Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1529: Muốn Sinh! Muốn Sinh!
a ngày sau.
Buổi sáng, kinh thành.
Hôm nay mặt trời vẫn rất đủ, rất nhiệt.
Từ trong biệt thự đi ra, Đổng Học Bân vừa tỉnh ngủ chỉ mặc một cái quần bơi vừa ngáp vừa duỗi lưng, chậm rãi đi tới hồ bơi phía sau hậu viện, khởi động làm nóng toàn thân đơn giản xong, rồi lao vào hồ nước trong suốt, bơi một vòng trong hồ, chờ bơi mệt cũng không lên bờ, ngồi ở bậc thang dưới bể bơi, hai tay nắm bên bờ, đầu dựa vào, híp mắt phơi nắng mặt trời, vẻ mặt nhàn nhã tự tại, quả thật là vô cùng hưởng thụ, cực kỳ thỏa mãn.
Vẫn là nhà của mình tốt.
Ở ký túc xá gia thuộc viện, luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Đây là căn biệt thự gần Tây Sơn Đổng Học Bân đã sớm mua trước đó, tuy rằng sau đó nói đưa cho mẹ già, nhưng mẹ già đã định cư ở thành phố Phần Châu, sống chết không muốn, cuối cùng vẫn là cho Đổng Học Bân ở, xa xa có thể thấy được dãy núi trên cao, là một chổ coi như thích hợp để ở, nhất là thích hợp dưỡng lão, sáng sớm dậy đi bơi rồi phơi nắng mặt trời nhìn sơn cảnh, cái cảm giác kia, đừng nói nữa, Tuệ Lan qua vài ngày nữa sẽ sinh, ở trong này cũng thích hợp, hai vợ chồng lâu lâu mới được gặp, đương nhiên phải hưởng thụ.
Một vòng...
Hai vòng...
Ba vòng...
Đổng Học Bân bơi mệt mỏi, lại dựa vào bờ hút thuốc.
Đột nhiên, trong cửa sổ trên lầu truyền đến tiếng nói lười biếng của Tạ Tuệ Lan.
"Tiểu Bân."
"Hả?"
"Ông xã nhỏ của em đâu?"
"Anh ở dưới lầu? Làm sao vậy?"
"Ông xã nhỏ của em đâu rồi?"
"Ai da, đã nói dưới lầu rồi mà."
"Ha ha, lên đây một chút, được không?"
"Được được, em chờ, anh lên liền."
Đổng Học Bân nhanh chóng dụi tàn thuốc lên bờ, sợ Tuệ Lan có chuyện gì, hắn cũng không lau nước trên người, nhanh chóng chạy vào biệt thự lên lầu.
Lầu hai.
Trong phòng ngủ chủ.
Đổng Học Bân sau khi đẩy cửa đi vào, thì thấy Tạ Tuệ Lan đang vuốt bụng nằm thẳng tựa ở đầu giường. Híp đôi mắt của cô ấy có thể nói là như trăng non, trong mắt mang theo nụ cười nhìn hắn, cũng không nói chuyện, tựa vào đầu giường một câu cũng không nói, chỉ là chỉ chỉ trên bàn. Đổng Học Bân chớp mắt, "Tỉnh dậy sớm như vậy? Còn tưởng rằng em sẽ ngủ thêm một hồi. Làm gì vậy? Chỉ cái gì thế?"
Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: " Rót ly nước cho Tạ tỷ anh."
Đổng Học Bân thiếu chút nữa té xỉu."Cái này không phải ở bên cạnh sao?"
Tạ Tuệ Lan nói: "Em biết ở đàng kia, cho nên em chỉ cho anh."
"Cái đệch, em đi qua một chút là tới rồi." Đổng Học Bân bị cô ấy đánh bại.
"Tạ tỷ anh hiện tại là người đợi sanh, tương đối quý giá, ha ha, hầu hạ nhanh lên một chút đi." Tạ Tuệ Lan làm ra vẻ đương nhiên vẫy vẫy tay.
"Được!" Đổng Học Bân hoàn toàn bội phục, đi rót nước cho cô ấy, sau đó đem đến giường.
Tạ Tuệ Lan lại bắt đầu, "Nước để qua đêm em không uống đâu. Lạnh cũng không uống."
Đổng Học Bân mắt trợn trắng, "Anh vừa thức dậy đã nấu rồi, còn ấm mà, có thể uống."
"Ừm, cái này còn không khác biệt lắm." Tạ Tuệ Lan vẫn không nhúc nhích, há mồm."Đút Tạ tỷ anh đi, mệt mỏi, ngón tay cũng đều lười động."
Đổng Học Bân không biết nói gì, đi qua đút cô ấy, "Cái này được rồi chứ?"
Ừng ực ừng ực, Tạ Tuệ Lan nhấp vài ngụm, "Ừm. Biểu hiện không tồi."
Đổng Học Bân vừa tức vừa cười nói: "Em cứ sai sử anh, em còn khó hầu hạ hơn so với lão Phật gia."
