều kỳ diệu.
- Hoặc như Jeanne d’Are với bộ tóc của bà, - Frank rụt rè nói.
- Tôi đều không nghĩ đến! – Tôi trả lời một cách nhạt nhẽo làm Frank đỏ mặt
- Dù thế nào đi nữa, chắc chắn là sẽ rất đẹp! – Frank nói thêm với một vẻ rất nghi lễ.
- Đừng tâng bốc cô ấy thế, anh Frank! – Maxim nói, - Cô ấy đã rất hãnh diện về bộ đồ thần kỳ làm cô ấy không còn biết mình nữa. May thay có chị Béatrice ở bên cạnh. Nếu bộ đồ của em chẳng ra gì, chị ấy sẽ không cho em ra mắt.
- Mời bà xơi thêm món đậu này! – Frank nói.
- Không, cám ơn, tôi không đói.
- Thần kinh thôi, - Maxim nói và lắc đầu, - Giờ này ngày mai, tất cả sẽ qua khỏi.
- Tôi cũng mong như thế, - Frank nói một cách nghiêm trang, - Tôi có ý định ra lệnh cho tất cả các xe ô tô đến phải sẵn sàng khởi hành ra về vào lúc năm giờ sáng.
Tôi cười đến chảy nước mắt và nói:
- Hay ta đánh điện cho tất cả mọi người bảo họ đừng đến nữa!
- Thôi, hãy can đảm lên một chút! – Maxim nói, - Sau đó chúng ta sẽ có hòa bình trong nhiều năm. Anh Frank, tôi nghĩ là ta nên đi kiểm tra trong nhà xem ra sao. Anh nghĩ thế nào?
Chúng tôi quay trở về nhà và buổi chiều diễn ra những giờ như trước một cuộc khởi hành, khi hành lý đã chuẩn bị xong. Tôi đi lang thang phòng này sang phòng khác cũng vô định như con Jasper không rời gót chân tôi.
Tôi chẳng giúp đỡ được ai chút gì, và tôi thấy tốt hơn cả là nên mang con chó đi chơi lâu. Vào lúc tôi quyết định như vậy, đã muộn mất rồi, Maxim và Frank đã gọi trà, và lúc bữa trà được bưng lên, Béatrice và Giles tới. Buổi tối trứ danh đã bắt đầu rồi.
- Chẳng khác gì trước đâu, - Béatrice vừa hôn Maxim vừa nói và nhìn ra xung quanh, - Xin có lời khen, em nhớ từng chi tiết một. Hoa tuyệt quá, - Chị quay lại tôi nói thêm, - Em bày hoa phải không?
- Không ạ! – Tôi nói hơi bối rối, - Bà Danvers phụ trách tất cả
- Thú vị quá, chỉ mới có mình chúng ta, - Béatrice nói tiếp, - Tôi nhớ hôm nào đến đây, cũng vào giờ này, thấy đã có trên hai mươi lăm người, toàn khách mời ngủ lại đêm.
- Bộ đồ hóa trang thế nào? – Giles nói. – Tôi chắc Maxim vẫn cứ như thường.
- Vẫn như thường. – Maxim nói.
- Tôi thấy như thế là sai lầm. Nếu có chú tham gia, tất cả sẽ sôi động hẳn lên.
- Không đâu anh ạ! Tổ chức đã hoàn hảo lắm rồi. Nhưng tôi thấy là chủ nhà phải nên làm gương.
- Bà chủ nhà là đủ lắm rồi! – Maxim nói,- Tại sao anh lại cứ muốn tôi phải ăn mặc lố lăng trong một bộ đồ vừa nóng vừa khó chịu, trông lại lố bịch nữa?
- Chú này kỳ thật! Chẳng ai muốn chú lố bịch. Với thân hình chú, chú có thể mặc bất kỳ bộ đồ nào, chứ khong như tên Giles tội nghiệp này.
- Giles sẽ là gì nếu không phải là một bí mật quốc gia? – Tôi hỏi.
- Ồ, không! – Giles hoan hỉ nói, - nhưng cũng khá thành công rồi. Người thợ may trong xứ cùng giải quyết tốt rồi. Tôi sẽ là một thủ lĩnh Arap.
- Trời ơi! – Maxim thốt lên.
