Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2023-06-17 21:14:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ào cuối tháng sáu, Maxim phải đi Luân Đôn dự bữa tiệc của Chính phủ. Một bữa ăn tối của những người đàn ông. Chàng ra đi hai ngày và để tôi lại một mình rất lo lắng. Trông thấy chiếc ô tô khuất sau chỗ đường vòng, tôi có cảm tưởng đó là một cuộc chia ly vĩnh viễn, tôi cho là không bao giờ còn gặp lại nhau nữa. Chắc chắn sẽ xảy ra một tai nạn và buổi trưa lúc đi chơi về, tôi trông thấy bác Frith đang đợi tôi, mặt tái mét. Bác sỹ của một bệnh viện có lẽ đã điện thoại cho tôi, ông bảo tôi: “Bà hãy can đảm”
Rồi Frith đến và chúng tôi cùng đi đến bệnh viện. Maxim không nhận ra tôi. Tôi đã tưởng tượng như thế trong suốt bữa ăn. Tôi trông thấy những người trong vùng tập trung nhau ở nghĩa địa để dự đám tang, còn tôi dựa vào cánh tay Frith. Tất cả với tôi diễn ra như thật làm tôi hầu như không ăn uống gì được, và tôi dóng tai chờ nghe tiếng điện thoại gọi.
Sau bữa ăn trưa, tôi mang cuốn sách đến ngồi dưới bóng cây dễ tây nhưng tôi không đọc gì được. Lúc tôi trông thấy Robert đi qua bãi cỏ, tôi cảm thấy như muốn ốm.
- Thưa bà, người ta vừa gọi điện thoại từ câu lạc bộ về báo tin ông Winter đã tới nơi cách đây mừơi phút.
Tôi gấp sách lại và nói:
- Cám ơn Robert. Sao đi nhanh thế nhỉ?
- Thưa bà, vâng. Một chuyến đi tốt đẹp.
- ông khng yêu cầu nói chuyện với tôi à? Ông không nhắn gì đặc biệt à?
- Thưa bà, không. Ông đã đến thật rồi. Chính người gác cổng điện thoại.
- Tốt lắm, cám ơn Robert!
Niềm an ủi thật là lớn lao. Tôi không còn thấy đau ở trái tim nữa. Như một cuộc đổ bộ sau chuyến đi qua biển Manche. Bây giờ tôi thấy rất đói và lúc Robert đã vào trong nhà rồi, tôi luồn vào phòng ăn qua phía cửa sổ và ăn vụng mấy chiếc bánh bít quy trong tủ buýp phê. Tôi lấy sáu chiếc và một quả táo nữa để mang vào rừng ăn, bọn đầy tớ khỏi trông thấy và họ không đến nói với nhà bếp là bà chủ không thích các món ăn của họ nên đã phải tọng bánh và hoa quả sau khi đã chả ăn gì ở bữa ăn. Nhà bếp sẽ mếch lòng và đi mách với bà Danvers.
Bây giờ, đúng Maxim đã đến Luân Đôn rồi và tôi đã ăn mấy chiếc bánh, tôi cảm thấy khoan khoái khỏe khoắn. Tôi có một cảm tưởng tự do kỳ lạ và nghỉ ngơi. Từ hồi đến Manderly, tôi chưa hề cảm thấy thế. Tôi chùi những mẩu bánh bít quy còn dính lại trên moi và tôi gọi Jasper. Chúng tôi cùng đi qua thung lũng Hạnh phúc. Những hoa azalées đã quá mùa rồi. Những cánh nâu và khô của chúng rải rác trên đám rêu. Tôi nằm thẳng cẳng trên đám cỏ cao, cạnh những cây dạ hương, hai bàn tay để dưới gáy và con Jasper bên cạnh. Tất cả đều yên tĩnh và thanh bình. Tôi tự hỏi tại sao những phong cảh trở nên đẹp đẽ hơn biết bao nhiêu một khi người ta được ngắm một mình. Tất cả đều trở nên vô vị và tầm thường nếu có một người bạn gái cùng lớp ngồi bên cạnh, bạn đó nói với tôi: “Hôm vừa rồi tớ mới gặp con Hilda già. Cậu còn nhớ Hilda chứ. Hilda chơi quần vợt giỏi ấy mà! Nó đã lấy chồng rồi và có hai con rồi” Và những cây dạ hương như không còn trông thấy nữa và những tiếng gù gù của chim bồ câu cũng không còn nghe thấy. Tôi không muốn ai ở bên cạnh tôi. Ngay cả Maxim. Nếu Maxim có ở đây, tôi sẽ không được nằm duỗi dài ra như thế này, mồm nhai một nhánh cỏ, hai mắt nhắm nghiền. Tôi sẽ quan sát chàng, quan sát cặp mắt chàng, vẻ mặt chàng. Tôi tự hỏi chàng bằng lòng hay buồn bã. Tôi sẽ tự hỏi chàng nghĩ gì. Bây giờ tôi có thể nghỉ ngơi được, không gì còn làm bận tâm tôi.