"Ồ." Tạ Tuệ Lan cười nói: "Anh đã hầu hạ qua lão Phật gia hả?"
"Em mới hầu hạ qua lão Phật gia ấy!" Đổng Học Bân trừng cô ấy, "Còn muốn làm gì? Muốn dậy không?"
Tạ Tuệ Lan ưu nhã ngáp một cái, "Muốn. Bất quá bụng quá lớn, không động đậy được, cũng không có người chủ động phục thị em mặc quần áo."
"Được rồi, anh hầu hạ em, được chưa?"
"Được, chuẩn, ha ha."
"Em thật đúng là không khách khí."
"Với ông xã nhỏ của em còn cần khách khí cái gì, mấy bộ đồ bầu mẹ mới mua cho em đã mang về? Hẳn là trong hành lý, Tạ tỷ anh mặc cái đó, tương đối rộng."
"Được được, anh lấy."
"Ừm, em muốn ăn cháo, trứng gà chiên không ăn, quá nhiều mỡ, ăn trứng gà luộc, trứng của gà tre, nhỏ một chút ăn ngon hơn."
"Được, một hồi anh làm, lão nhân gia còn có cái gì phân phó?"
"Ừm, tạm thời không có, trước như vậy." Tạ Tuệ Lan bắt đầu "Thay y phục."
Đổng Học Bân mặc quần áo cho cô ấy, sau đó đỡ cô ấy xuống giường xuống cầu thang, đỡ cô ấy ngồi xuống sô pha, mở TV cho cô ấy, dùng điều khiển từ xa thay đổi tin tức cô ấy muốn xem cho cô ấy, cuối cùng còn mang theo một thân mồ hôi thở hồng hộc vào phòng bếp, bận việc cả buổi sáng, mệt chết hắn.
Hai người tối hôm qua vừa quay về kinh thành.
Ở thành phố Phần Châu hai ngày, Đổng Học Bân đem bạn cũ trước đây tới cùng nhau ăn xã giao một lần, cuối cùng còn gặp mặt Ngu Mỹ Hà và Cảnh Nguyệt Hoa, giao lưu "Tình cảm" một chút, giống như là đem tất cả người có thể gặp đều gặp, đã lâu không thưởng thức tư vị của Ngu Mỹ Hà và Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân trong lòng rất là thư sướng, bạn cũ và đồng sự cũ trên bữa tiệc lại khen tặng chúc mừng hắn thăng chức, Đổng Học Bân cảm thấy thời khắc hạnh phúc nhất của nhân sinh cũng không gì hơn cái này, nhưng kết quả còn chưa có thoải mái được hai ngày, tối hôm qua sau khi tới kinh thành đến biệt thự, Tạ Tuệ Lan bắt đầu tính cách phu nhân, sai sử Đổng Học Bân, làm hắn lăn qua lăn lại đến nổi chịu không được. Đổng Học Bân trong lòng phiền muộn, lúc mẹ già ở nhà, Tuệ Lan còn thục nữ hiền lành, chẹp, mẹ già vừa không có mặt, vợ nhất thời lộ nguyên hình!
Tuyệt đối là cố ý!
Khẳng định là mình và người phụ nữ khác gọi điện thoại bị cô ấy đoán được!
Hắn có một người vợ quá thông minh, có đôi khi Đổng Học Bân cũng chỉ có bất đắc dĩ, cũng có chột dạ ở bên trong, còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể hầu hạ. Bất quá Đổng Học Bân cũng không có câu oán hận, ngoài miệng tuy nói oán giận, nhưng trên thực tế trong lòng hắn cũng thương yêu Tuệ Lan, mình rời đi lâu như vậy, vợ vẫn đều là do mẹ già và đám người Huyên di chiếu cố, Đổng Học Bân trong lúc Tuệ Lan mang thai, hầu như chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người chồng, lúc này đoàn tụ cùng Tuệ Lan, hắn cũng muốn bù đắp một chút, cho nên mặc kệ Tuệ Lan nói cái gì hắn đều lập tức đi làm.
Điểm tâm ăn xong, đã mười một giờ.
Cái này coi như là bữa trưa, hai người cũng nhàn rỗi.
Tạ Tuệ Lan ngồi xuống ghế sô pha một thân cao quý, lại lên tiếng, "Ông xã nhỏ của em đâu? Đỡ Tạ tỷ anh đi ra ngoài phơi nắng mặt trời."
"Sân trước hay sân sau?"
"Sân sau đi, có hồ bơi, mát mẻ."
"Được, vậy em coi chừng dưới chân."
"Ha ha, em không cần nhìn, anh nhìn là được rồi."
"Trời đất, em thật đúng là sai anh sai đến hết luôn."
"Đương nhiên, ha ha, Tạ tỷ anh cũng chỉ có lúc này có thể sử dụng anh, chờ em sinh xong, tên nhóc anh không chừng lại chạy đi đâu rồi."