- Cũng không đến nỗi tồi đâu! – Béatrice sốt sắng nói, - Anh ấy sẽ bôi nâu mặt và lẽ tất nhiên bỏ kính ra. Khăn quấn đầu đúng là thật. Chúng tôi đã mượn nó từ một người bạn đã sông bên phương Đông. Còn quần áo thì thợ may cắt theo bức vẽ. Giles mặc rất tuyệt.
- Thế còn bà, bà thì thế nào? – Frank hỏi.
- Ôi, Tôi e chẳng đẹp đâu, - Béatrice nói, - Đó là một loại phương Đông để hợp với Giles. Nhưng tôi cho là không giống. Hàng tá vòng và một khăn choàng lên mặt.
- Vậy thì hẳn là duyên dáng lắm! – Tôi lễ phép nói.
- Cũng không đến nỗi tồi. Dễ mặc, đó là chủ yếu. Nếu nóng tôi sẽ bỏ khăn choàng ra. Thế còn em, em sẽ là gì?
- Đừng hỏi cô ấy! – Maxim nói, - Cô ấy không muốn nói đâu. Không có bí mật nào được giữ kín như thế.
- Thế còn Crowley? Giles hỏi.
Frank có vẻ như muốn xin lỗi.
- Tôi nhiều công việc quá, mãi đến phút cuối cùng mới nghĩ đến. Hôm qua tôi tìm thấy một cái quần cũ và một cái áo jersey sọc, tôi sẽ lấy vải đen băng một mắt lại và tôi sẽ trở thành một tướng cướp.
- Sao anh không viết cho chúng tôi mấy chữ, - Beatrice nói, - Chúng tôi có thể cho anh mượn một thứ. Có một bộ quần áo Hà Lan mà cháu Roger đã mặc mùa đông năm trước đểđi sang Thuỵ Sỹ. Anh mặc rất vừa.
- Tôi cấm đại diện của tôi sang chơi bên Hà Lan! – Maxim nói, - Chẳng ai trả tiền thuê nhà cho anh ta. Cứ để anh ta cải trang thành tướng cướp. Có thể người ta sẽ sợ anh ta.
- Anh ấy giống tất cả, - Beatrice thì thầm vào tai tôi, - Trừ tướng cướp.
Tôi làm ra vẻ không nghe thấy. Tội nghiệp Frank. Bao giờ ngưòi ta cũng nghiêm khắc quá đối với anh.
- Chúng ta có bao nhiêu người dự bữa ăn đêm?
- Kể cả chúng ta là mười sáu, - Maxim đáp, - Chẳng có ai lạ cả. Chị quen hết.
- Vậy thì sẽ vui lắm! – Beatrice nói. - Chị rất vui lòng thấy em đã quyết định lại tổ chức dạ hội.
- Phải biết ơn cô này mới đúng! – Maxim nói và nhìn tôi.
- Không đúng đâu ạ! – Tôi nói, - Tất cả đều là lỗi của bà Crowen.
- Không đâu! – Maxim mỉm cười với tôi và nói, - Và, em cũng biết là em rất bị kích động như một đứa trẻ con đi dự dạ hội đầu tiên.
- Em chả bị khích động chút nào!
- Chị sốt cả ruột muốn được xem bộ đồ của em.
- Ôi, chẳng có gì đặc biệt đâu ạ!
- Bà Winter đảm bảo là chúng ta sẽ chẳng nhận ra bà nữa, - Frank nói.
Tất cả mọi người đều mỉm cười nhìn tôi. Tôi cảm thấy vui lòng và sôi nổi. Mọi người đều tốt. Điều đó trở thành niềm vui được tổ chức một dạ hội, được là bà chủ nhà.
Dạ hội là để chúc mừng tôi, chúc mừng người vợ mới cưới. Tôi đang ngồi trên bàn của thư viện và đung đưa đôi chân giữa tất cả mọi người, và tôi mong muốn được trình bày với mọi người bộ đồ của tôi và đội thử bộ tóc giả trước gương. Điều đó là mới mẻ, ý thức quan trọng mà tôi cảm thấy lúc nhìn Giles, Béatrice, Frank, Maxim, thấy họ nhìn tôi nói chuyện đến bộ đồ của tôi và cố thử đoán xem nó như thế nào. Tôi nghĩ đến bộ áo trắng êm dịu của tôi trong làn sóng giấy lục, tôi thấy nó sẽ giáu cái bụng dẹt của tôi như thế nào và đôi vai quá xuôi của tôi. Tôi nghĩ đến những mớ tóc nhẵn và bóng sẽ phủ lên bộ tóc cứng đơ của tôi.
