Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1938: Đi Phòng Của Lãnh Đạo Thành Phố!
ảnh yến hội.
Vào đương nhiên là Tạ Tuệ Lan.
Vợ Đổng Học Bân vừa có mặt, lập tức gây sóng gió.
Người đang ngồi không ai gặp qua vợ Đổng bí thư là cái dạng gì, nhưng đều đoán qua, ví dụ như Đổng bí thư lớn lên bình thường, vợ có thể cũng lớn lên không đẹp như vậy, hẳn là loại bà chủ gia đình rất hiền lành, hoặc là có người suy đoán Đổng bí thư tuổi còn trẻ thì cấp bậc cao như thế, tìm một người vợ khẳng định sẽ không khó coi, hẳn là rất đẹp, nhưng mà sau khi thấy vợ Đổng bí thư, ai cũng không ngờ rằng đối phương quá đẹp, cái này quả thật là khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa nhìn qua vợ của Đổng bí thư sao hình như lớn hơn không ít tuổi so với Đổng bí thư hả?
Không phù hợp!
Hai người ngồi cùng một chỗ quá không phù hợp!
Tuổi tác cũng tốt, khí chất cũng tốt, tướng mạo cũng tốt, hai vợ chồng này nếu như đi ở trên đường cái, ai cũng không có khả năng liên tưởng đến hai người là vợ chồng!
Người của bàn lãnh đạo lúc này cũng rất kinh ngạc.
Đổng Học Bân bắt đầu giới thiệu, "Đây là vợ tôi, Tạ Tuệ Lan."
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói với mấy người cán bộ: "Xin lỗi, đã tới chậm chút." Nói xong, thì cầm lấy ly rượu phía trước của Đổng Học Bân, "Tôi tự phạt một ly, ha ha."
"Không cần." Phu nhân của Trương Đông Phương thoáng cái ngăn cản, "Là chúng tôi tới sớm, em vừa xuống máy bay chạy tới, có thể tới sớm mới là lạ, không cần uống, rượu này mạnh lắm không dễ uống đâu."
"Đúng vậy Đổng phu nhân." Mạnh Hàn Mai nói.
Thường Lâm cười nói: "Cô đừng uống, nếu không Đổng bí thư sẽ tìm chúng tôi tính sổ, ha ha."
Ai dám cho vợ của bí thư huyện uỷ phạt rượu a, nhất là bữa cơm này còn do người ta làm chủ.
Tạ Tuệ Lan cuối cùng vẫn là đem cái ly buông xuống, nhìn về phía Đổng Học Bân, "Không giới thiệu cho em một chút?"
"Thiếu chút nữa đã quên." Đổng Học Bân mới nói: "Đây là Trương Đông Phương Trương huyện trưởng và phu nhân, đây là Ngụy Chí Hiên Ngụy bí thư..."
Tạ Tuệ Lan lần lượt cười bắt chuyện với bọn họ, rốt cuộc nhận thức. Sau khi xong, Tạ Tuệ Lan nói: "Vậy chúng ta động đũa đi, ha ha, nếu không dùng bữa sẽ nguội hết." Vẻ cường thế bên trong lộ ra, vốn là lời kịch của Đổng Học Bân, cô ấy lại đoạt.
Bất quá phu thê nhất thể mà, cũng không có việc gì.
Mọi người lúc này mới ăn đồ ăn, nói cười lập tức rộ lên.
Phu nhân của Trương Đông Phương tựa như đặc biệt thích Tạ Tuệ Lan, sau khi ăn hai ngụm thì cầm tay của Tạ Tuệ Lan."Đệ muội năm nay bao nhiêu?"
Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: "Ba mươi mốt."
Vốn tưởng rằng Tạ Tuệ Lan là do già trước tuổi, cho nên phu nhân của Trương Đông Phương mới hỏi một câu, dù sao Đổng Học Bân mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, bà ấy cảm thấy Tạ Tuệ Lan hẳn là cùng tuổi với Đổng Học Bân, kém thì cũng một hai tuổi. Không ngờ rằng Tạ Tuệ Lan thật đúng là hơn ba mươi, lớn hơn bốn năm so với Đổng Học Bân. Tại thành phố lớn, loại tình huống này không thấy nhiều lắm, nhưng không hiếm thấy, nhưng ở huyện Tiêu Lân, ảnh hưởng của quan niệm truyền thống vẫn là tương đối sâu, đừng nói lớn hơn năm tuổi. Cũng là bên gái mà lớn hơn bên trai mấy tháng có đôi khi người trong nhà đều không tiếp thụ được.
"Đệ muội là làm công tác gì?" Phu nhân của phó bí thư huyện ủy Ngụy Chí Hiên cũng tò mò hỏi một tiếng, phu nhân xã giao là như thế, có chút nói chỉ có thể các nàng tiện hỏi, những người khác không dễ hỏi.
Tạ Tuệ Lan cười nói: "Tôi cũng là nhân viên công vụ."
"Ơ? Nhậm chức ở đâu thế?" Ngụy phu nhân lại hỏi.
