Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 978: Bạn Học Tụ Hội!
uổi chiều.
Huyện thành, khách sạn Mã Dương.
Tuần tra một vòng lớn, Đổng Học Bân dẫn theo đội lái xe trở lại, xe đứng ở bãi xe ngoài trời của khách sạn, đoàn người đều xuống xe.
Liêu Hoa Hùng hỏi: “Đây là trong huyện an bài cho chúng ta sao?”
Đổng Học Bân gật gật đầu, “Buổi trưa đã bỏ bọn họ, ở khách sạn cũng được rồi”.
“Chủ nhiệm” La Hải Đình xem anh, “Tôi đi trước đặt phòng ăn nhé, cũng hơn năm giờ rồi”.
Đổng Học Bân lắc lắc đầu: “Mọi người ăn đi, tôi buổi tối còn có chút việc, không ăn”.
Bọn họ ước chừng mười người đi vào đại sảnh khách sạn, vừa vào cửa liền lại thấy được một dải tơ lụa màu hồng viết quảng cáo - hoan nghênh lãnh đạo Ủy ban kỷ luật vào ở, có điều lúc này đây Bí thư Huyện ủy huyện Mã Dương Tôn Nhất Đào có thể là đã được một bài học, cũng không có phái người tới đón tiếp gì, ngay cả một cán bộ huyện ủy đều không có nhìn thấy, Đổng Học Bân không khỏi khẽ gật đầu, có điều quét mắt trong đại sảnh có vài người ngồi, hắn biết bên trong khẳng định có người của huyện ủy, tuyệt đối vẫn quan sát đến bọn họ, chẳng qua không có gióng trống khua chiêng như lúc trưa, thậm chí Đổng Học Bân đều thấy được một nhân viên công tác liên tiếp nhìn về phía bọn họ, nhưng Đổng Học Bân cũng không vạch trần, làm bộ như không thấy.
Đổng Học Bân phân phó nói: “Đi thôi, trước tiên đi cất đồ đã”.
Đi đến bàn lễ tân đăng ký, Đổng Học Bân trực tiếp đem chứng minh nhân dân của mình đặt lên bàn.
Người lễ tan theo bản năng nhận lấy, sau khi nhìn đến tên Đổng Học Bân, nhân viên lễ tân hít vào thật sâu, lập tức thay đổi thành vẻ mặt tươi cười sán lạn, ngay cả tiền thế chấp và phí phòng cũng chưa để cho bọn Đổng Học Bân giao, lập tức cung kính mà dẫn dắt bọn Đổng Học Bân lên lầu, dẫn bọn họ đi đến phòng của mỗi người. Mọi người cũng đều không có gì bất ngờ, biết đây khẳng định là chính quyền địa phương đã thông báo trước, sớm an bài qua cho bọn họ.
...
Trên lầu.
Đổng Học Bân một mình một phòng, đem hành lý cất vào, Đổng Học Bân liền rót nước trà ngồi trong phòng uống, Liêu Hoa Hùng cùng La Hải Đình bọn họ hẳn là đi ăn cơm, có điều khoảng tám giờ tối Đổng Học Bân còn có cuộc họp lớp, hắn không muốn ăn.
Bảy giờ...
Tám giờ...
Thời gian đại khái đã đến.
Đổng Học Bân đi xuống lầu, đến cửa khách sạn đợi người.
Không bao lâu, một chiếc xe đi tới, ngay sau đó lại là vài gương mặt quen thuộc đi tới hướng khách sạn, mấy người này cũng không có lái xe. Đổng Học Bân vừa thấy chỉ biết đó chính là bạn học hồi trung học của mình, có điều có vẻ cách xa nhau lâu lắm rồi, hắn có điểm không nhớ ra tên bọn họ.
Xe dừng, hai người xuống xe.
“Ôi chao, Vương Lôi?”
“Lưu Đình Đình? Chu Nhiên?”
“Ha ha, đúng là hai người!”
“Dúng rồi, lâu không gặp, hai người gần đây thế nào?”