- Mấy giờ rồi? – Tôi uể oải hỏi với một cái ngáp nhỏ như thể chẳng có gì quan trọng. Tôi tự hỏi đã đến giờ đi lên chưa…
Lúc chúng tôi đi qua phòng trống lớn để lên buồng riêng, lần đầu tiên tôi trông thấy ngôi nhà thích hợp một cách tuyệt diệu với tình thế đang đòi hỏi. Ngay cả phòng khách lớn, nghi thức và lạnh lẽo đỗi với tôi lúc chúng tôi chỉ có một mình, lúc này sán lạn những mầu sắc với những bông hoa ở khắp các góc, những chiếc cốc bằng bạc đầy những hoa hồng đỏ trên những khăn trải bàn trắng toát, và những cửa sổ cao mở ra sân bằng, ở đó khi nào trời tối, những bóng đèn sẽ thắp sáng trưng. Các nhạc công đã mang nhạc cụ của họ vào hành lang này cũng có một vẻ chờ đợi kỳ lạ, nó có một hơi ấm mà tôi không biết, nhờ ở buổi chiều trong sáng quá, bình tĩnh quá, ở những bông hoa dưới các bức họa và nhờ ở tiếng cười của chúng tôi lúc chúng tôi lên cầu thang.
Tôi thấy Clarice đang chờ tôi ở trong phòng, mặt đỏ lên vì sung sướng. Chúng tôi cười với nhau như những học sinh và tôi bảo nó đóng cửa và khóa lại. Có tiếng sột soạt bí mật của giấy lụa. Chúng tôi nói với nhau rất khẽ như những kẻ đồng mưu v à đi rón rén trên đầu ngón chân. Tôi có cảm tưởng là một em bé ngày lễ Noel. Những kiểu đi lại, chân không, qua phòng tôi; những tiếng cười lén lút, những tiếng thốt lên bị nén lại vì ngạc nhiên làm tôi nhớ lại thời kỳ xa xưa mà tôi để đôi giầy của tôi vào trong lò sưởi. Chúng tôi rất yên tâm Maxim đang ở trong phòng toalét, cửa ra vào đã bị khóa chặt. Clarice là liên minh tâm sự độc nhất của tôi. Chiếc áo rất vừa với tôi. Tôi bình tĩnh cố nén sự sốt ruột, trong khi Clarice đính nó bằng những ngón tay vụng về.
- Thưa bà đẹp tuyệt trần! – Clarice ngồi xổm và lùi lại để ngắm tôi, - Đây là bộ áo của Hoàng hậu nước Anh.
- Vai trái tôi làm sao thế này? – Tôi lo lắng hỏi. Có phải chiếc ruy băng buột ra phải không?
- Không có gì buột ra cả ạ!
- Thế nào? Nom tôi ra sao?
Tôi không đợi câu trả lời của nó và quay mình trước tấm gương lớn. Tôi chau mày, tôi mỉm cười. Tôi đã cảm thấy hoàn toàn khác hẳn, con người tẻ nhạt của tôi thấy là đã thay đổi.
- Đưa cho tôi bộ tóc giả. Khéo đừng làm gẫy nó. Không được làm dẹt những mớ tóc của nó, phải để chúng bao quanh bộ mặt.
Clarice đứng trước mặt tôi. Tôi trông tháy bộ mặt nó nở nang trên vai tôi, cặp mắt nó sáng ngời, miệng nó hé mở. Tôi vuốt mớ tóc tôi đằng sau tai. Tay tôi run run cầm lấy những mớ tóc dịu dàng và bóng loáng, nhìn Clarice và cười thầm trong bụng.
- Ôi, Clarice, ông chủ sẽ nói sao?
Tôi phủ bộ tóc giả lên bộ tóc thật tội nghiệp của tôi, cố giấu niềm đắc thắng, có tiếng gõ cửa.
- Ai đấy? – Tôi hoảng hốt hỏi, - không vào được đâu!
- Chị đây mà, đừng sợ! – Béatrice nói, - Chị muốn vào ngắm em.
- Không, không, em chưa xong. Không ai được vào!
Clarice nôn nóng bên cạnh tôi, tay cầm đầy những kim cài tóc mà tôi lấy từng chiếc một để cài lại từng mớ.
- Chừng nào xong em sẽ xuống, - Tôi kêu lên, - Mọi người xuống cả đi, đừng chờ em. Chị nói hộ với anh Maxim là đừng có đến.
