Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1929: Dạ Hội Hấp Dẫn!
uổi tối.
Trời dần dần đen.
Nhìn thời gian, đã là bảy giờ.
Nói cách khác ảo thuật của Đổng Học Bân chiếm dụng hơn hai mươi phút thời gian của sân khấu, dạ hội bình thường, đừng nói hát khiêu vũ và ảo thuật tiết mục, cho dù là tiểu phẩm trên cơ bản cũng không có hơn hai mươi phút, tối đa cũng là hơn mười phút mà thôi, quá dài thì có vẻ chán, nhưng Đổng Học Bân biểu diễn thời gian dài như vậy, mọi người lại không cảm thấy kéo dài một chút nào, thậm chí ngay cả quan niệm thời gian cũng không có, tập trung tinh thần cảm giác mới không được bao lâu thì ảo thuật kết thúc, rất nhiều người đều còn muốn xem.
"Đổng bí thư!"
"Làm thêm một cái đi!"
"Đúng vậy! Làm thêm một cái đi!"
Đổng Học Bân đều đã đi xuống dưới, nghe vậy cũng cười, cầm lấy micro nói: "Chúng tôi cũng không có diễn tiếp, cảm ơn mọi người ủng hộ, phía sau còn có tiết mục hấp dẫn hơn." Nói xong thì đem micro giao cho nhân viên công tác, tự mình từ đài chủ tịch đi ra hậu trường.
"Sau đây là tiết mục biểu diễn ca vũ do đoàn ca vũ tổng chính mang đến, 《 Xuân Phong 》, mọi người hoan nghênh!" Nữ MC giới thiệu tiết mục sau.
"Hả?"
"Đoàn ca vũ tổng chính?"
"Không thể nào? Đoàn nghệ thuật đỉnh đỉnh đại danh như thế cũng tới?"
"Các người mới biết được hả? Tin tức ngày hôm qua của huyện Tiêu Lân các người không xem sao?"
Phần lớn người đều xem qua tin tức đã biết, nhưng còn có một ít người không rõ ràng, đây chính là một đoàn thể quan trọng, có thể nói là uy danh hiển hách, lực chú ý của mọi người cũng miễn cưỡng từ biểu diễn ảo thuật đặc sắc vừa rồi rút ra, nhìn lên tới trên đài.
Phía sau.
Đổng Học Bân đã đứng ở hậu trường.
Tôn đạo diễn cũng không có đi chỉ huy camera, đi tới, cười ha ha, "Học Bân, cậu thật là được, biểu diễn quá đặc sắc."
Đổng Học Bân cười nói: "Lâm thời nghĩ ra. Không ngờ rằng hiệu quả cũng không tệ lắm."
"Đâu chỉ là không tệ, chúng tôi ở hậu trường đều phải sửng sốt." Tôn đạo diễn nói: "Được rồi, ảo thuật của cậu là làm sao vậy hả?"
Đổng Học Bân nói: "Thì làm như vậy đó."
Tôn đạo diễn buồn bực nói: "Ảo thuật đều phải dùng đạo cụ, phải bố trí sớm, cậu lúc trước nói muốn ngẫu hứng biểu diễn không cần bố trí, tôi còn tưởng rằng cậu chỉ là muốn biểu diễn ảo thuật gần cảnh một chút, đoán bài, biến ra quả bóng nhỏ, ai ngờ cậu lại làm ảo thuật lớn như thế, cậu bố trí như thế nào?" Dừng một chút. Tôn đạo diễn nói: "Sai, cậu căn bản là không bố trí, tôi vẫn đều chỉ huy ở hiện trường bên này. Không nhìn thấy cậu đến đây, chuyện tình của cậu bên kia còn bận rộn như vậy, sao có thời gian tới đài chủ tịch và núi giả bên kia bố trí?"
Đổng Học Bân chớp mắt nói: "Ảo thuật mà, khẳng định là không thể làm cho người ta biết được, ngài cũng đừng hỏi Tôn đạo diễn. Hỏi tôi cũng không thể nói, ha ha."
Tôn đạo diễn khí khổ, "Cậu cái này quá nghẹn người."
Làm một người đạo diễn sân khấu kinh nghiệm cực kỳ phong phú, Tôn đạo diễn cũng đạo diễn qua nhiều biểu diễn ảo thuật, trên cơ bản đại đa số nguyên tắc bên trong của ảo thuật ông đều rõ ràng, ông biết trong ảo thuật gia cũng có quy tắc bất thành văn. Rất nhiều thứ cũng không thể tiết lộ cho người ngoài, nhưng Tôn đạo diễn là đạo diễn, cậu muốn làm ảo thuật. Muốn ở bên kia sân khấu động tay động chân, đây đều là phải chào hỏi cùng Tôn đạo diễn, hơn nữa rất nhiều thứ cũng có tập luyện xét duyệt, đại đa số bí mật thật ra đã sớm bại lộ, Tôn đạo diễn không xa lạ. Chỉ riêng lần này thấy ảo thuật của Đổng Học Bân, Tôn đạo diễn thật có chút kinh vì thiên nhân. Không chỉ không thấy Đổng Học Bân làm sao chuẩn bị bố trí, không thấy được đạo cụ ảo thuật, thậm chí ngay cả một chút manh mối của ảo thuật cũng không có phát hiện, thật là thần.