“Vẫn thế, các bạn thì sao? Cùng nhau đến à?”
Mấy người bọn họ gặp nhau, nhất thời cùng đứng một chỗ hàn huyên.
Nghe bọn họ chào hỏi nhau, Đổng Học Bân cũng nhớ tên của vài người, đáy lòng nhất thời toát ra một loại cảm giác hoài niệm, trung học, khi đó hắn còn ở trong giai đoạn vô ưu vô lự, mỗi ngày chính là đến trường học tập, thật ra có đôi khi cảm thấy cuộc sống như thế cũng rất tốt, ít nhất không có nhiều chuyện phiền lòng như bây giờ, cả ngày đều mang bộ mặt ngốc nghếch vui tươi hớn hở, bây giờ cũng khôg thể nếm lại được vị hạnh phúc ấy nữa?
Đổng Học Bân thổn thức một chút, cũng nghênh đón, “Đình Dình, Chu Nhiên”.
Mấy người đều nhìn về phía Đổng Học Bân,“Ôi chao, cậu là Đổng... Đổng Học...”
Đổng Học Bân cười cười, “Đổng Học Bân”.
Một bạn học nói: “Dúng đúng, Đổng Học Bân! Sao cậu lại tới đây?”
Một bạn học nữ khác nói: “Dúng thế, mấy lần trước chúng ta tụ họp cậu đều không tham gia?”.
Đổng Học Bân nói: “Đơn vị nhiều việc quá nên không đến được, lúc này đến huyện Mã Dương bàn bạc công chuyện, đúng lúc gặp Bằng Thạc và Đỗ Quyên” Trên thực tế, những lần bạn học tụ hội trước đó Đổng Học Bân đều không có nhận được điện thoại thông báo của bọn họ, cho nên đương nhiên không đi được, nhưng trường hợp này hiển nhiên là không thể nói như vậy.
“Chúng ta có lẽ sáu bảy năm không gặp, tiểu tử cậu vẫn không thay đổi”.
“Các cậu cũng không thay đổi, tôi vừa thấy liền nhận ra ngay, ha ha”.
Thật ra mấy người cảm thấy Đổng Học Bân tuy không thay đổi về dáng hình, nhưng lại có cảm giác biến hóa rất lớn, không thay đổi khuôn mặt, mọi người đều hai mươi lăm sáu tuổi, có điều Đổng Học Bân làm cho người ta cảm giác vẫn là người mười mấy tuổi đang học trung học trước kia, về phần biến hóa rất lớn, còn lại khí chất của Đổng Học Bân, mọi người cảm thấy tựa như không có gì, nhưng tinh tế một chút, lại cảm giác Đổng Học Bân giống như có một loại khí chất bên trong, điều này đối với nam nhân mà nói là rất quan trọng.
Lúc này, lại có vài bạn học đến.
Mọi người đều chào hỏi, lẫn nhau.
Đổng Học Bân trước kia ở trong lớp chính là người không có duyên nói chuyện nhất, cái này cuộc gặp mặt này cũng không ngoại lệ, mọi người nói chuyện với nhau, bỏ Đổng Học Bân một mình một bên.
Bàng Thạch đến rồi.
Đỗ Quyên cũng đến đây.
Hai người bọn họ xem như là hòa đồng nhất trong các bạn học, đương nhiên đến giờ chót mới đến, mọi người cũng coi như đến đông đủ.
Hai người vừa đến, không khí nhất thời nhiệt liệt nóng bỏng hẳn lên.
“Yêu, Đỗ Quyên, như thế nào càng ngày càng xinh đẹp thế kia?”
“Ha ha, làm gì có, ở tây bộ hai năm, là càng ngày càng xấu tthì đúng hơn”.
“Thôi đi, tôi nhìn thế nào ngươi không thay đổi dạngcũng không thấy cậu thay đổi? Còn có Bàng Thạc, hai ngươi hiện tại quá giỏi, nghe nói một tháng tiền trước vừa được điều đến huyện Mã Dương? Đều là môn phụ cấp cán bộ?”