Maxim đang ở Luân Đôn, lại được một mình thú vị thật! Không, tôi không muốn nói thế. Maxim là cuộc đời tôi, là vũ trụ của tôi. Tôi từ giã những cây dạ hương, đứng lên và gọi con Jasper. Chúng tôi cùng đi ra bãi biển. Thủy triều đang xuống, biển lặng và xa. Nó giống như một cái hồ lớn, bình thản trong đáy vịnh. Lúc này tôi không thể tưởng tượng cảnh biển dậy cũng như hình dung mùa đông vào mùa hè. Không có một ngọn gió trong cácchỗ lõm của tảng đá, và con Jasper lao ngay lên đấy, một tai vểnh lên với một vẻ côn đồ.
- Lại đây, Jasper!
Tất nhiên nó không tuân lệnh tôi.”Tức thật” tôi nói và trèo lên tảng đá đuổi theo nó và làm ra vẻ không muốn đi sang phía biển bên kia. Tôi nghĩ bụng: “Cóc cần, ta cứ sang. Dù sao Maxim cũng không có đây và điều đó can hệ gì đến ta.”
Cái vịnh nhỏ có vẻ khác hẳn lúc thủy triều xuống. Trong bến nhỏ nước không sâu quá ba piê. Chiếc phao vẫn còn đó, nó sơn màu xanh và trắng. Lần trước tôi trưa quan sát nó. Có lẽ màu sắc đã lẫn lộn dưới trời mưa. Trên bờ biển chẳng có ai. Tôi trèo lên bức tường thấp của cái đập nhỏ. Con Jasper chạy trước tôi với vẻ quen thuộc. Có một cái vòng trong bức tường nhỏ và một cái thang sắt. Có lẽ đó là chỗ người ta buộc tầu thuyền và xuống bằng cái thang. Chiếc phao ở đúng ngay trước mặt, cách đó chừng ba mươi piê. Hình như có chữ gì viết trên đó. Tôi vẹo cả cổ để cố đọc thấy: “tôi trở về” Tên thuyền như thế thì kỳ thật.
Và người ta đã ứng dụng sai lầm vào con thuyền đó. Nó không bao giờ trở về.
Jasper hít cái thang sắt.
- Nào, lại đây! – Tôi nói – Tao không muốn chạy sau mày.
Tôi đi ngược lên cái đập nhỏ đến bãi biển, căn nhà con ở lề rừng trông không có vẻ tang tóc như trước. Mặt trời thay đổi tất. Tôi chậm rãi đi đến đấy. Dù sao nó cũng chỉ là căn nhà không có người ở, có gì mà sợ. Bất kỳ ngôi nhà nào bỏ hoang sau một thời gian cũng âm thầm và tang tóc. Ngay cả những biệt thự mới. Ở đây người ta có thể cắm trại ban đêm khi trời sáng trăng.
Trong những dịp hè, hẳn là những khách mời đến tắm ở bãi biển này sớm đã đi chơi biển. Toi ngắm nhìn khu vườn bị những cây gai nhỏ xâm chiếm. Hẳn là phải có người đến đây để quét dọn. Một trong những người làm vườn. Tôi đẩy cái cổng hàng rào nhỏ v và đi đến cửa nhà. Nó không được đóng kín. Tôi tin chắc là lần trước tôi đã vặn quả đấm, Jasper gầm gừ và hít hít dướ cánh cửa.
Tôi đẩy nó. Trong nhà tương đối tối. Cũng như lần trước, chẳng có gì thay đổi. Mạng nhện vẫn cứ giăng ở những chiếc dây trên con thuyền mẫu nhỏ. Những cánh cửa dẫn đến buồng chứa đồ, lần này mở. Jasper sủa về phía đó và tôi nghe thấy có tiếng động, con jasper lại càng sủa dữ rồi lao đến buồng chứa đồ. Tôi chạy theo nó, tim đập mạnh. Rồi tôi dừng lại giữa buồng gọi con Jasper.”Jasper, lại đây, đừng có ngốc!” Nó đã tới ngưỡng cửa buồng và sủa dữ dội. Tôi lên tiếng:
- Có ai ở trong ấy không?