"Học Bân." Trần Oánh đã trang điểm xong, cười đi tới.
Đổng Học Bân phất tay bắt chuyện một chút, "Bạn học cũ, ngày hôm nay thật xinh đẹp nha."
Trần Oánh cười ha hả nói: "Có đẹp cũng không so được với trò ảo thuật của cậu, tôi thấy mà đều nhảy dựng lên, một đợt tiếp một đợt, có mạo hiểm có vui cười, có thể nói hoàn mỹ."
Đổng Học Bân nói: "Được rồi, đừng tâng bốc tôi."
Lúc này, Chu Tự Quốc lão sư cũng đến đây, "Quả thật diễn rất đẹp, thật sự là chân nhân bất lộ tướng, ha ha, diễn rất hay."
Có thể được Chu lão sư khẳng định, Đổng Học Bân cũng là rất vừa mừng vừa sợ của, Chu Tự Quốc cũng là ngôi sao, nhưng thân phận lại không chỉ là ngôi sao, ví dụ như Trần Oánh, ví dụ như Lưu Hàn, ví dụ như Lý Manh Manh, người hâm mộ và nhân khí của mỗi người thật ra đều cao hơn so với Chu Tự Quốc, hiện tại dù sao cũng là thời đại của người tuổi trẻ, là thời đại của nhạc trẻ được yêu thích, tại số lượng nhân khí và người hâm mộ Chu Tự Quốc hiển nhiên ngay cả một phần ba của bọn họ cũng không bằng, nhưng mà nếu như luận địa vị và tư cách bối phận, Trần Oánh Lưu Hàn bọn họ cộng lại cũng không bì nổi Chu Tự Quốc, trên trình tự và trên trình độ nghệ thuật không quá như nhau, Lưu Hàn là có nhân khí, nhưng có thế nào cũng chỉ là một ngôi sao ca nhạc, vĩnh viễn cũng không thể thành nghệ thuật gia.
Bên kia, mấy người người nước ngoài cũng đứng ở xung quanh.
Vị mỹ nữ ca sĩ ngoại quốc Amy ríu ra ríu rít nói một tràn tiếng Anh với Đổng Học Bân, tay trống của nhóm nhạc SS cũng rất kích động, thầm thì nói một đống lớn.
"%¥#@!"
"%###@@!"
Đổng Học Bân lập tức cười nói: "Thank! Thank!"
Cuối cùng, Amy giơ ngón tay cái lên với Đổng Học Bân, làm ra một biểu tình rất bội phục.
Tôn đạo diễn rất ngoài ý muốn, nói khẽ với Đổng Học Bân nói: "Cậu còn hiểu tiếng Anh à? Trước đó sao không nghe cậu nói qua?"
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, lặng lẽ nói: "Tôi làm gì nghe hiểu được, phỏng chừng là khen tôi, tôi cảm ơn thôi, tôi cũng chỉ biết nói vài câu tiếng Anh như thế."
Tôn đạo diễn: "..."
Trần Oánh nghe được, bật cười.
Đổng Học Bân khoát tay chặn lại, "Tôi đi đây, bên ngoài còn không ít xã giao."
Tôn đạo diễn nói: "Sau này cậu nếu như không làm nhân viên công vụ, nhớ tìm tôi, cậu nếu như đi đi biểu diễn ảo thuật, tuyệt đối là một siêu sao, cái này tôi có thể cam đoan với cậu." Lời này nói như là nói giỡn, nhưng trong giọng nói lại có cảm giác rất nghiêm túc.
Đổng Học Bân cười nói: "Đừng, tôi vẫn là thành thật phục vụ cho nhân dân."
Tôn đạo diễn nghe vậy, nở nụ cười, cũng sẽ không nói cái gì nữa, nhanh chóng mang tai nghe đi chỉ huy hiện trường, địa điểm chỉ huy tương đối đơn sơ, trong một cái lều ngay tại hậu trường, cũng không khác biệt gì so với như ở đài truyền hình, chỉ chốc lát sau trong phòng liền truyền đến âm thanh của Tôn đạo diễn, "Máy quay số 3, đừng quay xa nữa, đặc tả đi!"