- Maxim đang đứng bên dưới. Cậu ấy đã đến chỗ chúng tôi và nói là cậu đến gõ cửa buồng tắm của cô mà chẳng thấy trả lời. Đừng để mất thì giờ nhiều quá nhé. Chúng tôi sốt ruột lắm rồi đấy. Em chắc là chị không giúp gì được em à?
- Không đâu ạ! – Tôi sốt ruột kêu lên, - Chị cứ xuống đi, xuống đi!
Tại sao chị ấy lại đến làm phiền tôi vào một lúc như thế này? Tôi sẽ bực mình và không biết làm gì nữa. Tôi vật lộn với những chiếc kim cài tóc, quấn vào đấy một mớ tóc. Tôi không còn nghe thấy tiếng Béatrice nữa, chắc là chị ấy đang đi xuống. Tôi tự hỏi không biết chị có bằng lòng với những chiếc khăn chùm kiểu Á Đông không, và anh Giles có làm được bộ mặt mình nâu lên không. Tất cả những điều ấy sao mà kỳ quặc thế? Tại sao chúng tôi lại làm thế? Tại sao chúng tôi lại trẻ con thế?
Tôi không nhận ra bộ mặt đang nhìn tôi trong gương. Cặp mắt to hơn, miệng nhỏ hơn, nước da trắng và nhẵn. Những mớ tóc bao quanh bộ mặt tôi. Tôi nhìn cái tôi ấy và mỉm cười, một nụ cười mới, lạ lùng và chậm chạp.
- Clarice đâu? – Tôi kêu lên.
Hai tay tôi nắm váy và tôi bái chào nó trong những làn sóng sa tanh. Clarice cười, đỏ mặt, hơi bối rối nhưng hân hoan. Tôi vênh vang lượn trước tấm gương.
- Mở cửa ra để tôi đi xuống. Em chạy xuống trước xem ông bà ấy còn đấy không?
Clarice vâng lời tôi, luôn miệng cười, và tôi đi theo nó trong hành lang, hai tây tự nâng lấy váy.
Clarice quay lại và ra hiệu cho tôi:
- Các ông các bà đều ở dưới cả, - Clarice thì thầm, - Ông Crawley vừa mới tới. Tất cả đều ở trong phòng trống.
Tôi liếc mắt nhìn qua thành cầu thang.
Đúng, mọi người đều ở đấy cả. Giles trong bộ áo trắng Ả rập, anh cười rất to và giơ lên con dao găm đeo ở thắt lưng. Beatrice ăn mặc kỳ dị trong những tấm voan xanh màu lá cây và những chiếc vòng thủy inh dài. Frank tội nghiệp lúng túng và hơi lố bịch trong chiếc áo Jersey sọc với đôi bốt thủy thủ. Trong khối ấy chỉ có mình Maxim là bình thường. Chàng nói:
- Tôi chẳng hiểu cô ấy làm gì mà ở trong phòng riêng lâu quá rồi. Mấy giờ rồi, Frank? Khách khứa sắp sửa đến cả rồi.
Những nhạc công đã có mặt ở trong hành lang. Một người trong bọn họ đang lên dây đàn viôlông. Ông ta khẽ chơi một gam rồi làm rung lên một dây giữa các ngón tay. ÁNh sáng chiếu lên bức chân dung Caroline de Winter.
Vâng, chiếc áo được bắt chước một cách trung thực. Cánh tay phồng, thắt lưng rộng bản, chiếc ruy băng và cái mũ rộng tôi cầm ở tay. Những mớ tóc tôi giống như của bà ấy, chúng bao quanh khuôn mặt tôi giống như trên bức chân dung. Tôi cho là chưa bao giờ tôi cảm thấy háo hức, sung sướng và tự hào như lúc này. Tôi ra hiệu gọi ông nhạc công viôlông và đặt một ngón tay lên môi để yêu cầu ông ta giữ im lặng. Ông ấy mỉm cười và nghiêng mình. Ông đi qua hành lang để đến chỗ tôi.
- Đề nghị ông tuyên bố giúp tôi đến, - Tôi thì thầm:- Cứ trống chiêng như thường lệ và tuyên bố thật to: “Bà Caroline De Winter” Tôi muốn làm những người bên dưới kia phải bất ngờ.