Không có trả lời. Tôi cúi xuống con Jasper và nắm lấy vòng cổ nó và nhìn vào đằng sau cánh cửa. Trong một góc buồng có ai đó ngồi tựa lưng vào tường, xét theo cử chỉ co rúm của hắn, hắn còn sợ hãi hơn tôi. Đó là Ben. Hắn cố giấu mình sau một cánh buồm. Tôi bèn lên tiếng.
- Gì thế này? Anh muốn gì?
Hắn nhìn tôi một cách đần độn, miệng hé mở:
- Tôi không biết!
- Im đi, Jasper! – Tôi nói và bịt tay lên mõm nó rồi cởi thắt lưng của tôi ra lồng vào cổ nó làm thành dây buộc nó rồi tôi nói một cách tàn bạo – Ben, anh làm gì ở đây? Anh nên ra khỏi thì hơn. Ông Winter không thích ai vào như thế này.
Hắn đứng lên như con chuột nhút nhát và lấy tay chùi mũi, tay kia để ra sau lưng. Tôi bèn hỏi hắn:
- Ben, anh cầm gì sau lưng?
Ngoan ngoãn như đứa trẻ con, hắn giơ tay cho tôi xem, nó cầm một chiếc cần câu.
- Tôi chẳng làm gì cả! - Hắn nói.
- Chiếc cần câu này của anh à?
- Hở! - Hắn thốt lên.
- Ben này, nếu anh thích, cứ giữ lấy nó. Nhưng lần sau đừng làm thế nữa nhé. Lấy của người khác không thật thà đâu. - Hắn không trả lời, tôi nói tiếp giọng cương quyết – Thôi, lại đây.
Tôi đi sang phòng chính. Ben đi theo tôi. Jasper thôi không sủa nữa, nó ngửi gót Ben. Tôi không muốn chậm lại trong ngôi nhà đó chút nào. Toi vội đi ra ngoài. Ben kéo lê chân đằng sau tôi. Rồi tôi đóng cửa lại. Tôi bảo Ben:
- Anh nên đi về nhà thì hơn.
Hắn ghì chặt cần câu trong tay như một của quý. Hắn ấp úng:
- Bà không bỏ tù tôi chứ?
Tôi thấy hắn sợ run cả người. Hai bàn tay hắn run rẩy và cặp mắt hắn van lơn. Tôi dịu dàng trả lời:
- Tất nhiên là không.
- Tôi chẳng làm gì cả, - Ben nhắc lại, - Tôi chẳng nói với ai. Tôi không muốn vào tù.
Một giọt nước mắt chảy trên bộ mặt bẩn của hắn.
- Không ai bỏ tù anh đâu, Ben. Nhưng không nên trở lại căn nhà nhỏ đó nữa.
- Chỗ kia tôi có thứ này cho bà.
Ben mỉm cười một cách ngốc nghếch rồi dùng ngón tay ra hiệu cho tôi. Tôi đi theo hắn. Hắn cúi xuống rút một viên đá dẹt trong hốc đá. Hòn đã đó chứa một đống vỏ sò hến. Hắn chọn một cái và đưa cho tôi:
- Đây, biếu bà.
- Cám ơn, nó đẹp quá!
Hắn lại mỉm cười và vò tai. Nỗi sợ của hắn đã biến mất.
- Bà có cặp mắt của tiên nữ!
Tôi nhìn cái vỏ sò, hơi sửng sốt, không biết trả lời sao. Hắn nói tiếp:
- Bà không như bà kia.
- Anh nói ai, bà nào?
Hắn lắc đầu. Cặp mắt hắn lại trở lại xa thẳm, hắn để một tay lên mũi:
- Bà ta cao lớn và đen, trông như con rắn. Tôi đã trông thấy bà ta tận mắt ở chỗ này. Ban đêm bà ta đến. Tôi đã trông thấy - Hắn đứng lại, nhìn tôi mãnh liệt, tôi không nói gì, hắn nói tiếp- Một lần tôi đã nhìn vào trong nhà, bà ta nổi giận bảo tôi: “Mày không biết tao, không trông thấy tao ở đây bao giờ. Nếu tao còn bắt được mày nhìn qua cửa sổ nhà tao lần nữa, tao sẽ bỏ tù mày. Mày không thích nhà tù chứ hả? Người ta đối xử độc ác với tù nhân lắm!” Tôi không nói gì. Thưa bà, tôi còn biết nói gì nữa... Bây giờ bà ấy đã đi rồi phải không?