"Tại Giang Nam đầu kia." Tạ Tuệ Lan cũng không có nói chi tiết.
Phu nhân của Trương Đông Phương ồ một tiếng."Thật là xa, hai em vẫn đều ở riêng? Sao không cho Đổng bí thư điều động cho em đến đây hả?"
Trương Đông Phương cũng không nói chuyện, buổi chiều ông đã nói cái này.
Tạ Tuệ Lan nói: "Trên cơ bản vẫn ở riêng, lúc em ở kinh thành hắn ở cơ sở. Lúc em đến địa phương hắn lại ở kinh thành, một năm cũng không thấy mặt được vài lần. Ha ha, điều động à, em tạm thời không tới được bên này, tình huống công tác của em bên kia tương đối phức tạp, không đi được."
Trương phu nhân yêu thương nói: "Nếu không để cho lão Trương hỗ trợ hỏi một chút? Đứa nhỏ của hai em mới sinh? Em mang theo à? Không thể để bên cạnh không cha."
Tạ Tuệ Lan ứng phó vài câu, sau đó liếc mắt nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân không nhìn cô ấy, không phải hắn có ý định gạt, mọi người trước đó cho rằng Tạ Tuệ Lan cấp bậc khẳng định không cao hơn Đổng Học Bân, dù sao tuổi của Tuệ Lan cũng tương đối mà nói là quá trẻ tuổi, cho nên mới lần lượt có cái hiểu lầm này của Trương Đông Phương và phu nhân của ông, nhưng Đổng Học Bân cũng không giải thích cái gì, biết thì sẽ biết, không biết thì không biết, cái này không sao cả, Đổng Học Bân đang ăn rất ngon.
Mấy người phu nhân trò chuyện cùng một chỗ.
Đổng Học Bân và Ngụy Chí Hiên Tôn Trường Trí mấy người bọn họ lãnh đạo cũng trò chuyện cùng nhau.
Đương nhiên, vô luận đề tài nào cũng đều là quay chung quanh Tạ Tuệ Lan, nhân viên công vụ và người nhà phía dưới đang ăn cũng như vậy, không có biện pháp, phu nhân của Đổng bí thư thật sự làm nổi quá kinh diễm, là phu nhân của người đứng đầu, tự nhiên khiến cho không ít nghị luận và trọng tâm câu chuyện.
"Quá đẹp."
"Đổng bí thư lợi hại."
"Đúng vậy, phu nhân đẹp như thế đưa đi đâu đều rạng rỡ mặt mày."
"Ài, nhìn bà vợ nhà tôi, tâm chết đều có, người so với người... Không thể so được."
"Đổng phu nhân khí chất cũng tốt, anh xem lời nói cử chỉ của người ta, kém nhất cũng là phong phạm của một cán bộ cấp phó xử."
Người của vài bàn xa xa đều len lén nói, thỉnh thoảng thấy nhìn phu nhân của Đổng bí thư, mỗi người đều rất cảm khái.
Đổng Học Bân đang ăn cũng đem biểu tình của mọi người thu vào mắt, biết Tuệ Lan lại tranh mặt mũi cho mình, trong lòng cũng là rất đắc ý, khuôn mặt đẹp của vợ là một việc vô cùng kiêu ngạo của Đổng Học Bân, nếu không cũng sẽ không có lúc trước vừa nhìn thấy cô giáo đại học của mình thì vội vàng lấy ra bóp tiền cho cô giáo Tương xem ảnh chụp của Tuệ Lan, hắn trong lòng đắc ý lắm.
Năm phút đồng hồ sau.
Tạ Tuệ Lan mới rút thân ra, huých Đổng Học Bân một chút, sau đó quay lại mọi người nói: "Tôi với chồng tôi rời đi một chút, một lát sẽ trở lại."
Đổng Học Bân cũng chỉ đành theo ra ngoài.
Mọi người tự nhiên sẽ không nói cái gì.
Bên ngoài, Đổng Học Bân hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Tuệ Lan chỉ chỉ bên cạnh, cười nói: "Đi thôi, theo em đi bàn của thành phố ngồi, em cũng đi nửa ngày rồi, người ta còn chờ em, dù sao bí thư thị ủy người ta đều đến, cố ý đón gió cho em, người của thành phố Hạ Hưng tất cả cũng đều ở phòng kia, em không quay về không thích hợp."
Đổng Học Bân nhíu mày nói: "Anh cũng đi hả?"
"Anh sao không thể đi?" Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn.
Đổng Học Bân nói: "Em không biết, quan hệ của anh cùng thành phố không tốt, bằng không em đi đi, anh lười thấy thấy bọn họ, phiền."
Tạ Tuệ Lan nói: "Quan hệ của anh cùng lãnh đạo thành phố tốt được lúc nào hả? Ha ha, Tạ tỷ anh đều quen rồi, đi thôi ông xã nhỏ của em, chuyện của các người ở bên cạnh mở khánh công yến thành phố người ta biết, anh không đi không thích hợp, huống hồ em cũng phải giới thiệu cho bọn họ một chút, nếu không hình như cho rằng chúng ta cố ý lừa gạt."
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