We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 853: Trong Chăn. ​
an đêm.
Bầu không khí trong phòng ngủ của Từ gia thay đổi, vừa mờ ám vừa đáng sợ.
Từ Yến mở miệng ra nói, Đổng Học Bân nhất thời giống như một pho tượng ngây ngốc tại chỗ, ngay cả ngón tay cũng không dám hoạt động.
Chị Từ tỉnh?
Hoặc là nói chị Từ vẫn không ngủ?
Cảm thụ được độ ấm áp từ bộ ngực của Từ Yến trong lòng bàn tay, Đổng Học Bân quả thật không biết nên nói cái gì cho phải, co quắp tới cực điểm, mẹ ơi, làm sao bây giờ hả? Tay có nên rút trở về hay không? Chị Từ hỏi mình có phải là gặp ác mộng, cô ấy sẽ không biết mình là không cẩn thận? Có thể cho rằng mình mộng du? Mình nếu như làm bộ còn đang nằm mơ không để ý cô ấy, cái quyết định này có thể lừa gạt qua hay không? Suy nghĩ nửa ngày, Đổng Học Bân cũng hiểu được không có khả năng, Từ Yến người ta là người nào, một chút kỹ xảo nhỏ người ta có thể không nhìn ra? Ai không thông minh hơn so với hắn Đổng Học Bân? Mình nếu như đùa giỡn trò vặt này, sẽ chỉ làm trò cười, chuyện đến bây giờ Đổng Học Bân dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Xong đời rồi!
Lúc này hoàn toàn đắc tội chị Từ!
Đổng Học Bân rất ít có lúc xấu hổ như thế, rút tay lại cũng không phải, không rút lại tới cũng không phải, hắn thẳng thắn không nói một tiếng giả bộ ngủ, muốn nhìn một chút Từ Yến có phản ứng gì.
Một phút đồng hồ trôi qua.
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Khiến cho Đổng Học Bân ngoài ý muốn chính là, Từ Yến cũng không nói nữa, hình như ngủ rất say, dường như cái gì cũng không biết.
Ơ? Thật sự là lừa gạt qua cửa?
Không có khả năng, làm gì có đơn giản như vậy?
Đổng Học Bân một chút cũng không dám thả lỏng cảnh giác, không dám vọng động, thì nằm như thế lẳng lặng ôm cô ấy.
Người mà, có đôi khi lúc càng muốn ngủ càng mất ngủ, mà lúc càng không muốn ngủ... Đi vào giấc mộng càng nhanh.
Đổng Học Bân là như thế, nằm nằm, hắn bất tri bất giác nhắm mắt lại, ngủ mất tiêu.
...
Buổi sáng hôm sau.
Đổng Học Bân rất ít ngủ ngon như vậy, hắn thoải mái mở mắt ra ngáp một cái, cánh tay vô thức nắm thật chặt thứ gì đó trong lòng, thật mềm mại. Ừm? Đổng Học Bân đột nhiên phục hồi tinh thần, tròng mắt trừng to, tiếp theo thì thấy được Từ Yến ôm trong lòng, Đổng Học Bân khiếp sợ phát hiện, cằm của mình đặt trên vai của chị Từ, trên miệng tất cả đều là tóc của Từ Yến, một hương vị phụ nữ cuồn cuộn không ngừng tiến đến, mà tay hắn, đã ở trong áo ngủ của Từ Yến, cầm lấy ngực của cô ấy không buông ra, từ vết tích trên áo ngủ ấn ra cho thấy, Đổng Học Bân nắm còn rất cố sức, ngực của chị Từ đều bị nắm đến biến hình.
Đổng Học Bân lập tức nghĩ tới việc xấu hổ đêm qua!
Tiêu rồi! Lúc này thật sự tiêu rồi! Mình tối hôm qua sao không lấy tay ra mà ngủ quên mất vậy!
Thấy Từ Yến còn đang ngủ, Đổng Học Bân cuống quít rút tay ra bên ngoài, nhưng cổ tay bị kẹp giữa hai nút áo ngủ của Từ Yến, kéo không ra được.
"Ừm." Cái khẽ động này, Từ Yến tựa như tỉnh, thân thể hơi nghiêng một chút.
Đổng Học Bân không dám nhúc nhích, vì đem nguy hiểm giảm đến thấp nhất, hắn thẳng thắn để bàn tay lại trong ngực của Từ Yến, cũng không có chổ để, không thể làm gì khác hơn là cắm vào trong ngực cô ấy.
Ngáp tiếng vang lên.
Từ Yến thật sự tỉnh, tay xoa xoa trên đầu.
Đổng Học Bân vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, muốn rút tay ra nữa cũng không còn kịp rồi.
Không khí dừng vài giây, chỉ thấy Từ Yến chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Đổng Học Bân, vỗ nhẹ nhẹ cái mông của hắn, "Sờ soạng chị cậu cả đêm, tỉnh dậy đi."
Đổng Học Bân cái này mới gọi là xấu hổ, đừng nói nữa, nhắm mắt giả chết.