- Tôi không hiểu anh muốn nói gì! – Tôi chậm rãi trả lời - Chẳng ai muốn bỏ tù anh cả. Thôi chào tạm biệt Ben.
Tôi đi về theo hướng con đường mòn, kéo theo con Jasper. Tội nghiệp con người ấy, rõ ràng là hắn gàn dở, hắn không biết hắn nói gì. Rất có thể có người nào đó đã dọa bỏ tù hắn. Maxim đã nói hắn hoàn toàn vô hại. Frank cũng vậy. Có thể người ta đã nói trong gia đình hắn, và cái kỷ niệm đó đã khắc sâu trong hắn như một hình ảnh ác liệt từ hồi hắn còn nhỏ. Chắc là hắn phải có tâm trạng trẻ con đối với tất cả những thiện cảm và ác cảm của hắn. Một ngày nào đó hắn thích người ta một cách vô cớ để rồi hôm sau lại hờn dỗi với người đó. Hắn đã tốt với tôi bởi vì tôi đã bảo hắn cứ giữ lấy chiếc cần câu. Ngày mai nếu tôi gặp hắn, có lẽ hắn không còn nhớ ra tôi nữa. Coi trọng câu nói của một thằng ngốc là kỳ quặc. Tôi nhìn về phía vịnh qua vai. Thủy triều bắt đầu lên và nước nhẹ nhàng lăn tăn cung quanh cái đập. Ben đã biến vào trong những tảng đá, bãi biển lại vắng tanh. Tôi trông thấy ống khói lò sưởi bằng đã của căn nhà kho qua kẽ các cành cây âm thầm. Bỗng nhiên không lý do tôi muốn chạy trốn. Tôi kéo mạnh chiếc thắt lưng dùng làm dây buộc cổ con Jasper và chạy leo lên đến đứt hơi thở, con đường hẹp và dốc trong rừng, không nhìn lại đằng sau. Người ta có tặng tôi toàn bộ các kho vàng trên thế giới tôi cũng chẳng dám quay lại căn nhà nhỏ hoặc đến bãi biển. Như thể có ai đó đang chờ đợi tôi trong khu vườn nhỏ mọc đầy những cây gai dại, ai đó đang chực chờ, tai dỏng lên.
Tôi rất hài lòng thấy mình đã đi đến thảm cỏ và trông thấy ngôi nhà mình an ninh và chắc chắn. Khu rừng đằng sau tôi. Tôi đang định yêu cầu Robert mang trà ra cho tôi ở dưới bóng cây dẻ tây. Tôi nhìn đồng hồ, trời còn sớm hơn tôi tưởng, chưa đến bốn giờ, tôi đợi một lúc. Ở Manderly người ta không có thói quen dùng trà trước bốn rưỡi. Tôi vui lòng thấy Frith vắng nhà. Robert không có nhiều nghi thức trong việc phục vụ trà trong vườn. Lúc tôi đi qua bãi cỏ để đến thềm nhà, tôi chợt chú ý đến một ánh lửa trên một bề mặt kim loại sáng qua đám lá xanh cây sơn lựu ở đầu đường. Tôi lấy tay che măt để nhìn xem là cái gì. Hình như là một chiếc xe ô tô. Khách nào đã đến thăm? Nhưng trong trường hợp đó xe ô tô phải đỗ trước mặt ngôi nhà chứ không nấp trong bụi cây. Tôi tiến lại gần. Phải, đúng là một chiếc xe.
Tôi đã nhìn thấy cánh và mui nó. Lạ thật! Khách có bao giờ đỗ xe ở đây và những người cung cấp hàng đi vào cửa sau phía chuồng ngựa cũ và nhà để xe. Không phải là chiếc xe nhỏ của Frank. Tôi biết xe ấy lắm, nó dài và thấp, loại thể thao. Tôi chẳng biết làm sao. Nếu là khách đến thăm, Robert hẳn đã mời vào trong phòng khách, người ta hẳn đã trông thấy tôi đi qua bãi cỏ. Tôi không muốn chạm trán khách với kiểu ăn mặc của tôi bây giờ. Tôi phải mời khách cùng dùng trà với tôi. Tôi lưỡng lự trên bờ bãi cỏ. Không lý do, có thể là mặt trời đang chiếu vào một miếng kính, tôi ngẩng đầu lên nhìn ngôi nhà và tôi ngạc nhiên thấy cánh cửa sổ của một căn buồng cánh tây mở rộng. Có ai đó ở cửa sổ, một người đàn ông và hắn đã trông thấy tôi bởi vì người đó vội lùi lại và có ai đó đứng đằng sau đưa cánh tay ra khép cánh cửa lại.
