"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1701: Con Gái Cũng Tới
rong phòng.
Người tới.
Bầu không khí cũng căng thẳng!
La Hải Đình hơi ngẩn ra: "Đây là?"
"Mẹ tôi tới!" Đổng Học Bân cuống quít nói: "Mặc quần áo trước."
Không cần hắn nói, La Hải Đình cũng đã sốt ruột đem váy mặc vào, cô ấy là người đã có chồng, còn là nữ, tự nhiên quan tâm danh tiếng hơn so với Đổng Học Bân, cho nên động tác mặc quần áo cũng có vẻ rất vội vàng, nút buộc mang vào xong cũng phải chỉnh sửa lại.
Đổng Học Bân đã mặc áo vào, "Nhanh!"
"Lập tức xong ngay!" La Hải Đình càng nhanh càng loạn.
Đổng Học Bân mặc xong, cũng vội vàng đi tới giúp cô ấy mặc áo lông.
Bên ngoài, âm thanh của mẹ già càng thêm tiếp cận, "Học Bân? Học Bân?"
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là trả lời một câu, "A, mẹ, con đây, sao mẹ lại tới?"
"Sao vừa rồi gọi điện thoại con cũng không tiếp hả?" Loan Hiểu Bình có chút cả giận nói: "Gọi đến mấy lần, ở nhà làm gì thế?"
Đổng Học Bân vội nói: "À, vừa rồi nhóm lửa, vừa nhóm lửa ống khói vừa bắt bếp lò, không nghe thấy, sau đó con không phải có gọi cho mẹ sao, điện thoại di động lại bận đường dây."
Loan Hiểu Bình nói: "Gọi cho con không thông, mẹ gọi cho thân gia, thân gia nói cho mẹ biết con có một căn Tứ Hợp viện ở Hậu Hải, đem địa chỉ nói cho mẹ, mẹ lúc này mới tới, tên nhóc con thật là được, lần trước nói cho mẹ một kinh hỉ cũng là cái này? Sao không nói sớm, con hiện tại là ủy cán bộ kiểm tra kỷ luật, còn là ở trung ương, ở một Tứ Hợp viện như thế là sao? Quá chói mắt."
"Cái này chói mắt cái gì, dù sao cũng là hợp pháp, mẹ gài thấy thế nào? Thích không?" Đổng Học Bân kéo dài thời gian, cũng giúp La Hải Đình đem áo lông mặc vào, trong quá trình kéo xuống còn không cẩn thận đụng phải bộ ngực chị La, cực kỳ mềm mại.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói của mẹ già."Thích khẳng định là thích, một cái viện lớn như vậy, ai không thích hả? Bao nhiêu tiền thế?"
"Bao nhiêu tiền mẹ cũng đừng quản."
"Mẹ cái này không phải hỏi sao."
"Mẹ thích thì cứ tới đây ở."
Từng câu từng câu, cánh cửa phòng bắc rốt cục mở ra.
Loan Hiểu Bình đẩy cửa đi vào, cánh cửa bên trong cũng không đóng, lập tức thấy được Đổng Học Bân và La Hải Đình ngồi ở chỗ kia, bất quá hiện tại chị La đã miễn miễn cưỡng cưỡng mặc quần áo xong trước đó vài giây, ngoại trừ áo lông có chút không chỉnh tề ngoài, cũng nhìn không ra cái gì."Đây là... La... La..."
Đổng Học Bân cười nói: "La Hải Đình chị La."
Loan Hiểu Bình chợt nói: "Đúng đúng, La Hải Đình."
La Hải Đình lập tức đi qua, "Loan đại tỷ, chào ngài."
Mẹ già cũng là người của thành phố Phần Châu, La Hải Đình cũng công tác tại thành phố Phần Châu. Trước đó hai người sớm đều gặp qua, chỉ bất quá không quá quen thuộc mà thôi, nhưng mẹ già biết La Hải Đình là thuộc hạ của con trai, "Cô cái này... Sao tới kinh thành?" Mẹ già trên mặt nghi hoặc một chút.
Đổng Học Bân lập tức giải thích nói: "Con điều chị La tới, phòng ban không phải cải cách sao, tôi muốn cho chị La đến đây giúp con."
La Hải Đình mỉm cười nói: "Đều là Đổng sở trưởng chiếu cố tôi."
Đổng Học Bân nói: "Chị La hôm qua mới đến, hôm nay bọn con ăn một bữa cơm gặp m ặt. Vừa ăn xong còn chưa có dọn chỗ ngồi, mẹ đã tới rồi."
Loan Hiểu Bình không nghi ngờ có hắn, phỏng chừng cũng là không nghĩ về những phương diện khác. Dù sao La Hải Đình tuổi cũng không nhỏ.
"Mẹ, hôm nay sao mẹ cũng tới?" Đổng Học Bân rất buồn bực nói: "Xa xôi như vậy, mẹ cũng không gọi điện thoại, con đi đón mẹ cho rồi?"
Loan Hiểu Bình hừ nói: "Mẹ có thể trông cậy vào con?"