“Đúng vậy, trong số chúng ta thì hai người là có bản lĩnh nhất đấy”.
Bàng Thạc cảm thấy nơi này nói chuyện không có tiện, “Đi thôi, đi vào trước”.
Đỗ Quyên cũng thở dài một tiếng với bọn họ, “Nơi này nói chuyện không có tiện, chúng ta tvào ghế ngồi rồi lại tán gẫu”.
Đi vào, tờ quảng cáo kia liền đạp vào mắt mọi người, hoan nghênh lãnh đạo Ủy ban kỷ luật thành phố?
Mọi người lúc này mới rõ ràng, hóa ra là có lãnh đạo Ủy ban kỷ luật thành phố đến tuần tra, trách không được Bàng Thạc cùng Đỗ Quyên đều có dáng bộ cẩn thận như thế, trước kialúc tụ hội bọn họ luôn là hai người ồn ào nhất, có điều mọi người cũng không kỳ quái, nếu là cán bộ quốc gia, không quan tâm là chức lãnh đạo thật hay hư, sợ nhất không phải lãnh đạo phân công quản lý hay lãnh đạo chủ quản, mà là cán bộ của Ủy ban kỷ luật, bởi vì người ta là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật có thể không có biện pháp cho anh lên chức không thể điều động chức vụ của anh, nhưng đến thời khắc mấu chốt đâm cho anh một đao, anh cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Cho nên tất cả mọi người không nói cái gì mẫn cảm, lẳng lặng vào thang máy lên lầu.
...
Trong phòng bao.
Bàng Thạc thoải mái hơn một chút: “Đến đây, mọi người ăn cái gì đều tùy tiện gọi đi, hôm nay tôi mời khách, chúng ta ăn chơi thoải mái, các cái khác cũng không cần quản!”
Một bạn học có quan hệ không tồi với Bàng Thạc nói: “Đúng, đừng khách khí với lão Bàng, cậu ta có thể cho chúng ta ăn chùa là khác”.
Đỗ Quyên cười ha ha nói: “Hôm không ăn chùa được rồi, lãnh đạo đến thị sát, chúng tôi chỉ có thể móc tiền túi của mình ra thôi”.
“Như vậy sao?” Một bạn học nói: “Như vậy tùy tiện gọi vài món thức ăn đi, tớ xem đồ ăn cũng không rẻ, còn đắt hơn cả khách sạn ba sao ở kinh thành ấy”.
Bàng Thạc cười nói: “Cậu như thế là coi thường tôi đấy? Tùy tiện gọi đi! Bữa cơm này tôi không mời nổi sao? Có điều rượu cũng đừng gọi Mao Đài Ngũ Lương cái gì, không phải tôi không mời nổi, ở trên gần đây kiểm tra rất nghiêm, tuy rằng là chính mình bỏ tiền, nhưng vẫn là cái gì có thể miễn phiền toái liền miễn một ít đi”.
Đỗ Quyên nhìn Đổng Học Bân vẫn không nói gì bèn nói, “Học Bân, cậu cũng gọi đi, mọi người cùng nhau gọi đồ ăn đi”.
Đổng Học Bân cười tủm tỉm nói: “Dược, tôi sẽ gọi món gà đinh bảo đi, ha ha”.
Đồ ăn rất nhanh đã được gọi xong, bởi vì cái bàn có chút nhỏ, Bàng Thạc bảo nhân viên phục vụ đổi cái bàn lớn hơn, nhân viên phục vụ hiển nhiên biết Bàng Thạc, lập tức phải đi làm.
Bàn đưa đến.
“Đến đây, mọi người ngồi đi”.
“Bàng Thạc, cậu cũng đừng khách khí, cậu làm thủ lĩnh đi”.
“Đừng vạy, như thế không thích hợp, lão Lưu, cậu tới đi”.
“Không có gì không thích hợp, bằng không cậu cùng lão Lưu cùng ngồi đi”.