Cánh tay đó là của bà Danvers. Tôi nhận ra cánh tay áo màu đen của bà. Có thể là một cuộc sửa chữa nào đó trong nhà. Nhưng kỳ thật, cái kiểu mà người đàn ông nhìn ra ngoài rồi lùi lại ngay lúc thấy tôi và vội đóng cửa lại. Thế rồi chiếc xe giấu đằng sau những cây sơn lựu để trong nhà không trông thấy. Nhưng đó là công việc của bà Danvers, chẳng liên can gì đến tôi. Nếu bà có bạn đến thăm, bà chỉ việc đưa vào cánh tây, tôi chẳng phải quan tâm đến. Tuy nhiên tôi biết là chưa xảy ra như thế bao giờ. Lạ lùng là việc này lại xảy ra vào đúng một ngày Maxim vắng nhà.
Chà! Chẳng việc gì đến tôi. Tôi đi vào phòng quần áo rửa tay để khỏi phải lên gác, sẽ rất khó chịu nếu gặp họ trên cầu thang hoặc bất cứ ở đâu. Tôi nhớ đã để chiếc ao đang đan trong phòng khách nhỏ trước bữa ăn trua và tôi đi qua phòng khách lớn để đến đấy lấy, con Jasper cứ bám lấy tôi. Cánh cửa phòng khách nhỏ mở. Và tôi nhậnthấy tùi đồ đan của tôi đã bị đổi chỗ. Tôi đã để nó trên ghế đi văng và người ta đã đẩy nó vào đàng sau một cái đệm. Có dấu vết của một người trên mặt ghế đi văng, ở chỗ tôi để đồ khâu của tôi. Có ai đó vừa ngồi ở đây và đẩy cái túi của tôi vì bị nó vướng. Chiếc ghế bành của bàn giấy cũng bị xê đi. Hình như bà Danvers tiếp khách trong phòng khách nhỏ lúc không có Maxim và tôi ở nhà. Tôi có một cảm tưởng hơi khó chịu. Thà tôi không biết còn hơn. Jasper đánh hơi chiếc đi văng và vẫy đuôi. Vậy khách không phải là người lạ. Tôi cầm túi đồ của tôi và đi ra. Lúc đó cánh cửa buồng khách lớn mở ra hành lang và tôi nghe có tiếng nói. Tôi lại vội lao vào phòng khách nhỏ, vừa kịp. Người ta không trông thấy tôi. Tôi đợi đằng sau cánh cửa, trừng mắt với con Jasper ở ngưỡng cửa, nó nhìn tôi, lưỡi thè ra và vẫy đuôi. Con quỷ này sắp tố giác tôi, tôi giữ bình tĩnh và nín hơi. Rồi tôi nghe tiếng bà Danvers nói: “Bà ấy hẳn đang ở trong thư viện. Bà đã về rất sớm, tôi không hiểu lý do. Nếu bà ấy ở trong thư viện, anh có thể đi qua phòng trống không bị trông thấy. Đợi một lát tôi xem đã”
Tôi biết là họ nói về tôi. Tôi lại càng cảm thấy khó chịu. Thật là mờ ám, tất cả câu chuyện này! Và tôi không muốn bắt chợt bà Danvers trong lúc sai lầm. Rồi con Jasper quay nhanh đầu về phía phòng khách và tiến vào đấy vừa đi vừa vẫy đuôi.
- À, ôn con đây rồi! - Một giọng đàn ông nói và tôi nghe tiếng con Jasper sủa rất vui vẻ.
Tôi thất vọng nhìn xung quanh tìm một chỗ trốn. Tất nhiên là không có. Rồi tôi nghe có tiếng bước chân rất gần và người đàn ông bước vào phòng. Người đó không trông thấy tôi ngay, bởi vì tôi đứng đằng sau cánh cửa, nhưng Jasper lao đến tôi và tiếp tục tiếng sủa vui mừng.