"Đủ rồi, lúc em không mang thai cũng sai sử anh không ít!"
Đổng Học Bân cảm thấy mình quả thật không phải giống như một thần tử, mà là một thái giám, đỡ vợ đi hậu viện phơi nắng mặt trời, lại cầm một cây quạt ở một bên quạt gió cho cô ấy nhẹ nhàng, hiện tại Tạ Tuệ Lan như Võ Tắc Thiên, quý giá đến nhà bà ngoại.
"Thoải mái không?"
"Ừm, cũng được."
"Cái này còn gọi là cũng được à? Em xem anh mồ hôi đầy người nè."
"Gió lớn hơn chút thì rất tốt, ha ha."
Đổng Học Bân trong lòng thầm hừ, trong lòng nói chờ em sinh xong đứa nhỏ làm xong trong tháng, nhìn xem anh em làm sao tìm mặt mũi trở về, em chờ cho anh.
Buổi chiều một giờ.
Đổng Học Bân cánh tay đều mỏi, quạt cho cô ấy hai giờ liền, sau đó còn kéo dù che nắng đến đây, căn bản là không nhàn rỗi.
"Được rồi, không cần phiến." Tạ Tuệ Lan lên tiếng.
Đổng Học Bân thở ra một hơi, bưng cánh tay mệt chết, "Nhích qua một chút, cho anh chổ, anh cũng nằm một chút."
Tạ Tuệ Lan cười cười, "Cơm nước xong rồi nằm, cũng một giờ rồi, nên ăn cơm trưa."
Đổng Học Bân nói: "Không phải vừa ăn sáng sao?"
"Đó là ăn sáng, hiện tại em ăn rất nhiều, phải ăn hai người, bữa trưa cũng không thể bỏ, bất quá đơn giản một chút là được, ha ha, làm hai món chay cho Tạ tỷ anh, tên nhóc anh gần đây có trù nghệ càng ngày càng tốt, đáng giá biểu dương một chút, được rồi, đi đi."
Đổng Học Bân: "..."
Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, "Vậy em tự mình làm."
"Em nói gì, được rồi, anh đi anh đi." Đổng Học Bân nói.
Tạ Tuệ Lan cười ha ha, nói, "Vẫn là ông xã nhỏ của em tốt, tới đây, cho Tạ tỷ anh hôn một cái."
Đổng Học Bân ngoài mặt tỏ vẻ không tình nguyện đi tới hôn cô ấy một cái, trong lòng thật ra lại rất ngọt ngào, "Em chờ một chút, nửa giờ là có ngay."
Vào nhà.
Đổng Học Bân bắt đầu làm cơm, làm từng đồ ăn, rất cẩn thận, "Ài, ngày dự sinh còn bảy tám ngày, cái này khổ rồi, không còn thời gian."
Đồ ăn đều chuẩn bị xong, đang muốn xào rau, bỗng nhiên mơ hồ nghe được chút âm thanh từ bên ngoài truyền tới, lại nghe nghe, quả thật có tiếng động, Đổng Học Bân lập tức tắt bếp, phòng bếp nhất thời thanh tịnh, chợt, nghe được Tuệ Lan ở phía sau kêu hô.
"Tiểu... Bân!"
"Ừm? Tuệ Lan?"
"Nhanh... Tới! Nhanh!"
Đổng Học Bân sắc mặt nhất thời thay đổi, bởi vì hắn nghe ra được, trong tiếng nói của vợ có một ít âm thanh thống khổ, hắn biết đã xảy ra chuyện, cuống quít ném đồ trong tay, liền xông ra ngoài, phóng đến sân sau, sau một khắc, vợ dưới dù che nắng tiến vào tầm mắt, Tạ Tuệ Lan lúc này ôm bụng, đã từ trên ghế nằm ngã xuống, đau đớn kêu tên của Đổng Học Bân, dưới thân đều là nước, quần đã ướt.
Đổng Học Bân cả kinh kêu lên: "Tuệ Lan! Em làm sao vậy! Làm sao vậy?"
Hắn xông lên, Tạ Tuệ Lan một tay dùng lực bắt được cổ tay của Đổng Học Bân, cắn răng nói: "Nước ối...Vỡ...! Nhanh! Bệnh... Viện!"
Đổng Học Bân luống cuống, "Ai da! Ngày dự sinh không phải còn có một tuần sao!"
Tạ Tuệ Lan đã nói không được, hình như rất đau, móng tay đều bấu vào thịt của Đổng Học Bân, "Nhanh!"
Đổng Học Bân cũng nóng nảy, căn bản là bất chấp suy nghĩ nhiều, lập tức cõng vợ từ trên mặt đất lên, lao ra xe để trong biệt thự, vừa nói với Tuệ Lan vừa lái xe phóng đi, "Em kiên trì lên Tuệ Lan! Nhất định không có việc gì! Em và đứa nhỏ nhất định sẽ không có việc gì!"
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