Từ Yến tức giận đẩy đẩy hắn, "Ngay cả tiện nghi của chị cậu đều dám chiếm, tên nhóc cậu quả nhiên là to gan lớn mật, ha ha, làm nũng như thế với vợ và người nhà à?"
Đổng Học Bân giả bộ không nổi nữa, "... Không có."
Từ Yến cười nói: "Còn không lấy ra, muốn nắm tới khi nào?"
Đổng Học Bân gấp gáp rút tay ra bên ngoài, lay hoay một chút, mới từ bên trong lấy ra, thật sự là sờ soạng cả đêm, hiện tại hắn trong lòng bàn tay như thế tất cả đều là hương vị trên người của chị Từ, khí nóng hổi cũng không tán đi, thấy Từ Yến nhìn mình, Đổng Học Bân vẻ mặt áy náy nói: "Chị Từ, ngày hôm qua tôi là, tôi là thật không biết... Tôi...Ài, nằm mộng cũng không biết vì sao thì... Thật xin lỗi, ngài đại nhân đừng chấp kể tiểu nhân, đừng chấp nhất với tôi, hắc, xem tôi nói cái gì vậy, dù sao... Dù sao tôi thật sự là không phải cố ý."
Từ Yến mỉm cười nói: "Biết cậu không phải cố ý, không có việc gì."
Đổng Học Bân gãi đầu, "Vậy ngài ngủ tiếp một chút đi, tôi làm điểm tâm cho ngài."
"Không cần." Từ Yến nhìn thời gian, "Mới tám giờ hơn, còn sớm, hôm nay cũng không đi làm, nằm thêm một chút đi, hết buồn ngủ rồi dậy."
"À, vậy được rồi."
Trong phòng nhất thời lại tĩnh.
Đổng Học Bân tối hôm qua chui vào trong chăn của Từ Yến, hiện tại cũng không đi ra, một cái chăn có thể lớn bao nhiêu? Hắn hầu như là nằm kế bên chị Từ, rất gần, Đổng Học Bân có ngốc cũng thấy ra chổ không thích hợp, không thể làm gì khác hơn là xốc chăn lên, muốn từ bên trong chui ra.
"Làm sao vậy?" Từ Yến nghiêng đầu hỏi.
Đổng Học Bân ặc một tiếng, "Không có gì, tôi, tôi quay về chăn của tôi i."
Từ Yến cười ha ha, "Nguyện ý nằm ở đây thì nằm đi."
"Khụ khụ, không thích hợp."
"Không cần nói nhiều như vậy." Từ Yến nói: "Từ lúc ly hôn, tôi cũng không cùng ngu với con, cậu làm nũng với chị Từ cậu, chị còn thấy ấm áp."
Đổng Học Bân ai da nói: "Cái gì mà làm nũng, tôi thật sự là nằm mơ nên mới..."
Từ Yến từ chăn trong tìm được tay của Đổng Học Bân, hơi vỗ vỗ, "Cha của cậu qua đời sớm, cậu ỷ lại một ít đối với phụ nữ cỡ tuổi chị cũng rất bình thường, không có gì phải xấu hổ cả, sờ soạng thì sờ soạng, ha ha, chị cũng là người từng trải, còn quan tâm cái này? Chị Từ cậu lớn hơn cậu gần hai mươi tuổi phải không? Cậu trong mắt chị cũng là một đứa nhỏ, chị còn sợ cậu sao?"
Đổng Học Bân khó lòng giãi bày, ài, hình tượng của anh em tại trước mặt chị Từ toàn bộ bị hủy rồi.
Vỗ xong tay hắn, Từ Yến cũng không buông ra, cưng chiều kéo tay của hắn lại, vuốt vuốt vài ngón tay của hắn.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, nói tránh đi: "Được rồi chị Từ, vẫn không có hỏi ngài, vậy … ngài hiện tại cũng trẻ nhiều tuổi như vậy, còn đẹp như thế, thật không dự định tái hôn?" Cảnh Nguyệt Hoa là mỹ nữ bí thư đẹp nhất của tỉnh Bắc Hà, Tạ Tuệ Lan là mỹ nữ thị trưởng xinh đẹp nhất của tỉnh Bắc Hà, Cù Vân Huyên là MC đẹp nhất của giới truyền thông tỉnh Bắc Hà, trải qua reverse rút lui, Từ Yến hiện tại cũng là mỹ nữ cục trưởng tuyệt đối là đẹp nhất của thành phố Phần Châu, không có một trong!
Từ Yến cười lắc đầu, "Tạm thời không có quyết định này."
Đổng Học Bân hỏi, "Có phải là ngài nghĩ không có người có thể để ý?"
"Có phương diện này, bất quá chủ yếu vẫn là không muốn." Từ Yến nói: "Chị một người cũng sống qua nhiều năm như vậy, không có gì không tốt."
"Thế nhưng, một người luôn có chút..."
"Đừng nói chị, nói tên nhóc cậu đi, kết hôn rồi sinh sống thế nào?"