Lập tức người đàn ông quay nhanh lại và phát hiện ra tôi. Tôi chưa bao giờ trông thấy một người có vẻ sững sờ như thế. Tôi có thể là kẻ trộm cong hắn là chủ nhà. Cuối cùng hắn nói, và nhìn tôi từ đầu đến chân.
- Xin lỗi!
Đó là một thanh niên rất hoạt bát, khá đẹp theo kiểu bóng bẩy và sạm nắng. Anh ta có cặp mắt xanh và láng bóng mà người ta thường thấy ở những người uống rượu và trác táng. Bộ tóc anh ta hung giống như màu da. Anh ta có vẻ như đang phát phì và trong vài năm nữa cái gáy sẽ là cái vành tròn cung quanh cổ áo. Cái miệng tố cáo anh, nó quá dịu và màu hồng. Tôi đứng cách xa mà cũng ngửi thấy mùi whisky. Hắn mỉm cười, kiểu cười với tất cả:
- Tôi mong là không làm bà phải sợ hãi.
Tôi từ sau cánh cửa bước ra, tôi cảm thấy mình ngu ngốc quá.
- Tất nhiên là không. Tôi nghe thấy có tiếng nói mà không biết là ai. Buổi trưa nay tôi không chờ người khách nào.
- Về phần tôi, - hắn có vẻ thân mật, - Tôi không hài lòng tí nào lại gặp bà trong trường hợp như thế này. Mong rằng bà sẽ tha lỗi cho tôi. Tôi vừa đến để thăm bà Danvers, một người bạn thân cũ của tôi.
- Nhưng xin cứ tự nhiên – tôi nói - Tốt thôi!
- Thế mà bà Danvers rất sợ quấy nhiễu bà.
- Ồ, có gì đâu! – Tôi nói!
Tôi nhìn con Jasper đang vui vẻ nhảy nhót xung quanh người đàn ông.
- Con quỷ con này, thế mà nó không quên tôi, - hắn nói, - Nó đã trở thành con vật rất xinh. Lần gặp trước đây nó chỉ như đứa trẻ mới đẻ. Nhưng nó mập quá, cần phải tập luyện nhiều vào.
- Tôi vừa đưa nó đi chơi về.
- Thật vậy à? Bà thể thao quá nhỉ?
Hắn tiếp tục vuốt ve con Jasper và mỉm cười thân mật với tôi. Rồi hắn rút hộp thuốc lá ra mời tôi:
- Mời bà dùng một điếu.
- Tôi không hút thuốc.
- Thật vậy à?
Hắn rút một điếu và chẳng xin phép, hắn châm một điếu. Tôi không bao giờ để ý đến vấn đề ấy, nhưng có vẻ hơi kỳ đối với tôi. ĐÚng là rất … mất dạy…
- Lão Max có khỏe không?
Giọng nói của hắn làm tôi kinh ngạc, hắn có vẻ quen biết Maxim lắm. Nghe gọi Maxim là Max thật kỳ. Chẳng ai gọi chàng như thế.
- Nhà tôi rất khoẻ, cảm ơn. Anh ấy đi Luân Đôn.
- Để cô vợ trẻ ở nhà một mình? Như vậy không tốt đâu! Không sợ người ta nẫng mất à?
Hắn cười toét miệng. Kiểu cười của hắn tôi không thích, có vẻ như hỗn xược. Cả hắn nữa, tôi cũng không ưa. Lúc đó bà Danvers bước vào phòng. Bà quay cặp mắt nhìn tôi và tôi cảm thấy giá lạnh. Tôi nghĩ có lẽ bà ta ghét mình lắm. Gã đàn ông nói:
- Danny đây rồi! Mọi thận trọng của chị đều vứt đi. Bà chủ nhà nấp sau cánh cửa.
Gã lại toét miệng cười. Bà Danvers không nói gì, bà tiếp tục nhìn tôi. Gã đàn ông lại nói:
- Thế nào! Không giới thiệu đi à để tôi có được nghĩa vụ với cô vợ trẻ.
- Thưa bà, tôi xin giới thiệu đây là ông Fawell! – Bà Danvers miễn cưỡng nói, tôi thấy như thế.
- Xin hân hạnh! – Tôi cố gắng làm ra vẻ lễ phép.
Gã có vẻ thích thú và quay lại bà Danvers, nhưng tôi thấy bà đưa mắt cảnh cáo gã. Tôi cảm thấy rất khó chịu. Tình hình đó là giả tạo, lẽ ra nó không được xẩy ra.