Đổng Học Bân cũng từ phía sau đi ra bên hông, thoáng cúi lưng, sợ bị màn ảnh quay trúng, bước nhanh đi tới chỗ ngồi được đánh số 4, nơi này là khu vực của nhà đầu tư, chung quanh đều là ông chủ hoặc người phụ trách chủ yếu của công ty ngày hôm qua và ngày hôm nay tới, đại khái có ba trăm người, Đổng Học Bân sở dĩ ngồi đến đây không có ngồi vào hàng ghế đầu cùng lãnh đạo cán bộ, là bởi vì mục đích của lễ văn hóa chiêu thương lần này cũng là chiêu thương dẫn tư, đây mới là căn bản, mới là chủ đề, mới là việc Đổng Học Bân cần làm, cho nên trọng điểm của hắn tự nhiên cũng đặt ở trên người nhà đầu tư, chứ không phải là cái gọi là lãnh đạo, mấy cái này đều là ảo, cho dù người khác coi trọng quan hệ cùng lãnh đạo cảm thấy lúc này hẳn nên đi hàng ghế đầu, nhưng Đổng Học Bân lại không quan tâm, hắn phân rất rõ ràng.
"Ồ, Đổng bí thư tới."
"Ha ha, Đổng huynh đệ, vừa rồi quá lợi hại."
"Ảo thuật như thế nào vậy, ngài nhanh tiết lộ cho chúng tôi đi."
Trước đó Đổng Học Bân tại lúc rất nhiều người xuống máy bay đã liên lạc tình cảm với bọn họ, ở chung không tồi, sau khi biểu diễn ảo thuật rõ ràng có thể phát hiện thái độ của mọi người đối với Đổng Học Bân càng nhiệt tình và cảm thấy hứng thú, đều rất có dục vọng nói chuyện với hắn.
Đây là nhân cách mị lực của anh em!
Đổng Học Bân tự mình trong lòng nói một câu, cũng trò chuyện với mọi người, vì không ảnh hưởng người khác, âm thanh cũng đều giảm rất thấp.
Trương Đông Phương có thể là đi phòng vệ sinh, vừa trở về, vừa nhìn Đổng Học Bân đã ở nhà đầu tư bên này, cho hắn một ánh mắt, Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng đã cho đi một ánh mắt. Trương Đông Phương gật đầu, trực tiếp đi hàng ghế đầu bồi lãnh đạo cán bộ. Nếu Đổng Học Bân đến, cũng không cần phải người đứng đầu người đứng thứ hai đều cùng nhau, hơn nữa Đổng Học Bân làm việc Trương Đông Phương rất yên tâm, hơn nữa hắn và nhà đầu tư ở chung còn tốt hơn so với mình, thẳng thắn đem bên này giao cho Đổng Học Bân, mình đi chỗ đó xã giao.
Biểu diễn ca vũ kết thúc.
Hơn mười người của đoàn ca vũ tổng chính đều đi xuống.
Cái tiết mục này tuy rằng không đặc sắc bằng ảo thuật của Đổng Học Bân, nhưng mọi người vẫn là dành cho tiếng vỗ tay rất lớn, không vì cái khác, chỉ vì cái tên đoàn ca vũ tổng chính thì tiếng vỗ tay này cũng là đáng giá, có thể tận mắt thấy bọn họ biểu diễn, rất nhiều người đều có chút vinh hạnh.
"Sau đó là ai?"
"Quá mong đợi."
"A! Trần Oánh đi ra!"
"Là Trần Oánh! Trần Oánh tôi yêu em!"
Trần Oánh lên sân khấu, vừa đi trên sân khấu trong nháy mắt, hiện trường một mảnh la hét, đây chính là đãi ngộ Trương Đông Phương Đổng Học Bân trước đó lên sân khấu cũng không có.
Âm nhạc vang lên.
Trần Oánh hát một bài nhạc của cô ấy, tên là《Phóng Phi》.
Bình tĩnh mà xem xét, giai điệu của bài hát này còn có thể, nhưng ca từ không có đặc điểm gì, không có lực lượng, giọng của Trần Oánh cũng không phải đặc biệt, giọng cao cũng hơi kém một chút, cũng khó trách bài hát của cô ấy không được thu hút, nhưng dù sao Trần Oánh chỉ là một diễn viên điện ảnh và truyền hình, cô ấy dựa vào là hành động, diễn chính là phim truyền hình và điện ảnh, đây mới là sự nghiệp của cô ấy lĩnh vực là cô ấy am hiểu, không phải đi con đường âm nhạc, lại càng không được đào tạo bởi học viện âm nhạc chuyên nghiệp gì, cho nên có thể như vậy đã rất không tồi, ít nhất ai cũng không thể nói bài nhạc này không dễ nghe.
Bài hát kết thúc.
Trần Oánh cười cúi đầu.
Phía dưới nhất thời bộc phát ra tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt và tiếng thét chói tai, trong đám người cũng có người giơ lên bảng huỳnh quang, đánh chữ Trần Oánh, dưới bầu trời đêm đặc biệt rõ ràng và sáng rõ. Đây là mị lực của ngôi sao, có nhân khí đi cùng, thật ra có thể mặc kệ Trần Oánh háy có được hay không, chỉ cần cô ấy đứng chỗ đó, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô của khán giả khẳng định đều không nhỏ.
Không công bằng?
Không có gì không công bằng.
Tiếng vỗ tay của ngày hôm nay đều là Trần Oánh tự mình nỗ lực, là cô ấy tích lũy từng chút có được, ai cũng không hâm mộ được, ai cũng không ghen ghét được.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