Ông ta nghiêng đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Tim tôi đập điên cuồng và cặp má nóng bỏng. Trò này vui thật! Tôi mỉm cười với Clarice đang đứng nép mình trong hành lang. Hai tay tôi lại nâng váy lên. Đột nhiên tiếng trống vang lên trong hành lang, làm bản thân tôi cũng phải bất ngờ mặc dù tôi đang chờ đợi. Tôi trông thấy mọi người trong phòng trống đều ngẩng đầu lên kinh ngạc.
- Bà Caroline De Winter! - Người nhạc công tuyên bố.
Tôi tiến ra đầu cầu thang và dừng lại mỉm cười, tay cầm mũ đúng như cô gái trong bức tranh. Tôi chờ đợi những tràng vỗ tay và những tiếng cười phải tiếp theo và từ từ bước xuống cầu thang.
Chẳng ai động đậy, tất cả đều nhìn tôi như họ bị hóa đá. Chị Béatrice khẽ kêu lên một tiếng và đưa tay lên miệng. Tôi tiếp tục mỉm cười, tôi để tay lên thành cầu thang.
- Xin chào ông Winter! – tôi nói.
Maxim không động đậy, chàng nhìn tôi, tay cầm chiếc cốc. Bộ mặt chàng không mầu sắc. Nó có màu trắng của tro. Tôi thấy Frank đi tới như để nói với chàng, nhưng bị chàng gạt ra. Tôi lưỡng lự một chân giữa hai bậc. Có vấn đề gì không ổn. Họ không hiểu. Tại sao Maxim lại nhìn tôi như thế kia? Tại sao mọi người lại đứng đực ra như những người bị khủng khiếp?
Thế rồi Maxim tiến đến cầu thang, mắt không rời bộ mặt tôi.
Chàng cất tiếng nói, cặp mắt tóe lửa, mặt xám ngoét:
- Em làm gì thế này?
Tôi không dám cử động nữa, đứng nguyên tại chỗ, một bàn tay để lên thành cầu thang. Tôi hoảng hồn vì giọng nóicủa chàng, vì cặp mắt chàng, mãi mới ấp úng được:
- Chính là bức chân dung, bức chân dung trong hành lang.
Im lặng kéo dài, chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Trong phòng trống không một ai nhúc nhích. Tôi nuốt nước bọt, một bàn tay để lên cổ họng.
- Có gì thế? – Tôi nói - Em đã làm gì?
Nếu như mọi người không nhìn tôi bằng bộ mặt lặng thinh như thế kia, nếu như có ai đó nói với tôi câu gì. Lúc Maxim bắt đầu nói, tôi không nhận ra tiếng nói của chàng nữa, nó bình tĩnh và giá lạnh làm sao! Chàng nói:
- Em đi thay quần áo đi! Thứ gì cũng được, bất cứ thứ áo buổi tối nào, bất cứ thứ gì. Nhanh lên, không để người ta nhìn thấy em!
Tôi không nói được. Tôi tiếp tục nhìn chàng. Độc nhất cặp mắt chàng là còn sống động trong chiếc mặt nạ tái nhợt của bộ mặt chàng. Chàng lại nói, giọng kỳ lạ và khắc nghiệt:
- Em còn đợi gì nữa? Em chưa nghe thấy anh nói gì à?
Tôi quay đi và chạy lên cầu thang. Lúc đi qua, tôi nhận thấy bộ mặt kinh ngạc của người nhạc công đã thông báo theo lời tôi. Mắt tôi không còn nhìn thấy gì vì nhòa nước mắt. Tôi chạm phải người đó, tôi lảo đảo không nhìn phía trước mặt. Tôi chẳng hiểu gì về chuyện đang xảy ra. Clarice không còn ở đấy nữa. Hành lang vắng tanh. Tôi nhìn ra xung quanh mình, hoảng hốt, ngơ ngác như con vật bị săn đuổi. Thế rồi tôi trông thấy cánh cửa thông sang cánh tây mở rộng và có người đứng trên ngưỡng cửa.
Đó là bà Danvers. Tôi không bao giờ quên được vẻ mặt của bà ta, khinh khỉnh, đắc thắng. Bộ mặt của con quỷ mừng quýnh. Bà ta đứng đó nhìn tôi và mỉm cười. Tôi chạy trốn trong hành lang hẹp dẫn đến phòng riêng của tôi, thỉnh thoảng lại vấp vào làn sóng của gấu váy.
Rebecca (Tiếng Việt) Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier Rebecca (Tiếng Việt)