- Bây giờ tôi cần phải ra đi, - gã nói, - Mời bà ra xem chiếc xe của tôi.
Gã vẫn nói với giọng thân mật hơi xấc láo. Tôi không muốn ra thăm xe gã chút nào. Tôi rất bối rối.
- Mời bà ra. – Gã nói tiếp, - Đó là một chiếc xe thượng hảo hạng. Tốc độ nhanh hơn bất cứ xe nào mà lão Max biết từ trước đến nay.
Tôi không tìm được lý do để từ chối. Tất cả đều có vẻ phi lý và gượng ép. Và tại sao bà Danvers lại nhìn tôi với một vẻ như muốn nghiền nát tôi ra thế kia?
- Xe để đâu? – Tôi hỏi một cách yếu ớt.
- Đằng sau chỗ đường rẽ. Tôi đã để nó ở đấy vì sợ phiền bà. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ bà đang nghỉ sau bữa ăn trưa… Có lẽ tôi để quên chiếc mũ cát két của tôi trong xe, - gã nói thêm vào và vờ đưa mắt tìm nó trong phòng trống. - Vả lại tôi cũng không vào bằng lối này. Tôi đã luồn ra phía sau và đã bắt chợt được Danny trong hang ổ - Chị cũng ra xem xe chứ? – Gã nói thêm với bà Danvers, bà ta đang lưỡng lự và liếc mắt nhìn tôi.
- Không, - Bà nói, - lúc này tôi chưa ra được. Chào ông Jack.
Gã cầm lấy tay bà và thân mật bắt tay.
- Tạm biệt Danny, chịu khó bồi dưỡng vào. Chị cũng đã biết tìm tôi ở đâu rồi. Được gặp lại chị là một hạnh phúc lớn cho tôi.
Gã bước ra phía đường đi, Jasper theo gót gã. Tôi chậm rãi đi theo, trong lòng rất bực bội.
- Ngôi nhà cổ Manderley, - gã nói và nhìn lên các cửa kính, - Chả thấy có gì thay đổi nhiều. Danny phải trong nom đến nó lắm. Một người đàn bà kỳ lạ, phải không?
- Bà ấy rất có khả năng.
- Và bà thấy tất cả ở đây như thế nào? Bị chôn ở đây bà vui lòng chứ?
- Tôi rất thích Manderley! – Tôi trả lời hơi khô khan.
- Bà ở miền nam nước Pháp phải không? Mã đã gặp được bà lúc nào? Ở Monte Carlo phải không? Tôi biết rất rõ Monte Carlo.
Chúng tôi đi tới chỗ chiếc xe. Một xe hòm thể thao mầu xanh rất xứng với chủ nó.
- Bà thấy thế nào? – Gã hỏi tôi.
- Rất đẹp, - Tôi lịch sự trả lời.
- Bà tiễn tôi ra đến tận hàng rào chứ?
- Không, không, xin lỗi. Tôi mệt lắm.
- Bà cho là không hợp lý đối với bà chủ Manderley lại giao du với một gã như tôi, phải không? – Gã nói và lắc đầu nhìn tôi cười.
- Không, không, - Tôi đỏ mặt trả lời, - không đúng thế.
Gã tiếp tục nhìn tôi với cặp mắt đùa nghịch và khó chịu. Tôi có cảm tưởng tôi là một cô gái quán rượu.
- Chà! Không nên quyến rũ người vợ mới cưới, phải không Jasper? Như vậy không tốt đâu. – Gã cầm lấy mũ cát két và đôi găngtay lái xe to tướng. Gã vứt mẩu thuốc lá xuống đường và giơ tay ra nói – Xin chào tạm biệt. Được gặp bà tôi rất thích.
- Xin chào. – Tôi nói.
- Thế này nhé! – Gã nói vẻ lơ đãng. - Sẽ là rất độ lượng và rất thể thao về phần bà nếu bà không nói với Max về cuộc đến thăm của tôi. Tôi cho là Max không thích tôi lắm, không hiểu tại sao. Và như vậy có thể làm phiền cho Danny.
- Được, - Tôi trả lời vụng về, - được, tôi hiểu rồi.
- Bà rất có tinh thần thể thao. Vậy là bà không thay đổi ý kiến và không chơi tôi một vố chứ? Vậy xin chào tạm biệt. Có thể một ngày nào đó tôi lại sẽ đến thăm bà, Jasper, xuống đi, của quỷ, mày làm bẩn mất đệm xe của tao rồi. Dù sao cũng rất không tốt khi Max di Luân Đôn để cô vợ lại một mình như thế này.