Cuối cùng vẫn là Bàng Thạc cùng lão Lưu ngồi song song ở trên, lão Lưu là thương nhân, ở kinh thành buôn bán, có chút tiền dư giả, coi như là khá hơn những người ở đây, Sau đó chờ bọn họ ngồi xong, này các bạn học khác cũng theo thứ tự ngồi xuống, Đổng Học Bân bên này không có người nào nhường chỗ ngồi, cuối cùng chờ mọi người đều xong rồi, Đổng Học Bân mới nở nụ cười, rất đơn giản ngồi xuống một cái vị trí sau cùng.
Reng reng reng, di động Đổng Học Bân vang.
Đổng Học Bân vốn định xin lỗi mọi người một tiếng rồi mới đi nghe điện thoại, bất quá cso điều xem ra sự chú ý của mọi người cũng không đặt trên người anh, cũng chỉ bật cười một tiếng, cầm lấy di động đi đến cửa sổ nghe.
Đổng Học Bân nói: “Alo, La đại tỷ?”
Là La Hải Đình gọi điện thoại, “Chủ nhiệm, chúng tôi đang muốn ăn cơm, ngài thì sao?”
Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: “Sao bây giờ mọi người mới ăn? Không phải nói đừng chờ tôi sao?”
“Chúng tôi vừa rồi thật ra cũng không đói, vậy... chúng tôi đi ăn nhé? Đúng rồi, Bí thư Huyện ủy Tôn Nhất Đào vừa đến đây, nói muốn đưa chúng ta đi hóng gió, ngài xem...”
“Mọi người đi thì cứ đi, tôi bên này có chút việc, khẳng định không đi được”.
“Vậy ngài xem chúng tôi nên đi ăn cùng bọn họ? Hay là mặc kệ bọn họ?”
“Ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không gọi là gì đâu mà” Đổng Học Bân biết cô đang lo lắng cái gì, liền nói: “Giữa trưa có hơi lỗ mãng với bọn họ, là vì bọn họ làm ra trận thế quá lớn, tôi lúc đó mới bỏ qua cho bọn họ, cùng nhau ăn cơm không có gì, mọi người cũng đều mệt mỏi một ngày rồi, ăn ngon một chút đi, công việc của chúng ta tuy rằng là tra hỏi, nhưng không thể không tiếp xúc cùng chính quyền địa phương chính phủ tiếp xúc, n, như thế cũng không có lợi cho việc khai triển công tác”.
“Vậy được, tôi hiểu rồi”.
“Ừm, mọi người đi ăn đi nhé, nhớ kỹ không được uống rượu”.
“Ngài yên tâm, khẳng định sẽ không”.
Ngắt máy, Đổng Học Bân ngồi trở về tiếp tục ăn cơm.
Lúc này, chợt nghe một bạn học nói nói: “Bàng Thạc, lúc tôi tới liền phát hiện, huyện Mã Dương các cậu đều có bộ dáng như đối đầu với kẻ địch vũ trang rất mạnh, ngay cả đường đi cũng nghiêm ngặt hơn bình thường vài lần, làm cái gì vậy? Liền bởi vì lãnh đạo Ủy ban kỷ luật thành phố đến đây tuần tra sao?”
Bàng Thạc đau khổ cười, “Cậu không biết chứ, lần này tổ tuần tra Ủy ban kỷ luật cũng không phải là đi đến xem một chút mà là thật sự muốn điều tra một số vấn đề, cục kiến thiết của chúng tớ hiện tại mỗi người đều cảm thấy bất an, sợ lãnh đạo Ủy ban kỷ luật kiểm tra đến, bằng không vì sao chúng ta phải đợi đến gần tám giờ mới ăn cơm? Chính là vì vậy”.
Bạn học đó hừ hừ nói: “Ban lãnh đạo này, toàn là ăn no không có chuyện gì làm, không ở đơn vị mà xuống dưới điều tra cái gì?”
Bàng Thạc không dám nói lung tung, cười cười mà thôi.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