"Ai da. Không phải là không nghe thấy điện thoại của mẹ sao, coi mẹ nói kìa. Nếu như ngày hôm qua mẹ gọi con khẳng định đã sớm chuẩn bị, sao mẹ tới?" Đổng Học Bân nói.
Loan Hiểu Bình nói: " Tài xế của chú Dương con đưa mẹ tới, không ở lâu đâu, người ta còn ở bên ngoài chờ, cái này đi."
Đổng Học Bân sửng sốt, "Vậy mẹ đi một chuyến làm gì?"
Loan Hiểu Bình bỗng nhiên hắt hơi một cái, giọng có chút nặng, "Bị cảm."
Đổng Học Bân lúc này mới nghe ra, "Ặc, mẹ bị cảm thì càng không nên tới? Trời đang lạnh lắm?"
Lúc này, Loan Hiểu Bình đi đến trong phòng, bên người cũng lộ ra một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, Đổng Học Bân và La Hải Đình lúc này mới phát hiện, bên cạnh mẹ già còn có một tiểu nha đầu!
Là Cù Thiên!
Con gái của Đổng Học Bân và Cù Vân Huyên!
Đổng Học Bân ai da nói: "Thiên Thiên cũng tới?"
Tiểu Thiên Thiên bước đi đã rất không tồi, Loan Hiểu Bình cũng không ôm con bé, Thiên Thiên một tuổi rưỡi kéo tay của Loan Hiểu Bình, mở lớn đôi mắt nhìn Đổng Học Bân.
La Hải Đình cũng gặp qua tiểu Thiên Thiên, Đổng Học Bân trước đây đem Thiên Thiên đến cơ quan, cô ấy biết Thiên Thiên là con gái nuôi của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng là nói như vậy với bên ngoài.
Loan Hiểu Bình cũng không nhiều lời vô ích, nói: "Đứa nhỏ mẹ giao cho con, mẹ bị cảm, chú Dương con truyền cho mẹ, còn phát sốt, đều rất nghiêm trọng, mẹ sợ truyền nhiễm đứa nhỏ, con chăm sóc vài ngày đi."
Đổng Học Bân nói: "Vân Huyên đâu?"
"Vân Huyên đi công tác, không ở, cô ấy ở thì còn có thể khiến cho con chăm sao? Cho con trông đứa nhỏ, mẹ đều lo lắng." Loan Hiểu Bình nói thầm, bất quá La Hải Đình người ngoài còn ở bên cạnh, Loan Hiểu Bình cũng không nói thêm cái gì, "Dẫn đi, buổi tối mẹ còn phải trở về."
Đổng Học Bân vui vẻ, cũng thật cao hứng, lập tức ngồi xuống, vỗ vỗ tay nói: "Thiên Thiên, mau tới, tìm ba ba đi."
Tiểu Thiên Thiên không nhúc nhích, mắt to nhìn hắn.
Đổng Học Bân rất xấu hổ, "Đứa nhỏ không nhận ra con?"
Loan Hiểu Bình nói: "Con đã bao lâu không gặp Thiên Thiên? Đứa nhỏ sợ người lạ." Nói xong, Loan Hiểu Bình cúi đầu sờ sờ đầu nhỏ của Thiên Thiên, nói: "Thiên Thiên, đây là ba ba, nhanh đi tìm ba ba, bà bị bệnh, không trông con được, ở ở cùng ba ba vài ngày đi."
Tiểu Thiên Thiên chớp mắt, lúc này mới kéo chân nhỏ đi từng bước về phía trước, bước đi mặc dù không có té ngã, bất quá vẫn là nhìn ra được, không linh hoạt, có chút nghiêng qua nghiêng lại.
Đổng Học Bân sợ con gái ngã, nhanh chóng đưa một tay bế con gái lên, thấy con gái sợ người lạ, Đổng Học Bân giở trò cũ, trực tiếp đem con gái cố sức giơ lên, "Giơ cao cao, giơ cao cao."
Mỗi lần đều là như thế này.
Nhưng Cù Thiên mỗi lần đều thích cái này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ căng tròn của tiểu nha đầu kia nhất thời càng rạng rỡ lên, cười khanh khách liên tục, hai tay nhỏ cũng khả ái giơ lên, "Nha! Nha!"
Đổng Học Bân đem con gái tới, hung hăng hôn mặt nhỏ của con gái, "Thật ngoan!"
Tiểu Thiên Thiên cũng không còn sợ người lạ, hoa chân múa tay vui sướng, có vẻ rất là hưng phấn, "... Ba ba! Ba ba!"
Vừa nghe cái này, Đổng Học Bân kích động đến nổi nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, "Ai da! Đứa nhỏ đều có thể nói?" Cảm giác được một vẻ hạnh phúc thật lớn đập vào mặt mà đến!
Gọi ba ba kìa!
Ha ha! Đứa nhỏ gọi ba ba kìa!
Mới một tuổi rưỡi thì có thể nói! Tuyệt đối là tiểu thần đồng nha!
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