- Tôi không sợ phải ở một mình.
- Thật hả, thế thì kỳ thật đấy! Bà phải thấy như thế là không tốt đâu. Hoàn toàn là trái với tự nhiên. Bà đã thành hôn bao nhiêu lâu rồi? Ba tháng phải không?
- Gần như thế.
- A! Tôi rất muốn có một người vợ mới cưới ba tháng đợi tôi ở nhà! Tôi là một thằng độc thân tội nghiệp.
Gã lại cười và kéo sụp mũ xuống, và nói thêm: “Chúc sức khoẻ!”, rồi chiếc xe lao trên đường, con Jasper đưa mắt nhìn theo, hai tai cụp xuống, đuôi ở giữa hai cẳng chân.
- Jasper, - Tôi nói - đừng có mà ngốc!
Tôi chậm rãi trở về nhà. Bà Danvers đã biến mất. Tôi rung chuông trong phòng trống. Tôi đợi năm phút, không thấy gì. Tôi lại rung chuông lần nữa. Cuối cùng Alice đến, vẻ không bằng lòng. Chị ta hỏi:
- Bà gọi ạ?
- Phải, chị Alice, Robert không có đấy à? Tôi muốn yêu cầu anh ây mang trà ra dưới bóng cây dẻ tây cho tôi.
- Anh Robert đi ra bưu điện từ buổi trưa, chưa thấy về. Bà Danvers đã bảo với anh ta là bà sẽ trở về rất chậm để dùng trà. Bác Frith cũng đi vắng rồi. Nếu bà muốn dùng trà ngay, tôi xin phục vụ, nhưng tôi thấy là chưa đến bốn giờ rưỡi.
- Ồ, Alice, chẳng sao cả. Tôi sẽ đợi Robert về.
Tôi có cảm tưởng là từ khi Maxim ra đi, tất cả đều trái khuáy, chưa bao giờ Frith và Robert cùng đi vắng một lúc. Hôm nay là ngày ra ngoài của bác Frith. Bà Danvers đã sai Robert ra bưu điện. người ta cho là tôi đi chơi lâu mới về. Gã Fawell ấy đã chọn đúng lúc đểđến thăm bà Danvers. Hay thật. Trong đó có vấn đề gì không đúng mức, tôi tin là thế. Thêm nữa, gã lại còn dặn tôi không nói gì với Maxim. Tất cả đều rất khó chịu. Tôi không muốn gây khó khăn cho bà Danvers và khêu lên một câu chuyện ầm ĩ. Nhất là tôi không muốn làm phiền lòng Maxim.
Tôi tự hỏi tên Fawell ấy là ai. Gã gọi Maxim là Max. Chẳng có ai gọi chàng là Max cả. Tôi đã trông thấy tên đó viết trên trang lót của một cuốn sách. Tôi nghĩ rằng chỉ độc nhất có một người gọi chàng như vậy.
Trong khi tôi đang lưỡng lự trong phòng trống, không biết có nên ra lệnh phục vụ trà hay chưa, không biết làm thế nào, một ý nghĩ đột nhiên thoáng qua trong óc tôi, bà Danvers có thể là bất lương, âm mưu vấn đề gì sau lưng Maxim, và vì tôi về sớm hơn họ tưởng nên hôm nay tôi đã bắt gặp họ, bà Danvers và gã đàn ông ấy, một kẻ đồng loã muốn che giấu vấn đề đã làm ra vẻ một người thân trong gia đình, đề nghị tôi không nói gì với Maxim. Nhưng nếu gã đàn ông ấy là một tên trộm và bà Danvers đồng tình? Trong cánh nhà phía tây có nhiều đồ quý. Đột nhiên tôi cảm thấy có một xung lực thúc đẩy tôi, mặc dù hơi sợ hãi, tôi trèo ngay lên cánh tây và tự mình đi kiểm soát các phòng.
Robert còn chưa về. Tôi còn đủ thời gian trước bữa trầ. Toi lưỡng lự, ngẩng đầu nhìn lên hành lang. Ngôi nhà lặng lẽ và bình thản. Bọn gia nhân, tất cả đều ở trong buồng của họ, đằng sau bếp, con Jasper đang liếm láp đĩa thức ăn của nó dưới chân cầu thang. Tôi đi lên, tim đập hồi hộp.
Rebecca (Tiếng Việt) Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier Rebecca (Tiếng Việt)