"Ặc, cũng được, chủ yếu là cái tính tình kia của vợ tôi, có chút …"
Từ Yến cười nói: "Trước khi kết hôn và sau khi kết hôn đều có thay đổi rất lớn, vợ của cậu lại lớn tuổi hơn so với cậu, lại có chức vụ cao hơn so với cậu, tính cách cường thế một chút cũng rất bình thường."
Đổng Học Bân cười khổ nói: "Miệng nàng không nói, đối với tôi thật ra không tồi, bất quá cũng là có đôi khi tính cách quá mạnh mẽ, tôi phải nghe cô ấy." Có vài nói, Đổng Học Bân tại trước mặt mẹ già căn bản không có cách nào nói ra, tại trước mặt đám người Cù Vân Huyên và Tạ Tuệ Lan thì càng không thể nói, cũng chỉ có là Từ Yến, tại trước mặt cô ấy Đổng Học Bân có thể không cần che giấu nhiều, cái này có thể có quan hệ cùng tuổi tác của chị Từ, cũng có thể có quan hệ với việc Đổng Học Bân mới vừa vào thể chế thì Từ Yến vô cùng chiếu cố đối với hắn, Từ Yến nói rất đúng, từ góc độ nào đó mà nói, Đổng Học Bân đối với cô ấy quả thật là có ỷ lại nào đó.
Từ Yến ngắt tay hắn, "Tên nhóc cậu, ngàn vạn lần cũng không biết đủ, chị nói một câu không dễ nghe, nếu như vợ của cậu thật sự nhược thế, chức quan thấp hơn cậu, tính cách cũng đặc biệt ỷ lại cậu, chuyện gì đều nghe lời cậu, nơi chốn đều nhìn ánh mắt của cậu, một chút chủ kiến cũng không có, cậu suy nghĩ một chút đi, cậu còn có thể yêu cô ấy sao? Cái ví dụ của chị tuy rằng cực đoan, bất quá đạo lý cũng là như nhau."
Đổng Học Bân vừa suy xét, không phải như vậy chứ, nếu như Tuệ Lan thật sự giống như Từ Yến nói, mỗi ngày đều thiên kiều bá mị dựa sát vào mình, ặc, cực sợ nha!
Đổng Học Bân cười nói: "Ngài thật biết cách khai đạo người."
Từ Yến cười cười, "Chị trải qua nhiều hơn cậu một chút, nhìn mọi việc cũng cởi mở hơn."
Đổng Học Bân ừm một cái, "Vậy tôi cũng đối tốt với cô ấy một chút, Tuệ Lan quả thật không dễ dàng."
Từ Yến vui mừng nói: "Hai vợ chồng sống phải như vậy, hai bên phải thông cảm lẫn nhau nhiều, chăm sóc nhau nhiều, lý giải nhau nhiều, như vậy mới có thể tốt được."
"Nghe ngài nói chuyện một buổi, còn hơn mười năm đọc sách."
"Đừng vuốt mông ngựa, cái mồm cảu tên nhóc cậu này, ha ha."
nằm ở trong chăn hàn huyên với Từ Yến một hồi, cảm giác của Đổng Học Bân trước đó sờ soạng chị Từ cũng dần dần bình thản một chút, không phải đặc biệt như vậy. Ài, nhìn chị Từ người ta kìa, thật sự là rộng lượng, mình đều cái kia mà người ta cũng không coi là gì, ngược lại còn khai đạo mình.
Gần chín giờ.
Đổng Học Bân xung phong nhận việc nói: "Không còn sớm nữa, tôi đi làm cơm cho ngài."
"Chị đi làm cho." Từ Yến cười nói: "Không phải tôi chê bai gì cậu, mà tay nghề của tên nhóc cậu còn phải luyện nhiều."
Đổng Học Bân cười gượng một tiếng, "Vậy tôi làm trợ thủ cho ngài, ngài hôm nay phải dạy tôi làm cơm, tôi cũng học tập."
Từ Yến vỗ chân của hắn, "Được rồi, dậy thôi."
Nhưng cái vỗ này lại xảy ra ngoài ý muốn.
Đổng Học Bân vừa cùng chị Từ ở trong một chăn, vừa cắm vào trong áo ngủ của cô ấy qua, từ ban đêm ngày hôm qua ngủ đến sáng sớm, phía dưới vẫn có phản ứng, cho tới bây giờ còn chưa rút đi. Kết quả một động tác tùy ý của Từ Yến, nhất thời vỗ tới trên quần của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân chân run lên, mặt đều tái lại.
Cũng không phải bị đánh đau, mà là... Quá mất mặt.
Từ Yến cũng đã nhận ra, mặt lộ vẻ dị dạng, nghiêng đầu nhìn con mắt của hắn, không nhịn được nở nụ cười một chút.
Đổng Học Bân sợ cô ấy hiểu lầm, vội hỏi: "Vừa tỉnh ngủ, phản ứng bình thường, phản ứng bình thường."
"Đều tỉnh ngủ cả một giờ rồi, còn vừa tỉnh ngủ?" Từ Yến cũng không đỏ mặt, cười nhạt nói: "Tên nhóc cậu, thật là đủ được."
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